Đến năm thứ ba, Trần Hiểu Quân được tận hưởng một trải nghiệm
đặc biệt, cái loại kinh nghiệm mà trước kia chỉ thấy trên TV hoặc trong sách –
một đêm thành danh. Cô có nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện như thế lại xuất hiện
trên người mình, sau một đêm, tất cả các bạn học trong trường đều biết tới Trần
Hiểu Quân khoa thể dục, cái tên này còn có thể sánh ngang với Trình Hiểu Quân
khoa y.
Sau khi biết tin, Trần Hiểu Quân vui mừng vô cùng, không phải
vì được nổi danh toàn trường mà vì danh tiếng này đã giúp cô gạt phăng vấn đề
cái mũ mang tính lịch sử kia, không phải nổi tiếng nhờ sự hung hãn, không nói đạo
lý, hay ghen tị và hơi phiến diện như lời đồn trong trường mà là lấy thành tích
tranh tài thể thao để trèo lên bảng danh nhân của trường, cô có gì mà phải mất
hứng chứ? Có khi đang ngủ trong chăn mà vẫn còn vui mừng đến mức cười to ba tiếng,
cô không chỉ cứu vãn thể diện bị mất trước kia mà còn vớt vát được vô số đóa
hoa đào.
Trần Hiểu Quân năm nay 21 tuổi, nếu là người mới vừa quen cô
nhất định sẽ bị vẻ ngoài thanh xuân động lòng người của cô thuyết phục. Trần Hiểu
Quân lớn lên rất xinh đẹp, không phải là cái kiểu đẹp nhu mì mà là một cái đẹp
phát xuất từ tinh thần phấn chấn cùng sinh lực của tuổi trẻ. Trần Hiểu Quân lớn
lên rất có sức quyến rũ, không phải là cái vẻ quyến rũ cám dỗ con người ta, mà
là khí chất hấp dẫn toát ra mỗi khi cô giơ tay nhấc chân. Dáng người Trần Hiểu
Quân còn thon dài cao gầy hơn cả người mẫu, khuôn mặt không cần son phấn mà vẫn
đẹp rạng ngời. Dĩ nhiên, những vẻ đẹp đó trước tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ,
sôi nổi của cô đều bị lu mờ gần hết, cuối cùng lâu dài đại khái cũng chẳng mấy
ai chịu nổi tính tình mỹ nhân.
Năm thứ nhất đại học, bởi vì Trần Hiểu Quân đã mắc phải một
“Sai lầm” nghiêm trọng đối với Trình Hiểu Quân mà khiến cho nhiều người mặc dù
bị cô hấp dẫn cũng không dám tiến lên. Lần này Trần Hiểu Quân nhờ bản lãnh của
mình mà nổi danh toàn trường khiến cho những lời đồn trước kia phải nhường đường
lui bước, cứ nhìn số bì thư màu hồng phấn trên bàn cô là đủ biết có bao nhiêu
người hi vọng được ôm mỹ nhân về rồi. Khi mới bắt đầu nhận được thư Trần Hiểu
Quân vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng có người yêu thích cô. Nhưng dần dần nhận
thư mãi cô lại thấy nhàm chán, cái nào cũng giông y như nhau!
Cho tới nay, cuộc sống của Trần Hiểu Quân mặc dù phong phú
nhưng trên thực tế cũng rất đơn giản, khi đi học thì lén vui đùa một chút, khi
học thì lén lười một chút, khi có hứng thì đọc sách, lúc nghỉ ngơi thì cùng bạn
học ra ngoài chọc phá bày trò, nhưng căn bản là sinh viên nào cũng sẽ vui vui
đùa đùa như vậy, Trần Hiểu Quân dù đùa nghịch ít hơn hay nhiều hơn cũng chẳng
có gì đáng chú ý lắm. Cái đáng chú ý nhất là những năm trước khi vào đại học Trần
Hiểu Quân đọc sách nhiều hơn những bạn học khác, có lẻ vì sau khi lên cấp 3 đọc
đủ loại sách tạp nham khiến cho cô chẳng có tý cảm giác nào khi đọc đám thư
tình kia, lại càng không nói tới phát triển cái gì về sau nữa. Trần Hiểu Quân
sau khi nhận được giải thưởng thì đã cự tuyệt cả một đám người theo đuổi, nhưng
lại có một người sống chết dính chặt lấy cô có thể nói là như thuốc cao đểu gỡ
hoài không được. Người kia chính là bạn học của Trần Hiểu Quân, cũng là kẻ từng
cùng cô đánh nhau một trận, lại còn làm vấy bẩn tay nghề mai mối của cô – Bành
Hạo.
Thực ra chuyện Bành Hạo theo đuổi Trần Hiểu Quân cũng không
thể nói là từ sau khi Trần Hiểu Quân giành được giải thưởng trở thành người nổi
tiếng vạn người nhìn theo được, từ đầu năm thứ ba cho đến lần Đại hội thể thao
đó Trần Hiểu Quân và Bành Hạo kiêu ngạo kia chưa từng mất liên lạc, mặc dù phần
lớn là do Bành Hạo kia cứ chủ động quấn lấy Trần Hiểu Quân, chẳng hạn như Bành
Hạo luôn rủ nhóm bạn học thường xuyên tập bóng rổ với Trần Hiểu Quân chơi bóng,
rồi lại thường lấy cớ bàn chuyện để cùng cô và bạn học ăn cơm, còn nhiều lần
thông qua hội học sinh thiết lập tình hữu nghị với khoa thể dục của cô, tóm lại
trong ba năm này Bành Hạo đang từng bước từng bước xông vào cuộc sống và chuyện
học hành của cô. Cũng từng có bạn học suy đoán mục tiêu của Bành Hạo là Trần Hiểu
Quân, nhưng cô cứ bơ đi không nghĩ ngợi gì nên người khác cũng chẳng muốn nghĩ
mấy chuyện linh tinh vô ích đó. Hơn nữa học kỳ hai năm hai cũng có tin đồn là
Bành Hạo đã có bạn gái khiến chuyện này cứ dần dần lắng xuống không ai nhớ tới
nữa. Tuy nhiên, Bành Hạo dù có bạn gái rồi cũng vẫn không thay đổi cách xử sự đối
với Trần Hiểu Quân, vẫn liên lạc tình cảm với cô như lúc trước.
Trần Hiểu Quân cũng chưa từng hỏi Bành Hạo về chuyện này, cô
vẫn đối xử đúng mực bạn bè với cậu ta như trước, giữ vững tình đoàn kết hữu nghị
tốt đẹp. Trần Hiểu Quân cũng đã từng gặp bạn gái của Bành Hạo, trước sau chỉ có
2 chữ để hình dung, mới gặp chính là mỹ nữ, mà gặp nhiều lần rồi cũng chỉ có 2
chữ tài nữ. Chỉ có thể nói Bành Hạo chắc phải tu tám kiếp mới cua được người
như vậy. Trần Hiểu Quân còn từng nghe mọi người giễu cợt Bành Hạo là sói xám dựa
vào cái túi da tốt để đi lừa gạt con gái nhà lành, cậu ta cũng không để ý còn
nói sói xám cũng có cái tốt của sói xám, cậu ta phải có đủ cả trong lẫn ngoài
(nội ngoại kiêm tu) mới có thể giành được trái tim của mỹ nhân. Đối với cái
cách nói nội ngoại kiêm tu này của Bành Hạo, Trần Hiểu Quân chỉ biết cười nhạt,
tuy nhiên đây cũng không phải vấn đề mà cô nên quan tâm, hai người vẫn đối xử với
nhau như những người bạn học bình thường. Nhưng đêm trước ngày thi đấu, Trần Hiểu
Quân nghe nói Bành Hạo đã chia tay bạn gái, hai người gặp mặt cô cũng không thấy
Bành Hạo có gì không ổn, cô tất nhiên sẽ không hỏi Bành Hạo vì sao hai người lại
chia tay, có điều trong lòng cô vụng trộm vui mừng vì chuỗi ngày may mắn của
sói xám đã kết thúc.
Điều mà Trần Hiểu Quân không thể ngờ tới là đúng lúc vận may
của Bành Hạo bay đi thì vận rủi của cô lại bay tới, bởi vì thái độ của cậu ta đột
nhiên thay đổi 180° khiến cho người chỉ cần có mắt là có thể thấy cậu ta đang
theo đuổi Trần Hiểu Quân. Lúc ấy Trần Hiểu Quân đang chuẩn bị thi đấu không để
tâm, tới tận khi cô thi xong đi ra mới chậm chạp phát hiện sự thay đổi kỳ diệu
về mối quan hệ của cô và Bành Hạo trong mắt người khác. Mặc dù Trần Hiểu Quân
đã đọc qua vô số tiểu thuyết tình yêu nhưng lại chưa từng yêu đương, cho nên
khi mối quan hệ giữa cô và Bành Hạo đột nhiên trở nên mập mờ không rõ thì cô lại
chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Ăn xong cơm tối trở về ký túc, Trần Hiểu Quân kiệt sức ngã
xuống giường, Quách Tuyết đang đọc tiểu thuyết ngôn tình xấu xa hỏi: “Cậu mỗi
ngày luyện tập cũng không thấy mệt, sao mới đi cùng Bành Hạo có 1 hôm mà kiệt
quệ thế, cậu ta đúng là chân nhân bất lộ tướng, dũng mãnh vô cùng nha~”
Trần Hiểu Quân ném cái gối sang, bất lực nói: “Sắc nữ nhà cậu
đừng có mà truyền bá tư tưởng lung tung”. Đối với tư tưởng ngày càng vàng ố (黄色:
màu vàng, nguyên văn là hoàng sắc, hoàng trong từ hoàng thư, là dâm thư đấy) của
Quách Tuyết trong 2 năm qua, mới đầu Trần Hiểu Quân còn tức giận mắng, về sau bị
ép xem tới chai lì luôn trực tiếp làm như không nghe không thấy tới giờ đã
thành thói quen rồi. Trần Hiểu Quân thấy thực bội phục năng lực hòa nhập và
thích nghi siêu cường đại của mình, lại càng bội phục bạn trai cô nàng Quách
Tuyết kia có thể chịu đựng được một cô bạn gái sắc nữ.
“Đùa
một tí thôi mà, cậu cũng thật độc ác!” Quách Tuyết bực bội ném cái gối về.
Trần Hiểu Quân kê tay lên gối, nói với Quách Tuyết: “Tiểu
Tuyết, cứ như vậy với Bành Hạo cũng không phải cách. Đêm nay tên kia lại hỏi tớ
có muốn hẹn hò với hắn không, mình đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi, cậu bảo
mình phải làm sao bây giờ?”
“Lộn
xộn!” Quách Tuyết nhanh nhẹn ném ra 2 chữ rồi lập tức đổi thái độ nghiêm túc hỏi
Trần Hiểu Quân: “Mình chân thành hỏi một câu nhé, Bành Hạo theo đuổi cậu lâu
như vậy, rốt cuộc cậu có thích Bành Hạo chút nào không?”
Trần Hiểu Quân nhíu mày lắc đầu, “Mình cũng chẳng biết nữa,
rốt cuộc thích là cảm giác như thế nào mình còn chẳng biết nữa là…”
“Cậu
đọc nhiều truyện như thế mà còn không biết thế nào là thích?” Quách Tuyết chẳng
tin, lịch sử đọc truyện của Trần Hiểu Quân còn dài hơn cả hơn cô, mà có quyển
nào không dính tới vấn đề tình cảm chứ? Không biết hử? Lừa quỷ à?
Trần Hiểu Quân xoay mình ngả lên trên giường, nhìn trần nhà
nói: “Cũng vì đọc nhiều quá nên mới không rõ đấy, mình chẳng thấy mình có cảm
xúc nào giống trong truyện cả.”
Quách Tuyết cũng bất lực nằm ngửa trên giường, bất lực nói:
“Thật ra cũng không cần rõ ràng quá…”
“Cậu
không thấy rõ ràng lắm?” Trần Hiểu Quân nhìn Quách Tuyết như nhìn người ngoài
hành tinh, “Thế sao cậu lại hẹn hò với bạn trai cậu?”
“Ừ
thì…” Quách Tuyết trầm tư một chút, “… chỉ là thấy thích anh ấy nên mới hẹn hò
thôi!”
“Cảm
thấy thích?” cái đáp án này đúng là đơn giản tới mức bới không ra lỗi, Trần Hiểu
Quân khinh thường nói: “Mình buồn thay cho bạn trai cậu.”
“Nói
gì vậy?” Quách Tuyết phản bác: “Mình với anh ý ân ái vô cùng, chỉ tại cậu không
thấy thôi!”
“Phải
rồi, mình làm sao mà thấy được?” Trần Hiểu Quân cũng không thèm chấp cô.
Hai người đột nhiên không nói lời nào khiến cho phòng ký túc
có vẻ im lặng nặng nề, Quách Tuyết không thích không khí như thế nên mở lời trước:
“Quân Quân, không phải người ta nói tình cảm có thể bồi dưỡng sao, hay cậu thử
hẹn hò với Bành Hạo đi? Mình thấy Bành Hạo cũng rất khá đó, đẹp trai này, lại
còn hào phóng, vả lại còn đối với cậu cũng quá tốt mà. Đó là còn chưa nói, có
ai có thể trong ba năm vẫn xem cậu là bạn thân mà cưng ở trong tay chứ. Hơn nữa,
cậu nhìn bây giờ cậu ta đối xử với cậu kìa, mình nghĩ giờ cậu còn tìm được ai mỗi
ngày chờ cậu luyện tập để cùng ăn cơm chứ? Mình thấy cậu cứ thử một chút… ”
“Thử
một chút?” Trần Hiểu Quân vẫn không rõ lắm “Thử như thế nào? Mình vẫn nghĩ yêu
đương chẳng có gì là thử với không thử cả, tình cảm phải cùng tự do phát triển
từ cả hai phía. Nhưng tiếp xúc với Bành Hạo lâu như thế rồi mà tớ vẫn chẳng thấy
có tý cảm xúc nào thay đổi cả.”
Quách Tuyết thở dài, cô tuy hay mang tình này yêu kia giắt
bên miệng nhưng cô cũng chỉ là tay ngang, nhưng vì muốn Trần Hiểu Quân yêu thử
một lần, cô đành phải cố ý khích tướng: “Chẳng phải đã nói là bồi dưỡng tình cảm
rồi sao? Hợp thì tiếp mà không hợp thì tan! Hơn nữa Quân Quân, mình nói cậu
này, đời sinh viên có 4 kinh nghiệm nhất định phải trải qua, cậu cũng chỉ còn mỗi
yêu đương là chưa thử thôi, cậu đúng là lạc hậu quá rồi…”
Trần Hiểu Quân suy nghĩ một chút, cũng đúng, chỉ còn mỗi cái
việc yêu đương này là cô chưa làm thôi, hơn nữa chẳng phải giang hồ hay nói học
đại học mà không yêu đương thì thật đáng tiếc sao? Vậy rốt cuộc cô có nên yêu
đương 1 lần không nhỉ?
“Thật
sự phải thử một lần hả?” Trần Hiểu Quân chưa hạ được quyết tâm.
“Đương
nhiên, không thử thì làm sao biết là thích hay không thích? Vả lại hai người
trông rất xứng đôi nhé, tuấn nam và mỹ nữ, nhất định có thể mài ra tia lửa tình
yêu!” Quách Tuyết tận lực đầu độc.
Trần Hiểu Quân không dám gật bừa trước ý nghĩ của Quách Tuyết.
Chỉ là cô nghĩ, trong chuyện yêu đương ai chả có vài lần kinh nghiệm, mà mình
đã 21 tuổi, sang năm cũng tốt nghiệp rồi, nhưng mà chuyện yêu đương là phải
chân thật, làm sao có thể nói là thử một chút chứ? Buổi tối trước khi đi ngủ cô
suy nghĩ thật lâu, thấy Quách Tuyết nói cũng đâu có sai, tình cảm có thể từ từ
bồi dưỡng, cô thấy mình cũng không ghét Bành Hạo, thay vì bàn chuyện tình yêu
trong tiểu thuyết, cô thà cứ cùng Bành Hạo bồi dưỡng chút tình cảm, biết đâu lại
thực sự tu thành chính quả. Mà lỡ không được thì thôi, làm bạn bè cũng không tồi.
Trần Hiểu Quân moi điện thoại đang lẫn trong chăn ra nhắn
tin cho Bành Hạo: Tớ đã nghĩ, nghĩ rất lâu về lời cậu, nếu cậu không ngại việc
tớ không chắc chắn mình có yêu cậu hay không, đồng ý chờ cho tới khi tớ thích cậu,
thì, tớ đồng ý cùng cậu hẹn hò.
Chỉ một lát sau máy đã rung lên, Bành Hạo nhắn lại: Tớ không
ngại, đã chờ được 3 năm rồi, có chờ thêm nữa cũng không sao, nhất định sẽ có
ngày cậu thích tớ.
Trẩn Hiểu Quân đọc xong tin nhắn đột nhiên như thấy đầu mình
chập mạch trong hai phút, đã chờ được 3 năm rồi, ý gì đây chứ? Cô soạn tin như
vậy gửi đi, lại nhanh chóng nhận được câu trả lời: Lần đầu tiên thấy cậu, tớ đã
nghĩ cậu chính là chân mệnh thiên nữ của tớ, nhưng bao nhiêu lần tớ cố gắng biểu
đạt tâm ý đều bị cậu phớt lờ. Tớ đi tìm bạn thân đóng một vở kịch cho cậu xem cậu
cũng làm như không thấy, chẳng hỏi câu nào. Nửa năm này tớ đã nản lòng muốn bỏ
cuộc rồi nhưng cứ thấy cậu là tớ không thể không chú ý tới cậu, có lẽ là do khi
còn bé ấn tượng về cậu đã quá sâu cho nên tớ không thể quên đi được. Tớ biết tớ
không thể lại dùng cách khéo léo biểu đạt lòng tớ với cậu được nên tớ mới quyết
định bày tỏ trực tiếp. Tớ rất vui, cậu cuối cùng cũng đồng ý. Quân Quân, tớ vẫn
luôn chỉ yêu mình cậu mà thôi.
Trần Hiểu Quân nhìn lại cái tin nhắn dài dằng dặc này, trong
lòng thấy ngổn ngang trăm mối, vừa khó chịu lại vừa vui vẻ, thì ra có người vẫn
luôn thích mình, để ý tới mình, quan tâm tới mình, vậy mà mình lại cứ hờ hững…
Thật xin lỗi, sau này sẽ không…
Đừng xin lỗi, tớ chỉ muốn cậu thích tớ thôi…
Tớ sẽ…
Một câu chuyện tình yêu chuẩn bị bắt đầu, chẳng qua kết quả
như thế nào, bây giờ vẫn còn khó mà đoán trước được.
Sau khi xác định quan hệ, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo cũng
không nói cho ai biết, nhưng bây giờ sau hầu hết các buổi học hai người đều
tách khỏi tập thể, đi vào thế giới của 2 người, nhiều người thấy họ đi chung,
nhưng Bành Hạo với họ ba năm nay đều là bạn bè thâm giao, nên cũng không có ai
nhiều lời hỏi tới quan hệ hai người. Mà kể ra thì cuộc sống của họ cũng chẳng
thay đổi gì nhiều, có chăng là tần số hai người Trần Hiểu Quân và Bành Hạo ở cạnh
nhanh có cao hơn trước kia một chút mà thôi, thế nhưng có một số người tò mò
nhìn được chút đầu mối đều không khỏi muốn hỏi han vài câu…
Sau khi Trần Hiểu Quân và Bành Hạo hẹn hò được 2 tuần, bắt đầu
có lời đồn về mối quan hệ giữa 2 người bọn họ, tin tức hoa khôi khoa thể dục và
hotboy học viện Quản lý Công thương Bành Hạo hẹn hò thực là khiến cho những người
ái mộ họ phải phiền muộn. Quả thực hai ngươi đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi,
Bành Hạo cười ôn nhu cởi mở, Trần Hiểu Quân cười xinh đẹp động lòng người.
Trình Hiểu Quân dạo này đang làm vài thí nghiệm, bận tới nỗi
chỉ hận không thể phân thân. Sau khi Trần Hiểu Quân thi đấu xong anh cũng bớt
được chút thời gian đi xem cô, Trần Hiểu Quân dù không còn cùng với anh mắt to
trừng mắt nhỏ nhưng cũng không chủ động đi tìm anh bắt chuyện. Nhưng việc này đối
với Trình Hiểu Quân là chuyện thường tình nên anh vẫn đến xem cô luyện tập theo
thói quen. Đôi khi anh cũng gặp Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo đi sát bên nhau,
nhưng qua ba năm anh biết rõ Bành Hạo cùng sinh viên khoa thể thao vô cùng quen
thuộc, bạn bè vô số, lại thường cùng nhau chơi đùa, hơn nữa, thầy giáo giao cho
anh hai cuộc phẫu thuật thí nghiệm lớn cùng với ba bài luận văn y học nên anh
cũng không để ý lắm. Bởi vậy, tới khi Trình Hiểu Quân nghe tin Trần Hiểu Quân
cùng Bành Hạo hẹn hò thì việc cũng đã qua 1 tháng rồi.
“Cậu
nói sao?” Trình Hiểu Quân dừng động tác, anh hình như cho là mình nghe nhầm mà
không dám tin nhìn Triệu Bân đang đứng ở phía đối diện.
Triệu Bân nhắc lại lần nữa: “Tớ nói tớ nhìn thấy Trần Hiểu
Quân và Bành Hạo nắm tay trong trường, bọn họ đang hẹn hò đấy”
Đầu óc Trình Hiểu Quân rối tinh rối mù, trong đầu lởn vởn lời
của Triệu Bân…, cẩn thận hồi tưởng lại những hành động của Trần Hiểu Quân và
Bành Hạo khi thấy 2 người họ bên nhau, không lẽ bọn họ hẹn hò thật? Trình Hiểu
Quân bị cái việc hình như đã xảy ra đó làm cho kinh hoảng, tay cầm dao cũng run
run không chắc, con dao rơi xuống còn suýt chút nữa thì nện vào chân.
“Cẩn
thận” Triệu Bân bị phản ứng của Trình Hiểu Quân làm cho hoảng hồn “Sao cậu kinh
ngạc quá vậy? Đây là việc không sớm thì muộn thôi mà, huống chi Trần Hiểu Quân
lại xinh đẹp như thế, tới tận bây giờ mới yêu đương mới thật là kỳ lạ đấy… này,
Trình Hiểu Quân, cậu làm sao thế?” Triệu Bân cướp cái nhíp đã bị vặn cong queo
trong tay Trình Hiểu Quân, trong lòng sợ hãi, anh chưa từng thấy Trình Hiểu
Quân không chú ý như thế trong khi làm thí nghiệm, lại còn… không khống chế được
tâm trạng mà hủy hoại dụng cụ thí nghiệm…
“Cậu
thực sự thấy họ nắm tay à?” Trình Hiểu Quân hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của
Triệu Bân, lúc này anh chỉ quan tâm tới việc có thật Trần Hiểu Quân và Bành Hạo
đang hẹn hò hay không mà thôi.
“Mình
lừa cậu làm gì chứ?” Triệu Bân cất kỹ mấy mẫu vật cùng với dụng cụ thí nghiệm,
tránh xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn.
Trình Hiểu Quân lập tức cởi áo Blouse ra, hiện giờ anh chỉ
muốn chạy đi tìm Quân Quân.
“Còn
chưa làm xong thí ngiệm mà, cậu định đi đâu?”
Triệu Bân túm chặt lấy tay Trình Hiểu Quân, kiên quyết không
cho anh bỏ cái thí nghiệm còn đang dở giữa chừng.
Trình Hiểu Quân hất tay Triệu Bân xuống: “Tớ phải đi tìm
Quân Quân, phải hỏi xem đã xảy ra chuyện gì… ” anh ngập ngừng vài giây rồi lại
nói: “Không được, không thể đi tìm Quân Quân…, tớ phải đi tìm Bành Hạo, tìm
Bành Hạo hỏi cho ra lẽ…”
Triệu Bân nhìn chằm chằm dáng vẻ hoảng hốt của Trình Hiểu
Quân: “Cậu thích Trần Hiểu Quân à? Cậu thích Trần Hiểu Quân thật hả… ”
Đây là lần đầu tiên có người vì hiểu rõ tâm tư Trình Hiểu
Quân mà nói ra như thế, cũng khiến cho anh bối rối không kịp phản ứng lại.
“Nhất
định là cậu thích Trần Hiểu Quân rồi”. Lần này thì Triệu Bân dám khẳng định chắc
chắn: “Sao tớ ngốc thế nhỉ? Bây giờ mới phát hiện ra… cậu từ chối bao nhiêu nữ
sinh như thế, lại còn cứ hễ có thời gian là lại lao tới sân thể dục, cuối cùng
vẫn là vì Trần Hiểu Quân thôi!” Trong nháy mắt, đột nhiên rõ ràng hết thảy những
việc kỳ lạ mơ mơ hồ hồ trước đây, cuối cùng cũng là vì 1 cô Trần Hiểu Quân.
“Nhưng
mà sao Trình Hiểu Quân cậu còn đần hơn cả tớ thế, đã 3 năm rồi mà còn giậm chân
tại chỗ, cậu đã thổ lộ với cô ấy chưa?” Triệu Bân chẳng có chút nghi ngờ nào mà
khẳng định luôn Trình Hiểu Quân chưa thổ lộ: “Ba năm rồi thất bại, cậu chắc chắn
bây giờ thổ lộ có tác dụng à? ”
Trình Hiểu Quân bị mấy câu nói trực tiếp của Triệu Bân khiến
cho bước không nổi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Cậu không hiểu, không hiểu đâu…”,
Quân Quân cũng không hiểu, “Không phải là ba năm, không phải mình không muốn
nói…”. Triệu Bân sửng sốt, không rõ ý tứ của Trình Hiểu Quân, “Có gì mà tớ
không hiểu chứ, chỉ có cậu không biết nắm lấy cơ hội thì có.” Trình Hiểu Quân lắc
đầu: “Mình theo đuổi Quân Quân lâu như vậy, mình hiểu rõ cô ấy mà, Quân Quân thực
ra chỉ là một đứa trẻ tính hay đùa giỡn thôi mà, có nhiều việc cô ấy làm mà
không suy nghĩ, lần này… không được, mình phải đi tìm Bành Hạo.”
“Cậu
tìm Bành Hạo làm gì? Chẳng lẽ bảo cậu ta trả Quân Quân cho cậu à? Cậu nghĩ là
có thể chắc? Cậu ngốc vừa phải thôi!” Triệu Bân không rõ ý nghĩ của Trình Hiểu
Quân, chỉ biết là cậu ấy có tình cảm với Trần Hiểu Quân, mà chút tình cảm này
thực sự là rất gian nan…
“Cậu
không phải là tớ nên cậu không hiểu được, Quân Quân thật sự rất ngây thơ, nói
cô ấy không hiểu nhất định cô ấy sẽ tức giận, đi tìm cô ấy chỉ tổ làm mọi việc
rối hơn, trừ khi là cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, mình phải đi hỏi Bành Hạo, mình
không thể…” không thể mất đi Quân Quân.
Triệu Bân buông tay nói: “Mấy người thật kỳ lạ, nhìn thì rõ
là thông minh sáng láng mà cứ làm phức tạp mọi chuyện lên, xem ra hôm nay cậu
chẳng có tâm tình làm thí nghiệm nhỉ?” Dọn dẹp dụng cụ, cởi áo Blouse: “Thôi,
hôm nay tớ cũng mệt lắm, chả có tinh thần mà hành hạ cậu.”
Trình Hiểu Quân nói một tiếng xin lỗi rồi đi. Triệu Bân cũng
thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vừa bội phục vừa ngầm chửi rủa cái tính
nhẫn nại của Trình Hiểu Quân, vẫn biết cậu ta thích Trần Hiểu Quân, nhìn cậu ta
chẳng nói cũng chẳng làm gì, anh ở ngoài nhìn vào mà thấy gấp muốn chết đi được.
Chuyện này nói thế nào nhỉ? Là điển hình cho câu Hoàng Đế chưa vội Thái giám đã
gấp đây! Lần này anh cho Trình Hiểu Quân một liều kích thích, mong là sẽ có tiến
triển tốt đẹp …
Trình Hiểu Quân không thân với Bành Hạo, mặc dù có nói chuyện
vài lần nhưng cũng chỉ là xã giao thông thường, anh muốn đến lớp Bành Hạo tìm cậu
ta, nhưng lại không biết cậu ta lớp nào cũng không biết cậu ta hôm nay có tiết
không, vậy chắc chắn chỉ có thể tìm cậu ta ở ký túc, Trình Hiểu Quân quyết định
đến ký túc xá chờ Bành Hạo. Trình Hiểu Quân cũng không tính trước là sẽ chờ bao
lâu, ai ngờ phải đợi hơn nửa buổi chiều và một buổi tối mới thấy Bành Hạo xuất
hiện, anh chán nản nghĩ, nếu cậu ta hẹn hò với Quân Quân nhất định sẽ không hết
tiết lại về ký túc như thường ngày…
Bành Hạo vừa bước chân vào cửa ký túc đã thấy Trình Hiểu
Quân đang ngồi ở trên ghế trong phòng quản lý ký túc, điều này cũng chẳng khiến
cậu ta bất ngờ, thong dong đi đến trước mặt Trình Hiểu Quân: “Cậu tìm tôi?”
Trình Hiểu Quân cũng thấy Bành Hạo, gật đầu: “Chúng ta có thể
nói chuyện được không?”
Bành Hạo nhún vai đồng ý: “Không thành vấn đề, vậy ra ngoài
đi?”
Trình Hiểu Quân cũng không phản đối dù sao ở đây nhiều người
như vậy sẽ khó mà nói chuyện, hai người bước chầm chậm tới sân bóng, người mở
miệng đầu tiên lại là Bành Hạo: “Tôi còn nghĩ không biết bao giờ cậu mới tới
tìm tôi.”
“Cậu
biết tôi sẽ tới tìm cậu?” Trình Hiểu Quân tim đập nhanh nhịp.
Bành Hạo ngồi trên ghế khán giả: “So với dự tính của tôi có
hơi trễ một chút.”
“Sao
cậu biết tôi sẽ tới tìm cậu?” Giọng nói Trình Hiểu Quân đã không vẻ giật mình
trước đó.
Bành Hạo cười yếu ớt: “Cậu hiểu rất rõ ràng mà đúng không,
chúng ta đều giống nhau, có gì mà không thể đoán được chứ!”
“Cậu
đang hẹn hò với Quân Quân?” Đây không phải là câu hỏi mà là một câu trả lời cần
được xác minh.
“Cậu
cũng đã có đáp án rồi đúng không?” Bành Hạo rất bình tĩnh hoàn toàn không có vẻ
gì kích động như hồi mới đi học.
Trình Hiểu Quân đứng lên từ trên cao nhìn xuống Bành Hạo: “Cậu,
cậu hiểu Quân Quân thật sao? Cậu, thật sự cho rằng Quân Quân thích cậu?”
“Đương
nhiên, có lẽ so ra thì tôi kém hơn cậu, nhưng thời gian tôi quen cậu ấy cũng
không ngắn, hơn nữa sau này còn rất nhiều cơ hội để có thể tìm hiểu thêm.” Bành
Hạo đứng đối diện với Trình Hiểu Quân, ánh mắt kiêu ngạo tựa như đang nói với
anh “cậu, đã hết cơ hội rồi!”, còn chuyện Quân Quân có thích hay không, Bành Hạo
sẽ không ngu ngốc mà lấy ra nói với tình địch.
“Cậu
cho như vậy là đủ? Quân Quân không phải là cô gái ngoan ngoãn, cũng không cởi mở,
thoải mái như cậu tưởng tượng đâu, còn rất nhiều điều cậu vẫn chưa biết đâu!” Tất
cả những điều về Quân Quân chỉ có một mình anh nhìn thấy, một mình anh từng cảm
nhận được, còn cậu Bành Hạo trước mắt này căn bản là không hiểu Quân Quân.
“Tôi
cũng biết lâu rồi, lúc vào cấp hai cũng từng lĩnh giáo qua, hiện tại cậu ấy
cũng chẳng thay đổi mấy. Quân Quân rất ngang ngược, rất hung dữ, rất sôi nổi,
tính tình cũng không tốt, nhưng mà…” Bành Hạo dừng một chút nhìn thẳng Trình Hiểu
Quân, “Cậu ấy cũng rất đáng yêu! Tôi thực sự rất thích cái tính ngang ngược,
hung dữ của cậu ấy, cái tính nóng giận thất thường của cậu ấy làm cho tôi thấy
rất chân thật, rất tự do, tôi chính là thích một Quân Quân cá tính như vậy.”
Trình Hiểu Quân thụt lùi từng bước, đúng vậy, Bành Hạo nói rất
đúng, người mới quen thì thấy Quân Quân ngang ngược tùy hứng, nhưng lâu dần sẽ
bị cái tính cách ngang ngược tùy hứng mà ngay thẳng của Quân Quân hấp dẫn mà sẵn
lòng làm bạn với cậu ấy. Nhưng mà cho tới nay, số người có thể chịu được tính
tình Quân Quân đến mức bị cô hấp dẫn, anh chỉ biết có Lương Âm… Nhưng mà người
trước mặt này, dường như cũng thấy rõ được sự ngay thẳng và chân thành đằng sau
vẻ ngang ngược tùy hứng của Quân Quân… Nếu cậu ta cũng biết vậy chẳng phải chứng
minh cậu ta cùng Quân Quân… Không thể! Trình Hiểu Quân tự an ủi mình như vậy,
không ai có thể vô điều kiện chấp nhận toàn bộ con người Quân Quân, hơn nữa
Quân Quân không chỉ là đơn giản ngang ngược tùy hứng như vậy… Bành Hạo, cậu vẫn
chưa hiểu hết Quân Quân đâu…
“Cho
dù cậu có đang hẹn hò với Quân Quân đi nữa thì…” Trình Hiểu Quân kiên định nói:
“Tôi vẫn không từ bỏ!” để xem ai mới là người có thể đi đến cùng.
“Chuyện
của chúng ta và Quân Quân, tôi cũng sẽ chống mắt chờ xem!” Bành Hạo cũng không
yếu thế. Lần này giao chiến là tôi thắng, lần sau tôi cũng sẽ không thua, bởi
vì hiện tại người đứng bên cạnh Trần Hiểu Quân là tôi, Bành Hạo!
Sau cuộc gặp gỡ với Bành Hạo, Trình Hiểu Quân trở lại ký túc
xá cũng không quan tâm đến việc bị Triệu Bân tra hỏi, nằm gục lên giường nhắm mắt
tự hỏi. Quân Quân rốt cuộc là nghĩ như vậy, vì sao lại đột nhiên hẹn hò với
Bành Hạo, quyết định này rất đột ngột, không có khả năng là do Quân Quân đã
hoàn toàn hiểu được tình yêu là gì, vậy thì do cái gì? Hay là do ấm đầu lên nhất
thời xúc động hoặc tò mò? Hoàn toàn có khả năng! Trình Hiểu Quân đem toàn bộ
chuyện Trần Hiểu Quân làm từ nhỏ đến lớn cùng với hiểu biết của anh đối với cô
ra nghĩ kỹ lại một lần, cảm thấy rất có khả năng là Trần Hiểu Quân xúc động và
hồ đồ mới có thể hẹn hò với Bành Hạo. Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, anh vẫn muốn
đi xác minh, xác nhận Quân Quân không phải… không phải thật sự thích Bành Hạo…
Ngày hôm sau Trình Hiểu Quân đến sân thể dục mà Trần Hiểu
Quân thường xuyên tập luyện, Trần Hiểu Quân vẫn còn đang tập, anh an vị ở một
bên chờ, anh cũng quan sát thấy Bành Hạo không có ở trong này. Không biết nhìn
bao lâu thì Trần Hiểu Quân cũng tập xong, Trình Hiểu Quân chuẩn bị đi qua tìm
Trần Hiểu Quân, nhưng anh lại chậm một bước, có người đã vọt lên trước anh đưa
tay kéo Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân đầu tiên là sửng sốt, một giây sau liền
mỉm cười chấp nhận. Trình Hiểu Quân ở phía sau nhìn bóng hai người đã khuất xa,
đột nhiên cảm thấy… sợ hãi, sợ hãi nụ cười ôn nhu vừa mới xuất hiện trên mặt Trần
Hiểu Quân… Cô, chưa từng cười với anh như vậy… Chẳng lẽ…?
Trình Hiểu Quân không dám nghĩ tiếp, nhưng bây giờ anh không
có dũng khí bước lên phía trước đuổi theo bóng dáng mà anh hằng mong ngóng.
Trình Hiểu Quân tê tái ngồi bất động nhìn về hướng Trần Hiểu Quân đã đi xa, di
động kêu rất nhiều lần anh cũng không nghe thấy…
Đến khi trời tối mịt nhìn không thấy bóng người thì Trình Hiểu
Quân mới mỏi mệt đứng lên rời khỏi sân thể dục, không biết có phải bởi vì vẫn
luôn luôn nghĩ đến Trần Hiểu Quân hay không mà lúc Trình Hiểu Quân dừng bước ngẩng
đầu lên lại thấy ký túc xá của Trần Hiểu Quân…
Nếu đã đến đây rồi, vậy cứ chờ Quân Quân về rồi hỏi cậu ấy một
chút… Trình Hiểu Quân đứng dưới tán cây đại thụ ở ngoài cửa ký túc xá, ngọn đèn
mờ mịt chiếu không rõ mặt anh lại có thể để cho anh thấy rõ ràng phía trước…
Hai người…
Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo buổi tối cơm nước xong thì đi
xem phim, một bộ phim tình yêu cũ rích không có gì đặc biệt hấp dẫn, có lẽ Bành
Hạo cũng không thích, sau khi bộ phim kết thúc hai người cùng đi bộ về. Bành Hạo
đưa Trần Hiểu Quân đến dưới lầu ký túc xá vẫn không chịu buông tay, do dự chạm
trán vào trán Trần Hiểu Quân rồi mới buông ra, nhìn sắc mặt Trần Hiểu Quân ửng
đỏ thì vừa lòng rời đi.
Cảnh tượng này như đâm vào tim Trình Hiểu Quân, bàn tay anh
đặt ở trên thân cây như muốn nhổ hết cả lớp vỏ cây đáng giận kia xuống… Đang
lúc Trần Hiểu Quân đi vào, anh vẫn tận lực giữ bình tĩnh đứng ở trước mặt cô.
“Quân
Quân…”
Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa bị giọng nói đột nhiên xuất hiện
này dọa đến suýt hét lên: “Cậu… Quỷ đáng ghét, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ
đang đợi cậu…” Trình Hiểu Quân nhìn Trần Hiểu Quân bằng ánh mắt thật sâu rồi
nói.
Trần Hiểu Quân bị ánh mắt thâm trầm của Trình Hiểu Quân làm
cho nói chuyện cũng không lưu loát: “Chờ tôi… Chờ tôi làm gì?”
Trình Hiểu Quân im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Quân
Quân… Cậu, yêu ư?”
“Tôi…”
Trần Hiểu Quân rất muốn nói là phải nhưng không biết vì sao lại không mở miệng
được, cô cảm thấy mình đúng là đang hẹn hò cùng Bành Hạo, nhưng còn thích hay
xa hơn là yêu thì cô cũng không rõ ràng, “Cậu biết rồi còn hỏi làm gì.”
“Là
thật sao?” Trình Hiểu Quân lúc hỏi ra câu này đến mình cũng thấy hơi choáng
váng lại nói: “Cậu thích Bành Hạo thật sao?”
“Tôi…”
Trước giờ có đứng ở trước mặt Trình Hiểu Quân hùng hổ rống to kêu gào thế nào
Trần Hiểu Quân cũng không thấy lo lắng, cô luôn luôn không thích quanh co lòng
vòng cũng sẽ không ở trước mặt Trình Hiểu Quân che giấu bản tính thật của mình,
chuyện mà cô không biết thì sẽ không ở trước mặt anh ra vẻ ta đây biết rõ, vì
thế mới bất mãn nói: “Quỷ đáng ghét, chuyện này không liên quan đến cậu!”
“Quân
Quân… Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Bác Trần đã biết chưa?” Trình Hiểu Quân do dự
nhưng vẫn hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
Trần Hiểu Quân sửng sốt, cô thấy mình đã suy nghĩ rất kỹ mới
đồng ý cùng Bành Hạo qua lại, nhưng mà… Nhưng mà cô cho tới bây giờ vẫn không
nghĩ tới việc sẽ nói với ba chuyện này…?
Làm sao bây giờ, có phải nói chuyện này với ba hay không, có
phải nói cho ba cô biết là cô đang yêu đương hay không? Nghĩ mãi cũng không ra
sau khi ba biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào… Mà cũng sắp đến kỳ nghỉ
rồi hay là… Về nhà rồi nghĩ tiếp có phải nói chuyện này với ba hay không, “Quỷ
đáng ghét, chuyện của tôi không cần cậu phải lo, cũng không cho phép cậu ở trước
mặt ba tôi nói lung tung.” Sau khi trừng mắt giống như cảnh cáo quỷ đáng ghét
Trần Hiểu Quân liền bỏ chạy vào ký túc xá.
Trình Hiểu Quân đứng tại chỗ nhìn Trần Hiểu Quân rời đi thật
lâu, không được nói cho bác Trần? Quân Quân, tớ sẽ nghe lời cậu sẽ không đem
chuyện này nói cho bác Trần biết, nhưng tớ hy vọng cậu có thể mau mau xác định
rõ rốt cuộc trong lòng cậu muốn gì…
Sau buổi tối hôm đó cảm xúc của Trình Hiểu Quân lại quay về
lúc bình thường, Triệu Bân cũng không phát giác ra Trình Hiểu Quân có gì thường,
anh vẫn giống như trước đây lúc rảnh lại đến sân thể dục, nhưng bình thường quá
như vậy thì thật bất thường.
“Trình
Hiểu Quân, cậu với Trần Hiểu Quân nói chuyện thế nào rồi?” Sau khi tan học Triệu
Bân nhịn không được muốn biết chuyện của hai người bọn họ.
“Chả
thế nào cả.” Trình Hiểu Quân không cần nghĩ ngợi trả lời.
Triệu Bân nghi hoặc, không phải cậu ta thích Trần Hiểu Quân
sao, sao cô hẹn hò với người khác mà cậu ta còn ở đây làm như không có chuyện
gì xảy ra vậy một chút hành động cũng không có luôn: “Cậu không phải đi tìm
Bành Hạo sao, còn có Trần Hiểu Quân nữa, bọn họ nói như thế nào?”
“Bọn
họ đúng là đang quen nhau.” Trình Hiểu Quân thuật lại lời Bành Hạo.
Triệu Bân nổi giận đùng đùng: “Vậy sao cậu lại thế này hả?
Không phải cậu thích người ta muốn giành cô bé ấy về sao? Cậu như vậy thì còn
có thể cướp Trần Hiểu Quân ở trong tay người ta về sao? Nếu cậu cứ như vậy mà
có thể cướp được bạn gái người khác thì tớ nhất định sẽ bái cậu làm sư phụ!”
“Quân
Quân không phải ai cũng có thể cướp được, cậu ấy có suy nghĩ của mình, mà tớ, sẽ
chờ cô ấy hiểu rõ ràng.” Trình Hiểu Quân không để ý đến Triệu Bân đang phẫn nộ,
bực tức, “Đi, hôm nay mời cậu ăn cơm, xem như cám ơn cậu đã quan tâm tới tớ.”
“Cứ
vậy thôi hả?” Triệu Bân thật sự muốn bái sư, học tập sự trấn định của Trình Hiểu
Quân. Tiếc là anh làm không được, Trình Hiểu Quân chưa bao giờ ở trước mặt người
khác nói về chuyện của Trần Hiểu Quân. Quên đi, lấp đầy bụng quan trọng hơn, ăn
trước nói sau: “Là cậu nói đó nha, đừng có trách tớ không khách khí.”
Trình Hiểu Quân không sao cả nói: “Tùy cậu!”
Hai người đi vào căn tin lầu ba của trường, đây là nơi
chuyên cung cấp địa điểm cho các hoạt động gặp gỡ hoặc là chúc mừng, nói đơn giản
thì cũng giống như nhà ăn bên ngoài, lấy thực đơn gọi món. Triệu Bân sau khi ngồi
xuống liền không khách khí mở thực đơn, bắt đầu chọn món mình thích ăn, gần đây
anh ta lúc nào cũng bận tới nổi chỉ có thể dùng một phần cơm ở căn tin lầu một
mà nhét bụng, lâu lắm rồi chưa được nếm mùi vị thức ăn mặn. Triệu Bân đắc ý
quay về phía Trình Hiểu Quân khoa trương là mình sẽ hung hăng làm thịt anh một
chút, Trình Hiểu Quân chỉ cười cười, gần đây hay kéo anh cùng làm thí nghiệm với
mình, xem như bồi thường đi. Bởi vì rất nhiều bạn học còn chưa hết tiết nên
trong căn tin cũng không đông đúc lắm, bọn Trình Hiểu Quân chờ được 10 phút thì
đồ ăn được đưa lên, vừa mới chuẩn bị ăn Triệu Bân liền tinh mắt phát hiện hai
người đang đi vào.
“Cậu
xem!” Triệu Bân ý bảo Trình Hiểu Quân nhìn ra sau.
Trình Hiểu Quân vừa quay đầu thì Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo
cũng vào tới nơi, sau khi nhìn hai người xong lại quay đầu không nói gì thêm bắt
đầu ăn.
Triệu Bân chậc lưỡi lắc đầu: “Tình nhân trong mắt ra Tây
Thi, có bạn trai là hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cậu bạn thanh mai trúc mã
này.”
“Cậu
đừng có nói bậy!” Trình Hiểu Quân nhíu mày, anh không thích những lời này của
Triệu Bân, tình nhân? Còn chưa chắc chắn đâu, “Cậu ăn cơm của cậu đi!”
Trần Hiểu Quân và Bành Hạo thật sự không chú ý tới Trình Hiểu
Quân ở bên này. Bọn họ chọn một chỗ sát phía sau, vừa lúc Trình Hiểu Quân có thể
rất rõ ràng nhìn thấy chỗ bọn họ ngồi.
“Cậu
nói bọn họ là cố ý hay thật sự không thấy cậu?” Triệu Bân ở trong lòng đoán rằng
cuối cùng thì cái nào có khả năng hơn.
Trình Hiểu Quân không hề dừng đũa: “Cậu lại nói hưu nói vượn
nữa thì bữa cơm này cậu trả tiền đấy.”
“Cậu
dùng việc công báo thù riêng!” Triệu Bân không phục, “Không phải chỉ nói Trần
Hiểu Quân vài câu sao, cậu cũng keo kiệt quá, cưng chiều thanh mai trúc mã nhà
cậu vừa thôi.”
Trình Hiểu Quân không nói một lời chuyên tâm ăn cơm, Triệu
Bân thấy anh không nói lời nào thì nghĩ anh khó chịu trong lòng nên thôi không
châm dầu vào lửa nữa mà bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Trình Hiểu Quân thoạt nhìn thì đang tập trung chuyên tâm ăn
cơm, nhưng kỳ thật trái tim và ánh mắt đã sớm bị tình hình của Trần Hiểu Quân ở
bên kia thu hút. Anh vẫn luôn chú ý đến Trần Hiểu Quân khi cô mà và Bành Hạo
nói chuyện với nhau. Hình như cảm thấy có cái gì đó là lạ! Trình Hiểu Quân dùng
mấy chữ này mà hình dung cái cảm giác thật sự mà anh đang chứng kiến.
Quân Quân lấy thực đơn cười cười rồi đưa cho Bành Hạo gọi
món; Quân Quân rất quan tâm rót nước cho Bành Hạo, hình như còn hỏi cậu ta nước
có nóng không; Quân Quân giúp Bành Hạo dùng nước sôi rửa chiếc đũa rồi mới đưa
cho Bành Hạo; Quân Quân đem đồ ăn đẩy về phía Bành Hạo như là đang nói “cậu phải
ăn nhiều một chút”; Quân Quân ăn một nửa rồi lại giúp Bành Hạo xới cơm; Quân
Quân lúc nào cũng tỏ vẻ có rất nhiều chuyện để nói với Bành Hạo…
Trình Hiểu Quân nhìn bọn họ càng nhìn thì lông mày càng nhíu
chặt, rất kỳ lạ, điểm này cũng không giống Quân Quân của ngày thường, Quân Quân
rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy nhỉ?
Triệu Bân ở bên cạnh đã sớm chú ý tới cái tên Trình Hiểu
Quân vịt chết vẫn còn mạnh miệng đang nhìn hai người bên kia mà thở dài, hóa ra
cậu ta cũng không phải thờ ơ, nhàn nhã gắp một miếng cá kho tàu: “Hôm nay tớ mới
phát hiện Trần Hiểu Quân còn có mặt con gái như vậy, thật sự là làm người ta mở
rộng tầm mắt nha.”
Trình Hiểu Quân giận tái mặt, trầm thấp giọng nói: “Cậu
không nói cũng không ai nói cậu câm đâu!” Ăn cơm cũng không yên, sao trước kia
không nhìn ra cậu ta cũng có tiềm chất lắm mồm này nhỉ.
“Xem
như cậu lợi hại, vì bữa cơm ông đây không thèm chấp nhặt cậu.” Cậu muốn làm gì
thì làm, dù sao cũng không phải tớ muốn theo đuổi Trần Hiểu Quân.
Triệu Bân lại vùi đầu ăn cơm. Trình Hiểu Quân cũng vùi đầu
ăn cơm, nhưng trong lòng lại xoay như chong chóng, cứ nghĩ đến hành động kỳ lạ
của Trần Hiểu Quân, suy nghĩ thật lâu cũng không ra là vì lý do vì, rốt cuộc
đây là thích hay là không thích nhỉ, thật là đau đầu mà…
Bên bàn này của Trình Hiểu Quân hoàn toàn im lặng, phía bàn
bên kia của Trần Hiểu Quân lại thân thiết ngọt ngào, hai bàn gần như là ăn xong
cùng một lúc, lúc ăn xong Trình Hiểu Quân mới mở rộng tầm mắt với sức ăn của
Triệu Bân, hèn gì ăn lâu như vậy, lắc đầu đi trả tiền. Trình Hiểu Quân vừa
thanh toán xong lúc quay đầu đã thấy Trần Hiểu Quân và Bành Hạo cũng đồng thời
tới đó thanh toán.
Bành Hạo hình như hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Trình Hiểu
Quân, mà Trần Hiểu Quân đầu tiên khi nhìn thấy anh cũng có một giây bất ngờ sau
đó lại giống như trước không kiêng nể gì trừng Trình Hiểu Quân, giống như thể
đang trách là sao lại gặp cậu ta.
Trình Hiểu Quân vốn tưởng rằng hai người không có nhìn thấy
mình cơm nước xong rồi đi, xem ra cũng không phải như vậy rồi.
“Quân
Quân!” Trình Hiểu Quân bất đắc dĩ chào hỏi.
“Cậu
đã ở đây ăn cơm?” Bành Hạo tùy ý trả lời, “Bọn tớ cũng vừa cơm nước xong.” Hai
chữ ‘bọn tớ ‘ còn được nhấn rất mạnh.
Trần Hiểu Quân đứng bên cạnh Bành Hạo không nói gì, trong
lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, muốn rời khỏi đó: “Kệ cậu ta, chúng
ta đi thôi!”
Vậy là không muốn nhìn thấy mình sao? Trình Hiểu Quân gật đầu
một cái, bộ dáng nho nhã khiêm tốn: “Bạn tới cũng đang chờ, các cậu tùy ý!”
“Bọn
tớ không quấy rầy!” Bành Hạo cũng khiêm tốn nghiêng người qua nhường đường.
Trình Hiểu Quân còn chưa đi xa chợt nghe thấy Trần Hiểu Quân
kéo Bành Hạo bất mãn nói: “Nhìn thấy cậu ta là khó chịu rồi, nói chuyện với cậu
ta làm gì?”
“Mọi
người đều là bạn, chỉ là xã giao lịch sự thôi mà, cậu đừng để bụng vậy chứ.”
Bành Hạo cười yếu ớt trả lời.
“Quân
Quân?” Trình Hiểu Quân dừng lại, quay đầu.
Nghe thấy có người kêu tên mình, Trần Hiểu Quân quay đầu cảm
xúc bất mãn trên mặt vẫn còn chưa phai: “Sao?”
Nhìn thoáng qua Trần Hiểu Quân đứng bên cạnh Bành Hạo: “Quân
Quân, cậu nói đi, tớ sẽ không nói chuyện này với bác Trần đâu!” Trình Hiểu Quân
nói xong thì tao nhã cất bước rời đi.
“Quỷ
đáng ghét, cậu…” Trần Hiểu Quân tức tối giơ chân, tên đó có thái độ gì vậy, rõ
ràng cứ như là đang dung túng mà nói câu nói kia.
Trình Hiểu Quân không vì Trần Hiểu Quân tức giận mà dừng bước,
anh cứ vậy mà đi tới trước…
Bành Hạo, trận này, tớ thắng, cậu thua ở chỗ không hiểu Quân
Quân…
[Nhật kí] Tớ, muốn cậu chú ý đến tớ!
Trong khoảng thời gian này mình bận tối tăm mặt mũi chẳng có
thời gian mà đi tìm Quân Quân, không ngờ chỉ mới lơ là một thời gian lại nhận được
tin Quân Quân đang yêu. Làm sao có thể chứ? Mình không tin Quân Quân đang thật
sự yêu đương, cho dù có yêu… Đối tượng cũng không thể là người khác!
Bành Hạo, mình sơ suất quá, lại quên mất còn có tên này vẫn
xuất hiện ở bên cạnh Quân Quân, hóa ra cậu ta cũng thật sự thích Quân Quân,
mình dùng kế chặn đại đa số đều đánh vào chủ ý của Quân Quân vậy mà lại bị biểu
hiện yêu đương giả dối của cậu ta mê hoặc thả lỏng mà lơ là cảnh giác đối với cậu
ta, đây là sai lầm của mình, nhưng mình sẽ không tiếp tục sai lầm nữa. Đêm đó
nói chuyện, cậu ta cũng dùng ánh mắt ngạo mạn như vậy nhìn mình, cậu ta cho là
cậu ta thắng sao? Có lẽ một khắc đó mình cũng hoài nghi là cậu ta thắng, nhưng
sự thật lại không phải như thế.
Mình đi gặp Quân Quân, tuy rằng Quân Quân không phủ nhận
quan hệ với cậu ta làm cho tim của mình cảm thấy khó mà hô hấp, nhưng Quân Quân
lại ra lệnh cho mình không được đem chuyện cô ấy quen với Bành Hạo nói cho bác
Trần biết, chuyện này đại biểu cho cái gì? Quân Quân luôn là một người rất thẳng
thắn, dám làm dám nhận, vì sao cô ấy không cho mình nói cho bác Trần biết, mình
đã nghi ngờ rất lâu mới tìm ra được đáp án. Quân Quân, cậu quả nhiên là nhất thời
xúc động và ngây thơ mới chấp nhận Bành Hạo, cậu căn bản không thích Bành Hạo!
Suy nghĩ như vậy làm cho lòng mình cũng bình tĩnh lại vài phần,
nhưng vẫn không đủ, Quân Quân, cậu đừng lừa đối chính mình, nếu cậu không rõ, tớ
sẽ làm cho cậu hiểu. Rất nhanh sau đó mình cũng tìm được cơ hội, lần đó ở căn
tin trường, mình bất ngờ nhìn thấy cậu đi cùng Bành Hạo đến đó, mình cũng không
định đi qua chào cậu ấy, bởi vì mình vẫn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào, cho
nên mình một mực yên lặng quan sát các cậu. Quân Quân, lúc này vẫn là cậu nhắc
nhở tớ nên làm thế nào.
Tớ thấy cậu vì Bành Hạo mà châm trà lau chén, lại cùng cậu
ta nói chuyện phiếm, chuyện đó đối với rất nhiều người là chuyện thường tình
các cặp đôi vẫn làm, nhưng mà Quân Quân, chuyện đó không hợp với cậu, cậu sẽ
không làm chuyện như vậy. Con người cậu ngang ngược, thẳng thắn làm sao có thể
bắt chước người khác làm những chuyện không hợp với tính cách của cậu chứ. Quân
Quân, cậu ngốc quá, còn chưa biết mình có thích hay không đã cố ép là mình
thích, như vậy làm sao có thể lâu dài, làm sao có thể hạnh phúc được? Tớ sẽ
không để mặc cho cậu tiếp tục lún sâu nữa, nhưng tớ sẽ không lập tức vạch trần
sự ngốc nghếch của cậu, có lẽ chuyện lần này với tớ mà nói cũng là một cơ hội…
Bành Hạo cậu thích Quân Quân kiểu gì, cậu thấy Quân Quân là
kiểu con gái như thế nào, cậu sẽ mất lâu mới thấy rõ? Bất luận như thế nào tôi
sẽ không buông tay Quân Quân, cảm giác của cậu tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà
Quân Quân, tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ, cho dù sẽ mang đến phiền phức cho
Quân Quân.
Quân Quân, cậu nhớ kỹ, tớ sẽ nghe lời cậu nói, cậu không cho
tớ nói, tớ sẽ không nói, nhưng mà Quân Quân, tớ sẽ vẫn nhắc nhở cậu, tiếng lòng
cậu mới là chân thật nhất, cậu không muốn nói, tớ sẽ giúp cậu nói, cậu không
rõ, tớ sẽ làm cho cậu hiểu… Ngay cả hiện tại bên cạnh cậu có Bành Hạo, tớ cũng
sẽ làm cho cậu lúc nào cũng chú ý đến tớ, nghĩ đến tớ…