Lớp mười một sẽ phân thành hai khối tự nhiên và xã hội, hy vọng
tám chín năm, chờ đợi tám chín năm, nguyện vọng của Trần Hiểu Quân rốt cuộc
cũng được thành sự thật trong một năm, không cần làm bạn học với cái tên quỷ
đáng ghét kia! Mặc dù phải chia cách với Lương Âm thì lớp học mới cũng có chút
xa lạ, nhưng không còn thấy quỷ đáng ghét xuất hiện trong tầm mắt thì cảm giác
mất mát kia cũng vơi đi ít nhiều. Ở trường không có Lương Âm suốt ngày càu
nhàu, lúc về nhà cũng không có quỷ đáng ghét bức bách nhìn chòng chọc, Trần Hiểu
Quân cảm thấy ngay cả thế giới cũng thay đổi lớn, cảm giác cứ như trời cao chim
mặc sức bay, đất rộng mặc người đi, cho nên cô từ từ bắt đầu “ngựa quen đường
cũ”. (nguyên gốc là “trọng thao cũ nghiệp”: tức là lại làm công việc trước đây
đã từng làm).
Học ở trong một trường tập hợp toàn các học sinh ưu tú, Trần
Hiểu Quân không có khả năng hòa đồng với những bạn học lớp ưu tú nào đó, miễn cưỡng
cũng chỉ được các bạn học cùng lớp với Lương Âm quen mặt, học hành không đến
nơi đến chốn như Trần Hiểu Quân dĩ nhiên tùy theo hoàn cảnh chỉ có thể làm thân
với đám bạn hồ đồ giống mình. Bình thường người cùng một kiểu thì rất dễ kết
thân, vì vậy Trần Hiểu Quân chỉ cần thời gian một tuần lễ là đã cùng bạn học
trong lớp mới hòa làm một thể. Nhưng cục diện cuộc sống tự do mới của Trần Hiểu
Quân không phải là chỉ thỏa mãn với chuyện kết bạn với bạn học cùng lớp, cô còn
có chiều hướng muốn mở rộng ra phía ngoài. Mở rộng như thế nào? Trần Hiểu Quân
bây giờ là học sinh cao trung, học sinh cao trung nghĩa là gì? Nghĩa là cô đi từ
tiểu học lên trung học, học tiểu học và trung học thì nghĩa là cô có rất nhiều
bạn học tiểu học và trung học, cũng như bạn bè. Hơn nữa khuynh hướng phát triển
của Trần Hiểu Quân cũng không phải chỉ là một chiều hướng vào phía trong mà
phát triển theo nhiều hướng ra phía ngoài. Nói thế nào đây nhỉ, chính là Trần
Hiểu Quân không chỉ có liên hệ chặt chẽ với bạn học ở trung học và bạn thời quá
khứ, mà còn cùng bạn học trung học tình như tỷ muội.
Cuộc sống tự do tự tại, là mảnh đất tốt để ngựa quen đường
cũ, Trần Hiểu Quân tận dụng triệt để tình hình có lợi này mà bắt đầu cuộc sống
của một học sinh trung học. Cô trở lại cuộc sống lúc học tiểu học, về học tập,
tích cực nhất không phải là học tập mà là các hoạt động sau giờ học, lao động
không thành vấn đề, hăng hái ghi danh tham gia hoạt động văn nghệ, là thành
viên quan trọng của hoạt động văn thể mỹ; còn sau khi học xong, vui nhất là là
cùng bạn bè trong trường và ngoài trường ra ngoài chơi, dạo phố, chơi trò chơi,
không phân biệt là nam hay nữ chỉ cần là cô đồng ý thì cô cũng sẽ gia nhập. Cuối
tuần, thời gian rảnh rỗi quý giá như vậy, Trần Hiểu Quân làm sao vượt qua? Được
ba Trần nuông chiều và nghiêm khắc nuôi lớn, Trần Hiểu Quân dĩ nhiên sẽ không để
cho cuối tuần biến thành phụ thân dạy con gái tập trận.
Trần Hiểu Quân rất thông minh, cuối tuần cô không có đi ra
ngoài tiêu dao, cô cũng không tìm Lương Âm chơi, sẽ không đến chỗ quỷ đáng ghét
làm bộ học tập, mà là ở nhà làm cô con gái ngoan ngoãn loại bỏ phòng bị của ba,
tránh cho lúc được tự do lại bị bắt tại trận. Vậy Trần Hiểu Quân vừa đến cuối
tuần liền ở nhà, thì làm những gì? Vẫn là làm những chuyện mình thích, làm vệ
sinh, nấu cơm, ăn cái gì đó, như thế cũng không có gì lạ, duy chỉ có không có
đi ra ngoài tiêu sái. Ba Trần nhất thời cũng bị thái độ của Trần Hiểu Quân che
mắt, còn rất vui mừng vì con gái càng ngày càng hiểu chuyện không cần ông phải
bận tâm.
Cuối tuần việc nhà đối với Trần Hiểu Quân mà nói không được
bao lâu thời gian, tại sao Trần Hiểu Quân vốn tính tự do ở trường lại có thể chịu
được mỗi cuối tuần ở lì trong nhà vậy. Để cho Trần Hiểu Quân cam tâm tình nguyện
đợi ở nhà thì nguyên nhân chủ yếu là do quỹ đen nho nhỏ của Trần Hiểu Quân. Quỹ
đen này dùng để làm cái gì? Không làm gì khác ngoài một chuyện, mua sách.
Trước kia nhờ Trình Hiểu Quân hun đúc nên Trần Hiểu Quân dần
thay đổi cũng có đọc được một ít sách văn sử, có tác dụng nhất chính là sách
tham khảo. Bây giờ thì sao? Không có Trình Hiểu Quân giám sát và hướng dẫn, Trần
Hiểu Quân rất nhanh bị đám chị em đông đảo hướng dẫn sang một con đường mới, lầm
đường lạc lối, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Trần Hiểu Quân ở trường học cũng cơ hồ không thấy được mặt quỷ
đáng ghét thậm chí ở đây càng không có. Không có sách có sẵn để đọc, cái quỹ
đen kia có tác dụng rất lớn, mình không có sách thì phải đi mua sách. Sách cô
mua cũng không phải là loại trước kia cô thích mà là loại tiểu thuyết thịnh
hành mà các học sinh bây giờ đều yêu thích: Ngôn tình, xuyên không, huyền huyễn,
thần bí, trinh thám… để giải trí không cần phí bao nhiêu tế bào não, Trần Hiểu
Quân đọc chúng nhanh như gió, cũng có chút thú vị. Đọc sách càng nhanh, vấn đề
cũng xuất hiện, quỹ đen càng ngày càng xẹp, làm sao bây giờ, không thể giống
như trước muốn mua sách gì thì mua sách đó. Trần Hiểu Quân cũng là một người có
tâm tư, suy nghĩ một chút là nghĩ tới một biện pháp có lợi ích thực tế rất dài.
Cô đem sách đã mua trước kia đến tiệm sách cũ “hủy thi diệt tích” hơn nữa còn
thu về một khoản tiền không nhỏ, sau đó trong một đống tiệm sách nào đó xung
quanh trường chọn một cái có quy mô lớn nhất để làm một tấm thẻ hội viên, sau
đó bắt đầu cuộc sống cuối tuần ở trong trường tranh thủ trốn trong phòng đọc
sách.
Đừng nói là học sinh trung học, dù là học sinh tiểu học hay
trung học mà bị thầy bắt gặp đang đọc sách không tốt cũng sẽ phải nộp lên và bị
dạy dỗ một trận, nghiêm trọng hơn thì mời phụ huynh tới trường một chuyến, đó
là còn chưa nói đến mức độ học tập căng thẳng của cao trung?
Lái thuyền cẩn thận đến mấy cũng phải có ngày bất cẩn mà lật
thuyền, mà Trần Hiểu Quân vẫn còn là một lái thuyền không có tính cẩn thận thần
kinh thô, sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Thầy Lưu chủ nhiệm lớp Trần Hiểu Quân ở trong phòng làm việc
của chủ nhiệm lớp đem sách để ở trên bàn làm việc trên bàn: “Tại sao trong giờ
số học lại đọc những thứ sách không tốt cho thiếu nhi này?”
Không tốt cho thiếu nhi? Trần Hiểu Quân ở trong lòng bỉu
môi, em đã 17 tuổi rồi chứ không phải là đứa con nít, trong lòng nghĩ như vậy
nhưng ngoài miệng lại nói: “Em không có đọc trong giờ học, chẳng qua là lúc tìm
sách bài tập vừa lúc rơi ra ngoài thì bị thầy nhìn thấy.” Nhất định không thể
thừa nhận mình đang học mà đọc truyện.
“Vừa lúc rơi ra ngoài?” rõ ràng giọng nói không tin tưởng,
“Vậy sao em có loại sách này, em không biết thời kỳ học cao trung này rất quan
trọng với tương lai của em không?”
Trần Hiểu Quân gật đầu: “Em biết, nhưng em thật không có đọc.”
“Mấu chốt không phải là em lần này có đọc hay không, mấu chốt
là em về sau cũng không thể đọc loại sách này, hơn nữa…” giọng nói trở nên
nghiêm túc, “Sách này ở đâu ra?”
“Em…, em nhặt được…” Trần Hiểu Quân thầm nghĩ cái cớ này đến
chính cô nói ra mà cô còn không tin nữa là.
” Nhặt được? Nhặt ở đâu, tại sao không nộp lên?” thầy Lưu
ngay sau đó ép hỏi.
Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng bởi vì mình phạm
sai lầm mà nói láo, cô cũng sẽ không nói láo, cô bình sinh nói láo tất cả đều
là vì quỷ đáng ghét mà nói, thế nhưng những điều cô nói ngày hôm nay cũng không
coi là nói láo, bởi vì cô cũng chỉ là ở trên ngôn ngữ uy hiếp quỷ đáng ghét hoặc
là ở trước mặt dì nói qua quýt ‘cùng cậu ấy về’, ‘học bài’, ‘học xong’, ‘đọc
sách’… nói dối một chút. Muốn cô thật nói láo gạt người cô thật đúng là không
có: “Dạ… Đã lâu rồi, em không nhớ rõ.”
“Em muốn để thầy đi điều tra rõ ràng sao?”; Lưu thầy bắt đầu
ép cung.
“Em…” Trần Hiểu Quân không biết nên giải thích nhưu thế nào,
chỉ biết không thể để cho thầy biết sách này là cô mượn, “Em, thật không nhớ
rõ.”
Lúc thầy Lưu còn muốn hỏi thì có người kêu báo cáo, thầy Lưu
gật đầu với học sinh gọi báo cáo ý bảo cậu ta có thể đi vào.
Trình Hiểu Quân ở ngoài cửa liền nghe thấy thầy la học sinh,
thanh âm mới vừa rồi cũng rất quen tai, đứng ở cửa mới xác định học sinh bên
trong là Quân Quân, Quân Quân lại phạm lỗi…
Trình Hiểu Quân nhìn cũng như Quân Quân, đem sách bài tập trong
lớp đặt ở trên bàn làm việc thầy mình, xoay người thấy trên bàn thầy giáo đang
la Quân Quân có một quyển [Thời gian tiến tới yêu thương], chẳng lẽ Quân Quân?
Suy nghĩ còn không có xác định liền nghe đến thầy hỏi: “Trần Hiểu Quân em nói
đi, sách này em lấy ở đâu?”
Mu bàn tay Trần Hiểu Quân ở phía sau khẩn trương giãy dụa:
“Thầy, thật sự là nhặt được…”
“Em còn không nói thật? Em cho rằng thầy không biết em thường
không lo học hành cho tốt chỉ lo chơi còn cùng những học sinh trường khác ra
ngoài chơi đúng không?”
Quân Quân chỉ lo chơi? Còn cùng những học sinh trường học
khác đi ra ngoài chơi? Lúc mình không có mặt Quân Quân rốt cuộc đang làm gì?
Trình Hiểu Quân ở trong lòng giật mình nghĩ tới chuyện của Quân Quân, thầy vẫn
còn không buông tha Trần Hiểu Quân mang tuyệt chiêu hữu hiệu nhất để đối phó bất
kỳ học sinh nào ra: “Em thật sự không nói? Không nói thị gọi ba em tới đây, xem
ba em có thể tin lời em nói không?.”
Gọi ba? Trần Hiểu Quân cả người cũng run lên một cái, nếu ba
biết nhất định sẽ biết chuyện mình đọc truyện, về sau ba chắc chắn sẽ không để
cho mình đọc, hơn nữa…
Nét mặt khẩn trương sợ hãi của Trần Hiểu Quân thầy không
nhìn thấy nhưng Trình Hiểu Quân cảm thấy.
“Thầy?” Trình Hiểu Quân kêu lên.
Thầy Lưu quay đầu lại, nhìn về phía học sinh ưu tú nhất toàn
năm cấp, “Sao?”
“Quyển sách này…” Trình Hiểu Quân đi tới bên cạnh Quân Quân
nghiêm túc nói: “Quyển sách này là Trần Hiểu Quân nhặt được. Ngày đó em vừa
đúng cùng bạn ấy cùng nhau về nhà, là em và bạn ấy cùng nhau thấy quyển sách
này.”
Thầy Lưu kinh ngạc nhìn Trình Hiểu Quân không biết là kinh
ngạc vì câu nói của Trình Hiểu Quân hay kinh ngạc vì dáng dấp nghiêm túc Trình
Hiểu Quân. Toàn trường rất nhiều thầy cô và bạn học cũng biết hai học sinh cùng
tên này là bạn học và là hàng xóm, hai nhà quan hệ cũng rất tốt, cũng biết lúc
hai người học cùng một lớp thì luôn cùng nhau về nhà, nhưng trong ấn tượng của
mọi người Trình Hiểu Quân chính là một học sinh ngoan, bạn tốt, nghiêm túc học
tập, phụ trách cùng Trần Hiểu Quân cùng nhau về nhà. Trình Hiểu Quân hoặc là
nói Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ không có ra vẻ hai người quan hệ rất tốt, Trần
Hiểu Quân luôn là không lạnh không nóng, Trình Hiểu Quân im lặng không nói một
lời. Nhưng mà lần này…
“Trần Hiểu Quân, em và Trình Hiểu Quân cùng nhau nhặt được
quyển truyện này đúng không?” Thầy Lưu nhìn Trần Hiểu Quân hỏi.
Trần Hiểu Quân vẫn còn đang bất ngờ vì lời nói mới rồi của
quỷ đáng ghét, ban đầu khi nhìn thấy cậu ta đi vào trong lòng cô tựa như tảng đá
không ngừng lao xuống giếng, nghĩ là bị cậu ta thấy một màn này nhất định không
phải là chuyện tốt, không ngờ cậu ta lại giúp giúp mình nói dối: “Dạ đúng, là
em và Trần Hiểu Quân cùng nhặt được trên đường về nhà.”
Làm sai không chịu nhận đã là một chuyện không đúng, còn có
người giúp giải vây, người giúp còn là người đáng tin nhất, cho dù thầy Lưu
trong lòng có nghi ngờ cũng không làm sao bắt bẻ được bọn họ: “Trình Hiểu Quân,
thầy tin lời em nói, em là một học sinh rất ưu tú, các em là bạn học, là hàng
xóm còn là bạn tốt, về sau em phải là người tiên phong, trợ giúp, đôn đốc Trần
Hiểu Quân học tập.”
Trình Hiểu Quân gật đầu nói: “Dạ em biết rồi.”
Thầy Lưu gật đầu với Trình Hiểu Quân sau đó nói với Trần Hiểu
Quân: “Trần Hiểu Quân lần này coi như xong, quyển truyện này thầy sẽ thu, bất kể
trong giờ em có đọc hay không, thầy cũng hy vọng về sau sẽ không phát sinh tình
huống như thế, học cho tốt, chỉ có thời gian hơn một năm nữa là thi vào cao đẳng,
phải tranh thủ thời gian, biết không?”
“Dạ em biết rồi thầy.” nói là một chuyện trong lòng nghĩ lại
là một chuyện khác. Trần Hiểu Quân bây giờ trong lòng đang bực bội nghĩ tới lời
thầy Lưu vừa mới nói.
‘Thầy tin lời em nói’ chẳng lẽ lời của mình thì không thể
tin sao? Cái gì mà giúp đỡ đôn đốc mình học tập, cậu ta có mà giúp mình gạt người
thì có! Còn nữa, đã nói ‘lần này coi như xong’ thì còn muốn thu truyện của mình
để làm gì, làm mình hụt tiền! Mình biết quyển truyện này là một đi không trở lại
mà, còn nói mấy lời vô ích này làm gì chứ. Tranh thủ thời gian học tập thật tốt,
không đọc truyện thì có thể học thật tốt sao? Trần Hiểu Quân ở trong lòng rủa
thầy một chặp, thầy Lưu huyên thuyên dạy bảo một hồi rồi bỏ đi để hai người bọn
họ lại.
Trần Hiểu Quân “không yên lòng” ra khỏi văn phòng đi về hướng
sân thể dục, cô muốn đi hóng mát một chút để đổi gió, không chú ý tới quỷ đáng
ghét đi theo ở phía sau. Trình Hiểu Quân cũng một mực yên lặng đi theo Quân
Quân, cho đến khi thầy Quân Quân ngồi xuống ghế khán giả trên sân thể dục mới gọi
to: “Quân Quân!”
Trần Hiểu Quân bỗng dưng quay đầu lại nhìn chằm chằm nhìn
người đột nhiên phát ra âm thanh: “Sao cậu ở đây?” lời còn chưa nói hết liền nhớ
tới chuyện mới vừa rồi của mình ở trong văn phòng, đột nhiên đứng lên dùng ánh
mắt đào một lỗ ở trên người Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét, cậu lại dính vào
chuyện của tôi!”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân muốn dừng cơn tức của Quân Quân
lại, “Tớ muốn giúp cậu thôi, cậu không nên tiếp tục đọc những thứ truyện kia, cậu
biết rất rõ là đọc những quyển truyện đó là vô dụng, cũng không nên lãng phí thời
gian vào mấy quyển truyện đó. Nếu cậu muốn đọc sách thì có thể tìm mình, mình
có rất nhiều sách, hơn nữa cậu cũng thích sách, mấy cuốn truyện đó cũng là vì…”
“Tôi mới không cần đọc sách của cậu, tôi có sách của tôi!”
Trần Hiểu Quân trong lòng độc ác ngắt lời quỷ đáng ghét, “Đừng tưởng rằng hôm
nay cậu giúp tôi thì tôi sẽ nghe lời cậu, về sau cậu cũng đừng có đi theo tôi,
tôi ghét nhìn thấy cậu!”
“Quân Quân, tớ chỉ là muốn giúp cậu, quan tâm cậu, không hy
vọng cậu vì những thứ đồ không đáng giá này mà lãng phí thời gian, lãng phí sức
lực, cậu có thể học giỏi, chỉ cần cậu đồng ý, bọn mình vẫn có thể giống như trước
mỗi ngày cùng nhau về nhà sau đó dạy cậu học bài.” Đây có thể nói là lời dài nhất
mà từ trước tới nay Trình Hiểu Quân nói với Trần Hiểu Quân, lo lắng trong lòng
quả nhiên ứng nghiệm…
Nhưng Trần Hiểu Quân căn bản không tiếp nhận ý tốt của quỷ
đáng ghét, dài dòng như vậy, cậu ta cứ nói một mình đi, dù sao ba với dì cũng
không biết, mình cũng sẽ không sợ cậu ta. Trần Hiểu Quân xem lời quỷ đáng ghét
nói như gió thổi bên tai không thèm để ý, người cũng chạy về phía một người
khác.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân phát hiện Quân Quân chạy thì lập
tức đuổi theo bắt được tay của cô không buông: “Cậu đi đâu vậy?”
“Cậu!” Trần Hiểu Quân kinh hoảng dùng sức hất tay quỷ đáng
ghét ra, nghi ngờ trong lòng bị động tác kích động của quỷ đáng ghét che giấu,
bất kể ánh mắt quỷ đáng ghét nhuốm chút bị thương: “Quản tôi à!” không để ý bàn
tay có chút đau liền nhanh chóng tránh xa người quỷ đáng ghét.
Trình Hiểu Quân ngơ ngác đứng tại chỗ, lại bất lực nhìn Quân
Quân chạy xa. Mà trên hành lang của trường, có người đứng xa xa nhìn bọn họ…
Trần Hiểu Quân cho là xong vụ của thầy thì không sao, không
ngờ tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa, khi Trần Hiểu Quân về đến nhà ba Trần ngồi
ở trên ghế sa lon chờ Trần Hiểu Quân, bên cạnh bàn sa lon bày la liệt mấy cuốn
sách, là truyện của Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân hôm nay ở trường trong lòng cứ phập phòng lo
lắng, bây giờ hòn đá trong lòng rơi xuống, ba biết rồi, làm sao đây?
“Mấy cuốn truyện này ở đâu ra?” Ba Trần mở miệng câu thứ nhất
lại là câu hỏi, đủ thấy ông cực độ không vui khi phát hiện ra những quyển truyện
này.
“Con, mượn ạ.” Trần Hiểu Quân không thể nào nói dối ba được.
“Mượn ở đâu?”
“Ở tiệm sách gần trường ạ…” Giọng Trần Hiểu Quân rất nhỏ, nếu
như nhỏ thêm chút nữa chắc ba Trần sẽ không nghe thấy.
“Mượn như thế nào?”
Trần Hiểu Quân suy nghĩ một lát rồi thành thật khai báo:
“Dùng thẻ hội viên để mượn ạ.” Ba Trần trầm mặc một hồi rồi lại hỏi: “Mượn bao
lâu rồi?”
“Hai ngày ạ.” Trên truyện có ghi ngày mượn cho nên không thể
cô lừa được ba.
“Chỉ có hai ngày?” Ba Trần hỏi lại?
Trần Hiểu Quân gật đầu.
“Thật chỉ có hai ngày?” Giọng ba Trần đã trở nên rất u ám.
Trần Hiểu Quân còn muốn gật đầu, nhưng ba Trần lại cầm quỹ
đen của Trần Hiểu Quân ra –ống heo mua từ núi tuyết Ngọc Long bị ông đập nát
bét, tiếng cái ống vỡ tan vẫn còn ong ong trong đầu Trần Hiểu Quân: “Ba…” Trần
Hiểu Quân chậm rãi đi tới một đống thủy tinh bể nát trước mặt, “Rớt bể mất rồi…”
Bởi vì Trần Hiểu Quân lúc về nhà chưa đóng cửa, hơn nữa tiếng
cái ống heo bị đập vỡ rất chói tai, đúng lúc Trình Hiểu Quân trở về còn chưa kịp
mở cửa thì nghe thấy âm thanh kỳ quái phát đó ra từ nhà Quân Quân, không suy
nghĩ gì liền lập tức chạy qua.
“Đây chính là hai ngày mà con nói đó hả? Có hai ngày mà tiền
của con cũng chỉ còn lại có chừng này?” Ba Trần tức giận chỉ vào con gái quát.
Trần Hiểu Quân bị dáng vẻ của ba hù dọa, bắt đầu khóc thút
thít…
“Khóc cái gì mà khóc, con mau giải thích tất cả mọi chuyện
đi, tiền của con, còn cái thẻ hội viên nữa. Ba cho con tiền để con đi làm mấy
cái chuyện làm thẻ hội viên nhảm nhí gì đó để đọc mấy cuốn truyện nhảm nhí hả?”
Trình Hiểu Quân lúc chạy tới thì nghe thấy bác Trần đang quở mắng Quân Quân.
“Bác Trần, Quân Quân sai cũng đã sai rồi, bác cũng đừng tức
giận, Quân Quân biết sai rồi về sau sẽ sửa mà.” Trình Hiểu Quân sợ bác Trần tức
giận nên giúp Trần Hiểu Quân nói chuyện.
“Biết sai rồi thì không được đem tiền tiêu vào mấy cái chuyện
này.” Ba Trần có chút thất vọng nói.
Trình Hiểu Quân đi tới trước mặt Quân Quân, đỡ Quân Quân đứng
dậy, ánh mắt của cô đã đỏ cả lên: “Đừng khóc, nhận sai với bác Trần đi, bác Trần
sẽ tha thứ cho cậu.”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bị thầy xem thường la mắng,
bị quỷ đáng ghét khuyên nhủ, để quỷ đáng ghét giúp cô giải vây, còn bị ba mắng…
Truyện không có, tiền không có, ống heo cũng bể, lòng Trần Hiểu Quân vô cùng rối
bời, cô lại hất tay Trình Hiểu Quân rồi đẩy cậu ta ra tựa như trút hết sức hét
về phía ba Trần: “Là con đem tiền đi làm mấy chuyện vô ích này, là con làm thẻ
hội viên để mua truyện, cũng là con, mỗi ngày đọc những truyện này, cũng là
con! Vậy thì có cái gì không được?”
Trần Hiểu Quân vừa nói xong đã cảm thấy trên mặt đau rát, nhất
thời ngay cả giọng nói cũng không phát ra được sững sờ nhìn ba Trần, ba cho tới
bây giờ chưa từng đánh mình…
Ba Trần bị thái độ không biết hối cải, không biết nặng nhẹ,
không biết suy nghĩ của con gái chọc tức, nhất thời không nhịn được mà tát một
bạt tai.
“Bác Trần, đừng đánh Quân Quân! Là con, là con giúp Quân
Quân làm thẻ hội viên, là con giúp Quân Quân lấy mấy cuốn truyện này để đọc. Muốn
đánh, bác cứ đánh con đi!” Trình Hiểu Quân theo phản xạ bảo vệ Trần Hiểu Quân
trước mặt ba Trần.
Ba Trần bàn tay vô lực bất động ở trong không trung sau đó
chán nản buông xuống, lúc nảy ông làm sao lại xuống tay được, ông nhìn dáng vẻ
uất ức của con gái mà không nỡ đánh, ông cũng không nhẫn tâm đánh Trình Hiểu
Quân luôn một lòng che chở cho con gái mình, trong lúc nhất thời trong phòng vô
cùng trầm lặng ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe được, dần dần thanh âm càng lúc
càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, là tiếng khóc của Trần Hiểu Quân…
Trần Hiểu Quân bị ba đánh trong lòng hết sức khó chịu đẩy quỷ
đáng ghét đang che khuất cô rồi bỏ chạy: “Chuyện của tôi, không cần cậu quan
tâm!”
Ba Trần đau lòng nhìn con gái chạy ra liền đuổi, Trình Hiểu
Quân cũng đi theo ra ngoài.
Trần Hiểu Quân mới vừa chạy đến lầu dưới liền đụng phải Tần
Uyển Linh, sau khi thấy rõ ràng là ai, Trần Hiểu Quân liền ôm Tần Uyển Linh
khóc rống lên: “Dì…, dì ơi…”
“Quân Quân, đừng khóc, đừng khóc, dì đây.” Tần Uyển Linh mặc
dù còn chưa biết vì sao Quân Quân lại khóc dữ như vậy chỉ đảo mắt nhìn ba Trần
cùng con trai vẫn đứng bất động trên hành lang, sau đó ba Trần thở dài lắc đầu
một cái quay trở về nhà.
Tần Uyển Linh cũng thở dài vừa an ủi Trần Hiểu Quân vừa đưa
Trần Hiểu Quân về nhà mình. Đêm hôm đó Trần Hiểu Quân vẫn khóc đến mười một giờ
mới mệt mỏi ngủ thiếp đi trong nhà Tần Uyển Linh…
[Nhật ký] Mình giúp cậu!
Hôm nay xảy ra chuyện rất không vui, Quân Quân chắc đau lòng
lắm, mình cho tới bây giờ chưa từng thấy Quân Quân khóc thương tâm như vậy, sau
khi Quân Quân ngủ mình ngồi ở bên giường của bạn ấy nhìn gương mặt Quân Quân mệt
mỏi ngủ, trong đầu rất rối…
Quân Quân bị thầy phê bình, mình nói dối giúp cậu ấy, đời
này mình đã rất nhiều lần nói dối, tất cả đều là vì Quân Quân. Lần này mặc dù
thầy ngoài mặt thì tin nhưng mình biết trong lòng thầy nhất định không phải như
vậy. Có lẽ trong lòng Quân Quân cũng biết là nhờ mình nên thầy mới bỏ qua cho cậy
ấy, bằng lòng tin lời của mình, cho nên Quân Quân mới tức giận, khó chịu. Buổi
tối về nhà mình lại đụng phải Quân Quân sau khi bị bác Trần đánh, Quân Quân tức
giận và mủi lòng chạy đến nhà mình, lúc mình dọn dẹp tiền trong ống Ngọc Long
Tuyết Sơn mới dần hiểu ra, đây là ống heo kỷ niệm mà Quân Quân tự mình chọn.
Có lẽ, Quân Quân thật ra vẫn luôn không muốn sự giúp đỡ của
mình…
Quân Quân nói, không muốn ai tới chứng minh, chỉ cần biết
người đó có thể tin tưởng cô; Quân Quân muốn gì, không phải là người khác cho,
mà là tự cậu ấy mua; Quân Quân muốn làm gì, cũng không cần sự giúp đỡ của người
khác, chỉ muốn dựa vào chính mình…
Đã nhiều năm như vậy Quân Quân vẫn làm một chuyện không biết
mệt, đó chính là việc nhà, mình nghĩ đó là bởi vì việc nhà là việc mà Quân Quân
hoàn toàn tự học.
Đã học đến sơ trung nhưng bạn bè tốt nhất của Quân Quân cũng
chỉ có Lương Âm, người mà lúc cậu ấy ở vườn trẻ không đánh lộn không quen biết
nhau.
Còn nữa…?
Mình nghĩ Quân Quân cũng có lúc không vui, chẳng qua là cho
tới bây giờ mình vẫn không nghĩ tới, cứ cho là Quân Quân chỉ muốn cuộc sống như
thế, tự do, tùy ý, sung sướng, thỏa mãn… Nhưng hôm nay, Quân Quân ăn năn khóc cứ
như là cô còn thiếu hụt rất nhiều rất nhiều. Quân Quân, vậy mình nhiều năm như
vậy vẫn hết sức giúp đỡ cậu, ủng hộ cậu rốt cuộc là đúng hay sai, hay căn bản
là cậu không muốn, không cần?
Quân Quân, thật ra thì mình rất muốn nói cho cậu biết, nếu
không có ai tin tưởng cậu, mình nhất định sẽ tin tưởng cậu; cái không phải của
cậu nếu cậu muốn mình sẽ biến nó thành của cậu; cậu muốn làm chuyện gì đó thật
tốt, có lẽ mình sẽ giúp cậu hoàn thành, nhưng mình vẫn sẽ chỉ bảo cho cậu, cho
đến khi chính cậu có thể làm tốt hơn. Quân Quân, đừng khổ sở cũng đừng thương
tâm, cậu có rất nhiều thứ, những thứ này cậu có thể không nhìn thấy nhưng cho tới
bây giờ cậu cũng chưa từng thiếu, đó chính là mình, bác Trần, mẹ, Lương Âm, còn
có rất nhiều người ở bên cạnh quan tâm cậu bảo vệ cậu, đối với cậu luôn yêu
thương và tha thứ, có những thứ này, cậu có thể cảm nhận cả thế giới, có được cả
thế giới.
Sẽ có một ngày, mình đem cả thế giới này trao vào tay cậu…