Gần đây, tâm trạng Trần Hiểu Quân không tốt, phải nói là vô
cùng không tốt. Cô cáu kỉnh đến mức gần như hành học trò mình ra tương ra bả
còn muốn đập nát cả cái điện thoại của mình nữa. Cái tên quỷ đáng ghét kia đi
cũng không thèm nói 1 lời, điện thoại cũng không có lấy 1 cuộc. Trần Hiểu Quân
bực dọc lôi mấy quyển truyện ra mau chóng nghiền ngẫm từng chữ, cuối cùng đưa
ra kết luận: Lời của đàn ông không thể tin tưởng được!
Thứ 6 Trần Hiểu Quân trở về nhà, ở dưới lầu vô tình gặp được
ba Trần và Tần Uyển Linh liền vui vẻ chào hỏi. Hai người cũng thấy rất bất ngờ
vì Trần Hiểu Quân đã lâu không có về nhà, nhưng được nhìn thấy con gái của mình
bậc làm cha mẹ ai chẳng cảm thấy hạnh phúc. Trần Hiểu Quân thậm chí chưa vào
nhà đã trực tiếp đi ăn cùng 2 người.
Trên bàn ăn lần này Trần Hiểu Quân rất kiệm lời, còn ba Trần
thì cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện với Tần Uyển Linh, Tần Uyển Linh cũng tùy
ý cùng ba Trần trò chuyện. Trần Hiểu Quân ngồi bên cạnh cũng không để ý đến 2
người, lâu rồi mới có được bữa ăn thịnh soạn thế này. Cơm ở trường cũng không tệ
nhưng không thể so với cơm nhà, lại càng không thể bì với cơm nhà hàng được. Đều
do cái tên đáng ghét kia hại mình không dám về nhà. Nghĩ đến đây Trần Hiểu Quân
liền tăng tốc ăn, cô muốn trong khoảng thời gian ít ỏi này phải ăn bù mới được.
Cũng may tạng người Trần Hiểu Quân không dễ béo nếu không cô không biết phải giảm
cân bao lần rồi.
Tần Uyển Linh nhìn Trần Hiểu Quân càn quét 1 bàn thức ăn lo
lắng hỏi: “Quân Quân! đừng ăn nhanh quá, con không nên ăn 1 lúc quá nhiều, kẻo
bụng lại khó chịu như lần trước thì sao?”
Trần Hiểu Quân nghe xong thì mặt đỏ bừng, cô nhớ tới lần đó
cô ăn cơm bằng cả 2 nhà cộng lại, tên đáng ghét kia còn giúp cô xoa bụng… Trần Hiểu
Quân lại muốn ném đũa đập bát, tại sao lại nghĩ đến cậu ta chứ? Đúng là âm hồn
bất tán dù không có mặt cũng vẫn quấy nhiễu mình, thậm chí đến ăn cơm cũng
không tha. Trần Hiểu Quân rót 1 ly nước chanh uống cho bình tĩnh lại. Không
nghĩ!… Không nghĩ nữa! Trần Hiểu Quân không ngừng tự nhủ.
Tần Uyển Linh khó hiểu nhìn Trần Hiểu Quân hỏi: “Quân Quân
con làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?”
Con đầu óc, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu hết á. Trần Hiểu
Quân rất muốn hét lên như vậy nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí mà vô lễ với dì
Tần: “Con không sao, chỉ là buổi chiều có 2 tiết thể dục, bị 1 đám mọt sách chọc
tức thôi ạ.”
“Thật vậy sao?” Ba Trần cảm thấy con gái đang nói dối nghi
hoặc hỏi.
“Ba…con không sao thật mà.” Sao ba nói cứ như không tin mình
vậy nhỉ?
Tần Uyển Linh không hỏi nữa. Bà biết khi gặp chuyện gì tức
giận Trần Hiểu Quân sẽ ăn không ngừng, còn nguyên nhân là gì thì nếu cô muốn
nói sẽ tự động nói. Lần này gặp Quân Quân bà còn có chuyện quan trọng hơn:
“Đúng rồi! Quân Quân gần đây con có liên lạc với Hiểu Quân không? Lâu rồi không
thấy nó gọi điện về.”
“Cậu ta cũng không gọi điện về nhà sao?” Trần Hiểu Quân kinh
ngạc hỏi lại sau đó liền muốn niêm phong miệng mình lại. Câu này không phải ám
chỉ mình cũng đang đợi tin tức của cậu ta hay sao? Trần Hiểu Quân ảo não suy
nghĩ. Gần đây không chỉ bị tên đáng ghét đó ám ảnh mà bây giờ cô còn phát hiện
ra bất cứ chuyện nào liên quan đến cậu ta cũng làm chỉ số IQ của cô giảm sút trầm
trọng. Trần Hiểu Quân tuy rằng không muốn nhưng trên thực tế từ trước đến nay
IQ của Trình Hiểu Quân luôn cao hơn cô.
“Quân Quân! Con cũng không biết tin tức gì của Hiểu Quân
sao?” Tần Uyển Linh thở dài: “Có lẽ trong trường bề bộn nhiều việc quá!”
Bận đến nỗi không có thời gian gọi điện? Ai tin chứ? Nói
không chừng ở trường bận rộn yêu đương nên quên mất cả mẹ. Đúng là bất hiếu! Trần
Hiểu Quân bất bình nghĩ. Nhưng những lời này không thể nói cho dì biết được, bằng
không dì nhất định sẽ buồn lòng. “Dì à! Dì đừng có lo, học y vốn rất bận rộn mà
hơn nữa năm thứ 4 đại học phải chuẩn bị thực tập nữa cho nên dì không cần lo
đâu.”
Tần Uyển Linh suy nghĩ rồi gật đầu. Ba Trần cũng an ủi: “Từ
nhỏ Hiểu Quân đã rất hiểu chuyện, nó tự biết chăm lo cho mình mà. Cô đừng quá
lo lắng. Nó không còn nhỏ nữa sớm muộn gì cũng phải học cách tự lập, cô cũng
nên để cho nó tự rèn luyện mình đi thôi.”
Tần Uyển Linh tuy không đồng ý với ý kiến của ba Trần nhưng
cũng không phản bác. Còn về phần Trần Hiểu Quân lại cảm thấy có phần mờ mịt. Những
lời của ba Trần nghe sao còn có dụng ý khác. Trần Hiểu Quân suy nghĩ không ra
nên cũng không nghĩ đến nữa. Ba người ăn xong liền gọi taxi về nhà.
Mấy ngày nay, cuối tuần nào Trần Hiểu Quân cũng sẽ về nhà. Mỗi
lần về, việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại. Dù cô không muốn thừa nhận nhưng
cả ngày từ sáng tới chiều cô đều ngồi trên sofa ôm khư khư lấy điện thoại. Việc
cô trở về lần này là hy vọng Trình Hiểu Quân có thể gọi cho cô, nếu không ít nhất
cũng phải gọi điện về nhà chứ. Đã 1 tháng không có tin tức gì rồi, nói không
quan tâm, không nóng ruột thì đúng là nói dối. Ba Trần cũng từng nghi ngờ hỏi
nhưng Trần Hiểu Quân kiên quyết không thừa nhận, mỗi lần đều nói cô nhớ nhà nên
mới về hơn nữa ở nhà thoải mái hơn rồi lại lảng sang mấy chuyện linh tinh rồi đẩy
ông ra cửa.
Quỷ đáng ghét! Đã 1 tháng rồi không liên lạc với tôi, chẳng
nhẽ muốn tôi gọi cho cậu trước sao? Đừng có mơ! Cho dù không biết số điện thoại
mới của tôi nhưng cậu chắc chắn cũng biết tôi sẽ về nhà vậy mà cũng không gọi
dù chỉ 1 cuộc. Ngay cả quốc khánh cũng không gọi về, lần sau để tôi gặp được cậu,
tôi sẽ đánh chết cậu! Trần Hiểu Quân lại một lần nữa cầm điện thoại lên nguyền
rủa. Lần này chưa nguyền rủa được 2 tiếng, điện thọai đã reo. Cô vội vàng nhận
điện. Giọng nói trong điện thoại vô cùng quen thuộc làm tâm trạng đang phức tạp
của cô nhẹ nhõm hẳn. “Âm Âm”
“Quân Quân là tớ. Cậu đang ở nhà à?”
“Uh! Mấy tuần nay cuối tuần nào tôi đều về nhà. Cậu ở trường
có khỏe không?” Trần Hiểu Quân vừa nghịch dây điện thoại vừa hỏi.
“Ha ha, tối nay tớ sẽ về nhà.”
“Cậu về á? Tớ còn tưởng năm nay cậu vẫn không về chứ. Tốt
quá rồi! Một mình tớ sẽ không buồn thiu nữa.” Trần Hiểu Quân vui vẻ, trong đầu
lập tức vẽ ra kế hoạch đi chơi.
“Quân Quân! Cậu đúng là chị em tốt thật đấy. Tớ là công cụ
giúp cậu bớt nhàm chán đấy hả?”
Trần Hiểu Quân biết cô chỉ giả vờ bất mãn liền nói: “Quan hệ
của chúng ta là thế nào? Lại còn so đo mấy chuyện này nữa. Mai cậu đi chơi với
tớ không?”
“Tất nhiên phải để ý rồi! Tớ đâu có thần kinh thô giống cậu!
Chơi, chơi, chơi. Suốt ngày vui chơi, cậu chỉ biết chơi thôi hả.” Giọng nói
trong điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi: “Buổi tối tớ mới về đến nhà chỉ muốn nghỉ
ngơi thôi. Buổi chiều mới có tinh thần ra ngoài.”
“Được! Vậy 2h chiều tớ đợi cậu ở cửa thư viện nhé. Tớ mới
phát hiện 1 quán trà trông cổ kính lắm mới khai trương ở ngoài tiểu khu của bọn
mình, cảnh quan cũng rất tốt, nhất định cậu sẽ thích.” Trần Hiểu Quân hưng phấn
giới thiệu với Lương Âm phát hiện mới của mình.
“Được rồi! Đến lúc đó tớ sẽ đến tìm câu.”
Cúp máy rồi, Trần Hiểu Quân vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh điện
thoại thêm 2 giờ nữa. Cho đến tận 10h, đoán chắc không còn ai gọi đến cô mới đứng
lên đi tắm. Nằm trên giường, cô không muốn nghĩ đến những chuyện không đâu. Vừa
hay mai có thể gặp Lương Âm, nghĩ đến đây tâm trạng cô thật dễ chịu. Sáng hôm
sau cô ngủ thẳng một mạch đến 11h mới rời khỏi giường. Ba Trần không có nhà. Trần
Hiểu Quân ngồi dậy nghĩ đến Trình Hiểu Quân là nguyên nhân khiến cô thường
xuyên mất ngủ liền mắng chửi một hồi tâm tình mới tốt hơn 1 chút, sau đó mới
thay quần áo đi đánh răng rửa mặt.
Vẫn lại ngồi trước điện thoại đến 2h kém, Trần Hiểu Quân mới
mở cửa ra ngoài, sau khi ra ngoài còn thầm mắng cái tên quỷ đáng ghét đã bị cô
mắng từ lúc sáng sớm đến giữa trưa.
Trần Hiểu Quân chọn chỗ ngồi có tầm nhìn rất rộng trong quán
Thư Hương Môn Đệ, thuận lợi để quan sát người đi đường cùng kiến trúc xung
quanh. Sau khi đến, cô đã gửi tin nhắn cho Lương Âm nói rằng mình đã đến nơi để
cho cậu ta nhanh chóng tới đây. Trần Hiểu Quân đợi 2 phút cũng không thấy Lương
Âm nhắn lại đành chuyển qua nhìn quang cảnh bên cạnh. Quán trà này tạo cảm giác
rất ấm áp, rất cổ điển còn có 1 chút hơi thở thần bí. Mỗi 1 chỗ ngồi đều dùng 1
tấm bình phong ngăn cách, trên tường có treo các loại tranh bích họa khác nhau.
Đèn lồng được thiết kế theo phong cách hoài cổ. Mỗi chiếc bàn trà ở đây toàn bộ
đều làm bằng trúc, trà cụ cũng hoàn toàn làm bằng gỗ hoặc đất sét nung. Ghế sô
pha đều bọc vải bố màu tối với hoa văn thủy mặc, cả không gian mờ mờ, đèn lồng
chiếu rọi làm cho người ta có cảm giác thư thái dễ chịu. Hành lang trồng đủ loại
cây cảnh lớn nhỏ khác nhau, phía sau cô còn có một công nhân liên kết những khối
thiết kế thu nhỏ lại thành một khu trồng cây cảnh, còn trang trí thang dây mây.
Mỗi tấm bình phong đều gợi lên lòng hiếu kỳ của mỗi người.
Trần Hiểu Quân thả lỏng người hưởng thụ cảnh vật xung quanh.
Bên trong này vừa mát mẻ lại yên tĩnh khác hẳn khí trời nóng nực và cảnh tấp nập
người qua kẻ lại bên ngoài. Chợt mắt cô trợn to nhìn 2 người đang tiến đến. Tại
sao bọn họ lại đi cùng nhau? Hơn nữa cậu ta hình như cũng vừa mới trở về? Không
đợi Trần Hiểu Quân kịp suy nghĩ, 2 người đã đi đến trước cửa Thư Hương Môn Đệ lấy
điện thoại gọi 1 cuộc. Di động của cô liền vang lên. Trần Hiểu Quân qua loa nói
chỗ mình đang ngồi cho 2 người rồi cúp máy. Lương Âm trong tay xách theo một
cái bọc nhỏ cùng Trịnh Hiểu Quân đi vào chào một tiếng: “Quân Quân!”
Trần Hiểu Quân ngoắc tay: “Lại đây ngồi nè.”
Lương Âm cùng Trình Hiểu Quân để túi sang 1 bên rồi ngồi xuống.
“Quân Quân! Tớ về rồi.” Trần Hiểu Quân và Lương Âm đều cảm
thấy tâm trạng của Trình Hiểu Quân hình như rất tốt.
“Cậu đúng là con người bận rộn.” Trần Hiểu Quân nhìn Trình
Hiểu Quân đặt ba lô trên lưng xuống liền nói: “Bận đến nỗi không có cả thời
gian về nhà, điện thoại cũng không thèm gọi. Xem ra ở trường học làm rất nhiều
chuyện ấy nhỉ?”
Lương Âm thầm than, vốn lúc đầu bước vào cô đã có cảm giác
mát mẻ thoải mái, vừa ngồi xuống nghe thấy giọng điệu của Trần Hiểu Quân lại có
cảm giác hơi lạnh. Xem ra khí lạnh này không phải do máy móc mà là do ai đó
đang tâm trạng không tốt tạo ra rồi. “Quân Quân! Không phải chính cậu rủ tớ đến
đây sao? Tại sao vừa nhìn thấy tớ lại như mất hứng vậy?”
“Tớ là nhìn thấy người khác nên mới mất hứng đó!” Trần Hiểu
Quân nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Lương Âm thầm nghĩ, biết ngay thế nào
Trình Hiểu Quân cũng bất đắc dĩ lại trở thành bia đỡ đạn mà.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không muốn vừa trở về đã khiến
Trần Hiểu Quân tức giận. “Tớ ở trường mải lo thu xếp thực tập sớm không gọi điện
cho cậu là tớ không tốt.” Tóm lại xin lỗi trước không có gì sai cả. Anh cứ nghĩ
Quân Quân không thích nhận điện thoại của mình nên chắc sẽ không vì chuyện này
mà nổi giận, ai mà ngờ Quân Quân vẫn giận anh.
“Tôi có tức giận hay không liên quan gì đến cậu?” Trần Hiểu
Quân không thừa nhận, tức giận trừng mắt lườm Trình Hiểu Quân, sau đó cũng
không thèm ừ hử gì với anh. “Âm Âm bên ngoài rất nóng cậu muốn uống gì?”
“Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tớ đấy.” Âm Âm oán trách nói
nhưng thực ra cô cũng đã quen với chuyện 2 người như nước với lửa này. “Cậu gọi
đi, tớ chưa đến đây bao giờ gọi cái gì giải khát là được,”
Trần Hiểu Quân nghe vậy liền cao hứng. Mùa hè ở đây nổi tiếng
nhất là trà lạnh. “Được! Vậy tớ giới thiệu cho cậu trà hoa cúc ướp lạnh, uống rất
ngon đó. Trước kia tớ cứ tưởng uống trà nóng mới ngon nhưng mà từ khi qua đây
thấy trà lạnh mới phát hiện trà lạnh của quán này cũng rất được. Hơn nữa còn là
thứ nước giải khát mát lạnh thứ thiệt luôn đó.”
Hai người ngồi nghe Trần Hiểu Quân giới thiệu cũng muốn thử
1 lần, vả lại họ cũng đang rất khát: “Vậy thì gọi trà hoa cúc lạnh đi. Tớ khát
quá rồi, ngoài đó nóng muốn chết, Hiểu Quân có khi còn khát hơn tớ ý chứ.” Tay
Trần Hiểu Quân hơi khựng lại sau đó liền gọi phục vụ đem 1 ấm trà hoa cúc lên.
Sau khi gọi xong Quân Quân không nhịn được tò mò hỏi: “Âm Âm! Cậu đón tên này về
cùng hả?”
“Tớ đón cậu ấy?” Âm Âm liếc nhìn Trình Hiểu Quân thấy cậu ta
không mở miệng đành nói: “Tớ cũng rất muốn vậy đó! Đáng tiếc chỉ tình cờ gặp ở
đầu đường nên cùng đi luôn thôi.”
Trần Hiểu Quân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trợn
mắt nhìn Trình Hiểu Quân. Trong lòng nghĩ nếu để cho tôi biết là cậu bảo Âm Âm
qua đón thì cậu đừng hòng về nhà. Dọn xong trà cụ cho cả ba người, cô nói: “Tớ
còn tưởng đến chiều cậu mới tới, hóa ra là đi đón tên đáng ghét này.”
Những lời này làm cho 2 người đều xấu hổ, Trình Hiểu Quân vội
giải thích: “Tớ vội về quá nên không có thời gian báo cho người nhà biết.” Ngụ
ý sâu xa là muốn nói anh không có dự định cùng về với Lương Âm.
Lương Âm ở bên cạnh bực bội quan sát cả 2 người, trong lòng
thắc mắc tại sao mình lại trở thành bạn thân của họ, lại còn bị kẹp ở giữa làm
trung gian. Nhưng mà lần này gặp Quân Quân, cô phát hiện Quân Quân đã thay đổi
so với lần trước, hoặc có thể nói là cô bạn đã quay trở lại với con người trước
kia. Trong lòng có chuyện gì liền nói thẳng ra, không quanh co, mỗi lần như vậy
làm cô càng phản bác, càng có cảm giác càng tô càng đen. Hơn nữa thái độ đối với
Hiểu Quân bây giờ cũng không còn tránh né như trước mà ngược lại thẳng thắn đối
mặt, lời nói thì cay nghiệt độc địa. Những điều này đối với cô mà nói đều không
bình thường. “Tớ làm sao dám xếp cậu ở vị trí thứ 2, nếu không chắc cậu sẽ giết
tớ mất.”
“Haha!” Trần Hiểu Quân gật đầu tươi cười: “Tớ đâu có bạo lực
như vậy. Làm sao tớ nỡ giết cậu chứ.”
Vừa nói xong phục vụ đã đem trà đến cẩn thận đặt lên bàn rồi
rời đi. Trần Hiểu Quân biết 2 người đang khát nên vừa rót trà vừa nói: “Loại
trà ướp lạnh này không phải chỉ là trà ướp lâu ngày đâu nhé.” Tay kia chỉ bình
trà chỉ lớn hơn lòng bàn tay để bên cạnh: “Bên trong có 1 khối đá nhỏ, có loại
ngọt, loại nhạt các cậu tự chọn đi”. Đây là lần đầu tiên Lương Âm uống trà còn
Trần Hiểu Quân sau khi nói xong cũng đem buồn bực bỏ qua 1 bên để thưởng thức.
Trình Hiểu Quân nhìn cũng rất hiếu kỳ nhưng không uống ngay như Lương Âm. Trần
Hiểu Quân thấy vậy tưởng anh không thích liền bày ra vẻ mặt mất hứng nói: “Cậu
không uống là đang coi thường sở thích uống trà của tôi đó hả?”
Lương Âm nhận thấy câu này của Quân Quân có chút giận dỗi lại
hoàn toàn chả có tí tì ti liên quan nào nên suýt chút nữa là phun hết trà ra,
liếc mắt nhìn vẻ bất đắc dĩ của Trình Hiểu Quân trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ
chịu một chút, xem ra sau này cậu còn phải chịu đựng dài dài. Trình Hiểu Quân vội
vàng bưng tách trà: “Đương nhiên không phải! Quân Quân thích uống làm sao tớ
dám không thích chứ!”
Kết quả Lương Âm nghe xong thì sặc đến đỏ cả mặt. Trần Hiểu
Quân thấy vậy vỗ nhẹ lưng Âm Âm oán trách nói: “Uống nhanh như vậy làm gì,
không ai tranh với cậu đâu.”
Trần Hiểu Quân cũng không quên lườm Trình Hiểu Quân 1 cái:
“Quỷ đáng ghét kia mà dám tớ nhất định sẽ đánh cho cậu ta cái gì cũng không uống
được.”
Tay cầm tách trà của Trình Hiểu Quân khẽ run lên 1 cái. Trần
Hiểu Quân đang cúi đầu nên không thấy được nhưng Lương Âm lại nhìn thấy. Cô đưa
mắt nhìn Trình Hiểu Quân dù không muốn nhưng vẫn phải bất đắc dĩ uống trà.
Trình Hiểu Quân uống xong tách trà mới phát hiện Lương Âm vẫn kỳ quái nhìn mình
ngạc nhiên hỏi: “Lương Âm?”
Lương Âm nhanh chóng chuyển ánh mắt đồng thời hơi dịch người
tránh khỏi tay vỗ của Trần Hiểu Quân: “Không sao! Tớ đỡ nhiều rồi. Quân Quân đừng
vỗ nữa”
Trần Hiểu Quân rút tay lại: “Hai người các cậu hôm nay rất lạ.”
Chắng lẽ vì lâu không tụ tập nên cảm giác không được tự nhiên?
Lương Âm cùng Trình Hiểu Quân khẽ liếc nhìn nhau 1 cái rồi
nhanh chóng rời tầm mắt. Trình Hiểu Quân đánh trống lảng: “Chắc do trời nóng
quá!” Anh không muốn để Quân Quân biết chuyện giữa anh và Lương Âm. Nếu Quân
Quân mà biết, Lương Âm chắc chắn không làm sao mà người phải hy sinh cũng chỉ
có mình anh. Lần này không chỉ đánh hay mắng là có thể hết giận, với phải mất
nhiều năm như vậy mới có thể khiến Quân Quân miễn cưỡng chấp nhận mình, anh tuyệt
đối không thể để 2 người xuất hiện thêm chút khoảng cách nào nữa.
Quân Quân hồ nghi nhìn 2 người. Lương Âm không nói gì cũng rất
lạ, bình thường không phải lúc nào cũng bênh vực tên đáng ghét này sao: “Âm Âm,
sao cậu không nói gì?”
Câu hỏi của Trần Hiểu Quân quá trực tiếp nhưng Lương Âm cũng
không muốn nhắc đến chuyện của mình: “Cậu mới lạ ý! Nghỉ hè mà cứ như quả cà
tím héo ấy. Lần này được về nhà vui quá khiến tớ nhất thời chưa kịp thích ứng,
nhất là lại cùng một chỗ với hai cậu.”
Thấy Lương Âm oán trách Trần Hiểu Quân đỏ cả mặt, trong đầu
nghĩ đủ thứ chuyện, cô cũng có cảm giác gần đây cô không bình thường cho nên thời
gian còn lại đều ngoan ngoãn hỏi chuyện ở trường, trực tiếp đem Trình Hiểu Quân
làm nền.
Ba người mải mê ở trong Thư Hương Môn Đệ nói chuyện đến quên
cả thời gian, lúc nhìn đồng hồ đã là 5h chiều. Ba người tiếc nuối nhìn nhau,
Lương Âm lên tiếng đầu tiên: “Giờ này mấy chỗ để chơi chỗ nào cũng đóng cửa hết
rồi, Hiểu Quân vừa trở về cũng chưa có qua nhà. Hay là thôi để sau đi tiếp vậy,
cũng còn cả tuần để chơi bời cơ mà.”
Trần Hiểu Quân lại trừng mắt nhìn khiến Trình Hiểu Quân bối
rối. Giờ này quả thật cũng không có chỗ nào để đi, khu công viên trò chơi chắc
cũng đã đóng cửa, đi dạo thì chả biết đi đâu, quảng trường hay chợ đêm thì giờ
này còn quá sớm. Trần Hiểu Quân đành bất lực từ bỏ kế hoạch đi chơi của mình,
cùng nhau rời khỏi quán trà. Nhà Trần Hiểu Quân và Lương Âm cách nhau không xa,
nhưng đi từ hướng quán trà thì lại phải đi theo hai hướng trái phải khác nhau.
Sau khi chào tạm biệt thì chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân cùng
nhau về nhà.
Dọc đường đi hai người không ai nói chuyện với ai. Trình Hiểu
Quân thấy vậy khó hiểu, tâm trạng Quân Quân sao tự dưng kém vậy? Thấy cô không
muốn nói chuyện đành bước nhanh lên đi bên cạnh cô: “Quân Quân! Cậu sao vậy?” Lần
trước lúc đi tinh thần Quân Quân còn rất tốt, lúc nãy cũng vậy, bây giờ lại đột
nhiên không nói câu nào là sao?
Trần Hiểu Quân đi hai bước rồi dừng lại quay người hỏi: “Có
phải cậu….” Trần Hiểu Quân không biết phải làm sao diễn đạt tâm trạng thấp thỏm,
phức tạp của mình. Cô không phải đồ ngốc. Lúc nãy cùng Lương Âm trò chuyện cô
đã có suy nghĩ này “Cậu thích cậu ấy…?”
Đối với câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, Trình Hiểu
Quân nhất thời ngớ ra: “Thích cậu ấy?… Quân Quân cậu nói ai vậy?”
Trần Hiểu Quân cảm thấy đầu óc ong ong, rối loạn. Vấn đề rõ
ràng như vậy mà tên quỷ đáng ghét này còn cố tình hỏi: “Còn có thể là ai nữa!
Âm Âm đó.”
“Âm Âm?” Trình Hiểu Quân hơi giật mình nhưng nhanh chóng che
giấu, kiên quyết phủ nhận: “Làm sao tớ có thể thích Lương Âm được chứ.”
“Không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn nghi ngờ hỏi: “Không thích
thì tại sao lúc chiều các cậu lại đi cùng nhau, tại sao ở quán trà lại liếc mắt
đưa tình, còn nữa Âm Âm cứ nhìn cậu muốn nói gì đó lại thôi?” Cô đã cảm thấy lạ,
bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng. Càng nghĩ Trần Hiểu Quân càng giận.
Tên đáng ghét này ở trường chưa từng thấy yêu ai… cũng không có tin đồn tình ái
gì… ngoài mình? Chẳng lẽ trước giờ cậu ta vẫn luôn thích Âm Âm mới không chịu
yêu ai. Chắc chắn là như vậy. Trần Hiểu Quân gần mực thì đen hàm hồ đoán.
Cùng xuất hiện? Không phải đã nói là tình cờ gặp rồi sao! Liếc
mắt đưa tình? Có điều khó nói? Trình Hiểu Quân thấy bản thân mình giờ khắc này
có miệng cũng khó trả lời: “Quân Quân, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tớ căn bản chưa
từng thích Âm Âm.” Trình Hiểu Quân nóng xong cũng lo lắng. Anh không muốn Quân
Quân hiểu lầm càng không muốn ai đó suy diễn linh tinh.
“Cậu không thích?” Trần Hiểu Quân vẫn không tin: “Tôi không
tin. Các cậu nhất định đang giấu tôi chuyện gì đó.” Âm Âm hôm nay nhìn quỷ đáng
ghét rất lạ chắc chắn là phải có nguyên nhân. Hơn nữa Âm Âm… nhiều năm như vậy
bênh vực tên đáng ghét này không biết bao nhiêu lần… còn có cái câu lần trước
Âm Âm nói qua điện thọai làm cô lo lắng khổ sở rất lâu…chẳng lẽ?
“Cậu không thích Âm Âm?” Trần Hiểu Quân hỏi lại.
“Tớ thật sự không có thích Âm Âm. Quân Quân cậu phải tin tớ!”
Trình Hiểu Quân mặc kệ balo cồng kềnh, giữ chặt lấy tay Trần Hiểu Quân như sợ
cô sẽ lại một lần nữa bỏ chạy chỉ để cho anh một bóng lưng.
“Cậu không thích Âm Âm…” Trần Hiểu Quân chăm chú nhìn Trình
Hiểu Quân. “Âm Âm thích cậu phải không?”
Trình Hiểu Quân suy sụp buông tay. Cuối cùng Quân Quân cũng
biết rồi, nhưng mà “Quân Quân! Cậu phải tin tớ. Từ trước đến nay tớ chưa từng
thích Lương Âm, về sau cũng không thể thích cậu ấy. Cậu quên chuyện này đi có
được không?” Lương Âm là bạn tốt nhất của Quân Quân. Nếu Quân Quân vì Lương Âm
mà cự tuyệt mình, hay là vì ghét bỏ mình đã làm tổn thương Lương Âm, như vậy cuối
cùng cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Không được! Nhất định không thể như vậy.
Trần Hiểu Quân cúi đầu không nói. Trình Hiểu Quân thấy vậy càng gấp gáp hơn,
trong lòng lo sợ cô vì chuyện này mà không để ý đến anh nữa. Anh giữ chặt lấy
tay Quân Quân khẩn cần: “Quân Quân! Quên chuyện này đi được không?”
“Làm sao mà quên được chứ?” Trần Hiểu Quân hất tay Trình Hiểu
Quân ra. “Âm Âm là bạn tốt nhất của tôi. Cậu ấy thích cậu mà đến bây giờ tôi mới
biết. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cậu. Tôi làm sao có thể quên được
chứ? Trình Hiểu Quân, cậu là tên khốn khiếp.” Trần Hiểu Quân nói xong cũng
không nhịn được mà bật khóc. Vì sao lại đúng lúc mình vừa mới hiểu được trái
tim mình lại xảy ra chuyện Ô Long (dở khóc dở cười) như vậy chứ. Không muốn
nhìn thấy câu ta nữa, Trần Hiểu Quân nhanh chóng chạy thẳng về nhà.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân không từ bỏ ý định, vội đuổi
theo. Anh không cam lòng để Quân Quân bỏ đi như vậy, vất vả lắm mới đổi lấy được
một chút hy vọng không thể để vuột mất. “Quân Quân! Tớ không thích Lương Âm,
chưa bao giờ thích cậu ấy. Từ trước đến nay tớ chỉ thích có một người. Người đó
chính là cậu.”
Trình Hiểu Quân gắt gao ôm chặt Trần Hiểu Quân vào lòng, nói
ra tình cảm đã cất giấu bao năm qua. “Mặc kệ là ai, tớ vẫn chỉ thích cậu, chưa
từng thay đổi.” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân không đẩy mình ra liền nới lỏng
vòng tay, nhìn sâu vào mắt cô nói “Quân Quân! Hãy tin anh, cũng như tin tưởng
chính mình. Không chỉ có anh thích em mà chính em cũng có thích anh.”
Trần Hiểu Quân lúc nghe thấy Trình Hiểu Quân nói thích mình
thì trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu luyến tiếc, nhưng anh lại nói “em cũng
thích anh” làm cho tâm trạng của cô đột ngột thay đổi. Cô không dám thừa nhận
đây là sự thật. Cô tức giận nói “Cậu chỉ thích tôi, không thích Lương Âm?”
Trình Hiểu Quân vội vàng gật đầu xác nhận. Trần Hiểu Quân thấy
vậy cũng gật đầu vừa lòng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Trình Hiểu
Quân: “Chết tiệt! Quỷ đáng ghét. Nếu vậy cậu đợi cả đời này đối phó với côn đồ
đi!” Trình Hiểu Quân lại một lần nữa chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quân Quân.
[Nhật ký]: Tớ nhớ cậu!
Lại một tháng không được gặp Quân Quân, tại sao lần này trở
về mình lại làm cho cô ấy không vui như vậy? Tại sao không thể giống như những
cặp đôi khác… ở bên nhau khó khăn đến vậy sao? Lâu rồi không thấy Quân Quân
khóc, trước kia Quân Quân cũng rất ít khóc, căn bản là chưa nhìn thấy cô ấy
khóc bao giờ. Vậy mà chưa tới 1 năm mình đã làm Quân Quân khóc 2 lần. Nói thật
mình đau lòng chết đi được. Lần trước Quân Quân khóc liền biến mất nửa năm, lần
này sẽ không như vậy… sẽ không! Tuy rằng gần đây Quân Quân không có gặp mình
nhưng cô ấy không còn bỏ đi như lần trước làm mình tìm không được. Có lẽ cô ấy
vẫn còn đang giận mình.
Sau khi kết thúc chín tháng học ở trường mình sẽ phải nhanh
chóng cùng nhà trường liên hệ chuyện thực tập, thầy cô cũng đã sớm an bài bệnh
viện cho mình thực tập, nhưng mà nghĩ đến Quân Quân vẫn không quay về trường mà
lại tính ở lại trường trung học kia dạy học thì mình làm sao có thể đi xa như vậy.
Mặc dù có chút đáng tiếc là phải mất đi một cơ hội vô cùng tốt, nhưng mà cái gì
cũng không quan trọng bằng Quân Quân. Mình đã phải đấu tranh với thầy rất lâu,
cộng thêm thấy lòng mình đã quyết thầy mới chịu để mình về nhà thực tập.
Thật ra thời gian thực tập của sinh viên khoa y còn 2 tháng
nữa, nhưng mình chờ không nổi. Một tháng nay mình lúc nào cũng nghĩ đến Quân
Quân nhưng không dám gọi điện cho cô ấy. Một mặt sợ cô ấy không nhận điện thoại
của mình, mặt khác chỉ sợ nghe thấy giọng nói của cô ấy mình sẽ bỏ hết mọi thứ
mà bay về gặp cô ấy. Nửa năm xa cách khiến mình một khắc cũng không muốn rời xa
Quân Quân. Nhưng mình biết mình không thể. Mình còn rất nhiều việc chưa làm
xong. Vì muốn sớm ngày gặp mặt Quân Quân, vì tránh cho Quân Quân kích động mà
chạy về nhà cho nên một tháng nay mình tranh thủ từng giây từng phút đọc sách,
làm thí nghiệm, viết báo cáo. Mình muốn trong vòng 1 tháng có thể nhanh chóng kết
thúc 3 môn học còn lại, an tâm trở về thực tập, canh chừng nghiêm ngặt Quân
Quân.
Qua 1 tháng hăng hái chiến đấu cuối cùng mình cũng hoàn
thành kế hoạch, quốc khánh mồng 1 tháng 10 là có thể an tâm mà về nhà. Nhưng
mình không thể ngờ khi mình trở về Quân Quân lại không chịu gặp mình.
Mình cảm thấy rất oan uổng. Trong thời gian nghỉ hè mình
cũng đã nói rõ ràng với Lương Âm, Lương Âm cũng đã đồng ý buông tay rồi. Mọi
chuyên đều được giải quyết ổn thỏa vậy mà Quân Quân vẫn biết chuyện này. Mình
cũng biết Quân Quân sau khi biết chuyện sẽ đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu mình,
sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Quân Quân trừng phạt mình như là mình làm
chuyện gì lừa dối cô ấy vậy? Lúc đó cứ như ai đó tạt cả chậu nước lạnh vào mối
quan hệ vừa mới khởi sắc của mình với Quân Quân. Nhưng mà chỉ cần gặp được Quân
Quân thì mình chấp nhận tất cả.
Quân Quân anh vất vả khổ cực như vậy trở về mà chỉ được gặp
em một lần, thật sự không cam lòng. Thật ra lần này trở về anh có lòng tin nhất
định sẽ trói chặt em lại, cho dù thỉnh thoảng em có tức giận mà bỏ chạy anh
cũng sẽ bắt bằng được em về. Bởi vì những lời em nói hôm đó cho anh biết em
đang trách anh không gọi điện về nhà, hơn nữa sau đó em cũng không phủ nhận lời
anh nói em cũng thích anh. Mỗi ngày không được gặp em, anh đều rất nhớ em, anh
cũng muốn em mỗi ngày không gặp anh đều nhớ đến anh. Như vậy là đủ rồi.