Một khoa thể dục thể thao, một học viện y học, nằm ở cách xa
hai đầu của trường, muốn không gặp thì dễ mà muốn thấy mặt mới là khó. Trần Hiểu
Quân trừ đến đến ký túc xá, căn tin, sân thi đấu, phòng học hay thỉnh thoảng đến
thư viện để mượn sách thì không đến những chỗ khác nữa. Nhưng từ sau chuyện quỷ
đáng ghét như âm hồn không tan xuất hiện ở đại hội thể dục thể thao, Trần Hiểu
Quân phải hứng chịu không ít những lời đồn đãi ập vào tai, thật sự rất muốn
đánh cho tên “mầm móng của tai họa” này không nhìn thấy ngày mai. Từ sau chuyện
ấy, cuộc sống của Trần Hiểu Quân chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó là đau
khổ. Một mặt phải “án binh bất động”, coi như không thấy tên quỷ đáng ghét cứ
liên tục xuất hiện đó, một mặt phải chịu đựng bị “dư luận” nói xấu, cuộc sống
như thế mà cô cũng nhịn được đến kỳ nghỉ đông, ngay cả cô cũng không tin được.
Rốt cuộc cũng được trở về nhà! Nhưng về nhà thì không thể
tránh khỏi một vấn đề, đó là gặp tên quỷ đáng ghét. Chuyện này thì không còn
cách nào, nếu không sẽ phải nghe ba và dì càm ràm cả tháng. Được, quỷ đáng
ghét, chỉ cần cậu biết thức thời thì tôi nhịn!
Ngày được về nhà, Trình Hiểu Quân lập tức đi tìm Trần Hiểu
Quân để cùng về, nhưng nhìn nét mặt đã biết tâm trạng của Quân Quân không tốt,
Trình Hiểu Quân không ngốc, lại còn rất thông minh, cậu không hỏi vì sao cả học
kì này Quân Quân thấy cậu đều trốn mất, mà thức thời dùng ngôn ngữ và hành động
để nói “Tớ giúp cậu”, yên lặng suốt cả quãng đường về. Có lẽ, người duy nhất
làm cho Trần Hiểu Quân không nổi giận được vào lúc này chỉ có Trình Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân vừa đến nhà liền không chút khách khí vứt đồ
đạc sang một bên, ngay cả một câu chào hỏi, cám ơn cũng không có thì đã biến mất
trong mắt Trình Hiểu Quân. Trình Hiểu Quân vừa bất đắc dĩ vừa buồn bã nhìn Quân
Quân biến mất, đành một mình trở về nhà. Trần Hiểu Quân về nhà rồi mà ba vẫn
chưa về, cô nằm xuống giường, nhắm mắt nhớ lại cả học kỳ này, có tức giận, có
không cam lòng, có nhẫn nại, vừa nghĩ, cô vừa nắm chăn vừa mắng thầm, quỷ đáng
ghét, quỷ đáng ghét… Cuối cùng, coi như cho ra một kết luận an ủi bản thân, nếu
cô không ra khỏi cửa thì cũng không nhìn thấy tên quỷ đáng ghét đó! Nhưng thật
đáng tiếc, dự định này cũng không trở thành hiện thực được.
Ngày được về nhà của Lương Âm trễ hơn Trần Hiểu Quân hai
ngày, cho nên sẽ về nhà muộn hơn cô hai ngày, người bạn thân gần nửa năm không
gặp, khi trở về nhất định phải ra đón, Trần Hiểu Quân vừa nhận được điện thoại
hẹn gặp của Lương Âm liền đồng ý ngay. Không ngờ, lần đầu tiên mở cửa trong hai
ngày lại gặp được người cô không muốn gặp nhất.
Trình Hiểu Quân vừa mua đồ về thì gặp được Quân Quân, vui vẻ
đến mức quên phân tích nét mặt kỳ lạ của Quân Quân đã mừng rỡ la lên: “Quân
Quân!”
Trần Hiểu Quân vốn không muốn để ý đến quỷ đáng ghét, coi
như không khí mà đi qua, nhưng thấy cậu cười vui vẻ như vậy, không khỏi cảm thấy
gai mắt. “Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi nhớ tôi không có thân với cậu cho
lắm.” Sau đó, như một người không quen biết đi ngang qua Trình Hiểu Quân, không
quên tặng thêm một câu: “Sau này đừng có bắt chuyện với tôi!” Nói xong thì bỏ
đi, Trần Hiểu Quân không chú ý đến dáng vẻ run rẩy, dường như là đứng không vững
của Trình Hiểu Quân đằng sau cô.
Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy đến quảng trường để gặp mặt
Lương Âm, hai người mừng rỡ ôm chầm nhau, nhảy nhót xung quanh như hai đứa trẻ,
chẳng giống người trưởng thành tí nào.
“Quân Quân, tớ nhớ cậu muốn chết hà!” Lương Âm vui vẻ nói.
Trần Hiểu Quân bĩu môi: “Làm như chúng ta đã mấy trăm năm
không gặp vậy, chẳng phải tớ thường xuyên gọi điện cho cậu sao?”
“Gọi điện thoại làm sao mà bằng được gặp cậu chứ!” Lương Âm ấm
ức nói, “Nếu như tớ và cậu học cùng trường thì tốt biết mấy, tớ đến trường mới
vẫn chưa quen được tí nào. À, Hiểu Quân đâu rồi? Cậu ấy có khỏe không? Nghe nói
cậu ấy học giỏi lắm phải không?”
Trần Hiểu Quân yên lặng, sau đó lảng sang chuyện khác: “Cậu
không quan tâm tớ ở trường như thế nào sao?”
“Cậu?” Lương Âm thoải mái cười nói, “Cậu thì tớ không lo lắng
rồi, với tính tình thô bạo và thần kinh không được bình thường của cậu, ở đâu
cũng sống được. Tớ chỉ lo Hiểu Quân bị người ta bắt nạt thôi.”
Tớ mới là người hết lần này đến lần khác phải ngậm bồ hòn
làm ngọt ấy, còn cái tên quỷ đáng ghét đó căn bản có bị ai ăn hiếp đến nổi đau
mà không dám kêu đâu! Trần Hiểu Quân rất muốn phản bác lại, nhưng vẫn sống sượng
nuốt vào bụng, nói: “Cậu trọng sắc khinh bạn!”
“Thôi đi Quân Quân.” Lương Âm kéo Trần Hiểu Quân ngồi xuống
ghế, than thở, “Ba người chúng ta mà còn nói trọng sắc khinh bạn cái gì? Tớ cảm
thấy người trọng sắc khinh bạn nhất không phải là tớ, nếu không tớ cũng không cần
phải một mình tha hương nơi xứ người như vậy …”
“Âm Âm?” Có ý gì chứ, sao cô lại thấy là lạ, “Cậu sao vậy?”
Thoạt nhìn, hình như rất buồn…
“Không có gì, chỉ là không quen thôi, thêm chút thời gian là
được.” Nụ cười lại nhanh chóng trở lại trên gương mặt của Lương Âm.
Trần Hiểu Quân không hiểu nổi: “Thật không?”
“Ngốc nghếch!” Lương Âm vỗ lên đầu của Trần Hiểu Quân một
cái, “Để chứng minh tớ không trọng sắc khinh bạn, Quân Quân, nói thử xem nửa
năm này cậu ở trường học thế nào?”
“Tớ sống rất đau khổ, bởi vì…” Trần Hiểu Quân chợt dừng lại,
ban nãy còn tránh câu hỏi của Âm Âm về tên quỷ đáng ghét, bây giờ sao tự dưng lại
nhắc đến cậu ta làm gì? Ôi …
“Sao vậy, Quân Quân?” Lương Âm không hiểu được dáng vẻ buồn
rầu phiền não này của Quân Quân có ý gì.
“Âm Âm…” Trần Hiểu Quân cảm thấy ấm ức lắm, cô cũng không biết
tại sao chuyện ở trường học lại trở nên tệ như thế này.
Lương Âm như một người chị, an ủi Quân Quân: “Có gì thì cứ
nói với tớ, để trong lòng chi cho khó chịu?”
Trần Hiểu Quân đúng là cảm thấy rất khó chịu, nhịn nhục khó
chịu, trốn tránh khó chịu, quá là khó chịu. Trần Hiểu Quân có thể chịu đựng đến
thế cũng vì đang trong một môi trường xa lạ, cô không tìm được cách xả giận
nào, cũng không có ai nghe cô giải thích, nghe cô nói thật lòng, nghe Lương Âm
nói vậy, cô suýt nữa là khóc rồi, sau đó, cô kể lại từng chuyện xảy ra ở trường
mới cho Lương Âm nghe, tiện thể mắng tên quỷ đáng ghét xuống tận mười tám đại
ngục.
Lương Âm yên lặng nghe, tâm trạng cảm thấy rất khó chịu,
nhưng lại không để cho Quân Quân nhận thấy, miễn cưỡng an ủi cô: “Quân Quân, cậu
dễ tức giận quá, người ta muốn nói thế nào thì để họ nói, thanh giả tự thanh, cậu
không cần phải để tâm đến. Hiểu Quân … Mình nghĩ cậu đã hiểu lầm cậu ấy rồi.”
“Tớ hiểu lầm cậu ta?” Trần Hiểu Quân không phục, “Nếu như
không phải cậu ta muốn trả thù trước kia tớ đối xử với cậu ta không tốt thì tại
sao phải nói những điều dễ làm người ta hiểu lầm như thế trước mặt mọi người,
làm tớ mất mặt chứ! Bây giờ, mọi người trong trường đều nghĩ rằng tớ bị cậu ta
đá, còn nói tớ hẹp hòi, hung dữ, ghen tị với quỷ đáng ghét nên mới tỏ ra dữ dằn
với cậu ta như vậy! Tớ có dữ dằn với cậu ta đâu? Đúng là tức chết tớ mà!” Trần
Hiểu Quân hoàn toàn xem thái độ hung dữ của mình với Trình Hiểu Quân là điều
bình thường.
Lương Âm cảm thấy Quân Quân như một con trâu đang nổi điên
xông vào chiến đấu mà không chịu tỉnh táo lại, Hiểu Quân gặp Quân Quân thật
đúng là đáng thương: “Cho dù Hiểu Quân cố ý làm vậy thì cũng không nhất thiết
là cậu ấy muốn trả thù cậu.”
“Sao lại không phải, tớ thấy chắc chắn là vậy, trong trường
đồn ầm lên mà cậu ta không chịu giải thích, cứ xuất hiện trước mặt tớ mãi!” Trần
Hiểu Quân tiếp tục phản bác.
Lương Âm rất muốn nói thẳng suy nghĩ của mình ra, nhưng
không biết điều đó có nên với Quân Quân hay không, đành phải khéo léo nói: “Vào
năm cuối cấp, tớ đã biết Hiểu Quân muốn học y, với thành tích của Hiểu Quân, muốn
thi vào Đại học Y học Trung Hoa không khó, nhưng sau này cậu ấy vẫn chọn trường
của cậu, tớ đã từng khuyên, nhưng vẫn thất bại.”
Trần Hiểu Quân khó hiểu nhìn Lương Âm, chuyện này thì liên
quan gì đến chuyện cô đang nói chứ?
“Quân Quân, tốt với Hiểu Quân hơn đi!” Một ngày nào đó cậu sẽ
hiểu, “Đừng để sau này phải hối hận vì hành động của cậu đã làm người khác tổn
thương nặng nề!”
“Cậu đang nói gì vậy? Âm Âm?!” Trần Hiểu Quân hoàn toàn
không hiểu Âm Âm đang nói gì.
Lương Âm than thở: “Coi như tớ chưa từng nói đi.” Nếu cả đời
tớ cũng không biết thì… Cô chợt dừng lại, “Thôi, không nói về quỷ đáng ghét của
cậu nữa, đến KFC đi, tớ đói rồi!”
Trần Hiểu Quân hoàn toàn bị Lương Âm lôi kéo vào KFC, hai
người làm một bữa no nê…
Chiều tối, Trần Hiểu Quân và Lương Âm đi chơi thỏa thích
xong mới trở về. Trần Hiểu Quân về tới nhà, thấy ba Trần đang ngồi đợi trong
nhà.
“Ba? Hôm nay tan ca sớm vậy sao?” Trần Hiểu Quân cởi giày
ra, hỏi.
Ba Trần để tờ báo xuống: “Ba nghĩ con ở nhà nên về sớm một
chút, đưa con đi ăn cơm.”
“Đi ăn cơm?” Trần Hiểu Quân nghi ngờ, “Ăn cơm gì cơ?”
“Bây giờ cả con và Hiểu Quân đều ở nhà, ba đã nói dì dẫn con
và Hiểu Quân cùng đi ăn cơm, coi như là sum họp vậy, dù gì trước kia họ cũng
giúp đỡ con không ít,” Ba Trần còn chưa nói xong, nhìn thấy nét mặt hờn dỗi của
Trần Hiểu Quân, dừng lại hỏi: “Sao thế?”
“Con không muốn đi đâu!” Trần Hiểu Quân đáp.
“Sao lại không đi?” Con bé này, lại không bình thường ở chỗ
nào đây, “Từ khi con về cũng chưa qua gặp dì, dì xem con như con gái, con lại
không hiểu chuyện như vậy.” Ba Trần đổi giọng nghiêm túc.
“Con…” Con chỉ muốn chờ quỷ đáng ghét đi mới sang thăm dì thôi,
Trần Hiểu Quân không biết nên giải thích thế nào, vẫn nhất quyết không đi, “Con
không đói bụng.”
“Quân Quân, con làm sao vậy, vừa về nhà đã trốn trong nhà,
không chịu ra khỏi cửa, có phải lại gây họa ở ngoài không?” Ba Trần đã sớm thấy
con gái kì lạ, hôm nay tiện thể hỏi luôn.
“Con không có … Chỉ là trời lạnh quá, con không muốn ra
ngoài thôi.” Trần Hiểu Quân kiếm cớ.
Ba Trần không vui: “Hôm nay phải đi, mặc kệ trời có lạnh hay
không, mang giày vào!”
“Ba…!” Trần Hiểu Quân làm nũng.
“Hôm nay có nói gì con cũng phải đi với ba, không đi thì cả
kỳ nghỉ này đừng có ra khỏi cửa nữa, nghiêm túc ở nhà cho ba.” Ba Trần nghiêm
khắc ra lệnh.
“Ba…” Trần Hiểu Quân làm sao có thể đấu lại ba Trần, dùng dằng
không đi, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn theo ba Trần ra khỏi nhà.
Để cho tiện nên chỗ hẹn cũng chọn một khách sạn cách bệnh viện
Tần Uyển Linh công tác không xa, lúc ba Trần đưa Trần Hiểu Quân đến vừa đúng gặp
Tần Uyển Linh nên cùng nhau đi vào.
“Hiểu Quân đâu rồi, không phải nói là đến trước rồi sao?”
Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi xong ba Trần liền cất tiếng hỏi.
“Chắc là có chuyện gì đó, mới vừa rồi nó còn gọi điện thoại
tới nói là đang trên đường đến mà.” Tần Uyển Linh nhìn đồng hồ một chút, “Chắc
là nhanh thôi.”
“Vậy chúng ta cứ gọi thức ăn trước đi.” Ba Trần đưa menu
chuyển qua cho Tần Uyển Linh, “Tôi chủ chi còn cô đi chợ.”
Tần Uyển Linh sửng sốt, một lát sau cười nói: “Hay là để cho
Quân Quân chọn đi, con bé vốn được coi là người sành ăn mà.”
“Dì!” Nghĩ đến gọi thức ăn là lại nhớ đến bữa cơm lần thi tốt
nghiệp trung học đó, Trần Hiểu Quân không chịu: “Dì, dì là y tá nên biết ăn cái
gì là tốt, con nghe theo dì hết.”
Đến lúc này thì Tần Uyển Linh cũng không tiện từ chối:
“Thôi, được rồi!”
Tần Uyển Linh vừa chọn món xong thì Trình Hiểu Quân cũng xuất
hiện: “Mẹ, bác Trần, Quân Quân… Thật xin lỗi, con tới trễ quá!”
“Chưa muộn đâu, món ăn còn chưa có dọn lên mà, ngồi đi con.”
ba Trần cười nói.
Trình Hiểu Quân thấy chỉ còn mỗi cái ghế ngồi giữa Hiểu Quân
và mẹ còn trống liền ngồi vào đó.
“Sao bây giờ con mới đến, không phải con nói là đã đi trước
rồi sao?” Tần Uyển Linh không hiểu đã đi trước rồi thì sao lại còn đến trễ hơn
cả họ.
“À…” Trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn qua Trần Hiểu Quân bên cạnh
mới nói: “Con đi mua cái này nên mới đến trễ ạ.” Trình Hiểu Quân từ trong túi lấy
ra một cái hộp nhỏ đưa cho Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân rất thành khẩn nói:
“Quân Quân, cái này là cho cậu, cậu mở ra xem có thích không?”
“Sao lại tặng cái này cho tôi?” Trần Hiểu Quân ngập ngừng nhận
lấy cái hộp quỷ đáng ghét cho cô, mở ra xem, “Đây là…”
“Là gì vậy?” Hai vị phụ huynh lại rất tò mò.
Trình Hiểu Quân cười nhạt: “Chỉ là một cái vòng tay thôi ạ.”
Sau đó lại hỏi, “Quân Quân? Có thích không…”
“Cậu lấy cái này ở chỗ của Âm Âm hả?” Trần Hiểu Quân hỏi ngược
lại.
Ánh mắt Trình Hiểu Quân khẽ động một chút rồi mới nói:
“Không phải đâu…”
“Sao tôi lại thấy cái vòng tay vỏ xò này giống y chang như cái
đã từng cùng xem với Âm Âm, chỉ khác là có nhiều một vòng dây thôi?” Trần Hiểu
Quân không biết tại sao lại mất hứng ngắt lời Trình Hiểu Quân.
Hai vị phụ huynh ở bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, than thở.
“Quân Quân, Hiểu Quân đưa cho con thì con cứ nhận đi, phải nể
mặt người ta một chút chứ.” Ba Trần lên tiếng trước tiên, con bé này thật là
làm cho người ta phải đau đầu mà, không biết phép tắc gì hết trơn, haizzz không
biết ai đã dạy nó như vậy không biết nữa!
“Đúng đó, Quân Quân, cho dù con có thích hay không thì cũng
là tâm ý của Hiểu Quân, con cứ nhận đi!” Tần Uyển Linh cũng ở một bên phụ họa.
Trần Hiểu Quân ngượng ngùng nhìn hai vị phụ huynh, thầm nghĩ
mình không phải là không thích chỉ là muốn biết rõ cái này lấy ở đâu thôi, cái
tên quỷ đáng ghét ngu ngốc, đầu gỗ, lại làm mình mất mặt, lại còn ở trước mặt
dì nữa chứ! Trong lòng mặc dù đang mắng Trình Hiểu Quân nhưng cô vẫn nghe lời
nhận món quà hơn nữa còn ôn nhu quay qua Trình Hiểu Quân nói: “Cám ơn!”
Ở góc độ của hai vị phụ huynh sẽ không nhìn thấy được ánh mắt
mà Trình Hiểu Quân nhận được hoàn toàn không phải là ôn nhu đơn giản như vậy.
Bữa ăn tối này cũng không đến nỗi khó chịu đựng như Trần Hiểu
Quân đã tưởng tượng, chủ yếu vẫn là ba và dì tán gẫu với nhau rất hợp ý, ngoài
việc đôi lúc ba và dì hỏi cô và quỷ đáng ghét mấy câu như hai đứa ở trong trường
học như thế nào, có chơi với bạn tốt hay không, có cùng đi chơi, hoặc học tập
gì gì đó, thì bữa ăn này vẫn rất dễ chịu.
Trần Hiểu Quân vốn định kỳ nghỉ đông này tránh không gặp quỷ
đáng ghét thì mới đến ngày thứ ba thì kế hoạch đã phá sản rồi, có một thì có
hai, có hai thì có ba, chuyện kế tiếp hoàn toàn vượt quá phạm vi dự kiến của Trần
Hiểu Quân. Không biết ba Trần muốn nán lại lâu hơn hay là như thế nào, mà còn
nói qua tết sẽ cùng cả nhà dì ăn một bữa cơm đoàn viên, quyết định này “hù” Trần
Hiểu Quân đến trợn mắt hốc mồm. Bất luận Trần Hiểu Quân có cam kết với ba là cô
có thể tự mình làm ra một bàn cơm đoàn viên rất phong phú thế nào cũng không được,
kết quả vẫn là ba Trần thắng chung cuộc.
Tối ba mươi tết bốn người ở nhà Trần Hiểu Quân chuẩn bị bữa
cơm đoàn viên, dĩ nhiên người nấu cơm còn ai khác ngoài Tần Uyển Linh và Trần
Hiểu Quân. Cũng không biết có phải là do không khí của ngày ba mươi tết cuốn
hút hay không mà món ăn cũng rất nhiều, Tần Uyển Linh cùng Trần Hiểu Quân ở
trong phòng bếp bận rộn đến mức chân không chạm đất, ba Trần cùng Trình Hiểu
Quân nhìn cũng sốt ruột: “Có cần bọn tôi giúp một tay không?”
Tần Uyển Linh tranh thủ thời gian nói: “Không cần không cần,
sắp xong rồi!” Bà dừng một giây rồi lại nói, “Chết rồi, Hoằng Đào, cái bàn còn
chưa có dọn xong, anh đi dọn cái bàn trước đi, còn Hiểu Quân con ở lại đây giúp
mẹ một tay.”
Ba Trần theo lời ôm chén dĩa ly tách dọn ra bàn, Trình Hiểu
Quân cũng nghe lời ở lại chờ mẹ giao việc.
Tần Uyển Linh xào rau, Trần Hiểu Quân giúp Tần Uyển Linh hấp
cá, ước chừng là đã chín, Trần Hiểu Quân liền mở nồi hấp ra thử độ nóng rồi quấn
khăn lấy cá ra, có thể do là cái đĩa hấp rất nóng, cũng có thể là cái khăn quá
mỏng mà Trần Hiểu Quân sau khi nhanh chóng để cái đĩa xuống liền giậm chân la:
“Ấy da, Nóng quá! Nóng quá!” còn không ngừng thổi ngón tay.
“Quân Quân, có bị phỏng không? Để mình xem một chút!” Trình
Hiểu Quân hai bước chạy đến trước mặt Trần Hiểu Quân, kéo tay của cô đang bị
nóng đỏ, “Phải ngâm nước lạnh ngay, bằng không sẽ bị rộp lên đó.” Nói xong liền
kéo tay Trần Hiểu Quân để vào dưới vòi nước chảy.
Trần Hiểu Quân bị động tác nhanh chóng của quỷ đáng ghét làm
cho không kịp phản ứng thì người đã bị cậu kéo tới bên bồn rửa, sửng sờ nhìn quỷ
đáng ghét trong chốc lát nắm hai tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn vừa nhẹ nhàng
vuốt ve ngón tay bị phỏng!
Cậu ta đang làm gì vậy? Cái đầu chậm chạp của Trần Hiểu Quân
bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, làm cái gì mà dựa vào gần như vậy, tự tôi cũng không
phải là không biết là phải ngâm nước lạnh, Trần Hiểu Quân trong lòng kháng cự
như vậy nhưng không biết sao cũng không cách nào rút tay ra, nhìn quỷ đáng ghét
gần có thể nghe thấy được trên người cậu ta có mùi rất mát mẻ, có thể nhìn rõ vẻ
mặt cậu ta đau lòng như thể chính mình mới là người bị thương, cô chỉ có thể
ngơ ngác mà nhìn, ngay cả tay cũng không rút ra…
Tần Uyển Linh không có nghe thấy tiếng của hai người nên
quay đầu lại nhìn thoáng qua, đập vào mắt bà là hình ảnh thằng con yêu quý đang
cẩn thận kỷ lưỡng rửa vết thương cho Quân Quân, còn Quân Quân ở bên cạnh thì đỏ
mặt ngẩn người, hai đứa nhỏ này thật là… Tần Uyển Linh khẽ lắc đầu, sau khi thở
dài lại tiếp tục làm việc của mình.
Trần Hiểu Quân cũng không nhớ rõ quá trình này làm sao mà kết
thúc, tóm lại khi cô khôi phục đầu óc về lại lúc bình thường thì lại bận túi bụi
với việc xào rau, chẳng có thời gian mà nghĩ đến những cái khác, cô cố ý lờ đi
những cảm xúc khác lạ trong lòng để giúp dì xào rau.
Chừng hơn một giờ sau, một bàn đầy đồ ăn đã tươm tất, Tần Uyển
Linh cùng ba Trần ở bên ngoài chuẩn bị bàn ăn, còn Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu
Quân thì cùng nhau bưng cái mâm thức ăn.
Trình Hiểu Quân đang cùng hai vị phụ huynh ở bên ngoài suy
tính nên xếp các món ăn như thế nào thì chợt nghe từ trong phòng bếp có tiếng rống
to: “Quỷ đáng ghét!” Chắc là đợi sốt ruột quá nên Trần Hiểu Quân cũng quên mất
là ở nhà không nên gọi Trình Hiểu Quân là quỷ đáng ghét.
Hai vị phụ huynh sửng sốt, Trình Hiểu Quân phản ứng rất
nhanh: “Quân Quân nhất định chờ nóng ruột lắm rồi, con vào trong bếp trước đây ạ.”
Hai vị phụ huynh nhìn nhau, rồi gật đầu cho phép Trình Hiểu
Quân đi.
Trình Hiểu Quân lập tức chạy vào bếp: “Quân Quân?”
“Sao cậu lại chậm chạp quá vậy, đồ ăn nguội hết rồi đây
này.” Giọng điệu oán trách của Trần Hiểu Quân khiến Trình Hiểu Quân nhất thời
luống cuống cả lên.
“Quân Quân…” mới vừa rồi Quân Quân là đang oán trách mình
đúng không.
“Đồ ngốc, còn đứng đó làm gì, không tới bưng thức ăn à?” Trần
Hiểu Quân trợn mắt nhìn, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không có cảm giác là đang tức
giận.
“A!” Lẽ nào là do mình suy nghĩ nhiều quá, Quân Quân vẫn đối
xử với mình rất tốt? “Quân Quân!”
“Còn kêu cái gì nữa? Mau lại đây!” dấu hiệu không còn kiên
nhẫn, “Đầu óc cậu bị úng nước hả, nghe không hiểu lời của tôi nói sao?”
Trình Hiểu Quân lúc này mới buộc mình phải trấn định, có lẽ
là Quân Quân hôm nay tâm trạng tốt: “Được rồi!” Cầm cái mâm nhanh chóng rời khỏi
chỗ làm cho mình khó hiểu.
Trần Hiểu Quân ù ù cạc cạc nhìn quỷ đáng ghét đi ra cứ như
đang chạy trốn, bộ đầu óc có vấn đề gì hả? Thiệt là kỳ quái!
Bốn người chỉ chốc lát sau đã chuẩn bị xong, ngồi quây quần
bên bàn cơm, ba Trần nâng ly mời mọi người: “Tôi trước mời mọi người một chén!
Kính Uyển Linh từ trước tới nay luôn quan tâm, chăm sóc Quân Quân, cám ơn cô đã
đối xử với Quân Quân như thể con gái do chính mình sinh ra, cũng cám ơn cô đã
giúp đỡ tôi, nếu như không có cô, tôi không thể nào có đủ nghị lực để tập trung
vào công việc như vậy!” Rồi ông lại nâng chén nói với Trình Hiểu Quân: “Hiểu
Quân, bác cũng muốn cảm ơn con, nếu như không có con giúp, bác cũng không biết
đứa con gái này của bác sẽ thành ra bộ dạng gì nữa, nó rất tùy hứng rất ngang
ngược còn bướng bĩnh nữa, có lúc không thể nào mà nói đạo lý được với nó; không
có con tỉ mỉ phụ đạo, Quân Quân nhất định sẽ không giống thuận lợi thi lên đại
học như bây giờ.”
“Bác Trần…” trình Hiểu Quân liếc mắt nhìn Quân Quân, trong
lòng có chút áy náy, cậu thật ra thì làm cũng không tốt, không thể giúp Quân
Quân làm tốt hơn…
“Ba…” Ba Trần nói những lời này coi như là bóc trần khuyết
điểm của cô, nhưng mà sau khi nghe xong Trần Hiểu Quân lại cảm thấy trong lòng
khó chịu, khó chịu đến nỗi nói không nên lời.
“Trong lúc vui mừng như thế này thì sao lại nói vậy, tối nay
phải thật vui mới đúng, chúc cho anh Hoằng Đào sự nghiệp thăng tiến, chúc cho
việc học của Hiểu Quân và Quân Quân luôn thành công, cạn chén nào.” Có lẽ lời
chúc cũng Tần Uyển Linh cũng là tiếng lòng của mỗi vị phụ huynh, ngoài cửa sổ bừng
lên từng đợt từng đợt pháo hoa rực rỡ.
“Ba, dì, pháo hoa đẹp chưa kìa, chúng ta đi xem một chút
đi!” Trần Hiểu Quân cứ giống như Columbo phát hiện châu lục mới, chạy đến ban
công thưởng thức phóa hoa được bắn lên rợp trời.
Hai vị phụ huynh cùng Trình Hiểu Quân sau đó cũng đứng ở ban
công thưởng thức cảnh đẹp hiếm có ở thành phố này.
Những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc chiếu sáng cả thành thị
cũng chiếu sáng cả những người đang đứng đó thưởng thức, Trình Hiểu Quân nhích
hai bước tới gần Trần Hiểu Quân nhìn nét mặt cô hớn hở mà hưng phấn đáng yêu
thưởng thức pháo hoa, lẳng lặng đem một cái kẹp tóc nạm đá cài lên tóc Trần Hiểu
Quân.
Trần Hiểu Quân chỉ nghi ngờ liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đứng
ở bên cạnh rồi quay đầu tiếp tục nhìn pháo hoa mộng ảo xinh đẹp.
Pháo hoa tối hôm đó đã trở thành màn pháo hoa đáng giá nhất
trong lòng rất nhiều người, đẹp mà mộng ảo, thực vui vẻ, thực thỏa mãn, thực cảm
động, làm rung động lòng người…
Năm mới này của Trần Hiểu Quân trôi qua vô cùng náo nhiệt với
vô vàng công việc bận rộn mà thu hoạch cũng hề nhỏ.
Mùng một cùng ba đến nhà đồng nghiệp chúc mừng năm mới, nhận
được không ít tiền lì xì, khiến cho hầu bao của cô được một bữa thịnh soạn.
Mùng hai cùng ba đến nhà họ hàng thân thích chúc tết, hưởng thụ hai ngày tết được
đãi ngộ như công chúa, sung sướng đến mức không muốn quay về nhà. Mùng bốn về
nhà lại nhận được món quà năm mới của dì, một bộ «Lịch sử Âu Mĩ —— tiểu sử mười
vị lãnh đạo quân sự vĩ đại», dì đúng là rất tâm lí, biết mình gần đây có hứng
thú với lịch sử nước ngoài là tặng ngay bộ sách này, cô không nhịn được thơm
lên mặt Tần Uyển Linh hai cái làm Tần Uyển Linh cười không ngớt. Đầu năm cùng bạn
trung học tụ tập, ăn cơm uống rượu ở KTV mãi cho đến mười giờ sợ ba lại cấm cửa
đành phải lén chuồn về trước, lên giường ngủ một giấc ngon lành. Sau đó là họp
lớp với các bạn sơ trung, rồi tiểu học, lớn lớn nhỏ nhỏ, lớp ba lớp năm lớp
tám, rồi lại lớp mười, lớp mười hai nên Trần Hiểu Quân ban ngày chẳng có một
chút thời gian rỗi.
Kỳ nghỉ đông này đúng là không đủ để Trần Hiểu Quân xóa đi
thời điểm tự mình lên kế hoạch phát triển, tất nhiên cô vẫn chơi đùa rất vui vẻ,
trừ việc là mỗi ngày đều phải nhìn thấy quỷ đáng ghét và đụng mặt cái tên Bành
Hạo đã phá hủy cô danh dự bà mối của cô trong một lần họp lớp trung học, rồi lại
bị bạn học chọc ghẹo vì một tin đồn thất thiệt nào đó ở trường ra thì mọi thứ
còn lại đều trôi qua rất vui vẻ. Kì nghỉ đông trôi qua thật nhanh, thấm thoát
mà đã hết một tháng, các bạn học cũng lục tục trở về trường, Trần Hiểu Quân
cũng theo đại quân hồi trường mà về tới trường.
Ở trường Trần Hiểu Quân lại quay về với cuộc sống nhàn nhã
trước kia, còn Trình Hiểu Quân thì không được may mắn như vậy, chương trình học
của trường y rất nhiều mà áp lực cũng rất lớn, không cẩn thận một chút là bị thầy
giáo mắng nhiếc. Vì vậy Trình Hiểu Quân không có cách nào khác đành phải dồn
toàn bộ tinh thần và sức lực cho việc học, chỉ những lúc rảnh rỗi mới cố ý lẩn
quẩn quanh những nơi Trần Hiểu Quân có thể xuất hiện.
Chuyên ngành của Trình Hiểu Quân là ngoại khoa, chương trình
học quan trọng nhất của ngoại khoa là gì, kỹ năng quan trọng nhất của bác sĩ
khoa ngoại là gì, đương nhiên là làm phẫu thuật, mà cái này thì phải học ra
sao? Hiệu quả nhất chẳng còn gì ngoài thao tác trên thực tế, cho nên Trình Hiểu
Quân từ học kỳ đầu tiên năm nhất đã được học lý thuyết giải phẫu ngoại khoa, đến
cuối học kỳ hai thì được hướng dẫn kỹ thuật giải phẫu ngoại khoa, sau đó vào
năm hai thì bắt đầu thực hiện thao tác thực tế. Ban đầu nhà trường chắc chắn sẽ
không để cho học sinh thực hành thí nghiệm trên cơ thể sống, bất kỳ thứ gì muốn
nhận biết và nắm chắc cũng phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất, không phải cứ
hiểu rõ các bộ phận của cơ thể người là có thể lấy con người ta ra mà làm giải
phẫu, hơn nữa nhà trường cũng không thể có nhiều xác người cho sinh viên sinh
thực hành như vậy. Nền móng của thao tác thực tế, bước đầu tiên chính là giải
phẫu trên —— động vật.
Trình Hiểu Quân học cái gì cũng nhanh, hơn nữa cậu lại có
phương pháp học riêng thích hợp cho mình, tất cả chương trình học cậu đều đã học
nhuần nhuyễn, nhưng đến năm thứ hai đại học cậu mới phát hiện có một số việc vẫn
rất khó khăn, ví dụ môn giải phẫu chẳng hạn. Lúc mới bắt đầu thầy giáo để cho bọn
họ mổ cá, ếch nhái linh tinh…, Trình Hiểu Quân còn có thể tạm thời đối phó được,
dù sao thấy nhiều cũng có thể chịu được. Sau đó lại từ từ học đến giải phẫu chuột,
mèo, chó… Đến đây thì Trình Hiểu Quân không thể nào mà chịu nổi nữa, nhìn những
con vật đang còn sống bỏ mạng ở dưới lưỡi dao của mình… Cậu không thể nào chịu
được…
Trình Hiểu Quân là một người nội tâm rất yếu đuối, trước mỗi
lần tiến vào phòng thực hành giải phẫu trong lòng đều đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ
càng, vậy mà cứ nhìn những con vật thật sự còn sống trước mắt là cậu lại không
nỡ ra tay, nhưng cậu cũng không phải là một người dễ dàng từ bỏ, mỗi lần vào
phòng giải phẫu đều phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể xuống dao, sau khi
con đao được hạ xuống cậu luôn ép mình phải làm tốt hơn, nhưng vẫn có không ít
lần bởi vì không chịu nổi cảnh “Máu chảy đầm đìa” mà chạy ra khỏi phòng giải phẫu
tới nơi không có bóng người mà ói hết lần này đến lần khác.
Cho dù ở trước mặt người khác cậu có ra vẻ mình có thể làm
được, mình có thể làm được, nhưng sự kháng cự trong lòng nhiều khi cũng không
cách nào che dấu nổi, bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Triệu Bân là người cảm nhận
sâu sắc nhất. Triệu Bân đã nhiều lần thấy Trình Hiểu Quân sau khi kết thúc thí
nghiệm lúc về ký túc liền chui vào trong phòng tắm ói rất lâu, cho đến khi
Trình Hiểu Quân sắc mặt tái nhợt từ trong phòng tắm bước ra ngoài, cậu ta cũng
không biết có nên an ủi Hiểu Quân hay không, bởi vì cho dù có bị khó chịu như vậy
thì Trình Hiểu Quân vẫn là người được thầy giáo khen là làm tốt nhất. Nói thật,
Triệu Bân rất khâm phục tính kiên trì của Trình Hiểu Quân, mỗi khi cậu nhìn
Trình Hiểu Quân từ đằng sau lại liên tưởng đến nếu như Trình Hiểu Quân kiên
trì, có lẽ không có chuyện gì là cậu ấy không làm được. Nhưng tình huống như thế
cứ xuất hiện quá nhiều và quá lâu, Triệu Bân cũng nhìn không được mà lo lắng đi
đến cửa phòng tắm coi chừng, nửa giờ sau Trình Hiểu Quân cuối cùng cũng từ
phòng tắm bước ra, Triệu Bân lo lắng ngó chừng người nào đó bước chân đang lảo
đảo:
“Trình Hiểu Quân, cậu không cần phải ép mình làm những chuyện
mà cậu cảm thấy khó chịu, ngày hôm qua chịu đựng, hôm nay cũng chịu đựng, vậy
còn ngày mai thì sao, có chịu nỗi không? Rồi những ngày sau đó nữa thì làm sao
đây? Cậu có biết cho dù không tính đến chuyện bây giờ cậu có thể chịu được, sau
này cậu phải làm sao mà chịu được hả?”
“Cậu không cần lo lắng đâu, lâu rồi cũng thành quen mà.”
Trình Hiểu Quân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
“Lâu rồi thành quen?” Triệu Bân không biết nên tin hay không
nên tin những lời này của Trình Hiểu Quân: “Cậu có thấy Tiểu Diệp nhát gan
không dám cầm dao mổ của lớp chúng ta không, chỉ trong nửa năm mà cậu ta không
những cầm được cầm dao mổ mà còn có thể mặt không đổi sắc tiến hành giải phẫu
và phân tích các bộ phận, còn cậu thì sao? Cậu cũng có thể làm được như thế,
nhưng mà tại sao đến đến giờ này mà cái tật “xong việc là ói” lại một chút cũng
không thay đổi, thậm chí gần đây càng ngày càng nghiêm trọng vậy hả?”
Trình Hiểu Quân ở trong lòng cười khổ, cậu cũng không biết tại
sao mình lại thấy khó chịu với những thứ kia, thấy khó chịu khi cầm dao mổ, thấy
khó chịu khi giải phẫu, khó chịu khi khâu lại, cả quá trình khó chịu không cách
nào nhịn được, cậu vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng kết thúc một khắc kia cậu lại
khó có thể thừa nhận. Có lẽ mình thật mình thật giống như những lời Quân Quân
nói nửa vời như vậy, yếu đuối như vậy, hơi một tí là chịu không được: “Vậy cậu
nói cho mình biết, có cách gì để mình không còn bị như vậy nữa không?”
Triệu Bân thở dài, ngồi ở bên cạnh Trình Hiểu Quân: “Đây là
tâm lí của cậu có vấn đề, cái này chỉ có thể dựa vào một mình cậu mà thôi. Hay
là, cậu đi gặp bác sĩ đi, không thể cứ để cậu như thế này, mình thấy cậu không
nên bức bách bản thân quá, như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề.”
Cái đề tài này theo lời khuyên can, tiên đoán chính xác của
Triệu Bân mà tiếp tục kéo dài mãi đến sau học kỳ hai, bệnh trạng của Trình Hiểu
Quân vẫn không có chút khởi sắc, nhưng nhà trường sẽ không chờ một mình Trần Hiểu
Quân, thầy giáo cũng không thể bởi vì một mình cậu mà làm nhỡ tất cả chương
trình học, bản thân Trình Hiểu Quân cũng sẽ không cho phép mình trốn tránh, cứ
như thế mà kết quả thành ra hỏng bét, vào tiết đầu tiên được giải phẫu trên cơ
thể con người khi Trình Hiểu Quân đang trực tiếp cầm dao mổ sự bài xích kháng cự
lại trào lên khiến cậu bỏ chạy ra khỏi phòng học ngay trước mặt tất cả bạn học
và thầy giáo, tình hình hình như đúng là càng lúc càng nghiêm trọng…
Trình Hiểu Quân chạy một mạch đến WC đem toàn bộ cảm giác
sôi trào trong dạ dày trong nửa giờ qua nôn ra hết, rửa mặt, nhìn khuôn mặt
trong gương không có chút huyết sắc, phải làm sao bây giờ, nếu như không thể cầm
dao mổ thì phải làm sao bây giờ? Trình Hiểu Quân chưa từng nghĩ mình sẽ luôn nắm
chắc bài vở và bài tập lại gặp phải vấn đề khó giải quyết đến như vậy. Sau khi
cảm thấy khá hơn một chút, một mình cậu lang thang không mục đích trong sân trường,
đi mãi đi mãi rút cuộc lại tới sân bóng nhỏ mà cậu thường xuyên lén đến xem
Quân Quân luyện bóng. Quân Quân không có ở đây, như vậy cũng tốt, sẽ không bị cậu
ấy nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình.
Sẽ không nói chuyện, sẽ không đi bộ, sẽ không chạy bộ, không
biết nấu cơm, không thể dục, không có sức lực mạnh mẽ, cũng không đủ năng lực…
Thì ra là có rất nhiều thứ sẽ không thể…
Những thứ này mình dùng mười mấy năm để thay đổi để cải thiện,
lần này còn có thể không? Có còn kịp không?
Trình Hiểu Quân một mình ngồi trên bãi tập, người ra người
vào, mặt trời cũng khuất dần, cậu cũng không để ý rốt cuộc mình đã ngồi đây bao
lâu, đôi mắt cứ nhìn thời gian vùn vụt trôi qua nhưng từ đầu đến cuối đều không
có ý động bước chân.
“Này, quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân cầm quả bóng rổ trên
tay đá đá vào chân Trình Hiểu Quân, “Tại sao cậu vẫn còn ở đây?” Từ giữa trưa
mãi cho đến khi tối, buổi chiều hại tôi không thể luyện bóng, bây giờ còn chưa
đi? Không phải ngay cả cơm cũng không thèm ăn chứ!
“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân hơi bất ngờ, mỉm cười, “Tại sao
cậu lại ở đây?”
Trần Hiểu Quân giận dữ trừng mắt: “Tôi làm sao ở đây á? Tôi
không nên ở chỗ cậu nên ở hả?”
Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân cầm quả bóng rổ trên tay, thật
là khờ, lại còn hỏi Quân Quân vì sao ở đây nữa, Quân Quân tới đây nhất định là
đi tập bóng rồi, cậu cười nhạt một tiếng: “Mình không phải có ý này, chẳng qua
là bây giờ đã muộn mà Quân Quân còn cố gắng luyện bóng cảm thấy bất ngờ thôi,
Quân Quân trước kia cũng không ham thích học tập như vậy.”
Hôm nay sao lại cười miễn cưỡng như vậy? Trần Hiểu Quân cảm
thấy kỳ quái: “Quỷ đáng ghét, cậu làm sao vậy?” Mặc dù Trần Hiểu Quân cảm giác
mình bây giờ nhất định là đang xen vào việc của người khác, nhưng không nhịn được
tò mò vẫn hỏi, rất kỳ lạ, người này rất giống như đang gặp phải vấn đề khó khăn
gì đó, ngạc nhiên ha, nhất định phải khai thác! Trần Hiểu Quân đã ở trong lòng
thầm suy tính.
“Không có gì, chỉ là không cách nào tiến hành giải phẫu cơ
thể người thôi.” Một câu nói rất đơn giản.
Là vì cái này? Tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì to tát, gặp
phải chuyện lớn bị phản bội đả kích gì nữa chứ, thật là lãng phí trí tưởng tượng!
Ấy không phải, là không thể làm giải phẫu cơ thể người sao… Không thể làm giải
phẫu cơ thể người? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ nha…
“Cậu thật đúng là vô dụng quá mà, làm bác sĩ còn không dám động
vào dao mổ, chuyện này không phải là giống như chiến sĩ ra chiến trường không
biết bắn súng hay sao, vấn đề nghiêm trọng như thế cậu còn có tâm tư ở chỗ này
ngồi không nhanh đi luyện tập đi?” Trần Hiểu Quân nói giống như là cô hiểu rõ
tình hình.
Trình Hiểu Quân chỉ có thể thở dài, nếu như những điều Quân
Quân nói chỉ đơn giản như vậy thì hiện tại cậu cũng không lâm vào tình cảnh như
thế này: “Mình có luyện tập cũng vô dụng!” Luyện cả một năm nay rồi mà có được
đâu.
“Cái gì còn có chuyện cậu luyện mà cũng vô dụng sao?” Trần
Hiểu Quân bị gợi lên hứng thú, “Tôi muốn đi xem rồi, đi!” Nói là làm.
Trình Hiểu Quân không hiểu Quân Quân có ý gì đã bị cô lôi
đi: “Phòng giải phẫu sao, tôi muốn nhìn qua một chút!”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không kịp ngăn cản, Trần Hiểu
Quân đã kéo Trình Hiểu Quân nhanh chóng chạy tới phòng giải phẫu, “Chính là chỗ
này sao?” Vừa nói cô vừa đi vào bên trong.
“Bên trong? Trong đó có cái gì vậy? Có ma hả?” Trần Hiểu
Quân ra vẻ suy tư tiến gần quỷ đáng ghét, “Hay là, cậu sợ ma?” bốn chữ sau nói
ra rất to và rõ ràng.
Trình Hiểu Quân dở khóc dở cười, Quân Quân nhất định là đã đọc
quá nhiều sách kinh dị mất rồi, nếu như cậu sợ ma trong lòng hoảng hốt thì làm
sao có thể hoàn thành tốt thí nghiệm giải phẫu được: “Muộn quá rồi hay là cậu đừng
vào nữa, bên trong mùi rất nặng, nhất là vào buổi tối.” Nữ sinh trong viện y học
cũng không có nhiều người dám tới phòng giải phẫu vào ban đêm, Quân Quân nhất định
cũng không chịu được.
Trình Hiểu Quân không muốn để Quân Quân bước vào, nhưng Trần
Hiểu Quân rất tò mò không hiểu bên trong có cái gì: “Tôi mặc kệ, hiếm khi có cơ
hội như thế này, tôi nhất định phải vào xem một lát!” Không để ý tới sự ngăn cản
của quỷ đáng ghét, Trần Hiểu Quân kiên quyết bước vào.
Bên trong rất u ám, khi mở cửa một mùi nồng đậm xông vào
mũi: “Mùi này là…?”
“Formadehic.” Kéo lấy Quân Quân ở phía trước, “Đi ra ngoài
đi, mùi này rất khó chịu.”
“Không!” Cô tiếp tục tiến lên. “Lần đầu tiên gặp dì tôi đã
ngửi thấy trên người dì có mùi nhàn nhạt như thế này, tôi cảm thấy rất thơm.”
Rất thơm? Sợ rằng trên thế giới này cũng không tìm ra được
cô gái nào cho rằng mùi Formadehic lại thơm, chẳng qua nếu như không ghét thì
sau này mình… Mải suy nghĩ bước chân người phía trước bỗng dừng lại: “Quân
Quân?”
Trần Hiểu Quân quay đầu lại vẻ mặt kỳ quái nhìn quỷ đáng
ghét, ngơ ngác nói: “Đây là…”
Trình Hiểu nhìn về phía Quân Quân vừa nói, đó là… Lập tức
kéo Quân Quân vào trong ngực, một tay ôm lấy eo của cô một tay che lấy đôi mắt:
“Không có chuyện gì, đừng sợ, cậu cứ coi như không thấy gì cả, chúng ta đi ra
ngoài đi.”
Nhưng Trần Hiểu Quân không để ý tới lời của Trình Hiểu
Quân…, gạt bàn tay của Trình Hiểu Quân đang che lấy mắt mình ra: “Thì ra là
trong phòng thí nghiệm thật sự có người à, tôi còn tưởng trong sách chỉ nói bừa,
có một người này thôi sao?”
Trình Hiểu Quân khó hiểu, người? Cái thi thể nằm trong bồn
thuốc Formadehic vậy mà Quân Quân lại có thể dùng giọng thoải mái mà nói ra như
vậy? Hơn nữa, thứ này được coi là người sao: “Quân Quân, cậu không sợ à?” Lại
còn nhìn những thứ này vào buổi tối nữa.
“Tại sao phải sợ?” Trần Hiểu Quân không chút sợ hãi rời khỏi
Trình Hiểu Quân, sau đó cầm lấy một cây gậy thủy tinh trên bàn thí nghiệm thăm
dò thi thể trong bồn kinh ngạc nói: “Còn co dãn này!”
Trình Hiểu Quân ngây dại, Quân Quân có biết mình đang làm gì
không đấy, cậu ngăn cánh tay đang tiếp tục đâm “Người”: “Quân Quân?”
“Sao vậy?” Trần Hiểu Quân mất hứng khóe mắt cụp xuống, “Rất
vui mà!” Trần Hiểu Quân lúc này đem thần kinh thô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trình Hiểu Quân bất giác ngây người không biết nên nói gì
cho phải nữa.
Trần Hiểu Quân cau mày, quỷ đáng ghét này tại sao giống như
thấy… động vật quý hiếm vậy: “Cậu ngây ngốc cái gì! Không phải là cậu sợ thật đấy
chứ?” Lấy tay quơ quơ trước mặt quỷ đáng ghét, không có phản ứng liền đá một cước,
“Cậu thiếu não à? Nhìn không khác gì thằng ngốc!”
Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân mắng cho liền tỉnh táo: “Cậu
hoàn toàn không sợ chút nào, không cảm thấy buồn nôn à?”
Trần Hiểu Quân giống như nhìn thấy người bị bệnh thần kinh
chán nản nói: “Có cái gì mà phải sợ, buồn nôn? Trên thứ đó đầy đủ bộ phận cơ thể
người thì phải buồn nôn cái gì?” Trần Hiểu Quân một chút cũng không có cảm thấy
buồn nôn, cô học Aerobics, hàng ngày phải nhìn sơ đồ mô tả động tác thể dục
aerobics nên đối với các bộ phận và vị trí trên cơ thể người thấy rất nhiều,
hơn nữa cũng không còn cảm thấy đáng sợ.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cảm thấy Quân Quân cứ đơn giản
thật khiến cho cậu cảm thấy thoải mái. Trước kia có lẽ là bản thân mình suy
nghĩ quá nhiều, không phải là động vật và thi thể ư, chết thì cũng đã chết, còn
sống thì chỉ biết sau khi mình động đao còn sống rất tốt, không cần thiết phải
nghĩ bọn họ trước kia đã sống như thế nào, khi bị giải phẫu thì như thế nào, những
thứ này cũng chỉ là đối tượng thí nghiệm, cứu giúp người bệnh, chỉ có lớn gan
dùng con dao mổ trong tay mới có thể khiến cho những thứ động vật hoặc con người
này bây giờ và về sau này được sống tốt hơn.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không nhịn được kích động trong
lòng, ôm chầm lấy cô gái dị thường khả ái xinh đẹp trước mắt: “Cảm ơn cậu, cậu
thật là đáng yêu, mình rất thích!”
Trần Hiểu Quân bị cái ôm này dọa cho choáng váng, cô cảm thấy
cái ôm này quá đột ngột lại không hề có lý do, quá không hợp với lẽ thường,
quá… ấm áp…
“Cậu làm gì thế?” Không biết bao lâu sau Trần Hiểu Quân dùng
sức đẩy quỷ đáng ghét ra, chỉ vào cậu trách mắng: “Quỷ đáng ghét, cậu, cậu dám
ôm tôi! Khốn kiếp!”
Lại hung hăng chạy trối chết biến mất khỏi phòng giải phẫu,
để lại cho Trình Hiểu Quân vẫn còn đang bất động một bóng lưng đã khất xa, thế
nhưng lần này ngoài một chút mất mát và khổ sở Hiểu Quân lại cảm thấy một chút
sung sướng và ngọt ngào…
Trong khoảng thời gian này Triệu Bân ngạc nhiên phát hiện sắc
mặt Trình Hiểu Quân tốt lên rất nhiều, có vẻ trưởng thành hơn trước, tâm trạng
không còn tồi tệ nữa, nhất là trong giờ giải phẫu cũng không nhìn thấy cậu ấy bộ
dáng chật vật “Hốt hoảng bỏ chạy” rồi “Nôn mửa”, chẳng lẽ là do thầy giáo tìm cậu
ta nói chuyện, nhanh như vậy đã khiến cho cậu ấy thoát khỏi bóng ma tâm lí ư?
Quả là thần kỳ, Triệu Bân quyết định thay đổi thái độ đối với vị giáo sư giải
phẫu biến thái máu lạnh đó, bội phục!
【Nhật ký】Mình, muốn khẳng định mình!
Quân Quân, nhất định bây giờ cậu đang trải qua những ngày
tháng rất hạnh phúc, mình cũng có thể thường xuyên từ xa nhìn thấy cậu, thấy nụ
cười vui vẻ, rất vui vẻ của cậu có thể trôi qua nhẹ nhàng như vậy, như vậy là đủ
rồi, mình chỉ muốn cậu sống một cuộc sống vô tư hạnh phúc.
Được sống cùng dưới một bầu trời một mảnh đất với cậu, được
thấy cậu vui vẻ, là mình như được tiếp thêm thuốc vượt qua những đau khổ, trốn
tránh. Hai năm qua, không biết có bao nhiêu lần mình chăm chú nhìn theo cậu, đuổi
theo bóng dáng của cậu để đẩy lùi đi những ưu sầu, khó chịu và chán nản trong
lòng. Mình nghĩ quả thật là mình không tốt, không đủ mạnh mẽ, cho nên đến bây
giờ cậu vẫn còn ghét mình, có lúc mình cũng ghét bản thân mình, rõ ràng đã rất
nỗ lực nhưng cũng không có cách nào làm được. Mình nghĩ mình quả thật như những
gì cậu nói, mình thực vô dụng!
Biết bao nhiêu lần, mình đã nghĩ cách tiến gần cậu, nhưng cậu
lại cách xa mình đến như vậy, trái tim bị cậu tổn thương không phải không biết
đau, nhưng không được nhìn thấy cậu mình còn cảm thấy đau đớn hơn. Mỗi một lần
khó khăn nhích tới gần, rời đi trước luôn là cậu, cái mình có được chỉ là bóng
lưng của cậu mà thôi… Quân Quân, mình vẫn luôn cố gắng tới gần cậu thêm một
chút, muốn cậu có thể chấp nhận mình, quá trình này quả thật rất gian nan nhưng
mình cảm thấy rất mãn nguyện.
Năm ngoái, mình đã được trải qua một năm mới khó quên nhất
vui sướng nhất trong mười mấy năm qua! Mình đã đem cái vòng tay vỏ xò mà mình cất
giấu đã nhiều năm tặng cho cậu, muốn sự thành tâm của mình đối với cậu được
cùng nhau thắt ở trên cái vòng này, chẳng qua là cậu không biết, nhưng mà chỉ cần
cậu thích, mình cảm thấy rất thỏa mãn. Mình biết cậu rất thích cái vòng đó, khi
mình thấy được nó tỉ mỉ đặt ở trước bàn học của cậu là mình đã biết rồi. Quân
Quân, xin cậu đừng chỉ để lại cho mình một bóng lưng cậu quyết tuyệt rời đi, có
lúc thật không cách nào tiếp nhận…
Năm mới, ngày lễ náo nhiệt nhất, lần đầu tiên mình và Quân
Quân cùng nhau đón năm mới. Quân Quân, cậu nhất định là không biết mình đã vui
vẻ đến mức nào đâu, cho dù là mẹ cũng không thể nào biết được niềm vui trong
lòng mình. Đêm hôm đó chúng ta giống như người một nhà cùng nhau chuẩn bị bữa
cơm đoàn viên, thật, trong lòng cũng cảm thấy rất viên mãn. Quân Quân, cậu nhất
định không biết lúc cậu chăm chú thưởng thức pháo hoa cậu đẹp đến cỡ nào đâu, đẹp
đến mức khiến cho không ai có thể rời mắt…
Mình lặng lẽ đem một cái kẹp đính đá đại biểu cho sự vĩnh viễn
cài lên tóc cậu nhưng cậu không phát hiện ra. Quân Quân, cậu không biết không,
từ lần thấy cậu bị người ta ăn hiếp kéo tóc đau đến chảy nước mắt, mình đã muốn
tặng cho nó cho cậu. Sau sự kiện đó, cậu quả nhiên không bao giờ thả tóc, tóc mới
chạm vai là đã bắt đầu buộc đầu tóc rồi, nhưng mà cho đến một ngày nọ sau nhiều
năm như vậy mình mới dám đem cái kẹp chuẩn bị đã lâu, lặng lẽ tặng cho cậu. Một
khắc kia, có pháo hoa làm chứng, nó ở trên tóc cậu lộ ra vẻ vô cùng chói mắt động
lòng người.
Đồ mình tặng cậu còn có rất nhiều rất nhiều thứ, tha thứ cho
mình bất đắc dĩ hèn hạ, mỗi một lần nhìn vẻ mặt khi cậu nhận được món quà cậu
thích thứ lỗi cho mình vì ở trước mặt mẹ và bác Trần hoặc mượn tay mẹ mình miễn
cưỡng cậu nhận quà của mình, mình nghĩ chỉ có dùng cách này cậu mới không cự
tuyệt mình. Cậu sau đó cũng không có đem những món quà đó trả lại cho mình có
phải là muốn nói rõ cậu cũng đón nhận mình, chấp nhận mình hay không…
Quân Quân, sung sướng nhìn cậu từ phía sau, mình cũng có
chuyện tự mình không có cách nào giải quyết được, cho dù mình đã dành rất nhiều
thời gian để khắc phục tâm bệnh nhưng cũng không thể thoát khỏi, nhưng mấy vẻ mặt
của cậu, vài động tác, vài câu nói của cậu cũng đã xóa tan sự lo lắng trong
lòng mình. Quân Quân, cậu biết không, mình rất may mắn, rất vui, lúc mình lưỡng
lự không biết có nên buông cái dao mổ trong tay hay không thì cậu đã ở bên cạnh
mình, củng cố quyết tâm cho mình. Mình nghĩ mình đã có thể lại dũng cảm lần nữa
cầm dao mổ rồi, Quân Quân cậu dũng cảm như vậy tại sao mình có thể hèn yếu lùi
bước chứ! Hơn nữa, hôm đó ở trong phòng giải phẫu, mình có thể cầm không chỉ là
dao mổ, mà còn có cả cậu đang ở trong vòng tay của mình, mình cũng không có
cách nào buông tay, cho dù cậu khiến cho mình đau đớn mình cũng không buông ra,
cho dù cậu có chạy trốn, mình vẫn nắm lấy cậu, không buông…