Trải qua hai tháng đầy thử thách, cuộc sống mới lại một lần
nữa bắt đầu. Trần Hiểu Quân vẫn như xưa sống phóng khoáng không gò bó. Ngoại trừ
quỷ đáng ghét vẫn cùng cô học chung trường, khiến cảm xúc mờ mịt không hay
trong lòng khi đó tràn đến quấy phá, thì nói chung kì nghỉ hè vừa rồi của cô
xem như rất vui vẻ. Sinh viên đại học năm nhất nhập học thông thường phải trễ một
tuần, tại sao như vậy thì chỉ cần nhìn thấy tình cảnh khai giảng là có thể đoán
được một phần. Nhiều người dễ phục vụ sao!
Ba Trần lái xe chở hành lý của Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu
Quân đến trường, sau khi làm xong thủ tục nhập học rồi thì đi về, muốn cho con
gái có cơ hội học tự lập một chút, cho nên ba Trần mới không đưa Trần Hiểu Quân
đến ký túc xá mà liền tạm biệt hai sinh viên mới vừa nhập học lên đường hồi phủ.
Trần Hiểu Quân không có tâm trạng cùng quỷ đáng ghét đứng cạnh nhau liền lấy tốc
độ nhanh nhất kéo rương hành lý của mình đi tìm ký túc xá.
Nhà năm? Lầu ba? Phòng 308? Trần Hiểu Quân hỏi hai đàn anh
sau đó cực kỳ dễ dàng tìm thấy ký túc xá của mình. Ở trường đại học Trần Hiểu
Quân ở phần lớn là bốn người một phòng, nhưng ba cô lo lắng cô con gái tính
cách hiếu động, lại càng lo nhiều người vô tâm suy nghĩ đem tình cảm đặt lên
trên chuyện học tập, nên giúp cô xin ký túc xá một phòng hai người. Trần Hiểu
Quân không có vấn đề gì, đối với cô mà nói thì cũng đều giống nhau cả. Nếu như
muốn đem bạn bè tới còn không dễ dàng sao? Bắt đầu từ hôm nay, thoát khỏi sự quản
lý của ba, không có tên quỷ đáng ghét quấy nhiễu, cuộc sống tương lai một mảnh
tươi đẹp a! Trần Hiểu Quân hiểu rõ vào khoa Thể Dục cùng học viện Y Khoa cứ giống
như Nam cực với Bắc cực, cũng không so đo tâm trạng không thoải mái lúc nãy như
thế nào mà bắt đầu cuộc sống mới.
Trước tiên khi vào đại học không phải là đi học, mà là kỳ học
quân sự một tháng. Cái loại huấn luyện quân sự này mỗi người tự thể nghiệm khác
nhau nên có cách nhìn không giống nhau, đối với một cô bé nóng nảy như Trần Hiểu
Quân mà nói vẫn là thích hơn, chỉ cần không phải đến trường ở trong lớp học ôn
tập là cô không thấy ghét. Cho dù trời nóng bức cô cũng tình nguyện ở trên sân
thể dục lau mồ hôi như mưa. Cho nên nói ba Trần đúng là có tính toán từ trước rồi,
vì con gái mà trải đường hợp với cô lắm.
Một tháng này Trần Hiểu Quân sôi nổi, tích cực không chỉ làm
cho sĩ quan huấn luyện ưa thích còn làm cho các thầy cô đều mến cô nữa. Vậy cho
nên khai giảng Trần Hiểu Quân vui vẻ ngoài ý muốn1 ngốc ngốc mà được danh hiệu
học viên quân sự xuất sắc, còn trong lớp được trúng cử làm lớp trưởng, vừa mới
tham gia vào tập thể đã thuận lợi bước vào hội học sinh, làm cho cô bạn cùng lớp,
cùng phòng Quách Tuyết hâm mộ không thôi. Không chỉ có như thế, con gái thường
rất để ý đến làn da cho nên cô càng phẫn nộ, ghen tị khi Trần Hiểu Quân không
có làm gì bảo vệ hay che chắn, mỗi ngày còn chạy nhong nhong dưới ánh nắng chói
chang, mà so với cô tỉ mỉ dày công chăm sóc, luôn nghĩ cách né né cái mấy cái nắng
dữ dội đó, còn tốt hơn không những gấp đôi gấp hai, đúng là rất bất công mà!
Hôm nay là lễ bế giảng khóa học quân sự, toàn bộ tân sinh
viên phải tập hợp theo đội hình chữ nhật2, sau đó đại biểu khắp nơi lên phát biểu
rồi tiến hành tiễn đưa tạm biệt. Đội hình của lễ bế mạc này thật ra trước kia
cũng diễn tập qua nên không có gì, trừ việc thời tiết hôm nay hình như so với
hôm qua càng nóng bức hơn một chút. Gần ba ngàn tân sinh viên tập trung sau khi
phải chịu đựng ánh mặt trời tra tấn trên thao trường cuối cùng nghênh đón đại
diện sinh viên xuất sắc lên phát biểu. Trên sân sinh viên bị mặt trời nướng đến
không mở mắt nổi, nhưng mà vẫn kiên cường chống đỡ giữ nguyên tư thế chuẩn mực
của quân đội. Ai bảo các sĩ quan huấn luyện hùa nhau đe dọa nói mọi người nếu
như không ngoan ngoãn kiên trì đến kết thúc thì sẽ khiến cho lễ bế mạc “đúng
lúc” mà kéo dài. Đúng lúc thật dễ nghe quá ha, sức mạnh của hai từ này hoàn
toàn có thể làm cho nhiệt tâm hiện đang hừng hực của tất cả học sinh mới rơi
vào trong hầm băng.
Trần Hiểu Quân nếu không ngại thời tiết nóng bức, dù sao đi
nữa cũng là nữ sinh mềm mại yếu ớt, năng lượng trong cơ thể đã kiệt quệ cũng chịu
đựng không nổi ánh nắng gay gắt ăn mòn, cô bây giờ chỉ có thể cam đoan đứng chứ
không thể bảo đảm mình đứng mà đầu óc còn tỉnh được, cô hoàn toàn không nghe nổi
vừa rồi hiệu trưởng, sĩ quan huấn luyện, thầy cô giáo ở trên bục đã nói cái gì
nữa, chỉ biết rõ duy nhất chính là người trên bục cứ thay nhau một người rồi lại
một người… Rốt cuộc tới chừng nào mới xong đây!
“Tiếp theo mời thủ khoa với thành tích xuất sắc nhất trở
thành tân sinh viên của học viện Y học chúng ta, em Trình Hiểu Quân đại diện
tân sinh viên lên phát biểu!”. Nếu không phải người chủ trì cố ý nhấn mạnh ba
chữ Trình Hiểu Quân, trạng thái tư duy đang bị đình trệ của Trần Hiểu Quân sẽ
không nhạy cảm mà chú ý tới người sắp lên đài lại có thể là quỷ đáng ghét.
Một tháng này, Trần Hiểu Quân phong phú mà bận rộn trôi qua
gần như quên mất quỷ đáng ghét, bây giờ lại đột nhiên hiện ra, nhất thời làm
cho toàn thân đang bực bội của Trần Hiểu Quân “mát mẻ” một chút.
Người chủ trì nói xong thì có một sinh viên mặc trang phục
quân sự lên bục giảng, bởi vì cách nhau quá xa, ánh mặt trời lại quá chói
chang, Trần Hiểu Quân chỉ nhìn thấy một nam sinh cao lớn đứng ở trên bục giảng.
Hừ, quỷ đáng ghét, cách xa tôi như vậy, lần này bỏ qua cho cậu,
nếu cậu không biết thức thời mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ không
bỏ qua cậu đâu! Trần Hiểu Quân còn mải nghĩ thầm thì cảm thấy có người kéo kéo
ngón tay của mình, nhẹ nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Quách Tuyết bên cạnh: “Gì vậy?”
Quách Tuyết sau khi được trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía
trước: “Cái người đứng đầu bảng có tên giống như tên của cậu kìa, sao cậu một
chút hiếu kỳ cũng không có vậy?” Quách Tuyết bình thường cũng không phải là dân
buôn dưa lê, nhưng mà bây giờ phải đứng khó chịu, muốn chuyển lực chú ý nên mới
lén lút nói chuyện với cô bạn cùng phòng.
“Gì mà cùng tên chứ! Tớ là Trần Hiểu Quân, cậu ấy tên là
Trình Hiểu Quân, cậu đừng đem mình với cậu ta mà nói thành một!” Trần Hiểu Quân
như là không muốn có quan hệ gì với quỷ đáng ghét dường như muốn cắt phăng hết
mối liên hệ của cả hai.
“Cậu làm sao biết cậu ta họ Trình? Tớ nghe cũng thấy giống
nhau mà!” Quách Tuyết chưa nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Trần Hiểu
Quân.
Trần Hiểu Quân trả lời một hơi: “Cậu ấy vốn chính là họ
Trình!.”
“Vốn chính là?” Quách Tuyết cũng không ngu ngốc, lập tức
phát giác trong lời nói có ẩn giấu chuyện cô không biết: “Cậu quen Trình Hiểu
Quân đúng không? Đúng không? Bằng không sao cậu lại nói như vậy.”
Trần Hiểu Quân không ngừng bị hai cái đúng không của Quách
Tuyết làm cho ngậm miệng, kìm nén không hét to: “Không…có!”.
“Nói cứ ấp a ấp úng như vậy!”. Quách Tuyết không tin. “Cậu
chắc chắn biết cậu ấy!”
Trần Hiểu Quân lại bị khẩu khí của Quách Tuyết làm cho dao động,
không biết nên phủ nhận như thế nào: “Bọn mình, trước kia chỉ là học chung trường,
không có quen nhau.” Quỷ đáng ghét cậu nghìn vạn vạn lần đừng cho tôi thấy cậu,
bằng không sẽ khó coi đấy!
Trần Hiểu Quân ở phía dưới bị Quách Tuyết truy hỏi chuyện của
quỷ đáng ghét, trên bục, Trình Hiểu Quân đang phát biểu thì lại ở giữa biển người
không nhìn thấy khuôn mặt của sinh viên hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng thân
quen…
__________________
1. Nguyên văn là phong sinh khởi thủy: một chuyện gì đó làm
đặc biệt tốt, trong khoảng thời gian nhất định phát triển (cái gì đó) thật
nhanh, nhanh chóng phát triển lên hoặc là xuất hiện hiệu quả ngoài ý muốn.
(edit từ Baidu)
2. Nguyên văn là phương trận
__________________
Kết thúc huấn luyện quân sự đã là tuần nghỉ quốc khánh mồng
một tháng mười, trường đại học Trần Hiểu Quân học ở thành phố lân cận nhà của
cô, khoảng cách không xa mấy, nếu như muốn cuối tuần là có thể về nhà, nhưng mà
chỉ mới vừa hưởng thụ cuộc sống sinh viên Trần Hiểu Quân bây giờ không có ý định
về nhà, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại mà thoát khỏi ma chưởng của
ba, cô sao có thể lại nhanh như thế trở về chứ.
Buổi tối trước ngày quốc khánh, Trình Hiểu Quân gọi điện thoại
cho Quân Quân hẹn cô cùng nhau đi về. Trần Hiểu Quân không thấy ngạc nhiên bao
nhiêu mà chỉ thấy phiền. Đi thì cứ tự mình đi đi còn gọi mình làm gì, Trần Hiểu
Quân một hơi từ chối lời đề nghị của quỷ đáng ghét còn hung hăng không một câu
dư thừa ngắt điện thoại của Trình Hiểu Quân. Nếu bị Quách Tuyết biết được bạn
cùng phòng của cô lại có thể thẳng tay ngắt điện thoại của Trình Hiểu Quân, một
trường thảo kiêm tài tử thế hệ mới của trường thì nhất định lại ghen tỵ muốn chết.
Trình Hiểu Quân đóng điện thoại lại rồi ngơ ngác ngẩn ra,
Triệu Bân cùng phòng nhìn thấy cậu ngẩn ngơ còn tưởng cậu đang suy nghĩ vấn đề
gì: “Nghĩ cái gì mà say mê thế?”
Trình Hiểu Quân lúc này mới giấu đi mất mát trong lòng, nói:
“Không có gì, đang nghĩ chuyện về nhà”.
Triệu Bân hâm mộ: “Các cậu thì sướng rồi, nhà không có bao
xa nên lúc lễ còn có thể về, mình thật đáng thương quá đi.” Triệu Bân là người
Đông Bắc ở địa đầu cực Bắc của đất nước, giả dụ có về cũng không tiện cho nên
quyết định ở lại trường.
“Thực ra về nhà cũng không chẳng có gì đâu.” Không gặp Quân
Quân, về nhà cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng ở lại trường biết đâu còn
có thể thấy Quân Quân. Trình Hiểu Quân ở trong lòng lặng lẽ nghĩ.
“Cậu còn ở đó mà có phúc lại không biết hưởng?” Triệu Bân tới
đây đã một tháng đối với một đứa trẻ phải rời xa ngôi nhà ấm cúng mà nói không
nhớ nhà là điều không thể. “Mình ngủ đây, cậu cứ suy nghĩ đi.”
Trình Hiểu Quân bỏ di động vào trong túi áo, thu dọn đơn giản
vài món đồ đạc hướng về phía Triệu Bân trên giường nói câu “Mình đi đây” rồi
cân nhắc lê người về nhà. Trên đường về cậu còn mải suy nghĩ, bao lâu rồi còn
chưa gặp Quân Quân, chắc gần một tháng rồi. Từ khi khai giảng hai người đã
không gặp mặt, Trình Hiểu Quân biết là Quân Quân không muốn gặp mình, mà chính
cậu lại không tìm được lý do và cơ hội gặp Quân Quân. Ký túc xá và chỗ học của
hai người lại cách nhau rất xa, biết trong cái trường lớn như vậy cơ hội hai
người có thể chạm mặt rõ là đã khó càng thêm khó. Vốn định mượn cơ hội Quân
Quân với mình về nhà để cùng Quân Quân hòa hợp, làm cho Quân Quân thay đổi cái
nhìn với mình, không ngờ Quân Quân một chút ý định về nhà cũng không có, nói
như thế thì không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy Quân Quân. Nhưng khi về
đến nhà Trình Hiểu Quân lại nghe được một tin tức tốt, chính là bác Trần thấy
Quân Quân không trở về bảo cậu mang vài thứ đưa cho Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu
Quân vì việc được bác Trần nhờ mà đối với ngày quốc khánh thiếu sức sống tràn đầy
chờ mong.
Ngày 1.10, Trình Hiểu Quân trở về chỉ gặp một bạn học, đó
chính là Lương Âm thi vào viện Y khoa Trung Quốc, sau đó thì không liên lạc với
ai nữa, cậu cũng không thừa dịp nghỉ lâu mà nghỉ ngơi, ngược lại còn thường
xuyên vất vả ra ngoài tập luyện để tiêu tan nỗi nhớ mong ai đó. Nhưng mà rốt cuộc
sau đó được huấn luyện viên khen ngợi thì nhất thời vui vẻ rất muốn cùng ai đó
chia sẻ một chút vui sướng trong lòng, không kịp đợi bác Trần dặn dò đã mang
theo cái gì đó mà sớm một ngày đã về tới trường.
Trình Hiểu Quân vội vã trở về trường, khi đến trường học thì
đã gần sáu giờ, lúc này là lúc sinh viên ở trường đi ăn, điều làm cho Trình Hiểu
Quân lo lắng chính là về thì làm sao liên lạc với Quân Quân để đưa đồ cho cậu ấy,
lần này thì khỏi cần lo, bởi vì đúng lúc cậu ở cổng trưởng thì nhìn thấy Quân
Quân muốn ra ngoài đi ăn.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân đi vài bước đến trước mặt Quân
Quân cách đó không xa.
Trần Hiểu Quân tưởng mình nghe lầm, nhưng lúc Quách Tuyết
lôi kéo mình nhìn về phía người đi tới thì nhăn mày lại. Lúc này Trần Hiểu Quân
chạy tới bên cạnh Quân Quân: “Quân Quân, cậu muốn đi ra ngoài ăn tối à?”
“Gọi tôi làm gì? “Giọng Trần Hiểu Quân vẫn trước sau như một
rất khó chịu.
“Khi mình về nhà, bác Trần biết mình về bảo mình đến trường
đem mấy bọc đồ cho cậu, nói đều là đồ cậu thích ăn.” Trình Hiểu Quân nhấc một bọc
lớn cầm trong tay đặt xuống trước mặt. Trần Hiểu Quân liếc nhìn cái bọc mới gật
đầu: “Ừ”. Trần Hiểu Quân nhận bọc đồ. “Vậy tôi đi đây”. Căn bản không có ý định
muốn cùng cậu nói chuyện. Trình Hiểu Quân không buông bọc trong tay ra: “Nặng lắm!”
Trình Hiểu Quân nhìn thoáng qua người bên cạnh Quân Quân, lần đầu tiên thấy da
mặt mình dày: “Tớ giúp cậu mang về nhé.”
Cái kiểu này cho dù Trần Hiểu Quân không cảm kích rất muốn mắng
to ‘tôi tự mình đi’ thì lại có người rất thức thời: “Cậu là Trình Hiểu Quân phải
không, lúc ở lễ bế mạc tập huấn quân sự mình thấy cậu phát biểu. Xin chào, mình
là bạn cùng phòng của Trần Hiểu Quân, Quách Tuyết.”
“Chào, Quân Quân tính tình có đôi khi không tốt, cậu đừng để
bụng.”
Quách Tuyết cười cười không đáp, nhìn thoáng qua biểu tình dữ
tợn của Trần Hiểu Quân lại quay về phía Trình Hiểu Quân nói: “Các cậu cầm mấy
cái này thật bất tiện, hay là về ký túc xá trước bỏ mấy bọc này xuống thì tốt
hơn.” Ngụ ý chính là mình đi trước ăn cái gì đây.
Trần Hiểu Quân vốn định dăm ba câu bỏ quỷ đáng ghét lại,
nhưng xem ra tình hình này không được, hơn nữa cho dù bây giờ mình cùng Quách
Tuyết đi ăn nhất định cơm tối một chút cũng không tiêu hóa nổi.
“Đứng đó làm gì nữa? Đi thôi!” Trần Hiểu Quân không kiên nhẫn
hướng về quỷ đáng ghét gào lên. Trình Hiểu Quân quay về phía Quách Tuyết gật đầu
nói tạm biệt rồi đi theo Trần Hiểu Quân.
Quách Tuyết đứng đằng sau nhìn thấy hai người một trước một
sau, ở trong lòng căm giận cảm thán: Trần Hiểu Quân cậu thực nhẫn tâm, Trình Hiểu
Quân…
Trình Hiểu Quân dọc đường yên lặng đi theo Trần Hiểu Quân
đang đi phía trước, Quân Quân không nói lời nào cậu cũng không biết có thể nói
gì. Trên đường quay về phía ký túc xá, hai người tuy không nói chuyện cũng chả
đứng chung một chỗ, nhưng mọi người đi ngang qua cạnh bọn họ toàn nhất trí cho
rằng hai người kia nhất định là quen nhau, nên đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn
hai người. Trình Hiểu Quân ở trong trường cũng xem như là người có tiếng tăm,
cho dù chưa từng tiếp xúc thì đại khái mọi người ai cũng biết mặt cậu. Ánh mặt
tập trung đổ vào trên hai người bọn họ cũng mang ý nghĩa bất đồng, hâm mộ có,
nghi ngờ có, ghen tỵ có, còn có chỉ chỉ trỏ trỏ. Trần Hiểu Quân bị nhìn như thế
thì lại khó chịu, giậm giậm chân đi tới ký túc xá xoay người vẻ mặt rõ ràng là
mất hứng: “Đưa tôi!”
Trình Hiểu Quân thấy động tác bất thình lình của Trần Hiểu
Quân thì lập tức dừng bước, nhưng do quán tính nên vẫn không cẩn thận đụng vào
Quân Quân: “Thực xin lỗi cậu Quân Quân, mình không cố ý.”
Trần Hiểu Quân quệt quệt mũi hung hăng trừng mắt nhìn, liếc
quỷ đáng ghét một cái: “Cậu đui rồi à!”. Trình Hiểu Quân đối với lời thô tục của
Quân Quân tập mãi cũng thành thói quen, nhưng người khác thì chắc chắn sẽ
không. Một nữ sinh đúng lúc đi ngang qua bị một tiếng rống dọa sợ, dừng lại sững
sờ nhìn về phía bọn họ.
Trần Hiểu Quân cũng phát hiện bản thân quá sơ ý rồi, dám ở
ngay cổng ký túc xá mà lớn tiếng, trong lòng càng nghĩ càng mất hứng, càng khiến
sự bực bội đang muốn kiềm chế trong lòng bộc phát, cô nói với nữ sinh đang ngây
ngốc thất thần kia: “Nhìn cái gì hả!” Lúc đó quỷ đáng ghét liền đứng chắn trước
cô, nói với nữ sinh kia: “Thật ngại quá, mình làm cậu ấy tức giận nên tâm tình
cậu ấy không tốt lắm, bạn đừng để bụng.”
Nữ sinh thấy nam sinh hướng về phía mình nói lời khiêm tốn
như vậy, cũng chẳng thể không xấu hổ nói không sao. Khi đi cô ấy còn quay đầu lại,
vẻ mặt mang dấu chấm hỏi nhìn về phía bọn Trần Hiểu Quân.
Sắc mặt Trần Hiểu Quân bây giờ lại càng không tốt, quỷ đáng
ghét vừa rồi nói cái gì vậy?
“Quân Quân, mình lại chọc cậu giận rồi à?” Trình Hiểu Quân
cũng nhận ra sắc mặt Quân Quân so với khi nãy mắng cậu còn khó coi hơn.
“Cậu còn tự mình biết mình, biết tôi giận là do cậu.” Trần
Hiểu Quân không dịu dàng một chút nào: “Cậu vừa rồi nói cái gì?”.
Trình Hiểu Quân không suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: “Mình
vừa rồi nói là làm cậu tức giận.”
“Tôi hỏi cậu vì sao nói là cậu làm tôi tức giận? “Trần Hiểu
Quân hai mắt giống như là muốn giết người nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân.
“Chẳng lẽ cậu tức giận là không phải vì mình?” Trình Hiểu
Quân có chút mờ mịt.
“Tại cậu tôi mới tức giận”. Trần Hiểu Quân cảm thấy nếu
không phải đang ở cổng ký túc xá cô nhất định sẽ đá vào đầu quỷ đáng ghét:
“Nhưng mà tại sao cậu phải nói với người ta là làm tôi tức giận, quỷ đáng ghét,
cậu đúng là đồ ngốc!”
“Quân Quân, mình cũng đâu có nói gì bậy đâu!”. Trình Hiểu
Quân lập tức hiểu ra, Quân Quân đã bực bội đến giậm chân.
Trần Hiểu Quân cảm thấy mình đúng là đang nước đổ đầu vịt:
“Cậu không nói gì bậy, nhưng cậu đừng nên nói như thế với người khác?”
Trình Hiểu Quân vẻ mặt mê mang nhìn Quân Quân, không rõ ý của
cô là gì.
“Cậu, cậu!” Trần Hiểu Quân tức đến phát run, tên ngốc này:
“Cậu nói như vậy với người khác còn không phải muốn người khác hiểu lầm giữa
chúng ta có quan hệ sao!”.
Nói xong đi qua kéo bọc đồ trong tay quỷ đáng ghét bỏ chạy về
phía ký túc xá.
Trình Hiểu Quân nhất thời không phản ứng lại, mặc Quân Quân
biến mất ở cổng chính ký túc xá, lúc này mới mỉm cười hiểu được ý của Quân Quân
là gì.
Đêm nay Trình Hiểu Quân vì được gặp Quân Quân, hôm nay còn
cùng Quân Quân nói chuyện trong lòng vui vẻ đến tối hoàn toàn ngủ không được,
mà Trần Hiểu Quân thì lại cả đêm làm ổ trên giường cũng chả ngủ ngon…
________________
1/10: Quốc khánh TQ.
Đông Bắc: bao gồm Liêu Ninh, Cát Mông, Hắc Long Giang và
phía đông khu tự trị Nội Mông.
Trường thảo: chính là nam sinh đẹp zai nhất trường, cách nói
này bắt nguồn từ lời nói phổ biến của học sinh Đài Loan, chỉ cổng trường bán
hương thảo, nghĩa rộng là trong một trường có nam sinh cực kỳ đệp zai, trái ngược
với hoa khôi giảng đường. TQ nổi danh nhất là ba trường thảo tiêu biểu là: Lí Dịch
Phong, Lí Trùng Thông, Đổng Thần. Được xưng là tam đại quốc dân trường thảo. Bọn
họ trở thành quốc dân trường thảo thì cần phải có điểm giống nhau đó là phù hợp
với trào lưu thẩm mỹ của quần chúng người Á châu. Mặt đẹp, ngũ quan thanh tú,
ánh mắt trong veo cùng với khí chất vườn trường trong suốt, ngây thơ.
________________
Cuộc sống ở đại học thật muôn màu muôn vẻ, nếu như bạn không
muốn học tập thì việc chơi bời cũng sẽ rất phong phú, tại sao khi vào đại học
các bạn sinh viên lại dường như không chịu được sức hấp dẫn mà bỏ bê việc đèn
sách, phần lớn nguyên nhân là bởi vì khi lên đại học thì không gian để những
sinh viên này buông thả mình rất rộng lớn, tuy nhiên mỗi người lại có thái độ
khác nhau đối với không gian này.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Tháng mười một đã tới, nhà
trường tiến hành đại hội thể dục thể thao sinh viên hàng năm,. Trải qua năm thứ
nhất của đại học, sinh viên năm thứ 2 đã không còn sự nhiệt tình như trước kia
nữa, sinh viên năm thứ ba tham gia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, về phần
sinh viên năm thứ tư đã sớm mai danh ẩn tích mất rồi, cho nên đại hội thể dục
thể thao hàng năm không nói ngoa là chỉ dành riêng cho sinh viên năm thứ nhất,
một trận đấu có mười người thì có đến chín người là sinh viên năm đầu, một người
khác nhất định là thuộc về ban hậu cần.
Trần Hiểu Quân là sinh viên khoa thể dục, đại hội thể dục thể
thao lần này nhất định không thể thiếu cô, nhưng lại không phải với thân phận vận
động viên. Khoa thể dục tham gia đại hội thể dục thể dục thể thao, thử nghĩ xem
nếu sinh viên khoa thể dục và sinh viên các khoa khác thi môn thể dục, kết quả
sẽ như thế nào? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được tám chín phần, ước chừng nếu
như người của khoa thể dục cũng tham gia đại hội khẳng định yếu tố đặc sắc sẽ
kém đi rất nhiều, cho nên sinh viên khoa thể dục tham gia đại hội thể dục thể
thao chỉ với tư cách là trọng tài, Trần Hiểu Quân là một người trong số đó. Thế
nhưng trọng tài cũng được chia ra làm rất nhiều loại, Trần Hiểu Quân là sinh
viên năm thứ nhất không có kinh nghiệm gian dối nên được phân công ghi chép kết
quả thi đấu. Trần Hiểu Quân cũng không ngại làm công việc này, chỉ cần được xem
náo nhiệt là cô đã cảm thấy rất vui rồi.
Nhiệm vụ của trọng tài đã được phân xuống, trong hai ngày
này cô được điều động ghi chép ba hạng mục thi đấu, toàn bộ đều là các trận
tranh tài của nam sinh: buổi sáng ngày thứ nhất là chạy 100 mét, xế chiều là
môn đẩy tạ, buổi chiều ngày thứ hai là chạy 3.000 mét.
Sau khi các tân sinh viên xếp thành đội hình ngay ngắn chậm
rãi tiến vào sân vận động, nghi thức khai mạc được tiến hành đơn giản, đại hội
thể dục thể thao chính thức được bắt đầu. Trần Hiểu Quân và Quách Tuyết đi đến
nơi tổ chức cuộc thi chạy 100 m, Trần Hiểu Quân thấy Quách Tuyết không khác gì
cái đuôi nhỏ đuổi theo phía sau bèn nói: “Cậu không phải là trọng tài tại sao lại
tới đây tham gia náo nhiệt vậy!”
“Đang buồn muốn chết, vừa hay đến xem bọn họ thi đấu, nói
không chừng còn có thể phát hiện ra được vàng đó.” Quách Tuyết so với những người
chuẩn bị tham gia trận đấu còn hưng phấn hơn.
Trần Hiểu Quân giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh:
“Cái gì vàng? Đầu óc cậu bị hư hả!”
“Không phải rùa vàng cũng được, yêu cầu của tớ cũng không
cao mà.” Quách Tuyết tiếp tục huyên thuyên.
Nói như thế nào Trần Hiểu Quân cũng đọc không ít tiểu thuyết,
nghe đến đó coi như đã hiểu rõ ý tứ của Quách Tuyết, suy nghĩ cẩn thận vừa rồi
không khỏi toát mồ hôi, sức chống cự của Quách Tuyết quả thật là quá kém, chỉ
có mấy ngày đã bị mấy cô nàng khoa Mỹ thuật tạo hình phòng bên cạnh làm hư mất
rồi, đã bắt đầu mơ tưởng một tình huống gặp gỡ lãng mạn: “Cậu tìm rùa vàng thì
có thể, nhưng đừng có ở bên cạnh mình vòng tới vòng lui như thế.”
“Như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn một chút!” Quách Tuyết
không kịp suy nghĩ liền nói ra những gì nghĩ trong đầu.
“Cậu nói cái gì?” Trần Hiểu Quân cầm bản ghi chép thành tích
giơ lên.
Quách Tuyết cũng biết mình lợi dụng bạn bè là không đúng liền
lấy lòng nói: “Thật ra là mình khen cậu rất xinh đẹp đấy chứ.”
“Bản thân mình rất xinh đẹp rồi còn cần cậu phải nói sao?”
Trần Hiểu Quân bực mình buột miệng nói ra, không để ý tới những lời mình vừa thốt
ra thu hút sự chú ý của mọi người đến cỡ nào.
Quách Tuyết thấy mình thật mất mặt, kế hoạch lợi dụng Trần
Hiểu Quân thành công nhưng hiệu quả lại không đạt được, cô liền xoay người núp
đằng sau lưng Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân cũng thấy mình lúc này rất mất thể diện, còn
thốt ra những lời tự kỷ như vậy…, cho dù quả thật là cô thường xuyên được các bạn
cùng lớp gọi là hoa khôi của khóa, nhưng cô cũng không để chuyện ấy ở trong
lòng cũng chưa từng làm nên chuyện gì, lúc này làm nhiều trò như vậy, một tân
sinh viên có thể nói ra những lời có sức nổ lớn như vậy về sau làm sao còn mặt
mũi nhìn ai. Còn có người đang nhìn Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân cảm thấy
không thể muốn như lần trước gào thét đuổi người ta trở về, lần đó là có quỷ
đáng ghét ra mặt…? Tại sao lại nghĩ tới cậu ta vậy! Trần Hiểu Quân thật muốn lấy
búa nện vào đầu mình. Bình tĩnh, bình tĩnh… Sau khi tỉnh táo lại Trần Hiểu Quân
coi những ánh mắt kia là không khí, bắt đầu làm việc của mình, dần dần người
chung quanh cũng đem sự chú ý tập trung đến trận đấu đang chuẩn bị diễn ra.
Trần Hiểu Quân ở một bên sắp xếp lại danh sách bất chợt mở
to hai mắt, có lẽ là cô nhìn lầm rồi, làm sao có thể là cậu ta được? Trần Hiểu
Quân còn chưa kịp dụi mắt thì Quách Tuyết lại lén lút tới gần: “Trần Hiểu Quân,
cậu nhìn xem!”
“Nhìn cái gì hả?” Trần Hiểu Quân nhìn theo hướng Quách Tuyết
chỉ. Mấy chữ “có cái gì đẹp mắt” chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại bị bóng người
trước mắt làm cho nghẹn ứ đành nuốt trở lại.
“Quân Quân.” Trình Hiểu Quân cùng mấy bạn học đi tới bên cạnh
Trần Hiểu Quân thấy Quân Quân cầm bản ghi thành tích trong tay nói: “Cậu là trọng
tài sao?”
Trần Hiểu Quân không trả lời, Quách Tuyết từ phía sau liền
xông ra: “Trình Hiểu Quân chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Trình Hiểu Quân mỉm cười: “Chào cậu, lần đó mình và Quân
Quân đi trước để cho cậu ở lại ăn cơm một mình thật xin lỗi.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Quách Tuyết khua
tay tỏ vẻ không ngần ngại.
“Cậu tham gia chạy 100 mét à?” Bất ngờ Trần Hiểu Quân nói ra
một câu cắt ngang cô bạn Quách Tuyết vẫn còn hào hứng muốn tiếp tục câu chuyện.
“Ừ, mình đăng kí ba hạng mục, nhưng mình không ngờ Quân Quân
sẽ là trọng tài.” Trình Hiểu Quân nói rất tự nhiên.
Không ngờ? Phải là tôi không ngờ cậu tham gia đại hội thể dục
thể thao mới đúng! Trần Hiểu Quân cau mày không vui.
Bạn học bên cạnh Trình Hiểu Quân dường như nhìn ra mỹ nữ
cùng Trình Hiểu Quân nói chuyện mất hứng liền tiến lại hòa hoãn không khí:
“Trình Hiểu Quân, tại sao cậu không giới thiệu hai mĩ nữ năm đầu này cho chúng
tớ một chút hả?”
Trình Hiểu Quân không để lại dấu vết kề sát vào cạnh chỗ Trần
Hiểu Quân: “Bạn này là Trần Hiểu Quân,… Chúng mình là hàng xóm với nhau.” Hàng
xóm nghe hẳn là gần hơn so với bạn học nhỉ, “Bạn này là bạn cùng phòng của cậu ấy,
Quách Tuyết.”
Đám bạn của Trình Hiểu Quân vừa nghe lập tức sôi trào: “Thì
ra là các cậu còn cùng tên nữa ư! Hữu duyên hữu duyên!”
“Tôi và cậu ta không quen.” Mặc dù Trần Hiểu Quân đã trải
qua rất nhiều lần bị trêu trọc vì hai người cùng tên như vậy nhưng trong lòng
cô vẫn không thấy thoải mái.
Mấy người bạn nghe xong thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi,
nhưng tất cả mọi người rất nhanh chóng nói lảng sang chuyện trận đấu sắp bắt đầu
rồi đều tự định bụng lẻn đi. Trình Hiểu Quân đã sớm biết Quân Quân sẽ không
dùng thái độ thân thiện đối xử với mình, cũng có vẻ gì là tức giận, nhưng lúc
đi thì nói rất khẽ với Trần Hiểu Quân câu ‘Mình sẽ cố gắng’ rồi mới xoay người
đi cùng các bạn.
Trần Hiểu Quân làm như không nghe thấy bắt đầu đi đến đích của
đường chạy 100 mét.
Bên kia, Trình Hiểu Quân dường như không có cách nào trốn khỏi
trận “Nghiêm hình tra khảo” của bạn học.
“Trình Hiểu Quân, cái bạn Trần Hiểu Quân kia và cậu có quan
hệ gì vậy, này không phải là bạn gái của cậu chứ? Nếu như không phải thì mình lập
tức theo đuổi cô ấy đấy nhé, thoạt nhìn rất thú vị.” Trình Hiểu Quân ưu tú như
vậy có bạn gái cũng không có gì kì lạ, một người trong đám bạn thử dò xét nói.
“Không được!” Hai chữ này Trình Hiểu Quân nói ra không lớn
nhưng có thể nhận ra ý không thể kháng cự trong đó.
“Gì vậy ta, là bạn gái của cậu tất nhiên mình sẽ không theo
đuổi, nếu như không phải là vậy thì lại khác nha. Rốt cuộc là có đúng như vậy
không?” Có lẽ là mới vừa rồi Trình Hiểu Quân giọng nói quá mức trực tiếp, nhưng
có theo đuổi Trần Hiểu Quân thì vẫn không xác định được nên lại hỏi.
Trình Hiểu Quân đứng lại nói: “Mình và Quân Quân là thanh
mai trúc mã!” Mặc dù không nói gì đến yêu thương, cũng không có nói thích,
nhưng “Thanh mai trúc mã” bốn chữ này đặt ở trên người Trình Hiểu Quân thì
chính là người khác ai cũng không thay thế được.
Triệu Bân thấy tình huống không đúng liền khoác vai Trình Hiểu
Quân: “Biết rồi biết rồi, to mồm cứ như là cậu nghĩ cậu ta tới thật vậy a! Bây
giờ điều bọn mình nên lo lắng chính là bảo tồn thể lực lấy chức vô địch 100
mét, chứ không phải ở chỗ này lãng phí miệng lưỡi.”
Mấy người bạn bị lời này của Triệu Bân kéo sự chú ý về lại
trận thi đấu cũng không thảo luận đề tài mới vừa rồi nữa.
Chỉ chốc lát sau loa thi đấu vang lên, chạy 100 mét là hạng
mục thứ nhất, vận động viên thi 100 mét đều đã đứng trên sân đấu, lúc này trên
bãi tập cũng chật kín người, đều là khán giả từ trường đến xem thi đấu.
Chạy 100 mét chia thành ba vòng: đấu loại, đấu bán kết và
chung kết, thông qua thành tích đấu loại chọn mười người tham gia thi bán kết
sau đó lại chọn năm người tiến hành trận chung kết cuối cùng. Tham gia 100 mét
có tất cả 60 người vừa lúc chia làm 12 tổ, Trình Hiểu Quân bị phân ở tổ thứ bảy.
Quá trình trận đấu diễn ra rất nhanh chóng, chưa tới nửa giờ
cuộc thi đã kết thúc, Trần Hiểu Quân kẹp biên bản giao cho trọng tài chính, khi
giao ra trong đầu còn có một chút cảm giác không thật, không ngừng ở trong lòng
mình hỏi tại sao lại như vậy? Quỷ đáng ghét này làm sao có thể chạy nhanh như vậy
cơ chứ, làm sao có thể còn chạy vào top mười, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không
ra quỷ đáng ghét tham gia phong trào thể dục thể thao cũng không lâu lại có
thành tích như vậy.
“Wa!” Quách Tuyết chạy đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, “Không
ngờ Trình Hiểu Quân pro như vậy đó, người đẹp trai học giỏi chạy cũng nhanh nữa,
cực phẩm nha cực phẩm nha!”
Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa không kìm được muốn che cái miệng
mê trai của Quách Tuyết lại, hừ lạnh: “Cực phẩm cũng không đến lượt cậu, cậu
xem những người đó đi…” Trần Hiểu Quân chỉ vào những nữ sinh đang vây quanh quỷ
đáng ghét, quỷ đáng ghét rõ ràng vô dụng như vậy mà lại được nhiều nữ sinh hoan
nghênh như thế, thật chẳng có chút đạo lý nào, chẳng lẽ trình độ thưởng thức của
mình đã quá lạc hậu theo không kịp các cô nàng ấy rồi, “Cậu không có cơ hội
đâu.”
“Mình không có cơ hội thì sao, mới nói một chút cậu đã không
vui, cậu ta cũng không phải là bạn trai cậu, đồ hẹp hòi!” Quách Tuyết đã không
còn ngây thơ đến mức thật sự nghĩ mình sẽ là nhân vật chính trong truyện cổ
tích hoàng tử và công chúa, không đúng, là câu chuyện cổ tích lãng mạn cô bé lọ
lem.
“Mình hẹp hòi? Mình chỉ nói đúng sự thật mà thôi!” Trần Hiểu
Quân lập tức phản bác, “Cái tên quỷ đáng ghét ấy, chỉ những cô gái không có mắt
nhìn mới bị bộ dáng của cậu ta lừa gạt.” Trần Hiểu Quân không có chú ý tới là
khi cô phủ định Trình Hiểu Quân thì cũng đồng thời khẳng định Trình Hiểu Quân,
nhưng những lời này của cô hiệu ứng oanh động nhất chính là tiếng cô nói quá lớn,
mọi người trong phạm vi mười mét đều nghe thấy những lời cô nói. Kết quả rất dễ
tưởng tượng, Trần Hiểu Quân lại một lần nữa khiến những người xung quanh chú ý,
nếu như không phải là cô rất xinh đẹp nói không chừng tất cả mọi người đã quay
về cô nhổ nước miếng rồi, cho nên những người đó nghe được lời của Trần Hiểu
Quân thì chỉ sững sờ nhìn cô cứ như là nhìn động vật trong vườn thú.
Trần Hiểu Quân gần đây thất thường, cục diện mấy lần gặp gỡ
đều lúng túng như vậy, mặt lại dầy đến mức vác cũng không được rồi, lúc nhìn thấy
quỷ đáng ghét chạy ra khỏi vòng vây của người ta thì mặt đã đỏ đến mức có thể
quay cả một con vịt.
Trình Hiểu Quân mỉm cười đi về phía Trình Hiểu Quân, trên
người cậu là bộ quần áo thể thao, đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Quân thấy quỷ
đáng ghét mặc đồ thể thao, cô bắt đầu hoài nghi ánh mắt mình, có lẽ là có vấn đề
thật, tại sao lúc trước thấy quỷ đáng ghét là dáng vẻ vô dụng yêu ớt ngược lại
lúc này lại có một loại áp lực dần dần tới gần…
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân vừa đứng ở bên cạnh Trần Hiểu
Quân, cười dịu dàng lạ thường.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cách Trần Hiểu Quân có một bước,
“Tớ vào đấu bán kết hả?”
Trần Hiểu Quân bị nét cười của quỷ đáng ghét làm lóa ánh mắt,
lại ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Hiểu Quân nụ cười vẫn như cũ: “Tớ sẽ làm tốt hơn, Quân
Quân, để tớ cố gắng hơn nữa!”
Trần Hiểu Quân giống như là bị ma ám, nhìn nụ cười của quỷ
đáng ghét lần nữa gật đầu.
“Tớ sẽ làm cho cậu thấy!” Vừa nói xong trên radio công bố
danh sách dự cuộc so tài vang lên, thật sự tiến vào vòng đấu loại, “Cậu nhất định
phải thấy!” Tớ đã không phải là tớ trước kia rồi.
Sau khi Trình Hiểu Quân đã xuất phát sau tiếng súng vang lên
đi vào thi đấu rồi, Trần Hiểu Quân mới lấy lại tinh thần, mới vừa rồi quỷ đáng
ghét nói cái gì vậy nhỉ? Sao mình không nhớ nhỉ, hỏng bét, chẳng lẽ căn bệnh mấy
năm trước lại tái phát? Trần Hiểu Quân tức giận trừng quỷ đáng ghét đã cách xa
cả trăm thước, toàn dùng ôn nhu mà dời đánh lạc hướng mình! Chỉ tiếc Trình Hiểu
Quân không nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi mà Trần Hiểu Quân trừng cậu.
Trận đấu bán kết tiến hành khá nhanh, chưa đầy 10 phút đã có
kết quả, Trần Hiểu Quân vốn là cố tình xem trận đấu này nhưng sự xuất hiện của
quỷ đáng ghét trước trận đấu làm xáo trộn sự hứng thú của cô, cho nên liền
chuyên tâm làm trọng tài, nhưng cho dù cô không nhìn, kết quả cũng đang trên
tay cô, lần này không còn là khiếp sợ như lúc thấy kết quả mới vừa rồi nữa mà
là khó có thể tin. Thứ tư sao? Không thể nào đâu? Bộ dạng yếu ớt trói gà không
chặt đó sao có thể chạy nhanh như vậy? Lòng hiếu kỳ của Trần Hiểu Quân lại bị gợi
lên, cô ngược lại muốn nhìn một chút xem quỷ đáng ghét này làm cách nào mà chạy
ra thành tích như vậy!
Sau khi suy tính để không ảnh hưởng đến thành tích của vận động
viên, thời gian giữa trận bán kết và trận chung kết có thể nghỉ ngơi nửa giờ,
Trần Hiểu Quân sau khi chuẩn bị xong tất cả công việc phục vụ cho trận đấu tiếp
theo thì cũng chỉ còn dư lại 10 phút, ngồi ở trên ghế trọng tài, Trần Hiểu Quân
mới phát hiện học sinh đã vây đầy cả trăm thước trên đường đua để theo dõi cuộc
thi, không khí như vậy từ khi lên cao trung cơ hồ cũng chưa từng cảm thụ được,
thì ra là cuộc sống đại học thật sự là rất tự do rất dân chủ à nha! Lúc Trần Hiểu
Quân đang cảm thụ một khắc thanh nhàn hiếm có này thì một giọng nói của người
nào đó làm người ta không vui truyền vào lỗ tai.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không biết từ lúc nào đã đứng ở
bên cạnh Trần Hiểu Quân, trong giọng nói lộ ra sự quan tâm “Việc của cậu làm
xong chưa?”
“Làm gì? Muốn tôi mang nước hả? Cậu đừng có mơ đi!” Trần Hiểu
Quân nhớ tới mới chuyện vừa rồi bị quỷ đáng ghét lừa gạt nên lời nói cũng trở
nên khó nghe hơn.
“Tớ sẽ không để cho Quân Quân làm chuyện gì khó đâu.” Trình
Hiểu Quân thật sự cho tới bây giờ chưa từng để cho Trần Hiểu Quân làm chuyện gì
khó khăn, cho dù là học tập cũng không có cưỡng ép quá, “Quân Quân có xem tớ
thi đấu không?”
“Vì sao tớ lại phải nhìn cậu hả, chẳng hiểu ra làm sao!” Trần
Hiểu Quân lơ đễnh.
Trình Hiểu Quân trên mặt nhanh chóng thoáng qua nét thất vọng,
nhưng rất nhanh liền biến mất, dừng một chút mới nói: “Quân Quân, tớ sẽ giành
chức vô địch!”
Trần Hiểu Quân bị giọng nói khẳng định của quỷ đáng ghét làm
cho kinh ngạc, quay đầu lại, cô còn tưởng là mình nghe lầm, vẻ mặt này của quỷ
đáng ghét cô chưa từng thấy, tự tin, kiên nghị mà cố chấp, giống như đột nhiên
biến thành một người khác, hoàn toàn không nhìn thấy được dáng vẻ gầy yếu, nhỏ
bé, khiêm tốn trong quá khứ, nhất thời hoảng sợ nói không ra lời.
Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân không nói gì, lại một lần nữa
dùng ý chí kiên định nhấn mạnh: “Tớ sẽ vô địch.”
Trần Hiểu Quân đứng lên: “Được! Tớ sẽ xem cậu làm sao giành
được chức vô địch.” Trong lòng vô cùng nôn nóng, Trần Hiểu Quân cảm thấy người
trước mắt này một chút cũng không giống quỷ đáng ghét mà cô quen trước kia,
không khỏi có một loại cảm giác bị áp bách, mặc dù vậy vẫn không thể để tên quỷ
đáng ghét này ở trước mặt mình phách lối, “Đừng tưởng rằng chức vô địch sẽ dễ
dàng lấy được như vậy, chuyện này không thể giống như chuyện cậu học tập đọc
sách đâu.”
“Quân Quân, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy.” Trong nụ cười
mang theo ánh tự tin lần nữa trở lại trên mặt Trình Hiểu Quân.
“Tớ sẽ chờ!” Trần Hiểu Quân cũng không yếu thế, “Cậu tốt nhất
đừng để cho tớ thất vọng, đừng để tớ xem thường cậu!”
Trình Hiểu Quân không có nói gì thêm liền đi vào sân thi đấu,
Quân Quân, tớ sẽ không để cho cậu thất vọng!
Trần Hiểu Quân tiễn quỷ đáng ghét không bao lâu, cuộc thi
chung kết 100 mét lại bắt đầu, năm tuyển thủ lọt vào trận chung kết đã đã sớm đứng
theo thứ tự của mình trên đường đua. Trần Hiểu Quân đứng ở điểm cuối cùng, tim
không biết tại sao liền bị tiếng súng vang kia nhắc tới một giọng nói, một ánh
mắt, vô cùng căng thẳng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm đường đua, đang thi đấu
trên đường đua đó là một bóng dáng đã tránh không khỏi hơn mười năm qua…
Trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, một loạt hình bóng
thon dài kia như chú cá nhìn thấy biển rộng toàn lực xông vào trong vòng tay của
biển rộng, sau khi đã trở lại vòng tay ôm ấp của biển vẫn chưa thỏa mãn, muốn
bơi sâu hơn, xa hơn, nhanh hơn… Giống như, chú cá hết tiến lại lùi vật lộn với
sóng gió biển cả, sóng càng lớn càng thích bơi về phía trước, rốt cuộc trong
giây phút sóng lớn bị chinh phục, con cá vọt tới điểm cao nhất trên biển cả, đứng
ở trên đầu ngọn sóng…
Khán giả sau một lát lắng lại thì lại lần nữa bộc phát hoan
hô vang tận mây xanh: “Trình Hiểu Quân! Trình Hiểu Quân! Trình Hiểu Quân!…”
Trần Hiểu Quân gần như cho là cái tên trong tràng hoan hô
kia không phải là tên của mình, cũng không phải là cái tên cùng tên với mình
đó, mà là một ảo giác chỉ tồn tại quá 11 hay 23 phút…
Khó có thể tin được, không thể tin, không dám tin chắc… Đây
hết thảy cũng là thật, thật phát sinh ở trước mắt của mình! Cái tên luôn luôn bị
mình mắng, bị mình đánh sẽ đứng bục trao giải thưởng cao nhất!
Hết thảy giống như đều không phải là sự thật, Trần Hiểu Quân
hoàn toàn chưa từng chứng kiến, chấn động trong thanh tĩnh. Được lúc lễ trao
thưởng kết thúc thế giới bỗng trở nên im bặt, nhưng phong ba không an tĩnh ở
trong lòng Trần Hiểu Quân dần cuộn lên từng cơn sóng lớn.
“Trần Hiểu Quân, cậu ngơ ngẩn cái gì vậy, bạn của cậu vô địch,
cậu cũng nên đi qua chúc mừng một câu chứ?” Quách Tuyết vẫn cứ sục sạo khắp nơi
trên trường đua, sau khi cuộc thi kết thúc chạy đến bên cạnh Trần Hiểu Quân,
không hiểu nói.
Làm sao có thể đi chúc mừng cái tên quỷ đáng ghét đó? Trần
Hiểu Quân căn bản còn không ngờ sẽ có kết quả như thế, chớ nói chi là cái gì đến
chúc mừng quỷ đáng ghét: “Không đi!”
Quách Tuyết bị Trần Hiểu Quân trực tiếp cự tuyệt như vậy nên
nghẹn họng, nhưng vẫn mỉm cười lấy lòng: “Bọn mình qua đó xem một chút đi, đây
là kỷ niệm rất khó quên của năm thứ nhất đại học đó à nha, mới vừa rồi cuộc thi
thật sự là quá kích động lòng người, tớ cũng không nhịn được mà cổ vũ cho Trình
Hiểu Quân.”
“Đã nói không đi là không đi!” Những lời này Trần Hiểu Quân
không phải nói với Quách Tuyết.
Quách Tuyết ngỡ ngàng, ánh mắt như lửa nhìn Trần Hiểu Quân,
thật không cần đi, nhìn đi người cũng đã tới rồi, còn không chỉ có một.
“Quân Quân, tớ đứng nhất rồi!” Trình Hiểu Quân như con nít
khoe ra, đúng là chỉ nói sự thật mà thôi.
Trần Hiểu Quân trợn trắng mắt, còn cần cậu nói cho tôi biết?
Tôi cũng không phải là không có mắt? Nhưng cô cố ý gây khó khăn cho: “Cậu là cố
ý khoe với tôi sao?”
Trình Hiểu Quân đại khái cũng đoán được sẽ có kết quả như thế,
không thay đổi mỉm cười: “Tớ giành giải nhất không để cho cậu thất vọng chứ,
Quân Quân?”
Ánh mắt Trần Hiểu Quân ngược lại bất động, cái tên quỷ đáng
ghét này lại ở ngay trước mặt người khác, còn là rất nhiều người, nói như vậy làm
cho người ta hiểu lầm: “Cậu có giành được giải nhất hay không tôi quản làm gì hả?”
Trần Hiểu Quân vô cùng lúng túng, quyết định chạy lấy người, cô không muốn làm
thú trong thảo cầm viên.
“Trần Hiểu Quân, quả nhiên là cậu! Tớ đã sớm phải nghĩ ra
Trình Hiểu Quân ở chỗ này thì cậu cũng nhất định sẽ ở chỗ này”, giọng nói một
nam sinh ngái ngủ ngăn cản bước chân chạy trốn của Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân quay đầu lại cặp mắt tóe lửa nhìn cái người
đã gọi cô, hình như là tên gì nhỉ? Bành Hạo? Đúng là tên Bành Hào vừa về nhì:
“Cái gì quả nhiên là cậu, tôi không quen cậu, không muốn làm bộ như chúng ta rất
quen thân, còn nữa, đừng có xếp tôi với cái… tên đó ở cùng nhau!” Vả lại không
thể nói bậy!
Bành Hạo nhìn người đứng xung quanh một chút, căn cứ vào
tính khí Trần Hiểu Quân trước kia, cậu ta đại khái cũng biết là tình huống gì,
miễn cưỡng nói sang chuyện khác: “Tớ là Bành Hạo, cậu không nhớ sao, cùng học
sơ trung, chúng ta còn từng đánh nhau.”
Trần Hiểu Quân nhìn Bành Hạo một lượt từ đầu đến chân, đánh
nhau? Bành Hạo? Hình như có chút ấn tượng, vì vậy thản nhiên nói: “Cậu cũng học
ở đây à.” Sau đó ném lại một câu tôi còn có chuyện rồi một mình chạy trước, còn
nói tôi và cậu từng đánh nhau? Cái tên Bành Hạo này nhất định là cố ý tới thật
đúng là họa vô đơn chí, hôm nay thật là thật mất thể diện!
Trần Hiểu Quân vừa đi, tất cả mọi người còn lại bất động
không nói gì, cô vừa đi vừa cố ý không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người,
nhưng cô đi lần này để lại cho trong lòng mọi người nghi vấn, hoài nghi, không
hiểu, suy đoán… Đúng là vấn đề lớn. Cái vấn đề này Trần Hiểu Quân còn chưa biết
có ảnh hưởng gì thì càng làm cô bực mình với mấy chuyện liên tiếp phát sinh, đại
hội thể thao năm thứ nhất đại học này sẽ thật sự là đại hội thể thao đau khổ nhất,
bi thảm nhất mà cô tham gia, cũng là đại hội khó quên nhất, bực mình nhất mà cô
không có chỗ trút…
Buổi chiều ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao thi
môn đẩy tạ nam, Trần Hiểu Quân rất muốn nện cái quả tạ này lên đầu quỷ đáng
ghét…
“Quân Quân, tớ đã luyện đẩy tạ hơn tuần nay rồi, trận đấu lần
này chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!” Trình Hiểu Quân lấy cục tạ trên tay Trần
Hiểu Quân đẩy thử.
Một tuần? Cậu đắc ý cái gì, tôi đã luyện gần nửa năm rồi đấy!
Còn chưa nói đến…
Vòng đấu loại đã kết thúc, Trình Hiểu Quân chạy đến hỏi Quân
Quân: “Quân Quân, 11m4 có thể vào chung kết không?”
Cũng được đấy, vậy chắc chắn là cậu gặp may mới ném được
thôi, mình đẩy tốt nhất cũng chỉ được có 9m5! Vẽ chuyện…
Trận chung kết kết thúc, Trình Hiểu Quân lại chạy đến: “Quân
Quân, tớ ném được 12m1, vô địch rồi, giỏi không?”
Thừa dịp cậu ta không chú ý, cũng chẳng có ai quan tâm đến,
cô tàn bạo đá tên quỷ đáng ghét đó một cái, sau đó bỏ đi …
Đêm hôm ấy, Trần Hiểu Quân lôi sách lên giường nghiền ngẫm,
lại một đêm không ngủ ngon!
Ngày thứ hai của đại hội thể dục thể thao, sáng hôm ấy, Trần
Hiểu Quân không có nhiệm vụ gì, đến sân thể dục làm khán giả…
“Trình Hiểu Quân, kia chẳng phải là cô bạn cùng tên với cậu
đó sao?” Bạn của Trình Hiểu Quân nhìn thấy Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân một
mình đi đến: “Quân Quân, cậu đến xem thi đấu sao?”
Lướt qua quỷ đáng ghét và bạn của cậu ta, xem như không nhìn
thấy…
Một lát sau…
“Quân Quân, tớ nhớ là cậu nhảy cao rất giỏi!” Chẳng còn tâm
trạng để mà xem thi nhảy cao nữa, xoay người, xem như không nghe thấy…
Đói bụng rồi, cô đến căn-tin ăn trưa nhưng lại không tìm được
chỗ ngồi tốt.
“Quân Quân, ở đây nè!” Trình Hiểu Quân vẫy vẫy tay với Trần
Hiểu Quân.
Chỉ còn một chỗ trống thôi sao? Quay đi, trở về ký túc xá …
Vào buổi chiều, hạng mục chủ yếu là chạy cự li dài của cả
nam lẫn nữ, Trần Hiểu Quân đi đến chỗ ghế trọng tài, mở cuốn sổ tay ra, hận đến
nỗi chỉ muốn xé nó. Quả nhiên…
“Quân Quân, thi chạy 3000m cậu cũng là trọng tài sao?” Trình
Hiểu Quân cảm thấy thật bất ngờ, ánh mặt trời rọi lên nụ cười của cậu, làm cho
nụ cười ấy càng trở nên rực rỡ, càng dịu dàng hơn.
Thật ngứa mắt! Đẩy quỷ đáng ghét ra, cút ngay…
Sau đó, một tiếng súng vang lên, 52 vận động viên ở hạng mục
chạy cự li dài lao ra, Trần Hiểu Quân chầm chậm đi đến vạch đích, 14 phút 49
giây sau…
“Quân Quân, tớ về đích đầu tiên nè!” Trình Hiểu Quân vượt
qua đích, thở hổn hển tiêu sái chạy đến gần Trần Hiểu Quân vui vẻ nói.
Cậu chạy xong rồi thì đến đây làm gì? Cậu chạy xong rồi
nhưng mà việc của tôi còn chưa xong, muốn đến phá tôi sao?! Đúng lúc có người gọi
Trần Hiểu Quân, đi vòng qua quỷ đáng ghét, không thèm nhìn…
Hạng mục chạy cự li dài của nữ hoàn thành cũng là lúc đại hội
thể dục thể thao kết thúc, những người đến xem thi đấu cũng đã về gần hết,
trong sân thể dục chỉ còn vài người của các lớp, người của hội học sinh và các
trọng tài là chưa về, Trần Hiểu Quân chỉnh sửa lại cuốn sổ ghi chép rồi giao lại
cho trọng tài chính để hoàn thành công việc, quay đầu lại… Sao cậu ta vẫn còn
chưa đi chứ?
“Quân Quân, biểu hiện của tớ trong đại hội thể dục thể thao
lần này không tệ, các bạn cùng phòng mời tớ đi ăn cơm, cậu đi với tớ đi, bọn họ
đang đợi đấy.” Trần Hiểu Quân đã thay quần áo thể thao, đổi lại bộ quần áo chỉnh
tề, gọn gàng nói.
Trần Hiểu Quân cố gắng nhịn, nhịn rồi nhịn, cuối cùng không
nhịn được nữa: “Quỷ đáng ghét, sao cậu cứ lởn vởn bên cạnh tôi là sao hả?”
“Tớ chỉ muốn mời cậu ăn cơm thôi…” Trình Hiểu Quân thành ý,
cất lời mời lần nữa.
Trần Hiểu Quân hung dữ nói: “Ai muốn ăn cơm với cậu, cậu muốn
ăn đòn phải không?”
“Cứ coi như là ăn mừng chúng ta gặp lại đi, đã lâu rồi chúng
ta không gặp mà.” Giọng nói của Trình Hiểu Quân vẫn dịu dàng như cũ.
“Quỷ đáng ghét! Tôi với cậu chẳng có quan hệ gì, tại sao phải
ăn mừng với cậu chứ?” Trần Hiểu Quân càng lúc càng hung dữ, hoàn toàn không để
ý rằng lời cô nói đang trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Quân Quân…” Nét mặt Trình Hiểu Quân khẽ biến che đi sự đau
đớn len lỏi trong lòng, “Quân Quân, coi như nể tình trước kia tớ giúp cậu, cậu
đi ăn một bữa cơm với tớ, coi như khích lệ tớ, được không?” Trình Hiểu Quân nói
thật cẩn thận.
“Cậu giúp tôi…” Chưa hết câu, Quân Quân đã quay sang câu
khác, “Cậu, uy hiếp tôi?”
“Không phải, không phải tớ uy hiếp cậu, tớ chỉ muốn ăn cơm với
cậu thôi.” Trình Hiểu Quân xác định mục đích của mình lần nữa.
“Cậu…?” Đã không muốn đi mà cậu vẫn bắt tôi đi ăn cơm? Trần
Hiểu Quân bực bội, không hề có thái độ nhún nhường trước quỷ đáng ghét, “Cậu …
Cậu chờ đó!” Sau đó thô bạo đẩy cậu ra: “Cút ngay!”
“Quân Quân…?” Trần Hiểu Quân không thấy được ánh mắt đau
thương và bóng dáng cô đơn của cậu, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng…
Trần Hiểu Quân vọt về phòng ngủ, rúc cả người vào chăn,
không biết là tức quá hay là bị nghẹn mà mặt đỏ bừng. Nếu cô là người nổi tiếng,
cô chắc chắn sẽ bắt chước họ làm ba cái hành động từ chối kiêu ngạo gì đó, đáng
tiếc, cô không phải. Cô chỉ có thể trốn trong chăn, hối hận vì sự xúc động quá
trớn của mình, không ngừng chửi rủa quỷ đáng ghét, đồ đáng ghét, đồ chết tiệt,
đồ ngu ngốc, ngu ngốc…
Quỷ đáng ghét, lần này cậu khiến tôi mất mặt như vậy trước mặt
mọi người, sau này đừng mơ tôi sẽ lại để ý đến cậu, gặp cậu một lần tôi mắng cậu
một lần, thấy cậu một lần là tôi đánh cậu một lần …
Kế hoạch này của Trần Hiểu Quân còn chưa được áp dụng, câu
chuyện giữa hai người đã nhanh chóng bị đồn đãi khắp cả trường, không chỉ bóp
nát cái kế hoạch của cô từ trong trứng nước mà còn làm cho danh dự của cô bị
hao tổn nghiêm trọng…
[ Nhật ký ] Mình muốn cậu nhìn mình!
Đại hội thể dục thể thao đã qua hơn một tháng, đã một thời
gian dài mình chưa được gặp Quân Quân, không thể nói là không gặp được, mình biết
cậu ấy nhìn thấy mình, nhưng lại làm như không thấy mà tránh né mình, kết quả
như vậy liệu có hơi quá mức không? Mình vẫn muốn thay đổi quan hệ giữa mình và
Quân Quân, cuối cùng mình cũng hiểu rõ: mình không chủ động đến gần Quân Quân,
Quân Quân chắc là còn không biết đến sự tồn tại của mình! Thời gian hơn 10 năm
qua chính là bằng chứng!
Mình nghĩ, trong thế giới của Quân Quân, mình có cũng được
mà không có cũng không sao, bởi vì khi Quân Quân không thích, mình sẽ bị xem
như là không khí, cậu ấy không thèm để ý đến mình, không nói chuyện với mình,
không gặp mình, càng không muốn ở cùng với mình. Tại sao nhất định phải thích
Quân Quân? Lý do mình chưa nghĩ ra được, nhưng ý nghĩ này không hề thay đổi,
cho dù qua bao năm vẫn không đổi. Nhưng kỳ nghỉ dài ấy đã nói cho mình biết, nếu
như Quân Quân không muốn gặp mình nữa, thì có lẽ… một tháng, một năm, năm năm,
mười năm, cả đời… cũng không gặp mình… Cho nên, mình muốn thay đổi, Quân Quân
không gặp mình thì mình đi tìm Quân Quân, nếu Quân Quân không muốn gặp mình, vậy
thì mình cứ đến tìm cậu ấy, để cậu ấy có thể nhìn thấy mình, không thể nào quên
mình được.
Tin tức của hội học sinh đúng là vừa nhanh chóng vừa chính
xác, giúp mình biết được những người làm trọng tài cho đại hội lần này, cho nên
mình quyết định tham gia vào đại hội thể dục thể thao, tạo cơ hội cho Quân Quân
chú ý đến mình. May làm sao, ba hạng mục mình đăng ký là ba hạng mục mà Quân
Quân làm trọng tài.
Đến hạng mục 100 m, mặc dù đã đoán trước được thái độ của
Quân Quân nhưng mình vẫn cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cũng có thu hoạch. Cuộc
thi này mình quyết làm cho Quân Quân phải kinh ngạc, mình phải đạt hạng nhất,
mình muốn nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ không tin được của Quân Quân… Thật vui biết
mấy! Mình muốn Quân Quân thay đổi cách nhìn với mình.
Càng làm cho mình vui hơn chính là cuộc thi lần này đã giúp
mình thông báo với mọi người rằng, quan hệ giữa mình và Quân Quân rất thân thiết.
Quân Quân thật là đơn giản, trong đại hội lần này, cứ một lát thì mình lại cố ý
xuất hiện trước mặt Quân Quân, nói vài câu làm cho cậu ấy “tức giận”, trước mặt
người quen lại càng tỏ ra thái độ “đặc biệt”, đặc biệt nói nhiều, nói nhảm, mới
làm cho bọn họ tin rằng giữa chúng mình có điều mờ ám, có lẽ sau này nhớ đến,
Quân Quân sẽ tức lắm. Quân Quân này, vốn chậm hiểu như vậy, nhưng nhờ như vậy
mà càng làm cho cậu ấy không để ý đến mình đang nói gì, đang làm gì. Hơn nữa,
cách phản ứng chậm chạp này của Quân Quân đang nhắc nhở mình, Quân Quân không
muốn có quan hệ gì với mình cả, cũng không hy vọng người khác hiểu lầm quan hệ
giữa chúng mình, như vậy có thể gạt mình ra thật sạch sẽ, mình nhất định không
cho Quân Quân được như ý.
Mình đã thành công, nhờ đại hội thể dục thể thao lần này mà
các bạn trong trường đều nghĩ rằng mình và Quân Quân có quan hệ thân thiết, mặc
kệ điều này là tốt hay xấu, mình cũng muốn Quân Quân không thể gạt mình ra khỏi
cuộc đời của cậu ấy. Hiệu quả thật rõ ràng, mọi người bắt đầu suy đoán quan hệ
giữa mình và Quân Quân, thêm thái độ “hung dữ” của Quân Quân trước sân trường
cũng ngăn cản không ít người muốn đến làm quen với Quân Quân. Quân Quân, xin lỗi,
tha thứ cho sự ích kỷ của mình, mình biết cách làm của mình đã làm tổn thương cậu,
nhưng mình chỉ cần có cậu là được rồi, những thứ khác tớ không cần, tốt nhất bọn
họ đừng biết đến cậu thì hơn, mình chỉ muốn một mình mình cảm thấy cậu tốt là đủ
rồi…
Bây giờ, cả trường đều hiểu lầm quan hệ của chúng ta, Quân
Quân, bây giờ cậu vừa thấy mình thì tránh ra xa. Không biết có phải ông trời
đang trừng phạt mình quá ích kỷ hay không, không cho mình được đến gần cậu, ít
nhất, dù ở xa cậu nhưng mình vẫn ở trong cuộc sống của cậu, thế là được rồi…