Trong không khí oi nồng của ngày nóng nhất trong năm như hôm
nay, Trần Hiểu Quân xách cái túi to như cái bánh chưng đựng đầy sách mới mua trốn
về ký túc xá. Phải nói nửa năm nay Trần Hiểu Quân lúc nào cũng trốn tránh như vậy,
kỳ thật cũng rất dễ hiểu, học aerobics thì sẽ tìm chỗ nào thực tập, dùng đầu
ngón chân đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản chính là một câu lạc bộ hoặc
là một trường học nào đó. Ba Trần sẽ để con gái đến câu lạc bộ sao, đáp án hiển
nhiên là không thể, vậy chỉ còn duy nhất một chỗ là trường học, Trần Hiểu Quân
đúng là đang tránh để ba mình sắp xếp đi thực tập ở một cái trường nào đó.
Nửa năm này Trần Hiểu Quân đúng là quá ung dung đến nỗi
không thể ung dung được nữa, dấu hiệu rõ ràng nhất chính là trong ký túc xá cô
chất đầy bàn học đến nỗi cả ánh mặt trời cũng không lọt qua được. Mỗi ngày cô
cũng đều đặn lên lớp hai ba tiết, dạy thể dục ở trường thì còn có thể làm gì nữa,
đó còn chưa nói thầy hướng dẫn Trần Hiểu Quân ngày nào cũng không biết chạy đi
đâu mất nên tính đi tính lại Trần Hiểu Quân cũng chả có chuyện gì làm. Không có
chuyện gì làm, không muốn liên lạc với bạn bè, không có việc gấp sẽ không về
nhà, bất đắc dĩ sẽ không về trường, thời gian nhiều như vậy để làm gì? Đống
sách kia chính là minh chứng sống động nhất! Qua cuối tuần này thời kỳ nguy hiểm
cũng trôi qua, lúc trở lại ký túc xá Trần Hiểu Quân còn cổ vũ mình phải cố lên.
Nhưng mọi người không phải đều nói lúc xui xẻo thì uống nước cũng bị mắc răng
sao, Trần Hiểu Quân cũng không phải một ngôi sao vô địch may mắn, từ sau khi cô
nhận được cú điện thoại bảo vệ ký túc xá gọi tới thì vận rủi cũng bắt đầu kéo đến.
Trần Hiểu Quân hồ nghi suy đoán rốt cuộc sẽ là ai tới tìm
chính mình, không có khả năng là ba, nếu ba tìm mình nhất định sẽ gọi di động
cho mình. Âm Âm? Hẳn là sẽ không, cậu ấy nói cuối tuần này sắp khai giảng sẽ
không đến gặp mình. Học trò? Càng không thể, cho dù có hòa đồng với học trò đến
mấy thì Trần Hiểu Quân cũng sẽ không tự kỷ mà cho rằng học trò mình vào kỳ nghỉ
lại đến tìm mình, huống chi là đám học sinh trung học ngày ngóng đêm trông được
nghỉ ấy chứ. Trần Hiểu Quân còn chưa kịp loại trừ hết tất cả các khả năng thì
đã nhìn thấy ai đó không nên xuất hiện đang tiến vào cổng trường, sao cậu ta lại
tìm đến đây? Trần Hiểu Quân lúng túng không ngờ nhìn thấy người nào đó đến nên
canh đúng lúc người ngoài cửa không để ý liền chạy trối chết.
Hổn hển khẩn trương chạy thật nhanh về ký túc xá cứ như là đằng
sau đang có người truy sát, sau khi đóng cửa khóa trái lại mới yên tâm nằm lên
giường. Sao cậu ta lại tìm đến nhỉ? Không phải là lúc vừa mới ra ngoài đã bị bắt
gặp đó chứ! Không thể nào, mình đã rất cẩn thận chắc sẽ không bị bất kỳ kẻ nào
nhận ra. Nghĩ đến đây Trần Hiểu Quân lại cảm thấy nửa năm này tuy rằng mình quả
thật rất ung dung nhưng mà xưa nay cô chưa từng hèn nhát như vậy, bức bối không
chịu nổi cô cáu kỉnh hung hăng nện gối, miệng hét chói tai, đều là tại cái tên
quỷ đáng ghét kia!
Đã trốn nửa năm rồi mà vẫn không thể tránh được cái tên quỷ
đáng ghét kia, Trần Hiểu Quân lại cảm thấy nản chí. Cái gì mà không muốn liên lạc
với bạn học, không thúc giục bức bách không quay lại trường, tất cả kỳ thật đều
là mượn cớ, lúc vừa mới nhìn thấy ai đó xuất hiện ở ngoài cửa trường, phản ứng
của bản thân đã chân chân thực thực nói cho mình đáp án, không phải không muốn,
mà căn bản là không dám. Lúc trước cô còn may mắn là nghỉ hè ở trường trung học
cô thực tập đại bộ phận thời gian học sinh đều phải học bù nên có thể danh
chính ngôn thuận tránh né cái tên quỷ đáng ghét đó, chỉ còn một tuần nữa thôi,
tuần sau cái tên quỷ đáng ghét kia phải nhập học mình cũng sẽ không cần phải trốn
trốn tránh tránh như vậy, không ngờ tuần cuối cùng lại thất bại trong gang tấc,
thử hỏi làm sao Trần Hiểu Quân không tức giận không nhụt chí cho được?
“Reng reng…” chuông điện thoại ký túc xá lại vang lên, Trần
Hiểu Quân xoay người nhìn nhìn màn hình hiển thị, là bác gác cửa gọi tới, nói
như vậy chẳng lẽ cái tên quỷ đáng ghét đó vẫn còn chưa đi hả? Làm sao bây giờ…?
Trần Hiểu Quân quýnh quáng đi tới đi lui, không được nghe, nhất định không
nghe, quỷ đáng ghét kia cũng không thấy mình sẽ tự bỏ đi thôi…
Trần Hiểu Quân lại nằm ở trên giường, mặc cho tiếng chuông
điện thoại quỷ quái như xuyên qua lỗ tai lần sau rốt cuộc cũng ngừng lại, cuối
cùng cũng yên lặng trở lại! Trần Hiểu Quân lúc này vừa cảm thấy vui vẻ đồng thời
cũng có chút mất mát, thở dài vùi đầu gối dưới gối. Lần này tránh được còn lần
sau thì sao? Trần Hiểu Quân lại một lần nữa vô cùng hối hận bản thân mình buổi
tối hôm đó đầu óc lên cơn, sao lại có thể làm ra cái chuyện như thế chứ… Về
sau, còn gám gặp mặt ai!
Kỳ thật tối hôm đó Trần Hiểu Quân sau khi chạy về ký túc xá
tắm rửa xong cả người hoàn toàn tỉnh táo mới vô cùng hối hận vì sao mình lại
làm những chuyện như vậy, ở trên giường lăn qua lộn lại nửa tiếng sau đó gọi điện
cho ba Trần nói chương trình học ở trường cơ bản đã xong có thể đi thực tập, nhờ
ba Trần liên hệ một trường đến thực tập, Ba Trần hoài nghi hỏi Trần Hiểu Quân
vì sao phải đi thực tập sớm như vậy, Trần Hiểu Quân khẳng định sẽ không nói với
ba cô đã làm chuyện mất mặt nên đành viện cớ nói muốn tích lũy thêm một ít kinh
nghiệm, ba Trần hài lòng với sự tiến bộ của con gái nên vô cùng vui vẻ đồng ý.
Dưới sự hỗ trợ của ba, ngày hôm sau Trần Hiểu Quân liền cuốn gói về nhà, để
tránh hậu họa Trần Hiểu Quân hăng hái gấp rút đến trường thực tập, trước khi đi
còn dặn đi dặn lại là ba Trần không được nói cho bất kỳ ai biết hành tung của
cô, mà nhất là Trình Hiểu Quân. Ba Trần không rõ con gái rốt cuộc là đang định
làm gì, tùy tiện hỏi nguyên nhân thì Trần Hiểu Quân liền bịa ra là ở trường cô
làm mất luận văn của Trình Hiểu Quân, còn không cẩn thận vào phòng thí nghiệm
làm đổ hết đám thuốc mà anh đã dày công nghiên cứu bào chế, sợ anh tìm mình
tính sổ mới lừa được ba Trần. Suốt một tháng sau đó Trần Hiểu Quân ngoại trừ ở
trường ngay cả cổng trường cũng không dám ra, cô biết Trình Hiểu Quân đi tìm
mình, nhưng mà tìm làm gì thì Trần Hiểu Quân lại không nghĩ ra được, chửi cô một
trận, khuyên bảo cô hay là an ủi trái tim đang bị tổn thương của cô? Cô sợ hãi,
không dám nghe Trình Hiểu Quân nhắc lại chuyện tối hôm đó, cô thậm chí còn hoài
nghi lá gan của mình có phải đã nhỏ đi hay không mà trái tim lại trở nên yếu ớt,
da mặt cũng trở nên mỏng như vậy, mỗi lần nghĩ đến chuyện này liền lo lắng cái
tên quỷ đáng ghét kia sẽ đến tìm mình, sợ tới mức tim đập bịch bịch không ngừng
đến mặt cũng theo đó mà nóng ran.
Một tháng sau, nhà trường nhanh chóng gọi cô về làm một số
thủ tục xin thực tập trước thời hạn, bất đắc dĩ, Trần Hiểu Quân phải trở về,
nhưng vừa “võ trang hạng nặng” trở lại trường liền nghe thấy cả trường đang bàn
tán xôn xao, hơn nữa tất cả chủ đề đều là về chuyện của mình và cái tên quỷ
đáng ghét kia, còn bất ngờ nghe thấy rất nhiều người nói Trình Hiểu Quân thích
mình? Nói đùa cái gì vậy, thích mình mà mình còn có thể giống như bây giờ không
dám gặp ai, thích mà… Từ chối mình? Lời đồn quả nhiên là không thể tin được!
Nhưng mà vì sao nghe người khác nói cái tên quỷ đáng ghét kia thích chính mình
mà mình lại mặt đỏ tim đập vậy, gay nhất là mình đúng là đã làm rất nhiều “chuyện
vô lương tâm” với anh ta? Mới về lại trường mà giờ Trần Hiểu Quân cuối cùng lại
chạy trối chết, đừng nói đi tìm Trình Hiểu Quân tính sổ, cô căn bản còn không
nghĩ ra mình muốn tìm Trình Hiểu Quân tính sổ gì.
Cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài Trần Hiểu Quân mới bình
an trốn được nửa năm, bây giờ rốt cục vẫn phải đối mặt với vấn đề này, nhưng Trần
Hiểu Quân vẫn như cũ vì mình mà tìm cớ, là cái tên quỷ đáng ghét kia không tốt,
ai bảo cậu khi đó cự tuyệt tôi làm tôi mất mặt? Ai bảo cậu ở trường để mặc cho
mấy lời đồn đãi này bay đầy trời? Ai bảo cậu đúng lúc tôi không muốn gặp lại
tìm đến? Để cậu ta đi phơi nắng cũng đáng, dù sao cậu ta cũng đâu có phơi nắng
bao nhiêu, phơi một chút cũng có lợi chán, Trần Hiểu Quân tự biên tự diễn không
thèm quan tâm đến lý do của Trình Hiểu Quân. Miên man suy nghĩ không biết đã
bao lâu, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, quỷ đáng ghét đại khái cũng đã đi rồi, Trần
Hiểu Quân cầm di động suy nghĩ một hồi lâu: “Alô, Âm Âm?”
“Cậu đang ở trường hả?”
“Tớ không ở trường thì ở đâu hả?” Trần Hiểu Quân nghe thấy
tiếng Lương Âm thở dài trong điện thoại.
“Gặp cậu mấy lần, cũng đã hỏi cậu rất nhiều lần rồi, vì sao
cậu không chịu gặp Hiểu Quân?”
“Tớ với cậu ta bát tự không hợp, không muốn gặp!” Trần Hiểu
Quân không dám nói ra lý do thật sự mình không dám gặp Trình Hiểu Quân, tuy nói
cô rất bá đạo cũng có chút ngang ngược nhưng mà da mặt mỏng, cô ngượng không
dám nói ra miệng.
“Với quan hệ của các cậu, cậu cũng không thể cả đời trốn
tránh không chịu gặp như vậy?”
“Bọn tớ chả có quan hệ gì!” Nói gì vậy, làm cứ như có mình với
quỷ đáng ghét có một bí mật không thể cho ai biết vậy, Trần Hiểu Quân rống với
cái điện thoại, “Tớ chỉ là không muốn gặp cậu ta thì không gặp thôi!”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa!” nghe giọng Lương Âm hình như
là giận rồi.
Trần Hiểu Quân sau khi rống lên cũng hiểu được mình không
nên nổi giận với Lương Âm: “Âm Âm, mặc kệ thế nào, tớ hiện tại không muốn nhìn
thấy cậu ta.”
“Các cậu không phải là có mâu thuẫn gì đó chứ, hay là Hiểu
Quân đã làm chuyện gì khiến cậu không thể tha thứ được?”
“Không phải như vậy.” Nếu có làm chuyện gì thì cũng là mình
làm kia, “Cậu đừng hỏi nữa được không, có lẽ qua một thời gian, tớ sẽ gặp cậu
ta.” Nhưng mà Trần Hiểu Quân hiện tại cũng không biết phải mất bao lâu cô mới
có thể bỏ được nỗi hổ thẹn khó hiểu trong lòng, bao lâu mới có thể dũng cảm đứng
ở trước mặt Trình Hiểu Quân.
“Vậy phải bao lâu?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Tự biết đáp án này sẽ không khiến
Âm Âm vừa lòng lại nói tiếp: “Tớ hy vọng sẽ không lâu lắm.”
“Sẽ không lâu lắm…” Tiếng điện thoại tạm dừng một chút,
“Quân Quân, tớ hy vọng cậu chớ có hối hận vì sự cố chấp bây giờ của cậu.”
“Âm Âm, vì sao lại nói vậy?”
“Tớ chỉ là ăn ngay nói thật, không phải ai cũng có thể chờ đợi
mãi đâu.” Lương Âm nói xong liền cúp máy.
Âm Âm nói vậy là có ý gì nhỉ? ‘là ai đã chờ đợi mãi’, chẳng
lẽ nói cái tên quỷ đáng ghét kia muốn từ bỏ? Không bao giờ đến… tìm mình nữa? Một
nỗi bi thương khó tả xẹt qua đáy lòng, cậu ấy thật sự sẽ không đến sao?
Hôm nay tất cả các thầy cô giáo đều đến trường tham dự hội
nghị công nhân viên chức, Trần Hiểu Quân sau khi được nhận vào thực tập cũng
không ngoại lệ, đành chán nản núp ở phía sau nghe hiệu trưởng bô bô nói hơn một
tiếng mới chịu kết thúc hội nghị, cô ghét nhất mấy chuyện này, may là cũng chẳng
phải làm gì nhiều, cô chỉ cần hiền lành đứng ở lớp tốt nhất trường là được. Lúc
quay về ký túc xá vốn tưởng hôm nay đã xong việc thì còn chưa kịp nóng đít đã
có cô giáo đến tìm cô. Hóa ra là tìm cô ra ngoài liên hoan, qua kỳ nghỉ hè
không gặp mặt hẳn là đi tụ tập rồi, huống hồ còn là mệnh lệnh của hiệu trưởng đại
nhân, Trần Hiểu Quân liền đi theo bọn họ. Bữa liên hoan cũng khá là vui vẻ,
đương nhiên ngoại trừ việc có hai cái nữ đồng sự xấu xa muốn làm bà mối. Trần
Hiểu Quân hậm hực cười, nói mình còn trẻ, qua vài năm nữa mới nghĩ đến chuyện
hôn nhân đại sự, kết quả là gặp phải một trận oanh tạc điên cuồng, xoay Trần Hiểu
Quân đến nỗi còn suýt cho là mình lạc hậu, chẳng lẽ qua 20 tuổi nhất định phải
đem chung thân đại sự đặt ở vị trí hàng đầu sao? Cũng may là có một tin tức tốt
xoa dịu nỗi buồn bực trong lòng cô, chính là hiệu trưởng đã tiết lộ với các cô
là sau khi khai giảng không lâu sẽ có cơ hội được nhận, dự tính còn có thể chuyển
thành giáo viên chính thức, chuyện này đối với cô mà nói chắc chắn là một tin tốt
nhất ngày, cho nên nói người may mắn luôn khiến người ta hâm mộ, cũng bởi vậy
cô lúc ấy khiến cho mấy người khổ sổ chờ đợi cơ hội hai ba năm mới trụ vững được
hung hăng làm thịt một chút.
Trần Hiểu Quân tâm trạng phấn chấn đạp xe về trường, từ nhỏ
đến lớn cô cơ bản chưa bao giờ quá chú trọng cái gì, gặp chuyện gì quan trọng đều
phó mặc cho trời mà giải quyết dễ dàng. Lần đó lúc cô gọi điện nhờ ba tìm chỗ
thực tập kỳ thật cũng là tính có thể tích lũy một ít kinh nghiệm, dù sao đến
năm thứ tư thì tìm việc vẫn là quan trọng nhất, nếu có chút kinh nghiệm thì khi
xin việc cũng chắc ăn hơn một chút. Cô vốn không định nhờ ba giúp cô tìm việc,
bây giờ đúng lúc cơ hội tới cô nhất định phải vì mình nắm chắc cơ hội. Quyết định
lần này nhất định phải lọt được danh sách người được tuyển, Trần Hiểu Quân càng
nghĩ trong lòng lại càng hưng phấn, xúc động đến nỗi sau khi xuống xe liền chuẩn
bị chạy về phía ký túc xá, nhưng mới chạy hai bước cô đột nhiên muốn bước về
trước nửa bước cũng không thể. Nghĩ đến lần trước sau khi không gặp được mình
ai đó sẽ thật sự không đến đây nữa, cho nên lúc nhìn thấy ai đó lại càng luống
cuống hơn lần trước.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân đã đợi hơn một tiếng rồi vẫn
không bỏ qua bất cứ chiếc xe nào từ trong trường đi ra, lúc Trần Hiểu Quân xuống
xe anh vừa liếc mắt là thấy rồi.
Trần Hiểu Quân trong lòng rất muốn tìm một chỗ trốn nhưng mà
cái chân lại không chịu nghe lời cứ đứng sững sờ, đầu óc thì rối tinh hết cả
lên.
Trình Hiểu Quân chạy tới trước mặt Trần Hiểu Quân: “Quân
Quân, cuối cùng tớ cũng đợi được cậu, khuya vậy rồi còn chưa thấy cậu về, tớ thực
sự rất lo cho cậu!”
“Cậu, cậu đến lâu rồi hả?” Trần Hiểu Quân ngây ngô hỏi một vấn
đề đã rõ ràng như vậy.
Trình Hiểu Quân ở trong lòng cười khổ: “Tớ mới đến thôi, hỏi
bảo vệ mới biết cậu đi ra ngoài nên mới ở đây chờ cậu.”
“Ừ!” Trần Hiểu Quân trong lòng còn đang suy nghĩ làm thế nào
nhanh chóng biến khỏi chỗ này, “Có việc gì không? Không có việc gì thì tôi về
đây!” Trần Hiểu Quân nhanh chân muốn chạy, nhưng Trình Hiểu Quân không cho cô
cơ hội.
“Quân Quân, ngày mai tớ sẽ đi khỏi trường!” Trình Hiểu Quân
đúng lúc giữ tay cô lại, “Có lẽ, rất lâu cũng không thể đến gặp cậu…”
Trần Hiểu Quân dừng bước, lại một lần nữa đứng như trời trồng
nhưng cũng chẳng biết phải nói gì.
Trình Hiểu Quân vòng ra trước mặt Trần Hiểu Quân: “Quân
Quân, đừng trốn tránh nữa, chúng ta đã nửa năm rồi không gặp, tớ rất nhớ cậu!”
Bàn tay cứng ngắc định rút về thì bị Trình Hiểu Quân nắm lại:
“Nhớ tôi cái gì chứ, muốn nói tôi da mặt dày không biết xấu hổ đúng không?” Trần
Hiểu Quân lại nổi cơn giận, nửa năm? Nửa năm tôi vẫn luôn ở một chỗ mà cậu có
thèm đến đâu, mà có đến cũng không nghe không thấy không hỏi, còn nói nhớ tôi,
tôi đây không tin!
“Quân Quân, cậu biết đúng không, tớ thật sự nhớ cậu, lo lắng
cho cậu, muốn nhìn thấy cậu, nhưng mà lần trước đến đây cậu cũng không chịu gặp
tớ…” Trình Hiểu Quân cất giọng dịu dàng vỗ về, nói vậy Quân Quân một thân một
mình suốt thời gian dài như vậy là do lo lắng vớ vẩn.
“Cút ngay!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân bước lui hai
bước.
“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân không ngờ đã lâu như vậy rồi mà
lần đầu tiên gặp mặt Quân Quân vẫn tức giận với mình.
“Có phải tôi nói không muốn gặp cậu là cậu sẽ không đến tôi
đúng không? Vậy trước kia tôi bảo cậu cút, bảo cậu đừng có xuất hiện ở trước mắt
tôi thế mà sao cậu cho tới bây giờ vẫn không chịu nghe lời mà biến đi vậy?” Trần
Hiểu Quân quên sạch sự xấu hổ vì chuyện mình làm sai trước kia, còn biến sự khó
chịu trong lòng thành oán giận.
Trình Hiểu Quân bỏ qua cảm xúc trong lòng lại âm thầm thở
dài: “Quân Quân, đừng giận đều tại tớ không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa
đâu.”
“Sẽ không như vậy?” Ai có thể cam đoan về sau? Trần Hiểu
Quân cũng không phải đứa con nít có dễ dàng tin tưởng như vậy, nhưng trái tim
hình như thoải mái hơn rất nhiều, “Chuyện về sau để về sau hẳn nói! Cậu tìm tôi
có việc gì sao?” Trần Hiểu Quân vừa rồi tức đến nỗi quên luôn Trình Hiểu Quân
đã nói gì với mình, chỉ cắt câu lấy nghĩa nhớ mang máng là anh nói nhớ cô nhưng
nửa năm không đến tìm gặp cô, tìm gặp cô rồi, cô lại không quan tâm.
Trình Hiểu Quân thấy Trần Hiểu Quân đã bình tĩnh lại thì
cũng không quan tâm đến vẻ phớt lờ của cô nữa: “Ngày mai tớ phải về trường rồi,
sau này có thể sẽ không có thời gian đến gặp cậu, nên muốn đến gặp cậu chút
thôi.”
Trần Hiểu Quân đến lúc này mới nhớ ra ngày mai đã mà mùng 1
tháng 9, tất cả sinh viên đều quay về nhập học, quỷ đáng ghét cũng vậy… Một khắc
đó trong lòng Trần Hiểu Quân cũng nghĩ đến việc mình cũng về trường, nhưng suy
nghĩ này chỉ vừa lóe lại biến mất tăm. Trần Hiểu Quân buồn bực nói: “Cậu về trường
học thì liên quan gì tới tôi, nói với tôi làm cái gì?”
Trình Hiểu Quân cũng không biết tối hôm nay mình đã phải thở
dài bao nhiêu lần, kiềm nén bao nhiêu lần: “Quân Quân, khi nào thì cậu… về trường?”
“Tôi về trường cũng không liên quan đến cậu!” Trần Hiểu Quân
không hề nghĩ ngợi liền quát.
“Quân Quân?” Ánh mắt Trình Hiểu Quân khẽ xầm xuống: “Cậu
không tính về trường sao?”
“Vì sao lại phải về, tôi đã quyết định từ này về sau sẽ làm ở
đây.” Trần Hiểu Quân không hề nghĩ ngợi mà nói ra quyết định của mình.
“Cậu muốn ở lại đây làm việc?” Trình Hiểu Quân mong nhận được
một đáp án chắc chắn.
“Thế nào, không được hả? Tôi lại thấy rất tốt!” Ai cần biết
cậu nghĩ như thế nào, tôi cứ quyết định ở lại đấy.
“Không phải, không phải, nếu cậu quyết định ở lại đây tớ
đương nhiên sẽ ủng hộ cậu.” Lúc này trong lòng Trình Hiểu Quân cũng đã có một dự
tính khác.
“Không còn việc gì thì tôi về đi ngủ.” Trần Hiểu Quân nói
xong liền quay đầu bước đi, sau đó một sức mạnh rất lớn đột nhiên bao vây lấy
cô mà cô lại không thể nào chống lại được, Trần Hiểu Quân giãy dụa muốn thoát
thân nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, tên quỷ đáng ghét này từ khi
nào mà mạnh dữ như vậy, “Ê, cậu làm cái gì vậy? Buông ra!”
“Cho tớ ôm một chút thôi!” Giọng nói dịu dàng mà trầm thấp đầy
sức quyến rũ vang lên bên tai khiến Trần Hiểu Quân không thể động đậy, “Quân
Quân, chỉ một chút thôi, một chút thôi được không!”
Trần Hiểu Quân cứ như vậy để mặc cho Trình Hiểu Quân ôm lấy
mình, nhưng chưa được bao lâu thì Trần Hiểu Quân lại bắt đầu giãy dụa, vì cái
ôm này làm cô đột nhiên nhớ tới những tin đồn mà mình đã vướng phải trước kia,
càng nghĩ lại càng thấy kỳ lạ, mặt cũng càng lúc càng đỏ, ngay cả trái tim cũng
đập loạn nhịp. Lúc cảm giác trái tim sắp muốn nhảy ra khỏi lòng ngực thì cô
cũng vừa lúc thoát ra được vòng tay của Hiểu Quân. Để che giấu sự xấu hổ cùng mặt
đỏ tim đập, Trần Hiểu Quân oán hận há mồm rống lên: “Quỷ đáng ghét, cậu, cậu thật
sự là đáng ghét muốn chết!”
Trình Hiểu Quân vô tội nhìn Trần Hiểu Quân như bao lần trước
chỉ để lại cho anh một cái bóng rồi biến mất trong màn đêm, nhưng tâm tình của
anh lại dường như mập mờ hài lòng như màn đêm ấy, anh không biết Trần Hiểu Quân
sau khi chuồn đi cũng cả đêm lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được…
[Nhật kí ngày…] Tớ, tìm cậu!
Gần nửa năm không gặp Quân Quân, rốt cuộc mình cũng chờ
không được, nửa học kỳ sau Quân Quân đều không về trường, mình cũng không có thời
gian mà đi tìm Quân Quân, cho nên vừa nghỉ hè một cái là mình lập tức bỏ chạy về
nhà, lần này phải tìm cho được Quân Quân, nếu bác Trần không chịu nói vậy thì tự
mình sẽ đi tìm. Mình cũng nhờ mẹ hỏi bác Trần giúp mình, nhưng mà mình thấy bác
Trần có thể đã biết dụng ý của mẹ nên không chịu nói rõ, chỉ nói là Quân Quân
cũng không có đi xa. Tự nhốt mình trong phòng suy nghĩ cả nửa ngày mình mới xác
định được một mục tiêu — trường học, mình nghĩ Quân Quân rất có khả năng là
đang thực tập ở một trường nào đó.
Xác định được mục tiêu, tiếp theo mình lại mất bốn ngày tìm
khắp các trường trong ngoài thành phố thậm chí là cả các xã phụ cận một lần,
nhưng kết quả thực khiến người ta thất vọng, mình không có tìm được. Tình huống
như vậy thực bất đắc dĩ, mình biết Quân Quân nhất định đang ở trong một trường
nào đó, nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ chẳng có ai ở trường, nếu có thì cũng
không ai biết một sinh viên thực tập như vậy. Bất đắc dĩ mình đem thông tin của
tất cả những trường trong thành phố cộng với tình hình đi tìm người của mình ra
tiến hành phân tích lại, cuối cùng cũng xác định ra năm mục tiêu khả năng rất
cao. Năm mục tiêu thì hơi nhiều, trong khi mình chỉ có một mình căn bản không
thể nào mà kiểm soát hết được, sau khi quan sát năm trường này một tuần mình thấy
mình bắt đầu không chịu nổi, hao tốn trí óc và thể lực như vậy còn phải nghĩ một
biện pháp khác. Bác Trần bên kia không được, thì mình nghĩ chỉ có một người vô
cùng có khả năng giúp được mình, tuy rằng mình cũng không muốn đi tìm cậu ấy lắm,
nhưng không gặp được Quân Quân một ngày mình sẽ rất khó chịu.
Mình gọi điện cho Lương Âm, nghe giọng của cậu ấy mình không
biết cậu ấy rốt cuộc có chịu nói cho mình biết không, nhưng mà mình không quản
được nhiều như vậy, có lẽ là mình hỏi mãi làm cậu ấy khó xử, nên cậu ấy cũng chỉ
cho mình một cái đáp án mơ hồ, nói Quân Quân đang thực tập ở một trường trung học.
Tốt quá rồi, căn cứ vào manh mối này, mục tiêu tiềm năng chỉ còn lại có hai
cái. Có lẽ là ông trời cũng thấy mình tìm Quân Quân khổ sở quá nên mới cho mình
nói chuyện điện thoại với Lương Âm xong thì ngay ngày hôm sau đã tìm được Quân
Quân, tuy rằng cô ấy ăn mặc kỳ dị, nhưng là mình liếc mắt một cái liền nhận ra
cái người đang cầm một đống sách trong tay kia chính là Quân Quân.
Quân Quân vì sao lại ăn mặc như vậy? Sau khi nhìn thấy Quân
Quân hạ quyết tâm mình lại bắt đầu lo lắng vấn đề này, trước đây là mình quá lo
cho Quân Quân nên chưa từng nghĩ đến việc Quân Quân vì sao ngay cả ngày nghỉ
cũng không về nhà? Nhưng hiện tại tỉnh táo lại, mình mới hiểu ra tất cả. Vì sao
Quân Quân không về trường, vì sao bác Trần không nói cho mình biết Quân Quân
đang ở đâu, vì sao Lương Âm nói chuyện cũng ấp a ấp úng, nguyên nhân chỉ có một,
chính là Quân Quân không muốn gặp mình, chẳng lẽ đúng như mình nghĩ, Quân Quân
đang trốn tránh mình?
Sự thật này khiến mình vừa vui vừa có chút khổ sở, Quân Quân
ngốc quá, như vậy thì có thể trốn mình được bao lâu? Quân Quân ngốc nghếch này
làm mình lãng phí nửa năm không gặp cô ấy. Nhưng mà từ chỗ này, mình có thể lý
giải, Quân Quân có phải đã muốn đem ta đặt ở trong lòng hay không, hơn nữa…
cũng có chút thích mình?
Mình đoán Quân Quân có thể thích mình từ lúc mình một tuần
yên lặng ở trường dõi theo cô ấy, thấy Quân Quân tìm ra đáp án chắc chắn. Quân
Quân khẳng định sẽ không nghĩ đến một câu ‘có phải tôi nói không muốn gặp cậu
thì cậu sẽ không đến tìm tôi hay không’ của cô ấy làm tôi vui chừng nào, Quân
Quân nói như vậy chính là thể hiện cô ấy vẫn muốn mình đi tìm cô ấy!
Mình rất vui vì Quân Quân đã tỉnh ngộ, như vậy mình mới có
khả năng càng thêm kiên định giữ Quân Quân ở bên cạnh. Sau đó Quân Quân lại nói
cô ấy tính ở lại dạy học ở trường kia, quyết định này khiến mình rất bất ngờ lại
rất vui. Quân Quân, cậu đã quyết định ở lại đó, thì tớ đây, sẽ không để cho cậu
chạy thoát nữa đâu…