“Cô Trần!” Từ xa xa Trần Hiểu Quân liền nghe thấy có người gọi
mình bèn quay đầu lại, hơi nhíu mày, lúc này tìm mình nhất định không có chuyện
gì tốt.
“Cô Trần, tối này có rảnh không?” Người vừa chạy tới là một
cô giáo nhìn dáng vẻ chắc cũng hơn bốn mươi tuổi, cô ấy thở hổn hển hỏi.
Đúng là không ngoài dự đoán, nhất định lại là vì chuyện hẹn
hò rồi, cô cũng đã từ chối khéo nhiều lần rồi mà vẫn không thể khiến cái cô Triệu
này từ bỏ suy nghĩ làm mai cho cô, thật đúng là nhiệt tình quá xá: “Cô Triệu,
thật xin lỗi, cô có chuyện gì không, tối nay em có hẹn rồi có thể sẽ không rảnh
đâu.”
“Là chuyện lần trước đã nói với em đó!” Cô Triệu do dự một
lát vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục thuyết phục: “Đại khái chỉ cần một tiếng
thôi, em có thể cố gắng dành thời gian gặp mặt cậu ấy một lần không, điều kiện
của cậu ấy rất tốt đó, năm nay mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền được
phân đến đồn công an làm việc, nhân phẩm tốt gia thế cũng tuyệt đối tốt, em đi
gặp một chút nói không chừng lại rất hợp ấy chứ!”
“Cô Triệu à!” Trần Hiểu Quân có thể nói là dùng sự kiên nhẫn
lớn nhất mới không trực tiếp từ chối chuyện này, đồng thời cũng làm cho hiện tại
vẫn không thoát được thân: “Em đã nói với cô là em có bạn trai rồi mà!”
“Em cứ đi gặp một chút đi coi như biết thêm một người bạn
cũng được mà!” Cô Triệu trong lòng không tin lý do từ chối của Trần Hiểu Quân,
lần trước hỏi còn nói tạm thời chưa tính đến chuyện này, bây giờ nói đã có bạn
trai chắc không phải là lời thật. Cô ấy là rất thích Trần Hiểu Quân, nghĩ đi
nghĩ lại, phòng ký túc của cô là phòng sạch nhất toàn trường, lúc vừa tới còn
ngẫu nhiên ăn một bữa cơm cô nấu, mùi vị ngon vô cùng, dựa theo quan sát trong
thời gian qua, cô ấy vô cùng xác định cô là một cô gái rất tốt, cô gái tốt như
vậy dĩ nhiên phải giới thiệu cho cháu mình hiện đang làm cảnh sát rồi.
Trần Hiểu Quân rất muốn phủi tay bỏ chạy lấy người nhưng mà ở
trước mặt trưởng bối không thể vô lễ, đạo lý đó cô cũng biết, cô cũng luôn luôn
rất có lễ phép ở trước mặt trưởng bối, cho nên lúc cô Triệu thấy thật ra thì
cũng có thấy mà không có hiểu hết con người cô.
“Tối hôm nay em có hẹn với bạn trai em rồi, bọn em là mới bắt
đầu quen nhau được một tuần thôi ạ. Em thật sự không có gạt cô đâu!” Trần Hiểu
Quân nghiêm túc nói.
Cô Triệu thở dài: “Nếu em có hẹn rồi thì hôm nay coi như
xong đi, em cứ suy nghĩ một chút ha, làm bạn bè cũng được mà!” Cô Triệu vẫn
chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng biết không thể ép buộc người ta quá như vậy nếu
không sẽ phản tác dụng.
Trần Hiểu Quân ở trong lòng than thầm nghĩ tới chuyện nên giải
quyết cái tai họa này như thế nào, còn ngoài mặt thì cũng không có tâm tình
nói: “Em đi nhé cô Triệu.”
Sau khi gật đầu chào cô Triệu, Trần Hiểu Quân liền đi về
phía ký túc. Trở lại ký túc rồi Trần Hiểu Quân nằm lên giường suy nghĩ về chuyện
này, tại sao lại không tin chứ, mình rõ ràng là nói thật mà, cứ tiếp tục như vậy
nữa thì không biết có bị cô Triệu kéo đi hẹn hò không nữa. Ở trên giường buồn bực
một lát, Trần Hiểu Quân quyết định nếu nói mà không ai tin vậy hãy để cho các
cô ấy nhìn tận mắt đi. Trần Hiểu Quân lật người kiếm điện thoại di động ở trên
bàn, sau đó mau chóng bấm số điện thoại của Trình Hiểu Quân, điện thoại reo thật
lâu mới nhấc máy, tâm trạng Trần Hiểu Quân càng xấu hơn: “Quỷ đáng ghét!”
“Ừ anh đây, Quân Quân, sao vậy?” Hình như đang không vui à!
“Hôm nay mấy giờ tan ca?” Trần Hiểu Quân đã ở tính toán
trong lòng làm sao để cho người khác thấy bạn trai mình.
Trình Hiểu Quân qua mấy giây mới trả lời: “Hôm nay không phải
trực, năm giờ thì được tan ca.”
“Vậy tan ca anh lập tức đến trường em, trước năm giờ rưỡi mà
anh không có mặt thì tuần này đừng có hòng mà gặp em.” Đường đường một yêu cầu
bình thường lại bị Trần Hiểu Quân biến thành uy hiếp.
“Em không về nhà hả?” Hai người sau khi xác định quan hệ thì
bình thường sau khi tan giờ học Trần Hiểu Quân cũng về nhà, sao hôm nay lại bảo
anh đến trường nhỉ?
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo anh đến thì anh cứ đến đi,
nói nhảm lắm vậy!” Trần Hiểu Quân hung dữ nói.
“Rồi, rồi!” Trình Hiểu Quân muốn hỏi cũng không dám hỏi nữa,
nguyên nhân là việc nhỏ, Quân Quân không để ý tới mình là chuyện lớn.
Hai người hàn huyên được một lát thì Trình Hiểu Quân phải đi
kiểm tra phòng liền cúp máy.
Buổi chiều Trình Hiểu Quân đúng năm giờ rưỡi xuất hiện ở trường
Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân để anh chờ ở cửa trường một lát mới ra ngoài. Mười
phút sau Trần Hiểu Quân xách theo túi thay một bộ đồ thường ngày rồi đi ra.
Trình Hiểu Quân thấy cô liền ngoắc tay gọi: “Quân Quân!”
Trần Hiểu Quân vừa ra tới liền thấy Trình Hiểu Quân, nhưng
lúc đó cô đang nói chuyện với cô Triệu nên không gọi anh, một tiếng gọi này của
Trình Hiểu Quân khiến hai người đồng thời nhìn về phía cửa trường. Trần Hiểu
Quân cười cười nói với cô Triệu: “Cô Triệu, người em hẹn đang chờ em, em đi trước
nhé, gặp lại cô sau!”
Cô Triệu vẫn còn ở nhìn người đứng ở cửa trường gọi Trần Hiểu
Quân, cách xa như vậy mà cô Triệu vẫn có thể thấy được đó là một người vô cùng
ưu tú, hơn nữa nhìn cậu ta cười dịu dàng như vậy chắc phải là rất thích cô Trần.
Cô không có hỏi nhiều nói: “Ừ, em đi đi!” Trần Hiểu Quân giống như là nhận được
lệnh miễn xá chạy nhanh về phía Trình Hiểu Quân, cô Triệu nhìn theo thì thấy Trần
Hiểu Quân tiến lên kéo tay người kia sánh vai nhau đi.
“Quân Quân?” Hôm nay hơi là lạ, Quân Quân hình như so bình
thường… nhiệt tình rất nhiều nha!
“Sao hả?” Trần Hiểu Quân vui vẻ nhìn Trình Hiểu Quân.
Lạ quá, Quân Quân rất ít khi dùng ánh mắt hưng phấn này nhìn
mình: “Hôm nay em rất vui?” Trình Hiểu Quân thử hỏi.
“Đúng vậy!” Trần Hiểu Quân trả lời dứt khoát, giải quyết được
một phiền toái lớn như vậy dĩ nhiên là vui rồi!
“Tại sao?” Ở trường thì có thể gặp được chuyện gì vui, chẳng
lẽ là được khen ngợi? Nhưng mà Quân Quân cũng không phải cứ được khen ngợi là
vui vẻ thành như vậy mà.
“Về sau em sẽ không bị những thầy cô kia tìm đến đòi giới
thiệu xem mặt!” Trần Hiểu Quân tự minh đắc ý, đây là chuyện cô làm thành công
nhất hôm nay.
“Xem mặt?” Trình Hiểu Quân dừng bước lại, “Em đã từng đi xem
mặt?”
Trần Hiểu Quân không ngờ Trình Hiểu Quân sẽ có phản ứng lớn
như vậy, cảm giác được bàn tay anh nắm lấy tay mình có chút run rẩy, trong mắt
cũng tràn đầy lo âu? Chẳng lẽ quỷ đáng ghét… ghen? Trần Hiểu Quân không vui, tưởng
mình đi xem mặt thật hả?
“Đầu óc anh nghĩ gì thế?” Hung hăng huých khủy tay Trình Hiểu
Quân một cái, nhưng Trần Hiểu Quân không buông tay anh ra. Xem mặt? Đánh chết
cô cũng sẽ không đi, phải mặc mấy bộ đồ thật đẹp, còn phải giả vờ thục nữ đoan
đoan chánh chánh, dịu dàng nền nã để cho người khác đánh giá! Người đã quen
thói ngang ngược suy nghĩ cũng khác với người bình thường.
Trình Hiểu Quân biết cô không có đi xem mặt thì trong lòng
cũng nhẹ nhõm hẳn: “Không có gì.”
“Còn nói không có?” Trần Hiểu Quân tôi làm sao mà tin được
cái tên quỷ đáng ghét này được, cái tên này luôn có tật xấu là cứ giấu buồn bực
ở trong lòng không chịu nói ra, cái này phải sửa mới được, “Anh dám nói anh
không có ghen? Anh dám nói anh không lo lắng em sẽ cùng người khác xem mắt cho
xem?”
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân hiểu cô đây là lại muốn mình
chính miệng thừa nhận, nói thật, anh thật không quen nói lời ngon tiếng ngọt.
Trình Hiểu Quân vẫn luôn người hướng nội, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy yêu
thương nhưng không bao giờ nói ra ngoài miệng.
“Có nói hay không?” Trần Hiểu Quân ánh mắt không phục, sự
hưng phấn mới vừa rồi lại bị thay thế bằng một mong muốn mãnh liệt cố chấp phải
có được đáp án.
Trình Hiểu Quân mấy ngày nay đã biết ánh mắt kiểu này đại biểu
cho cái gì, cái này nói rõ là Trần Hiểu Quân nhất định phải buộc anh nói ra suy
nghĩ thực sự trong lòng mình: “Quân Quân, anh đúng là rất lo em sẽ đi xem mắt
người khác, em đã là bạn gái anh rồi, tương lai chúng ta còn phải kết hôn rồi
sinh rất nhiều con, lần sau em không được đồng ý yêu cầu này của bất kỳ ai nữa,
có được không…”
Trần Hiểu Quân trong lòng chẳng qua chỉ muốn Trình Hiểu Quân
nói không đồng ý để cô đi xem mắt, kết quả người này lại nói nhiều như vậy, lo
lắng, bạn gái, kết hôn, con… Hơn nữa cô đối với thái độ hết sức dịu dàng này của
Trình Hiểu Quân luôn luôn không có súc chống cự. Tất cả những điều này gộp lại
khiến khóe mắt Trần Hiểu Quân hoe hoe đỏ, để che giấu vẻ lúng túng, Trần Hiểu
Quân kéo tay Trình Hiểu Quân đi thật nhanh về trước: “Đi thôi, quỷ đáng ghét!”
Trình Hiểu Quân cũng đi theo cô, được ba bước sau liền cùng
Trần Hiểu Quân sóng vai nhau mà đi: “Vậy em có đồng ý rồi?”
“Là em không muốn đi xem mắt!” Trần Hiểu Quân lớn tiếng cố gắng
giữ cho giọng nói mạnh mẽ khí thế.
“Vậy thì tốt!” Trình Hiểu Quân cười nắm chặt bàn tay Trần Hiểu
Quân: “Bây giờ chúng ta về nhà hay là đi đâu?”
Một lát sau Trần Hiểu Quân xoay người quái dị cười hì hì hai
tiếng: “Anh nói bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trình Hiểu Quân cảm thấy mới vừa rồi dường như có một trận
gió lạnh từ bên cạnh mình thổi qua: “Anh, nghe theo em…”
“Tốt!” Trần Hiểu Quân vô cùng hài lòng với đáp án này: “Anh
không phải nói anh là bạn trai em sao, thầy cô trường em cũng đã biết em có bạn
trai rồi, vậy chẳng phải anh cũng phải đưa em đến bệnh viện giới thiệu với các
bác sĩ, y tá, em chính là bạn gái của anh, đúng không hả quỷ đáng ghét?” Trần
Hiểu Quân nhìn chằm chằm, không cho Trình Hiểu Quân tìm cách trốn tránh.
“Không cần đâu…” Cho dù chưa nói, tất cả mọi người trong bệnh
viện đều biết em chính là bạn gái của anh rồi.
“Cái gì mà không cần? Nhất định phải đi!” Trần Hiểu Quân
khăng khăng giữ quyết định, vấn đề xem mắt phiền phức ở trường đã xong, nhưng
còn rất nhiều ẩn họa bên cạnh quỷ đáng ghét cũng phải tiêu trừ mới được!
“Được rồi!” Dù sao có đi hay không hiệu quả cũng giống nhau,
mặc dù mới từ bệnh viện ra bây giờ quay trở lại thì có chút kỳ quái nhưng điều
này lại cho thấy Quân Quân cũng là cùng quan tâm để ý đến mình!
“Sau khi đến bệnh viện, chúng ta sẽ về nhà nói với ba và dì
chuyện của chúng ta.” Trần Hiểu Quân muốn nhanh chóng nói cho mọi người biết
mình đã có bạn trai cũng hy vọng được mọi người chấp nhận.
Sắc mặt Trình Hiểu Quân liền trắng bệch: “Quân Quân…”
“Đi thôi, anh còn đứng ỳ ra đó làm gì thế?” Trần Hiểu Quân
cau mày, tên quỷ đáng ghét này sao đột nhiên lại trở nên do dự như vậy, hơn nữa
sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, chẳng lẽ là ở bệnh viện có chuyện gì đó
không thể cho ai biết?
“Quân Quân, chuyện của chúng ta, bác Trần…” Trình Hiểu Quân
không biết nên giải thích thế nào với Quân Quân.
“Chuyện này trước tiên cứ để đó đã.” Trần Hiểu Quân kéo
Trình Hiểu Quân đi về phía bệnh viện, “Cứ đến bệnh viện rồi hãy nói.” Trần Hiểu
Quân trong lòng nghĩ mặc kệ là người khác đang mơ tưởng đến quỷ đáng ghét của
cô hay là quỷ đáng ghét của cô có ý đồ gì đó với người khác, nếu anh đã là người
của cô thì cô sẽ phải đem tất cả những khả năng này bóp chết từ trong trứng nước!
Loại ý nghĩ này đúng là trực tiếp và đơn giản, đại khái chỉ có Trần Hiểu Quân mới
nghĩ như vậy.
Trình Hiểu Quân thở dài, anh biết tính của Quân Quân, mỗi
khi đã quyết thì có đem mười con trâu tới cũng kéo không lại, chỉ có thể đi
theo cô đến bệnh viện.
Hai giờ sau Trần Hiểu Quân hài lòng kéo Trình Hiểu Quân từ bệnh
viện ra ngoài còn kiêu ngạo nói: “Bác sĩ và y tá trong bệnh viện xem như đều biết
em rồi nhé!”
“Đúng vậy!” Dạo một lần qua tất cả các khoa, gặp người không
quen cũng đến chào hỏi, tự giới thiệu mình có muốn không biết cũng khó.
“Anh không vui hả?” Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng phát giác
ra điểm này, “Chẳng lẽ anh không muốn để bọn họ biết em, biết quan hệ của chúng
ta?”
“Không phải như thế…” Trình Hiểu Quân vội vàng giải thích,
việc này tuyệt đối không thể bị hiểu lầm, trong lòng anh cũng muốn để tất cả mọi
người biết quan hệ của anh và Trần Hiểu Quân.
Cái tên quỷ đáng ghét này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy: “Vậy
cái vẻ mặt đó là sao? Nếu anh không nói thì em đi đây!”
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân kéo tay Trần Hiểu Quân không để
cho cô đi, “Anh… chỉ là cảm thấy hôm nay em có cái gì đó là lạ, trước kia em
không có để ý đến điều này như vậy.”
“Em có cái gì là lạ á? Chẳng lẽ em như vậy không tốt?” Trần
Hiểu Quân nghĩ không thông, chuyện này thì có cái gì không bình thường, đồ của
mình thì mình phải giữ không để cho người khác cướp đi chứ! Trần Hiểu Quân đảo
mắt một cái, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là có chút không quen với việc
vừa rồi cô tuyên bố với người trong bệnh viện là anh là hoa đã có chủ mà người
chủ ấy chính là mình, “Nếu như thế này mà cũng là lạ, vậy về sau em sẽ không
làm nữa!” Cô nói rất là luyến tiếc.
Trình Hiểu Quân trợn mắt nhìn Trần Hiểu Quân, mới vừa rồi…
là được hôn? Ở trước mặt mọi người được Quân Quân hôn…
“Có phải như vậy cũng là lạ không hả?” Trần Hiểu Quân đắc ý
nhìn Trình Hiểu Quân đang ngây ngốc cả ra.
Trình Hiểu Quân ổn định cảm xúc một chút, bất kể là ở bệnh
viện hay là nụ hôn mới vừa rồi, Trần Hiểu Quân nhiệt tình như vậy khiến anh nhất
thời không thích ứng kịp, nhưng như vậy anh vẫn thích: “Dĩ nhiên không rồi,
Quân Quân như vậy vẫn là tốt nhất, anh rất vui đó!”
“Uh, vậy chúng ta về nhà đi!” Trần Hiểu Quân mỉm cười kéo
Trình Hiểu Quân gương mặt rất toại nguyện.
Thôi bỏ đi, Quân Quân đã muốn thì cứ như vậy đi, sớm muộn gì
thì cũng phải đối mặt, nói rõ ràng cũng tốt.
Hai người đang bên ngoài sau khi cơm nước xong thì đi bộ về
đến nhà, lúc ở dưới lầu thì gặp ba Trần đang nửa dìu Tần Uyển Linh lên lầu, hai
người bất giác dừng bước lại nhìn nhau, trong mắt đều có sự nghi ngờ.
“Quân Quân, hình như mẹ anh không khỏe, anh về trước xem một
chút.” Trình Hiểu Quân trong lòng có chút lo lắng cho mẹ.
Trần Hiểu Quân không chịu: “Ba và dì vừa đúng đều ở đây, vậy
chúng ta có thể nói cho họ biết chuyện của chúng ta, như vậy không phải là rất
tốt sao?”
“Nhưng là mẹ anh… Để sau có cơ hội rồi nói có được không?
Hôm nay mẹ anh ốm chắc không phải là điềm may mắn…” Trình Hiểu Quân thấy mẹ ở cạnh
bác Trần thì có chút không tin tưởng, hơn nữa anh thực sự rất lo lắng cho mẹ.
“Anh không muốn nói bây giờ?” Trần Hiểu Quân sắc mặt không tốt,
từng bước một tiến tới gần, “Vậy là anh muốn trốn tránh? Hay là anh căn bản
không muốn nói với ba và dì chuyện này?”
“Làm sao có thể!” Trình Hiểu Quân kiên quyết xóa tan suy
đoán của Trần Hiểu Quân, “Anh cho tới bây giờ chưa nghĩ như vậy, chẳng qua là mẹ
anh hôm nay thoạt nhìn thực sự không phải là rất tốt, anh không muốn làm cho bà
lo lắng, Quân Quân em phải tin anh!”
Lo lắng? Chuyện này làm sao lại khiến cho dì lo lắng, dì vẫn
rất thích mình mà? Trần Hiểu Quân nghi ngờ nghĩ, Trình Hiểu Quân cho là Trần Hiểu
Quân không tin anh nên vội vàng cúi đầu hôn Trần Hiểu Quân, một nụ hôn rất dịu
dàng rất chuyên chú rất thâm tình, hôn mãi đến khi Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa
ngừng hô hấp thì Trình Hiểu Quân mới buông cô ra: “Quân Quân, tin anh, anh
không có gạt em đâu.”
Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị
người ta hôn đến mất hồn mất vía, còn phải nắm chặt lấy cái người đã hôn cô
không muốn buông ra, Trần Hiểu Quân ngây ngất choàng qua vai Trình Hiểu Quân gật
đầu, những thứ khác cô đều không nhớ tới. Trần Hiểu Quân cũng không biết mình
làm thế nào mà về đến nhà vào phòng được, chờ đến lúc cô tỉnh táo lại mới giật
mình phát hiện mình thế mà lại trúng mỹ nam kế, được lắm quỷ đáng ghét anh dám
dùng cách hèn hạ như vậy… Thủ đoạn lắm, để xem ngày mai em có tha cho anh không
nhé? Trong lòng suy nghĩ ngày mai nên làm sao đối phó với Trình Hiểu Quân mà
trên mặt lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nếu là cô nhìn thấy nét mặt này trên mặt
người khác nhất định sẽ mắng người đó là mê trai…
Trình Hiểu Quân khi về đến nhà thì thấy Tần Uyển Linh đang
ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư: “Mẹ, mẹ không khỏe ạ?”
“Sao con biết?” Tần Uyển Linh kinh ngạc nhìn con trai.
Trình Hiểu Quân ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Linh: “Con vừa
mới thấy mẹ về cùng bác Trần, Quân Quân cũng thấy.”
Tần Uyển Linh không nói gì trong mắt đầy vẻ phân vân.
“Mẹ, thật ra thì mẹ không cần băn khoăn quá nhiều, trong
lòng nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, đừng làm khó mình.” Trình Hiểu
Quân cũng không nhẫn tâm nhìn mẹ vì mình mà khó xử.
“Đừng chỉ biết có nói mẹ, con với Quân Quân thế nào rồi?” Tần
Uyển Linh miễn cưỡng cười cười.
Tần Uyển Linh cười càng khiến Trình Hiểu Quân thêm áy náy,
anh tiến lên ôm mẹ: “Mẹ, con xin lỗi!”
“Con trai ngốc của mẹ!” Tần Uyển Linh cũng ôm Trình Hiểu
Quân, dịu dàng vuốt tóc anh, hai người đã lâu lắm không có ngồi chung một chỗ
như vậy, “Sao phải nói xin lỗi với mẹ, chỉ cần con vui vẻ con hạnh phúc là mẹ
đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Mẹ!” Trong giọng nói của Trình Hiểu Quân dường như còn có sự
khổ sở, “Nếu như vì hạnh phúc của con mà mẹ phải hy sinh hạnh phúc của mình,
thì làm sao con có thể hạnh phúc chứ?”
“Nói như vậy con với Quân Quân đang bên nhau?” Tần Uyển Linh
buông Trình Hiểu Quân ra nhìn anh hỏi.
Trình Hiểu Quân gật đầu: “Dạ…”
“Hiểu Quân.” Tần Uyển Linh cảm thấy buồn bã, “Đây không phải
là chuyện con đã đợi từ rất lâu rồi sao, tại sao nhìn con lại không vui?”
“Mẹ, hạnh phúc của con cũng không thể thiếu mẹ được, con và
Quân Quân ở bên nhau vậy mẹ và bác Trần phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Quân
đau lòng nhìn chăm chú vào mẹ, mẹ là người mà đời này anh gần gũi nhất cũng biết
ơn nhất, anh dĩ nhiên cũng hy vọng mẹ có thể lại được hạnh phúc.
Tần Uyển Linh cúi mày: “Con đừng quan tâm đến những chuyện
này, mẹ nói chỉ cần con hạnh phúc những thứ khác cũng không sao.”
“Mẹ, con không muốn mẹ tự ngược đãi mình. Chúng ta thử một lần
có được hay không, nói chuyện với bác Trần, nói không chừng bác ấy sẽ đồng ý,
hơn nữa còn có Quân Quân, cô ấy sẽ giúp chúng ta.” Trình Hiểu Quân nói ra suy
nghĩ của mình, có lẽ nói không chừng còn thật sự có thể vẹn cả đôi đường.
Tần Uyển Linh do dự, vậy lỡ Hoằng Đào không đồng ý, vậy Hiểu
Quân và Quân Quân không phải là sẽ…
“Mẹ, con biết chuyện này rất khó khăn, nhưng chúng ta cũng
không có thể từ bỏ một chút xíu cơ hội nào, nếu như bác Trần thực sự yêu Quân
Quân và mẹ, bác ấy sẽ không chia rẽ con và Quân Quân.” Trình Hiểu Quân tiếp tục
thuyết phục, anh không thể không để ý đến hạnh phúc của mẹ.
“Vậy phải làm như thế nào?” Tần Uyển Linh rốt cuộc cũng mở
miệng, trong lòng bà cũng có chút hy vọng.
“Cái này…” Trình Hiểu Quân suy nghĩ một lát, “Ngày mai bác
Trần đến đón mẹ đi ăn cơm, mẹ cứ nói với bác ấy chuyện của con và Quân Quân,
con sẽ cùng Quân Quân đến chỗ mẹ và bác Trần ăn cơm, coi như là ngẫu nhiên gặp
mặt rồi hành động, có được không ạ, có Quân Quân ở đó, con nghĩ bác Trần sẽ
không nhẫn tâm, chỉ là đành có lỗi với Quân Quân thôi…”
“Hà tất phải vậy chứ?” Tần Uyển Linh cũng đau lòng vì con
trai, “Bác Trần con có vẻ cũng là người bình thường, dù sao nhà bọn họ không
không có nhiều quan hệ phức tạp như chúng ta.”
“Cứ quyết định như vậy, ngày mai con sẽ hẹn Quân Quân cùng
đi, mẹ chỉ cần đem chuyện của con cùng Quân Quân nói trước với bác Trần hơn nữa
nói trước cho con biết hai người ở đâu là được.” Trình Hiểu Quân không cho Tần
Uyển Linh từ chối.
“Ừ, được rồi. Hiểu Quân, bất kể bác Trần con nghĩ như thế
nào, làm như thế nào thì con cũng không được oán trách ông ấy, con và Quân Quân
cũng phải mãi mãi ở bên nhau biết không?” Tần Uyển Linh đồng ý đề nghị nhưng
cũng muốn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
“Mẹ!” Trình Hiểu Quân cảm động nhiều hơn là đau lòng, “Sẽ tốt,
mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi mà, tin con, tin bác Trần nha mẹ.”
“Ừ, mẹ tin con!” Tần Uyển Linh cười nói.
Chiều hôm sau, Trình Hiểu Quân trước khi tan sở liền gọi điện
thoại cho Trần Hiểu Quân đang ở nhà nghỉ ngơi nói cùng đi ăn cơm. Trần Hiểu
Quân lập tức đồng ý, cô còn chưa tìm Trình Hiểu Quân tính sổ chuyện tối qua đâu
đấy. Trần Hiểu Quân chuẩn bị xong xuôi liền đi ra cửa, sao lại là khách sạn Lệ
Đô nhỉ? Cái tên quỷ đáng ghét này không phải là muốn xin lỗi mình vì chuyện
ngày hôm qua mà chọn một chỗ có phong cách tình cảm vậy chứ. Cho dù bây giờ rất
ít khi ra vào những nơi này nhưng Trần Hiểu Quân cũng biết khách sạn Lệ Đô là
nơi thường được các cặp tình nhân chọn làm nơi hẹn hò tình cảm nhất, bởi vì bên
trong có phòng ăn đặc biệt dành riêng cho các đôi tình nhân. Sau khi xuống xe,
Trần Hiểu Quân cứ theo chỗ Trình Hiểu Quân đã hẹn mà đi, quả nhiên xuống xe đi
vào liền thấy Trình Hiểu Quân đang ở lầu một khách sạn Lệ Đô chờ cô.
Trần Hiểu Quân đi tới vỗ một cái lên vai Trình Hiểu Quân dường
như đang suy nghĩ chuyện gì đó: “Đang say sưa nghĩ cái gì vậy?” hừm mình tới mà
cũng không thấy.
“Quân Quân, em đến rồi!” Trình Hiểu Quân đứng lên, “Anh đã đặt
chỗ rồi, bây giờ chúng ta lên đi.” Vừa nói xong liền dắt tay Trần Hiểu Quân đi
về phía thang máy.
“Chúng ta rốt cuộc ăn cơm ở đâu vậy?” Trần Hiểu Quân bất đắc
dĩ đi theo Trình Hiểu Quân, cô thường hoài nghi quỷ đáng ghét đúng là khó hiểu,
có chuyện gì cũng để ở trong lòng không chịu nói ra.
Trình Hiểu Quân quay đầu lại cười yếu ớt: “Quân Quân, thật
ra thì em cũng biết anh muốn dẫn em đi đâu ăn cơm mà!”
“Làm sao mà em biết được, em có phải là con giun trong bụng
anh đâu chứ!” Trần Hiểu Quân không thừa nhận cụp mắt xuống oán trách.
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân đối với thái độ nhất định muốn
anh phải nói ra của Trần Hiểu Quân rất bất đắc dĩ, nhưng anh trước sau đều chấp
nhận và dung túng, “Chúng ta đến lầu chín chỗ bàn tình nhân!”
Trần Hiểu Quân cười: “Được rồi, thấy anh có thành ý như vậy,
chuyện tối qua coi như xong, nhưng hôm nay anh trốn không thoát đâu, nhất định
phải cùng em về nhà gặp ba. Tối nay, nếu anh mà dám trốn?” Trần Hiểu Quân giơ
quả đấm ở trước mặt Trình Hiểu Quân đung đưa hai cái.
“Được rồi, Quân Quân muốn thế nào thì thế đó, anh nghe lời
em.” Cho dù muốn trốn cũng trốn không trốn được nữa. Trình Hiểu Quân không muốn
mẹ vì mình mà khổ sở, cũng không muốn gạt Trần Hiểu Quân chuyện này.
“Vậy anh còn không mau đi!” Trần Hiểu Quân đổi từ vai trò
khách thành người làm chủ nên càng tích cực hưng phấn, bàn tình nhân, cô còn
chưa tới lần nào!
Rất nhanh hai người đã lên đến tầng chín, Trần Hiểu Quân vừa
vào đi liền trái nhìn phải ngắm, thật đúng là chỗ cho tình nhân ăn cơm, toàn bộ
bàn đều được thiết kế cho hai người ngồi. Lúc Trần Hiểu Quân thấy hai người sẽ
không thể nào xuất hiện ở nơi này thì nhất thời cả kinh đến cằm cũng suýt rớt
xuống đất, cô kéo kéo tay Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét, đó có phải là ba và
dì không?” Cô nghi mình chỉ là nhìn nhầm thôi.
Trình Hiểu Quân quay về phía cô nói nhìn mẹ cùng bác Trần bá
đang ăn cơm, hai người vừa nói vừa tán gẫu thoạt nhìn rất hài hòa nhưng lại giống
như không có gì để nói…
Trình Hiểu Quân không lên tiếng, Trần Hiểu Quân quay đầu lại
chờ anh: “Quỷ đáng ghét, lỗ tai anh điếc rồi hả?”
“Quân Quân…” Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý là hôm nay sẽ phải đối
mặt với vấn đề này, nhưng bây giờ trong lòng của anh cũng rất sợ, anh không biết
có thể thực sự vẹn cả đôi đường hay không, nếu như không được, vậy anh và Quân
Quân phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ, “Anh vào toilet một chút…”
Trần Hiểu Quân vừa nghe liền kéo tay anh: “Không phải anh
nói em muốn như thế nào thì như thế đó sao?” Đang tính xoay người kéo đến trước
mặt mình, “Em muốn hôm nay, ở chỗ này, phải nói với ba!” Sau đó lại quơ quơ nấm
đấm trước mặt Trình Hiểu Quân: “Anh không được trốn đâu đó!”
Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân uy hiếp lần nữa cũng không
có nào mà nghĩ tới việc tiếp tục trì hoãn thời gian, lỡ bác Trần còn chưa nói
Quân Quân đã tức giận bỏ đi thì không phải là càng không có cơ hội sao: “Vậy
chúng ta qua đó đi.”
Trần Hiểu Quân hài lòng thu tay lại, kéo Trình Hiểu Quân đi
về phía ba Trần đồng thời lên tiếng gọi: “Ba, dì!”
Ba Trần nghe tiếng liền nhìn lại: “Sao các con lại ở đây?”
Trần Hiểu Quân đi tới bên cạnh ba Trần kéo lấy tay ba không
chút suy nghĩ đã nói: “Ba và dì cũng có thể ở chỗ này thì tại sao bọn con lại
không được?”
Ba Trần cứng đờ người, Tần Uyển Linh không cẩn thận làm rớt
chén trà, Trần Hiểu Quân lại hoàn toàn không thấy được sự khác thường của ba Trần,
còn Trình Hiểu Quân thì coi như là đang đứng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt của anh
vẫn nhìn thật sâu Trần Hiểu Quân.
Quân Quân sẽ không có nghĩ đến…
“Con cùng quỷ đáng ghét…” Trần Hiểu Quân phát giác mình nói
sai lập tức đổi lại nói: “Con cùng Trình Hiểu Quân tới đây ăn cơm vừa đúng lúc
thấy ba với dì cũng đang ở đây. A a, ba, bọn con có chuyện muốn nói với ba.” Trần
Hiểu Quân dừng một lát mới nói: “Con cùng Trình Hiểu Quân đang quen nhau.”
Ba Trần liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đã đứng ở bên cạnh Tần
Uyển Linh rồi nói với con gái: “Không phải con vẫn luôn không thích Hiểu Quân
sao, sao lại ở bên cạnh nó?”
“Con…” Trần Hiểu Quân im lặng, cái này phải nói như thế nào
nhỉ, cô trước kia cũng không biết là mình sẽ thích quỷ đáng ghét mà, nhưng mà
lúc hiểu ra đã thích rồi thì có thể làm sao, đương nhiên là tiếp tục thích! Lại
một lần nữa nói rõ suy nghĩ của Trần Hiểu Quân là thẳng tắp …
“Đó là trước kia, bây giờ…” Trần Hiểu Quân nhẹ giọng giải
thích, chỉ là chính cô cũng cảm thấy nói thế này thật không giống như là lý do.
“Con đã quyết định?” Trần Hiểu Quân không chút do dự gật đầu.
Ba Trần không tiếp tục thảo luận với con gái là tại sao lại quen với Hiểu Quân
nữa mà quay qua Trình Hiểu Quân nói: “Ba với Hiểu Quân tâm sự một chút, con với
dì cứ ngồi đây chờ nhé.”
Trần Hiểu Quân không tình nguyện buông tay ba Trần ra: “Có
cái gì không thể giáp mặt một lời chứ!”
“Con không nghe lời ba?” Ba Trần nghiêm mặt, Trần Hiểu Quân
sợ nhất là vẻ mặt nghiêm túc này của ba, vẻ mặt như thế nói rõ ba sẽ không nghe
mình lại càng không đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của mình.
“Được rồi…” Bước chậm đến bên cạnh Tần Uyển Linh, hơi lo lắng
nhìn Trình Hiểu Quân, dáng vẻ này của ba không phải là muốn làm khó quỷ đáng
ghét đó chứ, “Ba, hai người đi mau một chút, con đói lắm rồi, muốn ăn cơm…”
“Biết rồi, ở khách sạn còn có thể để con bị đói sao, tự đi
chọn món đi.” Ba Trần đã đoán ra con gái đang nghĩ gì, thật là con gái chả có đứa
nào tốt, còn chưa lập gia đình là đã bênh bạn trai rồi.
“Dạ!” Trần Hiểu Quân nháy mắt với Trình Hiểu Quân, làm anh
giật mình một chút, mới kéo ghế ngồi bên Tần Uyển Linh, nhưng ánh mắt vẫn hướng
nhìn về phía ba Trần, Tần Uyển Linh cũng là không yên lòng nhìn hai người nói
chuyện với nhau.
“Bác Trần!” Trình Hiểu Quân ngồi xuống lễ phép gọi.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Ba Trần hỏi thẳng vào vấn đề,
“Dạ hai tuần trước.” Trình Hiểu Quân nói thật.
“Hai tuần” Ba Trần để ly trà chuẩn bị uống xuống, “Hôm nay
bác mới biết, cũng là mẹ con nói cho bác biết trước, con tính gạt bác sao?”
“Dạ không có!” Trình Hiểu Quân chưa từng muốn giấu giếm chẳng
qua là không biết phải mở miệng thế nào, “Con biết bác Trần không thích con.”
“Con không nên hiểu lầm.” Ba Trần thật ra thì rất thích
Trình Hiểu Quân chẳng qua là nếu là làm con rể thì miễn bàn, “Bác chỉ thấy Quân
Quân phải tìm một người có thể quản được nó, chứ không phải giống như con… Nói
như thế nào nhỉ, luôn nhường nhịn nó, hôn nhân như vậy rất khó hạnh phúc.”
“Con nhường nhịn Quân Quân, con yêu Quân Quân cưng chiều cô ấy
cũng sai sao?” Trình Hiểu Quân không thể chấp nhận lý do như vậy, nếu như vậy
chẳng phải những điều anh làm trong nhiều năm qua cũng là sai lầm sao?
“Con có thể nhường nhịn được bao lâu, cưng chiều được bao
lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm? Con gái của bác, bác còn không hiểu sao, nó quá
tùy hứng cũng quá ngang ngược không có tính nhẫn nại, ruột để ngoài da nghĩ,
cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt và hành động, con có thể chịu đựng nó, cưng
chiều nó cả đời không?” ba Trần nói ra vấn đề ông lo lắng nhất, không ai có thể
chịu được việc vợ của mình suốt ngày chành chọe, Hiểu Quân là người có thể chịu
đựng con gái ông nhiều nhất trong những người ông từng gặp, nhưng ông không cảm
thấy Hiểu Quân có thể cả đời như vậy, cho nên Quân Quân phải tìm một người có
thể quản được nó thì cuộc sống mới có thể trôi qua khá hơn một chút.
“Tại sao không thể!” Trình Hiểu Quân kích động phản bác,
“Con chính là muốn cô ấy cả đời không thể rời bỏ con, như vậy con mới có thể tiếp
tục nhường nhịn cô ấy, cưng chiều cô ấy, để cô ấy quen con, chấp nhận con,
thích con, yêu con!” Trình Hiểu Quân nói tới chỗ này cũng cảm thấy mình hình
như có chút quá kích động khiến ba Trần im lặng, “Con cho tới bây giờ chưa từng
nghĩ tới việc phải xa Quân Quân, ngay từ đầu con đã hy vọng có thể ở bên Quân
Quân, mười mấy năm nay, con cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải rời khỏi Quân
Quân, con lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào Quân Quân mới không rời bỏ con…”
Ba Trần nghe được thì rất ngạc nhiên, Hiểu Quân nó… Ông vẫn
tưởng Hiểu Quân sau khi vào đại học mới thích Quân Quân, chẳng lẽ?
“Cho nên con từ nhỏ luôn nhường nhịn Quân Quân, giúp đỡ nó
che chở cho nó, học lên vẫn muốn học cùng một trường với nó?” Ba Trần suy đoán.
Trình Hiểu Quân cúi đầu không nói lời nào, anh đúng là nghĩ
như vậy.
“Hiểu Quân, bác có nên nói là bác đã nhìn sai người không?”
Ba Trần tựa lưng vào ghế, “Bác vẫn cho rằng con quá hướng nội quá hiền lành, ở
bên cạnh Quân Quân con sẽ không vui vẻ, chỉ biết bị Quân Quân ăn hiếp, hóa ra
là con vẫn luôn suy nghĩ cho Quân Quân.”
“Bác Trần, bất kể bác nói thế nào thì những đều bác nghe và
bác thấy đều là sự thật, con cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn gạt bác, cũng
không muốn gạt Quân Quân, đây cũng là thật lòng của con.” Trình Hiểu Quân biết
bác Trần không thích người cơ mưu thâm trầm, anh cũng biết bạn bè chung quanh
Quân Quân từ nhỏ đến lớn cũng là do bác Trần giám sát rồi mới được kết giao,
anh không muốn bác Trần hiểu lầm ý của anh.
Ba Trần quan sát Trình Hiểu Quân, vẻ mặt của anh không phải
là nghiêm túc mà là kiên định, theo như lời nó đã nói thì không phải là xúc động
mà là nói thật lòng, có lẽ mình thật không có phát hiện ra Hiểu Quân nó không
chỉ là một người ôn hòa mà lại khiêm tốn lại còn nhẫn nại mà cố chấp.
“Con biết chuyện của bác và mẹ con rồi đúng không?” Không phải
nghi vấn mà là khẳng định, ông hiểu Tần Uyển Linh tất nhiên cũng hiểu tình cảm
sâu đậm của mẹ con họ, cho dù Tần Uyển Linh không có nói thẳng ra, Trình Hiểu
Quân nhất định cũng có thể nhìn ra.
“Con biết, mẹ con cũng vì chuyện này mà rất khó xử…” Là anh
áy náy với mẹ, mẹ thành toàn cho anh và Quân Quân lại ngược đãi bản thân.
“Mẹ con…” Ba Trần than thở, “Bác không ngờ con và Quân Quân
lại quen nhau, để việc ghép nối với mẹ con lần trở nên không vui…”
Ba Trần chưa nói xong Trình Hiểu Quân liền ngắt lời ông:
“Bác Trần, bác yêu mẹ con chứ, nếu như bác yêu bà ấy thì đừng để cho bà ấy khó
xử. Con biết, cho dù con và Quân Quân không thể ở bên nhau, mẹ con cũng không
thể vui vẻ ở bên bác.” Trình Hiểu Quân nghiêm túc nói, anh biết nói như vậy có
thể sẽ khiến bác Trần không vui, nhưng đây là sự thật.
Ba Trần cau mày, lời của Trình Hiểu Quân nghe giống như là
uy hiếp, nhưng trong lòng ông hiểu rõ ràng là Trình Hiểu Quân nói đúng, nếu
không ông và Tần Uyển Linh sẽ không lâu như vậy rồi mà cũng không thể tiến thêm
một bước. Trong lòng của bà ấy có nút thắt, cái nút thắt đó chính là Trình Hiểu
Quân, mà cái nút thắt Trình Hiểu Quân kia lại tiếp tục thắt ở trên người con
gái mình, bây giờ có thể cởi ra hay không cũng là do mình. Ba Trần nhìn về phía
Tần Uyển Linh, bà đang lo lắng nhìn bên này, chăm chú nhìn gương mặt lo lắng của
bà, bà đã lâu lắm rồi không có cười: “Thôi bỏ đi, nếu các con đã quyết định
quen nhau thì bác cũng sẽ không ngăn cản, về phần những chuyện khác, con cứ nói
mẹ con yên tâm đi.” Mình lúc nào cũng làm cho Uyển Linh rất ít ngược lại còn
làm cho bà ấy khó xử như vậy, quan hệ hai nhà như vậy mặc dù không hợp quy tắt,
nhưng đây cũng là chuyện nhà mình không cần người khác đồng ý hay can thiệp.
Ba Trần sau khi nói chuyện xong với Trình Hiểu Quân thì bảo
Trình Hiểu Quân đi gọi Trần Hiểu Quân cùng Tần Uyển Linh tới đây cùng nhau ăn.
Trình Hiểu Quân mỉm cười đi tới trước mặt Tần Uyển Linh ôm bà nói: “Mẹ, mẹ
không cần lo lắng nữa đâu, chuyện đã được giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn sẽ
là người một nhà, vẫn sẽ ở bên nhau.”
Tần Uyển Linh gần như vui đến trào nước mắt, nói không nên lời
chỉ không ngừng gật đầu.
Chỉ có một mình Trần Hiểu Quân không hiểu gì cho nên: “Này,
quỷ đáng ghét, hai người sao vậy?”
Trình Hiểu Quân dắt tay Trần Hiểu Quân cười dịu dàng: “Không
sao đâu Quân Quân, chúng ta qua đó đi!”
“Đúng vậy, Quân Quân, con không phải là đói bụng sao, chúng
ta mau đi ăn cơm đi.” Tần Uyển Linh thu hồi nước mắt vui vẻ nói.
“Dì?” Trần Hiểu Quân cảm thấy rất lạ, chuyện này là thế nào?
“Đi thôi, Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cười đưa Trần Hiểu
Quân tới ngồi xuống bàn của ba Trần bên kia.
Ba Trần đã dọn xong chén đũa cho bốn người, Trần Hiểu Quân vẫn
còn đang đầy bụng nghi ngờ chưa nghĩ ra đã nghe ba Trần nói: “Quân Quân, mặc dù
con đã cùng Hiểu Quân quen nhau, nhưng phải biết chừng mực, những chuyện không
nên làm thì đừng làm.”
Trần Hiểu Quân cầm đũa nhìn ba Trần: “Ba, ba có ý gì vậy, mọi
người hôm nay đều kỳ lạ sao ấy?”
Ba người kia nhìn nhau chăm chú, thở dài…
Trần Hiểu Quân càng thêm không rõ, đây là cái tình huống gì
vậy, cứ như mình đã bỏ sót rất nhiều chuyện nên biết ấy…
[Nhật ký] Anh vì em!
Hôm nay mình đã giải quyết một vấn đề trọng đại nhất đời
mình, qua được cửa của bác Trần. Sau khi quen Quân Quân mình vẫn rất đau đầu với
việc nên giải quyết vấn đề này như thế nào, mình muốn ở bên Quân Quân, cũng hy
vọng mẹ có thể lần nữa có được hạnh phúc.
Từ kỳ nghỉ lễ quốc khánh đại học năm nhất về, mình đã phát
hiện mẹ có cái gì đó là lạ, nhưng mà mẹ không muốn cho mình biết, thì mình sẽ
không buộc mẹ nói cho mình biết, cho đến tết năm thứ nhất đại học mình mới mơ hồ
hiểu ra, sau đó mẹ cũng nói cho mình biết chuyện của bà cùng bác Trần. Khi đó
mình không có nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ là như vậy mẹ đã gặp được hạnh phúc cho
nên mình ủng hộ quyết định của mẹ. Sau đó mình mới nghĩ tới ảnh hưởng của chuyện
này đối với mình, năm thứ ba đại học một mình Quân Quân chạy về nhà, mình cũng
trở về tìm cô ấy, bất luận mình hỏi thế nào bác Trần cũng không chịu nói cho
mình biết Quân Quân đang ở đâu, mình cũng từ chỗ mẹ mới biết được nguyên nhân,
sau đó mình còn cầu xin mẹ đi hỏi giúp mình, chỉ là bác Trần vẫn không có nói
rõ Quân Quân đang ở chỗ nào.
Bác Trần là một cán bộ nhà nước, trong nhà còn có rất nhiều
bạn bè thân thích, nếu như quan hệ của bọn mình tiếp tục phát triển không chỉ
có không được thân nhân chấp nhận còn có thể bị bạn bè đồng nghiệp lên án, thì
ra là ngoài Quân Quân không chịu chấp nhận mình, bác Trần ở phương diện này
cũng là một vấn đề. Lúc mình vội vã tìm Quân Quân không có phát hiện ra mẹ nhiều
lần muốn nói lại thôi chuyện làm bạn với bác Trần, sau khi mình tìm được Quân
Quân cũng không phát giác ra mẹ không vui và cẩn trọng hơn với bác Trần. Sau
khi mình với Quân Quân quen nhau mới thấy mẹ gầy hẳn đi cũng không thấy mẹ cười…
Mình biết là mình làm khó mẹ, mẹ vẫn biết mình thích Quân
Quân, cũng vẫn dễ dàng tha thứ cho mình vì Quân Quân mà không may may để ý đến
cảm thụ và quyết định của bà, vì Quân Quân, mình đã làm tổn thương mẹ của mình,
để cho mẹ bỏ qua hạnh phúc sắp đạt được… Mình thật quá bất hiếu.
Quân Quân vẫn không biết những chuyện này, mình cũng không
nói với cô ấy. Lần đó Quân Quân bảo mình đến trường học rồi lại lôi kéo mình đến
bệnh viện để cho tất cả mọi người biết bọn mình đang quen nhau, mình rất vui.
Quân Quân như vậy là có để tâm đến quan hệ mình và cô ấy. Quân Quân ngang ngược
không chỉ là đối với người với việc, mà ngay cả với tình cảm. Trong mắt của
mình Quân Quân làm như vậy không chỉ có chỉ là muốn thoát khỏi mối phiền phức
phải đi xem mắt mà còn là biểu đạt mình chỉ thuộc về cô ấy, không cho trong
lòng, trong mắt mình có những người khác, cũng không cho người khác đến gần
mình, sự ngang ngược đó của Quân Quân thực dễ thương, mình rất thích.
Một khắc đó mình vui đến nỗi quên mất vấn đề của mẹ vẫn chưa
giải quyết, và một khắc đó Quân Quân còn cho mình một vấn đề nan giải khác cũng
không biết nên giải quyết như thế nào, cô ấy muốn đem chuyện bọn mình quen nhau
nói cho bác Trần biết, vậy mẹ làm sao bây giờ?
Mình biết chuyện này là không thể tránh, hơn nữa mau chóng
giải quyết mới có thể để cho tất cả mọi người không còn phiền não thống khổ.
Sau đó mình cùng mẹ thương lượng việc phải cùng bác Trần nói rõ ràng chuyện
này, mình muốn ở bên Quân Quân nhưng cũng không thể hy sinh hạnh phúc của mẹ.
Mình đoán bác Trần sẽ không không để ý tới tâm ý của Quân Quân, cũng sẽ không
thể không quan tâm đến cảm nghĩ của mẹ, mình chính là đánh ván bài tình thân và
tình yêu, mình không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào, nhưng vì mình, vì
Quân Quân, vì mẹ, mình cũng muốn đánh cuộc một lần!
Mình đưa Quân Quân đến phòng tình nhân của khách sạn Lệ Đô,
mẹ va bác Trần cũng ở chỗ đó, Quân Quân thấy được liền kéo mình qua, mình nghĩ
Quân Quân nhất định vẫn chưa biết đến quan hệ giữa mẹ và bác Trần nên mới có thể
tự nhiên nói ra những lời đó được, sau đó mình hết sức chắc chắn là Quân Quân
thực sự không biết, nhưng mà sớm muộn gì Quân Quân cũng sẽ biết.
Mình đã nói chuyện với bác Trần về quan hệ giữa bọn mình, rất
mạo hiểm, nếu như bác Trần không vui, hoặc là chưa yêu mẹ nhiều thì mình cùng
Quân Quân có lẽ còn có thể sẽ đi khó khăn hơn. Bác Trần rất yêu mẹ mình, từ ánh
mắt của ông là mình có thể thấy được, cuối cùng, bác Trần không có phản đối
mình và Quân Quân quen nhau cũng không có từ bỏ ý định ở bên mẹ. Có thể có kết
quả như thế là tốt nhất, mình ở bên Quân Quân, mẹ ở bên bác Trần, chúng ta là
người một nhà hạnh phúc sống chung một chỗ, đây không phải là hy vọng xa vời,
mà là thật!