Giữa tiếng nhạc của kèn trống
điện tử chói tai nhức óc, mấy “yêu nhân” bước lên sân khấu ra mắt mọi người.
Mạch Khiết nhấp rượu, cô không chút hứng thú gì với màn biểu diễn vũ đạo dở tệ
trên sân khấu:
- Đây chính là nơi rất vui
anh nói đến sao? Thật chẳng có gì thú vị cả!
Trong ánh sáng lờ nhờ, Lý
Mộng Long mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt trông vô cùng anh tuấn, thu hút biết
bao nhiêu ánh mắt của các cô gái, thỉnh thoảng còn có người quen bước đến cụng
ly với anh, hơn nữa nhất loạt hỏi:
- Là bồ của cậu à?
Mạch Khiết là cô gái trẻ
trong giới văn nghệ cao sang, vô cùng khó chịu đối với những ngôn từ sặc mùi
chợ búa này. Cô tránh xa Lý Mộng Long thêm một chút, muốn dùng hành động đó để
thể hiện thái độ “tôi không quá thân quen với anh ta”.
- Sao cô làm việc gì cũng
nóng vội như vậy, vội gì chứ, kịch hay vẫn còn chưa bắt đầu cơ mà! Đảm bảo cô
sẽ khen ngợi thật bõ công cho chuyến đi này.
Anh ta vui thầm một mình,
trong đó có chút gì đó giảo hoạt. Mạch Khiết nhìn vào cốc rượu của mình:
- Chắc không phải anh bỏ gì
trong cốc của tôi đấy chứ?
Anh ta phì cười khiến cho
ngụm rượu whisky đang ngậm trong miệng bắn phụt ra ngoài.
- Thưa cô, trí tưởng tượng
của cô có phải là quá phong phú hay không? Tôi lại bỉ ổi như vậy hay sao? – Anh
ta cười nói – Hơn nữa tôi xưa nay vẫn luôn là người tình trong mộng của nhiều
cô gái, lại cần phải bỏ thuốc sao?
Mạch Khiết lắc lắc cốc rượu
trong suốt, dịch thể màu hổ phách cũng lay động theo:
- Xì, ai biết được liệu anh
có cưỡng dâm người ta không!
Anh ta bật cười ha ha:
- Cô nghĩ hay quá đấy!
Mạch Khiết đang muốn tỉ mỉ
quan sát xem trong cốc rượu liệu có lẫn thứ tạp chất nào khả nghi hay không,
đột nhiên có tấm vải màu đen cực lớn rơi xuống, trùm toàn bộ cơ thể Mạch Khiết
vào bên trong.
Tiếng kêu thất thanh của Mạch
Khiết bị chìm nghỉm giữa âm nhạc vang rền. Ngay lập tức, Mạch Khiết cảm thấy cô
bị người ta cuống quýt ôm lên sân khấu.
Có người chui vào trong màn
sân khấu, trên người toát ra mùi nước hoa nồng nặc và cả mùi thuốc lá, người đó
nói bên tai cô:
- Cô ơi, đừng động đậy, xin
hãy phối hợp với chúng tôi diễn thật tốt tiết mục này, chúng tôi là bạn của
Mộng Long.
Giọng nói thô lỗ, thân hình
cao lớn, chắc chắn là mấy “yêu nhân” đã thì thầm với Lý Mộng Long khi nãy.
Mạch Khiết bị người ta dùng
một tấm vải đen bịt chặt hai mắt, liền sau đó hai tay cũng bị buộc chặt vào ống
thép, mảnh vải đen trên đầu đã được bỏ ra, ở dưới sân khấu những tiếng kêu
thét, những tiếng huýt sáo vang lên rộn ràng.
Mạch Khiết không thể nào nhúc
nhích được, nhất thời không biết làm thế nào. Cô có thể cảm thấy mấy “yêu nhân”
đang nhảy múa xung quanh cô, cô vừa mới nói một câu “thả tôi ra”, cô liền bị ai
đó nhét giẻ bịt chặt miệng lại.
Giữa những âm thanh vun vút
của roi da kêu vang, Mạch Khiết cảm thấy có tiếng gió lướt qua người cô, tiếng
cười tiếng kêu thét càng mãnh liệt hơn.
Mạch Khiết vô cùng phẫn nộ,
cô biết rằng mình lại bị Lý Mộng Long đùa bỡn rồi.
Đây chính là nơi mà anh ta
nói là một nơi thú vị, bởi vì cô chính là nhân vật nữ chính trong trò chơi bị
ngược đãi, không phải, nên gọi là nữ “nô tì”, cô bị buộc vào ống thép, những
roi da xung quanh mình đang nhảy múa, mà hôm nay cô lại mặc một bộ váy ngắn màu
đen, cùng với tiếng roi da rít vù vù, chiếc váy bị vén lên, mầy lần lộ ra chiếc
quần lót màu trắng, làm rộ lên những tiếng huýt sáo điên cuồng.
Đột nhiên có người nhảy múa
uốn éo đến bên cạnh cô, điên cuồng xoay lắc gần như áp sát vào người cô, Mạch
Khiết đỏ mặt tía tai, kêu trời không thấu kêu đất đất không thưa.
Nước mắt sắp trào ra.
Mạch Khiết nghĩ thầm đầy phẫn
nộ, mình đường đường là một nữ tổng biên tập của M Beautiful, là một văn nghệ
sĩ tốt đẹp, thật không ngờ lại trở thành cô vũ nữ ở trong quán bar kém phẩm
chất. Lý Mộng Long, sao anh không chết đi!
Khó khăn lắm thứ âm thanh
điên cuồng mới kết thúc, Mạch Khiết cũng được cởi tấm vải bịt mắt ra, được cởi
trói, bọn họ còn muốn ôm cô đưa xuống sân khấu, bị cô đẩy mạnh, cô vội vàng
nhảy xuống khỏi sân khấu.
Động tác quá vội khiến cho tà
váy tung bay, lại xuất hiện những tiếng kêu thét và tiếng huýt sáo chói tai.
Mạch Khiết không thể nào nén
được giọt nước mắt nữa, bước nhanh về phía cửa, Lý Mộng Long chạy đuổi theo:
- Này, giận rồi à? Sao mà lại
không biết đùa thế?
Mạch Khiết thét lên:
- Là tại anh cả đấy, anh đúng
là con lợn chết trôi, anh cố ý làm cho tôi bẽ mặt, bắt anh cởi hết quần áo để
khoe thân anh có cảm giác gì? Tôi vốn không nên theo anh đến chốn hạ lưu này.
- Cho tôi xin, ở đây nam giới
nhiều hơn nữ giới, ai muốn xem thân hình của tôi chứ, mặc dù thân hình của tôi
cũng khá đẹp.
Anh ta lắc đầu:
- Cô thực là thiếu hiểu biết
về xã hội, lẽ nào cô không biết càng là nơi hạ lưu thì lại càng tràn đầy niềm
hứng thú nguyên thủy sao? Hơn nữa ở đây đâu có hạ lưu chứ? Người ta đã cưỡng
dâm cô sao – anh ta cố ý kéo dài âm hai chữ “cưỡng dâm”.
- Tôi sẽ không bao giờ tin
lời anh nói nữa, anh cố ý hãm hại tôi. Những nơi như thế này, nếu không phải là
anh dẫn tôi đến, tôi sẽ không bao giờ bước vào.
Anh ta khẽ chu môi vẻ giễu
cợt:
- Ôi, cô ghê tởm nơi này như
vậy, cô cho rằng những người cao nhã như cô chỉ nên nghe buổi biểu diễn dương
cầm hay là đi đến tiệc rượu cocktail hay là nói chuyện về văn học với những văn
nhân nho nhã sao? Thưa tiểu thư, để tôi nói cho cô biết, cô nhìn thấy anh chàng
mập kia không, anh ta là Tổng giám đốc của Tập đoàn Đằng Phi, còn cả người đang
đánh đàn điện tử nữa, anh ta là Phó tổng giám đốc của công ty Thần Phong. Cô
tưởng rằng cô cao nhã, nếu không phải tôi đưa cô đến đây, cô còn chẳng có tư
cách mà đến nữa kìa!
Mạch Khiết lườm anh ta một
cái, vốn không thèm tin lời anh ta nói.
Nhưng khi cô bước ra khỏi
“Trò chuyện cùng gia nhân”, đúng là liếc nhìn thấy trên tấm bảng bằng đồng gắn
trên tường, trên đó viết mấy chữ vàng kim sáng lấp lánh “Không phải hội viên,
thứ lỗi không tiếp đón”. Cô còn nhìn thấy một nhân viên phục vụ mặc áo gile đang
chặn một đôi tình nhân đang định đi vào trong, yêu cầu họ đưa ra thẻ hội viên
VIP.
Nơi giống như hộp đêm ngầm
như thế này thật không ngờ cũng thực hiện chế độ hội viên? Thế giới này có phải
là điên cả rồi không?
Mạch Khiết vẫy tay, một chiếc
taxi lướt tới như một con cá, Lý Mộng Long ân cần kéo cửa xe cho cô.
- Tôi không bao giờ muốn nhìn
thấy anh nữa! – Mạch Khiết bổ sung thêm một câu – Thật ra anh đã lừa dối tôi,
từ trước tới giờ anh toàn làm cave đực trong quán bar này!
Sau đó, trước ánh mắt đầy
kinh ngạc của tái xế, Mạch Khiết cười thầm, hừ, cuối cùng coi như cũng gỡ được
một bàn. Nhìn chiếc xe đó trôi vào màn đêm rực rỡ ánh đèn, Lý Mộng Long khẽ mỉm
cười. Một cô gái trang điểm sặc sỡ khoác lấy tay anh:
- Bồ của anh đi rồi, còn nhìn
gì mà nhìn?
Lý Mộng Long ôm eo cô gái đó,
thơm một cái vào má cô ta:
- Cô ấy không phải bồ của
tôi, cô ấy là một con nhện độc sau khi giao phối thì sẽ ăn thịt con nhện đực.
Nhưng con nhện cái này rất nóng bỏng.
Cùng lúc đó, “con nhện độc”
đang ở trên taxi hắt xì hơi liền mấy cái.
2
Mạch Khiết bắt đầu trù liệu
công việc của M Beautiful phiên bản mới, phong cách, bố trí chuyên mục, tuyển
nhân viên. Kể từ hôm bị Lý Mộng Long bỡn cợt, Mạch Khiết không nói câu nào với
anh ta cả.
Khi xét trưng cầu ý kiến của
Mạch Khiết và Lâm Đại về việc nên sắp xếp nhân viên đặc biệt Lý Mộng Long này
ra sao, hai tổng biên tập lần đầu tiên nảy ra tranh cãi.
Ý kiến của Mạch Khiết là kiên
quyết đuổi việc! Lý do là anh ta là trợ lý đặc biệt của Tưởng Văn, Tưởng Văn đã
có mối quan hệ phức tạp với bên Vu Môn, vậy thì rất có khả năng Lý Mộng Long
cũng là một “nội gián” có hai loại thân phận.
Còn ý kiến của Lâm Đại trái
ngược hoàn toàn với Mạch Khiết, cô ta nhất định muốn giữ Lý Mộng Long lại, còn
đề nghị Lý Mộng Long làm trợ lý đặc biệt của cô ta.
Xét nhất thời cũng thấy hơi
khó xử, ông chủ gãi gãi mái tóc thưa thớt, nghĩ một lát bèn bảo người gọi Lý
Mộng Long đến.
Sự xuất hiện của anh chàng Lý
Mộng Long đẹp trai đã khiến cho cả văn phòng lấp lánh ánh vàng. Ôi, thảo nào mà
bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ lại làm ăn khấm khá thế. Bất luận là nam hay nữ,
xinh đẹp khôi ngô đều có thể nhận được rất nhiều cái lợi trong chốn công sở.
Mạch Khiết vừa thấy bộ dạng háo sắc của Lâm Đại, thầm coi thường cô ta. Sếp
nói:
- Bây giờ Tưởng Văn đã từ
chức rồi, chúng tôi trưng cầu ý kiến cá nhân của anh, anh có bằng lòng bắt đầu
lại từ một người biên tập viên quèn không?
Câu nói này ít nhiều cũng có
thâm ý sâu xa, Mạch Khiết và Lâm Đại đều tự hiểu thấu trong lòng.
Bắt đầu làm từ nhân viên
quèn, một trợ lý đặc biệt đột nhiên bị giáng chức, Lý Mộng Long không tiếp nhận
nổi thì chắc chắn sẽ tự động từ chức, như vậy có thể tránh được sự ngượng ngùng
khi vô duyên vô cớ đuổi việc anh ta.
Bắt đầu làm từ biên tập viên
quèn, nếu anh ta bằng lòng, tương lai sẽ có tiền đồ, bởi vì chỉ là “bắt đầu
làm” mà thôi! Như vậy cũng tỏ ra M Beautiful có sự độ lượng khoan dung để thu
nạp nhân viên.
3
Khi Mạch Khiết mang một hộp
bánh gato đến nhà chị gái, phát hiện ra cửa khép hờ, trong phòng bật đèn nhưng
không có ai cả.
Trước khi đến Mạch Khiết đã
liên hệ với chị gái, rõ ràng chị đã đồng ý, bây giờ lại chạy đi đâu không biết.
Mạch Khiết lên luôn tầng hai,
thấy phòng ngủ của chị gái khép hờ, trước cửa có hai đôi giày. Nghiêng tai lắng
nghe, trong phòng hình như có giọng nói của nam nữ, động tĩnh rất khả nghi lọt
qua khe cửa truyền tới.
Mạch Khiết băn khoăn đứng ở
bên ngoài cửa gọi:
- Chị ơi, chị ở bên trong à?
Trong phòng ngay lập tức yên
ắng, một lát sau, dường như có người bị ngã phát ra một tiếng “thịch”.
Mạch Khiết vội vàng đập cửa:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cửa hé ra một khe nhỏ, Mạch
Khiết nhìn vào, là ông anh rể Trần Hạo, cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi
ngắn cũn, anh ta hoảng hốt nhìn Mạch Khiết:
- Cô… sao cô lại đến đây?
Mạch Khiết thấy thần sắc của
anh ta khác lạ, lập tức hiểu ngay ra tất cả mọi chuyện, đẩy mạnh cánh cửa ra,
quả nhiên nhìn thấy một cô gái trần truồng nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi
mắt to tròn mơ màng, sắc mặt ửng hồng, bộ dạng lẳng lơ của kẻ vừa mới vụng trộm
xong. Chính là Tiểu Ngọc, khách thuê phòng ở tầng trên.
Mạch Khiết lao vào, túm lấy
mái tóc dài của Tiểu Ngọc, kéo cô ta từ trên giường xuống:
- Được lắm, đôi gian phu dâm
phụ các người, làm một việc hạ lưu vô liêm sỉ như vậy, các người sao có thể
xứng đáng với chị gái tôi chứ?
Tiểu Ngọc kêu thét lên. Có lẽ
là vì hổ thẹn, cô ta vốn không dám đánh lại.
Trần Hạo vội vàng đến giúp,
Tiểu Ngọc giằng ra khỏi tay Mạch Khiết, vội vàng cuộn lấy quần áo và chạy lên
tầng trên, đóng cánh cửa “thình” một tiếng.
Mạch Khiết gào lên với anh
rể:
- Anh còn là người sao? Anh
cầm tiền của chị gái tôi, ra ngoài đánh bạc, anh đánh chị tôi, chị ấy cũng nhẫn
nhịn, một lòng một dạ chung sống cùng anh. Lần nào không có tiền, thì anh đều
bắt chị tới tìm tôi, tôi cũng đều đưa, anh còn đối xử với chị ấy như thế này
sao? Thật không ngờ anh dám ngang nhiên đưa người đàn bà khác về nhà, đưa lên
giường, anh vẫn còn coi chị ấy là vợ anh sao? Tôi liều mạng với anh đấy!
Mạch Khiết không thể suy nghĩ
được gì đến hình tượng thục nữ của mình, nắm lấy những cuốn sách và tạp chí để
trên bàn, ném xối xả vào mặt anh ta.
- Cô bị điên à? – Trần Hạo
cũng bị cô làm cho tức giận, túm chặt lấy cánh tay cô – Chẳng phải chỉ là động
vào một con đàn bà thôi mà, có gì ghê gớm chứ, mà cô ta cũng có biết đâu! – Anh
ta đẩy mạnh khiến Mạch Khiết ngã xuống đất.
Anh ta ung dung mặc quần áo:
- Sự việc này, chị gái cô
không biết, nếu cô thông minh thì hãy giúp tôi giấu cô ta, nếu không, người đau
lòng lại chính là cô ta đấy. Cô vỗ mông là có thể đi được, còn cô ta vẫn cứ
phải tiếp tục chung sống với tôi. Cô là người thông minh, không cần tôi phải
nói nhiều chứ!
- Anh là đồ khốn! – Mạch
Khiết lau nước mắt, bò lồm cồm dậy. Nếu như có một con dao, cô chắc chắn sẽ
không chút do dự mà đâm thẳng vào ngực anh ta.
Nhưng vừa nghĩ đến chị gái,
Mạch Khiết liền bình tĩnh lại. Trần Hạo nói đúng, con người chị gái nhẫn nhịn
chịu đựng đã quen rồi, cho dù có nói ra thì nhiều nhất chị cũng chỉ chiến tranh
lạnh một hai tháng với anh rể, nhưng quyết không ly hôn, cuối cùng lại phải
trốn vào một góc lặng lẽ đau buồn khóc lóc.
Đúng là nghiệp chướng, kiếp
trước không biết rốt cuộc chị gái đã nợ Trần Hạo cái gì, kiếp này phải chịu sự
giày vò của anh ta đến thế?
Mạch Khiết càng nghĩ càng tức
giận bước “thình thịch” lên lầu, đạp mạnh cửa:
- Mày mở cửa ra ngay cho tao!
Mở cửa!
Tiểu Ngọc ở bên trong cũng
lớn tiếng chửi rủa nhưng nhất định không dám ra mở cửa.
- Mày không dám mở cửa phải
không, được rồi, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày. Tao đếm đến ba mày không mở cửa
tao sẽ gọi 110, nói mày dụ dỗ chồng của chị gái tao, đảm bảo sẽ cho mày lên
tivi, đảm bảo mày sẽ được nổi tiếng.
Tiểu Ngọc bị ép quá không
biết làm cách nào, đành phải mở cửa.
- Tôi không hề dụ dỗ anh ta,
là anh ta nói nếu như tôi không ngủ cùng anh ta, thì sẽ miễn một năm thuê phòng
cho tôi, tôi là người bị mắc lừa, nếu cần trách mắng, cô nên trách mắng anh rể
cô, liên quan gì tới tôi.
Mạch Khiết đẩy cô ta ra, lao
vào trong phòng, nhìn thấy thứ đồ nào liền ném ra ngoài cửa sổ, cô ta vội vàng
giơ tay ra chặn Mạch Khiết:
- Cô điên rồi sao? Cô muốn
làm gì?
- Ngay lập tức cút ra ngoài
cho tao, không cho mày thuê chỗ này nữa, cút ngay trước khi chị tao còn chưa
quay về, ngay lập tức biến đi!
Mạch Khiết đanh đá ném chăn
màn của cô ta ra ngoài cửa sổ rồi lại ném cả bốt, dép lê của cô ta ra ngoài.
Cô ta vẫn muốn tranh đồ với
Mạch Khiết, Mạch Khiết đẩy mạnh cô ta ra, liếc nhìn thấy chiếc máy tính xách
tay để trên bàn, cầm lên làm động tác chuẩn bị ném.
- Đừng đừng đừng, tôi đi!
Cô ta vừa khóc vừa nhanh
chóng thu dọn đồ, Mạch Khiết trừng trừng nhìn cô ta:
- Hạn cho cô mười phút!
- Mười phút thì không kịp
đâu! – Cô ta cầu xin vẻ đáng thương.
- Tao mặc kệ! – Mạch Khiết
tức giận nhìn cô ta, chị gái là tất cả đối với cô, không ai có thể làm tổn
thương chị gái cô.
Tiểu Ngọc sắp xếp xong đồ đạc
của mình, vác một chiếc túi lớn, hằn học trừng mắt nhìn Mạch Khiết, ánh mắt đó
như thể đang uy hiếp cô vậy, rồi ủ rũ chuồn ra ngoài.
Anh rể như thể không liên
quan gì đến mình, hai tay chống nạnh bên cạnh để xem kịch hay, đợi Tiểu Ngọc đi
rồi, anh ta nói với Mạch Khiết vẻ hơi bất lực:
- Cô cũng ác quá thì phải.
- Tôi ác đều là do anh ép cả
đấy!
Người đàn ông giàu có thích
trêu hoa ghẹo nguyệt thì đã đành, đằng này, đã không kiếm được tiền để nuôi gia
đình lại còn muốn giở trò trai gái, đàn ông trên cõi đời này rốt cuộc là sao
vậy?
Đang nói, liền nghe thấy
tiếng chị gái đứng cửa bước vào, Mạch Khiết ngẩn người, vội ra đón, không biết
chị gái có gặp Tiểu Ngọc hay không. Quan sát sắc mặt của chị, thì thấy rất bình
tĩnh, nên Mạch Khiết mới hơi yên tâm.
Lúc ăn cơm, anh rể tỏ vẻ điềm
nhiên nói cho chị gái:
- Tiểu Ngọc chuyển đi rồi, cô
hãy tìm người khác đến thuê đi!
Chị gái khẽ “vâng” một tiếng,
cũng không hỏi sao Tiểu Ngọc lại đột ngột chuyển nhà. Trái tim Mạch Khiết đập
“thình thịch”, nhớ ra chị gái thường ngày đều dành hết thời gian để bán hàng
tạp hóa ở dưới tầng một, rất ít khi ra ngoài, sao hôm nay lại vừa vặn đi ra
ngoài để anh rể có thời gian và không gian để vụng trộm, hay là chị ấy đã phát
hiện ra từ lâu, né tránh, khuất mắt trông coi?
Mạch Khiết hiểu rất rõ tính
cách của chị gái, chị ấy là người yếu đuối rất truyền thống, nhưng thực ra lại
là người rất có chủ kiến và cố chấp, nếu là việc mà chị ấy không chủ động nói
ra, bất luận bạn có đòi hỏi thế nào thì chị ấy cũng quyết không nói.
Thực ra, tình cảm giữa chị
gái và anh rể đã danh bất hư thực từ lâu rồi, chị còn lại một cái vỏ, Mạch Khiết
thực sự không hiểu tại sao chị gái vẫn trốn trong cái vỏ lạnh lẽo này để tiêu
phí tuổi trẻ của mình. Loại đàn ông rác rưởi như Trần Hạo, Mạch Khiết dám khẳng
định chị gái vứt bỏ anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ là một người đàn ông ế vợ,
sẽ không thể nào tìm được một người bạn đời để cùng chung sống yên ấm nốt chặng
đời còn lại.
Ánh đèn u ám rọi chiếu gian
phòng bé nhỏ, cuộc hôn nhân như thế này còn chả bằng sự tự do tự tại của cuộc
sống độc thân. Cuộc hôn nhân bất hạnh của chị gái khiến Mạch Khiết chợt cảm
thấy hoảng sợ đối với tương lai của mình. Đàn ông không đáng tin tưởng như vậy,
nhưng người phụ nữ luôn dốc lòng dốc sức yêu thương họ, tin tưởng họ. Hôn nhân,
thật sự là một canh bạc lớn nhất cuộc đời của một phụ nữ! Còn tiền đặt cửa lại
chính là hạnh phúc, niềm vui và tuổi xuân vô giá.
4
Mạch Khiết giao cho Lý Mộng
Long một núi công việc:
- Anh hãy viết một bản kế
hoạch về M Beautiful phiên bản mới cho tôi. Ngoài ra, chuyên đề anh hẹn Kha Đậu
bao giờ thì có thể tiến hành, là chuyên đề có phong cách như thế nào, cũng cần
phải viết một bản kế hoạch cho tôi. Còn nữa, chúng ta đã đăng quảng cáo tuyển
dụng rồi, cuối tuần làm thêm giờ, anh tranh thủ thời gian đi tới khách sạn Hải
Thiên đặt một phòng sang trọng khí thế, chúng ta sẽ tiến hành tuyển dụng ở đó, anh
đi cùng tôi để chọn lựa nhân tài.
Anh ta ngẩng đầu lên, đôi
lông mày rậm khẽ chau lại, môi trề ra vẻ bất lực:
- Thưa tổng biên tập đại
nhân, bao nhiêu việc như thế này, đều giao cả cho một mình tôi sao?
Mạch Khiết nói vẻ ngạo mạn:
- Chẳng phải anh chủ động yêu
cầu vào tổ này của tôi sao? Nếu vậy anh hãy làm thêm chút việc để cho tôi nhìn
thấy khả năng của anh. Tôi cảnh cáo anh, vào tổ này của tôi, cũng phải có thời
gian thử việc đấy.
Anh ta nhún vai:
- Cô muốn thế nào thì cứ như
thế đi!
Lâm Đại cầm cốc café bước từ
trong phòng ra vừa vặn đi qua chỗ này, xót xa liếc nhìn Lý Mộng Long:
- Anh đấy, tổ của em lúc nào
cũng hoan nghênh anh đến – rồi lại nói với Mạch Khiết – Cô liều mình gắng sức
như thế làm gì, mang tiếng là cô do tôi tuyển dụng vào, sao đầu óc lại không
linh hoạt thế, M Beautiful phiên bản mới hoàn toàn có thể làm theo phong cách
phiên bản nguyên gốc là được rồi, vẫn sẽ cứ bán chạy.
Mạch Khiết nhìn thẳng vào đôi
mắt một mí của cô ta không chút e dè, giờ là lúc cô phản kích lại rồi, cần phải
làm cho Lâm Đại nhớ rằng từ giờ trở đi Mạch Khiết đã không còn là thuộc hạ của
cô ta nữa:
- Tôi muốn xây dựng phong
cách của M Beautiful phiên bản mới như thế nào là công việc của tổng biên tập
tôi đây, không liên quan gì tới cô chứ? Hơn nữa, xin cô về sau đừng bao giờ nói
tôi là do cô tuyển dụng vào, lúc đó chẳng qua cô chỉ là một nhân viên quèn, làm
gì có quyền về mặt nhân sự như vậy, nếu không phải là tôi cố gắng tôi cũng
không trụ lại lâu dài ở M Beautiful được, càng không thể nào thăng chức được.
Cô ta quả nhiên trợn tròn mắt
kinh ngạc, dường như lần đầu tiên cô nhận ra con người Mạch Khiết lại cứng rắn
như vậy. Một hồi lâu sau, cô ta mới định thần lại cười khan “hi hi” mấy tiếng:
- Một số người nếu đã coi
lòng tốt thành gan phổi lừa, vậy thì tôi cũng chả còn cách nào cả.
Cô ta vỗ vỗ vào bờ vai vững
chãi của Lý Mộng Long:
- Hãy nhớ lời em nói, ở tổ
của em, anh sẽ không vất vả như vậy.
Cô ta quay người định bước
đi, hình như lại nhớ ra chuyện gì đó:
- À, các bạn đồng nghiệp đều
đòi cô và tôi khao một bữa ăn uống và đi hát karaoke, cô muốn là mỗi người mời
riêng hay là cùng tôi mời mọi người.
Thấy Mạch Khiết không trả
lời, cô ta chau mày quay lưng bước đi.
Đợi cô ta hậm hực bỏ đi, Lý
Mộng Long ngẩng đầu nhìn Mạch Khiết với vẻ rất vui:
- Mạch Khiết, tôi phát hiện
ra con người cô, trí tuệ thì cũng khá còn năng lực tình cảm rất thấp, có phải
cô tính sau khi lên làm tổng biên tập sẽ đắc tội với tất cả các đồng nghiệp
sao?
Mạch Khiết nghĩ thầm, nếu như
đổi lại là anh, suốt bao năm nay luôn bị một người đè đầu cưỡi cổ, vẻ ngoài thì
là bạn bè, thực ra lúc nào cũng chiếm vị thế cao giống như một người ân nhân,
trong lòng anh sẽ cảm thấy như thế nào? Huống hồ đúng như lời mình vừa nói với
cô ta, Lâm Đại chỉ là khen ngợi vài câu lúc cô đang phỏng vấn, sau đó vẫn phải
dựa vào sự phấn đấu và nỗ lực của bản thân mới có chỗ đứng trong M Beautiful,
có liên quan gì tới cô ta chứ?
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Đừng quên tôi là cấp trên
của anh, anh không thể bình phẩm lung tung về tôi. Còn nữa, sau này hãy gọi tôi
là tổng biên tập Mạch.
Lý Mộng Long cười, lắc đầu,
trong lòng thầm nghĩ, cô gái này chắc là nghĩ tới cái ghế đó đến phát điên rồi,
xem bộ dạng này cảm giác đúng là một kẻ tiểu nhân đắc chí điển hình.
Quay về phòng làm việc, mi
mắt của Mạch Khiết giật liên tục, lòng thầm nghĩ không biết có chuyện xấu gì
xảy ra hay không?
Mở cửa sổ, cô cúi xuống nhìn
thế giới ở bên dưới tòa nhà, dòng xe ồn ào huyên náo, người đi bộ bận rộn đi đi
lại lại trong thành phố. Cô thầm nghĩ và tự hào, ở trong thành phố này, cuối
cùng mình cũng đã đứng vững, dựa vào chính bản thân mình, dựa vào cơ hội, ở độ
tuổi 25 đã leo lên được đỉnh cao. Bất luận phía trước còn có những phong ba bão
táp gì, mình cũng đều điềm tĩnh đối diện, nắm chắc số phận trong lòng bàn tay
mình.
Lúc tan làm, vừa đi ra khỏi
tòa nhà công sở, gót giày đột nhiên rơi ra, Mạch Khiết suýt chút nữa thì bị
ngã.
Chiếc giày cao gót thanh mảnh
này đúng là không chắc chắn. Mạch Khiết đang định bắt taxi, một chiếc xe Ford
màu đen lướt tới bên cạnh cô, cửa xe từ từ được hạ xuống, Lý Mộng Long liếc
nhìn xuống chân cô:
- Có lên xe không?
- Không cần! – Mạch Khiết
nghĩ vẻ đầy cảnh giác, con người này nếu không có việc gì sẽ không ân cần chu
đáo, vẫn nên tránh xa anh ta càng xa càng tốt.