Từ sau sóng gió đọc truyện, Trần Hiểu Quân so với trước kia
bớt phóng túng đi rất nhiều, không còn đọc truyện trong giờ, còn cái khác thật
ra không có gì thay đổi. Ba Trần luôn vô cùng nghiêm khắc với con gái sau đó lại
cưng chiều cô con gái ruột này đến tột đỉnh, lại lần nữa khoan dung nhường nhịn
đối với hành vi tùy hứng của con gái, ông cảm thấy cho con gái không nhiều cũng
sẽ không nhẫn tâm phá hỏng không gian tự do yêu thích của con gái, cũng chỉ có
một hy vọng duy nhất là con gái có thể vui vẻ khỏe mạnh vô tư mà trưởng thành.
Trần Hiểu Quân hai năm này về bản chất thì không có gì thay
đổi, cho nên lòng dạ cũng không có để trên việc học, thành tích tất nhiên là
khó mà leo lên vị trí cao hơn, chớp mắt một cái đã lên cấp ba, thời điểm thi
vào trường cao đẳng cũng càng ngày càng gần, ba Trần vội vàng chạy đi chạy lại,
không biết con gái mình nên làm cái gì bây giờ, con gái ông như vậy nhất định
là không thể thi nổi một đại học nào đó tốt một chút, nhưng bây giờ mà bình
chân như vại cũng không phải tính cách của ba Trần, phải giải quyết vấn đề của
con gái như thế nào đây? Ba Trần nhớ tới vợ của mình, nếu bà ấy dạy dỗ không chừng
Quân Quân cũng sẽ không trở nên tùy hứng như bây giờ, cứ cố chấp cho mình là
trung tâm, nếu từ nhỏ Quân Quân có mẹ ở bên cạnh dạy bảo, nó cũng sẽ không trở
thành một đứa không có chút vẻ gì của con gái như vậy, cũng sẽ không thích Uyển
Linh như vậy…
Nghĩ đến đây ba Trần đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có
thể giúp con gái mình, có lẽ có thể dùng ưu thế của Quân Quân để bù đắp khiếm
khuyết. Rất nhanh ba Trần liền liên hệ với trường Quân Quân, chuyện là vì trên
phương diện này Quân Quân biểu hiện rất tốt. Vào học kỳ cuối cùng của cấp ba,
ngày Trần Hiểu Quân rời khỏi lớp yếu, gia nhập vào một lớp mới – lớp năng khiếu
thể dục. Trần Hiểu Quân không có dị nghị chấp nhận sự sắp xếp của ba, kỳ thật
như vậy cô cũng rất thích, ít nhất sẽ không giống trước kia ngồi nhàm chán ở
trong phòng học nghe thầy cô buồn chán giảng bài.
Thứ bảy tan học, Trần Hiểu Quân, Lương Âm giống như trước
đây hẹn cùng nhau về nhà.
“Quân Quân!” Lương Âm nhìn thấy Trần Hiểu Quân lại hỏi: “Cậu
thật sự bị chuyển đến lớp năng khiếu thể dục hả?”
Trần Hiểu Quân gật gật đầu: “Chẳng lẽ cậu cho là giả?”
Lương Âm bị Quân Quân hỏi lại thì sửng sốt, nhưng nghĩ kỹ
thì cũng nhận ra như vậy cũng tốt. Quân Quân kỳ thật rất không thích học tập,
nhiều như vậy năm đọc sách đại khái cũng chỉ là quảng thời gian tự chủ động đi
học thi trung khảo thôi, kết quả cũng đã có rồi… Có lẽ như vậy đối với Quân
Quân mà nói là rất tốt, vừa không có áp lực học tập nặng nề, vừa phù hợp với
năng khiếu yêu thích của Quân Quân.
“Cậu nhất định trong lòng mừng chết đi được ấy nhỉ, không cần
học còn có thể quang minh chính đại mà chơi thể thao.” Lương Âm dường như là
nhìn thấu tâm tư Trần Hiểu Quân, cứ nhìn chằm chằm Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân ban đầu còn không buồn hé răng, sau đó vẫn nhịn
không được bật cười một tiếng “hì hì”: “Âm Âm, cậu rất hiểu tớ, tớ cảm thấy bây
giờ rất tốt, nửa ngày ở trong lớp học văn hóa, nửa ngày luyện tập ngoài giờ, tớ
rất hài lòng.” Nói xong còn đắc chí nhỏ giọng nói: “Ba còn không biết tớ vì quyết
định ông ấy mà phấn chấn vui ngất trời.”
Lương Âm nghe đến đó cũng vì cảm thấy khổ tâm của ba Trần
không đáng giá hung hăng gõ ót Quân Quân một cái: “Cậu chắc đắc ý lắm nhỉ!”
“Sao lại đánh tớ!” Trần Hiểu Quân la ai oán.
“Đúng rồi Quân Quân” Lương Âm nghĩ nghĩ hỏi: “Cậu tính thì
trường đại học nào chưa?”
“Còn nửa năm nữa mà, sao cậu lo xa quá vậy, tớ còn chưa nghĩ
nhiều như vậy.” Trần Hiểu Quân thành thật trả lời, hiện tại nghĩ đến vấn đề này
thì quá mệt mỏi thà cứ không nghĩ còn hơn.
“Cậu còn chưa nghĩ đến?” Lương Âm lần này nổi giận, “Đầu óc
cậu mỗi ngày để làm cái gì, học kỳ này chỉ còn có hơn ba tháng, cậu còn không
lo suy nghĩ đi?”
“Nếu không thì cứ thi vào khoa thể dục của trường nào đó tốt
nhất vậy?” Trần Hiểu Quân a dua giả vờ suy nghĩ sâu xa.
“Trường tốt nhất?” Lương Âm không nể mặt nói thẳng: “Cậu cho
là với thành tích hiện tại cậu có thể thi đậu?”
Trần Hiểu Quân hoài nghi hỏi: “Chẳng phải học sinh thể dục
và nghệ thuật lớp văn hóa không yêu cầu thành tích cao sao?”
“Không cao cậu cũng vào không được khoa thể dục của trường tốt
nhất!” Lương Âm lại nói móc.
“Phải không?” Trần Hiểu Quân cũng bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Cho nên người xưa mới nói chuyện Mạnh mẫu tam thiên vẫn rất có lý, Trần Hiểu
Quân tựa như con của Mạnh mẫu, phải ở nơi có hoàn cảnh tốt mới có thể nghĩ đến
chuyện tiến bộ.
Trần Hiểu Quân không bao lâu sau khi hai người ai về nhà nấy
liền quẳng vấn đề này đi không thương tiếc, sau đó trốn ở trong phòng của mình
đọc truyện. Hiện tại Trần Hiểu Quân đã thông minh hơn, cô không hề giống lúc
còn học cao nhất (lớp 10) chỉ là xem mấy quyển truyện này chỉ chỉ giải trí vô
dinh dưỡng, cô còn có thể giống như lúc học sơ trung (THCS) đọc một ít sách văn
sử mình thích. Nhưng mỗi lần ở lén đọc truyện giải trí ở bên cạnh cũng sẽ để một
quyển sách ngoại khóa, nếu ba Trần đột nhiên tiến vào còn có thể làm lá chắn.
Hiệu quả cực kỳ, bởi vì ba Trần không còn phản đối can thiệp vào chuyện cô đọc
sách.
Học sinh năng khiếu tham gia thi vào trường cao đẳng không
giống với so với học sinh bình thường, chỉ cần tham gia thi vào trường cao đẳng,
bọn họ trước khi thi vào trường cao đẳng còn phải thi năng khiếu, Trần Hiểu
Quân cũng như bọn họ hai tháng trước thi vào trường cao đẳng cũng bắt đầu cuộc
thi năng khiếu thể dục. Cuộc thi năng khiếu thể dục mỗi năm sẽ không giống
nhau, năm nay hạng mục thể dục cho học sinh nữ mà Trần Hiểu Quân phải thi có
năm hạng: chạy 100 mét, chạy 800 mét, nhảy xa, đẩy tạ và nhảy cao. Năm hạng mục
này Trần Hiểu Quân đều đã từng học ở trường, chạy bộ là sở trường của cô, không
thành vấn đề, nhảy xa cũng rất tốt, nhảy cao cũng biết, chỉ có môn đẩy tạ này
tương đối yếu nhất. Cho nên sau khi biết hạng mục thi này Trần Hiểu Quân liền tập
trung vào môn đẩy tạ. Trần Hiểu Quân cái tôi rất lớn, nhưng dù cho bỏ môn đẩy tạ
không tốt, thầy cô vẫn nói cô là “gà mờ” không đủ khả năng, thầy cô cũng vì sự
gà mờ của cô mà tiến hành huấn luyện, chưa tới một tháng cũng có tiến bộ không
nhỏ, nhưng vẫn kém hơn bạn học cùng khóa một chút.
Đã đến giờ thi, Trần Hiểu Quân mặc kệ luyện được như thế nào
cũng thi. Năm hạng mục thi trong một ngày là xong, buổi sáng chủ yếu là chạy bộ,
buổi chiều là ba hạng mục khác. Trần Hiểu Quân buổi sáng biểu hiện rất tốt
thành tích đều đạt tới trên 97 điểm, hạng mục buổi chiều, Trần Hiểu Quân cũng
triển khai như thường, không xuất hiện sai lầm lớn làm ảnh hưởng đến thành
tích. Cuối cùng điểm tổng kết trung bình cả năm môn đều trên 90, thành tích này
ở trường bọn họ được xếp vào loại cao, nhưng ở trong tập hợp học sinh thể dục
thì không là cái đinh gì. Hai tuần sau công bố kết quả của học sinh thể dục đã
dự thi, Trần Hiểu Quân lại một lần nữa lọt vào nhóm cuối sát chỉ tiêu, điểm
trúng tuyển vào khoa thể dục của trường cô muốn ghi danh vừa vặn là 90 điểm.
Trần Hiểu Quân sau khi nghe được thở dài nhẹ nhõm một hơi,
ba Trần sau nghe tin rất vui. Nhưng ba Trần không lạc quan như Trần Hiểu Quân,
ông đối với chuyện như vậy có vẻ suy tính nhiều hơn, Trần Hiểu Quân vừa lúc thi
được 90 điểm, số điểm không nhiều lắm cũng không ít, như vậy vẫn rất nguy hiểm,
số điểm này đã có rồi, muốn vào bộ môn văn cũng không còn kịp rồi, nhưng mà muốn
con gái trăm phần trăm thuận lợi tiến vào trường tốt thì hiện tại chỉ có một biện
pháp chính là đánh gục người cạnh tranh vào khoa văn hóa, xác định ý tưởng này
xong ba Trần bắt đầu kế hoạch. Kế hoạch của ông rất đơn giản, tìm Trình Hiểu
Quân, chỉ có Trình Hiểu Quân mới có thể giúp con gái ông học văn hóa, đây không
phải nói Trình Hiểu Quân có bao nhiêu năng lực, mà là Trình Hiểu Quân có kiên
nhẫn có nghị lực có trách nhiệm, nhiều năm như vậy cũng chỉ có cậu bé có thể chịu
được tính khí của con gái mình.
Lần này không cần Trần Hiểu Quân ra ngựa, ba Trần đích thân
ra mặt, ông biết Trình Hiểu Quân cũng đang đứng trước kỳ thi lên lớp quan trọng
này mà yêu cầu thì có chút làm khó cậu, nhưng vì con gái ông đã làm không ít
chuyện cưỡng ép, lần này cũng vậy. Vì con gái, ba Trần cũng gặp nhiều rắc rối.
May mắn, Tần Uyển Linh thông tình đạt lý cùng Trình Hiểu Quân thành tâm cam
đoan làm cho áy náy của ba Trần tiêu giảm không ít, cứ như vậy, Trần Hiểu Quân
theo mệnh lệnh bắt buộc của ba lại bắt đầu một đoạn đời thống khổ học kèm.
Trình Hiểu Quân việc học so với Trần Hiểu Quân nhiều hơn rất
nhiều, cho nên hai năm này cậu về cơ bản đến cơ hội về nhà cùng Trần Hiểu Quân
như trước cũng không có, hôm nay Trình Hiểu Quân trước tiên hoàn thành nhiệm vụ
thầy cô giao rồi chờ Trần Hiểu Quân đang ở huấn luyện ở trên sân thể dục cùng
nhau về nhà.
Trần Hiểu Quân lúc quỷ đáng ghét tiến vào sân thể dục liền
nhìn thấy cậu, nhưng cùng lúc huấn luyện chưa chấm dứt, còn ở phương diện khác
thì cô không muốn để ý đến quỷ đáng ghét quỷ vốn không có đi qua chào hỏi còn
làm bộ như không thấy tiếp tục huấn luyện. Trần Hiểu Quân vẫn như trước có thể
xem quỷ đánh ghét không khí, những người khác thì không hẳn.
“Cậu ta đang đợi cậu đó hả?” Trương Hiểu Tĩnh đang cùng huấn
luyện với Trần Hiểu Quân đi đến bên cạnh Trần Hiểu Quân hỏi.
“Ai?” Trần Hiểu Quân bị hỏi đột nhiên như vậy vừa thuận miệng
nói.
“Còn có ai nữa chứ!” Trương Hiểu Tĩnh chỉ vào Trình Hiểu
Quân đang ngồi ở xa xa nói: “Chính là người ôn nhu nhất trường, học giỏi nhất
trường chúng ta, tinh hoa của trường, còn cùng tên với cậu lại là bạn học cũng
là hàng xóm của cậu, Trình Hiểu Quân đó!” lại là một học sinh bị tiểu thuyết vườn
trường lưu hành đầu độc, cũng khó trách lại chú ý tới hai bọn họ.
“Cậu ta?” Tinh hoa của trường? Trần Hiểu Quân khinh thường
liếc Trương Hiểu Tĩnh một cái, “Vậy thì sao?”
“Hắc hắc…!” Chủ ý bắt đầu lộ diện, “Vì sao cậu ta phải đợi cậu
vậy?”
“Học kèm.” Trần Hiểu Quân trả lời.
“Chỉ là vì cho cậu học kèm?” Trương Hiểu Tĩnh không bỏ cuộc
bát quái, “Các cậu không phải đang nói chuyện yêu đương đó chứ?”
Trần Hiểu Quân nghe lời Trương Hiểu Tĩnh nói thiếu chút nữa
thả quả tạ đang cầm trong tay nện lên chân mình: “Cậu nói cái gì?”
“Hai người các cậu không phải đang nói chuyện yêu đương
sao?” Cũng khó trách Trương Hiểu Tĩnh nghĩ như vậy, Trình Hiểu Quân là học sinh
tốt nổi danh toàn trường, bộ dạng anh tuấn tiêu sái hào hoa phong nhã, tính
cách ôn nhu khiêm tốn, chưa từng có ai thấy cậu ta không tốt, nhưng chưa từng
ai thấy cậu ta lúc hết giờ chờ ai, cùng ai về nhà, thậm chí nói chuyện phiếm
cũng không có, có thể thấy cậu ta đến nếu bọn họ không sợ hãi, kinh ngạc thì đó
là giả, “Chẳng lẽ cậu không thích Trình Hiểu Quân?”
“Thích cái đầu cậu!” Trần Hiểu Quân rùng mình một cái rồi đi
qua, “Ai mà thích cái tên quỷ đáng ghét kia chứ!”
“Còn nói không phải?” Trương Hiểu Tĩnh như là bắt được nhược
điểm, “Quỷ đáng ghét, gọi thân thiết như vậy!”
Gọi thân thiết? Trần Hiểu Quân trong đầu bốc khói, cái này gọi
là ‘thân thiết’? Tuyệt đối không phải: “Đó là do cậu ta từ nhỏ đến lớn vốn cũng
rất đáng ghét!”
“Còn từ nhỏ đến lớn? Thanh mai trúc mã tương lai đại bộ phận
đều trở thành người yêu.” Trương Hiểu Tĩnh gật đầu, giống như đã nhìn thấy
tương lai tốt đẹp sống hạnh phúc bên nhau của hai người.
“Muốn làm người yêu? Cậu đi mà nói chuyện yêu đương với cậu
ta đi! Nhưng mà…” Trần Hiểu Quân ném quả tạ cho Trương Hiểu Tĩnh còn đang chìm
trong ảo tưởng, “Cậu đem quả tạ này đến phòng thể dục đi!”
“Vậy cậu làm gì?” Trương Hiểu Tĩnh há hốc mồm.
Trần Hiểu Quân xách túi sách bỏ chạy: “Tớ đi giúp cậu làm bà
mai!”
“Trần, Hiểu, Quân!” Trương Hiểu Tĩnh bất mãn la to với cái
bóng của Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân đi bộ trên đường chạy trước mặt gọi Trình Hiểu
Quân, Trình Hiểu Quân thấy cô đi qua liền đứng lên: “Tinh…” nghĩ đến mấy chữ
tiêu thanh vừa rồi Trương Hiểu Tĩnh nói, “Còn đứng đó làm gì, đi thôi!”
“Ừ!” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân đột nhiên thay đổi vẻ mặt
ngơ ngác, không hỏi cô tại sao liền đi theo Trần Hiểu Quân ra khỏi trường.
Trình Hiểu Quân dọc đường đi theo Quân Quân cũng không thấy
nói với cô lời nào, Trần Hiểu Quân hiện tại trong lòng lại nghĩ đến những lời của
Trương Hiểu Tĩnh nói. Con mắt Trương Hiểu Tĩnh này sao lại thấy mình và quỷ
đáng ghét như là đang yêu nhau? Còn nói cái gì thanh mai trúc mã sẽ trở thành
người yêu, chuyện đó trên thế giới không phải có rất nhiều cặp không như vậy
sao, đúng là đọc truyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi… Trần Hiểu Quân cụp bả vai, cảm
thán chính mình cũng đọc rất nhiều truyện vậy mà cũng không có trí tưởng tượng
như vậy. Hai người đều chìm đắm trong tâm sự của riêng mình, không có chút dấu
hiệu giao lưu qua lại, mệt quá đi hai người sao có thể làm bạn nhiều như vậy
năm hả…
Trần Hiểu Quân một mình đi ở phía trước cũng không có nhìn
đường, Trình Hiểu Quân ở phía sau vừa nhìn Quân Quân vừa nghĩ tuy rằng Quân
Quân chưa nói chuyện với mình nhưng thời gian dài như vậy không có Quân Quân
cùng nhau về nhà hôm nay lại có thể đi cùng cô, tâm tình vẫn vô cùng tốt. May
mà có Trình Hiểu Quân luôn chú ý mà Trần Hiểu Quân mới tránh được một vụ tai nạn.
“Quân Quân, cẩn thận!” Trình Hiểu Quân kéo Quân Quân đang sắp
xuyên qua đường cái, “Cậu không sao chứ?”
Trần Hiểu Quân sững sờ hoang mang nhìn theo cái xe ô tô sượt
qua người trả lời: “Tớ, không sao…”
Giọng nói của Trình Hiểu Quân lúc này mới dãn ra, cũng may
mình đúng lúc kéo Quân Quân lại: “Quân Quân, lúc qua đường phải nhìn xe qua lại
đó.” Hoàn toàn không có ý trách cứ ở bên trong mà còn tràn ngập sự quan tâm lo
lắng.
“Ừ!” Câu ‘tớ biết rồi’ còn chưa kịp nói ra, Trần Hiểu Quân
đã cảm giác được hiện tại hình như là mình đang ở trong lòng quỷ đáng ghét, cô
cứ như có điện xẹt từ trong lòng quỷ đáng ghét nhảy ra trừng mắt nhìn, động tác
hơi lộ vẻ hoảng hốt, lớn tiếng chỉ trích Trình Hiểu Quân: “Cậu làm gì vậy?”
“Tớ…” Không làm cái gì cả! Trình Hiểu Quân yên lặng thở dài,
“Tớ nhìn thấy cậu không có chú ý tới xe đang chạy tới, sợ cậu bị xe đụng nên mới
kéo cậu lại.”
Trần Hiểu Quân cũng biết mình hỏi không đúng liền mở miệng:
“Hừ, lần sau chỉ cần nhắc nhở tớ là được.”
Lần sau? Ở trong lòng cười khổ, tốt nhất là đừng có lần sau:
“Tớ biết rồi, bọn mình về nhà đi!” Đi đến bên cạnh Quân Quân cùng cô sánh vai.
Trần Hiểu Quân thu lại vẻ thờ ơ tiếp tục đi về phía trước.
Lúc về tới nhà Tần Uyển Linh còn chưa về, hai người liền trực
tiếp đi đến thư phòng bắt đầu học bài. Trình Hiểu Quân đã chuẩn bị bài vở Quân
Quân cần học rất kỹ càng, đặt ở trước mặt Quân Quân: “Đây là mấy bài học quan
trọng cậu đọc qua trước một lần, có cái gì không hiểu có thể hỏi tớ. Ừ đầu tiên
là xem ví dụ mẫu, rồi dựa theo ví dụ mẫu mà làm tiếp những bài tiếp theo.”
Trần Hiểu Quân vừa thấy trước mặt là một chồng sách và bài
thi cao ngất thì choáng váng đầu: “Nhiều vậy luôn ấy hả?”
“Nhiều?” Trình Hiểu Quân không cảm thấy quá nhiều, cậu cũng
không biết mình đã làm bao nhiêu sách và bài thi như vậy, thấy Quân Quân nhanh
chóng biến thành một bà cụ non, nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy hôm nay cậu trước hết
làm một phần bài thi đi, bài thi không thể thiếu cậu nhất định phải luyện, hai
quyển sách này, tớ vừa đánh dấu mấy câu trọng điểm rồi cậu xem lại nhé.”
“Vậy cũng không nhiều lắm!” Trần Hiểu Quân gật đầu lấy ra một
bài thi toán học bắt đầu làm lên.
Trình Hiểu Quân rất vui vẻ khi nhìn thấy Quân Quân an tĩnh lại,
mỗi một lần chỉ cần Quân Quân làm việc là sẽ trở nên rất im lặng giống một đóa
thủy tiên đứng yên trong nước thuần khiết mà nhàn nhã. Mình đang nghĩ cái gì vậy?
Trình Hiểu Quân cũng ngồi xuống cầm lấy sách, như vậy mới có thể nghĩ đây đó, nếu
Quân Quân mà biết khẳng định sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mình, có khả
năng càng nghiêm trọng…
Qua chừng một giờ, Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng vật lộn làm
xong bài thi toán học: “Trả cậu, mấy cái khác tớ không làm được.” Đem bài thi
bày ở trước mặt quỷ đáng ghét cũng không cảm thấy lời mình nói căn bản không giống
như là đang học tập người khác.
Đại khái sự thật cũng giống như ba Trần đã nghĩ, chỉ có
Trình Hiểu Quân mới có thể dễ dàng tha thứ cho Trần Hiểu Quân tùy hứng bá đạo với
lại không phân rõ phải trái. Trình Hiểu Quân còn đem bài thi Quân Quân nghiêm
túc xem một lần, có mấy đề vẫn làm sai, cậu vừa xem vừa ở bên cạnh làm một ký
hiệu. Trần Hiểu Quân ở ngay bên cạnh nhàm chán nhìn động tác của quỷ đáng ghét.
Quỷ đáng ghét này, chẳng lẽ trước kia cũng vẫn đều nghiêm
túc như vậy? “Đàn ông khi nghiêm túc là có mị lực nhất”, Trần Hiểu Quân nhớ tới
trong truyện hoặc là mấy người bạn đã từng nói như vậy. Nghĩ như vậy Trần Hiểu
Quân thấy cần phải thận trọng với quỷ đáng ghét, bọn họ đều nói quỷ đáng ghét
anh tuấn tiêu sái, nhưng mà…? Đúng là không khó coi, nhưng không thể nói là anh
tuấn tiêu sái à! Hào hoa phong nhã sao? Hẳn là im lặng giống như… một chú chó
nhỏ không sủa gâu gâu! Ôn nhu? Hẳn là vô dụng mới đúng! Khiêm tốn hả, chỉ là có
chút không kiêu ngạo thôi. Giỏi nhất? Chưa hoàn toàn như vậy, từ khi quen biết
với quỷ đáng ghét này cậu ta bắt đầu vốn không có chuyện gì làm rất giỏi… Ngoại
trừ thành tích học tập. Trần Hiểu Quân biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm quỷ
đáng ghét, ở trong lòng đã muốn phản bác hoàn toàn lời người khác nói quỷ đáng
ghét vĩ đại sau đó mới dương dương tự đắc gật đầu nhếch đuôi lông mày, người
khác nghĩ vậy là vì không biết thiên tài chán ghét còn cho rằng cậu ta tốt, cậu
ta giỏi, cậu ta vĩ đại, nhất định là như vậy …
“Quân Quân? Quân Quân?” Trình Hiểu Quân lấy khửu tay hích Trần
Hiểu Quân một cái, “Cậu làm sao vậy?” bộ dáng thoạt nhìn như đang rất vui?
“Hả?” Tưởng tượng của Trần Hiểu Quân bị quỷ đáng ghét cắt
ngang, “À! Không có việc gì, không có việc gì…”
“Vậy sao?” Nhìn thế nào cũng không giống, biết Quân Quân nhất
định sẽ không nói cho mình nghe Trình Hiểu Quân cũng không hỏi lại: “Tớ đã đem
chỗ sai trong bài thi chỉ hết ra đây, có mấy đề là tính toán sai, cậu trước
tiên tính lại mấy cái đề đó một lần sau đó tớ đem chỗ cậu làm sai và không làm
được giảng cho cậu nghe.”
Trần Hiểu Quân hậm hực gật đầu, đang đắc ý quỷ đáng ghét
không có nhìn ra suy nghĩ vừa rồi trong lòng mình.
Trình Hiểu Quân im lặng giống như là không khí, lặng lẽ nhìn
Quân Quân tính toán công thức theo đề bài, cảnh tượng như vậy tựa như thật lâu
trước kia vẫn liên tục đến bây giờ quen thuộc như vậy khó quên như vậy…
Tháng cuối cùng trung học, Trần Hiểu Quân luôn luôn dưới sự
giám sát của ba Trần mỗi ngày xuống cùng Trình Hiểu Quân học bài, mà với tính
kiên nhẫn phụ đạo của Trình Hiểu Quân, ba Trần thực vừa lòng nhìn thấy con gái
mình lại tiến bộ. Quả nhiên, vẫn là nhờ bản lĩnh của Hiểu Quân!
Kỳ thi vào trường cao đẳng đúng hạn đã tới, tất cả học sinh
gian khổ học tập khổ đọc hơn mười năm cõi lòng trần đầy khát vọng tiêu sái vào
bàn kiểm duyệt cảnh cửa thông vào vũ đài đời người, ở mấy chục vạn cuộc kiểm
duyệt trên đài ra sức phát huy sở hữu tài hoa sức lực để làm bài thi hoàn mỹ nhất.
Lại nói hai ngày rất ngắn nhưng đối với thí sinh đang ở
trong trường thi thì vô cùng quan trọng, trong hai ngày này có thể một người
đánh mất tương lai cũng có thể đạt đến tương lai. Nhưng mà qua này hai ngày tất
cả từ trên chiến trường xuống dưới kia một khắc, mỗi người đều muốn dỡ xuống một
gánh nặng hy vọng, cởi cặp sách trĩu nặng một phần tâm hồn như chững lại.
Từ trong trường thi đi ra, Trần Hiểu Quân liếc mắt một cái
liền thấy chờ ở ngoài cửa trường ngoài ba còn có dì, cảm xúc “Có ba thật tốt”,
“có dì thật tốt” dấy lên trong lòng, cô chạy tới ôm ba vui vẻ la: “Ba! Dì!”
Tần Uyển Linh cười cười không nói gì, ba Trần hiếm khi thân
thiết ôm con gái cười nói: “Quân Quân nếu là con thi dỡ ẹc thì cứ nói trước với
ba là được rồi?”
“Ba!” Trần Hiểu Quân dậm chân, “Con thấy mình thi rất tốt,
nhất định có thể thi đậu.”
“Phải không đó?” ba Trần nhẹ lòng một chút, “Ba đây sẽ chờ
thư thông báo của Quân Quân.”
Khi hai người phụ nữ đang nói chuyện thì Trình Hiểu Quân
cũng đi ra, bước tới bên cạnh bọn họ: “Mẹ, bác Trần, Quân Quân…”
Ba Trần buông con gái ra: “Hiểu Quân thi tốt lắm hả?”
Trình Hiểu Quân nhìn mẹ liếc mắt một cái, khiêm tốn gật đầu:
“Dạ cũng được!”
Tần Uyển Linh không để ý kéo tay con trai: “Mẹ cũng rất tin
tưởng Hiểu Quân thi nhất định tốt lắm.”
Trình Hiểu Quân cười cười nhìn về phía Quân Quân: “Quân
Quân, thi thế nào?”
Trần Hiểu Quân quay đầu không muốn trả lời nhưng ba cùng dì
đều đã biết rồi không thể quá kiêu ngạo nhân tiện nói: “Cũng được!” nói xong bốn
người nhất tề đều sửng sốt, sau đó chợt nghe thấy ba Trần cùng Tần Uyển Linh cười
híp mắt.
Trần Hiểu Quân sau khi nói ra hai chữ kia liền hối hận muốn
cắn lưỡi mình, nói cái gì không nói lại nói ngay lời của quỷ đáng ghét?!
Trình Hiểu Quân đứng ở phía đối diện mỉm cười thản nhiên
đáp: “Vậy là tốt rồi!”
Hai vị phụ huynh cùng cười cũng không nhìn hai đứa trẻ đang
mắt to trừng mắt nhỏ.
“Thi cũng thi xong rồi, thời tiết lại nóng như vậy hai đứa
nhất định cũng mệt, ba đã đặt chỗ ở khách sạn rồi, bây giờ đi qua còn có thể
thuận tiện nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm chiều, hôm nay ba mời khách, bù đắp
cho hai đứa đã vất vả học tập thời gian qua.” Ba Trần thấy không ai phản đối,
vì thế bốn người lên xe đi giải quyết vấn đề ấm no.
Không đến năm phút sau bốn người đã an vị ở trong khách sạn
hưởng thụ điều hòa dễ chịu. Ba Trần gọi bồi bàn tới để cho hai nhân vật chính của
ngày hôm nay gọi món ăn. Trình Hiểu Quân nhường phần cho Quân Quân, Trần Hiểu Quân
cũng không khách khí cầm thực đơn điên cuồng chọn mười món ăn. Chọn đến nỗi ba
Trần ở bên cạnh lắc đầu, Tần Uyển Linh trợn mắt nhìn không biết nói gì, Trình
Hiểu Quân cúi đầu không nói, bồi bàn há hốc mồm. Vì khao con gái nên ba Trần
cũng liền theo ý cô đi dặn dò một tiếng, gần năm giờ rưỡi đồ ăn được bồi bàn dọn
lên rồi lui đi để lại mấy người bọn họ ngồi sững sờ.
“Quân Quân, hôm nay con ăn không xong thì gói mang về nhà.”
ba Trần đối với con gái khoan dung vô hạn nhưng chỉ cho phép con gái lãng phí
trong giới hạn.
Ý ba Trần là nhiệm vụ đóng gói sau khi ăn xong giao cho Trần
Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân lúc này mới dời được hòn đá đang đè lên chân mình, hiện
tại hối hận cũng không còn kịp rồi, đành phải cúi thấp đầu: “Ba…! Tủ lạnh trong
nhà còn có rất nhiều đồ ăn chưa ăn hết, không cần gói về đâu…”
“Không gói về thì con lo mà ăn cho hết đống đồ ăn này đó.”
Ba Trần nói ra biện pháp giải quyết duy nhất.
Trần Hiểu Quân nhất thời nín thở. Ba Trần cũng biết không thể
quá nuông chiều con gái cái gì cũng phải có chừng có mực.
“Hiểu Quân, Quân Quân muốn học chuyên ngành thể dục, còn con
đã quyết định học cái gì chưa?” Ba Trần hỏi Trình Hiểu Quân đang ngồi ngay ngắn.
Trình Hiểu Quân suy nghĩ trong chốc lát nói: “Con muốn học
y, mẹ cũng đồng ý rồi ạ.”
Ba Trần nghe xong gật đầu: “Học y à tốt lắm, trị bệnh cứu
người, giống như mẹ con, là một nghề rất thiêng liêng. Vậy con định đăng ký vào
trường nào chưa?”
Trình Hiểu Quân nhìn thoáng qua Quân Quân cúi đầu nói: “Chưa
ạ, con chờ có điểm rồi mới quyết định.”
“Cũng đúng!” ba Trần tán thành, “Có điểm rồi mới quyết định
được đăng ký vào trường y nào tốt. Hiểu Quân, con hẳn là nên thi vào trường y
Trung Hoa tốt nhất cả nước.”
“Dạ con vẫn chưa chắc chắn.” Trình Hiểu Quân hơi ngẩng đầu
không xác định nói.
Tần Uyển Linh bất đắc dĩ nhìn con châm trà cho mọi người:
“Hiểu Quân học trường nào cũng không sao cả, chỉ cần tương lai nó có thể trở
thành một bác sĩ giỏi là được rồi.”
Ba Trần khẳng định với Tần Uyển Linh: “Hiểu Quân tương lai
nhất định là một vị bác sĩ giỏi.”
“Em cũng nghĩ như vậy, cho nên nó muốn học trường nào em đều
đồng ý.” Tần Uyển Linh nửa kiêu ngạo nửa tự an ủi cười nói.
“Mẹ…!” Trình Hiểu Quân biểu tình có chút cứng ngắc còn có
chút lo lắng gọi mẹ mình, giống như muốn ngăn cản mẹ nói cái gì đó nữa. Chỉ là
cậu lo lắng bị người khác phát hiện rồi lại trêu chọc, nhất là Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân lúc biết quỷ đáng ghét muốn học y trong lòng
liền vui như nở hoa. Quỷ đáng ghét học trường y đó chẳng phải nói là lần này sẽ
không học cùng lớp, cũng không học cùng trường với mình sao? Ở trong lòng cười
to ba tiếng, lần này rốt cuộc có thể hoàn toàn thoát khỏi quỷ đáng ghét ngày
ngày kè kè bên cạnh. Bởi vì trong lòng đang vui nên về sau Trần Hiểu Quân thoải
mái ăn đặc biệt nhiều một chút, sau lại gọi bồi bàn đóng gói cũng không còn cảm
thấy ngượng ngùng, kết quả của vui vẻ không bao lâu lại bắt đầu cả đêm thống khổ
tra tấn…
Sau khi về đến nhà Trần Hiểu Quân hết sức vui vẻ, tâm tình hứng
khởi chưa kéo dài được bao lâu thì đột nhiên đau bụng không thể ngủ được. Nửa
đêm đau đến mức không thể chịu đựng được nữa, Trần Hiểu Quân yếu ớt cố gượng dậy
ôm bụng lết đến phòng của ba gọi: “Ba ơi, con đau bụng…”
Ba Trần lập tức từ trên giường vùng dậy chạy đến bên cạnh
con gái, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi rịn ra đầy trán: “Quân Quân, con làm sao vậy,
bị đau bụng à? Có phải buổi tối ăn phải đồ gì hư hay không?”
Trần Hiểu Quân cố hết sức gật đầu: “Con đau bụng quá…”
Ba Trần đỡ con gái ngồi xuống bên giường: “Ba đi tìm thuốc,
con cứ nghỉ ngơi một chút đã.”
Trần Hiểu Quân không chút sức lực ngoan ngoãn ngồi ở trên
giường nghe theo lời căn dặn của ba. Ba Trần nhanh chóng đến phòng bếp mở tủ
tìm thuốc, ăn đồ linh tinh đau bụng thì uống thuốc gì nhỉ? Tìm được rồi… Thuốc
quá hạn ư? Làm sao bây giờ? Đúng rồi, Uyển Linh! Uyển Linh nhất định có thuốc!
Ba Trần mở cửa xuống lầu dưới gõ cửa nhà Tần Uyển Linh: “Uyển Linh, chị mau mở
cửa đi!”
Không bao lâu Tần Uyển Linh mở cửa ra: “Anh Hoằng Đào? Chuyện
gì vậy?”
“Có lẽ là Quân Quân buổi tối ăn đồ lung tung nên bị đau bụng,
chị có thuốc không?” ba Trần giải thích đơn giản.
“Quân Quân bị đau bụng?” Tần Uyển Linh mời ba Trần vào nhà,
“Anh vào đây đã, tôi đi tìm thuốc, chờ tôi một lát.”
Lúc này Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng
đi ra: “Bác Trần, sao bác lại tới đây?”
“Quân Quân bị đau bụng.” ba Trần nhớ tới con gái ăn rất nhiều
thứ trong buổi tối bất đắc dĩ thở dài.
“Vậy con đi lấy thuốc!” Trình Hiểu Quân vừa nghe định đi tìm
thuốc.
“Không cần.” ba Trần ngăn cản, “Mẹ con đã đi tìm rồi.”
Trình Hiểu Quân dừng bước lại: “Vậy con lên trước xem Quân
Quân thế nào.”
Ba Trần gật đầu không phản đối, Trình Hiểu Quân trở về phòng
mặc quần áo đi trên lầu tìm Trần Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Trần Hiểu
Quân, chạy đến trước phòng của Quân Quân, không có người? Không có tâm tư nào để
nhìn kỹ căn phòng của Quân Quân mà lần đầu tiên mình bước vào, cậu liền xoay
người đến phòng của ba Trần, quả thật là cô đang ở chỗ này: “Quân Quân, bụng cậu
còn đau không?”
Nếu là bình thường Trần Hiểu Quân nhất định sẽ không thèm
quan tâm đến quỷ đáng ghét, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, cô chỉ gật đầu
một cái.
Trình Hiểu Quân đi tới bên cạnh Quân Quân đau lòng nói: “Đau
lắm hả?”
Trần Hiểu Quân vẫn chỉ biết vô lực gật đầu, Trình Hiểu Quân
nhận ra Quân Quân bây giờ rất thống khổ, sắc mặt không có chút nào tức giận, mồ
hôi thấm ướt gò má, đôi môi cũng không có tí huyết sắc nào, cậu không muốn nhìn
thấy Quân Quân như vậy: “Quân Quân, tớ đỡ cậu về phòng nằm xuống nhé, sẽ dễ chịu
hơn một chút.” Nói xong cậu tới gần Quân Quân một tay đỡ lấy bả vai, một tay đặt
lên eo nâng Quân Quân dậy đưa cô về phòng bên cạnh.
Trần Hiểu Quân thuận thế đem cơ thể tựa vào bên người Trình
Hiểu Quân như vậy có thể thả lỏng một chút, cô không có dư thừa tâm tư suy tính
tình huống bây giờ khó chịu như thế nào chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt.
Trình Hiểu Quân rất nhanh liền đem Quân Quân đỡ đến căn
phòng của cô, đặt cô nằm xuống dưới giường, sau đó ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi
lại một lần nữa: “Có khá hơn chút nào không, vẫn còn đau lắm hả?”
Trần Hiểu Quân cảm thấy nằm xuống thì khá hơn một chút nhưng
được một lúc bụng lại đau, vì vậy cau mày lắc đầu.
Trình Hiểu Quân cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ,
à trước kia chỗ nào trên người mình không thoải mái mẹ sẽ xoa nơi đó, như thế
liệu có được không, ít nhất Quân Quân sẽ đỡ hơn…
“Quân Quân, tớ giúp cậu xoa chỗ đau nhé, có lẽ sẽ khá hơn một
chút.” Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Trần Hiểu Quân dường như không nghe thấy,
nhưng bây giờ Trần Hiểu Quân bất kể quỷ đáng ghét nói gì, chỉ cần là có thể giảm
bớt sự đau đớn của mình cô cũng sẽ không cự tuyệt, vô thức gật đầu một cái, đồng
ý với lời đề nghị của Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân cẩn thận vươn tay chậm rãi đặt ở trên bụng
Quân Quân, cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng trên nguời
cô. Trình Hiểu Quân dịu dàng xoa nhè nhẹ trên bụng hy vọng như vậy có thể giảm
bớt đau đớn cho cô. Có lẽ là sự dịu dàng của Trình Hiểu Quân đã giảm bớt phần
nào đau đớn của Trần Hiểu Quân, mi tâm không còn nhíu chặt nữa, có dấu hiệu thả
lỏng. Trình Hiểu Quân thấy dáng vẻ Quân Quân có vẻ dễ chịu hơn rồi, bàn tay đặt
trên bụng cô càng thêm nhẹ nhàng xoa đều…
Trần Hiểu Quân cảm thấy động tác của quỷ đáng ghét làm cô
thư thái hơn rất nhiều, dần dần cũng khôi phục một chút ý thức, biết là quỷ
đáng ghét giảm bớt đau đớn cho mình, có chút không đành lòng mở miệng nói: “Quỷ
đáng ghét, không cần…” câu nói kế tiếp Trần Hiểu Quân chưa có cơ hội thốt ra khỏi
miệng, thì ba Trần và Tần Uyển Linh đã vào tới nơi.
“Quân Quân, không biết con tại sao đau bụng, cho nên dì cầm
tạm một ít thuốc có thể dùng được sang, trước hết để dì xem tại sao con lại bị
đau bụng nhé.” Tần Uyển Linh vừa nói vừa đem thuốc đặt ở trên chiếc tủ bên giường.
Trình Hiểu Quân thấy mẹ tới liền đứng dậy cùng ba Trần đứng ở
bên cạnh nhìn. Tần Uyển Linh lại gần sờ bụng sau đó hỏi Quân Quân đau ở đâu, có
những biểu hiện gì…
Tần Uyển Linh là y tá nên những triệu chứng đau như thế này
đối với bà mà nói là bệnh thường gặp, cho nên chưa tới hai phút bà đã biết
nguyên nhân Quân Quân đau bụng vì lí do gì. Cầm một hộp thuốc màu trắng lên lấy
ra hai viên thuốc: “Đây thuốc giảm đau, uống hai viên sẽ khá hơn một chút.” Sau
đó để cho ba Trần đỡ Quân Quân dậy đưa thuốc và nước cho Quân Quân uống rồi dặn
dò: “Vì buổi tối con ăn thức ăn lạnh cùng với cay nên kích thích quá trình tiêu
hóa mới dẫn đến việc bị đau bụng. Bây giờ không có chuyện gì nữa rồi, nhưng mà
về sau nhất định phải chú ý nên ít ăn đồ lạnh và đồ cay nghe chưa, con gái nhất
định phải biết ăn uống hợp lí, đặc biệt là…” Tần Uyển Linh thấy hai người đàn
ông ở đây mà nói chuyện này với Quân Quân có chút không thích hợp cũng không
nói tiếp chỉ dặn: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ đỡ hơn.”
Trần Hiểu Quân cúi đầu nói vâng, Trình Hiểu Quân đứng bên cạnh
còn rất lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ, Quân Quân đau bụng như vậy ngày mai thật sự sẽ đỡ
hơn chứ ạ?”
Tần Uyển Linh muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn cậu con trai
đang u mê ngu ngốc: “Mẹ nói mà con cũng không tin sao?”
Tần Uyển Linh vừa nói như thế Trình Hiểu Quân cũng không nói
gì thêm nữa, mẹ đã nói thì nhất định cậu sẽ tin tưởng tuyệt đối, hy vọng Quân
Quân ngày mai có thể nhanh khỏe trở lại.
Ba Trần sau khi tiễn hai mẹ con Tần Uyển Linh về liền trở lại
phòng con gái: “Lần này là tự con không nghe lời ăn đồ lung tung nên mới gây họa
đó?” ba Trần cũng cảm thấy con gái ăn những thứ này đúng là tự làm khổ mình.
“Con làm sao biết được hôm nay mới chỉ ăn một chút mà đã bị
như vậy rồi?” Trần Hiểu Quân đã khôi phục một chút sức lực nên nói chuyện cũng
có chút khí thế.
“Ăn một chút hả?” ba Trần cảm thấy con gái mình thật không
biết hối cải nhận lỗi, “Vậy nhất định là con cũng không còn đau nữa, khuya lắm
rồi ba về phòng đây, con cũng ngủ đi.” Ba Trần có chút tức giận, đứa con gái
này không ăn mềm cũng không ăn cứng thật chẳng giống ai cả?
Trần Hiểu Quân tự mình chuốc lấy buồn bực nhìn ba đóng cửa
bước ra ngoài. Tất cả cũng là tại cái tên quỷ đáng ghét kia, nếu không phải là
vì cái tên đáng ghét đó tối nay mình cũng sẽ không ăn lung tung nhiều như vậy
còn bị đau bụng nữa, ở chung một chỗ với cậu ta đúng là chẳng có chuyện gì tốt
đẹp cả, cũng may về sau không phải dính dáng đến cậu ta cũng không phải mỗi
ngày đều thấy cái mặt cậu ta nữa…
Chưa đầy nửa tháng sau kì thi tốt nghiệp trung học kết quả
đã được công bố, Trần Hiểu Quân lần này học thêm không có uổng phí công sức, điểm
văn hóa cao hơn dự đoán 65 điểm, tuyệt đối có thể thuận lợi bước vào kì thi đại
học, Trình Hiểu Quân thành tích rất tốt, thi được 701 điểm, với số điểm như thế
cậu muốn vào trường nào cũng không thành vấn đề, Lương Âm cũng thi rất khá được
662 điểm, cũng giống Hiểu Quân có thể vào một trường đại học rất tốt. Ba người
Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân cùng Lương Âm tuy đã đạt được thành tích ưu tú
thông qua những con đường khác nhau mở ra cánh cửa tương lai của mình, nhưng
không thể không nói đến ba Trần cao tay trong các bậc phụ huynh rất biết cách
đào tạo cho con gái mình.
Ba người cùng nhau lớn lên lần này thi tốt nghiệp trung học
cũng đạt được thành tích hài lòng, dĩ nhiên là rất sung sướng tận hưởng một mùa
hè nhàn nhã mà vui chơi hết mình, lúc này đối với những học sinh đã trải qua kỳ
thi tốt nghiệp trung học lại lấy được thành tích tốt là thời kỳ tiêu dao vui sướng
thoải mái nhất. Nhưng mà tâm tình của Trần Hiểu Quân không bao lâu đã bị sụp đổ,
bởi vì cô nghe được một tin tức khó có thể chấp nhận từ chính miệng của Lương
Âm. Trần Hiểu Quân biết được tin này liền bỏ lại Lương Âm đứng đó chạy đến nhà
Trình Hiểu Quân.
Đến trước của nhà quỷ đáng ghét, Trần Hiểu Quân tức giận đến
nỗi quên hết cả phép lịch sự thông thường, trực tiếp dùng nắm đấm đập cửa nhà
Trình Hiểu Quân, lúc đó là buổi chiều, Tần Uyển Linh không ở nhà, Trình Hiểu
Quân ra mở cửa nhìn thấy trên đỉnh đầu Quân Quân lửa giận bốc lên ngùn ngụt trống
ngực chậm mất một nhịp nhưng cậu vẫn làm bộ như bình tĩnh để cho Quân Quân vào
phòng rồi hỏi: “Quân Quân có chuyện gì vậy?” chẳng lẽ Quân Quân biết chuyện giấy
báo trúng tuyển rồi ư?
“Có phải là cậu không đăng kí vào Học viện Y học Trung Hoa
phải không?” Trần Hiểu Quân từng bước một tiến tới gần Trần Hiểu Quân gắt gao
nhìn thẳng vào mắt cậu, “Có phải cậu đăng kí cùng một trường với tôi hay
không?”
Trình Hiểu Quân bị khí thế tức giận dị thường của Quân Quân
ép không có đường lui đành gật đầu thừa nhận.
“Tại sao không đăng kí vào Học viện Y học Trung Hoa, không
phải là cậu muốn học y sao, tại sao không đăng kí trường tốt nhất lại muốn tới
trường của tôi? Âm Âm nói học viện y trường tôi năm ngoái mới được thành lập, tại
sao cậu lại đăng kí vào cái trường này?” Trần Hiểu Quân từng bước dồn ép.
Tại sao, còn có thể tại sao cơ chứ, lý do duy nhất lại không
thể nói ra thành lời: “Là do cách nhà quá xa, không có phương tiện.”
“Cách quá xa?” Trần Hiểu Quân không tin, giọng nói mỉa mai
châm chọc quỷ đáng ghét
“Có phải cậu cố ý hay không, cố ý đi theo tôi giống như lời
ba nói trước kia thời thời khắc khắc đôn đốc tôi? Không! Phải nói là giám thị
tôi chứ?”
“Không phải vậy!” Tớ quả thực chưa từng có nghĩ muốn giám thị
cậu, Trình Hiểu Quân ngữ khí kiên định, tớ chỉ là muốn cùng ở bên cạnh cậu,
giúp đỡ cậu thôi.
“Vậy tại sao học viện y nhiều như vậy cậu không đăng kí lại
muốn đăng kí vào trường của tôi? Quỷ đáng ghét, cậu vẫn luôn đáng ghét như vậy,
giống như cái đuôi luôn bám theo tôi đuổi cũng cũng không chịu đi, cậu có biết
tôi rất ghét cậu bám theo tôi như vậy hay không, rất ghét nhìn thấy cậu!” Trần
Hiểu Quân dường như đem Trình Hiểu Quân bức đến nỗi té ở trên ghế sa lon.
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân giọng nói rất thấp khàn khàn,
khiến cho người ta nghe không thấy được cảm xúc gì bên trong.
“Đừng gọi tên tôi, cậu có biết không trong khoảng thời gian
này tôi rất vui, bởi vì mỗi ngày sau này đều không phải nhìn thấy cậu, nhưng mà
bây giờ, cậu lại học cùng trường với tôi? Tiểu học cũng như vậy cao trung cũng vậy,
trung học vẫn là như vậy, cậu vẫn chưa từng biến khỏi mắt tôi, tôi đã chán ngấy
rồi!” Trần Hiểu Quân càng nói giọng càng trở nên lớn hơn, dần dần biến thành
gào thét.
“Quân Quân, tại sao ghét mình như vậy…” Trình Hiểu Quân
không dám nhìn Trần Hiểu Quân nét mặt cứng ngắc hỏi.
“Tại sao ghét cậu?” Trần Hiểu Quân dường như bị câu hỏi làm
cho sửng sốt, trong nháy mắt trong đầu trống không, nhưng cô rất nhanh phản ứng
kịp: “Ghét cậu còn cần lý do gì? Cũng là bởi vì cậu rất đáng ghét, rất đần, rất
vô dụng…”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân muốn đến gần Quân Quân, nói cho
cô biết mình cũng không giống như những gì cô nghĩ, “Thật ra thì mình…”
“Tránh ra, quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân lui về phía sau
hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, Trình Hiểu Quân không chịu buông
tha còn muốn giải thích cái gì nữa, Trần Hiểu Quân lại một phen đẩy ngã cậu ngã
xuống ghế sa lon tức giận thét to: “Quỷ đáng ghét, tôi không muốn cậu đi theo
tôi!” rồi tiện tay cầm một quyển sách ném tới, “Cậu, đi chết đi!”
Trình Hiểu Quân lần nữa ngơ ngác nhìn Quân Quân chạy ra
ngoài thoát khỏi tầm mắt của mình, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích…
[Nhật ký ngày] Tớ, vì cậu!
Thật sự mình đã làm sai sao, từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm
rồi sao? Mình mất cả một tuần liền để thuyết phục mẹ cho mình học chung một trường
với Quân Quân, vì muốn cùng Quân Quân ở chung một chỗ mình đã khiến cho mẹ khóc
hết nước mắt, nhưng tại sao Quân Quân sau khi biết lại nói mấy lời tổn thương
người khác như vậy. Mình cho là Quân Quân sau khi biết có thể sẽ mắng mình hoặc
là đánh mình, bởi vì Quân Quân vẫn luôn không thích mình… Nhưng mà, Quân Quân lại
nói những lời đó so với việc đánh mình mắng mình càng làm cho mình khó chịu
hơn…
Quân Quân, cậu có biết hay không mình vì cậu vẫn đang không
ngừng cố gắng. Vì không để cho cậu thấy mình là người vô dụng, tới giờ mình đã
học được cách nấu cơm xào rau rồi đấy, chẳng qua là cậu đã rất ít tới nhà mình…
Mình cố gắng học tập như vậy có thể trợ giúp một người không thích học hành như
cậu, mỗi lần cậu ở trong tình thế gay go nhất mình đều có thể giúp đỡ cậu… Mỗi
sáng sớm mình đều kiên trì chạy bộ rèn luyện thân thể, không hề giống như trước
không có tí sức lực nào, còn cao hơn nữa, cậu không phát hiện ra là mình đã cao
hơn so với cậu rồi sao… Vì bảo vệ cậu, vào lúc nước sôi lửa bỏng của năm thứ
hai trung học vẫn còn ở câu lạc bộ TaeKwonDo kiên trì học TaeKwonDo…
Những thứ này cậu đều không biết! Mình thật sự không còn là
Trình Hiểu Quân vô dụng trước kia nữa rồi, Quân Quân, cậu chừng nào thì có thể
thấy, mình đã không còn là Trình Hiểu Quân cậu căm ghét nữa… Cậu, lúc nào thì
có thể nhìn thấy…