Mạc Tiểu Tứ và Mật Mật 14
Mạc Đông Lăng gật đầu, anh rất không muốn nhìn dáng người nóng bỏng của Thư Mật Nhi, nhưng ánh mắt chính là không tự chủ được mà đi ngắm, lửa trong lòng cũng bắt đầu bốc cháy “Vụt vụt”.
“Em không lạnh sao?”
“Hả... Bây giờ là mùa hè.” Khuôn mặt của Thư Mật Nhi đầy vạch đen, người này, làm sao vậy?
“Trong phòng mở điều hòa, em nên mặt nhiều một chút.” Mạc Đông Lăng tiếp tục nói.
Thư Mật Nhi nghi ngờ nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn mình, “Em mặc quần áo mùa hè mà! Rất mát thoải mái.”
Mát cái mông! Rõ ràng là hấp dẫn người ta! Trong lòng Mạc Đông Lăng thầm nghĩ.
“Rất mát rất thoải mái?” Anh cắn răng.
“Đúng vậy!”
Nói xong, Thư Mật Nhi không để ý đến anh nữa, trực tiếp ngồi thẳng xuống ăn mì, bụng cô đã sớm đói đến kêu ục ục.
“Ăn ngon!” Cô không nhịn được ca ngợi, “Giấu được đủ sâu!”
“Lúc còn học đại học, tự lực cánh sinh ở bên ngoài mấy năm, nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi học một chút.”
Mạc Đông Lăng nói sự thật, lúc đầu anh du học nước ngoài, quen biết mấy người Đằng Cận Tư, Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn, bốn người không đánh không quen biết, kết làm anh em khác họ.
Mới tới nơi đất khách, rời xa cha mẹ và người nhà, đương nhiên phải học tay làm hàm nhai, cho dù công tử con nhà giàu cũng không ngoại lệ, cho nên, lúc trước học được món mỳ Ý giờ thì phát huy tác dụng rồi.
“Du học nước ngoài?” Thư Mật Nhi nhìn anh.
“Ừm.”
Thư Mật Nhi cắn nĩa muốn nói lại thôi, “Anh...”
“Hả?”
“Em hỏi anh đừng giận!
Mạc Đông Lăng nhìn cô, cùng đoán được cô định hỏi điều gì, “Ừ.”
“Nhìn gia cảnh anh không tầm thường, sao lại bị bán đấu giá ở chợ đêm?”
“Thua cuộc.”
Mặc dù chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhưng hôm nay nói ra cũng không cảm thấy có gì.
“Hả? Đánh cuộc với bạn sao?”
Thư Mật Nhi kinh ngạc, mới bắt đầu cô chính là đoán có hai khả năng, rõ ràng bị cô đoán trúng, đã sớm nghe có ít người nhàn rỗi mà nhàm chán thích chơi trò chơi kích thích này, không ngờ... Mình lại gặp được một.
Mạc Đông Lăng gật đầu.
“Lá gan mấy anh thật lớn, bộ không sợ rơi vào trong tay người tâm lý biến thái sao? Chợ đêm ở Las Vegas vô cùng đen tối, hạng người gì cũng có.” Thư Mật Nhi chậc lưỡi.
“Anh bị nhị ca và tam ca lừa, có chơi có chịu, anh muốn hối hận cũng không kịp rồi.” Mạc Đông Lăng than thở.
“Anh ruột anh?”
“Không phải, anh khác họ, tụi anh vốn đùa giỡn, chỉ có điều tiền đánh cuộc lần này hơi lớn, may mắn, anh gặp được em, bằng không anh không đánh hai người kia là không được!”
Thư Mật Nhi cúi đầu uống ngụm nước, che giấu ửng đỏ trên mặt mình.
“Đêm hôm đó, tâm tình em không tốt, vốn là đi quán bar uống rượu với Caroline, sau bị cô ấy kéo đến chợ đêm, đần độn, u mê nên chộp được anh...”
“Bởi vì người đó?”
“Ừ, em và anh ấy được cha mẹ hai bên định hôn ước lúc nhỏ, anh ấy là quân nhân Trung Quốc tại chức, mà em lại mang quốc tịch Anh, hai chúng em, đã đinh trước không thể ở chung một chỗ. Lần trước anh ấy tới tìm em là vụng trộm cải trang xuất ngoại, chúng em đã nói rõ, anh ấy chỉ là anh rể họ của em mà thôi.” Thư Mật Nhi giải thích đơn giản một lần.
Mạc Đông Lăng nhíu mày, anh rể họ?
Thì ra, người tổn thương cô không chỉ có người đàn ông kia, còn có người chị họ của cô.
“Nếu khó chịu, khóc sẽ tốt hơn.” Anh trầm giọng mở miệng.
Thư Mật Nhi lắc đầu, “Đêm gặp anh, chính là thời điểm em khó vượt qua nhất, thời gian chung sống cùng anh trong nửa năm này, anh... Đã dần dần thay thế vị trí của anh ấy trong suy nghĩ của em.”
Nói đến phần sau, giọng của cô càng ngày càng nhỏ, nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi.
Cô thổ lộ khiến trong lòng Mạc Đông Lăng rung động, đưa tay ôm cô vào trong ngực, “Mật Mật.”
Hai người quay lại một lần nữa, bởi vì đã nói ra tất cả, tình cảm càng sâu hơn, ngày ngày hận không thể dính vào một chỗ, sau đêm hoan ái ngày đó, Thư Mật Nhi nằm trên ngực anh hỏi, “Anh thật sự không gửi tin cho các anh ấy biết tung tích của anh sao? Thời gian dài như vậy, người nhà bạn bè của anh sẽ lo lắng.”
“Không có việc gì, mấy người bọn họ đều thần thông quảng đại, lúc nào tìm được anh, lúc nào thì anh nên trở về, hiện giờ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm...”
Mạc Đông Lăng xấu xa lật người áp lên người Thư Mật Nhi, khiến cô cười duyên liên tiếp, “Đáng ghét!”
Đêm ngắn ngủi, xuân tình kiều diễm.
*****
Sau khi xong buổi lễ tốt nghiệp, Thư Mật Nhi và Mạc Đông Lăng cùng ngồi máy bay đi Luân Đôn, cô muốn giới thiệu anh với cha mẹ mình cùng người thân bạn bè.
Cô đang lo lắng tìm cơ hội nào mới được, Thư Cách Gia lại gọi cho cô, hẹn cô đi dạo phố mua sắm.
Đối với những yêu thích kia của phụ nữ, Mạc Đông Lăng không có hứng thú, tình nguyện ở nhà chơi game.
Thư Mật Nhi rất may mắn vì Mạc Đông Lăng không đi cùng cô, bởi vì, Thư Cách Gia đang tìm kiếm anh bốn phía, sau này cô mới biết.
“Cách Cách, chị không mang Jeremy nhỏ bé cùng tới Luân Đôn sao?”
“Bé đang ở Hongkong với cha mẹ.”
“Vậy còn anh rể?” Thư Mật Nhi cẩn thận hỏi.
“Đừng nhắc tới anh ta với chị!”
Trong mắt Thư Cách Gia bắn ra lửa giận, người đàn ông chết tiệtkia, con trai là của một mình cô, anh đừng hòng mơ tưởng cướp đi!
“Ách...” Thư Mật Nhi le lưỡi, cô rõ ràng tính khí Cách Cách nhất, cực kỳ giống cậu, có thể nói với anh rể hai người là cặp đôi oan gia, hai người đều là trùm hắc đạo, rất thích đấu đi đấu lại.
“Đàn ông thiên hạ cũng không có mấy đồ tốt! Chuyện Thư Tinh Sở, chị đã biết, hận không thể tát cô ta hai cái.” Thư Cách Gia tức giận nói.
Cô và Thư Tinh Sở là chị em cùng họ, với Mật Mật là chị em họ, tuổi ba người không kém nhiều, có thể nói chơi chung từ nhỏ đến lớn, theo lý thuyết phải thân mật khăng khít.
Nhưng hết lần này tới lần khác quan hệ của cô và Mật Mật tốt hơn, tính tình cũng hơi tương tự, tính Thư Tinh Sở dịu dàng, tâm tư sâu sắc, suy nghĩ lúc nào cũng hơn người khác một phần, vì vậy, sống rất mệt mỏi.
Thư Mật Nhi sợ Cách Cách nhất thời xúc động, cho nên mới dấu cô ấy, nhưng trên đời này vốn không có bức tường nào không có gió lọt vào được, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
“Được rồi! Tình yêu vốn ích kỷ, đứng trên góc độ của chị ấy mà nói, chị ấy không làm sai, chỉ tranh thủ hạnh phúc của mình mà thôi.”
“Em là đứa ngốc!” Thư Cách Gia búng trán cô.
Thư Mật Nhi gắt giọng: “Em đã hoàn toàn buông xuốn đoạn tình cảm đó, cho nên, bọn họ với em mà nói, đã không còn tạo thành bất kỳ tổn thương gì nữa rồi.”
Thư Cách Gia kinh ngạc nhìn cô, “Chị nói sao em rạng rỡ lên, hóa ra rơi vào tình yêu cuồng nhiệt rồi chứ gì?”
Thư Mật Nhi mím môi mỉm cười, từ chối cho ý kiến, một bộ dáng cô gái nhỏ hạnh phúc.
“Này! Thành thực khai báo!”
Khi hai người vừa đi vừa đùa giỡn, điện thoại của Thư Cách Gia vang lên.
Cô nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nhận, “Nói.”
Không biết bên kia nói những gì, cô nhíu mày, “Tiếp tục tìm, cần phải tìm ra tung tích anh ta.”
Thư Mật Nhi hỏi, “Sao vậy?”
“Giúp tìm một người.”
“Tìm người? Đây không phải là một case nhỏ với chị sao!” Thư Mật Nhi cười nói.
“Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần sắp tìm ra tung tích anh ta, lại đột nhiên biến mất. Giống như lần trước, rõ ràng có người nhìn thấy bên mặt của anh ta trên phố ở Viên rồi, nhưng đảo mắt liền mất tích không còn bóng dáng, giống như bốc hơi khỏi thế gian. Lần này thì xuất hiện ở Luân Đôn, hy vọng không trượtnữa.”
“Không thể nào? Còn có chuyện thần kỳ như vậy? Là kẻ thù sao?”
“Không phải, là bạn có quan hệ tốt với đại ca, nói là lúc đấu giá ở chợ đêm Las Vegas bị người mua đi, đến nay vẫn không có tin tức.” Thư Cách Gia thở dài nói.
Thư Mật Nhi nhìn trúng một bộ quần áo, nhân viên phục vụ vẫn luôn đi theo cô nhiệt tình giải thích, vì vậy cô không nghe rõ lời nói của Thư Cách Gia.
“Tiểu thư, bộ này là mốt mới nhất của quý này! Rất phù hợp với khí chất của cô, nếu không cô đi phòng thử quần áo thử xem?”
Thư Mật Nhi gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Thư Cách Gia, “Cách Cách, vừa rồi chị nói gì, em không nghe rõ.”
“Không có gì, đi vào thử quần áo đi.” Nguồn : †.hich.doctruyen.com
Thư Cách Gia thấy việc này cũng không hề liên quan gì đến Mật Mật, không nghe rõ thì quên đi.
Đến sau này, cô nhớ lại cảnh này, nếu như lúc ấy cô lặp lại một lần, thì có phải Mật Mật sẽ không phải đau đớn ba năm?
Nhưng mà, đời người không có nếu như.
Rất nhiều chuyện giống như ông trời đã sắp đặt trước đó, khiến người ta không trở tay kịp.
Sau khi thử xong quần áo, Thư Mật Nhi đứng ở trước gương nhìn một vòng trước sau, rất hài lòng, không chút do dự quét thẻ mua.
Đi dạo xong bên đồ nữ, hai người lại nhìn sang bên đồ nam, Thư Mật Nhi nhìn trúng một chiếc áo sơ mi màu rượu vang, cảm thấy rất đẹp, lúc mới vừa chuẩn bị quét thẻ bị Thư Cách Gia cản lại.
“Màu sắc này, em mua cho dượng mặc sao?”
Thư Mật Nhi mắc cỡ liếc chị ấy, “Không phải cha em, mà là... Bạn trai em.”
“Đang trong lúc tình yêu cuồng nhiệt?” Thư Cách Gia lại liếc nhìn.
“Ưm.”
“Nghiêm túc?”
“Ừm.”
“Đưa chị nhìn trước.” Thư Cách Gia nói rất nghiêm túc.