“Cô giáo Trần gặp lại sau!” “Cô giáo Trần, cuối tuần gặp lại!”
Sau khi hết giờ thể dục nhóm học sinh hiếu động chào tạm biệt Trần Hiểu Quân,
Trần Hiểu Quân cũng tươi cười nói lời chào với các em học sinh: “Gặp lại các em
sau nhé!” Thật tốt, các em học sinh này càng ngày càng hoạt bát hơn rồi, trong
đó cũng có một phần công lao của mình nha.
Trần Hiểu Quân vui vẻ trở lại túc xá mở túi xách lấy điện
thoại di động bấm một dãy số, nhanh chóng có người đã nghe máy, xem ra cái tên
quỷ đáng ghét này hôm nay rất nhàn rỗi: “Alô!”
“Em đã hết tiết rồi sao?” Trình Hiểu Quân hỏi.
Trần Hiểu Quân vừa đem những đồ đạc cần thiết bỏ vào trong
túi vừa đáp: “Ừ, chúng ta gặp nhau hay là về nhà luôn?”
Đầu dây bên kia Trình Hiểu Quân suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hay là chúng ta về nhà đi, hôm nay anh nấu cơm cho em ăn có được không?”
“Anh nấu cơm cho em?” Trần Hiểu Quân do dự, cái tên quỷ đáng
ghét này mặc dù biết nấu cơm, tay nghề cũng không tồi nhưng so với với mình
còn… kém xa, “Được rồi, em sẽ làm trợ thủ cho anh.” Trần Hiểu Quân nói xong lại
vội vàng bổ sung, “Em muốn ăn cá kho tộ và thịt kho tàu, còn có gà cay xào nấm
hương, sườn xào chua ngọt, bánh pút-đing thịt bò,…”
“Quân Quân, sao hôm nay em muốn ăn toàn đồ mặn vậy?” Trình
Hiểu Quân ngạc nhiên, bình thường Quân Quân vẫn ăn thanh đạm mà.
“Thì sao?” Trần Hiểu Quân hướng về phía điện thoại bĩu môi,
“Hôm nay em nhất định muốn ăn mặn, không được à, không được thì tự em về nhà
làm!”
“Không phải là không được.” Chỉ là sợ em cùng lúc nạp quá
nhiều loại thịt sẽ không tốt cho tiêu hóa, Trình Hiểu Quân quyết định không nói
gì nữa, nếu như Quân Quân muốn ăn anh nhất định sẽ thỏa mãn cô, “Được rồi,
chúng ta gặp nhau ở bên ngoài siêu thị, mua đồ ăn rồi cùng nhau về.”
“Ừ, vậy chúng ta gặp nhau ở siêu thị!” Cúp điện thoại Trần
Hiểu Quân liền bắt xe đến thẳng chỗ hẹn với Trình Hiểu Quân.
Từ siêu thị bước ra trên tay hai người chật ních đồ, đi chưa
mất tới ba phút đồng hồ thì đã về đến nhà.
“Quân Quân, tới nhà anh đi tối nay mẹ về vừa hay có thể ăn
cơm cùng chúng ta.” Bước tới lầu dưới Trình Hiểu Quân liền nói.
“Tối nay ba em cũng ở nhà, chúng ta đã nấu xong có thể gọi
dì tới cùng ăn!” Trần Hiểu Quân muốn về nhà mình nấu nướng, thấy Trình Hiểu
Quân còn muốn nói tiếp Trần Hiểu Quân trực tiếp trừng mắt không cho anh từ chối,
“Anh, không được phép phản đối!”
Trình Hiểu Quân đem lời định nói nuốt vào bụng, vốn là hôm
nay định nhắn mẹ về sớm một chút rồi cùng nhau ăn cơm, mẹ lại bảo hôm nay về
cùng với bác Trần, cũng tốt, hai người đã về cùng nhau rồi thì cũng không cần
phải báo trước nữa.
Trần Hiểu Quân mở cửa: “A, ba ơi ba về chưa, hình như còn có
khách?” Trần Hiểu Quân thấy có đôi giầy cạnh cửa liền nhìn quanh nhà.
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân nhận ra đôi giày này, hai người
hẳn là sẽ không về nhanh đến vậy chứ.
“Anh thất thần cái gì vậy, đi vào thôi!” Đối với tốc độ chậm
chạp của Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân tỏ vẻ bất mãn, “Em đói bụng lắm rồi.”
Trình Hiểu Quân không muốn để Trần Hiểu Quân chịu ủy khuất,
tất nhiên cho dù là đói bụng cũng không được, anh lập tức tháo giày vào bếp đặt
đồ ăn xuống: “Anh làm ngay đây.” Động tác nhanh nhẹn nên anh đã bỏ qua điều bất
thường là tuy có người ở nhà nhưng lại không trông thấy ai.
Trình Hiểu Quân đem đồ ăn mua về bỏ vào tủ lạnh lại thấy Trần
Hiểu Quân đứng bên ngoài không nhúc nhích không biết đang nhìn cái gì: “Quân
Quân…?”
Trần Hiểu Quân nghe thấy Trình Hiểu Quân ở gọi mình thì lập
tức lấy tay che miệng anh, một tay đặt ở trên môi nhẹ giọng nói: “Suỵt, đừng
nói gì!”
Trình Hiểu Quân nghi ngờ, đưa ánh mắt về phía Trần Hiểu Quân
nhìn lúc nãy, nhất thời đôi mắt cũng mở to hơn rất nhiều so với bình thường,
bác Trần và mẹ ở trong phòng… Kéo bàn tay của Trần Hiểu Quân đang che miệng
mình xuống: “Quân Quân…”
Trần Hiểu Quân cũng không đợi Trình Hiểu Quân nói hết câu liền
kéo anh đến phòng bếp bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Quân Quân, không phải em đói bụng sao, tại sao lại lấy những
thứ này ra?” Trình Hiểu Quân chứng kiến một màn vừa rồi cho nên cố ý đè thấp giọng
nói xuống.
“Còn có thể làm nữa sao nữa?” Trần Hiểu Quân nhìn thoáng qua
Trình Hiểu Quân trách cứ rồi lại tiếp tục lấy đồ, “Chúng ta đến nhà anh nấu
cơm, nơi này… để lại cho ba và dì!”
Câu này hình như không thích hợp với tình huống bây giờ, vì
sao Quân Quân lại phản ứng như vậy…
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa, đi thôi!” Trình Hiểu Quân còn
đang lo lắng Trần Hiểu Quân đã cầm lấy đồ kéo anh rón rén bước ra.
“Quân Quân…” Chuyện này lại càng kỳ lạ, “Em biết…”
Trần Hiểu Quân không biết hưng phấn điều gì vội vàng kéo
Trình Hiểu Quân đi xuống lầu dưới: “Chúng ta tới nhà anh trước rồi hẵng nói.”
Trình Hiểu Quân không thể làm gì khác hơn là im lặng, xem chừng
mình đã lo lắng dư thừa.
Sau khi bước vào nhà Trình Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân yên ổn
ngồi trên ghế salon phòng khách lên tiếng hỏi Trình Hiểu Quân đang bận rộn
trong phòng bếp: “Em đã sớm nghi ngờ rồi mà! Hừ, quỷ đáng ghét, có phải anh đã
sớm biết rồi hay không?”
“Cái gì?” Trình Hiểu Quân bận làm cá nên không hiểu Trần Hiểu
Quân đang hỏi chuyện gì.
“Còn hỏi cái gì nữa?” Trần Hiểu Quân bước tới cửa phòng bếp,
“Là chuyện của ba và dì, anh nhất định đã biết từ trước, ngày đó ở Lệ Đô em đã
thấy là lạ, đáng lẽ em phải sớm nhận ra chuyện này chứ, thế mà mãi đến bây giờ
mới biết…”
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân buông con dao trên tay xuống
xoay người lại, “Em, để ý chuyện mẹ và bác Trần ở bên nhau hay sao?”
“Để ý?” Trần Hiểu Quân nhíu hàng lông mày, “Em để ý cái gì,
như vậy không phải rất tốt ư, hay là anh muốn phá đám?”
Phá đám? Trình Hiểu Quân than thở, làm sao có thể thế được,
không biết vì sao Quân Quân lại nghĩ như vậy: “Dĩ nhiên là không, anh rất vui vì
mẹ có thể tìm được hạnh phúc thêm một lần nữa. Em…”
Trần Hiểu Quân dựa vào cửa nhướng lông mày: “Chuyện này cũng
không tệ lắm!” Trần Hiểu Quân cười ha ha hai tiếng, “Dì bây giờ đã có thể là mẹ
của em, lúc nhỏ em đã rất muốn dì làm mẹ rồi, bây giờ rốt cuộc cũng thành sự thật,
thật tốt quá!”
Lúc nhỏ? Không phải Quân Quân vẫn luôn hi vọng mẹ cùng bác
Trần có thể ở bên nhau chứ? Nghĩ như vậy tâm trạng của Trình Hiểu Quân cũng thoải
mái không ít, lúc trước còn tưởng rằng sẽ phải giải thích chuyện này với Quân
Quân rất lâu mới có thể giải quyết được: “Quân Quân, em tới phòng khách ngồi một
lát đi, anh sẽ xong nhanh thôi.” Trần Hiểu Quân trong lòng vẫn còn đang vui vẻ
nghĩ đến chuyện vừa nói, liền đi tới phòng khách cũng quên mất việc mình phải
giúp Trình Hiểu Quân một tay.
Trình Hiểu Quân tiếp tục nấu cơm, khoảng 30 phút đồng hồ sau
đã làm xong năm món Trần Hiểu Quân muốn ăn. Hai người đem đồ ăn bưng lên bàn
bày biện, lúc ngồi xuống Trần Hiểu Quân lại cảm thấy bối rối: “Có nên gọi ba và
dì xuống dùng cơm không anh?”
Trình Hiểu Quân cũng không biết có nên gọi hai ông bố bà mẹ
xuống hay không, nếu hai người không muốn xuống mà lại đi gọi thì không phải sẽ
xấu hổ lắm sao, do dự mà trả lời: “Có lẽ không cần đâu, nếu đói bụng mẹ và bác
Trần sẽ đi ăn cơm thôi.”
Trần Hiểu Quân buồn bã ỉu xìu ngồi xuống hừ lạnh: “Ngày đó
ba còn nói cái gì mà việc không nên làm thì đừng làm, bây giờ mình lại…, sau
này em không thèm nghe lời ba nữa.”
Trình Hiểu Quân lại nghe không được tự nhiên: “Quân Quân, em
đừng nói lung tung…”
“Em nói lung tung gì đâu!” Trần Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn trần
nhà tỏ vẻ không phục, “Bây giờ nhất định là ba đang ở trên đó làm chuyện không
nên làm.”
Trình Hiểu Quân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ là thấy mẹ cùng
bác Trần hôn nhau thôi cũng không cần suy diễn nhiều như vậy chứ, cho dù là thế
thì cũng không cần phải nói ra mà: “Quân Quân, ăn cơm đi!” Trình Hiểu Quân giúp
Trần Hiểu Quân xới một chén cơm, “Em chắc là rất đói rồi, chúng ta ăn cơm đi.”
Trần Hiểu Quân hiện tại hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm gục
xuống bàn nhìn Trình Hiểu Quân hỏi: “Anh nói ba…”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân thật sự là không muốn nhắc đến
vấn đề này nữa, nếu không thì không biết đầu óc và cái miệng Quân Quân thì sẽ
nghĩ chuyện đi tới mức nào nữa, “Chúng ta ăn cơm đi, anh cũng đói rồi…”
“Anh đang nghĩ gì thế?” Trần Hiểu Quân cười nhìn Trình Hiểu
Quân, cái mặt quỷ đáng ghét đã có chút ửng hồng mà bản thân anh không thấy, cô
tiếp tục hỏi, “Có phải anh đang nghĩ tới chuyện ba và dì không?”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cố ý dùng vẻ mặt và giọng điệu
nghiêm túc nói: “Chẳng qua là mẹ và bác Trần chỉ hôn một cái mà thôi, em đừng
nghĩ lung tung, ăn cơm đi!”
Trần Hiểu Quân phẫn nộ cúi đầu xuống cầm đũa ăn cơm nhưng
trong lòng không ngừng nhủ thầm: Hừ, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là
cũng nghĩ giống mình, còn làm bộ cái gì không biết! Anh cứ giả vờ đi, ăn thì
ăn, nếu không phải vì em cũng rất đói thì không để anh lảng sang chuyện khác
như vậy đâu?
Rốt cuộc hai người ăn bữa cơm này mà không nói gì thêm nữa,
mãi đến khi Trần Hiểu Quân đem thức ăn trên bàn càn quét chỉ còn thừa lại chút
xíu mới chịu kết thúc. Trần Hiểu Quân đổ người xuống ghế sa lon không muốn động
đậy, Trình Hiểu Quân sau khi dọn dẹp xong bát đũa liền rót một chén trà đưa cho
Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, uống chén trà sẽ thoải mái chút đó!”
Trần Hiểu Quân cũng không hỏi là thứ gì liền nhận lấy uống một
hơi, bất kể là thứ gì quỷ đáng ghét đưa nhất định là muốn tốt cho mình. Trong
khoảng thời gian này cô có thể cảm nhận sâu sắc được là Trình Hiểu Quân đối với
cô luôn quan tâm và cẩn thận chăm sóc.
Trần Hiểu Quân uống trà xong cảm giác thật sự khá hơn mới hỏi
người ngồi ở bên cạnh: “Tối nay chúng ta làm sao bây giờ, em không muốn ngồi
xem mãi mấy cái chương trình TV chán ngắt này, nhưng mà bây giờ em còn chưa thể
về nhà được?”
Lại nữa, Trình Hiểu Quân thật muốn lấy cái công nghệ cao gì
đó mà ngăn những thứ ý nghĩ nhàm chán trong lòng của Trần Hiểu Quân lại, chẳng
qua là anh không có gan làm chuyện đó, chỉ có thể thỏa hiệp: “Quân Quân nếu đã
không muốn xem TV hay là tới thư phòng của anh đọc ít sách đi, bên trong có rất
nhiều sách mà em thích đó. Dù sao bây giờ cũng không thể về nhà.”
Sự chú ý của Trần Hiểu Quân quả nhiên bị đánh sang hướng
khác: “Thật không? Vậy em đi đọc sách đây!” Vừa nói vừa đứng dậy chạy vào trong
thư phòng.
Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân đóng cửa lại cuối cùng
cũng thở ra một hơi, lấy tay đặt ở vị trí trái tim mình, tốt hơn nhiều rồi!
Xem TV một lát Trình Hiểu Quân cũng cảm thấy chán liền tắt
TV rồi trở về phòng mình, trong phòng còn có mấy quyển sách y đem từ bệnh viện
về, thế nên Trình Hiểu Quân cũng trở về phòng đọc sách. Không biết qua bao lâu
Trình Hiểu Quân đang chăm chú đọc sách chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đặt
sách xuống rồi ra mở cửa: “Không đọc nữa sao?” Nói xong anh mới chú ý tới sắc mặt
Trần Hiểu Quân có vẻ khác lạ, “Quân Quân, em làm sao vậy?”
Trần Hiểu Quân không nói tiếng nào bước vào phòng ngồi ở
trên giường nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân, tay cầm quyển nhật kí màu đen quơ
quơ trước mặt anh: “Chuyện này là thế nào?”
Trình Hiểu Quân nhìn chăm chú đến nỗi hô hấp dường như cũng
ngừng lại.
“Anh có muốn giải thích không?” Trần Hiểu Quân đem quyển nhật
kí ném lên bàn, ánh mắt sáng như đuốc, “Quỷ đáng ghét, hôm nay nếu anh không giải
thích rõ ràng thì đừng mong rời khỏi căn phòng này.”
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân nhất định đã đọc
nội dung cuốn nhật ký, bằng không cô ấy nhất định sẽ không hỏi mình, cái này
cũng chỉ có thể trách mình không đem cuốn nhật ký giấu kỹ trong ngăn kéo,
“Không phải như em nghĩ đâu, nội dung cuốn nhật ký này là thật nhưng không phải
là anh muốn lừa gạt hay giấu giếm gì em mới làm vậy…”
“Còn nói không gạt em? Hồi năm nhất đại học anh đã biết chuyện
của ba và dì vậy mà cho tới bây giờ vẫn không nói với em, đây không phải là lừa
gạt thì là cái gì?” Trần Hiểu Quân rất tức giận, cô cứ tưởng mình chỉ là mới biết
chuyện này hơi trễ một chút thôi, ai ngờ một đêm lại là hơn ba năm, còn là do
mình ngoài ý muốn mới phát hiện ra, “Quỷ đáng ghét, thì ra anh còn là đồ lường
gạt, lừa em lâu như vậy! Nói, anh còn lừa em chuyện gì nữa?”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân quýnh quáng cả lên, lỡ Quân
Quân nhất thời để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà hiểu lầm mình mà bỏ đi thì
không phải lớn chuyện rùi sao, “Anh không phải là muốn gạt em, chỉ là không có
nói với em thôi, anh muốn em tự phát hiện ra chuyện của mẹ và bác Trần có lẽ sẽ
tốt hơn nên mới không nói, thật sự không phải là muốn gạt em đâu.”
Trần Hiểu Quân hừ lạnh coi như là tin lời của anh: “Quỷ đáng
ghét, nói thật đi, anh còn có chuyện gì gạt em?” Cái tên quỷ đáng ghét này lúc
nào cũng bí ẩn, nhất định còn rất nhiều chuyện mà mình không biết, cô đã sớm
nghi ngờ rồi, chỉ là chưa có để ý đến chuyện này thôi.
“Anh…” Quân Quân nếu đã đọc nhật ký nhất định đã biết những
chuyện mình đã làm trước đây, anh đoán Trần Hiểu Quân là đang thử anh.
“Đàng hoàng khai ra!” Rõ ràng là uy hiếp, nhìn Trình Hiểu
Quân ấp a ấp úng, cô thấy có chút hối hận vì lúc nãy không đọc nhiều hơn một
chút, giờ mới đọc được có hai trang!
Trình Hiểu Quân biết mình nếu còn giấu giếm nữa thì cô nhất
định không phải chỉ đánh mắng một trận là hết giận, đầu tiên anh đi tới trước mặt
Trần Hiểu Quân nắm thật chặt để chắc chắn không để cô chạy mất: “Trước đây anh
không có nói cho em biết anh ở lại thực tập là hy vọng em có thể tới tìm anh;
chuyện Âm Âm dàn xếp gạt em là vì không muốn em biết mà tránh xa anh hơn hoặc
là trốn tránh anh; sau khi tìm được em thì anh quả thật mỗi ngày đều đến trường
len lén nhìn em; anh, anh còn cố ý ở trước mặt em nói câu mà em không muốn
nghe, muốn em chia tay Bành Hạo; lần đó em ngã bệnh, là anh giúp em thay quần
áo…”
“Anh nói cái gì?” Trình Hiểu Quân trực tiếp nói thẳng những
lời này ra khiến cô cảm thấy trong lòng thật thoải mái, điều này chứng minh
trong lòng quỷ đáng ghét trước sau đều có cô, chỉ là hai cái sau, đặc biệt là
chuyện ngã bệnh thì, “Anh nói là lần đó em ngã bệnh là anh giúp em thay quần
áo?”
Trình Hiểu Quân im lặng gật đầu.
“Trình Hiểu Quân!” Trần Hiểu Quân muốn rút cái tay đang bị nắm
ra, “Anh buông ra!” Cô muốn đánh người.
Trình Hiểu Quân biết mỗi lần Quân Quân kêu tên của anh hơn
phân nửa là tức giận, lần này cho dù Quân Quân tức giận cũng không thể buông
ra.
“Trình Hiểu Quân, anh là đồ quỷ đáng ghét, đồ lừa đảo, anh
chiếm tiện nghi của em, anh khốn kiếp…” Trần Hiểu Quân vừa mắng vừa đánh, không
thể dùng tay đánh thì dùng chân đá.
Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân hung hăng đá mấy cú, đau
điếng mà vẫn không chịu buông tay, kết quả Trình Hiểu Quân bị đá ngã xuống giường
kéo Trần Hiểu Quân cũng ngã theo. Trần Hiểu Quân vẫn còn tiếp tục đá, Trình Hiểu
Quân không có cách nào khác chỉ có thể dùng chân của mình ngăn không cho Trần
Hiểu Quân đá lung tung: “Quân Quân!”
Trần Hiểu Quân ánh mắt so đèn lồng còn lớn hơn: “Xích chân
ra!”
“Quân Quân, em hãy nghe anh nói!” Trình Hiểu Quân nét mặt rất
nghiêm túc, giọng cũng rất ôn nhu, “Nghe anh nói có được không?”
Trần Hiểu Quân sau khi thật sự bình tĩnh lại mới hiểu ra là
Trình Hiểu Quân cố ý, mỗi lần anh dùng giọng nói dịu dàng, dịu dàng đến mức gần
như cầu xin như vậy là y như là cô không thể nào mà cự tuyệt được.
“Anh chưa từng nghĩ tới chuyện gạt em, nhưng mà có rất nhiều
chuyện anh không có nói cho em biết, bởi vì anh biết em sẽ không đồng ý, sẽ tức
giận, chỉ có một lần kia! Anh biết nếu như nói cho em biết là anh giúp em thay
quần áo, em nhất định sẽ mắng anh đánh anh sau đó về nhà ngay cả về nhà cũng
không gặp lại anh, chứ không phải đòi anh phải chịu trách nhiệm… Quân Quân, anh
cho tới bây giờ đều không muốn gạt em, anh chẳng qua là sợ em sẽ ghét anh, rời
xa anh, không chịu gặp anh nữa…”
Trần Hiểu Quân đúng là rất tức giận, nhưng Trình Hiểu Quân
nói đúng, nếu lúc ấy mà biết được, cô thật sẽ giống như anh nói, sẽ không gặp lại
anh, hơn nữa còn hận anh.
“Quân Quân, em tin anh đi, anh làm vậy chỉ là không muốn để
em rời xa anh…” Trình Hiểu Quân nói vô cùng chân thành, điều đó khiến Trần Hiểu
Quân cảm động hơn nữa còn tin anh.
“Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân nhìn Trình Hiểu Quân, “Anh bắt
đầu thích em từ lúc nào…” Khi hỏi vấn đề này, Trần Hiểu Quân da mặt vốn dầy
cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Quân Quân?” Trong lòng Trình Hiểu Quân rối loạn, đây là
Quân Quân đã tin lời mình thổ lộ đúng không, anh vui đến mức nở gan nở ruột, chỉ
biết gọi tên “Quân Quân” hết lần này đến lần khác.
Trần Hiểu Quân bị gọi như vậy bỗng thấy không được tự nhiên
muốn tránh ánh mắt nhiệt tình của Trình Hiểu Quân, nhưng vẫn không ngồi dậy được,
vẻ mặt quái dị, một cử động cũng không dám, bởi vì cô phát hiện tư thế của hai
người bây giờ… rất mờ ám.
“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân không hiểu sao Quân Quân lại
nghiêng đầu không nhìn mình, cũng nằm im bất động, “Em làm sao vậy, khó chịu ở
đâu hả?”
Đúng rất khó chịu đó, cái tay bị nắm khẳng định đã nổi lằn đỏ,
chân bị đè mỏi nhừ, trái tim cũng bình bịch đập không ngừng… Còn không phải là
bởi vì cái tên quỷ đáng ghét này, đã thế lại còn hỏi cái câu ngớ ngẩn đó nữa,
Trần Hiểu Quân quyết định không nói lời nào.
“Đau bụng hả?” Trình Hiểu Quân hoàn toàn không biết ý nghĩ
trong lòng Trần Hiểu Quân nên vội vàng xoay người Trần Hiểu Quân qua hỏi.
Trần Hiểu Quân đỏ bừng cả mặt, tức giận rống: “Quỷ đáng
ghét, cậu còn không buông ra, muốn đè tới khi nào nữa hả?”
Trình Hiểu Quân cuối cùng cũng bừng tỉnh, thì ra… Anh lập tức
buông tay chân ra: “Anh không cố ý…” Những lúc như thế này dù giải thích hay
che giấu cũng không khác nhau là mấy.
Trần Hiểu Quân giãn tay chân ra một cái: “Quả nhiên đàn ông
ai cũng có bản tính dê xồm!” Những lời này là Quách Tuyết đã nói lúc cô và Bành
Hạo chia tay, bây giờ nghĩ lại thấy đúng là có lý.
Trình Hiểu Quân sửng sốt nửa ngày mới hiểu đây là nói mình,
không khỏi tức giận, trực tiếp đứng dậy lại kéo ngược Trần Hiểu Quân ngã xuống
giường rồi đè lên không cho cô động đậy: “Anh là dê xồm? Quân Quân, người khác
thì có thể nói anh như vậy, nhưng mà… nhưng mà em, không có tư cách nói anh là
dê xồm!”
“Anh làm gì vậy?” Trần Hiểu Quân bị ánh mắt bốc lửa của
Trình Hiểu Quân hù cho giật mình, căng thảng kêu to: “Chúng ta còn chưa kết
hôn, không cho phép anh làm bậy!”
“Anh đã làm cái gì nào?” Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, đầu
óc đơn giản thì cũng tốt, nhưng thời điểm sử dụng thì không tốt chút nào, “Quân
Quân, nếu anh muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ em nói
sao?” Trần Hiểu Quân cố ý nhấn rất mạnh vào chữ lâu.
Trần Hiểu Quân trong nháy mắt đỏ mặt, thẹn thùng! Cô đột
nhiên nhớ tới chuyện vẫn bị mình cố ý quên mất… Còn cái tên quỷ đáng ghét này lại
không chỉ một lần giúp mình… thay quần áo lúc mình bất tỉnh nhân sự. Lần đầu
tiên trong đời Trần Hiểu Quân muốn tìm một cái lỗ mà chui vào không ló ra nữa.
“Không trêu em nữa!” Trình Hiểu Quân cười buông Trần Hiểu
Quân ra rồi cùng thả người xuống giường: “Quân Quân, tốt nghiệp xong chúng ta kết
hôn đi!”
“Ai muốn kết hôn với anh!” Trần Hiểu Quân tức giận nói.
“Không kết hôn với anh?” Trình Hiểu Quân không ngần ngại Trần
Hiểu Quân nói lẫy, cười hài lòng nói, “Tiện nghi anh cũng chiếm rồi, người anh
cũng nhìn rồi, em không kết hôn với anh thì kết hôn ai?” Sau này Trần Hiểu Quân
là của Trình Hiểu Quân!
Cái giọng đắc ý của Trình Hiểu Quân làm Trần Hiểu Quân càng
thêm tức giận, nghiêng người qua bắt đầu một loạt bản lĩnh của cô, đánh… Hậu quả
hai người ầm ĩ đến nửa đêm, Trần Hiểu Quân lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, còn ngủ
trước khi Trình Hiểu Quân tự mình chắc chắn là đã nghe Trần Hiểu Quân nói: “Anh
phải yêu em! Yêu em cả đời!”
“Quân Quân, anh yêu em, cả đời cũng sẽ yêu em, chìu chuộng
em!” Trình Hiểu Quân ở bên tai hứa với Trần Hiểu Quân.
Có lẽ ngày mai trở thành người một nhà còn có thể ầm ĩ hơn
vui vẻ hơn, cuộc sống có lúc hòa thuận quá cũng cần có dự kích thích để hâm
nóng tình cảm…
[Nhật ký ngày…] Anh, và em!
Hôm nay Quân Quân rốt cuộc cũng biết chuyện của mẹ và bác Trần,
điều khiến mình không ngờ được là Quân Quân hình như rất thích thấy mẹ và bác
Trần ở bên nhau, mình còn tưởng Quân Quân ít nhất phải mất một thời gian giận dỗi
mới có thể tiếp nhận chuyện này, nhưng mà như vậy vẫn tốt hơn!
Bởi vì mẹ và bác Trần, Quân Quân và mình cùng ở nhà mình ăn
cơm, nên cuối cùng mình cũng coi như là hiểu được vấn đề mà Quân Quân muốn hỏi
mà trực tiếp nói thẳng ra với cô ấy, Quân Quân học hành và xử sự vẫn luôn có
cái tật xấu này, mặc dù nó vừa rồi khiến mình vẫn rất khổ não nhưng bây giờ
nhìn Quân Quân ngủ lại chỉ cảm thấy đáng yêu và đau lòng. Cô ấy đối với mình, đối
với bác Trần, đối với người bên cạnh luôn ngang ngược và thẳng thắn, mặc dù đã
từng gây ra rất nhiều phiền toái nhưng mình biết cô ấy ngang ngược và thẳng thắn
cũng chỉ trong vòng dung túng của mình và bác ấy thôi. Tối nay mình mới hiểu,
có lẽ mình đã sớm biết Quân Quân thiếu cảm giác an toàn, cô hy vọng có người
quan tâm, có người thích, có người cho cô ấy sự ấm áp, cho nên mình mới có thể
vẫn dung túng cho Quân Quân ngang ngược. Không mặc quần áo đẹp, rất coi trọng
cô bạn Âm Âm, làm nũng với bác Trần và mẹ, bây giờ là để ý đến mình… Quân Quân
thật khiến mình không thể không yêu, muốn nắm cô ấy trong lòng bàn tay…
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, bà vẫn tỉ mỉ chăm
sóc mình từ nhỏ đến lớn, cho dù mình đã vào lớp 11 cũng như lúc vào đại học
cũng đều khiến bà khổ sở vậy mà bà vẫn tha thứ cho mình, biết tình cảm của mình
đối với Quân Quân, mình rất biết ơn mẹ, loại biết ơn này là cả đời cũng không
thể nào hết.
Bác Trần thật sự là một người cha rất thương con, lúc nào
cũng suy nghĩ chu toàn cho Quân Quân, từ lúc mình biết Quân Quân tới nay đã cảm
thấy bác Trần rất thương Quân Quân, chăm sóc cho Quân Quân, thỏa mãn cũng như
giúp Quân Quân trong tất cả mọi chuyện, bất luận là cuộc sống hay là học tập,
thật sự là không chỗ nào không có, tính tình Quân Quân đại khái cũng là do bác
Trần dưỡng thành.
Nhìn gương mặt Quân Quân cười thoải mái mà ngủ, cái này sao
có thể coi như là công lao của một mình bác Trần đây, trong đó phần của mình
cũng rất nhiều ấy chứ. Có lẽ bác Trần từ lâu đã đoán ra cho nên ông mới không
phản đối chuyện mình ở bên Quân Quân. Ngày đó ông nói ông đã nhìn sai mình,
nhưng mình không cho là vậy. Bất luận mình vì Quân Quân làm cái gì, cho tới nay
nhẫn nhịn cũng tốt, che chở cũng tốt, bảo vệ cũng tốt, làm bạn cũng tốt, còn có
nhiều năm qua chuyện gì cũng đáp ứng Quân Quân hay toàn tâm cố gắng cũng chỉ là
vì một lý do đơn giản nhất, yêu Quân Quân, muốn ở bên Quân Quân. Mình biết
trong lòng bác Trần nhất định đang trách mình, đã nhiều năm như vậy ở bên Quân
Quân cũng là mình, làm hư Quân Quân hơn phân nửa cũng có trách nhiệm của mình nữa!
Hì hì, như vậy có cái gì không tốt chứ! Để Quân Quân trở nên ngang ngược, phóng
khoáng giống như bây giờ, không ai có thể chịu được cái tính cách ngay thẳng của
Quân Quân, trừ mình; không ai có thể giống như mình có thể chấp nhận tất cả những
ưu cùng khuyết điểm của Quân Quân, chỉ có mình; không ai có thể đợi Quân Quân
như mình, luôn ở bên vì cô ấy xử lý tất cả những chuyện cô ấy không xử lý được
cũng như không muốn xử lý cũng chỉ có mình; không ai có thể từ nhỏ đến lớn luôn
đi cùng Quân Quân, vui vẻ cũng tốt, phiền não cũng được, cực khổ cũng không
sao, nguy hiểm cũng được, cũng chỉ có mình! Là mình đã cùng Quân Quân đi qua
nhiều năm như vậy, tương lai mấy chục năm nữa cũng chỉ có thể là mình!
Quân Quân, từ cuộc sống cho đến học tập, từ tính tình đến
tình cảm, anh đều vun xới cho em, không bỏ được sự trợ giúp của anh, không thể
rời xa sự dung túng của anh, không thể thoát khỏi sự bám đuôi của anh, trốn
không khỏi phải lệ thuộc vào anh, tránh không được có tình cảm với anh, em, còn
có thể ở bên người nào khác ngoài anh sao…