Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 478: Chương 478: Quan Hạo lê VÀ Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 67




Quan Hạo lê VÀ Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 67

Người kia đối với mình dù không tốt thì cũng là mẹ của Hạo Lê, cô tin rằng anh có thể xử lý tốt mối quan hệ này.

Nói quá nhiều, chỉ khiến cho anh ấy thêm phiền não mà thôi.

Nếu đã là sự lựa chọn của anh ấy, vậy nên toàn tâm toàn ý tín nhiệm.

Sau khi cúp điện thoại, cô nâng mi mắt nhìn cây lá xanh mượt bên bồ, nhẹ nhàng đung đưa theo chiều gió, phóng khoáng tự nhiên như vậy, khiến người ta thật lòng hâm mộ!

*****

Ngay đêm đó, Trình Nhã Chi lên máy bay về Singapore , mệt mỏi quá độ, khiến bà vừa về tới nhà liền lăn ra ngủ, trưa hôm sau mới xuống lầu ăn cơm, bất ngờ nhìn thấy con trai đang ngồi ở phòng khách, lập tức kịp phản ứng mục đích anh trở về là gì?Chắc chắn là người phụ nữ đó đã mách lại với A Lê, đơn giản chính là thêm mắm thêm muối chửi bới cô ta.

Bằng không, sao lại có việc con trai bà trở về vào lúc này chứ?

“Nhà ít khách!Hôm nay lại biết trở về ăn cơm trưa .” Bà bất âm bất dương nói một câu.

“Mẹ,con muốn nói chuyện với mẹ.” Quan Hạo Lê trầm giọng nói.

Trình Nhã Chi tao nhã ngáp một cái; “Ngủ thời gian dài như vậy, bụng đã sớm đói, có lời gì muốn nói thì cứ nói lúc ăn luôn đi.”

Ba Quan vội vàng hoà giải, “Tốt lắm, ăn cơm.”

Quan Hạo Lê không có biện pháp, chỉ có thể ngồi xuống, bởi vì trong lòng có việc, ăn cơm đều ăn không thơm.

Một nhà ba người khó được ngồi ở một khối cùng ăn cơm trưa, nhưng lại như là này xấu hổ, đa số thời điểm đều là ba quan nói chuyện,hai mẹ con thỉnh thoảng trả lời.

Cuối cùng, vẫn là Trình Nhã Chi thiếu kiên nhẫn , “Ba” một chút để đũa xuống, “Như thế nào? Làm con trai lại muốn trở vế khởi binh vấn tội với mẹ sao? Con tiện nhân kia có phải nói bậy thêm mắm thêm muối gì trước mặt con hay không hả? Chẳng lẽ con tình nguyện tin tưởng một người ngoài cũng không chịu tin mẹ của con ư?”

“Mẹ, con không có ý khởi binh vấn tội ý tứ , con chỉ là muốn nói cho mẹ biết,con đã cầu hôn với Nini, vả lại không phải cô ấy thì con cũng sẽ không lấy ai, hi vọng mẹ và ba sẽ chúc phúc cho con.” Quan Hạo Lê thực bình tĩnh nói.

Không cần hỏi, anh cũng có thể tưởng tượng được mẹ đối với Giai Ny như thế nào, cá tính của mẹ anh hiểu rất rõ ràng, rất sĩ diện, luôn kiên trì với suy nghĩ của mình.

“Không có khả năng! Mẹ tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô ta là con dâu nhà họ Quan.” Trình Nhã Chi quả quyết cự tuyệt nói.

Bà trăm ngàn lần không đồng ý con trai lấy cô ta làm vợ.

“Mẹ thừa nhận hay không cũng vậy, đều không thay đổi được quyết định của con.” Quan Hạo Lê cũng thực cố chấp.

“Người phụ nữ đó rót vào tai con điều gì, khiến con khăng khăng một mực như vậy!Cô ta chửi bới mẹ như thế nào con cũng mặc kệ hay sao? A lê a! Mẹ là vì tốt cho con, về mọi mặt của Tiểu Ngữ đều tốt hơn cô ta, cô ấy mới là bà nội trợ hiền đức đắc lực tương lai.”

Trình Nhã Chi tận tình khuyên bảo khuyên con trai, trong lòng bà hận chết Tiết Giai ny.

Quan Hạo Lê im lặng thở dài, anh không muốn chấp nhất với mẹ, Giai Ny thẳng thắn thiện lương, Giản Mộng Ngữ giàu có tâm kế, thực rõ ràng người trước mới làngười anh cần .

“Về nội dung nói chuyện của hai người, không hề nói một lời với con, càng không hề thêm mắm thêm muối chửi bới mẹ, cô ấy là một cô gái tốt khéo léo hiểu lòng người.”

“Con trai, con bị cô ta lừa rồi! Cô ta càng giả vờ diềm đạm đáng yêu, càng chứng tỏ là người có tâm kế sâu, có đôi khi không nói gì mới càng khiến cho con suy nghĩ hết cái này tới cái khác, làm gì mà khéo léo hiểu lòng người, rõ ràng chính là tâm địa ngoan độc!” Trình nhã chi oán hận nói.

“Hai người các ngươi mỗi người đều nói ít đi một câu, ăn một bữa cơm cũng không để người ta yên tĩnh.” Ba Quan quát một chút buông bát.

Ông dù sao cũng là nhất gia chi chủ của nhà họ Quan, nói ra trong lời nói vẫn là có chút phân lượng , trình nhã chi cùng quan hạo lê lập tức im lặng , đúng lúc cơn tức vẫn chưa bình ổn.

“Ba, mẹ, bây giờ là thời đại tự do yêu đương kết hôn, xin ba mẹ tha thứ, cũng xin ba mẹ tôn trọng con.” Quan hạo lê tiếp tục cố chấp nói.

Ba Quan phụ vội vàng liếc mắt với anh, đại khái ý là: con rời đi trước, mẹ con để ba lo!

Quan Hạo Lê ngầm hiểu, đứng dậy cáo lui, anh tưởng: ba ba nguyên bổn là đứng ở phía trung lập , nhưng trải qua nhiều chuyện liên tiếp, đã dần nghiêng về phía anh .

Nhìn thấy con trai rời khỏi, Trình Nhã Chi tức giận đến muốn xỉu, “Đều do cái đồ tiện nữ nhân kia! Đều là sai lầm của cô ta!”

Ba Quan vỗ vai thê tử: “Tốt lắm, con cháu đều có con cháu phúc, chúng ta trông nom không được nhiều như vậy.”

Trình nhã chi không hờn giận trừng mắt liếc ông xã, “Tôi mặc kệ! Là tôi không thích người phụ nữ đó !”

“Bà thích hay không thì có quan hệ gì sao? Là con trai lấy vợ, tương lai lại sinh sống cùng nhau.”

“Không nhận được cha mẹ chúc phúc hôn nhân bọn họ có thể hạnh phúc sao? Kia Tiểu Ngữ làm sao bây giờ? Con bé mới là con dâu tương lai mà tôi chọn.” Trình nhã chi vẫn là không chịu thỏa hiệp.

“Bây giờ là thời đại của người trẻ tuổi, bà quản được nhất thời, quản được một đời sao? Cho dù A Lê hiện tại bị bà ép lấy Tiểu Ngữ, nhưng hai người bọn họ sẽ hạnh phúc sao? A lê còn có thể kính trọng bà như trước sao? Có lẽ, nó sẽ vì vậy mà hận bà, đây là điều mà bà nguyện ý nhận lấy sao ? Nó là con trai duy nhất củ chúng ta.” Ba Quan lời nói thấm thía khuyên vợ.

“Nhưng . . . . . Tôi là vì tốt cho nó!”

Trình Nhã Chi nghẹn ngào bổ nhào vào lòng ông xã, trong lòng bà có chút dao động , ông xã nói rất có đạo lý, A Lê là con độc nhất của bà, bà tuyệt đối không hy vọng nó sẽ hận mình.

Ba Quan vỗ lưng của bà , “Làm ba mẹ đều muốn tốt cho con mình, nhưng không thể dùng sai cách, bằng không hối hận thì đã muộn! A lê là một đứa nhỏ có chủ kiến, chúng ta phải tin tưởng nó, một mặt bức bách là không được .”

“Kia. . . . . . Tiểu Ngữ vậy làm sao bây giờ? Tôi đã hứa hẹn với con bé là sẽ giúp nó .” Trình Nhã Chi hiển nhiên đã bị ông xã thuyết phục.

“Việc củ tụi nhỏ thì để chúng tự mình giải quyết, chúng ta đã muốn già đi, trông nom không được nhiều, những ngày còn lại, tôi chỉ muốn bù đắp cho bà, cùng đi du lịch khắp nơi với bà, coi như là để giải quyết nguyện vọng lúc trẻ của chúng ta. Khi đó lo sự nghiệp, luôn không có thời gian, nay hồi tưởng lại, là tôi có lỗi với bà.” Ba Quan thở dài nói.

“Ông xã. . . . . .” Trình Nhã cChi nhào vào lòng ông xã khóc không thành tiếng.

Nói đến cùng, bà cũng chỉ là một người phụ nữ, cần có ông xã an ủi bầu bạn, lời nói của người khác bà có thể không nghe, nhưng lời nói của ông ấy, dù gì bà vẫn phải nghe, dù sao thì nhiều năm hoạn nạn như vậy, vẫn là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Bà chính là quá đáng chấp nhất , một lòng thầm nghĩ thúc đẩy hôn sự con trai và Mộng Ngữ, cho rằng nó có lợi cho sự phát triển của xí nghiệp Quan Thị mà quên đi cảm nhận của con trai, và mối quan hệ của hai người.

Ngày hôm sau, vợ chồng ông Quan lên máy bay tư nhân tới Mã Lan Sera, mở đầu trạm du lịch thứ nhất.

Bọn họ rời đi, làm cho Giản Mộng Ngữ lập tức mất đi người tâm phúc, cảm giác cân bằng hai đầu bắt đầu rung chuyển, trong lòng hận ý càng ngày càng mãnh liệt.

******

Trong văn phòng tổng tài xí nghiệp Quan thị .

Quan hạo lê xem xét liếc mắt một cái đoan cà phê vào giản mộng ngữ, buông ra trong tay đang ở ký tên tư liệu.

“Tiểu Ngữ,em xác định còn muốn tiếp tục ở tại chỗ này sao? Lấy bằng cấp của em và năng lực, sống ở đây chỉ làm ủy khuất tài hoa của em.”

Giản Mộng Ngữ thân hình dừng lại, “anh Hạo lê đây là đang đuổi em đi sao?”

“Tiểu Ngữ, anh là vì tốt cho em.”

“Tốt cho em? Tốt với em thì hãy lấy em, mà không phỉ để tôi thành trò cười cho mọi người!” Giản Mộng Ngữ lớn giọng.

“Tình yêu là cần hai bên tình nguyện, chỉ đơn phương thì sẽ không có kết quả , Tiểu Ngữ vì sao em lại không chịu tỉnh lại? trên đời này đàn ông tốt có rất nhiều, tại sao cứ chấp nhất một mình anh?” Quan hạo lê bất đắc dĩ nói.

Giản Mộng Ngữ lê hoa đái vũ lau nước mắt, tiến lên từng bước bổ nhào vào lòng Quan Hạo Lê, mà anh vừa vặn ngồi ở ghế, trốn đều trốn không được. .

“Anh Hạo lê, xin anh đừng bỏ rơi em.”

“Đứng lên, em trước đứng lên.” Quan Hạo Lê có chút phản cảm với tình cảm nhung nhớ yêu thương như thế này, nếu để người khác nhìn thấy? Nhảy vào Hoàng Hà đều giải thích không rõ ràng được .

“Anh không đáp ứng em sẽ không đứng lên.” Giản Mộng Ngữ bắt đầu giở trò.

Quan Hạo Lê nổi giận, xô cô ta ra, ngữ khí rất nặng nói: “Tiểu Ngữ, em là cô gái, xin tự trọng!”

Giản Mộng Ngữ ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngón tay dần dần thu nạp, cô ta không cam lòng, không cam lòng!

Nhưng hôm nay bác Trình cũng đi rồi, chính mình không có người có thể dựa vào, chỉ có dựa vào chính mình, nhưng rốt cuộc làm như thế nào, mới có thể thay đổi Càn Khôn đây?

Trong lòng cô nảy ra một kế, thành hay bại, liền xem lúc này!

“Được, em có thể rời đi, nhưng trước lúc em quay về Canada ,anh phải tiễn đưa em.” Giản Mộng Ngữ từ từ nói ra.

Quan Hạo lê nhíu mày, không rõ tại sao cô ta bỗng nhiên thông suốt .

“Như thế nào? Chẳng lẽ anh còn sợ em sẽ hại anh sao?” Giản Mộng Ngữ cười càn rỡ.

“Tiễn đưa phải không? Không thành vấn đề.”

Quan Hạo Lê cao giọng trả lời, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của anh, lẽ nào lại bị một cô gái nhỏ lừa gạt sao?

------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.