Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny —— tôi nghỉ tôi không thích anh 68
Ngày hôm sau, Giản Mộng Ngữ chuẩn bị một bữa tối tỉ mỉ trong khách sạn, đây là cơ hội cuối cùng của cô, cũng cơ hội duy nhất, cô phải nắm chặt.
Buổi chiều, Quan Hạo Lê đang bận rộn, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Gian Mộng Ngữ【Anh Hạo Lê, anh nói muốn đưa tiễn em mà, khách sạn Phổ Thịnh, em chờ anh,
“Nếu là anh muốn tiễn em, vậy thì nơi ăn cơm phải do em chọn rồi.”
Anh sao không biết trong lòng cô có chủ ý gì, vì vậy, đã sớm nghĩ kỹ các đối phó.
“Đồ ăn em cũng đã đặt xong, chẳng lẽ anh sợ em hạ độc trong đồ ăn sao? Anh Hạo Lê, ăn xong bữa cơm này em liền rời đi Singapore rồi, ngay cả cơ hội này anh cũng không chịu cho em sao?
Giản Mộng Ngữ tội nghiệp cầu khẩn, cô luôn luôn thông minh, lúc nào nên mềm, lúc nào nên mạnh mẽ, đúng mực nắm chắc đến vô cùng tốt.
“Khi nào?” Quan Hạo Lê coi như là chấp nhận.
Anh biết rõ tâm tư của Giản Mộng Ngữ, vì vậy anh dẫn Tiết Giai Ny đi cùng, cũng không phải khoe khoang, chỉ là muốn lại để cho Giản Mộng Ngữ triệt để hết hy vọng, để cho cô nhận rõ sự thật.
“Bảy giờ.”Giản Mộng Ngữ vui vẻ trả lời.
“Ừ.”
Cúp điện thoại không bao lâu, Quan Hạo Lê điện thoại cho Đằng Cận Ti, “Giai Ny lên máy bay chưa?”
“Rồi, đã đi được 2 tiếng”
“Cô ấy có hỏi anh cái gì không?”
“Đương nhiên hỏi, tôi lừa gạt cô ấy, nói anh muốn cho cô ấy một kinh hỉ, chính anh xem làm đi.
“Cô ấy tin tưởng?”
“Ách... Bán tín bán nghi”.
“Thật tốt quá! Trước khi tôi tan ca cô ấy nhất định tới rồi.”
Giọng nói của Quan Hạo Lê vui vẻ, nhưng Đằng Cận Ti lại không cho anh cảm giác như vậy.
“Dự báo thời tiết hôm nay trên biển sẽ có bão, nếu như vừa đúng bay tới vùng cận biển, máy bay đoán chừng sẽ ở đáp xuống sân bay gần đó, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
“Đáng chết! Sao tôi lại quên mất cái này!” Quan Hạo Lê ảo não nện cái bàn.
“Nếu quả thật gặp được bão, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, chính anh kiềm chế chút là được rồi, đừng đem 'Kinh hỉ' biến thành 'Kinh hãi' .
“Ừ, tôi biết rõ.” nguồn đọc truyện nhanh nhất tại : thichdoctruyen.com
Quan Hạo Lê cũng biết A Ti là muốn tốt cho mình, chỉ có thể ở tâm trong lặng lẽ cầu nguyện máy bay Giai Ny không gặp phải bão.
Sự tình hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, ngươi càng là không hy vọng chuyện đã xảy ra, nó càng muốn phát sinh, bão trên biển đột nhiên chuyển hướng, hướng Malaysia cùng Singapore chạy đi.
Tiết Giai Ny ngồi máy bay tư nhân bị ép đáp xuống sân bay Băng Cốc, trải qua một phen thương lượng, tạm thời đổi tuyến đường an toàn, vì thế chậm trễ hai đến ba giờ.
Vốn năm giờ rưỡi có thể đến Singapore, kết quả kéo dài đến muộn tám, chín giờ.
Trong lòng Quan Hạo Lê tất nhiên là lo lắng vô cùng, nhưng ngoại trừ sốt ruột anh cũng không biện pháp khác, xem ra, tiệc tối của Gian Mộng Ngữ chỉ có thể đi một mình.
*****
Khách sạn Phổ Thịnh.
Trên hành lang đã có nhân viên phục vụ đứng đợi, vừa thấy được Quan Hạo Lê liền nhiệt tình nghênh đón, dẫn anh vào thang máy, thẳng đến tầng cao nhất.
“Quan tiên sinh, Giản tiểu thư đã ở bên trong chuẩn bị đồ ăn cho ngài, chúc hai người dùng cơm vui vẻ.” giọng nói ngọt ngào của nhân viên phục vụ nói, sau đó khom người rời đi.
Đẩy cửa ra, bên trong bố trí rất lãng mạn, ánh nến tiêu chuẩn của bữa tối, trên mặt bàn hình chữa nhật bày nhiều đồ ăn và rượu, thật đúng là bữa tiệc tỉ mỉ sắp xếp.
“Anh Hạo Lê, em biết ngay anh sẽ nhất định sẽ đến đấy.”
Giản Mộng Ngữ mặc một bộ váy dài tơ tằm màu đỏ, trước sau đều là tạo hình V sâu, gợi cảm chọc người.
“Em chuẩn bị cũng quá long trọng đi?” Quan Hạo Lê nhìn bố trí xung quanh phòng.
“Ăn xong bữa cơm này em liền phải rời khỏi Singapore rồi, em cũng là muốn lưu lại kỷ niệm cho mình, đồ đẹp không phải càng dễ nhớ sao, không phải sao?” Giản Mộng Ngữ tiếc nuối nói.
Quan Hạo Lê lạnh nhạt lườm cô, coi như cô nói đều là thật tâm, qua đêm nay, bọn họ chỉ có quan hệ bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Anh Hạo Lê, em mời anh một ly, yêu anh là đều em không hối hận.” Giản Mộng Ngữ giơ ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Cô ta biết trong lòng Quan Hạo Lê trong lòng còn có băn khoăn, cho nên dẫn đầu uống trước.
Người ta đều đã nói đến nước này, Quan Hạo Lê có thể không uống sao?
“Tiểu Ngữ, em là phụ nữ ưu tú, nhất định sẽ gặp được người đàn ông yêu em.”Anh thiệt tình chúc phúc cô ta.
Trong lòngGiản Mộng Ngữ cười khổ: Em muốn người đó là anh, vì sao anh không thỏa mãn em đây?
“Anh Hạo Lê, anh không biết nói như vậy với một người yêu anh là rất đau khổ sao?” Cô ta nhếch miệng, giống như nói giỡn.
“Lời anh nói đều là thật, sớm muộn gì em cũng sẽ tìm được tình yêu thuộc về mình.”
“Cảm ơn lời chúc phúc của anh, em cũng hy vọng mau chóng tìm được hạnh phúc của mình.” Giản Mộng Ngữ nói tiếp lời anh, tiến thêm một bước bỏ đi băn khoăn trong lòng anh.
Cô ta mềm mại nhu thuận trả lời quả thật khiến cho Quan Hạo Lê sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ lại là mình nghĩ lầm rồi, cô ta thật sự chẳng qua là rất đơn thuần muốn cùng mình tới ănbữa tối dưới ánh nến thôi sao?
Trong phòng lu mờ, dưới ánh nến, hai người mặt đối mặt mà ngồi, khắp nơi lộ ra khung cảnh lãng mạn cùng ấm áp, đáng tiếc hai người cũng không phải là tìn nhân, không có chút nào ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.
“Anh ăn no rồi, đợi lát nữa còn có chút chuyện, đi trước.”
Quan Hạo Lê cầm lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh cũng không hy vọng lúc Giai Ny xuống may bay mình còn ăn cơm với Gian Mộng Ngữ, đến lúc đó nhảy vào Hoàng Hà cũng khó rửa sạch.
“Anh Hạo Lê, ở lại với em một chút nữa được không?”
Giản Mộng Ngữ trong lòng âm thầm đoán dược hiệu của ánh nến như thế nào còn không có phát huy tác dụng? Cô ta chỉ có thể kiếm cớ ngăn chặn anh, không cho hắn rời đi.
“Em lên máy bay vào ngày mai? Sớm chút đi về nghỉ ngơi đi.” Quan Hạo Lê cầm lấy âu phục liền chuẩn bị đi.
Vừa đi được hai bước liền cảm thấy không đúng, đầu càng ngày càng nặng nề, hình ảnh trước mắt cũng mơ hồ, bước chân lảo đảo vài bước mới đứng vững.
“Anh Hạo Lê, anh làm sao vậy?” Giản Mộng Ngữ giả bộ lên tiếng kinh hô,bổ nhào qua đỡ anh.
“Em, em hạ dược tôi?” Quan Hạo Lê hung hăng bóp bắp đùi của mình, muốn mình tỉnh táo lại.
Giản Mộng Ngữ biểu lộ mê mang bộ dáng không hiểu, “Anh Hạo Lê, anh đang nói cái gì ?Em nghe không rõ.”
Quan Hạo Lê mới ý thức tới bản thân thật sự khinh thường, nếu như rượu kia không có vấn đề, chẳng lẽ là đồ ăn? NhưngGiản Mộng Ngữ cũng ăn a! Đến tột cùng là chỗ đó có vấn đề đây?
Ánh mắt liếc ánh nến chập chừng kia, mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngọn nến này, là đặc chế đi?”
“Đoán đúng hay là đoán không trúng có quan trọng như vậy sao? Anh Hạo Lê, đêm nay, anh sẽ thuộc về của em.” Giản Mộng Ngữ cũng không giả bộ nữa, dù sao tối nay anh ấy đi không được nữa.
“Tiểu Ngữ, mặc kệ em làm cái gì, tôi đều sẽ không thích em, đừng có lại mua dây buộc mình nữa!” Quan Hạo Lê chống đỡ chút tỉnh táo trách cứ cô ta.
“Không! Em không tin!” Giản Mộng Ngữ đã nhập ma rồi.
Người chính là như vậy, một khi lâm vào trong ngõ cụt, liền khó đi ra, thường thường chỉ biết càng lún càng sâu.
Giờ phút này Quan Hạo Lê, chỉ cảm thấy trong cơ thể phảng phất có ngàn vạn con kiến bò qua, bò đến anh càng ngày càng ngứa, càng ngày càng nóng, may mắn trong đầu vẫn còn có một chút thanh tỉnh, dốc sức liều mạng muốn đẩy Giản Mộng Ngữ ra.
Nhưng cơ thể cô ta cứ như keo dán, cũng không biết trên người cô ta xịt nước hoa gì, tất cả chui vào chóp mũi anh, khiến anh muốn ngã vào vực sâu.
“Tiểu Ngữ! Làm như vậy thua thiệt chính là em!” Anh muốn kéo lý trí cô về.
“Em không cảm thấy chịu thiệt, việc này luôn là việc em tha thiết ước mơ đấy, anh Hạo Lê, đêm nay, anh nhất định sẽ thoải mái.” Giản Mộng Ngữ cả người mềm mại không xương trèo trên người anh.
Trong lòng Quan Hạo Lê thầm kêu không xong! Người phụ nữ này đã hoàn toàn điên rồi! Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, vì cái gì hết lần này tới lần khác cô ta chỉ muốn nhìn chằm chằm vào bản thân?
Gặp quỷ rồi!
“Buông tôi ra!” Cơ thể mềm mại của cô ta trượt trên người mình, chỉ biết kích động bản năng dục vọng trong người anh, anh không thể! Anh không thể phản bội Giai Ny!
Giản Mộng Ngữ tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ của anh, anh càng vội vã bỏqua cô ta, cô ta càng dính đến nhanh, càng là cố ý dùng đùi ma sát chỗ đó...
Quan Hạo Lw cảm thấy bắp đùi của mình đều muốn bị bóp tím rồi, chỉ có như vậy mới có thể để cho anh thanh tỉnh trong giây lát, dùng sức đẩy Giản Mộng Ngữ đang dính trên người anh ra, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, “Tự trọng!”
“Vì có được anh, em có thể không tiếc mọi thứ! Đừng nói em hai chữ tự trọng! Em không cần!” Giản Mộng Ngữ điên cuồng nói. .
Đi ra đêm một bước này, cô ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ai bĩu Quan Hạo Lê nhìn cũng không nhìn cô một cái!
Cô ta không phục!
“Cô điên rồi!” Quan Hạo Lê chỉ có thể dùng ba chữ kia để hình dung cô ta.
Giản Mộng Ngữ dứt khoát đứng người lên, ở trước mặt anh đem váy trên người chậm chạp cởi, cô ta có dáng người xinh đẹp có lồi có lõm, tản ra quả hồng quả hấp dẫn, hơn nữa Quan Hạo Lê bị hạ độc, dục vọng nếu so với bình thường mạnh mẽ hơn trăm lần.
Nếu là bình thường, dù sao anh cũng có thể nhịn được, nhưng hôm nay ——
-------------------------