Thư Mật Nhi cười ôm lấy cánh tay của chị em tốt, gắt giọng: “Biết rồi!”
“Thành thật nói cho ta biết, em không phải là bởi vì người nào đó mà cam chịu đi?” Thư Cách Gia vẫn là có chút lo lắng.
“Không có, em là thật sự yêu anh ấy, mà anh ấy cũng.”
Khi nói lời này, trên mặt Thư Mật Nhi toát ra vẻ thẹn thùng làm say lòng người, lúc này đây cô đang rất hạnh phúc .
“Chuẩn bị khi nào thì giới thiệu với mọi người hả? “
Nhìn đến dáng vẻ hạnh phúc của Mật Mật, Thư Cách Gia thiệt tình cảm thấy vui vẻ vì cô, vẫn lo lắng cô sẽ không thoát khói bóng ma tình cảm của Uý Học Nghiêu và Thư Tinh Sở, bây giờ cô rốt cuộc cũng có thể yên tâm .
“Mấy ngày nữa vừa vặn là ngày mừng thọ của ông nội, em sẽ đi với anh ấy.”
“Được.”
Sau khi đi dạo xong,hai người cùng nhau ăn tối rồi tự về nhà, , chiến lợi phẩm thực phong phú, tay còn xách thêm những túi to.
Mạc Đông Lăng không dị nghị gì về việc cô đề nghị dẫn đến gặp người lớn trong nhà, dựa vào lỗ tai cô nói, “Nghĩ kỹ, muốn đưa anh ra ánh sáng sao?”
Lúc này Thư Mật Nhi mới nghĩ tới vấn đề rất gay go :nếu dẫn anh đến tham gia tiệc mừng thọ của ông nội, như vậy anh sẽ xuất hiện trước mặt công chúng, người nhà và bạn bè của anh sẽ biết . . . . .
“Vậy làm sao bây giờ? Anh cũng không thể vẫn như vậy a?”
“Anh nghe lời em.” Dáng vẻ Mạc Đông Lăng để mặc cô làm chủ.
“Chán ghét! Chính anh quyết định !” Thư Mật Nhi buồn bực đập anh một chút.
“Được rồi, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng thôi .”
“Ba hoa!”
Hai người ngọt ngào liếc mắt đưa tình, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng lớn, dễ nghe êm tai.
Song thời gian vui vẻ thường rất ngắn, cho dù thế nào họ cũng không nghĩ tới, biến cố xảy ra rất nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
*****
Ngày đại thọ tám mươi của Lô Dịch Tư, sáng sớm Thư Mật Nhi đã bị ba mẹ gọi về nhà, kết quả của gia tộc khổng lồ như vậy chính là có rất nhiều quy tắc.
Bảy giờ tiệc tối, Mạc Đông Lăng rời khỏi nhà trước hai giờ, anh muốn lái xe một mình dạo quanh Luân Đôn, phỏng chừng qua đêm nay,anh hai và mọi người sẽ biết tung tích của anh, ngày về nhà càng gần.
Anh chạy dọc theo đại lộ mà không có mục đích nào, , chợt phát hiện có chiếc xe con vẫn đi theo phía sau anh, bắt đầu, anh nghĩ mình suy nghĩ nhiều, sau đó qua mấy đại lộ mới phát hiện quả thật bị người theo dõi .
Trong lòng kỳ quái: anh mới đến Luân Đôn vài ngày a? Không phải vậy chứ?
Trong đầu trở nên hiện lên một cái ý tưởng: không phải những người này uốn tìm anh đấy chứ ?
Không chút do dự nhấn ga, anh muốn vùng thoát khỏi những người này, đều do bản anh anh quá sơ suất, nhiều lần xuất hiện ở nơi phố thị Luân, cũng khó trách sẽ bị người khác tìm thấy tung tích.
Khiến anh ngạc nhiên là, phía sau không chỉ có một chiếc xe, lại có vẻ không giống như người đi đường, nếu không cũng sẽ không truy đuổi anh, rất nhường đường, đây là có chuyện gì?
Mà lúc này Thư Cách Gia đang trang điểm bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của thuộc hạ, nói là tìm được rồi Mạc Đông Lăng, đang theo dõi anh, nhưng trên đường gặp một chút việc ngoài ý muốn, đụng phải đối thủ một mất một còn, cố ý vướng chân bọn họ.
【 ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo! Cho dù không ở địa bàn của mình, cũng đừng mơ có thể leo lên đầu của. 】
Thư Cách Gia buồn bực nói, ở trong tự điển của cô, vốn không có nhận thua hai chữ này.
“Hiểu được.” .
Mạc Đông Lăng cảm thấy chính mình thực không hay ho, hình như là đụng phải hắc bang sống mái với nhau, anh bị kẹp ở giữa, có loại hiềm nghi trở thành vật hi sinh, sớm biết như thế, hắn hôm nay sẽ không rời khỏi nhà .
Gặp quỷ !
Đổi bên, đạp chân ga, chuyển hướng, xoay tròn một cái một trăm tám mươi, lốp xe ma sát chấm đất mặt phát ra tiếng vang chói tai, rời khỏi bãi đậu xe, trực tiếp đổi hướng, chạy nhanh vào hướng ngược với xe chạy.
Thời đại học bốn anh em bọn họ từng chơi đua xe, bất cứ trò chơi nào, khi đã chơi đến đỉnh cao nhất rồi, thì không còn gì là thú vị nữa, đua xe cũng thế.
Cho nên, muốn theo dõi anh, còn kém rất nhiều!
Cùng thời gian, phía sau phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, bất ngờ khi Mạc Đông Lăng chuyển hướng đầu xe, những chiếc xe theo phía sau do dự thay đổi tuyến đường, tất cả không kịp thu tay liền đụng vào nhau, chỉ nghe thấy âm thanh va chạm phách phách bạch bạch,những chiếc xe tốt lần lượt bị hỏng, cũng may ai cũng là người chuyên nghiệp, trong thời gian ngắn , giảm mức tổn thương xuống thấp nhất có thể.
Thuộc hạ của Thư Cách Gia vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho anh em chặn lại trên con đường khác, dặn dò bọn họ cần phải đuổi kịp xe của Mạc Đông Lăng , chính mình cũng sẽ lập tức đuổi đi qua.
Mặt khác một nhóm khác cũng vội vàng sửa đổi phương án, bọn họ cũng không biết Mạc Đông Lăng là ai, nhưng căn cứ thám tử hồi báo: này hơn nửa năm trước viêm Ưng bang luôn muốn tìm người này,có thể là nhân vật quan trọng, nếu không có như thế, cũng sẽ không hạ vốn lớn như vậy.
Cái gọi là đối thủ một mất một còn, thì phải là không tiếc hết thảy đại giới phá hư những gỉ đối phương muốn lấy, tận khả năng phải phá hỏng hết!
Có thể nói, hôm nay Mạc Đông Lăng phải trốn về nhà !
Rõ ràng đã thoát khỏi đám người kia, không lâu sau lại bị đuổi theo , xem ra không giống như là tìm anh , ngược lại như là muốn giết anh, kao! Anh không đắc tội người nào đi?
Trong lòng tức giận không chỗ phát, đây cũng không phải là xe đua thể thao , căn bản không thể nào đua xe được, thật tức chết!
Di động bất ngờ vang lên, anh biết là Mật Mật gọi tới, nhưng bây giờ anh không thể nào nghe được, chỉ có thể để nó không ngừng reo.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ đối sách, anh cũng không muốn chết tha hương tha hương.
Đáng tiếc trờ không chiều theo ý người, anh bị ép vào một góc, chỉ có một mình, nếu chỉ có một thế lực, anh hoàn toàn có thể chạy thoát được, nhưng lại có tới hai thế lực, cho dù muốn thì anh cũng không thể thoát.
“ Anh Tề , anh có ý gì hả?” Thuộc hạ của Thư Cách Gia, Trình Phi cắn răng hỏi.
“Y1 của tôi rất rõ ràng!”Người bị gọi là anh Tề cũng không phải cái kẻ dễ bắt nạt.
Trình Phi lặng lẽ đưa mắt nhìn thuộc hạ, tùy vào hoàn cảnh mà hành động, cần phải đảm bảo sự an toàn của Mạc Đông Lăng.
“Xem ra, anh Tề không muốn bỏ qua cho Viêm Ưng bang chúng tôi rồi, muốn đắc tội với trùm thủ lĩnh châu âu , ngài Á Tư sao??” Anh nữa cười đùa, nữa uy hiếp, hi vọng họ Tề biết khó mà lui.
“Hừ! Đừng nghĩ lấy ngài Á Tư ra dọa chúng ta? Người đó tôi đã muốn có rồi!”Anh Tề hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ hướng Mạc Đông Lăng.
Trình Phi cười lạnh, “ được lắm Tề Hắc, chẳng kiêng nể gì cướp người từ Viêm Ưng bang, hậu quả, anh chịu nỗi sao?”
Nói đến cuối cùng thì nhấn mạnh lời.
Mạc Đông Lăng vẻ mặt đen lại bị hai nhóm người kẹp ỡ giữa,coi anh là một món hàng sao? Lại có thể để người trong tổ chức xã hội đen cướp đi, quả thật là một sự sĩ nhục với anh!
Chỉ riêng Viêm Ưng bang còn có Tề Hắc là người nào?Sao cứ muốn gây khó dễ cho anh? Sẽ không phải là nhận lầm người chứ?
Giữa bốn anh em bọn họ, chỉ có một mình Đằng Cận Tư biết rõ bối cảnh của Thư Nhĩ Hách , ba người khác sau này mới biết được.
“Tôi nói chứ hai anh có phải nhận lầm người không vậy?”
Mạc Đông Lăng lộ mặt khỏi cửa xe, nhưng không ngờ lời của anh phá vỡ sự duy trì cân bằng, người của hai bên cùng nhau ra tay, khiền anh sợ tới mức lập tức lui vào cửa xe.
Emma! Đánh thật rồi !
“Anh Tề, anh thật sự muốn gây khó dễ cho bang chủ của chúng tôi sao?” Trình Phi lớn tiếng cả giận nói.
“Tiểu tử thối, hãy bớt sàm ngôn đi! Hôm nay chính là ngày chết của mày!” Tề lão mồm to khí mãnh liệt.
Mạc Đông Lăng âm thầm cầu nguyện: trăm ngàn đừng để tai hoạ ập lên người anh, thật là oan uổng , a di đà Phật!
Tỏ chức xã hội đen đánh nhau kịch liệt, tình huống vô cùng ác liệt, đều là một đám người không sợ chết, Mạc Đông Lăng nhìn thấy kinh hồn bạc vía, cảm thấy màn trình Young rất chân thật.
Phỏng chừng không ai mắn hơn anh!
Trình Phi trong lòng thầm nghĩ không xong, bên này anh em thì ít, mấy ngày nay chủ yếu là tìm người, không nghĩ tới sẽ gặp phải tên ôn thần Tề Hắc, e là anh ta đã hạ quyết tâm .
Vội vàng gọi điện thoại cho lão đại Thư Cách Gia xin giúp đỡ, nếu không phái thêm người giúp, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Sau khi biết tin Thư Cách Gia tức giận đến hận không thể lật tung nóc nhà lên, người của cô đều đang ở Hongkong, hiện tại đi đâu tìm người a?
Tề Hắc! Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào! Vậy đừng trách cô tâm ngoan thủ lạt ! Thư Cách Gia nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, cầm lấy điện thoại gọi cho người mà cô không muốn liên hệ —— Á Tư, cũng là cha của con trai cô.
Người bên phía Trình Phi quá ít, dẫn đến tổn thất thảm trọng.
Mãi tới lúc này Mạc Đông Lăng mới hiểu, người tìm anh Viêm Ưng bang, còn lại là đối thủ một mất một còn của họ , anh hoàn toàn xứng đáng là bia đỡ đạn.
Giữa hỗn loạn, anh muốn chạy trốn, chẳng những làm rơi điện thoại, mà còn bị một người ở sau lưng không tiếng động đập một gây sau lưng.
Xong rồi! Tráng niên mất sớm.
Đây là ý tưởng duy nhất khi anh té xỉu.
Mà lúc này Thư Mật Nhi vô cùng lo lắng, gọi điện thoại cho anh, trước sau vẫn không có ai nghe máy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm bất hảo.