Gần đây Trần Hiểu Quân thực phiền não, phiền đến nỗi ăn
không ngon ngủ không yên. Quả thật là gần đây cô cũng không biết vì sao lại có
nhiều chuyện phiền phức cứ quấn lấy cô như vậy. Đầu tiên là chuyện cái tên quỷ
đáng ghét kia vẫn thỉnh thoảng thình lình xuất hiện ở trước mặt cô khiến cô sa
sút tinh thần, sau đó lại đến chuyện của Bành Hạo. Từ sau lần quỷ đáng ghét ở
trong căn tin nói ra câu nói đó, Bành Hạo cứ hỏi cô câu đó có ý gì, cô đành phải
ấp úng nói ra sự thật, cô cũng hiểu là mình có lỗi với Bành Hạo, cảm thấy chính
cô rất ích kỷ. Tuy rằng Bành Hạo không nói gì nhưng mà cô cũng không ngốc đến nỗi
không thấy Bành Hạo kỳ thật rất để ý đến chuyện này. Bành Hạo vẫn vậy rất quan
tâm săn sóc cô, nhưng cô có thể cảm giác được vẻ mặt lúc Bành Hạo đợi cô tập
luyện xong có chút gì đó mất mát và rối rắm, tuy rằng cô đã giải thích với cậu
ta là vì cô chưa sẵn sàng nên mới quyết định tạm thời không nói cho ba cô biết
chuyện hai người đang quen nhau, nhưng Bành Hạo vẫn luôn có cái vẻ ngổn ngang
trăm mối băn khoăn. Trần Hiểu Quân vì để cho tâm trạng của Bành Hạo tốt hơn mà
đối xử với Bành Hạo càng thêm dịu dàng càng thêm thông cảm, nhưng mà như vậy thật
sự mệt chết đi được…
Lại một lần nữa mỏi mệt trở lại ký túc xá, cả người đã không
còn dư bao nhiêu tâm sức mà làm chuyện khác. Thấy Quách Tuyết còn đang ở trên
giường đọc truyện, Trần Hiểu Quân liền làm ra vẻ hâm mộ: “Sao cậu còn ở đây đọc
sách không đi cùng bạn trai cậu à?”
“Bọn tớ cũng không phải mới yêu đương gì, sao cứ phải suốt
ngày dính lấy nhau, huống hồ anh ấy cũng có việc bận, không thể cứ đi cùng tớ
mãi!” Quách Tuyết nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào trong các tình tiết của
truyện.
“Tiểu Tuyết, tớ thấy Bành Hạo hình như vẫn rất khó chịu, tuy
rằng cậu ta không có nói với tớ, nhưng tớ có thể cảm nhận được.” Trần Hiểu Quân
sắc mặt nặng nề nói.
Quách Tuyết buông quyển truyện trên tay: “Các cậu vẫn còn vì
vụ đó mà giận nhau hả?”
“Đâu có giận gì đâu, chỉ là khó chịu trong lòng thôi…” Quách
Tuyết có thể nói là quân sư tình yêu của Trần Hiểu Quân, từ khi cô quen với
Bành Hạo nếu gặp phải chuyện gì không hiểu là lại đi hỏi Quách Tuyết. Chỉ đọc
sách thôi thì cũng chả giải quyết được vấn đề, chỉ có thực tiễn mới là hữu hiệu
nhất, cho nên lúc thấy hoang mang khó hiểu cô đều chạy đi hỏi Quách Tuyết, dù
sao cô ấy cũng là người từng trải chắc chắn là sẽ suy nghĩ sáng suốt hơn cô.
Quách Tuyết nằm ngửa ra suy nghĩ: “Bộ cậu nói chuyện với ba
thì sẽ bị ba cậu phản đối sao?”
“Chắc không đâu!” Trần Hiểu Quân tưởng tượng ba mình sẽ có
khả năng phản ứng như thế nào, “Ba tớ cũng chưa từng nói là phản đối chuyện tớ
yêu đương, hơn nữa ông ấy cũng là một người… uhm, xem như là tiến bộ.”
“Vậy cậu cứ nói rõ ràng với ba cậu đi, đỡ phải làm hai người
khó chịu trong lòng.” Quách Tuyết đề nghị.
“Tớ cũng từng nghĩ là sẽ nói với ba rồi, nhưng mà…” Trần Hiểu
Quân do dự trong chốc lát nói: “Dù sao tớ vẫn còn thấy thiếu cái gì đó…”
“Haizz…” Quách Tuyết cũng không biết phải làm sao, “Tớ thật
không biết cậu đang lo lắng cái gì…”
“Cậu đã nói chuyện cậu có bạn trai với nhà cậu chưa?” Trần
Hiểu Quân vội vàng nhìn Quách Tuyết như là muốn tìm chút trợ lực từ trên người
cô.
Quách Tuyết sửng sốt trong chốc lát nói: “Vẫn chưa…”
“Cậu cũng chưa nói?” Trần Hiểu Quân há to miệng, “Tớ còn
nghĩ cậu nói với tớ nhiều như vậy là cậu đã nói chuyện thẳng thắn với người nhà
rồi chứ, nghĩ cả nửa ngày hóa ra cậu cũng giống tớ!” Trần Hiểu Quân cảm thấy
mình có khả năng đã tìm lầm đối tượng để học hỏi.
“Bọn tớ đây vì chưa có quyết định kết hôn mới chưa nói
thôi.” Quách Tuyết giải thích.
“Cậu tính đến khi chuẩn bị kết hôn mới nói với gia đình
sao?” Nếu như thế thì cô ngay cả thích cũng không dám chắc làm sao có thể cứ
như vậy mà nói cho ba biết, lỡ như ba bất ngờ hỏi câu có thích hay không thì
mình phải trả lời sao đây?
“Tớ đúng là nghĩ như vậy đó, cậu không giống với tớ, ba mẹ tớ
ấy hả? Hai người đã tuyên bố rõ ràng là cấm tiệt tớ tự do yêu đương, nếu muốn
yêu thì điều kiện là phải đi đến hôn nhân.” Quách Tuyết nói rất uể oải, kỳ thật
cô rất hâm mộ Trần Hiểu Quân, đúng là quá tốt rồi mà lại ngốc nghếch không biết
hưởng thụ.
“Tớ đây rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ hả? Bành Hạo phải
làm sao bây giờ…” Trần Hiểu Quân đầu óc cực kỳ hỗn loạn.
“Cậu cũng đừng sốt ruột mà, nếu cậu thật sự không muốn nói
thì cậu cứ từ từ dỗ ngọt Bành Hạo vậy, đừng tưởng chỉ có con gái mới cần dỗ, bọn
con trai cũng thích được dỗ ngọt không kém.” Quách Tuyết an ủi đề nghị.
“Chẳng phải tớ cũng đã làm y như cậu nói đó sao, ngày nào tớ
cũng đi theo cậu ta, chủ động tìm cậu ta, còn cứ phải ở trước mặt cậu ta giả vờ
thục nữ như vậy còn chưa đủ sao?” Trần Hiểu Quân gần như muốn rúc đầu vào trong
chăn, bởi vì với việc này ngay cả cô cũng gần như không biết mình phải cần không
biết bao nhiêu thời gian mới có thể dàn xếp được…
“Chưa đủ!” Quách Tuyết nói: “Cậu như vậy đương nhiên còn
chưa đủ, cậu phải để cho Bành Hạo thấy cậu vô cùng quan tâm đến cậu ta, mỗi
giây mỗi phút đều nghĩ đến cậu ta, có thế mới khiến cậu ta an tâm lại được.”
“Thiệt hả?” Trần Hiểu Quân hoài nghi, “Tớ đây phải làm như
thế nào hả?”
Quách Tuyết từ trên giường ngồi xuống, bắt đầu thao thao bất
tuyệt: “Rất đơn giản, trừ những cái cậu vừa nói, lúc các cậu ở cùng nhau, cậu
phải tỏ ra chủ động một chút, những lúc có người thì phải chủ động khoác tay cậu
ta, lúc không có người thì chủ động nắm tay, tốt nhất là kiểu mười ngón tay đan
vào nhau, như vậy mới làm cho cậu ta cảm thấy đối với cậu cậu ta vẫn quan trọng.
Còn nữa, bình thường cậu phải quan tâm cậu ta, ví dụ nói trời lạnh phải mặc
thêm áo, tâm trạng không tốt cậu phải cùng cậu ta từ từ tùy tình hình mà quyết
định. Mặt khác, mình có thể lợi dụng phát minh có ảnh hưởng lớn nhất của người
hiện đại, di động. Các cậu không thể lúc nào cũng ở cùng nhau, nhưng mà nhất định
phải cho cậu ta biết cậu lúc nào cũng đều nghĩ đến cậu ta, cho nên cậu phải sử
dụng đến thiết bị thông tin hiện đại. Mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cậu ta, đó
không phải là theo dõi bạn trai hay chồng như mấy người khác nói, mà là muốn cậu
dần dần dung nhập vào trong cuộc sống và suy nghĩ cậu ta. Có chuyện gì mới mẻ,
tin tức gì thú vị, cậu đang làm cái gì, nhìn thấy gì, trong lòng tự nhiên nghĩ
ra cái gì đó, rồi những tin tức thông thường rất phổ biết rất thực tế về an
toàn hay sức khỏe gì, đều nhắn cho cậu ta thấy cậu cũng biết mấy điều có ích
đó! Cái này gọi là gì ấy nhỉ, không phải có câu thơ ‘Mưa theo làn gió âm thầm.
Trong đêm thánh thót tưới nhuần cỏ cây’[1] sao, chính là đạo lý này. Còn có một
chút…”
Quách Tuyết nhìn Trần Hiểu Quân từ đầu đến chân, không ngừng
lắc đầu, “Hình tượng của cậu, tuy rằng chúng ta là sinh viên khoa thể dục vận động
cách ăn mặc rất bình thường, nhưng cậu cũng không thể vẫn không thay đổi như vậy,
uổng công lãng phí dáng người đẹp của cậu. Phải biết rằng đàn ông đều rất hư
vinh, bạn gái xinh đẹp thì tự nhiên cũng có thể diện. Không được nói là cậu
không thích hay không quen!” Quách Tuyết đã sớm đoán được Trần Hiểu Quân muốn
nói gì liền đúng lúc ngắt lời cô.
“Cậu không cần mỗi lần cứ như vậy một chút cũng không để ý đến
hình tượng đi mời Bành Hạo ăn cơm xem phim, như vậy có vẻ cậu căn bản là không
cần cậu ta, cổ nhân đã nói ‘Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả
thân gầy’[2] cậu ít nhất cũng phải cho cậu ta biết trước khi cậu cùng cậu ta đi
ra ngoài cũng có sửa soạn, có chờ mong. Cậu nói có phải không?” Quách Tuyết lấy
một câu hỏi để chấm dứt quan điểm.
Trần Hiểu Quân nghe xong thì có chút đăm chiêu, Quách Tuyết
nói rất đúng, rất có đạo lý nhưng mà dù sao vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng,
mãi đến khi nghe xong cô cũng nghĩ không ra đường đi: “Như vậy được không?”
“Tuyệt đối không thành vấn đề!” Quách Tuyết vỗ ngực cam
đoan. Đây chính là cô thông qua đọc sách và kinh nghiệm thực tế mà cho ra bí kiếp
tình yêu này, chắc chắn có tác dụng.
Trần Hiểu Quân chần chờ gật gật đầu, chấp nhận đề nghị của
Quách Tuyết: “Tớ đây chỉ có mỗi cách ăn mặc theo kiểu thể thao thế này thì biết
làm sao?”
“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Quách Tuyết dáng vẻ lưu manh vung
tay lên, “Ngày mai tớ cùng cậu đi mua không phải được rồi sao, cậu mà biết cách
ăn mặc chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành vạn người mê!”
Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa bị động tác cùng câu nói sau của
Quách Tuyết làm mắc ói, cậu ta học cái kiểu đó ở đâu vậy nhỉ, có nên tin lời cậu
ta mới nói không đây? Trần Hiểu Quân hiện tại bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, có cảm
giác như mình đang bị đẩy vào bẫy… Nhưng mà Bành Hạo? Nghĩ đến tình cảm ba năm
nay cậu ta dành cho mình mà tâm trạng có chút suy sụp… Trần Hiểu Quân cụp mắt,
dù sao cũng phải cố gắng mới biết có được hay không.
Vì thế buổi tối ngày đó, Trần Hiểu Quân theo đề nghị của
Quách Tuyết, gửi một ít tin tức thoạt nhìn hơi chút hữu dụng cho Bành Hạo, Bành
Hạo cũng trả lời tin nhắn của cô, nói ‘Rất vui vì em đã biết quan tâm anh!’,
sau đó Trần Hiểu Quân lại nhắn tin qua, sau đó hai người nhắn qua nhắn lại đến
hơn mười một rưỡi mới chịu nói chúc ngủ ngon. Trần Hiểu Quân trước khi ngủ còn
khen đề nghị của Quách Tuyết hiệu quả không sai, về sau tiếp tục sử dụng.
Ngày hôm sau, Trần Hiểu Quân cùng Quách Tuyết nhân lúc không
tiết đi dạo một vòng quanh các cửa hàng lớn, đi dạo cả một buổi sáng rốt cuộc
dưới sự cưỡng bức của Quách Tuyết mà thắng lợi trở về, hai người ngay cả cơm
trưa cũng chưa ăn, lập tức trở về phòng để Quách Tuyết cho Trần Hiểu Quân thay
quần áo vừa mua.
Trần Hiểu Quân nhìn trái phải cái gương to trong ký túc xá cảm
thấy không thích hợp, thật sự là không nghĩ ra Quách Tuyết sao lại thấy cô mặc
vào nhìn rất đẹp, còn nói cái gì “người đẹp vì lụa”, may mà lúc ấy bên cạnh
không có ai, bằng không cô đã sớm cởi quần áo chạy lấy người. Quách Tuyết đang
nghiên cứu quần áo Trần Hiểu Quân mặc trên người thì tiếng điện thoại liền vang
lên, Trần Hiểu Quân vừa liếc qua, là Bành Hạo, bối rối nhìn thoáng qua Quách
Tuyết. Quách Tuyết cầm di động của cô, vừa thấy thì nhất thời hưng phấn nói:
“Đúng lúc, để cho Bành Hạo lần đầu tiên thưởng thức sức hấp dẫn của cậu, nhanh
nhanh, còn chờ cái gì nữa, nghe máy đi?”
Trần Hiểu Quân bị Quách Tuyết thúc giục nghe điện thoại,
Bành Hạo muốn hẹn cô đi ăn cơm, nói cậu ta ở cửa trường chờ cô. Trần Hiểu Quân
đồng ý, cô bị Quách Tuyết ép mặc bộ váy màu hồng nhạt mới mua kia. Nhưng mà người
đầu tiên “thưởng thức” sức hấp dẫn của cô lại không phải là người cô và Quách
Tuyết nghĩ…
[1] Bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ
[2] Nguyên văn ‘Vi y tiêu biết dùng người tiều tụy, vạt áo
tiệm khoan chung dứt khoát’
Trần Hiểu Quân dọc đường đi cứ cảm thấy rất mất tự nhiên, đến
chỗ nào cũng bị người ta ngoái lại nhìn, mặc dù khó chịu nhưng cô vẫn cố kiềm
nén ý muốn lập tức bỏ về thay quần áo, tiếp tục bước tiếp về phía trước. Lúc đi
qua sân thể dục mình vẫn thường luyện tập, lại phát hiện thấy một người mà cô
không hề muốn chạm mặt, Trần Hiểu Quân giả vờ không nhìn thấy, bước chân cũng lập
tức nhanh hơn, nhưng cô lại quên hiện tại cô nổi bật biết bao nhiêu, mà cho dù
cô có giống như ngày thường thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của ai kia.
“Quân Quân?” Giọng nói cất lên nghe có chút không thể tin được.
Trần Hiểu Quân đứng sựng lại nhưng vẫn không chịu quay đầu,
cô vẫn còn đang hy vọng vào may mắn, cầu khấn cả trăm ngàn lần đừng để cái tên
quỷ đáng ghét này nhìn thấy bộ dạng cô lúc này.
“Quân Quân!” Giọng nói càng lúc càng gần, gần đến mức Trần
Hiểu Quân không thể không đáp lại.
“Gọi tớ làm gì?” Trần Hiểu Quân cất giọng khó chịu, chậm chạp
không chịu quay đầu lại.
“Quân Quân… Cậu?” Trần Hiểu Quân không muốn quay đầu lại
không nghĩ đến chuyện sẽ thấy người nào đó đã vượt đến trước mặt cô.
Trần Hiểu Quân nhụt chí rống lên: “Làm cái gì vậy?”
Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân khoác một cái áo màu hồng
nhạt tròng bên ngoài một bộ váy ngắn màu tím nhạt, tuy đang là mùa đông nhưng
cô mặc vào lại chẳng những không thấy mập mà ngược lại còn vừa vặn tôn lên dáng
người cô, đường cong tròn trịa, hai chân thon dài, đôi giày bốt cao cổ màu đen
rất hợp với cái khăn quàng cổ màu trắng nhấn nhá phía trên, làm cho Trần Hiểu
Quân thoạt nhìn vừa ngây thơ lại gợi cảm, phảng phất mang theo một sức hấp dẫn
làm cho người ta không muốn rời mắt…
Quân Quân hôm nay vì sao lại ăn mặc kiểu này nhỉ? Trình Hiểu
Quân bất giác nhíu mày. Trần Hiểu Quân thấy quỷ đáng ghét nhíu mày trong lòng
không hiểu sao lại càng thêm căng thẳng khó chịu, vốn không nghĩ đến khi mặc bộ
đồ này lại bị quỷ đáng ghét nhìn thấy còn dùng vẻ mặt rất khó chấp nhận được
nhìn mình, Trần Hiểu Quân chỉ cảm thấy về sau sẽ không bao giờ mặc kiểu vậy nữa:
“Có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi đi đây!” Theo thói quen sau khi
nói xong một câu Trần Hiểu Quân lại bất mãn rống lên.
Trình Hiểu Quân giữ chặt tay người đang muốn chuồn khỏi
mình: “Như vậy không tốt, về sau không được mặc vậy nữa…” Dường như là nghĩ tới
cái gì đó, Trình Hiểu Quân nói rất nghiêm túc cũng rất dè dặt.
Trần Hiểu Quân vội vàng giãy cái tay đang bị nằm chặt, ngoảnh
đầu lại hung hăng trừng mắt mắng người làm cho cô càng thêm khó chịu: “Không tốt
cũng không quan đến cậu, cậu muốn quản ai thì đi mà quản, đừng có tới quản tớ!”
Trình Hiểu Quân buông tay Trần Hiểu Quân ra: “Cậu ăn mặc như
vậy là để đi gặp Bành Hạo sao?”
Trần Hiểu Quân nghẹn thật lâu mới trả lời dứt khoát: “Ừ đó!”
Nói xong liền đi về phía cổng trường.
“Quân Quân, cho dù có đi chơi với Bành Hạo cũng không nên ăn
mặc như vậy…” Trình Hiểu Quân hét lên với bóng dáng chạy trốn của Trần Hiểu
Quân đang dần mất hút trong làn gió lạnh.
Trần Hiểu Quân gần như chạy một mạch tới cổng trường, nhìn
thấy ai đó đang chờ mình liền một hơi chạy đến bên cạnh Bành Hạo: “Chờ lâu
chưa?”
“Sao lại chạy vội vã như vậy?” Bành Hạo nhìn bộ đồ mà Trần
Hiểu Quân mặt hôm nay liền nắm tay cô, “Cậu hôm nay rất đẹp!”
“Thật không?” Trần Hiểu Quân thản nhiên đáp, trái tim đang đập
bình bịch cũng không vì lời khen của Bành Hạo mà bình ổn lại, “Chúng ta đi đâu
ăn cơm?”
Bành Hạo kéo Trần Hiểu Quân lại gần bên cạnh mình: “Đến Long
Ký đi, chẳng phải cậu thích ăn cháo Bát Bảo với bánh bao hấp ở đó sao!”
“Long Ký…” Trần Hiểu Quân chậm rãi nhắc lại ở trong miệng.
“Đúng vậy.” Bành Hạo lại nhìn nhìn Trần Hiểu Quân thở dài,
“Đáng tiếc kế hoạch thất bại…”
“Kế hoạch thất bại?” Trần Hiểu Quân khó hiểu, “Kế hoạch gì
thất bại?”
Bành Hạo làm bộ tiếc nuối nói: “Vốn tính cơm nước xong sẽ
mang cậu đi dạo phố mua vài bộ đồ đẹp đẹp cho bạn gái tớ diện, bây giờ xem ra
không cần tớ ra tay bạn gái của tớ cũng đã rất chói mắt rồi.”
Vậy sao, xem ra Quách Tuyết đã nói đúng, bọn con trai có khi
cũng hư vinh, cũng cần phải nịnh nọt: “Ha ha, không sao, chúng ta có thể đi dạo
mà, nói không chừng sẽ có bộ thích hợp hơn, hơn nữa cũng có thể mua quần áo mới
cho cậu, đi thôi, được không?”
“Người đẹp vì lụa hả!” Bành Hạo rất thích thấy Trần Hiểu Quân
thay đổi như thế này, tươi cười kéo bả vai Trần Hiểu Quân đi về quán Long Ký,
“Cậu nói tớ đương nhiên không thành vấn đề rồi, cơm nước xong chúng ta đi nhé.”
Trần Hiểu Quân cười lắc lắc vai: “Là tớ nghe lời cậu đó chứ!”
Hai người trong lòng thoải mái đi hẹn hò…
Thời gian trôi thật nhanh, thời gian thi cuối kỳ cũng đến,
đây là khoảng thời gian này sinh viên chăm chỉ nhất, muốn có kỳ nghỉ vui vẻ thì
ngay cuối kỳ phải cố gắng một chút. Thời gian này cũng là lúc tất cả các đôi
tình nhân hiền lành nhất, bình thường sẽ không đi loanh quanh dạo chơi, cho dù
có ở cạnh nhau thì phần lớn cũng là cùng nhau ôn tập bài vở. Chuyên ngành của
Trần Hiểu Quân và Bành Hạo khác nhau quá xa nên hai người vốn không thể giống
như những cặp khác cùng nhau ôn tập, cũng chỉ có thể hẹn là đến kỳ nghỉ cùng
nhau về nhà, bởi vậy hai người mấy ngày nay ngoài lúc ăn cơm vốn không thường
xuyên gặp mặt. Trần Hiểu Quân cũng rất chăm chỉ dựa theo lời Quách Tuyết đã chỉ
mà lúc bận sẽ gửi tin nhắn cho Bành Hạo, Bành Hạo cũng sẽ thực đúng lúc nhắn lại,
hai người cũng xem như là có lo lắng duy trì chiều hướng vững vàng phát triển.
Đã không còn áp lực như trước, Trần Hiểu Quân cũng vui vẻ an tâm ôn tập, cô
cũng không muốn lúc về lại bị ba mắng còn lấy cớ thành tích kém không cho cô ra
ngoài phải ở nhà suy nghĩ lỗi lầm, kỳ thật suy nghĩ lỗi lầm cũng chỉ là ép cô đọc
sách thi cấp 4, cấp 6 cùng với thi mấy cái chứng chỉ thể dục linh tinh. Trần Hiểu
Quân làm sao có thể chịu để thời gian nghỉ ngơi cho sướng biến thành vùi đầu
trong đống sách vở chán ngắt chứ, cho nên mỗi lần đến kỳ cuối Trần Hiểu Quân đều
rất nghiêm túc vì ngày nghỉ vui vẻ mà phấn đấu. May mắn, lần nào Trần Hiểu Quân
cũng hài lòng thu được thành tích như ý về nhà báo cáo kết quả học tập, ba Trần
cũng không làm khó cô, mặc cô ngày nghỉ được tự do tự tại.
Vào đại học thời gian nghỉ của các khoa cũng không giống
nhau, lần này thời gian nghỉ của Trần Hiểu Quân và Bành Hạo chỉ chệch có nửa
ngày, vừa lúc có thể chờ buổi sáng Bành Hạo thi xong đến buổi chiều thì cùng
nhau về nhà. Hai người đó còn may mắn là có thể về nhà sớm, khoa y của Trình Hiểu
Quân tất nhiên không thể may mắn như vậy, chương trình học của khoa y rất nhiều
môn tự nhiên phải thi, bọn họ gần như là nghỉ trễ nhất trường. Ngày Trần Hiểu
Quân thi xong, buổi tối cô nhận được điện thoại của Trình Hiểu Quân, cô hơi do
dự nhưng vẫn nhấc máy.
“Alô!” Giọng Trần Hiểu Quân trước sau như một không hờn giận.
“Quân Quân, cậu chừng nào thì về nhà?” Giọng Trình Hiểu Quân
ở trong điện thoại nghe có vẻ rất trầm.
“Ngày mai!” Trần Hiểu Quân trả lời vô cùng ngắn gọn.
“Ngày mai?” Giọng nói trong điện thoại ngừng trong chốc lát
rồi lại hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”
Trần Hiểu Quân lại trả lời gọn lỏn: “Buổi chiều!”
“Buổi chiều…” Giọng Trình Hiểu Quân lại trở nên rất nhẹ rất
mỏng, “Cậu về một mình hả?”
“Không!” Trần Hiểu Quân có vẻ không kiên nhẫn.
Trình Hiểu Quân qua điện thoại hỏi ra suy đoán của mình: “Cậu…
Cậu về cùng Bành Hạo sao?”
“Vậy thì sao?” Quỷ đáng ghét này đúng là không biết nói chuyện
điện thoại, sao mà chứ ấp a ấp úng như vậy, nghe thật phiền đó, “Cậu muốn hỏi
cái này sao, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy ha!” không đến hai phút Trần
Hiểu Quân liền cảm thấy di động đang bị chính mình nắm hơi chặt.
“Quân Quân…”
“Sao, quỷ đáng ghét, cậu có việc gì thì nói đi, đừng có lãng
phí thời gian của tôi! Nếu không nói về sau tôi sẽ không nghe điện thoại của cậu
nữa đâu.” Nếu không phải thấy cậu không thường xuyên gọi điện thoại làm tôi lo
cậu có chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại của cậu đâu.
“Quân Quân… Tớ biết, hiện tại, cậu sẽ không chờ tớ, cùng
nhau về nhà…” Sau đó cũng chỉ nghe thấy một tràng tít tít tít.
Trần Hiểu Quân ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, trong
lòng oán hận nghĩ, quỷ đáng ghét, cậu nhất định là cố ý, cứ nói mấy lời kỳ quái
làm tôi khó hiểu, khiến tôi phiền lòng, làm tôi tức giận, để xem sau này tôi có
còn nghe điện thoại của cậu không nhé! Trần Hiểu Quân tức giận cầm điện thoại
ném lên giường…
Trần Hiểu Quân thi xong liền cùng Bành Hạo về nhà, Bành Hạo
cũng không hỏi vì sao Trần Hiểu Quân lại ỉu xìu như vậy, gần như cả chặng đường
về nhà cô chỉ biết nhắm mắt ngủ. Lúc đến nơi, Bành Hạo đành phải lay Trần Hiểu
Quân còn đang tựa vào người mình mà ngủ: “Quân Quân, tỉnh dậy đi! Đến nơi rồi.”
Trần Hiểu Quân dụi dụi đôi mắt đang kèm nhèm: “Đến rồi?”
“Ừ, đến rồi!” Bành Hạo giúp Trần Hiểu Quân lấy hành lý rồi lại
nắm lấy tay cô, “Nhanh lên mọi người xuống hết cả rồi!”
“Ừ!” Tối hôm qua ngủ không ngon nên tinh thần không được phấn
chấn, Trần Hiểu Quân cứ như thế mơ mơ màng màng đi theo Bành Hạo ra bến xe.
Ra tới nơi, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo gọi một chiếc xe
taxi: “Tớ đưa cậu về nhà trước, cậu xem có ngủ một chút mà cũng không chịu ngủ
cho tốt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút nhé!”
“Xin lỗi nhé, Bành Hạo.” Trần Hiểu Quân cúi đầu giải thích với
Bành Hạo, “Tối hôm qua tớ đọc sách trễ quá nên ngủ không đủ giấc.”
“Nói xin lỗi tớ làm gì chứ, nếu cậu ngược đãi tinh thần mình
để đi với tớ thì tớ cũng không nỡ đâu!” Bành Hạo ôn nhu xoa xoa mái tóc, an ủi
Trần Hiểu Quân đang cúi đầu không nhìn cậu.
“Ngày mai tớ đến tìm cậu!” Trần Hiểu Quân muốn bù lại biểu
hiện tắt trách của mình nên chủ động đề nghị.
“Tớ không thành vấn đề.” Bành Hạo mỉm cười, “Quan trọng là cậu
có thể nghỉ ngơi tốt, không cần miễn cưỡng!”
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!” Trần Hiểu Quân vội
vàng xua tay.
Bành Hạo cười cười không trả lời. Trần Hiểu Quân kỳ quái
nhìn Bành Hạo nói: “Bành Hạo, cậu thay đổi thật rồi.”
“Thay đổi?” Bành Hạo ngạc nhiên nhìn Trần Hiểu Quân.
“Ừ!” Trần Hiểu Quân gật đầu, “Cậu đúng là không còn giống
như thời còn đi học lúc nào cũng quần áo lụa là, kiêu ngạo không ai bì nổi, mà
trở nên… rất dịu dàng!” Trần Hiểu Quân suy nghĩ trong chốc lát rồi dùng từ ôn
nhu này để hình dung sự thay đổi của Bành Hạo.
“Dịu dàng…” Bành Hạo thấp giọng lặp lại, “Tớ chỉ dịu dàng với
cậu, như vậy không tốt sao?”
Trần Hiểu Quân ngẩn ra, phủ định: “Đương nhiên không phải!”
Bành Hạo cười làm dịu không khí: “Tớ lúc nào chả phong độ lịch
lãm, cậu không cần vì có một người bạn trai như tớ mà cảm thấy áp lực.” rồi lập
tức lại nói sang chuyện khác, “Thôi không nói chuyện này nữa, sắp đến nhà cậu rồi,
về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tớ chờ điện thoại của cậu!”
Trần Hiểu Quân nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng còn mấy chốc mà về
đến nhà: “Được rồi, ngày mai tớ gọi điện cho cậu!”
Trần Hiểu Quân xách túi của mình xuống xe rồi chào tạm biệt
Bành Hạo: “Ngày mai gặp!”
Sau khi Trần Hiểu Quân đóng cửa xe thì cửa sổ xe liền hạ xuống:
“Quân Quân!” Bành Hạo gọi Trần Hiểu Quân đã đi được hai thước lại rồi im lặng
trong chốc lát sau đó mới nói: “Tớ hy vọng cậu có thể cân nhắc đem chuyện của bọn
mình nói cho ba cậu biết…”
Trần Hiểu Quân sững sờ đứng tại chỗ nhìn chiếc xe chở Bành Hạo
dần dần lăn bánh đi, mãi cho đến không còn nhìn thấy nữa…
Trần Hiểu Quân về đến nhà liền lăn ra ngủ, ba Trần bởi vì biết
cô hôm nay trở về nên đã xin về sớm, vừa đẩy cửa phòng con gái đã thấy cô con
gái yêu nằm chình ình ở trên giường mà nhíu mày: “Đã lớn vậy rồi mà cứ như là
con nít.”
“Ba…” Trần Hiểu Quân xoay người đáng thương hề hề nhìn ba:
“Có chuyện gì sao? Con còn muốn nằm một lát nữa…”
“Không được, dậy ăn cơm tối, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Ba Trần
không làm khó con gái, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là thân thể phải khỏe mạnh.
Trần Hiểu Quân ườn ra như rắn nằm mãi ở trên giường lăn qua
lăn lại mới phụng phịu rời giường: “Dạ biết rồi.”
Ba Trần vừa lòng ra ngoài chuẩn bị bát đũa. Ăn xong một bữa
cơm tối do ba Trần yêu thương nấu cho cô, Trần Hiểu Quân ôm cái bụng no kềnh
không muốn lết đi đâu, nhưng cô vẫn đứng dậy vận động một chút cho dễ tiêu hóa,
rửa chén bát xong rồi mới trở về phòng nằm lên giường. Thả mình xuống giường Trần
Hiểu Quân còn đang suy nghĩ đến lời Bành Hạo nói lúc chiều…
Mới yên ổn chưa được một tháng, cô lại phải rối rắm không biết
có nên nói chuyện cô đang yêu cho ba biết hay không. Ở trên giường trằn trọc gần
một giờ mà vẫn cảm thấy không có dũng khí nói cho ba chuyện này, do dự mà mở ra
điện thoại di động tập nói: Bành Hạo, xin lỗi, tớ cảm thấy quan hệ của chúng ta
bây giờ vẫn chưa chín muồi, tớ nghĩ chờ quan hệ của chúng ta ổn định rồi mới
nói cho ba tớ biết, hy vọng cậu có thể thông cảm! Trần Hiểu Quân sau gửi đi đoạn
tin này cũng cảm thấy mình đang tìm cớ đối phó và làm tổn thương Bành Hạo. Đại
khái qua chừng mười phút Bành Hạo mới nhắn lại nói có thể chờ cô suy nghĩ kỹ lưỡng
rồi nói sau cũng được. Chuyện này xem như lại một lần nữa được tạm thời giải
quyết.
Trần Hiểu Quân rất tích cực, sốt sắng nghe theo lời khuyên của
Quách Tuyết, ngày nào cũng đi gặp Bành Hạo, mới nghỉ chưa được một tuần mà hai
người họ đã gần như đi đến hết tất cả các danh thắng của thành phố. Nhưng điều
làm cô không vui là hai ngày này cái quỷ đáng ghét kia đã trở lại, ngày đầu
tiên anh trở về, Trần Hiểu Quân còn bị ba Trần lấy giọng nói mệnh lệnh tuyệt đối
kéo đi ăn bữa cơm cùng dì và quỷ đáng ghét. Bữa cơm đó vẫn rất hòa hợp, nhưng
còn mấy câu trò chuyện sau khi ăn xong lại rất khó tiêu hóa. Lúc gần về đến nhà
cái tên quỷ đáng ghét đó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt như muốn hỏi ‘Cậu
tính khi nào thì mới đem chuyện cậu hẹn hò yêu đương nói cho bác Trần biết?’, kết
quả tâm tình vất vả lắm mới bình ổn được lại bị một câu này khuấy trộn lung
tung cả lên.
Sau đó lại càng làm cho người ta bực mình hơn là lần nào cô
cùng Bành Hạo đi chơi về cũng thấy cái tên quỷ đáng ghét đó đứng ở phía trước cửa
sổ quái dị nhìn mình. Trần Hiểu Quân cứ đối diện với ánh mắt quái dị nhìn chăm
chú đó là lại có cảm giác như mình đang làm chuyện gì đó xấu xa. Cảm giác này
thật là làm cho người ta không thể nhịn được nữa, nhưng mà Trần Hiểu Quân cũng
chẳng còn cách nào khác, dù sao cũng không thể chạy tới đánh hay mắng cái quỷ
đáng ghét đó một trận được, để không bị ánh mắt quái dị như vậy nhìn chăm chú,
Trần Hiểu Quân hiện tại trên cơ bản không dám đi tìm dì nói chuyện phiếm cũng
không dám về nhà muộn, thật sự là không biết cuộc đời cô thất bại thế nào mà lại
bị cái tên quỷ đáng ghét bám riết thế này nữa!
Giữa trưa hôm nay, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo ra ngoài ăn
cơm, đi dạo rồi sau đó chia ra hai hướng đi về nhà, kết quả lần này lại thấy quỷ
đáng ghét đang không nhúc nhích đứng trước cửa nhà mình ở tầng dưới. Trần Hiểu
Quân làm như không thấy lướt qua Trình Hiểu Quân đi vào trong.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân gọi.
Quả nhiên là đang chờ mình, Trần Hiểu Quân liếc đồng hồ:
“Hai phút, không hơn không kém!” Thái độ quái dị muốn nói lại thôi của quỷ đáng
ghét gần đây khiến Trần Hiểu Quân luôn thấy chột dạ.
Trình Hiểu Quân đi đến trước mặt Trần Hiểu Quân nhìn cô một
lát rồi mới dời tầm mắt nhìn lên nhà Trần Hiểu Quân ở lầu trên: “Cậu đã nghĩ
xong chuyện phải nói cho bác Trần biết chưa?”
Trần Hiểu Quân sắc mặt nháy mắt liền u ám, quay đầu nhìn
Trình Hiểu Quân, trong mắt gần như có thể phun ra lửa: “Cậu có thể đừng ở trước
mặt tôi mà nói hoài chuyện này được không vậy? Có thể đừng nói với tôi mấy lời
khó hiểu có được không? Có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa không? Cậu có
biết là cậu rất đáng ghét không hả!” Trần Hiểu Quân tức giận dồn Trình Hiểu
Quân tới gần hàng hiên bên cạnh nhưng cô vẫn chưa hết giận giơ chân dùng sức đạp
Trình Hiểu Quân một cước rồi không chờ Trình Hiểu Quân kịp phản ứng lại hung
hăng đá lên chân anh một cước nữa rồi mới coi là hết giận chạy về nhà.
Chạy về trốn ở trong phòng, Trần Hiểu Quân cảm thấy mình mấy
ngày nay quả thật hết sức không ổn, trong lòng không chỉ có cảm thấy mệt mỏi mà
còn rất buồn bực, lúc nào cũng nóng như có lửa mà lại không có chỗ để trút. Lúc
cô đang bực dọc thì ba Trần gõ cửa đi vào.
“Quân Quân, gần đây hình như tâm trạng con rất bất ổn, mới
thấy vui vẻ đó bỗng chốc lại nhíu mày, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ba Trần lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” Vẻ mặt Trần Hiểu Quân vẫn có chút cứng
ngắc, nhưng cô còn không muốn cho ba biết, “Ba, ba đừng lo, con vẫn ổn mà, chỉ
là trong lòng có chút phiền muộn thôi, qua vài ngày sẽ ổn thôi ạ.”
Ba Trần hoài nghi nhìn con gái, thật sự chỉ là mấy ngày nay
trong lòng có chút phiền muộn mà thôi: “Đừng lừa ba, nói cho ba biết đi, không chừng
ba có thể giúp được con.”
“Thật sự không có việc gì mà, đúng là mấy ngày nay trong
lòng phiền muộn, con không có lừa ba đâu, làm sao con có thể lừa ba được chứ.”
Trần Hiểu Quân đúng là rất ít khi nói dối ở trước mặt ba, cô vẫn cảm thấy không
nên tiếp tục nói dối.
Ba Trần nghe cô nói như vậy cũng chỉ có thể bỏ sự nghi hoặc
trong lòng xuống, con gái tuy rằng có hơi ngốc, hơi vô lý một chút, nhưng chuyện
của mình vẫn phải do tự mình giải quyết: “Vậy được rồi, con ở nhà, ba đi làm,
không có việc gì thì đừng có chạy lung tung đấy.”
“Ba yên tâm, con sẽ không chạy lung tung đâu.” Trần Hiểu
Quân chỉ chỉ mấy quyển truyện mới chưa lâu đang để trên bàn học.
Ba Trần hiểu ý, thở dài đi ra ngoài, con gái lớn rồi… Con
gái lớn rồi là không còn cần người ba này nữa!
Trần Hiểu Quân trong lòng ngổn ngang nhìn ba rời đi mới thở
dài nhẹ nhõm một hơi lại nằm lên giường, nhưng vẫn còn chuyện gay go hơn chờ
cô…
Hôm nay Trần Hiểu Quân cố ý ăn diện một chút để theo Bành Hạo
đi dạo phố, nhưng thực ra là Bành Hạo tự mình đi dạo phố, bởi vì những chỗ nên
đến đều đã đến hết rồi, Quách Tuyết nói với cô là thế giới này điều ít bị người
ta chán nhất không phải ngắm cảnh gì gì đó mà là đi dạo phố, bất luận lớn nhỏ,
nam nữ, già trẻ tất cả đều không thể không “đi dạo phố”, cho nên Trần Hiểu Quân
nghe lời Quách Tuyết hẹn Bành Hạo đi dạo phố. Đi mãi đến giữa trưa thì Trần Hiểu
Quân thật sự chịu không nổi.
“Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” Trần Hiểu Quân kéo
Bành Hạo không muốn đi tiếp nữa.
Bành Hạo nhìn chung quanh một chút, nơi này là phố buôn bán,
trên cơ bản đều là các cửa hàng không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi: “Quân Quân,
cậu còn có thể đi tiếp không? Ở đây không có chỗ nghỉ, muốn nghỉ thì chúng ta
phải đi ra khỏi phố buôn bán này đã.” Bành Hạo nhìn nhìn lộ trình, “Đại khái phải
đi mất nửa tiếng đó.”
“Nửa tiếng?” Trần Hiểu Quân hiện tại ngay cả 10 phút cũng
không kiên trì được, hóa ra đi dạo phố lại mệt như vậy, trước kia không biết, mới
đi có ba tiếng là đã chịu không nổi, “Tớ không đi nổi nữa rồi, nghĩ cách khác
đi, tớ thật sự đi không nổi.”
Hết cách Bành Hạo đành phải để Trần Hiểu Quân đứng chờ, anh
ta đi tìm xem có chỗ nào nghỉ ngơi. Mười phút sau Bành Hạo uể oải trở lại:
“Đúng là không có chỗ nào, tớ cũng không gọi được xe, phía trước chỉ có một nhà
nghỉ Hưu Nhàn… Hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút?”
Trần Hiểu Quân cũng chẳng có lựa chọn nào khác, hiện tại cô
chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ chân một chút mà thôi. Dựa vào một chút sức lực cuối
cùng, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo đi tới nhà nghỉ Hưu Nhàn, nhìn qua cũng
không tệ, hai người liền đi vào, Bành Hạo thuê một phòng đôi, người phục vụ chỉ
nhìn bọn họ liếc một cái rồi dẫn bọn họ lên phòng, Trần Hiểu Quân vào phòng liền
ngã ngồi lên giường không động đậy.
Bành Hạo bưng một ly nước lọc tới cho Trần Hiểu Quân chế nhạo:
“Là cậu bảo tớ cùng cậu đi dạo phố, kết quả cậu lại mệt thành như vậy, nói ra
chắc chẳng ai tin cậu học thể thao đâu.”
“Tớ cũng có muốn đâu!” Trần Hiểu Quân oán giận, “Ai mà biết
đi dạo phố lại còn vất vả hơn cả tập luyện chứ, Quách Tuyết còn nói cái gì mà rất
nhiều người đều đi dạo phố không biết mệt, tớ thì chịu không nổi, chân của tớ
cũng muốn gãy rồi nè…”
“Quách Tuyết nói?” Bành Hạo đi đến, cầm ly nước của mình lên
uống.
“Đúng vậy, là cậu ấy nói với tớ vậy đó.” Trần Hiểu Quân
không nghi ngờ anh ta mà nói thật
Im lặng trong chốc lát Bành Hạo mới mở miệng: “Chân đau lắm
hả? Hay là để tớ giúp cậu mát xa một chút!”
Trần Hiểu Quân còn chưa phản ứng gì thì Bành Hạo đã ngồi xổm
xuống đặt chân Trần Hiểu Quân lên giường giúp cô xoa bóp. Trần Hiểu Quân cứ như
bị giật điện mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, động tác kịch liệt thiếu chút nữa
đạp Bành Hạo đang giúp cô mát xa ngã nhào, nhưng chân vẫn đập vào trán Bành Hạo.
Trần Hiểu Quân sửng sờ nhìn Bành Hạo lẳng lặng thật lâu mới
cất tiếng: “Xin lỗi nha, tớ không cố ý…”
Bành Hạo buông hai tay ngẩng đầu nhìn chăm chú thật sâu vào
Trần Hiểu Quân: “Quân Quân…”
“Sao…?” Trần Hiểu Quân cảm thấy không khí có chút cổ quái,
lúc cô còn đang không hiểu Bành Hạo vì sao vẫn dùng ánh mắt khó hiểu đó nhìn cô
thì Bành Hạo đã từ chỗ nửa ngồi chồm hổm ngồi xuống bên cạnh cô.
“Quân Quân, tớ…” Giọng Bành Hạo kéo rất dài, làm cho Trần Hiểu
Quân không biết anh ta vì sao lại kỳ quái kêu tên mình như vậy.
“Cậu…?” Trần Hiểu Quân bị Bành Hạo tới gần dồn lùi về phía
sau.
Bành Hạo còn cách Trần Hiểu Quân chưa đến 3 cm lại mở miệng:
“Quân Quân, tớ muốn hôn cậu…”
Trần Hiểu Quân bị lời Bành Hạo nói làm chấn động đầu óc
ngưng vận động, trừng mắt ánh mắt ngơ ngác nhìn Bành Hạo càng ngày càng gần…
Ngay khi cô nghĩ đến Bành Hạo thật sự muốn hôn lên môi cô thì nháy mắt hành động
của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, cô xoay mặt qua mạnh mẽ đẩy Bành Hạo
ra.
Bàn tay Trần Hiểu Quân đẩy Bành Hạo cứ như vậy đình trệ ở
trong không trung, hai người đều không có nói gì nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau,
không biết qua bao lâu, Trần Hiểu Quân mới đứng lên, tránh ra khỏi phạm vi gần
kề Bành Hạo. Cô không biết cô làm sao nhưng trong nháy mắt kia cô thật sự không
thể chịu đựng được cảm giác Bành Hạo đang tiến tới gần, liền như vậy đẩy Bành Hạo
ra, ‘đã nghĩ xong chưa’, phút chốc đó đó một đáp án rõ ràng đã hiện lên ở trong
đầu, mà cái ý nghĩ đó cũng khiến cô hiện tại không thể đối mặt với Bành Hạo…
“Quân Quân, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta lại
đi ăn cái gì đó.” Giọng Bành Hạo cũng có một tia mỏi mệt.
Trần Hiểu Quân không biết còn có thể nói cái gì, khi nhìn thấy
khuôn mặt ủ dột của Bành Hạo mới phát hiện mình sai quá rồi, cái gì ‘nghĩ xong
chưa’, kỳ thật căn bản không cần nghĩ, chuyện vừa rồi tất cả đã nói lên đáp án,
chỉ là chính cô không muốn thừa nhận và sửa chữa. Hiện tại có nói gì cũng muộn
rồi, Trần Hiểu Quân yên lặng gật đầu rồi nằm xuống phía bên kia giường…
Lúc Trần Hiểu Quân còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, giấc ngủ
trưa này đại khái là cô ngủ rất không ngon, cả người rã rời, bụng thì đói lại
còn áp lực trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua Bành Hạo đang nằm phía bên kia
giường, cậu ta đưa lưng về phía mình, đại khái cũng giống như mình… Trần Hiểu
Quân biết ngay vào khoảnh khắc một giờ trước đó, có rất nhiều thứ giữa bọn họ
đã thay đổi hơn nữa không thể vãn hồi.
Mãi cho đến một tiếng rưỡi sau Bành Hạo mới đánh thức Trần
Hiểu Quân đang mơ mơ màng màng nói cùng đi ăn cơm. Trần Hiểu Quân vài lần muốn
mở miệng gọi Bành Hạo nhưng không làm sao mở miệng. Ra khỏi nhà nghỉ đi chừng
20 phút, Bành Hạo dẫn Trần Hiểu Quân vào một nhà hàng, phía sau cũng không có
nhiều người, Bành Hạo vẫn như thường ngày chọn những món Trần Hiểu Quân thích
ăn, đồ ăn cũng nhanh chóng được dọn lên, hai người liền bắt đầu lấp cái bụng đã
sớm đói meo.
Trần Hiểu Quân cúi đầu ăn cơm, cô không dám nhìn Bành Hạo,
nhưng Bành Hạo lại không có gì thay đổi, ngoài nói ít đi một chút, anh ta vẫn
giống như trước đây gắp rau cho Trần Hiểu Quân, giúp cô xới cơm, giúp cô lấy cà
rốt không thích sang cho mình ăn. Nếu nhìn từ xa nhất định sẽ không phát hiện
khi làm mấy động tác quan tâm này hai người đều không có nói chuyện. Trần Hiểu
Quân vùi đầu ăn cơm, Bành Hạo vừa chăm sóc cho Trần Hiểu Quân vừa ăn cho đủ phần
của mình, chỉ mất 15 phút đã ăn xong bữa cơm mà hai người cũng không biết.
Bành Hạo sau khi thanh toán xong liền kéo tay Trần Hiểu Quân
đi dạo ở trên đường, Trần Hiểu Quân một mực đi theo Bành Hạo căn bản không có
chú ý hoàn cảnh xung quanh. Bành Hạo thỉnh thoảng còn nhìn xem mấy thứ gì đó
mơi mới, anh ta cũng sẽ luôn quay đầu nhìn Trần Hiểu Quân bên cạnh vẫn trầm mặc
không nói, sau đó cũng trầm mặc quay đầu đem sự chú ý đặt vào người và vật xung
quanh. Sau hơn một tiếng hai người đi loanh quanh không mục đích, Bành Hạo dừng
bước xoay người nói với Trần Hiểu Quân: “Quân Quân chắc cậu khát rồi, chúng ta
đi vào trong ngồi đi.”
Trần Hiểu Quân ngẩng đầu liếc mắt một cái, là một quán trà,
vì thế gật đầu đi vào cùng Bành Hạo. Bên trong rất đông người uống trà, nói
chuyện phiếm, còn có người đang đánh tú lơ khơ, Bành Hạo chọn một chỗ ngồi vắng
vẻ hơn ở phía sau, rồi chọn một ấm trà hoa có vị ngọt mà Trần Hiểu Quân thích uống.
Trần Hiểu Quân xấu hổ đợi cho trà được bưng lên cũng không
nói với Bành Hạo một câu, Bành Hạo cũng không miễn cưỡng cô, giúp cô châm trà rồi
bỏ thêm hai viên đường vào đẩy đến trước mặt Trần Hiểu Quân: “Trà hoa cúc cậu
thích uống!”
Trần Hiểu Quân bưng cái chén nhẹ giọng nói: “Cám ơn!” Lúc
này đây Trần Hiểu Quân rõ ràng nghe được tiếng Bành Hạo thở dài, cô ngẩng đầu
nhìn Bành Hạo, “Sao vậy?” Vừa hỏi xong lại muốn tự vả vào miệng mình.
“Quân Quân.” Bành Hạo bỏ đường vào chén của mình rồi khuấy đều,
sau đó nói tiếp: “Cậu đừng nói cám ơn, cũng đừng nói xin lỗi tớ. Kỳ thật tớ nên
sớm nhận ra là cậu không thích tớ.”
“Bành Hạo…” Trần Hiểu Quân đột nhiên có chút sợ những lời
Bành Hạo sắp nói, bất luận anh ta nói ra cái gì cũng đều làm cho cô cảm thấy
khó chịu.
“Cậu đừng nói gì cả!” Bành Hạo ngắt lời Trần Hiểu Quân, hôm
nay, cậu hãy nghe tớ nói đi.”
“Quân Quân, cậu có biết tớ thích cậu ở điểm nào nhất không?
Là hồi học sơ trung cậu nổi tiếng cả trường là ngang ngược và ngay thẳng, có thể
vì bạn bè mà không tiếc thứ gì, đương nhiên lúc đó tớ cho rằng cậu là đứa con
gái thô lỗ, lỗ mãng không có một chút văn hóa cho nên cũng không thích cậu. Sau
lại gặp một số người, trải qua một số chuyện, lúc một lần nữa gặp cậu ở trường,
tớ mới hiểu được thì ra sự ngang ngược và ngay thẳng của cậu mới là thứ chân thật,
tớ lúc ấy liền nói với chính mình, người như cậu mới đáng để tớ thích. Về sau
chơi với cậu càng nhiều, ánh mắt của tớ cũng vẫn luôn hướng về phía cậu, cho
nên tớ xác định tớ là thích cậu, nhưng tớ biết cậu không thích tớ, cho nên tớ từ
trước đến nay vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết với cậu, hy vọng
thông qua việc tiếp xúc thường xuyên cậu cũng có thể thích tớ.”
Bành Hạo uống một ngụm trà rồi tiếp tục: “Có lẽ là tớ đánh
giá cao mình, cậu đúng là hoàn toàn không có cảm giác thích tớ, cho dù tớ có bạn
gái cậu cũng không như tớ nghĩ mà coi trọng tớ. Tớ nói rồi tớ từng nghĩ tới việc
từ bỏ, nhưng mà thất bại, sau đó tớ lại như trước dùng phương thức uyển chuyển
theo đuổi cậu. Tớ nên vui, bởi vì sau đó cậu cũng chịu đồng ý hẹn hò với tớ. Cậu
không biết tớ vui thế nào đâu, nhưng mà dần dần tớ phát hiện có vấn đề, cậu có
biết là cái gì không?”
Trần Hiểu Quân khổ sở lắc đầu, cô không biết rốt cuộc vấn đề
ở đâu ra, cô cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì, rõ ràng đã sớm quyết định
hẹn hò với Bành Hạo, vậy mà kết quả vẫn là…
“Chính là cậu bây giờ.” Qua một thời gian hẹn hò này, Bành Hạo
cuối cùng cũng biết kỳ thật Trần Hiểu Quân ở phương diện nào đó rất là ngốc ngếch,
“Chính là cậu bây giờ căn bản không phải là cậu, hay nói cách khác là không phải
con người thật của cậu.”
Trần Hiểu Quân rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Bành Hạo, nhưng
là trong mắt của cô vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ. Bành Hạo biết nên lắc đầu:
“Quân Quân, cậu ngẫm lại chính cậu trong khoảng thời gian này rốt cuộc có vui
hay không? Cậu không cần trực tiếp nói cho tớ biết, trong lòng cậu hiểu là được
rồi. Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết tớ không vui. Cứ hễ rời cậu ra là sẽ
không vui, bởi vì không có cậu ở bên cạnh, tớ liền cảm thấy cậu cách tớ rất xa,
xa đến nỗi tớ thậm chí còn hoài nghi vừa rồi tớ có phải thật sự ở cùng cậu hay
không. Đến hôm nay, tớ không thể không thừa nhận, cậu với tớ ở bên nhau cũng không
vui. Tớ biết Trần Hiểu Quân là người dám nói dám làm, sẽ không bởi vì cảm xúc của
người khác mà đè nén sự ngay thẳng của mình, rõ ràng và quyết đoán, cho dù là
đánh người mắng người, cậu ấy luôn không bao giờ để ý mà trực tiếp phát tác trước
mặt người khác. Chưa bao giờ cậu che dấu tính cách của mình, vậy mà ở trước mặt
tớ, cậu lại thu hồi bản tính của cậu. Lúc vừa mới quen nhau, tớ rất vui, tớ tưởng
tớ thay đổi cậu, nhưng bây giờ tớ phát hiện sự thay đổi này làm cậu không vui vẻ
gì. Trên thực tế tớ đã phát hiện ra từ lâu chỉ là tớ không dám thừa nhận, mà cậu
đã sớm cảm giác được mà chấm dứt việc tự gò ép bản thân.” Chuyện này cũng không
phải là lỗi của một mình Quân Quân, Bành Hạo cầm lấy tay cô: “Thật sự không có
gì phải xin lỗi hay cám ơn, là tớ khiến cậu không vui khi ở bên tớ, tớ không cần
cậu ở trước mặt tớ miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, tớ cũng không cần cậu luôn nói xin
lỗi tớ, tớ cũng không cần cậu vì để cho tớ vẻ mà phải đi tìm người khác giúp đỡ,
tớ lại càng không cần cậu bởi vì tớ mà cảm thấy mất đi chính bản thân cậu… Quân
Quân, có lẽ là tớ đã ở quá gần cậu, làm cậu cảm thấy cậu nợ tớ, muốn thử thích
tớ. Nhưng mà Quân Quân, nếu cố gắng thích tớ mà khiến cậu không vui, khiến cậu
đánh mất bản thân, thì tớ đây thích cậu cũng có ý nghĩa gì đâu, người tớ thích
là một Trần Hiểu Quân luôn vui vẻ, mặc dù sai nhưng không dễ dàng nhận sai, lúc
nào cũng cho rằng có gan là làm được tất cả, khi không vui thì mắng chửi người,
lúc tức giận sẽ đánh người… Không phải là một Trần Hiểu Quân chưa từng biết cúi
đầu lại ở trước mặt tớ không dám ngẩng đầu cũng không dám nhìn tớ, càng không
biết nói gì với tớ… Cậu, có biết không?”
“Bành Hạo… Tớ…” Giọng Trần Hiểu Quân biến mất ở Bành Hạo đặt
ngón tay lên môi cô, “Đừng nói gì cả, đừng làm cho tớ cảm thấy ngay từ đầu mình
đã sai rồi. Quân Quân, chúng ta về sau vẫn là bạn tốt, tớ thích nhìn dáng vẻ cậu
thích gì làm nấy, đừng ở trước mặt tớ chôn vùi bản thân, tớ hy vọng quyết định
này của tớ có thể cho tớ nhìn thấy một Trần Hiểu Quân chân thật nhất, hấp dẫn
nhất của trước kia…”
Trần Hiểu Quân cố nén nước mắt đang muốn chảy ra mà gật đầu,
Bành Hạo thấy Trần Hiểu Quân gật đầu thì rụt tay lại: “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Trần Hiểu Quân rốt cuộc nở nụ cười, cười có chút thoải mái
có chút khoái hoạt có chút cảm động còn có chút sầu não: “Chúng ta vẫn là bạn!”
Chén trà này vẫn chỉ uống trong 15 phút, Bành Hạo vén màn đi
ra, lúc nhìn lại Trần Hiểu Quân đang ngồi một mình ở chỗ đó sao lại có vẻ thực
xa xôi thực không chân thật, tựa như bọn họ chỉ trong giây lát mà lướt qua
nhau… Quân Quân, xin lỗi tớ không đủ hào phóng, tớ mất đi cậu cũng không hy vọng
cậu sẽ nhanh chóng quên tớ, chỉ là cậu ta? Nhìn Trần Hiểu Quân một mình uống
trà chìm vào trong trầm tư, có lẽ còn lâu lắm mới đi…
Trần Hiểu Quân ngồi một người ở quán trà chừng hai tiếng mới
đi ra, về nhà trên đường cô đều cảm thấy hết thảy đều có chút không thật, thời
gian chưa đến hai tháng hẹn hò với Bành Hạo cứ như vậy đã hết, cô thậm chí thấy
cảm giác nhẹ nhõm của mình lúc này thật sự rất quá đáng, cô đúng là đã làm tổn
thương Bành Hạo, một Bành Hạo hoàn toàn không còn vẻ tự kỷ như trước kia…
Lúc về đến nhà đã 5 giờ, nhưng Trần Hiểu Quân hiện tại vẫn
chưa muốn đi vào nhà, cô cần thừa dịp này để gió lạnh làm cho mình thanh tỉnh một
chút, có phải mình thật sự đúng như lời Bành Hạo nói, đã không còn là mình? Cô
ngồi ở trên ghế đá ở dưới khu lầu nhà mình, nghĩ đến hơn một tháng hẹn hò với
Bành Hạo, nghĩ đến tất cả chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, còn có những lời Bành
Hạo nói.
Bây giờ mình như thế nào? Vẫn là mình như trước đây, thực
hung dữ thích mắng chửi người đánh người, nhưng là ngẫm lại hình như đúng là từ
khi hẹn hò với Bành Hạo tới nay mình chưa từng mắng cậu ta cũng không có đánh cậu
ta, thậm chí ngay cả khi bất đồng về vấn đề quan trọng là muốn hay không muốn
công khai với ba cũng không có lớn tiếng nói chuyện với cậu ta, là vì áy náy
sao, áy náy vì một người đã thích mình rất lâu mà chính mình cũng không thích lại…
Vậy mà mình lại, vì chuyện này mà ầm ĩ vài lần với cái tên quỷ đáng ghét kia!
“Quân Quân, sao cậu ngồi ở đây? Ngồi ở đây dễ cảm lạnh lắm…”
Quỷ đáng ghét này, chẳng lẽ là Tào Tháo đầu thai? Trần Hiểu
Quân không để ý đến Trình Hiểu Quân đứng ở bên cạnh cô vẫn xem anh như không
khí.
Trình Hiểu Quân từ vẻ mặt của Trần Hiểu Quân đã đoán ra cô
tâm tình không tốt mới ngồi ở cái chỗ này hóng gió lạnh, còn chưa được Trần Hiểu
Quân đồng ý Trình Hiểu Quân đã tự tiện quyết định ngồi ở bên cạnh Trần Hiểu
Quân.
“Cậu đến làm gì? Nhìn tớ thê thảm sao?” Trần Hiểu Quân không
có giống trước kia đuổi Trình Hiểu Quân đi, cậu trù tôi trúng gió chứ gì, đang
vui lắm phải không? Cho lạnh chết cậu này… Cái đồ vô dụng…
“Nhìn cậu thê thảm? Quân Quân vì sao lại nói như vậy?” Trình
Hiểu Quân không hiểu nguyên nhân Trần Hiểu Quân nói những lời này.
Trần Hiểu Quân hằn học với cậu: “Tôi chia tay Bành Hạo rồi,
thấy tôi gặp chuyện như vậy cậu nhất định vui lắm đúng không!” Trần Hiểu Quân
khẳng định tên quỷ đáng ghét này đang trông mình chia tay Bành Hạo, sau đó đến
xem mình mất mặt, hơn nữa vừa chia tay cậu ta liền xuất hiện ở trước mặt mình,
chẳng phải là bằng chứng rõ nhất rồi sao? Trần Hiểu Quân chưa từng nghĩ vì sao
cô không muốn đem chuyện cô và Bành Hạo quen nhau nói cho ba biết mà lại có thể
dễ dàng tự giác đem chuyện mình chia tay nói cho Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân chỉ sửng sốt một giây: “Tớ không có ý muốn đến
xem cậu mất mặt.” Về phần vui… Đúng là tớ thật sự rất vui khi cậu chia tay Bành
Hạo.
Trần Hiểu Quân nghe xong lời anh nói cũng đành hết cách,
không thể buộc cậu nói ra ý nghĩ mà tự cô nghĩ ra. Lặng im trong chốc lát sau,
Trần Hiểu Quân nhìn xa xa hỏi: “Quỷ đáng ghét, có phải cậu cũng thấy tôi rất
hung dữ?”
“Không có.” Trình Hiểu Quân trả lời rất rõ ràng.
“Không có?” Trần Hiểu Quân dùng ánh mắt mười phần không tin
nhìn Trình Hiểu Quân: “Tôi không hung dữ, tôi đánh cậu, chửi cậu mà cũng không
hung dữ?”
“Quân Quân chỉ thỉnh thoảng mới đánh tớ mắng tớ, hơn nữa là
vì tớ chọc giận cậu nên mới bị như vậy.” Lúc còn nhỏ có thể không rõ vì sao
Quân Quân lại đối xử với mình như vậy, đến khi trưởng thành thì dần dần cũng hiểu
được, hơn nữa nói đánh và mắng, kỳ thật bị Quân Quân đánh đối với mình mà nói
chẳng thể nói là đau, còn mắng, thì Quân Quân từ nhỏ đã luôn mắng mình hoài rồi
riết cũng thành thói quen.
“Cậu cười cái gì?” Trần Hiểu Quân bực mình quát.
Chẳng lẽ vừa rồi nghĩ đến việc Quân Quân mắng mình đánh mình
mà mình lại cười? “Tớ không có.” Cho dù có cười cũng không thể thừa nhận.
“Cậu rõ ràng là đang cười! Cậu nhất định là cười tôi nhanh
như vậy đã chia tay Bành Hạo!” Trần Hiểu Quân không thừa nhận là mình vừa rồi
nhìn lầm, “Hoặc là, cậu cho rằng tôi trước kia đánh chửi cậu quá nhẹ?” Có thể
có khả năng này, mình mắng cậu ta đánh cậu ta nhiều năm như vậy mà đến giờ cậu
ta vẫn không có bị dọa bỏ chạy, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh mình? Hay là
quỷ đáng ghét này đầu óc có vấn đề?
“Tuyệt đối không có.” Trình Hiểu Quân vì không để cho Quân
Quân tiếp tục hỏi nữa liền đánh bạo hỏi: “Quân Quân, cậu vì sao lại chia tay
Bành Hạo?”
Nhắc tới chuyện này là Trần Hiểu Quân liền tức giận: “Liên
quan gì đến cậu?” Nhưng vẫn nhịn không được muốn tìm một người để kể: “Cậu ta
nói tôi khi ở bên cạnh cậu ta không phải là con người thật của mình…”
“Cậu ta nói như vậy?” Bành Hạo chắc đã biết điều này còn sớm
hơn mình.
Trần Hiểu Quân gật đầu, vừa rồi hồi tưởng lại lời Bành Hạo
nói ở quán trà, cô cũng hiểu điều Bành Hạo nói là sự thật, nếu không vì sao
trong khoảng thời gian này mình lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Làm một người
không phải là mình có thể không mệt sao?
“Lúc ở trường tớ mới phát hiện, Quân Quân, bộ dạng lúc cậu ở
bên cạnh Bành Hạo rất kỳ quái, cứ như muốn bắt chước những đôi khác mà hẹn hò với
Bành Hạo, đây hoàn toàn không phải là chuyện cậu thực sự sẽ làm.” Trình Hiểu
Quân nói rất nhẹ nhưng Trần Hiểu Quân nghe liền nhăn mày lại.
“Cậu đã sớm biết rồi?”
Trình Hiểu Quân gật đầu.
“Nếu cậu đã sớm biết thì vì sao lại không nói cho tôi biết?”
Trần Hiểu Quân từ ghế dài đứng lên, vậy chẳng phải mình bị biến thành trò hề
trước mặt Bành Hạo và cái tên quỷ đáng ghét này rồi sao, còn là một đứa ngốc tới
nỗi đến cuối cùng mới biết hóa ra mình chỉ là một con hề?
Trình Hiểu Quân không hiểu ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân đột
nhiên đứng lên trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ cậu ấy nghe lời mình nói gì sao?
Chẳng lẽ vì cậu ấy tin lời mình mà sau đó chia tay Bành Hạo sao?
Trần Hiểu Quân nghĩ quỷ đáng ghét đang ngầm thừa nhận, nên tức
giận đến mức dùng hết sức đạp chân Trình Hiểu Quân, hét lớn một tiếng: “Cậu là
đồ khốn!” rồi bỏ chạy về nhà.
Trình Hiểu Quân xoa cẳng chân có hơi đau mà thở dài nhìn Trần
Hiểu Quân chạy đi rất xa. Quân Quân, lại giận rồi…
[Nhật ký] Tớ nghĩ cậu thích tớ!
Mùa đông năm nay là mùa đông khó khăn nhất đối với mình,
nhưng cũng nhờ một buổi chiều này mà cái lạnh của mùa đông năm nay dường như chẳng
còn gì đáng kể, bởi vì Quân Quân đã chia tay Bành Hạo. Tuy rằng mình không biết
cụ thể tình hình khi bọn họ chia tay, đương nhiên mình cũng không dám hỏi Quân
Quân, nhưng mình có thể khẳng định, Bành Hạo sẽ biến mất khỏi cái vị trí mà
mình luôn muốn giữ ở trong lòng Quân Quân. Nghe được cái tin đó mình đã rất
vui, không những thế tin đó còn là do Quân Quân tự mình nói cho mình biết. Kế
hoạch của mình quả nhiên thành công!
Bành Hạo, tôi không ghét cậu, nhưng với điều kiện tiên quyết
là không được mơ mộng hảo huyền là sẽ được ở bên cạnh Quân Quân. Tôi đã lặng lẽ
canh chừng Quân Quân nhiều năm như vậy, lặng lẽ thản nhiên xua đuổi nhiều người
có ý định tấn công Quân Quân như vậy, làm sao có thể chỉ vì Bành Hạo cậu xuất
hiện mà từ bỏ chứ, Bành Hạo, đừng có trách tôi gây trở ngại cho cậu và Quân
Quân! Nếu không phải Quân Quân không thích cậu, thì làm sao mấy lời tôi cố ý
nói trước mặt cậu ấy lại có thể tạo ra cho cậu ấy áp lực lớn như vậy? May mắn,
cậu cũng đã sớm nhận ra vấn đề giữa cậu và Quân Quân, bằng không tôi cũng không
biết tôi sẽ còn phải tiếp tục nói những gì làm tổn thương Quân Quân.
Bành Hạo, cậu không hoàn toàn hiểu Quân Quân, cũng không thể
hoàn toàn bao dung mọi sự cho Quân Quân nên mới sớm từ bỏ cô ấy.
Quân Quân, cậu luôn là người cuối cùng nhận ra mình đã sai,
nhưng mà cho dù cậu có sớm biết mình sai thì với tính cách của cậu cũng sẽ
không nhanh chóng sửa sai. Quân Quân, cậu có biết đã bao lâu cậu không mặc váy
rồi không? Có lẽ cậu cố ý quên, nhưng tớ thì nhớ rất rõ, từ cái buổi tối hồi sơ
trung đó đã bắt đầu không thấy cậu mặc váy, cũng ném hết váy của mình đi… Cậu
có biết không hôm ấy khi tớ nhìn thấy cậu mặc váy trong lòng có bao nhiêu khổ sở,
nhưng cậu vì Bành Hạo mà vẫn mặc, cho dù lúc đó tớ đã biết cậu không thích Bành
Hạo, nhưng tớ vẫn không thể kìm chế được nỗi buồn, buồn cậu sau nhiều năm như vậy
lại vì cậu ta mà mặc váy, còn có quần áo xinh đẹp nữa chứ… Tớ còn rất ghen tị với
Bành Hạo, cậu ta có thể kiêu ngạo tuyên bố cậu là cô bạn gái xinh đẹp nhất của
cậu ta…
Quân Quân, tớ không thể để cho tình hình như vậy tiếp tục
phát triển, không thể để cậu vì Bành Hạo mà làm càng nhiều chuyện cậu không muốn
làm, cho nên tớ mới gia tăng “áp lực” đối với cậu. Trước kỳ nghỉ tớ liền gọi điện
thoại cho cậu, cậu nghe xong lời của tớ nói nhất định sẽ tức giận, bất luận
trong lòng cậu nghĩ như thế nào khi nghe lời của tớ nói, ít nhất cũng có thể
chiếm cứ không gian cùng thời gian lòng cậu nghĩ tới cậu ta. Cậu về nhà sớm tớ
không thể làm gì, nhưng tớ sẽ không từ bỏ cơ hội có thể về nhà “giám sát” cậu.
Nhìn cậu ngày nào cũng đi dạo với Bành Hạo, tớ thật sự rất
muốn giữ chặt tay cậu không cho cậu đi, nhưng tớ biết tớ càng làm như vậy cậu sẽ
càng không nghe lời tớ, sẽ càng không thích tớ hơn. Chẳng có cách nào tốt hơn,
tớ đành phải tiếp tục ở trước mặt cậu mà nhắc đến vấn đề quan hệ giữa cậu và
Bành Hạo, mỗi ngày tớ còn ở ban công phòng khách nhìn cậu trở về, mãi đến khi
nghe được tiếng bước chân của cậu đi qua rồi biến mất trước cửa nhà tớ. Cái
nhìn chăm chú của tớ thật sự làm cho cậu cảm thấy khó chịu, nhìn cậu thấy tớ đứng
ở ban công liền chạy vào trong nhà là tớ đã biết rồi. Hơn nữa sau đó, cậu càng
ngày càng về sớm, thời gian cậu ở bên cạnh Bành Hạo cũng càng ngày càng ít, tuy
rằng hơi hèn, nhưng kế hoạch của tớ xem như thành công đi…
Quân Quân, tớ biết tớ làm những chuyện này sẽ tổn thương cậu,
nhưng nếu cậu còn không sớm nhận ra thì về sau sẽ càng thêm đau đớn, tớ rất tiếc
vì trong khoảng thời gian hẹn hò này cậu phải thay đổi và chịu nhiều áp lực,
nhưng tớ vẫn muốn làm cho cậu hiểu rõ bản thân mình, cho nên tớ không hối hận…
Quân Quân, cậu đã chia tay Bành Hạo, cậu cũng biết nguyên
nhân cậu chia tay Bành Hạo, về sau đừng nên phạm sai lầm như vậy nữa nhé? Quân
Quân, phải bao lâu nữa cậu mới có thể biết, tớ mới là người làm cho cậu an nhàn
không hề bị ép buộc nhất, bao dung cậu nhất, mỗi ngày chỉ cần nhớ về cậu là thấy
vui vẻ rồi, luôn luôn ở bên cạnh cậu, đã nhiều như vậy năm vẫn không thể rời xa
cậu! Tớ chờ cậu, chờ cậu hiểu rõ trái tim mình sau đó là thích tớ…