Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Quản lý Đinh, tôi không biết anh đang nói gì.” Đỗ Mạn Ninh đỏ mặt, hai tay để trước người phòng bị anh ta.
Đinh Đại cười tà một tiếng, dán miệng nhỏ giọng bên tai cô: “Mặc dù cô hơi xấu một chút nhưng mà làn da bóng loáng nhẵn nhụi, vừa nhìn cô liền biết chính là đàn bà phiền muộn, rất hợp với khẩu bị của tôi, có phải cô rất muốn đúng không? Ngày đó váy của cô cũng ướt rồi, tiểu tiện nhân… có phải muốn lắm hay không?”
“Buông ra.” Đỗ Mạn Ninh tức giận, đáng chết, tại sao hắn ta có thể như vậy chứ? Chợt muốn đẩy hắn ta ra, Đinh Đại làm sao có thể để cô chạy trốn, âm thanh chợt lạnh, trầm giọng nói: “Thật không nghe lời, nếu cô dám đứng cách xa tôi ba bước thì tôi sẽ tuyên bố chuyện hôm đó của cô cho mọi người.”
“Anh… vô sỉ.” Đỗ Mạn Ninh tức giận trừng anh ta, máu trong người như chảy ngược, cô chỉ cảm thấy cả người phát run, tay chân lạnh ngắt, đột nhiên có một chút hồi ức thoáng qua trong đầu, cô không nhịn được lên giọng: “Anh.. anh chính là người đàn ông ngày đó ở trong thang máy?”
Đinh Đại cười mà không nói, nhân lúc ánh đèn trên sàn nhảy thay đổi liền nhanh chóng kéo Đỗ Mạn Ninh vào ngực mình sau đó che miệng cô, một tay ôm eo cô sau đó từ trong đám người điên cuồng nhảy múa kéo Đỗ Mạn Ninh từ một góc nhỏ đi tới đầu hành lang.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Đỗ Mạn Ninh căn bản chưa kịp suy nghĩ, chờ cô lấy lại tinh thần thì hành lang tối tăm chỉ còn lại hai người, âm nhạc đinh tai nhức óc bị ngăn cách một bức tường đồng thời che lại âm thanh của hai người bọn họ.
Bất tri bất giác anh ta nhân lúc cô không tập trung kéo cô rời khỏi đám người, Đỗ Mạn Ninh sợ hãi, cô liều mạng giãy giụa, càng dung sức cắn tay Đinh Đại.
Đinh Đại như có phòng bị từ sớm, nhanh chóng bóp cổ cô, âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai uy hiếp: “Cô muốn kêu lên sao? Cô dám kêu lên sao? Nơi này đều là nhân viên tập đoàn Nam Cung, chỉ cần cô gọi một tiếng tất cả mọi người đều xông tới, sau đó thấy một màn thế này, cô vừa đến tập đoàn Nam Cung được mấy ngày? Dùng hình tượng tốt của tôi, chỉ cần tôi nói cô quyến rũ tôi, đến lúc đó cô càng tự rước lấy nhục mà thôi.”
Đỗ Mạn Ninh bị bóp cổ không thở nổi, chỉ có thể há miệng hít thở không khí, hai tay cầm chặt tay anh ta ra sức cử động, bắp đùi bị bóp chẩy ra mái, cô phải tỉnh táo, phải tự cứu lấy mình, người đàn ông trước mắt như tên biến thái, nhất định không phải hắn nhìn mình một ngày, chắc chắn đã có mưu đồ từ sớm.
“Tách.” Một khuy cài áo của Đỗ Mạn Ninh bị Đinh Đại dung sức bứt đứt, sau đó hai tay kéo cổ áo cô, một trái mộ tphair, Đỗ Mạn Ninh hét lên, ra sức đá chân vung tay, vừa lúc đó không biết có phải bảo vệ đi tới hay không mà có ánh đèn pin chiếu tới.
Đinh Đại cả kinh, anh ta che ánh sang, Đỗ Mạn Ninh nhân đúng thời cơ khom gối thúc anh ta, sau đó ra sức đẩy anh ta ra, chạy thẳng vào đại sảnh, xuyên qua đám người, hai tay nắm chặt quần áo, chạy như điên ra khỏi khách sạn.
Tất cả mọi người đang chơi vui vẻ, bất thình lình bị tình huống làm cho không biết gì, mọi người dừng lại không hiểu gì nhìn bóng lưng Đỗ Mạn Ninh chạy đi, xung quanh nghị luận ầm ĩ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ là một chút ngắn ngủi, ca khúc âm nhạc ngừng lại lại vang lên lần nữa, mọi người ở trong đại sảnh lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Đỗ Mạn Ninh trống rỗng, hoảng sợ, khuất nhục khiến cho cả gương mặt cô đều là nước mắt, cô không nhìn đường không dám nhìn người xung quanh, cô giẫm lên giày cao gót như con ruồi không đầu vọt ra khỏi khách sạn, cô không phân rõ phương hướng cứ thế chạy về phía trước, cô không biết Đinh Đại có đuổi theo hay không, nhưng cô không dám dừng lại.
Trực tiếp chạy dọc hành lang khách sạn, Đỗ Mạn Ninh chạy ra cửa lớn, đột nhiên đụng vào lồng ngực ấm áp, người nọ bị cô đụng mạnh lảo đảo một cái nhưng còn chưa đứng vững, Đỗ Mạn Ninh đã tránh thoát tiếp tục chạy về phía trước.
“Thư kí Đỗ?” Nam Cung Hàn nhíu mày, đôi mắt thâm sâu không hiểu sao, nhìn thấy cô như vậy nhất định là gặp chuyện gì rồi, bộ dáng kinh hoàng, thất thần như vậy của cô khiến cho lòng anh tối lại, lão quản gia bên cạnh thấy gương mặt âm tình bất định của anh liền hỏi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”
“Không sao, ông vào trước đi.” Thuận miệng nói một câu với lão quản gia, Nam Cung Hàn liền chạy theo hướng Đỗ Mạn Ninh chạy đi, lần đầu tiên trong đời anh làm một việc không đầu không đuôi như vậy, cũng may Đỗ Mạn Ninh không chạy đi xa, ở góc cuối đường cạnh quảng trường Nam Cung Hàn nhìn thấy bóng dáng của cô.
Đỗ Mạn Ninh ngã ngồi dưới đất, bên tai truyền đến âm thanh đè nén của cô, khuôn mặt cô chôn chặt vào hai đầu gối, cả người núp trong góc bậc thang ở quảng trường, thoạt nhìn không có sức chống đỡ, điềm đạm mà đáng yêu.