Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 42: Chương 42: Có chút đau lòng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Nam Cung Hàn không thoải mái lắm, anh đi tới ngồi xổm xuống, cầm tay Đỗ Mạn Ninh, muốn cô quay đầu nhìn anh nhưng anh vừa động thì Đỗ Mạn Ninh sợ hãi hét lên, ra sức vùng vẫy, xô đẩy sau đó tiếng bốp vang lên, hai người giật mình tại chỗ.

Sắc mặt Nam Cung Hàn tái mét, anh lạnh lùng nhìn cô, người đàn bà đáng chết này, cô lại dám cho anh một bạt tai? Thật là không biết điều, Nam Cung Hàn nắm cằm cô để cô đối mặt với anh nhưng nhìn khuôn mặt Đỗ Mạn Ninh rồi thì cả người anh đau lòng.

Sắc mặt Đỗ Mạn Ninh trắng bệch như tờ giấy, mắt kính không biết rơi ở chỗ nào, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóe môi không ngừng run rẩy, còn có ánh mắt kia, đôi mắt khiến cho Nam Cung Hàn phải bận tâm, kinh hoàng. Chỉ ánh mắt như thế khiến cho Nam Cung Hàn đang không vui nháy mắt biến mất không còn một mống.

“Xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Hàn dịu dàng hỏi, có trời mới biết anh chưa bao giờ dịu dàng như thế, dĩ nhiều trừ chuyện đó ra.

Nghe thấy âm thanh của anh, đôi mắt vô hồn của Đỗ Mạn Ninh rốt cuộc cũng có tiêu cự, cô né tránh tay anh, không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của cô liền quay mặt đi không nói lời nào, giả bộ không để ý tới anh, cô đột nhiên phòng bị khiến Nam Cung Hàn không thoải mái, cũng không hỏi nhiều mà nắm lấy tay cô, ôm ngang lên đi về lối đi bộ.

“Anh buông tôi ra.” Đỗ Mạn Ninh luống cuống, người đàn ông này bị bệnh sao? Cô chỉ muốn ở một mình chỉ muốn một mình ngây ngô một lúc, một lát là tốt rồi, cô không cần anh quan tâm nhưng mà lời nói lạnh lùng mang theo sự nghẹn ngào lại khiến cô làm người ta đau lòng hơn.

Nam Cung Hàn không để ý tới cô mà đi tiếp, sau đó bắt một chiếc taxi, ôm cô ngồi xuống, tài xế nhiệt tình quay đầu: “Tiên sinh, vợ anh bị bệnh sao? Muốn đến bệnh viện hả?”

“Đến đường Bắc Hải đi.” Lạnh giọng nói một câu, Nam Cung Hàn không để ý lời của lái xe, lái xe đáp một tiếng đổi hướng lái, đường Bắc Hải, nơi này chỉ có cực giàu mới có thể ở, biểu thự ở Quan Hải đều ở đây, nghe nói người ở nơi này không bao giờ gọi xe, tùy tiện lái một chiếc x era ngoài đều là mấy ngàn vạn rồi.

Tài xế tò mò trong lòng nhìn qua gương chiếu hậu quan sát Nam Cung Hàn, anh đang khép hờ đôi mắt, ôm chặt người đàn bà trong ngực, bị tài xế nói một câu như vậy, trong lòng Đỗ Mạn Ninh chua xót, đang muốn giải thích thì cánh tay Nam Cung Hàn lại ôm chặt cô hơn.

Để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dính vào ngực anh, lồng ngực rộng lớn ấm áp khiến cho cô có cảm giác an toàn vô tận, trong tiếng tim đập vững vàng hữu lực như có lực lượng trấn an lòng người, dần dần cả người Đỗ Mạn Ninh cũng bình tĩnh lại, giây phút này cô thật không muốn đẩy anh ra, không biết tại sao ở trong lòng anh lại có cảm giác an toàn đến thế, trong lòng không nỡ rời xa cảm giác này, ở trong xe bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Trở lại biệt thự, Đỗ Mạn Ninh cảm thấy quần áo của mình bị giật giật mới tỉnh lại, không biết lúc nào cô được ôm vào phòng, mà lúc này còn đang nằm trong bồn tắm, một bác giá đang cởi quần áo cho cô.

Cô chợt ngồi dậy, hai tay che ngực, sắc mặt đỏ ửng nhẹ giọng nói: “Bà… bà làm gì vậy?”

Người phụ nữ kia hòa ái cười một tiếng dịu dàng nói: “Tiểu thư cô đừng sợ, tôi là thím Triệu ở Nam Cung gia, là thiếu gia bảo tôi giúp cô tắm rửa, nhìn cô… lúc trở lại đã ngủ thiếp đi, nhất định là mệt chết rồi.”

“Tôi… tôi tự mình làm.” Quýnh lên, gương mặt cô như lửa đốt, chỉ cần nghĩ tới Nam Cung Hàn bế cô trở về còn để người trong nhà nhìn thấy, cả người cô như lửa thiêu, tay chân luống cuống cởi quần áo của mình ra, quay đầu thấy thím Triệu vẫn đang đứng đó, không nhịn được đỏ mặt hơn: “Cái đó… bà ra ngoài trước đi.”

“Vậy tôi chờ cô ngoài cửa, áo ngủ này cho cô, trong nhà chưa từng có phụ nữ cho nên không có quần áo của đàn bà, cái này là áo sơ mi của thiếu gia, cô mặc tạm trước đi, chờ cô tắm xong tôi lập tức giăt quần áo cho cô.” Thím Triệu cười vô cùng thân thiết đặt áo sơ mi lên giá, lúc này mới đóng cửa ra ngoài.

“Phù…” Đỗ Mạn Ninh lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô dựa vào mép bồn tắm, nằm trong bồn tắm lớn có thể thoải mái hưởng thụ, kể từ khi rời đi cô chưa bao giờ được ngâm nước nóng, cho tới bây giờ tắm rửa bình thường là xong, hiếm khi có dịp nằm trong bồn tắm ngâm nước nóng cho nên Đỗ Mạn Ninh phá lệ tắm vô cùng vui vẻ.

“Yêu con thì ở bên con... yêu con thì ôm con đi… yêu con thì khen con đi… yêu con thì hôn con đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.