Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 60
Trong lòng Quan Hạo Lê rất bực mình, nhưng không thể nổi giận trước mặt mọi người, như vậy thật không nể mặt ai cả.
“Mẹ, gần đến cuối năm, là lúc công ty có rất nhiều việc, con hận không thể ở trong công ty xử lý công việc suốt 24 giờ, làm sao có thời gian mà đi chơi?”
Anh kéo caravat xuống,nữa đùa nửa thật nói ra miệng .
Một bên ánh mắt Giản Mộng ảm đạm, hồi nhỏ khi người này chuyển đi, cô mới chín tuổi, thích nhất là đi lòng vòng theo anh hai cùng anh Hạo Lê, nhưng cả hai đều ngại vì cô quá nhỏ tuổi, vui đó khóc đó, lúc nào cũng lấy cớ bỏ mặc cô.
Nay, mười sáu năm trôi qua , cô đã không còn là cô nhóc hay khóc nhè, từ sau khi nhà cô chuyển đến Canada , cô cũng không còn liên hệ với họ nữa.
Gặp gỡ Bùi Tranh là một trùng hợp, hai người đồng thời cùng học ở đại học Oxford, chẳng qua một người đã là thạc sĩ sinh, người còn lại là sinh viên năm hai, cùng học một trường suốt hai năm mà không hề biết, sau đó nhờ nói chuyện với nhau mà biết trước đây có quen biết nhau
Sau khi Bùi Tranh về nhà liền nói chuyện này với ba mẹ, sau đó vào một ngày đẹp trời nào đó khi mẹ cô đánh bài với Trình Nhã Chi lại nói đến việc này, mà Trình Nhã Chi lại nhớ rõ việc này, nhờ người tìm hiểu tình hình trong vài năm gần đây cuả nhà họ Giản, lại phát hiện rất môn đăng hộ đối với gia đình bà, Giản Mộng Ngữ đứa bé kia từ nhỏ bà đã rất thích, sau này lớn lên chắc chắn là một người đẹp.
Sau khi gặp mặt, bà càng hài lòng hơn, vì vậy mà , liền có bữa tối thân mật này.
“Cho dù công việc có quan trọng hơn nữa, cũng không thể không quan tâm tới việc lớn của đời mình đâu!”Bác út của Quan Hạo Lê cười nói.
“gần đến lễ giáng sinh, con nghỉ hai ngày, đi chơi cùng với Mộng Ngữ.” mẹ Quan trách con trai.
“Mẹ,con vừa mới tiếp nhận việc của công ty, khi chưa nhận được sự tín nhiệm của tất cả lãnh đạo công ty, con sẽ không nghĩ tới chuyện tình cảm đã đi con đường này, con bắt buộc phải như vậy.”
Trong lòng Quan Hạo Lê vô cùng phiền não, trong lòng anh chỉ có một mình Giai Ny, bên đó còn chưa thu phục được mà giờ lại thêm một người nữa, vả lại hồi nhỏ chỉ đi theo chân như vậy, anh không có ấn tượng, cũng không muốn có quan hệ gì với cô.
“Bác gái, vốn dĩ đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, anh Hạo Lê vừa mới tiếp nhận chuyện của công ty chưa tới nửa năm, nói vậy thực vất vả, cháu có thể hiểu được.” Giản Mộng Ngữ đúng lúc mở miệng, biểu hiện biết được tính rộng lượng.
Này vài năm, cô không phải không có nghe nói danh tiếng của Quan Hạo Lê , đây chính là bác sĩ nổi tiếng thế giới, cũng nổi tiếng là một công tử đào hoa, bởi vì ở xa, lại không có cơ hội gặp mặt, chỉ cho là đoán mò,nghe xong, cười trừ.
Nhưng hôm nay, anh thật sự đứng ở trước mặt cô,cả người ăn mặc âu phục lộ rõ sự bất phàm, lộ ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa Trình bá mẫu cùng Bùi tranh mấy ngày nay kể lại giải thích, nên cô cũng có một chút hiểu biết về anh,khiến cô nổi lên cảm giác muốn chinh phục trái tim anh .
“Ai u! Vẫn là Mộng Ngữ lúc còn nhỏ, bác càng ngày càng thích con rồi đó.” Trình Nhã Chi nắm lấy tay cô, vui vẻ nói.
Quan Hạo Lê im lặng không nói, liếc mắt nhìn Giản Mộng Ngữ, cô còn rất thông minh .
Giản Mộng Ngữ cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, quay lại cười dịu dàng, đúng với vẻ ngượng ngùng e lệ.
Quan Hạo Lê nhịn không được cả người nổi cả da gà, hay là dáng vẻ Nini hung hãn đáng yêu của anh, loại hình tượng này dịu dàng này anh đã không có chút hứng thú nào.
“Đều ngồi xuống ăn cơm đi.” Ba Quan đúng lúc mở miệng nói, tiếp đón người một nhà lại đây ngồi xuống.
Một bữa cơm nói chuyện vui vẻ, hầu như đều do tiếng của Trình Nhã Chi , Quan Như,Giản Mộng Ngữ, Bùi Tranh, còn ba người đàn ông thì chỉ ngẫu nhiên nói, cũng không nhiều nói.
Sau khi ăn xong, vốn Quan Hạo Lê cho rằng Giản Mộng Ngữ phải đi , nhưng không ngờ mẹ lại để cô ấy ở lại.
“Mộng Ngữ a, con ở Singapore còn có người thân không?” Trình Nhã Chi dịu dàng hỏi. .
“Ngoại trừ có hai nhà bà con xa, trên cơ bản đã không có.” Giản Mộng Ngữ trả lời đúng điểm chính.
“Bà con xa a? Bình thường có liên hệ sao?”
“Không có.”
Hai người kẻ hát người bè, trong lòng mọi người đều rất rõ, trên mặt ai cũng không nói ra, Giản Mộng Ngữ là con dâu mà Trình Nhã Chi nhìn trúng , đây là chuyện không thể chối cãi.
“Đêm nay hãy ngủ lại đây, trên lầu phòng còn nhiều, rất nhiều, vừa vặn bác ở nhà một mình không có ai nói chuyện cùng, coi như là ở lại nói chuyện với bác.” Trình Nhã Chi lôi kéo tay cô, ý tứ thực rõ ràng.
Giản Mộng Ngữ đặc biệt thông minh, làm sao lại không nhận ra bác Trình rất thích cô, đương nhiên ngoan ngoãn đồng ý.
“Vâng ạ.”
Khi gật đầu vẫn không quên nhìn thoáng qua Quan Hạo Lê, thấy anh không nhìn cô, khó tránh khỏi có chút thất bại, nhưng cô sẽ không , chỉ cần một ngày anh chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội.
Huống chi bác Trình lại thích cô như vậy, phần thắng, không thể nghi ngờ lớn hơn nữa!
Từ sau ngày đó, Giản Mộng Ngữ liền chưa từng chào tạm biệt với Quan Hạo Lê, nhưng anh thức dậy sớm hơn cô, khi trở về thì cô đã ngủ, dù sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái, đôi khi cố gắng mà không ngủ được, nghe tiếng động bên ngoài cũng không thể tùy tiện mở cửa chào hỏi với anh.
Vì thế, cô đành phải chờ đến cuộc hẹn đêm giáng sinh với anh.
Ngoài dự liệu, tính toán nhỏ nhặt trong lòng lại không thành công.
******
Tối ngày 23 tháng 12, bời vì công việc mà phải đến Bắc Kinh, cùng một công ty nào đó bàn bạc công việc, một ngày có thể xong hết mọi việc, nhưng anh lại dựa vào cớ này kéo dài ba ngày.
Trên thực tế, anh lặng lẽ bay đến thành phố C, chuân bị trải qua đêm giáng sinh bình an với người phụ nữ anh yêu.
Khó được tối hôm đó Lương Chân Chân cùng Cát xuyến không có bám theo Giai Ny không tha, đều trở về với ông xã, vì vậy mà anh càng có lý do ở bên cạnh cô.
Tới gần chạng vạng, bầu trời liền bắt đầu có tuyết rơi , có chút hợp với tình hình.
Tiết Giai Ny đứng ở phía trước cửa sổ kinh ngạc nhìn bông tuyết bay lượn bên ngoài, trong lòng hơi ảm đạm, đến bây giờ điện thoại cũng không có reo, tên đàn ông vô lại nào đó! Chỉ biết lừa gạt cô!
Bỗng nhiên, giữa một mảnh trắng xoá dâng lên một cái khinh khí cầu màu đỏ, mặt trên rõ ràng viết năm chữ to: Nini, anh yêu em.
Cô hơi không dám tin, mở to hai mắt, phát hiện đây không phải là ảo giác, mà là sự thật .
Vén lên rèm cửa sổ, quả nhiên thấy dưới lầu đứng một người, bên cạnh anh là chiếc Lamborghini , dùng màu đỏ hoa hồng bày ra hình dáng chữ “iloveyou“.
“Nini!” Hai tay của anh để sát bên miệng, la lớn.
Trên mặt Tiết Giai Ny ửng đó, anh muốn đánh thức mọi người sao?
Đành vội vã mặc vào áo lông, chạy xuống đi ngăn cản hành động điên cuồng của anh, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa lo lắng.
Quan Hạo Lê cảm thấy mỹ mãn nhìn cô gái cả người bận áo lông xuất hiện trước mắt anh, vộ vàng bước tơi ôm cô vào lòng:“Nini, anh rất nhớ em.”
Tiết Giai Ny chính là hơi hơi quẩy người một cái, liền thuận theo rúc vào trong lòng ngực của anh, thực ấm áp.
Hôn môi, xảy ra tự nhiên, từ lúc đầu nhẹ nhàng, càng về sau lại càng cuồng liệt như lửa, hai người liền đứng ở dưới trời tuyết rơi hôn như si như say.
Thực lãng mạn, xinh đẹp và thực ấm áp.
Hồi lâu, Quan Hạo Lê thở hổn hển buông đôi môi mềm mại của cô ra, nói nhỏ vào tai cô: “Nini, anh yêu em.”
Tiết Giai Ny vui vẻ trong lòng, lúc trược thật sự có quá nhiều nỗi buồn, phụ nữ, đều rất dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt như “Viên đạn bọc đường” của đàn ông mê hoặc, điều này không thay đổi được sự quan tâm đích thực.
Từ dưới nhà của Tiết Giai Ny đến nhà trọ của Quan Hạo Lê, vốn 20 phút lộ trình, bị anh giảm bớt đến 12 phút, cơ hồ có thể dùng chạy như bay để hình dung.
Vừa vào nhà, hai người dán chặt vào nhau như nước sơn, quần áo nhah chóng bị cởi ra , cấm dục gần nửa năm, đối hai người bọn họ mà nói, đều là hạng khảo nghiệm.
Đêm nay, giống như bị khơi mào tất cả nhiệt tình, thầm nghĩ thiêu đốt lẫn nhau.
Quan Hạo Lê hôn mỗi một tắc da thịt của người trong lòng, ra sức nuông chiều cô , mạnh mẽ thâm nhập sâu vào đóa hoa mềm mại của cô, trầm trọng va chạm .
“Ân. . . . . . A. . . . . .“.
Tiết Giai Ny chịu không nổi yêu kiều ra tiếng, âm điệu uyển chuyển mềm mại đáng yêu,khiến người nghe được nghe được đều tê dại .
Sau khi Quan Hạo Lê giằng co thu phục cô xong, nửa uy hiếp nữa dụ dỗ cô phải bày ra đủ loại tư thế, cuồng dã sủng ái cô.
“Người xấu. . . . . .”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiết Giai Ny trách mắng một câu, sau đó, ngủ thật say, mệt mỏi quá a!
Nhìndáng vẻ người trong lòng bình yên đi vào giấc ngủ, trong lòng Quan Hạo Lê đầy nhu tình,anh đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, thì thào tự nói: Nini, tin tưởng anh, nhiều nhất một năm, anh sẽ lấy em làm vợ, mãi mãi chỉ yêu một mình em.
Bóng đêm dần bao phủ, ngoài phòng se lạnh, trong phòng xuân tình kiều diễm.
Rất nhiều chuyện, thường thường sẽ không phát triển theo quỹ đạo được tính sẳn, sẽ phát triển lệch đi một chút, khiến người ta khó lòng phòng bị.