Cô không kìm nổi tình cảm, rên thành tiếng lọt vào tai Quan Hạo Lnhư một loại cổ vũ, rốt cuộc bất chấp lý trí, ra sức chuyển động.
Cảm giác càng xa lạ cộng với sự gia tăng sức lực trên người khiến cho Tiết Giai Ny không ngừng vặn vẹo thân mình, đôi mắt trong bóng tối mô màng mộng ảo, thân thể mảnh khảnh theo tiết tấu của Quan Hạo Lê từng bước khiến cô không thể trốn khỏi vòng xoáy . . . . .
Cô cảm thấy mình sắp nổ tung , cảm giác tê dại vẫn kéo dài khắp cơ thể, khiến cô không tự chủ ôm sát người đàn ông đang lên xuống,móng ty bấu lên lưng anh tạo thành dấu vết.
Giờ phút này, mùi tanh của máu sẽ chỉ làm Quan Hạo Lê càng thêm điên cuồng, cấm dục lâu lắm , đêm nay anh giống như con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, càng không thể vãn hồi.
Trước ngực mềm yếu của cô không thể chịu nổi cám dỗ ma sát từ anh, khiến bàn tay của anh che phủ, bắt đầu nhào nặn, gây ra từng đợt sóng tình mà người dưới thân dường như không thể nào chịu đựng nổi.
“Uhm. . . . . . A. . . . . .”
Cả người Tiết Giai Ny run lên , mở to đôi mắt tràn đầy nước, liên tục thở gấp, dường như sắp không chịu nổi.
“Nini. . . . . .”
Giọng nói khàn khàn trầm ấm của anh đặc biệt từ tình dễ nghe, trêu chọc khiến cho ý chí của cô bị mê loạn, trong đầu dường như xuất hiện sao khắp trời, tựa như xuất hiện ảo giác.
Vào khoảnh khắc khi anh dừng lại, thân thể Tiết Giai Ny run mạnh , lập tức liền mê man.
Anh yêu thương ôm cơ thể của cô, dồn dập thở hổn hển, nếu không phải bởi vì đây là lần đầu của cô, căn bản là anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Nhìn cô nằm trên giường đầy quyến rũ, trên mặt nhiễm một tầng màu hồng, cía miệng nhỏ nhắn cũng bị sưng lên,sưng phù ướt át khiên người khác khó nhịn, giống như phải tiếp tục cắn mới đúng.
Quan Hạo Lê bắt buộc chính mình thu hồi lý trí, ôm cô gái nhỏ bị ngất xỉu đi vào phòng tắm, lúc khóe mắt nhìn thấy vết máu đỏ thẳm ở trên giường thì trong lòng rất vui vẻ.
Anh là người đàn ông thứ nhất và cũng là người cuối cùng của cô.
Mặc dù cô không phải là người phụ nữ của anh, nhưng chắc chắn cô là người cuối cùng, và là duy nhất.
*****
Ngày hôm sau, khi Tiết Giai Ny..tỉnh lại, đã là buổi trưa , cô hơi hơi giật giật thân thể, liền cảm giác phía dưới rất đau, lập tức liền có dự cảm xấu.
Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô đến quán bar uống rược và khiêu vũ với Cát gia, có rất nhiều người đàn ông đến gần cô, sau đó,dường như cô nhìn thấy một người quen thuộc —— Quan Hạo L ê.
Anh mạnh mẽ lôi kéo cô rời khỏi quán bar, chính mình không chịu. . . . . .
Cô bỗng nhiên xốc lên chăn, nhìn thấy cả người trần như nhộng , ngón tay không kìm chế nổi mà túm chặt chăn, tên đàn ông đáng!
Thật quá đáng! Thừa dịp cô uống say lại có thể làm việc này với cô!
Lần đầu tiên của mình, cứ như vậy mà mất đi.
Cô càng nghĩ càng tủi thân, trong lòng hận chết Quan Hạo Lê.
“Tỉnh rồi, anh có nấu ít cháo, em ngồi dậy ăn đi?”
Đúng lúc này, Quan Hạo Lê đột nhiên đẩy cửa tiến vào, giọng nói dịu dàng, trong mắt tràn đầy cưng chìu yêu thương.
“Đồ vô lại! Tối hôm qua làm gì tôi !” Tiết Giai Ny cắn môi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh.
“Nini, anh yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm .” Quan Hạo Lê biết cô sẽ tức giận, đã suy nghĩ tìm lời từ lâu.
“Chịu trách nhiệm cái đầu anh! Đồ lưu manh! Vương bát đản!” Tiết Giai Ny buồn bực mắng.
Quan Hạo Lê bước tới, ho nhẹ một tiếng:“Thật ra, em cũng có trách nhiệm.” .
Tiết Giai Ny vừa nghe lời này hoàn toàn nổi nóng: “Chính anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lại nói tôi phải có trách nhiệm!”
“Em có biết sau khi em uống say, dáng vẻ đáng yêu biết bao nhiêu không?” Quan Hạo Lê ngồi ở trên giường, con ngươi đen chứa đầy tình cảm chân thành.
“Anh. . . . . .” Tiết Giai Ny bị lời nói của anh làm nghẹn họng, từ nhỏ đến lớn, đã có người khen ngợi cô xinh đẹp, có người nói cô dã man, có người khen ngợi cô có khí chất tốt, chỉ là chưa có ai nói cô đáng yêu.
Cô nghĩ anh sẽ nói ra lý do gì đặc biệt, kết quả. . . . . .
“Thật sự, anh thề, hơn nữa, quần áo cũng là em tự cởi.”Nét mặt Quan Hạo Lê rất nghiêm túc, bất quá,trong chuyện cởi quần áo, là một lời nói dối đầy thiện ý của anh .
“Anh nói bậy!” Tiết Giai Ny xấu hổ buồn bực, hai má đỏ bừng, tên vô lại này, chắc chắn là đang lừa gạt cô!
Cô cũng không phải loại người thích để lộ sự điên cuồng, làm sao có thể tự cởi quần áo của mình?
“Lúc trước có ai nói cho em biết dáng vẻ sau khi em uống say ra sao không?” Quan Hạo Lê bỗng nhiên chán nản hỏi một câu.
“Không có.” Tiết Giai Ny lắc lắc đầu, tối hôm qua là lần đầu tiên cô uống rượu.
“Vậy đúng rồi, sau khi uống rượu em sẽ không giống với bình thường, lời nói và hành động đều biểu hiện . . . . . . Thực đáng yêu, đương nhiên, em cũng có lúc không đáng yêu, ói ra đầy người anh.”
“Đáng đời !” Tiết Giai Ny hừ lạnh.
“Cũng bởi vì như vậy, em liền làm ầm ĩ quần áo thực thối, muốn cởi, còn thoải mái nằm ở trong bồn tắm, để cho anh tắm rửa.” Quan Hạo Lê gằn từng tiếng, giọng điệu thong thả.
Mặt Tiết Giai Ny đỏ ửng như quả táo: “Câm miệng! Đừng nói nữa!”
Quan Hạo Lê thực biết điều dừng lại, có chút việc nói ít một chút, nói quá nhiều trái lại không tốt.
“Tối hôm qua tôi uống rượu , cái gì cũng không biết, bây giờ anh nói gì cũng là vô căn cứ , tôi sẽ không ngốc đến tin tưởng anh!”
“Ngoan, đừng nóng giận , đến phòng bếp ăn cháo sẽ tốt cho dạ dày .” Giọng nói của anh thong thả dịu dàng.
“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi!” Tiết Giai Ny xấu hổ buồn bực la lên.
Cô không hy vọng chính mình chìm vào sự dịu dàng của anh, cảm giác này hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của cô, rõ ràng anh sai, sao anh ta có thể biểu hiện giống như người không liên quan như vậy?
Rất đáng giận !
Quan Hạo Lê biết cô nhất thời hồi lâu vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận sự thật này, liền đứng dậy ra ngoài, múc thêm chén cháo cho cô, mới vừa tới cửa đã bị quăng gối vào đầu, may mắn không đụng phải bát cháo.
“Đi ra ngoài! Tôi chán ghét thấy anh!” Tiết Giai Ny ngồi ở trên giường sinh khó chịu, nghe được tiếng ngoài cửa, không chút suy nghĩ ném cái gối qua, bây giờ cô vô cùng chán ghét Quan Hạo Lê.
Nhìn thấy anh đem cháo tới cũng không có hết giận.
“Được, anh sẽ lập tức biến mất, nhưng cháo thì em phải ăn đó.” Quan Hạo Lê vội vàng lui ra ngoài.
Sau cánh cửa, Tiết Giai Ny vùi đầu vào trong chăn, hi vọng là mình nằm mơ,sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ông trời thật muốn đối đầu với cô, khiến cô không thể không đối mặt với sự thật này.
******
Buổi tối, Tiết Giai Ny hẹn gặp với Cát Xuyến ở chỗ cũ.
“Tối hôm qua hai người sẽ không. . . . . .” Cát Xuyến cười tinh quái .
“Tối hôm qua cậu có uống rượu hả?” Tiết Giai Ny nghiêm túc hỏi lại.
Cát Xuyến trừng mắt nhìn, giống như ở nghiêm túc nhớ lại: “Hẳn là. . . . . . Không có đi.”
“Cậu không uống rượu vậy tại sao lại để tên đàn ông xấu xa Quan Hạo Lê kia dẫn mình đi vậy?” Tiết Giai Ny tức giận nhìn cô.
“Ách. . . . . .” Đầu óc Cát Xuyến xoay chuyển, xem tình hình của Giai Ny ,vậy chắc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi, khả năng lớn nhất đó là. . . . . . Đã bị ăn sạch.
“Nói thật, chính mình cũng không nhớ rõ lắm, sáng tỉnh lại thì mình đang ở trên giường ở nhà, trên người có ít dấu vết ám muội.”
Tiết Giai Ny mở to hai mắt xem xét cô ấy.
“Ôi trời…cậu đừng có hiểu lầm, mình vậy đều là do Đỗ Triêu Hàng ban cho cả, không có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác.” Cát Xuyến vội vàng xua tay giải thích.
“Mình còn tưởng rằng tối hôm qua cậu phát sinh tình một đêm với ai chứ .” Tiết Giai Ny bĩu môi.
“ Trong đầu cậu nghĩ gì vậy! Mình rất chung thủy với người đàn ông của mình nha, bất cứ ai khác cũng không lọt vào mắt mình được.” Cát Xuyến hừ mũi,
“Vâng vâng! Cát gia nhà chúng ta đối với tình yêu kiên trung một lòng, không phải người mình yêu thì không lấy.”
“Bất quá, trong lòng ta còn có chút nghi ngờ, làm sao mà mình về nhà được?” Cát Xuyến mím môi nghiêm túc nhớ lại.
“Phụt!” Tiết Giai Ny xém tý nữa thì bị sặc: “Không phải Đỗ Triêu Hàng đón cậu sao?”
“Mình nhớ rõ ràng không có gọi điện cho anh ấy” Cát Xuyến rất buồn bực.
“Nói không chừng cậu nằm mơ.”
Cát Xuyến nhăn mày suy nghĩ, đột nhiên vỗ mạnh đùi: “Đúng rồi!”
Tiết Giai Ny liếc cô một cái: “Chị hai à, cậu có thể bình tĩnh một chút không?”
“Mình nhớ ra rồi! Tối hôm qua khi cậu bị Quan Hạo Lê mang đi, mình muốn tới ngăn anh ta lại, kết quả Nam Cung Thần xuất hiện, anh ta nói muốn đưa mình về nhà, mình mơ mơ màng màng liền đi với anh ta.”
Sau khi nói xong, ánh mắt bi thương của Cát Xuyến nhìn về phía bạn tốt.
“Trời ạh! Tối hôm qua thật sự cậu có thấy rõ ràng người đàn ông cùng nằm trên giường với cậu ư?” Tiết Giai Ny cũng chấn kinh rồi.
“Mình đương nhiên thấy rõ ràng !” Cát Xuyến tức giận nói.
Tiết Giai Ny nhấp một miệng trà, tỏ vẻ không tin tưởng lắm, mọi người uống rượu , làm sao còn nhớ rõ rõ ràng như vậy .
“Mình hoàn toàn chắc chắn người đàn ông tối hôm qua là Đỗ Triêu Hàng, nhưng mình phải gọi điện cho Nam Cung Thần hỏi rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, bằng không, trong lòng mình, cảm giác, cảm thấy có một vướng mắc, thật phiền chết!”
Cát Xuyến liền lấy di động gọi điện thoại, đến nỗi quên truy vấn tình cảnh tối hôm qua của người nào đó.