Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khách sạn đã sớm tụ tập đầy đủ nhân viên tập đoàn Nam Cung, tuy nói không cần ăn mặc quần áo sa hoa gì nhưng mọi người ở đây đều ăn mặc tỉ mỉ, Đỗ Mạn Ninh đẩy gọng kính trên mũi nói: “Tịch Nhược à, cậu nói… bộ quần áo này của chúng ta thích hợp sao?”
Đỗ Mạn Ninh nhìn vòng quanh khách sạn, tuy cũng có người mặc quần áo đi làm tới đây nhưng dù sao cũng rất ít, Lăng Tịch Nhược ôm vai cô cười nói: “Có gì mà không thích hợp chứ, còn không phải có mình giống cậu sao?”
Nghe Lăng Tịch Nhược nói như vậy, trong long Đỗ Mạn Ninh lo lắng, tuy cô biết Lăng Tịch Nhược vì sợ cô không chịu được mới làm vậy nên nhất thời cảm kích cười với cô ấy, bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, Đỗ Mạn Ninh hết sức hài lòng với tốc độ như vậy bởi vì như vậy thì không tới 10h cô đã có thể về nhà rồi.
Chỉ là Đỗ Mạn Ninh nghĩ sai rồi, bữa tiệc ban đầu dần biến thành vũ hội, nơi sàn nhảy rộng lớn kia, mọi người dưới mọi áp lực lúc này đang vặn vẹo thân mình điên cuồng trong đó, qua âm nhạc giải phòng hết áp lực trong người, ltm rót một ly rượu đỏ đưa cho Đỗ Mạn Ninh cười nói: “Sao vậy? Cậu không nhảy sao?”
“Mình không thích kiểu nhảy kịch liệt này.” Uống một hớp nhỏ, Đỗ Mạn Ninh cười đáp lại một câu nhưng nhìn mọi người điên cuồng nhảy múa trong đó, trong lòng cô cũng thoải mái hơn, Lăng Tịch Nhược cười nói: “Tuy hiện tại cậu đang còn nghèo nhưng trong lòng được giáo dục như thế nào thì vẫn không thay đổi, cậu vẫn có dáng vẻ cao nhã của người thuộc tầng lớp thượng lưu, chờ lát nữa có điêu nhảy Tango, rất thích hợp với cậu.”
“Tịch Nhược, quá khứ đã qua rồi!” Đỗ Mạn Ninh cười khổ, uống cạn ly rượu đỏ trong tay, rượu rót vào cổ hóa thành chua xót nuốt vào bụng, Lăng Tịch Nhược vỗ vỗ vai cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Buông tha Tôn Nặc An, cậu hối hận sao?”
Đỗ Mạn Ninh giật mình một lúc lâu sau mới lắc đầu cười nhẹ: “Mình đã nói rồi, mình và anh ấy đã không thể nào, hối hận hay không thì có gì để mà nói, hiện tại tâm tư của mình đều dành cho bọn nhỏ.”
“Thật sao?”
“Thật sự.” Đỗ Mạn Ninh có chút nghi ngờ nhìn cô ấy đang chất vấn, cô cười nói: “Sao vậy? Cậu vẫn luôn nhắc tới chuyện cũ, không phải muốn theo đuổi mình đấy chứ? Định hướng tình dục của mình rất bình thường đó nha.”
“Xuống địa ngục đi.” Lăng Tịch Nhược cũng bị lời này của cô chấn kinh cười mắng một tiếng: “Mình chỉ muốn biết thái độ kiên định của cậu thì lúc gặp lại Tôn Nặc An có thay đổi hay không thôi.”
“Có lẽ là không đâu, sau này không cần nhắc tới anh ấy nữa, mỗi lần cậu nhắc tới nơi này của mình càng đau them một lần.” chỉ chỉ ngực mình, Đỗ Mạn Ninh tội nghiệp nói: “Cậu cứ phải bày lại những chuyện không chịu nổi của bọn mình trước mặt mình thêm lần khác nữa sao?”
“Mình…”
“Nhảy cùng tôi một bài được không?” Một người đàn ông trung niên tiến đến omis, hai người cùng nhauq uay lại, nhìn thấy một người đàn ông chừng 40 tuổi mặc tây trang màu đen tao nhã mỉm cười với hai cô.
“Anh… nói tôi sao? Hay là cô ấy?” Lăng Tịch Nhược chỉ vào mũi mình lại chỉ Đỗ Mạn Ninh, người nọ nhếch môi cười sau đó chỉ Đỗ Mạn Ninh nói: “Nói vị tiểu thư này, không biết có được may mắn nhảy cùng cô một điệu hay không?”
Đừng nói Lăng Tịch Nhược, ngay cả Đỗ Mạn Ninh cũng phải giật mình tại chỗ, cách ăn mặc cực phẩm, cộng thêm mái tóc và cặp mắt kính mà cũng có người mời cô tới khiêu vũ sao? Đỗ Mạn Ninh há miệng không dám tin nhìn Lăng Tịch Nhược lại nhìn người đàn ông kia, khóe môi Lăng Tịch Nhược nhếch lên, nói thầm bên tai Đỗ Mạn Ninh: “Anh ta là quản lý bộ phận tiêu thụ, là Đinh Đại.”
“Đinh tiên sinh, tôi không biết khiêu vũ, ngại quá.”
“Không sao, tôi dạy cho cô.” Đinh Đại không cho Đỗ Mạn Ninh cơ hội phản ứng, trực tiếp dắt tay cô, nửa ôm vai cô kéo cô vào sàn nhảy, vào sàn nhảy, tay chân đụng chạm nhau là khó tránh khỏi, Đỗ Mạn Ninh phòng trước không thể phòng sau, cuối cùng không biết khi nào bàn tay Đinh Đại đã trượt từ eo cô đi xuống.
Cô không được tự nhiên tránh tay Đinh Đại, Đỗ Mạn Ninh không chịu đựng được tiếng ầm ĩ nơi sàn nhảy, yên lặng nhìn thời gian, lâu đến mức căn bản không thể nào thích ứng được hoàn cảnh như vậy, huống chi bàn tay thô ráp của Đinh Đại vuốt ve tay cô, một tay khác không ngừng di chuyển nơi eo cô.
Cô có thuần khiết đi nữa thì cũng hiểu rõ đây là quấy rối, huống chi cô còn là mẹ của hai đứa bé, dù không có kinh nghiệm gì cũng biết phòng bị, cảm nhận được anh ta quấy rối, Đỗ Mạn Ninh cúi đầu cười nhạt, không dấu vết kéo rộng khoảng cách: “Đinh tiên sinh, tôi không thoải mái lắm, không muốn nhảy nữa.”
“Không khỏe sao? Chỗ nào không khỏe? Nơi này sao?” Đinh Đại nói xong hai tay dung sức ôm Đỗ Mạn Ninh vào lòng.
“Oành..”cơn tức giận ập vào lồng ngực, cô vội vàng lùi ra lại bị một câu nói của anh ta làm cho ngẩn người, cô nghe thấy Đinh Đại nhỏ giọng bên tai cô: “Cô gái nhỏ, cô rất mê người, từ ngày đó nhìn thấy cô tôi không có cách nào quên được cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không nói ra chuyện cô đi làm ngụy trang để bảo vệ mình ra bên ngoài.”