Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 18: Chương 18: Cậu là đồ nhát gan!




Khai giảng được một tuần, Trần Hiểu Quân vốn tưởng rằng mọi chuyện vướng mắc với Bành Hạo rõ ràng đã chấm hết, không ngờ lúc trước tin tức cô và Bành Hạo qua lại với nhau hoàn toàn chưa công khai sau khi chia tay còn có thể để lại hậu quả vô cùng. Trần Hiểu Quân cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình, rất muốn chạy tới cho cái kẻ nói xấu sau lưng mình hai bạt tai, nhưng lại không có bằng chứng nếu người ta trở mặt không chịu nhận, thì cô lại tự chuốc lấy tiếng xấu là cô gái hung dữ. Trần Hiểu Quân đành nín nhịn, Quách Tuyết phải kéo cô về kí túc xá rót cho hai cốc nước đầy tâm trạng cô mới bình tĩnh trở lại.

“Cậu tức giận với Vương Lệ Dung làm gì, cô ta chỉ đang ghen tỵ với cậu thôi!” Quách Tuyết trong lòng mặc dù cũng rất bực nhưng so đo với loại người hèn hạ này thì quả thực không đáng.

“Sao mình không tức được cơ chứ!” Nhắc tới Trần Hiểu Quân lại bực bội, là ai chứ, có phải là cái người trước kia ở hội học sinh tranh cãi hai ba câu với cô, rồi còn chuyện cô đứng thứ nhất cô ta đứng thứ hai trong kỳ thi aerobics của trường đó không, có cần thiết phải bụng dạ hẹp hòi, ôm hận lâu như vậy không chứ? Ngang nhiên tung tin đồn danh hiệu cô đạt được là do may mắn, còn cả chuyện qua lại với Bành Hạo chưa tới hai tháng đã chia tay là do nhân phẩm của cô có vấn đề, Bành Hạo không thể chịu nổi? Nếu bây giờ Vương Lệ Dung đó mà đang đứng ở trước mặt Trần Hiểu Quân, cô thực sự không dám cam đoan là sẽ không ra tay đánh cô ta. Nghĩ tới đây, Trần Hiểu Quân lại rót thêm cho mình một ly nước uống một ngụm to.

“Cậu cũng đừng để ý nữa, cứ coi như là lời nói gió bay đi, chắc cũng không có mấy người thật sự tin những lời cô ta nói.” Quách Tuyết chỉ có thể an ủi Trần Hiểu Quân không nên cho những lời chửi bới kia là thật, “Ai biết cậu nhất định sẽ không tin những lời Vương Lệ Dung nói, nếu như cậu tìm cô ta tranh cãi ngược lại chẳng phải đã trúng kế của cô ta sao.”

Trần Hiểu Quân tất nhiên cũng hiểu được đạo lý ấy, nhưng bảo cô nuốt trôi cục tức này thì thật là khó: “Nếu cô ta dám đứng trước mặt tớ nói ra những lời như vậy nhất định tớ sẽ không để yên cho cô ta!” Không thể bắt bẻ Vương Lệ Dung, trong lòng cô có khó chịu cũng chỉ có thể phát tiết ra bằng miệng.

Bởi vì chuyện Vương Lệ Dung cố ý gây khó dễ, ác ý đưa lời dèm pha nên trong khoảng thời gian này Trần Hiểu Quân không mấy vui vẻ, mặc dù không ai nói gì trước mặt cô, nhưng ánh mắt bọn họ luôn dừng trên người cô soi mói dò xét. Nhịn được một tuần, tính nhẫn nại Trần Hiểu Quân khi gặp phải Vương Lệ Dung cũng đạt đến cực hạn.

Vương Lệ Dung và Trần Hiểu Quân học cùng lớp với nhau, thành tích không tệ, dáng người cũng cao ráo xinh xắn, khi vừa vào đại học đã xin vào hoạt động trong hội học sinh nên quen biết không ít người trong khoa, năm thứ hai đại học được điều đến văn phòng hội học sinh trở thành “Đồng sự” làm việc chung với Trần Hiểu Quân. Nói thật mặc dù cùng một lớp nhưng hai người cũng không qua lại nhiều với nhau, nhưng cũng không đến mức ghét nhau, chỉ là có chút khó chịu với bộ dáng thiên kim tiểu thư của cô ta. Hai người làm việc chung với nhau cũng rất hoà thuận không có mâu thuẫn gì. Đại khái là học kì năm thứ hai trong một lần khoa tiến hành tổ chức biểu diễn văn nghệ, hai người mới lần đầu tiên xảy ra xung đột.

Về màn biểu diễn lần này có hai đề nghị được đưa ra: một ý kiến là vẫn chuẩn bị tiết mục theo kiểu truyền thống, chỉ đổi mới ở chương trình; một ý kiến khác là tổ chức vũ hội hóa trang, đổi mới từ hình thức. Trần Hiểu Quân ủng hộ phương án thứ nhất, Vương Lệ Dung tán thành phương án thứ hai, vì ý kiến hai người bất đồng mà kết quả nổ ra tranh cãi gay gắt, cuối cùng hội trưởng hội học sinh do nghĩ đến việc phải mời ban lãnh đạo nhà trường cùng với các thầy cô giáo tới dự mà lựa chọn phương án thứ nhất, cũng vì việc này mà thái độ của Vương Lệ đối với Trần Hiểu Quân rất căng thẳng. Ban đầu Trần Hiểu Quân cũng cho là không cần so đo với loại người hẹp hòi như vậy, nhưng đến năm thứ ba, đặc biệt là sau cuộc thi aerobics đó, Trần Hiểu Quân sau khi khỏi bệnh lấy ưu thế cơ thể thon gọn mà đánh bại Vương Lệ Dung đạt được giải nhất trong phần thi cá nhân, có thể tượng tượng được lúc đó Vương Lệ Dung hận Trần Hiểu Quân thấu xương, gần như coi cô là cái đinh trong mắt.

Đến khi khai giảng năm học mới, Vương Lệ Dung sau khi biết chuyện Trần Hiểu Quân chia tay, liền mượn đề tài đưa chuyện nhằm giải được mối hận trong lòng, nhưng cô ta không ngờ lần này Trần Hiểu Quân sau khi nghe được lời đồn đại cô ta tung ra lại không cay cú tìm mình tranh cãi, đang lúc hậm hực cô ta rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội thích hợp để gột rửa bất mãn trong lòng.

Trần Hiểu Quân sau xong ba tiết học thấy thời gian vẫn còn sớm liền quyết định tới giảng đường đọc sách một lát rồi mới đi ăn trưa, Quách Tuyết tới gọi cô cùng đi, cô cũng bảo Quách Tuyết đi trước, cô mới lấy sách ra đọc chưa đầy hai phút thì đã có người tới quấy rầy.

“Ui, đây không phải là quán quân kỳ thi Aerobics Trần Hiểu Quân đây sao, đang đọc sách cơ à? Làm tốt chuyên môn bây giờ lại tiến hành nghiên cứu văn hóa nữa cơ đấy, thật đúng là chăm chỉ nha!” Rõ ràng là giọng điệu khiêu khích.

Trần Hiểu Quân cau mày, quay đầu lại nhìn Vương Lệ Dung đứng ở phía sau, bên cạnh còn khoác tay bạn trai, biết cô ta rảnh rỗi muốn kiếm chuyện, Trần Hiểu Quân quyết định không lãng phí thời gian đọc sách chỉ lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi đọc sách.”

“Quấy rầy cậu? Vậy thật ngại quá!” Vương Lệ Dung lơ đễnh cười cười, giọng nghe không thấy có ý xin lỗi, “Nhưng mà Trần Hiểu Quân này, cậu còn có thời gian đọc sách sao?”

Trần Hiểu Quân không thèm quay đầu, bây giờ cứ nhìn thấy Vương Lệ Dung là cô lại thấy phiền, hết lần này tới lần khác lại còn tìm tới tận nơi để quấy rầy: “Tôi có thời gian hay không thì liên quan gì đến cậu.”

“Tất nhiên là không liên quan đến tôi, tôi chỉ là lo lắng cậu cứ tiếp tục như vậy sau này đừng nói là bạn trai ngay cả bạn bè cũng không có.” Vương Lệ Dung cố ý nói lớn, mấy người đang có mặt ở trong phòng học cũng nghe thấy tiếng của cô ta.

Trần Hiểu Quân đứng dậy, bỏ sách vào trong túi sau đó mặt không chút biến sắc nhìn Vương Lệ Dung: “Nói xong chưa?” Vương Lệ Dung không trả lời, Trần Hiểu Quân nhìn thoáng qua người bên cạnh Vương Lệ Dung sau đó cố ý kéo dài giọng: “Nói xong rồi thì tôi đi đây, không quấy rầy hai người nữa.” Cô cầm túi lên xoay người rời đi.

Vương Lệ Dung sao có thể cam lòng bại trận một cách nhanh chóng như vậy, hôm nay cô ta còn chưa cho Trần Hiểu Quân biết cô ta hơn hẳn Trần Hiểu Quân gấp mấy lần thì làm sao có thể dễ dàng để cô đi: “Lâm Húc, em nói có sai đâu, Trần Hiểu Quân là người rất kiêu ngạo, không có lý lẽ, em mà là bạn trai cô ta chắc cũng không chịu được mà mau chóng đá cô ta đi cho rồi.”

Trần Hiểu Quân dừng bước, Bành Hạo… Trong lòng cô vẫn luôn áy náy vì điều này, bây giờ lại trở thành trò cười trong miệng người khác? Xoay người nhìn nam sinh đang đứng bên cạnh Vương Lệ Dung… Lâm Húc? Công tử ăn chơi nổi tiếng của khoa âm nhạc?

“Cậu là Lâm Húc?” Trần Hiểu Quân tới gần Vương Lệ Dung hỏi.

Lâm Húc bộ dáng rất điển trai đứng ở bên cạnh Vương Lệ Dung gật đầu: “Tôi là Lâm Húc.”

Trần Hiểu Quân cười cười lại hỏi: “Cậu tức giận có đánh người không?”

“Đánh người không giải quyết được vấn đề!” Lâm Húc thản nhiên trả lời, anh từng nhận lời mời của mấy công ty giải trí, chuyện này đối với một người quyết tâm theo nghề như anh mà nói thì rất rõ ràng.

Trần Hiểu Quân gật đầu hài lòng với câu trả lời của Lâm Húc, cô hâm mộ nhìn Vương Lệ Dung nói: “Bạn trai cậu rất lịch sự đấy, nghe nói còn là playboy của khoa Âm nhạc, thật khiến người ta hâm mộ đó!” Không đợi Vương Lệ Dung đắc ý, ánh mắt Trần Hiểu Quân tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Tôi rất hiếu kỳ, không biết cậu là bạn gái thứ bao nhiêu của Lâm Húc vậy?”

Một câu này khiến cho khuôn mặt Vương Lệ Dung lộ vẻ bối rối: “Trần Hiểu Quân, cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì hả? Chẳng qua là hỏi thăm một chút Lâm Húc từng có nhiều bạn gái như vậy không biết cậu là người thứ bao nhiêu thôi?” Trần Hiểu Quân làm ra vẻ “vấn đề đơn giản như vậy cậu nghe cũng không hiểu sao” lặp lại giọng điệu thương hại đó lần nữa.

“Lâm Húc?” Vương Lệ Dung kéo cánh tay Lâm Húc, “Anh nói cho cô ta biết người anh thích nhất là em đi?”

Lâm Húc lúng túng, anh ta phong lưu thành tính, không sợ người khác nói anh ta thay bạn gái như thay quần áo, nhưng chưa bao giờ thấy có cô gái nào ở trước mặt anh ta hỏi cô gái bên cạnh mình là bạn gái thứ mấy, muốn anh ta trả lời câu hỏi của Vương Lệ Dung thì quả thật là rất khó khăn: “Tiểu Dung…” Hành động thay lời nói, anh hôn lên mặt Vương Lệ Dung một cái.

Vương Lệ Dung hài lòng quay đầu khoe khoang với Trần Hiểu Quân: “Thế nào, nhìn cho kỹ đi, đây chính là đáp án!”

Trần Hiểu Quân bị cảnh thân mật mới vừa tận mắt chứng kiến làm cho hơi giật mình đỏ mặt, Vương Lệ Dung bắt lấy cơ hội rất nhanh liền châm chọc: “Bất kể Lâm Húc trước kia có bao nhiêu bạn gái, nhưng hiện tại tôi là bạn gái duy nhất của anh ấy, mà cậu chỉ là một cô gái xấu xa bị người khác bỏ rơi… Không đúng, nhìn mặt cậu xấu hổ như vậy, không phải là Bành Hạo cũng ghét bỏ cậu đấy chứ?” Con gái lúc giận nói chuyện với nhau, có khi rất mất hình tượng.

Trần Hiểu Quân cố gắng đè nén lửa giận đang bùng lên lần nữa, vốn không phải người thích quanh co lòng vòng nhưng cô cũng không phải là trái bom đụng một cái là nổ, lúc nãy nóng bóng nóng gió đã là nhịn không muốn kích động trước mắt mấy người này rồi, bây giờ thì không thể nào mà nhịn được nữa. Trần Hiểu Quân giơ tay lên muốn tát vào cái miệng thô tục của Vương Lệ Dung, nhưng lúc cô sắp đánh thì bàn tay lại bị bắt chặt: “Lúc cậu tức giận thì không đánh người?” Trần Hiểu Quân nhìn mình chằm chằm cánh tay đang bị Lâm Húc cản lại, không đợi Lâm Húc trả lời cô liền nói: “Nhưng tôi tức giận thì lại đánh người!”

“Bốp!” bàn tay còn lại của Trần Hiểu Quân nhanh nhẹn tát vào mặt Vương Lệ Dung khiến Lâm Húc đang nắm chặt tay cô cũng không kịp phản.

“Trần, Hiểu, Quân…” Vương Lệ Dung che khuôn mặt đỏ rát, “Cô, cô dám đánh tôi?”

“Tôi đã muốn đánh cô từ lâu rồi, thế nào, cô muốn đánh trả sao?” Trước kia Trần Hiểu Quân thường xuyên đánh người, đã nghe rất nhiều câu hỏi ngược lại như vậy, hôm nay cô chính là muốn cho Vương Lệ Dung này biết tay, để cô ta thực sự nếm thử mùi vị xấu tính như lời cô ta nói là như thế nào.

Vương Lệ Dung bị giọng điệu của Trần Hiểu Quân chọc tức, bất chấp hình tượng cũng giơ tay lên muốn đánh Trần Hiểu Quân, nhưng Trần Hiểu Quân không cho cô ta cơ hội như vậy, cô bắt lấy tay cô ta châm chọc: “Đánh người không đánh mặt, cô nên cảm thấy vinh hạnh, cô là đứa con gái đầu tiên bị tôi đánh đấy! Muốn đánh nhau với tôi sao?” Trần Hiểu Quân giống như là hoàn toàn không nhìn tới vẻ mặt Vương Lệ Dung tức giận dị thường, ngược lại nhìn Lâm Húc, “Cậu muốn giúp bạn gái của cậu đánh lại chứ?”

Lâm Húc không nói gì, ba người giằng co một phút đồng hồ, Trần Hiểu Quân hất tay Vương Lệ Dung ra: “Vương Lệ Dung, tôi nói cho cô biết, Trần Hiểu Quân tôi chính là tính tình tồi tệ, hung dữ, tự cao tự đại, vô lý thế đấy, nếu như cô không ưa thì cô đừng có nhìn, thích ở sau lưng người khác nói bậy bạ thì cô cứ việc nói, nhưng lần sau tốt nhất đừng để cho tôi biết được, nếu không tôi vẫn hành động như hôm nay đấy!” Nói xong Trần Hiểu Quân liền bước ra khỏi phòng học. Sau lưng cô loáng thoáng còn nghe được tiếng Vương Lệ Dung khóc thút thít mắng chửi cô.

“Trần Hiểu Quân, cô là đồ không ai ưa, bị bạn trai ghét bỏ, đồ con gái đanh đá…”

Chuyện Trần Hiểu Quân đánh Vương Lệ Dung ở trên lớp nhanh chóng lan truyền khắp trường, hơn nữa lúc ấy còn có mấy người ở trong lớp chứng kiến toàn bộ sự việc, hậu quả Trần Hiểu Quân bị dư luận cả trường xem như là hình tượng của một “cô gái đanh đá”, xấu xa, hung dữ, phách lối, độc ác, vô lý. Trần Hiểu Quân cũng không quan tâm, vì ở trường cô đã quá quen với mấy lời đồn thổi kiểu này rồi, nói đâu xa từ thời năm nhất cô vốn đã ngang ngược, vô lý sẵn rồi, vậy mà đến năm thứ ba nhờ bất ngờ được khen thưởng mà ai cũng quay ngược lại khen ngợi cô hết lời, rồi sau đó vừa mới khai giảng lại bị đồn đoán, dèm pha về chuyện yêu đương, cho nên đối với mấy lời đánh giá mình như vậy, cô không chẳng thèm để vào tai. Nhưng mà sự thật lại không nhanh chóng kết thúc như Trần Hiểu Quân tưởng, thậm chí nó còn phát triển theo hướng mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

Trình Hiểu Quân ở khoa Y lúc này cũng bù đầu với mấy cái thí nghiệm, khoa của anh lại ở khá xa khoa thể dục nên phải qua vài ngày mới biết chuyện Trần Hiểu Quân đánh người, từ lần cô đánh anh ở đại hội thể dục thể thao năm đó đã ba năm rồi anh chưa lần nào nghe nói Trần Hiểu Quân ở trường đánh người, lần này lại còn đánh một bạn nữ nữa, sau khi hỏi Triệu Bân về mấy tin đồn đó, mặc dù rất muốn đi tìm Trần Hiểu Quân nhưng anh lại phải cùng thầy ở lại phòng thí nghiệm đành gọi điện qua hỏi cô thế nào, anh tất nhiên khẳng định Trần Hiểu Quân sẽ không vô cớ đánh người, mà còn đánh người ở trong lớp. Nhưng lúc anh gọi qua, Trần Hiểu Quân dường như là giận hờn nói: “Cậu nghe đúng rồi đó!”

Khoa Y xa như vậy mà cũng biết đến chuyện này thì thầy cô khoa thể dục chắc chắn cũng biết, Trần Hiểu Quân không ngờ thầy giáo lại vì chuyện này mà tìm cô, làm cô lúc nhận được điện thoại của thầy còn giật mình tưởng mình nghe lầm, nhưng sự thật là cô không có nghe sai, thầy giáo bảo cô đến phòng làm việc…

Trần Hiểu Quân cũng không nhớ rõ mình đã từng đến văn phòng của thầy bao nhiêu lần rồi, chuyện tốt cũng có, còn chuyện xấu thì vô số, lần này đại khái cũng không phải là chuyện gì tốt…

Trần Hiểu Quân thấp thỏm gõ cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, sau đó đi vào lên tiếng chào thầy, thầy giáo liền bảo cô ngồi xuống.

“Những lời đồn đãi gần nhất chắc em đã nghe thấy rồi đúng không?” Thầy giáo sau khi cân nhắc liền quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Trần Hiểu Quân gật đầu, cho dù cô không quan tâm thì lúc nào cũng sẽ có người nhắc cô về đủ loại đồn đãi này.

“Chuyện em đánh Vương Lệ Dung là thật?” Thầy giáo thở dài, chuyện vốn cũng chả có gì to tát thế mà lại làm ồn ào huyên náo cả trường, lãnh đạo khoa nghe được liền lo lắng ảnh hưởng không tốt, muốn điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.

Trần Hiểu Quân lại gật đầu: “Dạ, nếu không phải bạn ấy quá đáng, em đã không đánh cậu ấy rồi.” Trần Hiểu Quân không phủ nhận nhưng cô sẽ không để mặc cho người khác hiểu lầm mình mà nhất là thầy giáo, “Em thừa nhận em đã đánh bạn ấy, nhưng nếu thầy muốn hỏi em nguyên nhân thì thầy có thể kêu Vương Lệ Dung đến cùng em đối chất.”

Thầy giáo trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Thầy tin em sẽ không tùy tiện đánh người như lời đồn đãi kia, nhưng Trần Hiểu Quân à, bất luận là vì lý do gì, chắc em cũng biết đánh người là không đúng, cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”

“Em biết.” Trần Hiểu Quân đương nhiên biết, nhưng lúc ấy cô thực sự không nhịn được nữa mới đánh Vương Lệ Dung.

Vẻ mặt của thầy giáo giãn ra một chút: “Nếu vậy, thầy sẽ không hỏi chuyện này nữa, Trần Hiểu Quân, chuyện lần này thầy biết em có chút kích động nhưng em vẫn phải viết một bản kiểm điểm nộp lại cho thầy.”

“Viết kiểm điểm?” Trần Hiểu Quân đã nhiều năm rồi không viết bản kiểm điểm, không ngời lại vì chuyện này mà viết kiểm điểm: “Vì sao là em mà không phải Vương Lệ Dung viết?”

“Em còn nói nữa, bảo em viết thì em cứ viết, còn xử lý Vương Lệ Dung như thế nào không phải là trách nhiệm của em.” Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của thầy đã bị một câu chất vấn của Trần Hiểu Quân đánh tan tành, “Đừng tưởng gần nhất em biểu hiện không tệ thì có thể kiêu ngạo, đã làm sai thì phải nhận sai, trở về viết kiểm điểm đi!”

Trần Hiểu Quân biết thầy đang giận, tuy rằng cô không chấp nhận chuyện mình đánh Vương Lệ Dung là sai, nhưng dù sao cũng không đúng nên cúi đầu đi ra ngoài.

Trần Hiểu Quân trở về phòng ký túc, buồn bực ngồi ở trên bàn không biết nên viết bản kiểm điểm như thế nào, lúc còn đang phiền não thì Quách Tuyết đã đi chơi về, thấy Trần Hiểu Quân cầm bút thì giật mình hỏi: “Cậu đang viết gì vậy? Tớ không nhớ rõ cậu đã bao lâu không cầm bút rồi đó.”

“Viết kiểm điểm!” Trần Hiểu Quân tức giận nói.

Quách Tuyết sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện liền ra vẻ không thành vấn đề nói: “Cái này dễ ợt, đưa cho tớ, 10 phút là xong.”

“Cậu tốt như vậy á?” Trần Hiểu Quân không ngờ Quách Tuyết lại tốt bụng giúp cô viết bản kiểm điểm như vậy.

“Yên tâm, đừng có nghi ngờ lung tung. Tớ sẽ dùng thái độ tuyệt đối ngay thẳn mà nói sự thật.” Quách Tuyết oai phong lẫm liệt nói.

Trần Hiểu Quân do dự một lúc, dù sao mình cũng không viết được, vậy cứ để Quách Tuyết giúp cô viết, mình cũng không cần phải phiền não rồi: “Vậy được, giao cho cậu!”

Vượt ra ngoài dự kiến của Trần Hiểu Quân, Quách Tuyết thật sự dùng tốc độ rất nhanh để viết xong bản kiểm điểm đưa cho Trần Hiểu Quân: “Được rồi, cậu có thể mạnh dạn nộp cho thầy rồi đó.”

“Không phải càng viết càng đen đó chứ!” Trần Hiểu Quân lấy qua xem, vừa đọc vừa gật gù, viết đúng sự thật, sao bản thân mình lại viết không ra nhỉ, chẳng lẽ là người ngoài cuộc thì sáng? “Cũng được, tớ sẽ đem cái này nộp cho thầy!”

Trần Hiểu Quân vội vàng trước khi tan giờ học chiều đã mang bản kiểm điểm nộp cho thầy, thầy sau khi nhìn chằm chằm Trần Hiểu Quân hơn mười giây mới thở dài bảo Trần Hiểu Quân ra ngoài.

Trần Hiểu Quân thoải mái tiêu sái ra khỏi văn phòng, mặc kệ vừa rồi trong lòng thầy nghĩ gì, tất cả đều là sự thật, về phần Vương Lệ Dung kia, cứ mặc cho cậu đi bịa đặt đi!

Trần Hiểu Quân vừa định mặc cho Vương Lệ Dung đi bịa đặt, thì cô đã bị mấy lời bịa đặt đó chọc cho giận sôi lên… Trần Hiểu Quân từ trong văn phòng của thầy đi ra, lúc ngang qua WC thì đúng lúc nghe có người đang bàn tán chuyện của cô.

“Cái người vừa rồi đi ra ngoài là Trần Hiểu Quân đó hả?”

Tôi chính là người đó thì sao? Để tôi xem các cậu còn có thể nói tôi cái gì?

“Nghe rất nhiều người nói cô ta rất hung dữ, cả đám con trai đều chịu không nổi cô ta, chưa đây hai tháng là chạy thẳng cẳng…”

Tôi chia tay thì mắc mớ gì đến mấy người, cái đồ lắm mồm!

“Tớ cũng thấy cô ta hung dữ thật đó, cậu xem, ánh mắt của cô ta…”

Ánh mắt của tôi cản trở gì các người, nói đúng ra thì cái thực sự bị cản trở là lỗ tai tôi đây này!

“Tớ thấy mấy cậu bạn của cô ta thấy cô ta như vậy cũng chẳng dám tiếp cận, rất khả năng mấy cậu bạn đấy là bị cô dọa bỏ chạy đó…”

Tôi ngay cả mấy đứa con gái các người còn dọa không được vậy mà có thể đi dọa được lũ con trai ha?

“Haiz, về sau chắc chẳng có cậu nào dám tiếp cận cô ta, hẹn hò với cô ta quá…”

Chuyện này không cần các cậu quan tâm, tớ đây chả cần!

“Đúng đúng đúng, tớ còn nghe nói bạn trai cô ta cũng bởi vì bị ghét mới đá cô ta đó…”

Lại là cô ả Vương Lệ Dung!

“Haiz, tớ đoán về sau cô ta cũng không sẽ có bạn trai, cũng chẳng có ai ưa cô ta, thật đáng thương…”

Tôi đây cần các người tội nghiệp sao?

“Các cậu nói mấy câụ bạn đều ghét cô ta, vậy cô ta có thể là vẫn còn … không vậy.”

Là cái gì? Các người có gan thì nói đi!

“Rất có khả năng, các cậu đều nói cô ta chưa từng có bạn trai, tính tình cô ta lại xấu như vậy, bạn trai lần này lại nhanh như vậy đã đá cô ta, nhất định cũng không dám đụng vào cô ta…”

Các người còn dám nói những lời vô liêm sỉ như vậy, lại còn ở nơi công cộng như thế này nữa chứ? Trần Hiểu Quân một cước đá văng ra cửa, hầm hầm nhìn ba người nhiều chuyện trong WC: “Bất ngờ quá hả? Các cậu không phải tưởng tôi đi rồi đó chứ?”

“Bọn tôi…?” Việc bất thình lình có người đột nhiên xông vào đã khiến ba cô bạn kia hoảng sợ rồi, huống chi còn là người vừa rồi các cô mới bàn tán.

“WC thật đúng là chỗ tốt để xì xầm há!” Trần Hiểu Quân ra vẻ cảm thán, “Những lời vừa rồi các cậu nói tôi đều nghe hết cả rồi, các cậu nói bây giờ phải tính sao hả?”

“Trần Hiểu Quân, cậu, cậu muốn làm gì?” Nếu như lời đồn đãi là đúng, Trần Hiểu Quân đã từng đánh người còn là một người rất ngang ngược, cô ta không phải là muốn làm gì ở trong này chứ, trong lòng ba người ai cũng đều thấp thỏm không yên.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh các cậu đâu, các cậu cũng chỉ là hơi bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh thôi, tôi sẽ không tự làm bẩn tay mình.” Trần Hiểu Quân giống như là đang suy nghĩ rất hăng, “Làm sao bây giờ, nếu không làm chút gì thì tôi sẽ không thể nào mà thoải mái được. Không bằng…” Trần Hiểu Quân nhằm lúc các cô kia không chú ý mà ném thùng rác dưới bồn rửa tay về phía ba người bọn họ, “Sau này lo mà giữ mồm giữ miệng đấy, tôi có như thế nào cũng không cần các cậu tới thêm dầu thêm mỡ, nếu chuyện này còn tiếp diễn thì lần sau sẽ không như thế này đâu!” Sau đó “rầm” một tiếng thật lớn, Trần Hiểu Quân liền đem nhốt ba cô cô còn đang sợ hãi gào thét vào trong toilet.

Tôi tính khí không tốt thế nào, hung dữ ra làm sao, mắng chửi người ta ra sao, đánh người thì thế nào? Nào là hù bạn trai sợ bỏ chạy, có ai như vậy không, tôi có thích ai, hay có người nào đó thích tôi hay không thì cũng chẳng đến lượt người ngoài như mấy người quan tâm!

Các người biết tôi bao nhiêu, hiểu tôi bao nhiêu, quan hệ giữa tôi với mấy người là thế nào, chỉ toàn nghe ba cái tin gà tin vịt đó. Chuyện của tôi có cần các cậu quơ tay múa chân à? Trần Hiểu Quân càng bước càng nhanh cuối cùng từ đi biến thành chạy chầm chậm. Mấy bà tám này chỉ biết dùng lỗ tai điếc mà nghe rồi mà miệng còn nói lung tung, một ngày nào đó các người sẽ bị trừng phạt vì cái tội lắm mồm!

Trần Hiểu Quân chỉ muốn rời khỏi nơi làm cho cô bực bội thế mà lại chạy một hơi ra ngoài trường, cũng chẳng có lòng dạ nào mà trở về, cô cứ thế mà đi lang thang không mục đích trên đường, vừa nghĩ vừa thầm rủa những người đã dèm pha mình.

Trần Hiểu Quân đi mãi đi mãi mặc cho thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, trời cũng đã tối, nhưng trong lòng cô vẫn còn tức giận vì lời nói vừa rồi ba nữ sinh kia, không muốn quay về, cô tìm một khách sạn trông không đến nỗi nào thuê một phòng. Nằm ở trên giường mà trong đầu vẫn còn ở lẩn quẩn những lời đồn đãi làm người ta không vui đó…

Trần Hiểu Quân là một người rất ngạo mạn, không thể nói lý lẽ… Về sau không chỉ có bạn trai ngay cả bạn bè cũng không có… Bành Hạo cũng bỏ cô ta mà đi… Là một cô gái đanh đá bị người ta ruồng bỏ… Bạn trai cũng không chịu nổi cô ta nên chưa tới hai tháng đã vội vàng chia tay… Về sau mấy cậu con trai ai mà dám đến gần cô ta, qua lại với cô ta… Có khi về sau cô ta cũng sẽ không có bạn trai, cũng sẽ chẳng có ai ưa cô ta, thật đáng thương… Bạn trai cũng bỏ cô ta rồi, cô ta có thể vẫn còn là một… không…

Những lời này cứ giống như một cuộn băng ghi âm hết lần này đến lần khác tua đi tua lại ở trong đầu Trần Hiểu Quân, cô không cam lòng từ trên giường ngồi dậy, hối hận ngày đó đã không đánh Vương Lệ Dung nặng tay hơn, thất vọng vì lúc tan học không nên cứ như vậy mà bỏ qua cho ba nữ sinh kia. Nói tôi không có ma nào thích, cũng chẳng ai yêu, còn nói không ai dám đến gần tôi? Tôi đây không tin!

Trần Hiểu Quân rút điện thoại từ trong túi quần ra, cô phải tìm một người thử một chút mới được, nhìn mình cũng đâu kinh khủng đến mức như các cô nàng kia nói là sẽ không có ai thèm!

Trần Hiểu Quân lạch cạch tìm số điện thoại của người nào đó không ghét cô trong danh bạ điện thoại. Bành Hạo? Thôi đừng gây thêm phiền phức cho cậu ta nữa; Đại Lưu? Đã có bạn gái; Tiểu Uy, bị trêu chọc còn chẳng thua gì mình; quỷ đáng ghét…? Tìm cậu ta đi, nếu cậu ta không dám đến thì về sau để xem cậu ta làm thế nào mà xuất hiện ở trước mặt mình!

“Tu tu…” Sau khi điện thoại được nhấc lên, Trần Hiểu Quân liền trực tiếp ra lệnh: “Mau tới khách sạn Nghi Gia ở bên ngoài trường… Không được hỏi tại sao, nếu không đến thì về sau đừng nữa xuất hiện ở trước mặt tôi!” Nói xong liền “Cạch!” một tiếng cúp máy. Quỷ đáng ghét từ nhỏ đến lớn vẫn đi theo mình, mắng không sợ đánh không đi, lần này nếu cậu mà dám cự tuyệt tôi, tôi nhất định sẽ lột da cậu ra!

Trần Hiểu Quân không cần phải đợi lâu, chưa đến 10 phút Trình Hiểu Quân đã chạy tới nơi: “Nhanh vậy?”

“Quân Quân, trời tối rồi sao cậu không về trường học mà còn ở đây?” Trình Hiểu Quân vừa vào cửa liền kéo tay Trần Hiểu Quân lo lắng hỏi.

“Cậu thì biết cái gì?” Trần Hiểu Quân đã chuẩn bị tốt tâm lý, “Vào đi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết!”

Trình Hiểu Quân đi vào phòng, trong lòng vẫn không thôi lo lắng Trần Hiểu Quân bởi vì chuyện ở trường mà không vui: “Quân Quân, nếu trong lòng cậu khó chịu hay không vui, có thể đánh tớ mắng tớ. Cậu cũng có thể nói với tớ, biết đâu tớ có thể giúp được cậu?”

“Cậu thực sự muốn giúp tôi?” Trần Hiểu Quân ngồi ở trên giường hỏi.

“Đương nhiên là thật!”

Trần Hiểu Quân rất hài lòng: “Vậy cậu tới đây, ngồi bên cạnh tôi!”

Trình Hiểu Quân ngơ ngác đi sang: “Quân Quân, rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết!” Nói xong Trần Hiểu Quân nghiêng người qua như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái thật nhẹ lên môi Trình Hiểu Quân, “Bây giờ thì biết rồi đó.”

Đầu óc của Trình Hiểu Quân phải một phút sau mới khôi phục lại: “Quân Quân!” Quân Quân vừa mới hôn mình sao, nhưng tại sao Quân Quân lại đột nhiên làm như vậy?

Trần Hiểu Quân không những không giải thích với Trình Hiểu Quân mà còn tiếp tục nghiêng người qua ôm lấy Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét!”

“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân lại lần nữa kinh hãi, sau khoảnh khắc mơ màng lúc vừa được hôn thì giờ này đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, nhất định là có chuyện gì đó Quân Quân mới có thể khác thường như vậy.

“Không được hỏi!” Trần Hiểu Quân ở bên tai ngăn cản lời Trình Hiểu Quân muốn hỏi. Cô đã quyết định, cái gì mà không ai dám đến gần, không ai thích, không ai dám đụng vào, hôm nay cô phải để những lời này trở thành quá khứ, “Ôm tôi đi! Bỏ qua cơ hội lần này thì về sau sẽ không còn đâu.” To gan cũng chỉ có một lần như vậy, về sau, cô khẳng định mình sẽ không có dũng khí mà tiếp tục làm chuyện như vậy.

“Quân Quân?” Lần này giọng Trình Hiểu Quân bắt đầu khàn khàn, “Cậu làm sao vậy? Có ai đó đã kích động cậu phải không?” Trình Hiểu Quân nói ra suy đoán trong lòng, nếu như không phải có người kích động Quân Quân, Quân Quân sẽ không thể nào mà làm như vậy.

“Cậu ôm không?” Giọng Trần Hiểu Quân cũng không còn kiên định như trước.

“Quân Quân, cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch, cậu không vui có thể nói cho tớ biết, cậu mà cứ như vậy, tương lai sẽ hối hận đấy.” Trình Hiểu Quân ngồi im không nhúc nhích, nếu quả thật Quân Quân sẽ như vậy thì lòng anh chỉ càng thêm khổ sở mà thôi.

“Cậu có ôm không?” Trần Hiểu Quân một lần nữa lặp lại câu hỏi.

“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân kéo Quân Quân đang ôm chặt lấy mình không buông, “Tớ biết cậu không thực sự muốn như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Hiểu Quân liếc mắt nhìn nét mặt cứng rắn của Trình Hiểu Quân: “Cậu không muốn?”

“Quân Quân, không thể.” Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có tớ bị tổn thương mà cậu cũng bị kéo vào.

Trần Hiểu Quân thấy Trình Hiểu Quân cự tuyệt thì trong lòng như rơi thẳng xuống đáy cốc, cô không biết phải làm sao mới trút hết được những bực bội, căm giận trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Hiểu Quân. Quỷ đáng ghét, bây giờ ngay cả cậu cũng không muốn đến gần tôi, tránh xa tôi như vậy sao? Đi theo tôi nhiều năm như vậy tại sao lại có thể vào lúc không ai chịu tin tôi mà muốn bỏ đi? Sự oán giận Trần Hiểu Quân đột nhiên càng lúc càng khó chịu, ánh mắt chợt mơ hồ không thể thấy được gì trước mặt…

Nếu cậu đã làm tôi ghét nhiều năm như vậy thì không thể dễ dàng nói ‘không thể’ như vậy được! Trần Hiểu Quân tức giận nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân, cậu nói không thể là không thể sao? Vậy thì tôi càng muốn như vậy!

Trần Hiểu Quân đưa bàn tay đang đặt trên vai Trình Hiểu Quân lên xoa má anh rồi hung hăng hướng về phía cái miệng của anh mà gặm…

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân bị đau liền đẩy đầu Trần Hiểu Quân ra, “Cậu có biết mình đang làm gì không hả? Cậu cho là cậu làm vậy thì có thể nguôi giận sao? Cậu nhìn cho rõ tớ là ai đi?”

“Tôi dĩ nhiên biết cậu là quỷ đáng ghét Trình Hiểu Quân!” Trần Hiểu Quân quát, “Cậu cũng giống như những người đó nói cũng ghét tôi, cũng muốn rời khỏi tôi có đúng không!”

Trình Hiểu Quân nghĩ đến Trần Hiểu Quân mà muốn nói lại nói không được.

Trần Hiểu Quân lại tưởng anh đang thừa nhận: “Cậu cũng nghĩ như mấy con đó, cũng thấy tôi hung dữ, tôi kiêu ngạo, tôi vô lối có phải không?” Trần Hiểu Quân đè nén cảm giác khổ sở ở trong lòng mà không chớp mắt nhìn Trình Hiểu Quân đang yên lặng, “Tôi thường đánh cậu mắng cậu, cậu nhất định còn cho tôi là một cô gái tính khí tồi tệ hơn cả những người kia!”

Trình Hiểu Quân đứng lên kéo tay Trần Hiểu Quân còn đang bừng bừng lửa giận, không cam lòng: “Không phải như cậu nghĩ đâu, cho tới bây giờ tớ chưa từng nghĩ là cậu hung dữ hay là vô lý, tớ cho tới bây giờ cũng chưa từng cho Quân Quân là một cô gái hư, cậu ở trong lòng tớ luôn là điều đẹp nhất, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.” Quân Quân, tớ làm sao có thể nghĩ là cậu không tốt chứ?

Sửng sốt một giây: “Thật không?”

Trình Hiểu Quân gật đầu. Xác định mình không có nghe lầm, Trần Hiểu Quân lần nữa tập kích miệng Trình Hiểu Quân. Lần này Trình Hiểu Quân không để cho Trần Hiểu Quân đang kích động hành động như ý: “Quân Quân, cậu không thể như vậy!”

“Tại sao không thể? Cậu không phải nói tôi tốt sao? Tại sao không thể?” Trần Hiểu Quân lại lần nữa bị cự tuyệt, nước mắt cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, “Tại sao không muốn hôn tôi ôm tôi, cậu căn bản ghét tôi mà!”

“Quân Quân, tớ không có ghét cậu!” Trình Hiểu Quân nói rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng dừng ở trên người Trần Hiểu Quân. Sự dịu dàng đó làm cho Trần Hiểu Quân hơi sửng sốt.

“Vậy thì vì sao?” nếu không ghét tôi tại sao lại muốn cự tuyệt tôi!

Trình Hiểu Quân lau nước mắt trên mặt Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, bây giờ không thể, tớ sợ có một ngày cậu sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.”

“Bây giờ không thể? Sợ tôi hối hận?” Trần Hiểu Quân đẩy cánh tay Trình Hiểu Quân ra, vì lý do này sao, “Tôi không sợ thì cậu sợ cái gì! Bây giờ không thể? Trình Hiểu Quân, cậu là đồ hèn, đồ nhát gan!” Nước mắt vừa được lau khô lại lần nữa chảy xuống, lần này cô không để cho Trình Hiểu Quân lau nữa mà tự mình lau lấy, “Đồ nhát gan!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân ra kéo cửa ra xông ra ngoài.

Trình Hiểu Quân không đề phòng, bị cô đẩy ngã ở trên giường, lúc đứng lên thì đã không thấy Trần Hiểu Quân đâu, anh lập tức đuổi theo Trần Hiểu Quân tới tận cửa khách sạn: “Quân Quân, cậu muốn đi đâu?” Không thể để cho cô ấy cứ đi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?

“Đau, buông ra quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân hấp tấp hất tay Trình Hiểu Quân ra, “Tôi đi đâu không cần cậu quan tâm!”

“Buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm, cậu đừng có chạy lung tung!” Trình Hiểu Quân vẫn không buông tay nhưng có giảm bớt lực nắm.

Trần Hiểu Quân cảm giác được cơn đau ở tay đã giảm bớt liền lập tức giãy khỏi bàn tay đang nắm chặt: “Vậy cũng không cần cậu phải lo lắng, đồ nhát gan!”

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cất giọng rất nghiêm nghị, lần đầu tiên anh ở trước mặt Trần Hiểu Quân lớn tiếng như vậy: “Cậu không nghe lời tớ nói thì tớ sẽ vác cậu đem về trường đó.”

Hai người nói qua nói lại đã khiến người đi đường chú ý, Trần Hiểu Quân chạy ra khỏi khách sạn đầu óc liền tỉnh táo lại một chút: “Cậu…, quỷ đáng ghét!” sau đó liền liều mạng chạy về trường. Trình Hiểu Quân không có tiến lên ép Trần Hiểu Quân cùng anh trở về trường mà cứ theo sát phía sau Trần Hiểu Quân cho đến khi Trần Hiểu Quân vào trong ký túc…

[Nhật ký ngày…] Tớ, nghĩ cậu thích tớ!

Mình ở nhà đợi một tuần cũng không gặp được Quân Quân, Quân Quân, cậu rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không chịu gặp tớ?

Sau sự kiện khách sạn đó chiều hôm sau lúc mình đi tìm Quân Quân, Quân Quân liền lên trường xin nghỉ học, còn nói là đã tìm được chỗ để thực tập sớm. Mình đã gọi không biết bao nhiêu lần, mới đầu là cúp máy hoặc không nhận, sau đó lại tắt luôn máy. Không liên lạc được Quân Quân, không thể cứ như vậy để cho Quân Quân đi!

Ngày sau đó mình đem mấy chuyện quan trọng ở trường giao phó cho Triệu Bân sau đó xin nghỉ về nhà, Quân Quân không thể đi chỗ nào khác ngoài về nhà. Nhưng điều làm mình thất vọng chính là mình về đến nhà vẫn không gặp được Quân Quân, mình hỏi bác Trần thì bác ấy nói Quân Quân đúng là đi thực tập, nhưng cô lúc đi có gọi cho bác nói là không được cho mình biết, mình năn nỉ mãi nhưng bác ấy vẫn không chịu nói cho mình biết, mình biết tại sao bác Trần không nói cho mình. Chẳng còn cách nào khác, mình chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, mình xin kéo dài ngày nghỉ ở nhà đợi một tuần lễ, mình cứ tưởng Quân Quân cho tới bây giờ vẫn chưa từng tự mình trải qua cuộc sống tự lập ở bên ngoài nên nhất định sẽ về nhà, ai ngờ mình lại phải một lần nữa thất vọng, cả một tuần lễ mà mình cũng không đợi được Quân Quân, cũng không có bất cứ tin tức gì của Quân Quân…

Không có cách nào khác, mình năn nỉ mãi bác Trần mới nói cho mình biết Quân Quân đang ở đâu đó sống rất tốt, sau đó mình cũng chẳng thể làm gì khác hơn là một người trở lại trường. Trở lại trường, mình mới từ miệng Triệu Bân mà biết được mình và Quân Quân đã thành tin tức nóng hổi ở trường, mình đoán có thể là chuyện đêm hôm đó đã bị mấy học sinh trong trường nhìn thấy. Sau đó còn có bạn học hỏi mình có thật vậy hay không, mình không có phủ nhận, nói cho bọn họ biết mình đã thích cậu từ rất rất lâu rồi…

Quân Quân, cậu biết không, hai tuần sau khi cậu đi Bành Hạo tới tìm mình, cạu ta còn đấm mình một cú, nhưng mà mình cũng không có để cho cậu ta đánh không như vậy, mình cũng cho cậu ta một cú rất mạnh, ai bảo cậu ta nói là vì quá thích cậu mới chia tay cậu? Cậu ta còn nổi nóng với mình, cho rằng là mình ép cậu ra đi, nhưng mà Quân Quân, mình sao có thể ép cậu đi chứ, mình cho tới bây giờ cũng không chưa nghĩ tới việc phải xa cậu thì làm sao có thể ép cậu đi đây chứ? Bành Hạo không hiểu, cậu ta không hiểu cậu, cậu ta vốn phải buông tha cho cậu từ sớm kia.

Quân Quân, cậu đúng là thật sự rất ngốc, vì sao phải để ý đến mấy thứ thị phi đó chứ? Bất kể người khác nói thế nào, Quân Quân, mình vẫn luôn tin cậu, cho dù cậu có thực sự đánh người, mắng người mình cũng sẽ không cho là bởi vì cậu hung dữ, vô lý, xấu xa như lời mấy người đó nói. Không có ai hiểu cậu rõ hơn mình, cứ coi như cậu ở trong điện thoại nói những lời đồn đãi kia là thật thì mình cũng không tin, bởi vì cậu cho tới bây giờ chưa từng mắng oan ai, những người mà cậu đánh cho tới bây giờ cũng là những kẻ bắt nạt người khác hoặc mấy kẻ hư hỏng… Mình là ngoại lệ duy nhất nhỉ.

Quân Quân, đừng vì những người không đáng đó mà tức giận, lại càng không phải vì những người đó mà tự làm hại chính mình. Cậu có biết không đêm hôm đó, mình thật rất khổ sở? Mình biết cậu có những lúc rất kích động thậm chí là cố tỏ ra ngỗ ngược để che giấu sự yếu ớt của mình, trước kia cậu không có vì những thứ này mà bị tổn thương, đó là vì mình không nỡ mà bác Trần cũng không đành lòng, nhưng lần này mình không thể trơ mắt nhìn cậu làm chuyện điên rồ.

Quân Quân, cậu nói mình không muốn hôn, không muốn ôm cậu, lúc nói những lời này cậu có biết trong lòng mình đang rất phức tạp không? Mình sao lại không muốn hôn, không muốn ôm cậu chứ, mình chỉ không muốn lúc cậu nghĩ rõ ràng rồi lại giống như trước nói xin lỗi bác Trần và mình, hoặc là giống như trước bướng bỉnh mắng mình. Có lẽ cậu nói đúng, mình là đồ nhát gan, bất luận là kết quả thế nào, mình đều không thể chịu được. Hơn nữa Quân Quân, mình không muốn cậu sau khi tỉnh lại hối hận mình đã lỗ mãng, cũng hối hận không nên ở bên mình, như vậy thì mình phải làm sao, mình không dám tưởng tượng, cho nên cho dù mình thật sự rất muốn hôn cậu, cũng vô cùng sẵn sàng ôm cậu, nhưng không phải là ở trong tình trạng hỗn loạn này. Mình hy vọng có một ngày cậu có thể yêu mình, đem toàn bộ trái tim cậu giao cho mình, còn mình sẽ dốc hết sức chấp nhận tất cả.

Quân Quân cậu cứ như vậy không chịu gặp mặt mình một lần, cũng chịu nói với mình một câu đã vội vã ra đi, sau đó mình từ Quách Tuyết mới biết cậu đã từng về trường một lần, làm xong chuyện là lập tức đi ngay, cậu nhất định cũng nghe nói mấy lời đồn đãi ở trường học về mình và cậu rồi, những lời đó là mình nói, mình nói những lời đó cũng là muốn cậu sau khi nghe thấy những lời này sau sẽ chủ động tới tìm mình. Cậu không tới, về trường cũng không tới tìm mình. Bất luận cậu có để ý những lời này hay không, cậu nhất định sẽ tới tìm mình chất vấn, nhưng cậu không tới, nhưng với tính cách của cậu, cậu sẽ không như vậy. Mình ở trong trường suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến nỗi mình bắt đầu hoài nghi cậu rốt cuộc là đi hay là trốn? Người cậu trốn có phải chính là mình không…

Mình nói rồi mình sẽ chờ cậu, nhưng nếu cậu cứ mãi không đến, thì mình không thể làm gì khác hơn là lên kế hoạch đi tìm cậu trước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.