Mạc Đông Lăng và Mật Mật 13
Bữa tối, chọn một nhà hàng kiểu Trung Quốc.
Không có Caroline tham gia, giữa hai người có chút phiền muộn, một bữa cơm, ăn không chút hứng thú.
Thư Mật Nhi không hỏi anh vì cái gì nán lại Viên mấy ngày nay, có thể gặp cô lần nữa, đã là chuyện ngoài dự đoán của cô rồi, cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy?
Cơm nước xong xuôi, Mạc Đông Lăng lái xe đưa Thư Mật Nhi trở về, hai người đều giữ im miệng không nói, bầu không khí trong xe một lần nữa rất lúng túng, chỉ có âm nhạc lẳng lặng chảy xuôi.
Vẻ mặt Mạc Đông Lăng bình tĩnh, ánh mắt chăm chú lái xe, nhưng mà trong lòng là sóng biển mãnh liệt, khó chịu bất an, Thư Mật Nhi nghiêng đầu qua nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, không chút tập trung.
Khoảng cách giữa nhà hàng và chỗ ở của Thư Mật Nhi rất gần, không đến mười phút, liền đã đến.
Xe dừng ở cửa, hai người vẫn không nói chuyện, giống như bị cố định, lát sau, Mạc Đông Lăng mới trầm giọng mở miệng, “Đến rồi.”
“Ừ, muốn đi lên ngồi một lúc chứ?” Thư Mật Nhi ngẩng đầu nhìn anh.
Ma quỷ xui khiến, Mạc Đông Lăng lại đáp một tiếng, “Được.”
Lên lầu, mở cửa, đối với hai người mà nói vẫn là quen cửa quen nẻo, bật đèn, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh và trống trải.
“Muốn uống chút gì không? Có đồ anh thích uống ở trong tủ lạnh...” Thư Mật Nhi rất tự nhiên nói ra sở thích của anh, mặc dù anh đã đi khỏi, nhưng mỗi lần đi siêu thị mua đồ này nọ, cô vẫn không tự chủ mà mua chút đồ anh thích.
Hình như, đã thành thói quen của cô.
“Ừ.”
Anh gật đầu, trong lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp, đôi mắt đen chuyển động theo bóng lưng của Thư Mật Nhi, hôm nay cô mặc một bộ đầm màu trắng, tóc quăn thả xuống phủ phía sau gáy, theo bước chân của cô, tao nhã tạo ra một đường cong, vóc người xinh đẹp được bao bọc trong tầng vải vóc thật mỏng, phía dưới lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn đầy đặn như ngọc.
Anh cảm thấy, miệng lưỡi của mình càng ngày càng khô.
Thư Mật Nhi đã cầm nước uống trở lại, đưa cho anh.
Mạc Đông Lăng nhanh chóng đưa tay mở nắp chai, ừng ực mạnh một ngụm, muốn dội tắt ngọn lửa nho nhỏ trong tim mình.
Hai người ngồi trên ghế sa lon cũng không biết nên nói gì, bất cứ lời nói nào ra đến khóe miệng lại cảm thấy không thích hợp, im lặng, vẫn im lặng, không khí ngột ngạt khiến hai người như hít thở không thông.
“Tôi đi đây.” Đột nhiên Mạc Đông Lăng đứng lên chuẩn bị rời đi, còn tiếp tục ở chung như vậy, anh sợ mình sẽ hỏng mất.
“Tôi tiễn anh.” Thư Mật Nhi như mất hồn mất vía đi theo.
Lúc ra tới cửa, tay hai người cùng đưa về phía tay cầm cửa, bất ngờ không kịp tránh cùng nắm vào, giống như từ trường hai phía hấp dẫn lẫn nhau rồi chạm phải, “Xoẹt” một dòng điện cường đại sinh ra .
Ngoài ý muốn chính là bùng nổ trong nháy mắt.
Mạc Đông Lăng bất ngờ đè Thư Mật Nhi lên cửa, chính xác không sai chiếm lấy miệng nhỏ nhắn mềm mại dcủa cô, thời gian rời khỏi đây mười ngày, lúc nào trong đầu anh cũng nhớ đến cô, lúc này, anh không bao giờ muốn đè nén mình nữa.
Thư Mật Nhi kinh ngạc ban đầu dần bình tĩnh lại, chủ động ôm cổ anh, nhiệt liệt hôn đáp trả anh.
Cô cũng không muốn tiếp tục đè nén tình cảm của mình, quan hệ khế ước giữa bọn họ đã được xóa bỏ, hai bên đều đã tự do, có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
Yêu anh, phải nói cho anh biết.
Nếu anh không rời đi, nói rõ duyên phận giữa hai người không đứt, tất cả vẫn có cơ hội xoay chuyển.
Đã lâu rồi hai người không gặp, hai người cũng đè nén tình cảm đã lâu, lúc này không khác nào thiên lôi đánh xuống, đã xảy là thì không thể ngăn cản.
Mạc Đông Lăng thở gấp kéo Thư Mật Nhi vào trong ngực rồi mãnh liệt hôn lên môi cô, cắn, mút, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, bàn tay thô lỗ xé rách quần áo trên người cô.
Âm thanh vải vóc “Roẹt roẹt” vang lên, tiếng thanh thúy dễ nghe, có thêm một tầng mập mờ.
“Ưm..” Thư Mật Nhi không nhịn được rên rỉ ra tiếng, âm thanh mềm mại mê người, bàn tay nhỏ vuốt ve sống lưng cứng rắn của Mạc Đông Lăng, cả người đều dán trên người anh, cũng cởi xuống tất cả quần áo trên người anh.
Mạc Đông Lăng mút mạnh nơi mềm mại trước ngực cô, như muốn bù lại toàn bộ những ngày nhung nhớ vừa qua, bàn tay vội vàng vuốt ve trên lưng trắng nõn của cô, từ từ trượt xuống... Khe mông.
Hai người đều nhiệt tình như lửa, rất muốn chiếm lấy đối phương.
Bởi vì khúc dạo đầu rất đầy đủ, Mạc Đông Lăng tiến vào cực kỳ dễ dàng, cảm giác siết chặt mất hồn đó khiến cho anh hít mạnh vào một hơi, chậm rãi đẩy mạnh, nhanh chóng cử động.
“Ưm,,,---”
Thư Mật Nhi bị khoái cảm bất thình lình xông tới không nhịn được, giống như sóng to gió lớn trên biển cả cuốn sạch cô, cô chỉ có thể vô lực bám chặt vào anh.
Động tác của anh chậm rãi có lực, mỗi một cái, cũng giống như đâm đến chỗ sâu nhất.
“Ưm... a...”
Thư Mật Nhi khổ sở lại thoải mái ngẩng cổ kêu thành tiếng, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cho cô đau đớn không thể quên được, cũng cho cô niềm vui nói không ra, đã xâm nhập vào xương thịt, khắc vào trái tim.
Bất ngờ Mạc Đông Lăng gia tăng tốc độ, hung ác mà đưa lửa nóng của bản thân mình vào trong thân thể cô, khẽ rời khỏi một chút, sau đó sâu thêm, hận không thể hòa mình và cô làm một thể.
Tư vị của cô quá tuyệt vời, khiến anh không khống chế được sức lực của mình, chỉ muốn mạnh mẽ cưng chiều cô.
Thư Mật Nhi học dáng vẻ của anh, liếm cổ anh, hơi thở nặng nề phủ lên cổ anh, câu dẫn khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, động tác phía dưới càng mạnh mẽ.
Trận hoan ái đỏ mặt này kéo dài từ phòng khách đến giường lớn trong phòng ngủ, trong lúc đó, phía dưới hai người vẫn dính chặt, Thư Mật Nhi đã sớm thẹn thùng đầy mặt, đấm nhẹ lồng ngực anh muốn đi phòng tắm tắm rửa.
Nhưng Mạc Đông Lăng không chịu bỏ qua, ném cô lên giường, sau đó cầm hai chân ngọc của cô, kéo chân cô ra thành hình người hình chữ đại về phía mình, Thư Mật Nhi hoảng hốt kêu to, “Khốn kiếp! Đừng!”
Mạc Đông Lăng sao có thể để ý tới sự từ chối của cô, một cái động thân, đâm mạnh vào, bên tronghoa tâm vẫn còn ướt át, mật dịch chảy róc rách, thấm ướt, giống như nước xoáy, một mực bao lấy anh, giống như giác hút.
“A!” Thư Mật Nhi lớn tiếng thở hổn hển, một sự kích thích khác bao vây lấy cô.
Ánh trăng màu trắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu thẳng vào trong nhà, giống như dán lên một tầng sắc thái huyền bí ở bên trong, rất mập mờ, rất triền miên.
Động tác của anh càng mạnh mẽ mà thô lỗ, giống như chưa bao giờ dùng hết hơi sức, cả đêm, chưa từng rời cô, ôm cô tận tình hoan ái.
Thư Mật Nhi cũng phát huy sự nhiệt tình trước nay chưa từng có, cùng anh chiến đấu suốt một đêm.
Cho đến khi phía chân trời lóe lên tia sáng, Mạc Đông Lăng mới ôm Thư Mật Nhi mơ màng vào phòng tắm rửa đơn giản, đầu vừa dính lên gối, lập tức ngủ ngay.
Sức lực cạn kiệt, sao có thể không mệt a?
Trong mơ hồ, Thư Mật Nhi mới ý thức được tối nay bọn họ không sử dụng tránh thai, sáng mai phải đi tiệm thuốc.
Buổi trưa hôm sau, hai người mớitỉnh lại, khoảnh khắc tỉnh lại, trừ lúng túng vẫn là lúng túng, lưng đối lưng, ai cũng không mở miệng trước phá vỡ yên lặng này.
Thư Mật Nhi vén chăn chuẩn bị xuống giường, chân vừa mới chạm đất lại cảm giác như nhũn ra, lập tức ngồi trên mặt đất.
“Mật Mật, em không sao chứ?”
Mạc Đông Lăng vội vàng đi tới đỡ cô dậy, trong mắt đầy quan tâm.
“Em... Chân hơi mỏi...” Mặt của Thư Mật Nhi ửng hồng, không cần phải nói, nhất định do tối qua chiến đấu hăng hái quá lâu.
Trong lòng Mạc Đông Lăng hiểu rõ ràng, khom lưng ôm lấy cô, đặt lên giường, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Kết quả tay bị kéo lại, “Anh... Muốn đi sao?”
Thư Mật Nhi nhỏ giọng hỏi, trên mặt đầy vẻ không muốn.
“Không có, anh đi lấy chút đồ ăn thôi.” Mạc Đông Lăng trả lời.
“Anh không lừa em?” Thư Mật Nhi vẫn không thể tin.
“Không có.” Mạc Đông Lăng kiên định lắc đầu.
Thư Mật Nhi nhìn anh, lúc này mới lưu luyến buông tay anh, đôi mắt màu lam xoay chuyển tình ý liên tục.
Mạc Đông Lăng thật sự không lừa cô, anh mở tủ lạnh tìm được chút rau dưa còn sót lại, làm hai phần mỳ ý.
Là một người đàn ông, anh nghỉ ngơi đủ rồi, hơn nữa tinh thần rất sảng khoái, nấu bữa cơm trưa cho người phụ nữ mình yêu thương cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Thư Mật Nhi nằm xuống giường, làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể đứng dậy đi xuống giường.
Trong phòng ăn, Mạc Đông Lăng đặt mỳ Ý vừa làm xong lên bàn, ngẩng đầu đã thấy Thư Mật Nhi đi ra, đôi mắt đen thâm thúy đột nhiên nheo lại, cô mặc cũng mát mẻ quá!
Váy hai dây màu đen, bộ ngực trổ mã đẹp đẽ nổi bật của cô đầy ngạo nghễ ưỡn lên, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rãnh giữa như ẩn như hiện của bầu ngực, chứ đừng nói tới cổ cô, chỗ vai chỗ cổ có vài trái dâu tây màu hồng đậm.
Phía dưới, quần ngắn bằng bông vừa che mông, không hề keo kiệt để lộ cặp đùi đẹp thon dài ra, mặc rất tiết kiệm vải, lại hấp dẫn tầm mắt Mạc Đông Lăng.
Chết tiệt! Mạc Đông Lăng giả bộ như không có chuyện gì, ngồi xuống, bưng ly uống một ngụm lớn nước lạnh.
“Toàn bộ đều do anh làm sao?” Thư Mật Nhi kêu lên, cô vẫn ngây thơ không biết về quần áo của mình.