Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 470: Chương 470: Quan Hạo Lê & Giai Ny ——Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 59




Quan Hạo Lê & Giai Ny ——Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 59

“Không có.” Tiết Giai Ny vội vàng thề thốt phủ nhận.

“Thật không có sao?” Quan Hạo Lê chắc chắc hỏi lại.

Tiết Giai Ny nổi giận:“Nếu anh không đi tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Nói xong, liền lấy ra di động, Quan Hạo Lê chỉ có thể thở dài, nhận mệnh rời đi, anh nghĩ, Giai Ny cần phải tiêu hóa thật tốt những gì anh vừa mới nói, muốn lập tức xin cô tha thứ, phỏng chừng có chút khó khăn.

Sau khi anh rời khỏi, Tiết Giai Ny suy nghĩ rất nhiều, trong đầu lộn xộn , luôn có hai loại ý kiến bất đồng quanh quẩn, khiến lòng cô không yên.

Sau khi Quan Hạo Lê trở lại phòng cũng có chút mất ngủ, nhưng làm việc quá vất vả khiến không bao lâu thì anh không mở mắt ra nổi nữa, bị Chu công lôi kéo.

Hiếm khi mà anh có một giấc mơ đẹp, mơ thấy Giai Ny tha thứ cho anh, còn đồng ý gả cho anh. . . . . .

Tối cùng ngày, có người vui, có kẻ buồn.

*****

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tiết Giai Ny bị hai người bạn tốt cứng rắn lôi lên máy bay, ngay cả đường phản bác cũng không chừa cho cô, nói cái gì mà chế độ học đại học ở nước ngoài khác với trong nước, phaỉ có cách phối hợp.

Mà cả hai cô ấy đều là phụ nữ mang thai, cô ở giữa, thế khó xử, không thể không theo.

Sau khi trở về, ngoại trừ buổi tối ở nhà với ba mẹ, thì cả ngày đều bị hai người phụ nữ mang thai Chân Chân cùng cát gia lôi kéo ra ngoài, ba người không phải đi dạo phố, chính là đi cà phê ốc ngồi nói chuyện phiếm.

Ba người các cô ở cùng một chỗ, đề tài nói chuyện mãi mãi không hết, bây giờ lại thêm một chuyện, chính là nuôi dưỡng và giáo dục con cái.

“Từ lúc ở cùng hai người phụ nữ mang thai các cậu, mình bị áp lực rất lớn đó, mình phải chịu trách nhiệm an toàn, thật dễ xảy ra chuyện mà.” Tiết Giai Ny cười trêu chọc nói.

“Nè! Thành thật khai báo coi, buổi tối hôm Chân Chân kết hôn, cậu đã đi đâu?”Bỗng nhiên Cát Xuyến dường như nghĩ đến điều gì.

Tiết Giai Ny bưng ly trà lên, hớp một ngụm, trả lời tự nhiên:“Mình không đi đâu hết.”

“Thôi đi! Lừa ai đó! Mình có đến gõ cửa phòng cậu, nhưng không có ai hết.”

Cát Xuyến cười tinh quái, có vẻ như đang đoán mò.

Ngồi ở một bên Lương Chân Chân cũng bị khơi mào hứng thú, hai tròng mắt sáng trông suốt đảo tới đảo lui, ngập tràn bốn chữ “ mình rất muốn biết”.

“Thật sự không đi đâu, chỉ là đến bên bờ sông Thames nổi tiếng, tiện thể đứng trên cầu nhìn cảnh đêm ở Luân Đôn, rồi trở về thôi.” Tiết Giai Ny không có biện pháp, Cát gia luôn luôn là không đạt mục đích không bỏ qua .

“Nga. . . . . . Trách không được mình nghe họ nói đêm đó bác sĩ Quan không có ở khách sạn nghỉ ngơi, không biết chạy đi đâu một mình, thì ra là thế a!” Dáng vẻ Cát Xuyến bừng tỉnh đại ngộ.

Tiết Giai Ny trừng mắt nhìn cô một cái: “Cái gì mà thì ra là thế ! Cậu đừng nghĩ lung tung được không! Mình cũng không có hẹn với anh ta!”

“Giai Ny, cậu với bác sĩ Quan . . . . .” Lương Chân Chân trừng mắt nhìn, ý tứ thực rõ ràng.

“Ai nha! Hai người các cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa! Mình sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho anh ta đâu!” Tiết Giai ny vội vàng nói.

Nét mặt Cát Xuyến như hiểu rõ mọi chuyện nhìn về Lương Chân Chân, hai người hiểu lòng trao đổi ánh mắt.

“Nghe lời này quen lắm rồi,nói rõ với hai chị coi nào.”

Tiết Giai Ny dưới sự công kích luân phiên của hai người đành nói: “Thật sự không có gì, chỉ là vô tình gặp nhau ở trên cầu , sau đó. . . . . . Cùng nhau quay về khách sạn .”

“sau khi vô tình gặp được, liền cùng nhau quay về khách sạn ư?” Cát Xuyến cũng không tin lời của cô.

“Uhn.” Tiết Giai Ny gật đầu.

“Bớt gạt người đi!” Cát Xuyến cùng Lương Chân Chân cùng nhau khinh bỉ cô.

Tiết Giai Ny nâng trán, phụ nữ đã kết hôn đúng là khó chơi, chuyện gì cũng suy nghĩ theo mặt đó, làm sao cô có thể đấu lại hai người này chứ?

“Anh ta. . . . . . Hôn mình.”

“Oa! Mình biết là sẽ có cảnh tượng thân mật mà, sau đó thì sao?”Vẻ mặt Cát Xuyến hưng phấn.

“Không có.” Tiết Giai Ny giang tay, thực bình tĩnh mở miệng uống cà phê.

Lương Chân Chân cười mờ ám: “Không có khả năng,sau khi hôn môi chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó mới đúng.”

Cát Xuyến cũng đi theo phụ họa: “Đúng vậy! Trai đơn gái chiếc, lại yêu nhau, làm sao có thể không va chạm tạo thành lửa yêu chứ !”

Vả lại trong giọng nói lại nhấn mạnh từ “Yêu” .

“Hai người các cậu đó nha!” Tiết Giai Ny căm giận trừng mắt nhìn hi cô.

“Hai chúng mình cũng mong cậu sẽ được hạnh phúc thôi!” Lương Chân Chân cùng Cát thiến lập tức làm ra nét mặt vô tội.

“Hừ!” Tiết Giai Ny cái mũi hừ hừ.

“Tối hôm đó, hai người các cậu. . . . . . Có hay không. . . . . .”

Cát Xuyến ấp úng chưa nói hết câu, đã bị Tiết Giai ny trách móc : “Không có!”

“A? Mấy tháng không gặp, anh ấy không bổ nhào vào cậu ư ?” Cát Xuyến buồn bực.

Tiết Giai Ny tức giận đỏ mặt:“Cát, Xuyến!”

“Ở, lỗ tai mình không điếc, nghe thấy.” Cát Xuyến nghiêng đầu ngoáy lỗ tai.

“Được rồi, đừng tức giận , mình với Cát gia chỉ là quan tâm chung thân đại sự cả đời của cậu mà thôi, mặc dù bác sĩ Quan có vẻ như là một công tử bột đào hoa, bất cần đời, nhưng sau khi quen biết cậu, thì mình nhận thấy, anh ấy vẫn có chỗ đáng tin cậy đó.”

Lương Chân Chân lôi kéo tay bạn tốt, thật lòng nói, đoạn thời gian Quan Hạo Lê biến mất bỏ lại Giai Ny, cô ấy rất có thành kiến với anh, nhưng khi biết được sự thật, liền có thay đổi với anh, phát hiện anh cũng không phải loại công tử ăn chơi trác tang chơi bời lêu lỏng.

“Anh ấy nói với mình về bối cảnh gia đình anh ấy, nhưng trước đó có rất nhiều cơ hội, tại sao anh ấy lại đợi đến khi xảy ra chuyện mới giải thích? Tựa như. . . . . . chuyện của A duyệt, chẳng lẽ đây là sự khác nhau về suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ sao? Mình thực sợ hãi phía sau còn có điều gì đang chờ mình nữa.”

Tiết Giai Ny nói ra lo lắng của mình, sau khi trải qua rất nhiều việc, càng ngày cô càng mất cảm giác an toàn.

“Đây là vấn đề tính cách đi? Mình cảm thấy hai người nên tâm sự với nhau, hai người ở bên nhau, khó tráng khỏi gập ghềnh, không có khả năng không cãi nhau, chỉ cần không mất đi nguyên tắc là được.” Cát Xuyến chen vào nói.

“Ân.” Tiết Giai ny gật đầu.

*****.

Singapore.

Trong văn phòng tổng tài cao ốc của xí nghiệp Quan thị.

Quan Hạo Lê đang vùi đầu tập trung tinh thần nhìn thanh tra thị trường đưa lên bảng báo cáo, phân tích tình trạng của thị trường tiêu thụ trong năm nay của các nơi.

Bỗng nhiên,tiếng đập cửa “Thùng thùng thùng” cắt đứt suy nghĩ của anh, anh không ngước đầu nhìn mà nói:“Tiến vào.”

Trợ lý Phương Thành lên tiếng trả lời đẩy cửa vào, “Quan tổng, đây là bảng đánh giá phân tích từ năm ngoái đến nay mà ngaì muốn .”

“Ân, cứ để đó trước đi.”

Từ đầu đến cuối,Quan Hạo Lê vẫn không ngẩng đầu lên, bây giờ anh chỉ muốn dùng từng giây từng phút,nắm giữ tất cả mọi việc của công ty, biết người biết ta, nếu không khi hợp tác đàm phán với mọi người, dựa vào cái gì để người ta tin tưởng.

Cố gắng của anh, Phương Thành toàn bộ đều nhìn thấy hết, mặc dù trước đây anh rất xem thường người này chỉ biết làm theo ý mình, nói thẳng ra là một cậu Quan ngang bướng, nhưng hôm nay sau khi biết được, anh mới hiểu, lâu nay mình đã có thành kiến với anh ấy.

Vốn tưởng rằng, chức danh bác sĩ cũng là nhờ vào bối cảnh gia đình mà có, sau mới hiểu được, đây là bản lĩnh thật sự của anh ấy, vả lại mấy tháng ở chung với nhau, anh phát hiện người này làm việc rất có trách nhiệm, bộc lộ sự cố chấp, không làm tốt thì sẽ không từ bỏ.

Điều này cũng khiến cho anh đối với người này vui lòng phục tùng, cam nguyện phụ tá, giúp đỡ anh ấy.

“Quan tổng, mẹ của ngài vừa nhắn lại, tối nay ngài phải về nhà ăn cơm.” Phương Thành đưa tay nhìn đồng hồ, đã đúng 6 giờ.

“Không trở về , bận quá.” Quan Hạo Lê thực quyết đoán cự tuyệt.

Phương Thành có chút khó xử, phu nhân ngàn dặn dò vạn dặn anh nhất định phải làm cho quan tổng trở về ăn cơm, chỉ sợ là. . . . . . Có người nào đó muốn tới đi?

“Này. . . . . . Công việc mãi mãi là không hết được, sau khi ngài từ Luân Đôn trở về, liền mỗi ngày tăng ca, đối thân thể cũng không tốt, không bằng thừa dịp đêm nay nghỉ ngơi một chút.” Phương Thành đề nghị.

Quan Hạo Lê dừng một chút, Phương Thành nói được cũng có đạo lý,anh trở về ba ngày , vốn không có một giây phút rãnh rỗi.

“Uhm.” Anh đứng dậy hoạt động gân cốt.

Mỗi ngày ngồi văn phòng thật sự là mệt chết đi được! Cũng không hiểu được làm sao lại có nhiều người mê luyến vị trí này như vậy?

Phương Thành nhẹ nhàng thở ra, bằng không phu nhân lại nhắc tới .

Về nhà, Quan Hạo Lê mới phát hiện đêm nay cũng không đơn giản chỉ là một bữa cơm tối tại nhà, lại có một cô gái mà anh không hề biết.

“Anh Lê.” Cô em họ Bùi Tranh giống như một con bướm nhỏ vui vẻ, lao vào ôm cách tay Quan Hạo Lê.

“Nghỉ học sao ?” Quan Hạo Lê sờ sờ tóc của cô.

“Không có, là em lén về thôi.” Bùi Tranh cười khẽ, chớp mắt nhìn.

“A Lê,để mẹ giới thiệu cho con, đây là con gái của bác Giản, Giản Mộng Ngữ, trước đâu thường chơi đùa cùng con, sau đó thì sang nước ngoài , con còn nhớ không?” Trình Nhã Chi cười tủm tỉm giới thiệu Giản Mộng Ngữ cho con trai.

“Anh Hạo Lê.” Giản Mộng Ngữ thẹn thùng nói,khuôn mặt toát ra sự ngưỡng mộ.

Quan Hạo Lê nhíu chặt mày, cái gì mà cơm tối ở nhà chứ? Rõ ràng chính là thân cận với anh mà! Còn gọi cả nhà bác đến đây, thật đúng là đề phòng anh rời khỏi.

“Đã quên, chuyện trước đây, ai còn nhớ rõ rõ ràng như vậy .”Giọng điệu gượng gạo.

Trình Nhã Chi vừa nghe liền biết con trai mất hứng, nhưng bà vẫn không nói gì , giả vờ giận dữ vỗ vi con trai: “Xú tiểu tử, Mộng Ngữ thật vất vả trở về một chuyến, mấy ngày nay con phải tiếp đón người ta thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.