Anh ta ném lại một câu hết sức kỳ quặc:
- Có việc gì thì nhớ gọi cho tôi nhé!
Mạch Khiết kinh ngạc nhìn anh ta:
- Đồ thần kinh, anh yên tâm, tôi quyết không gọi điện thoại cho anh đâu!
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười đó rõ ràng đem theo sự giễu cợt:
- Có việc gì cần cứ gọi cho tôi!
Câu nói này khiến cho Mạch Khiết cảm thấy có điều gì rất mờ ám. Thật
là quá đáng, anh ta tưởng rằng anh ta là ai, chẳng qua cũng chỉ là cho
tôi mượn chút tiền, chẳng qua cũng chỉ là giới thiệu bác sĩ cho Mạch
Tiểu Lạp, sao anh ta lại dám cư xử vô lễ với cấp trên như vậy chứ?
Xe của Lý Mộng Long từ từ chuyển bánh, rồi dừng lại ở phía trước
chừng 10 mét. Qua cửa kính chiếu hậu, anh nhìn thấy một người đàn ông da đen sì, mặc trang phục bảo vệ, tay ôm một bó hoa hồng chậm rãi bước từ
trong phòng bảo vệ ra ngoài.
Mạch Khiết một tay xách giày cao gót, một tay vẫy taxi, nhưng lúc này đúng vào giờ cao điểm, chẳng bắt được chiếc xe nào cả.
Một mảng bóng đen xuất hiện sau lưng cô, cô quay đầu lại, một vùng màu đỏ chói mắt cô.
Mạch Khiết một chân đi chân đất, lùi lại không được thuận tiện, kêu lên thất thanh:
- Làm cái gì thế? Ai vậy?
Từ sau vùng đỏ rực đó thò ra một khuôn mặt đen sì sì, râu lởm chởm.
- Đừng sợ, đừng sợ, là tôi!
Nhìn khuôn mặt này, và cả bộ đồng phục trên người anh ta, Mạch Khiết
tìm kiếm mãi trong bộ não mình hồi lâu mới có thể lờ mờ nhận ra.
- Ồ, Tiểu Trương à! – Mạch Khiết không nhớ được tên của anh ta, chỉ nhớ được họ của anh ta.
- Cô Mạch, hoa này hy vọng cô sẽ thích! – Anh ta bẽn lẽn cười nói,
trên mặt lộ ra sự e thẹn không hợp với độ tuổi của anh ta chút nào.
Mạch Khiết vô cùng kinh ngạc:
- Sao tự nhiên lại tặng hoa hồng cho tôi? Hoa hồng là đại diện cho tình yêu, không thể tặng bừa được.
Anh ta chỉ cười mà không nói, nhưng vẫn ngoan cố giơ hoa ra, bộ dạng giống như nữ thần tự do, giơ cao ngọn đuốc sáng.
Mạch Khiết cuối cùng cũng định thần lại, trong lòng cảm thấy buồn
bực, cô đã hiểu tại sao mí mắt cô cứ giật liên hồi – chắc là lại gặp
phải số đào hoa thối?
Số đào hoa thối của Mạch Khiết rất nhiều, nhiều đến mức độ nào, đi ăn kem mấy lần, cậu nam sinh bán kem liền gửi email cho cô; đi đến quán
café uống café, nhân viên phục vụ nhét vào tay cô mảnh giấy ghi tên và
số điện thoại của anh ta; ngay cả những độc giả không biết tên cũng chọn ra tên của cô giữa bao nhiêu biên tập viên trong tạp chí để viết thư
tình, mở đầu viết: Chị (cô, em, cô gái, người đẹp, thậm chí anh, chú…)
Mạch Khiết thân mến! I love you!
Ai cũng đều mong muốn có được số đào hoa nhưng chả ai thích mới sáng
sớm dậy đã phát hiện trong vườn toàn là hoa đào thối, thế nên hoa đào
đẹp đẽ khoe sắc mà mình vẫn luôn mong ngóng chả còn chỗ mà rơi xuống.
Rất nhiều người quen đi qua đều kinh ngạc đổ dồn mắt về phía họ, nhìn cô gái Mạch Khiết ăn mặc thời trang bị một người đàn ông thô lỗ mặc
quần áo bảo vệ đeo bám. Mạch Khiết hận một lỗi không thể giống như thủy
thủ Popeye mọc ra được một cánh tay có sức mạnh, chỉ cần khẽ khua tay,
gió mây thay đổi, động đất núi rung để quạt cho bông hoa đào thối này
bay tới tận nơi âm u lạnh lẽo nhất.
Nhưng Mạch Khiết là thục nữ, cho dù có chán ghét một người tới đâu nữa, trên mặt bắt buộc phải giữ nụ cười dịu dàng e thẹn:
- Ôi, tôi bị dị ứng với hoa, anh hãy giữ lại đi, cảm ơn nhé!
Anh ta nói:
- Lại yếu đuối như vậy à? Cô đã ăn cơm chưa, hay là tôi mời cô đi ăn nhé!
Mạch Khiết xách chiếc giày cao gót đi chân đất, lại bị người ta mời đi ăn, trong lòng thấy căm hận lắm.
Mạch Khiết nói:
- Không đi đâu, giày của tôi bị hỏng rồi, không thể đi chân đất được.
Anh ta tiếp tục ngại ngùng nói:
- Họ đã bàn tán về chúng ta rất lâu rồi…
Câu nói này khiến cho Mạch Khiết rất tò mò:
- Họ là những ai? Bàn luận gì cơ?
Anh ta ngại ngùng cúi đầu, trên mặt thoáng ửng đỏ giống như những cậu thiếu niên đang thẹn thùng, nhưng mặt anh ta quá đen, cho nên trở thành đen đỏ trông giống như một người đàn ông say rượu đang lẩm bẩm.
- Các đồng nghiệp của tôi, họ nói lần nào cô cũng để ý đến tôi, chỉ
mỉm cười với một mình tôi, rất hòa nhã, thân thiết, rất đáng yêu…
Mạch Khiết giống như người vừa tỉnh cơn mơ, cô đã nhớ ra rồi, anh
chàng Tiểu Trương này đã từng tốt bụng giúp cô bê đồ vật nặng vào trong
văn phòng làm việc của họ, cho nên có đôi khi gặp anh, Mạch Khiết khẽ
mỉm cười gật đầu thể hiện sự thân thiện, thật không ngờ lại gây nên sự
rơi rụng lả tả của hoa đào thối. Trên thế giới này, rốt cuộc có để cho
người ta được cười nữa không chứ. Đúng là phải viết một bài “Không nên
mỉm cười với người lạ!”
Mạch Khiết mỉm cười đau khổ, từ từ thò tay vào trong túi, lấy di động ra, ấn máy:
- Mau đến cứu tôi…
Lý Mộng Long nói:
- Cần giúp đỡ rồi à?
Anh ta đã theo thưởng thức “tiết mục” này qua gương chiếu hậu suốt từ nãy đến giờ.
Mạch Khiết bực bội:
- Bớt nói linh tinh đi, đây là mệnh lệnh!
Chiếc xe Ford bắt đầu đi lùi lại, lùi sát đến tận bên cạnh cô. Anh ta mở cửa xe, bước xuống, một tay đón lấy bó hoa hồng:
- Ừm, hoa này hơi héo rồi, chắc là đồ rẻ tiền phải không? Chúng tôi
đi xem phim rồi đi ăn, anh có muốn đi cùng với chúng tôi không?
Tiểu Trương ngẩn người, đau lòng nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng mình mua.
Lý Mộng Long nói:
- Có đi không, chúng tôi mời.
Tiểu Trương yếu ớt lắc đầu:
- Không, không, không đi đâu, cảm ơn…
Trước khi anh ta quay người đi, lại xót xa nhìn thêm lần nữa bó hoa
hồng Lý Mộng Long đang cầm dốc ngược trong tay. Nhưng Lý Mộng Long mặc
kệ Mạch Khiết ra sức ra hiệu bằng mắt, cũng không chịu trả lại hoa cho
người ta.
Lần này, không cần anh ta mở miệng mời, Mạch Khiết cũng đã tự động ngồi vào chiếc xe Ford.
Anh ta ném bó hoa xuống ghế sau, đóng cửa xe, nói với Mạch Khiết:
- Tôi sai rồi!
Mạch Khiết không hiểu chuyện gì:
- Anh sai cái gì?
- Lần trước chẳng phải tôi nói không có người đàn ông nào theo đuổi
cô sao, tôi đã sai rồi, vẫn có người theo đuổi cô, làn da đó, đúng thật
là còn vượt qua cả Cổ Thiên Lạc, nếu như hai người đứng cạnh nhau chắc
chắc sẽ khiến cho bao nhiêu người hoảng sợ, người ta sẽ tưởng rằng Hắc
Bạch Vô Thường đi vi hành.
- Anh lái xe bằng miệng hay là bằng móng vuốt vậy? Lái xe đi! Nói nhiều quá, thực đáng ghét!
Mạch Khiết vô cùng bực bội, tại sao mí mắt lại vẫn cứ nháy liên hồi thế không biết? Còn có kiếp nạn gì chưa đến sao?
Anh ta cố gắng kìm nén bật cười, khởi động xe:
- Không phải chứ! – Mạch Khiết cuối cùng cũng định thần lại – Sao anh lại biết tôi sẽ phải nhờ anh giúp đỡ?
Anh ta cười nói:
- Tôi đã chú ý thấy người đàn ông đó cầm bó hoa hồng nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
- Anh cũng thật tinh tế! Chắc chắn thường xuyên làm cái việc này!
Anh ta quay đầu lại liếc nhìn Mạch Khiết một cái, ánh mắt di chuyển
từ khuôn mặt trắng ngần của cô xuống phía dưới cổ, cho xuống tận vị trí
xương quai xanh, nhìn thấy chiếc cổ thoáng lộ ra của cô. Hôm nay Mạch
Khiết măc một chiếc áo sơ mi viền bèo ôm sát người.
Anh ta nói:
- Con người cô, ăn nói cay nghiệt, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo,
nhưng vẫn rất gợi cảm, cũng khó trách lại có thể cuốn hút được sự chú ý
của đàn ông.
Mạch Khiết bất giác khoanh hai tay trước ngực nói:
- Trong đầu óc anh toàn là nghĩ những gì vậy, tôi không phải là loại người như anh nghĩ đâu.
Anh ta nói nghiêm túc:
- Cô yên tâm, tôi quyết không cưỡng dâm cô đâu.
Xem ra hai chữ “cưỡng dâm” Mạch Khiết nói linh tinh trong lúc uống say đã trở thành câu cửa miệng của anh ta rồi.
- Nói thực, cô cũng không thể nào lần nào cũng nhờ tôi đến cứu giá
thế này, cô cũng cần phải có một người bạn trai thực sự đi, khắp nơi
trên thế giới đều là đàn ông, chẳng lẽ cô không ưng một người nào sao?
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ của anh ta, Mạch Khiết chau mày nói:
- Thực ra nói thật lòng, trừ anh, còn ai tôi cũng ưng hết.
- Vậy… để tôi lái xe đưa cô quay trở lại, giao lưu cùng với anh chàng bảo vệ đó, không khéo sẽ tạo được ánh sáng rực rỡ chói lòa như sao hỏa
đâm vào trái đất đấy.
Mạch Khiết lườm anh ta một cái, dẩu đôi môi nhỏ xinh, không nói gì nữa.
Xe lướt êm ru trên đường.
Lý Mộng Long bật nhạc, mở bài “Cảm ơn” của Trần Dịch Tấn:
Cả ngày mệt mỏi lê bước về nhà, không có ai đợi cửa
Có cái đèn bị hỏng, cả căn phòng trở nên lạnh lẽo
Bụng đói meo muốn ăn một bát mỳ nóng
Phích nước chẳng còn lấy một giọt nước nóng nào
Nơi đây thiếu đi nụ cười và ánh mắt em
Như thể mọi thứ đều bị phủ lên một lớp bụi
Thì ra anh mới là người dựa dẫm nhất
Anh cần em hơn là em cần anh…
Anh ta lạnh lùng nói:
- Tôi đã hẹn xong với Kha Đậu rồi, trong tuần này, anh ta sẽ tranh
thủ thời gian đến để ký hợp đồng chuyên đề với M Beautiful phiên bản
mới, thời hạn là một năm.
Mạch Khiết ngẩn người, một năm! Sao anh ta lại có thể làm được điều này?
- Anh thực sự đã hẹn được anh ta sao?
Lần này đến lượt Mạch Khiết trở nên hiếu kỳ:
- Anh ta rốt cuộc trông như thế nào? Anh ta năm nay bao nhiêu tuổi?
Đừng nói với tôi anh ta mới có 18 tuổi, từ khi Quách Kính Minh xuất
hiện, tôi không còn nghi ngờ thiên tài không phân biệt tuổi tác, giới
tính, thậm chí là cả xu hướng giới tính nữa.
- Cũng không trẻ như vậy, nhưng cũng không già, khoảng chừng tuổi tôi, 27 tuổi, nói thực, anh ta là anh em của tôi.
Mạch Khiết thấy hơi nghi ngờ:
- Anh em của anh? Anh lại có một vị anh em là đại thần sao?
Anh ta thở dài:
- Thực ra đừng nói cô kinh ngạc, ngay chính tôi cũng không thể tin
nổi. Thằng nhóc này trước đây thành tích học tập rất tệ, năm nào cũng
thi lại, việc trai gái yêu đương thì khỏi nói, lần nào cũng bị gái đá,
lúc tốt nghiệp tiểu học vẫn còn nói lắp, đừng nói viết tiểu thuyết, bảo
cậu ta viết bài giới thiệu bản thân còn không viết ra hồn. Ai mà biết
được giờ lại nổi danh lừng lẫy thế này, đúng là số phận!
Mạch Khiết vẫn bán tín bán nghi:
- Bất luận thế nào, cứ gặp đã rồi nói sau, chưa ai gặp mặt anh ta có thực sự là Kha Đậu hay không?
- Rất đơn giản, một người có thay đổi thế nào, văn phong của anh ta
cũng sẽ không thay đổi, là con la hay con ngựa, dắt ra đi một vòng là
biết ngay mà. Tôi làm việc quan trọng, cô cứ yên tâm, tuyệt đối không
làm hỏng chuyện của cô.
Mạch Khiết trầm ngâm không nói, trong lòng tràn ngập nỗi mong đợi và
sự hiếu kỳ đối với nhân vật Kha Đậu này. Có độc quyền chuyên đề của anh
ta, M Beautiful phiên bản mới chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Xe Ford đưa Mạch Khiết đến tận bên dưới khu chung cư của cô, Lý Mộng Long nói:
- Không mời tôi lên nhà uống café sao?
Mạch Khiết nói dối anh ta:
- Thành thật xin lỗi, nhà tôi không có café, để hôm khác nhé!
Mạch Khiết nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi lướt qua cô, đang
khoác một chiếc túi rất to, vội vàng nhiệt tình giơ tay đang xách đôi
giày hỏng lên vẫy vẫy chào hỏi:
- Châu Vũ Mân! Anh lại đến sửa ống nước cho khách đấy à?
Vừa nhìn thấy cô, Châu Vũ Mân cũng nở ra nụ cười rạng rỡ:
- Đúng vậy, vừa mới làm xong, bồn cầu nhà cô không có vấn đề gì chứ?
Đột nhiên, sắc mặt anh ta đanh lại, hét lớn:
- Cẩn thận! – Anh lao tới, đứng lên trước che cho cô, chiếc túi đó chắn đỡ, chỉ nhìn thấy một chiếc gậy gỗ bay sang bên cạnh.
Mạch Khiết sợ hãi mặt trắng bệch, quay đầu lại nhìn, là hai thanh
niên bất hảo lạ mặt, trong tay chúng cầm một thanh gậy gỗ rất to. Nhìn
ra xa thêm chút nữa, Mạch Khiết nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đó
chính là Tiểu Ngọc đã bị cô đuổi đi.
Thì ra cô ta đưa người đến tìm Mạch Khiết để báo thù.
Mạch Khiết nghĩ thầm, nhất định tên Trần Hạo thỏ đế đó đã nói cho cô ta địa chỉ nhà mình.
Châu Vũ Mân hét lớn với mấy thằng lưu manh đó:
- Thật không ngờ chúng mày lại ức hiếp một cô gái tay không tấc sắt.
Bọn lưu manh không lên tiếng, cứ giơ gậy gộc lên đánh. Châu Vũ Mân
mặc dù thân hình cao to, nhưng rốt cuộc hai nắm đấm không đọ lại được
bốn tay, nên đã bị dính mấy đòn vào người.
Lý Mộng Long từ trong xe lao ra, chạy đến phía sau một tên lưu manh,
túm chặt lấy cổ hắn, tên đó lật tay ra phản đòn, anh liền đập mạnh vào
sống lưng tên đó, đẩy hắn ngã xuống đất.
Động tác rất gọn gàng mau lẹ, như thể anh ta là con nhà võ.
Anh ta lại tới giúp đỡ Châu Vũ Mân, cũng đánh tên còn lại ngã nhào xuống đất.
Bảo vệ vội vàng chạy tới, bắt giữ hai tên lưu manh gây gổ, Mạch Khiết thấy Tiểu Ngọc đã chạy mất dạng từ lâu.
Cảnh sát 110 nhanh chóng ập tới, Mạch Khiết nói rõ tình hình, cảnh
sát lấy lời khai ngay tại hiện trường, rồi giải hai tên lưu manh đi.
Mạch Khiết mời Châu Vũ Mân lên nhà mình để bôi thuốc xoa dầu, không ngờ Lý Mộng Long cũng theo lên. Mạch Khiết quay đầu hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Anh nói:
- Lần này có thể mời tôi uống café được rồi chứ?
Nghĩ đến việc anh ta cũng giúp đỡ, không tiện từ chối anh ta, đành phải mời anh ta vậy.
Mạch Khiết thận trọng xoa dầu cho Châu Vũ Mân, nói đầy cảm kích:
- Thực sự cảm ơn anh quá, nếu không phải là anh, chắc chắn đầu tôi đã bị chúng đánh cho nở hoa rồi.
Châu Vũ Mân cười hiền lành:
- Tôi không lại được đâu, may mà có anh đây giúp đỡ, anh ấy biết đánh nhau hơn tôi.
Lý Mộng Long nói:
- Đương nhiên rồi, tôi đã luyện mấy năm võ tay không, có thêm vài tên lưu manh nữa, tôi vẫn cứ đánh cho chúng tơi bời hoa lá.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta một cái, nghĩ thầm, anh cứ tha hồ mà khoác lác đi! Cô đi vào bếp pha café Mocha của Ý, bê đến trước mặt Lý
Mộng Long:
- Này, đừng có nói tôi không biết cảm ơn, mời anh uống café!
Mạch Khiết nhớ đến việc lần trước Châu Vũ Mân nói anh muốn tìm thuê phòng trọ, bèn hỏi anh đã thuê được phòng trọ hay chưa.
Anh lắc đầu vẻ bất lực:
- Rất khó tìm, những phòng trọ phù hợp quá hiếm, hoặc là quá đắt, hoặc là cách đây quá xa.
Mạch Khiết nói:
Nhà chị gái tôi vừa vặn đang có một phòng trống, tôi giới thiệu anh
đến đó nhé, tầng 3, khoảng 40m2, tiền thuê rất rẻ, anh có thể ăn chung
cùng với chủ nhà, cũng rất gần đây. Tôi ghi số điện thoại cho anh, anh
hãy liên hệ với chị tôi.
Cô nghĩ, tìm một người khách trọ là nam giới, anh rể cũng không có
cách nào làm bừa được, hơn nữa, nhân phẩm của người khách nam này cũng
rất tốt.
Anh vui vẻ đồng ý, luôn miệng nói cảm ơn.
Lý Mộng Long đưa lại cho Mạch Khiết cốc café trống không:
- Còn nữa không?
Mạch Khiết lườm anh ta một cái:
- Anh tưởng rằng đang uống nước trắng đấy à, thưởng thức café không phải là như trâu uống nước đâu.
- Cô tưởng là tôi không biết sao, nhưng cô có rót nước cho tôi đâu,
tôi đành phải lấy café để giải khát. Đánh nhau toát nhiều mồ hôi, tôi
chỉ là đang bổ sung thêm thủy phân thôi.
Mạch Khiết thấy hơi ngại, mải chăm sóc Châu Vũ Mân, nên đã quên rót trà mời họ.
Mí mắt cuối cùng cũng không giật nữa, kiếp nạn cuối cùng cũng đã qua.
Sau khi tiễn Châu Vũ Mân, Mạch Khiết lại tiễn Lý Mộng Long ra xe Ford, anh ta hỏi cô vẻ nghi ngờ:
- Rốt cuộc cô đã gây ra tai họa gì vậy? Đã gieo thù chuốc oán với bọn lưu manh ở đâu vậy?
- Chuyện gia đình của người khác, anh lo lắng làm gì? Ôi, cái xã hội
này, lòng người xấu xa không được như người thời xưa, hôm nay tôi thực
sự đã bị kinh hồn bạt vía một phen…
Anh ta nở nụ cười đầy ma mãnh:
- Của ai vậy?
Mạch Khiết không hiểu:
- Cái gì của ai? - Rồi lập tức hiểu ngay ra, mặt đỏ bừng, véo anh ta
một cái thật mạnh – Trong M Beautiful sao lại nảy nòi ra loại người bại
hoại như anh chứ?
Anh ta đau đớn hét lên, nhưng miệng vẫn không chịu nhún nhường:
- Tôi biết chắc chắn không phải là của tôi, cô hãy tha cho tôi đi!
Trước khi Mạch Khiết phát điên lên, anh ta vội vàng lao vút xe rời khỏi hiện trường.
Vầng trăng sáng vằng vặc lặng lẽ ló ra khỏi đằng sau đám mây, ánh
trăng xuyên qua bóng cây, lộ ra những giọt sáng lấp lánh như miếng ngọc
vỡ, trong đáy mắt toàn là một mảng ánh sáng trắng long lanh. Đám mây
trôi lững lờ như lông vũ mềm mại, bị cơn gió thổi bay đến tận nơi chân
trời. Bầu trời tối đen sạch sẽ trông giống như một con ngươi mắt khổng
lồ sâu hoắm, đang cúi nhìn cái thế giới trông giống như con quái thú
đang nằm bò ra.