Bởi vì ờ thành phố C này, Quan Hạo Lê không có một người thân nào ở bên cạnh, nên nhiệm vụ chăm sóc anh được giao cho Tiết Giai Ny , cô cũng không có từ chối, vốn dĩ anh bị thương là có liên quan tới cô nên cô không thể trốn tránh trách nhiệm, vả lại, quan hệ của hai người không bình thường, chăm sóc anh là điều hợp lý.
Vì có thể ăn thức ăn do người đẹp nấu, nên Quan Hạo Lê cố ý chọn một gian phòng có phòng bếp cao cấp, anh vui vẻ nhưng người nào đó thì rất mất hứng .
“Anh coi em là người giúp việc miễn phí suốt 24 giờ của anh sao? Một ngày ba bữa phải làm cho anh ăn, ban ngày ở với anh, buổi tối còn phải tắm rửa cho anh hả! Có việc tốt tiện nghi như vậy sao?” Tiết Giai Ny buồn bực xoa thắt lưng.
“Bà xã, là anh bị bệnh mà, khắp người đều bị thương một cách vẻ vang mà, ai. . . . . .” Quan hạo lê trang đáng thương bác đồng tình.
“Ai là bà xã của anh! Không được kêu bậy!” Tiết Giai Ny thở phì phì trừng mắt với anh.
“Chuyện sớm hay muộn thôi mà.” Quan Hạo Lê cười đến thực sung sướng.
“Anh mà còn nói vậy thì em đi.” Tiết Giai Ny hừ nói.
.”Ai u! Đau quá!” Quan Hạo Lê bỗng nhiên la hét rất thống khổ.
Tiết Giai Ny nhìn anh, pát hiện không giống như là anh giả vờ , lập tức ân cần hỏi han: “Sao vậy? không phải bác sĩ đã nói không có gì đáng lo sao?”
“Không biết, có thể là có những vết thương không phát hiện được, việc đánh nhau như vậy, rất dễ dàng lưu lại tai họa ngầm, nếu may mắn, sau này có thể bình yên vô sự,nhưng mà trong bất cứ trường hợp nào cũng có những tình huống ngoài ý muốn xảy ra. . . . . .”
Quan Hạo Lê vừa nói vừa thở dài,giống như anh bị ai đó hối thúc.
“Anh là bác sĩ nổi tiếng, lẽ nào tình trạng thân thể của mình cũng không rõ ràng luôn sao?” Tiết Giai Ny nhạy bén phát hiện điều gì đó không bình thường.
“Chẳng lẽ em không biết rằng tâm lý của thầy thuốc là mãi mãi cũng không thể phân tích ra được bệnh tình của chính họ hay sao?” Quan Hạo Lê hỏi lại.
Tiết Giai Ny chăm chú suy nghĩ, thật đúng là có đạo lý như vậy.
Không biết, cô đã bị anh xoay vòng, dựa vào tài ăn nói của anh, thật sự là rất khó đấu lại Quan Hạo Lê, trừ phi là anh cố ý, nếu không cô chắc chắn không có khả năng thắng.
“ùng ục. . . . . .”
Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bụng kêu, sắc mặt Quan Hạo Lê hơi đỏ, chết tiệt! Thật biết cách góp vui mà!
“Anh đói bụng.” Sắc mặt anh ngượng ngùng .
“Xì!” Tiết Giai Ny nhịn không được nở nụ cười: “ mỗi ngày anh nằm bất động mà cũng nhanh đói bụng nhỉ?”
Sắc mặt Quan Hạo Lê đen lại, không nói lời nào, nét mặt u ám.
Tiết Giai Ny cười tủm tỉm vào phòng bếp, bắt tay vào nấu cơm, nhớ lại tình cảnh dồn nén của người nào đó, cô cho rằng chơi rất vui, rất thú vị !
******
Buổi tối, Tiết Giai Ny thật sự là không muốn nấu cơm , phải làm phiền bạn tốt Chân Chân và Cát gia tới tiệm đồ chay Lập Phương mua chút đồ ăn nhẹ ngon miệng tới.
Dường như nơi có Lương Chân Chân,thì Đằng Cận Tư sẽ lập tức xuất hiện, thật giống như ở trên người cô có gắn thiết bị định vị toàn cầu vậy, đúng giờ một cách lạ thường.
Xét thấy quan hệ của hai người vô cùng phức tạp, người bên ngoài đều thực biết điều không chen chân, bởi vì quan hệ nam nữ mập mờ không thể nào đoán trước được, nếu như bản thân cảm thấy hai người sẽ có thể ở bên cạnh nhau mãi, thì hai người đó lại cố tình sẽ chia ly, và ngược lại, thì hai người họ lại cùng nhau bước chân vào lễ đường.
Chuyện tương lai, ai mà đoán trước được?
Chuyện tình yêu , vốn dĩ đầy bất ngờ.
Ai cũng không biết bước tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? giây phút tiếp theo sẽ gặp được ai?
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny, đại khái từ lúc bắt đầu ưu tư cho đến giờ, hai người đều lặng im suy nghĩ .
“Em cảm thấy ở sâu trong lòng của Chân Chân, vẫn không hoàn toàn quê được.” Tiết Giai Ny cảm khái nói.
“Hai người bọn họ vốn rất xứng đôi, một cứng một mềm, vừa vặn bù đắp cho nhau .” Quan Hạo Lê thật sự rất mong muốn bạn tốt có thể bắt được Lương Chân Chân vào tay, chờ đợi dài lâu mà lại dày vò ba năm, cũng nên khổ tận cam lai .
“Thật có vài việc một khi đã xảy ra rồi, thì không thể quên được, sẽ khắc sâu sự đau đớn vào tận đáy lòng.”
Quan Hạo Lê không hiểu lắm những lời này: “Chuyện năm đó đều là Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân một tay thao túng , hai người bọn họ đều là người bị hại, A Tư chịu tra tấn cũng không ít hơn so với Lương Chân Chân! Này ba năm qua, anh ấy không có lúc nào ngưng hối hận và tự trách mình, chưa từng có một người phụ nữ nào khác ờ bên cạnh, trong lòng anh ấy yêu nhất vẫn là Lương Chân Chân.”
Điều anh nói Tiết Giai Ny đều hiểu được, mà chuyện đã xảy ra năm đó cũng không phải chỉ có một việc ấy thôi, việc nghiêm trọng nhất thì tất cả đều không biết, vì vậy mới có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.
Chính cô nhìn thấy rõ mọi việc, tận mắt thấy được nỗi đau của Chân Chân đau, cũng càng thêm hiểu được tâm trạng do dự băn khoăn của Chân Chân.
“Có lẽ còn xảy ra một ít việc mà anh không biết ?” Tiết Giai Ny nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Chuyện gì?” Quan Hạo Lê tò mò nhíu mày, lời này cũng không phải lời lần đầu Giai Ny nói, mỗi lần đến chỗ mấu chốt, cô liền dừng lại, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
Không phải là anh chưa điều tra qua, nhưng không tra được điều gì cả.
Càng là như thế, trong lòng anh càng nghi ngờ.
“Chỉ là em đang nói đến việc khác mà thôi.” Tiết Giai Ny ra vẻ thoải mái buông tay, không nói thêm lời nào.
Quan Hạo Lê nhìn chằm chằm bóng lưng của cô liền nghĩ tới điều gì, cau mày lại, nhanh chóng cầm điện thoại nhắn tin cho bạn tốt.
Mình cảm giác năm đó nhất định xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết , mà cái vấn đề này nhất định là mấu chốt ngăn cản hai người đến với nhau
Rất nhanh, Đằng Cận Tư liền trả lời: dựa vào đâu mà nói vậy?
Rất nhiều lần Giai Ny nhắc tới vấn đề này trước mặt của mình, nhưng lần nào cô ấy cũng đều dừng lại, không bao giờ nói thêm lời nào.
Đằng Cận Tư trả lời: mình hiểu rồi, mình nhất định sẽ điều tra ra .
*****
Lại qua hai ngày,vết thương trên người của Quan Hạo Lê cơ bản đã tốt lên rồi, nhưng anh âm thầm “chăm sóc” vị bác sĩ, khiến anh có thể ở lại 5the6m vài ngày, vì có thể ở cùng chỗ với người đẹp.
“Bác sĩ, không phải ông đã nói năm ngày là có thể xuất viện rồi sao?Sao lại còn phải ở lại vài ngày nữa vậy? Không phải là mọi người cố ý kéo dài thời gian chứ hả?” Tiết Giai Ny rất bất mãn, đưa ra nghi vấn với bác sĩ.
“ Cô Tiết hiểu lầm rồi , năm ngày chỉ là bệnh viện giũ lại để đánh giá mà thôi, tình huống cụ thể còn phải dựa vào tình trạng thân thể của bác sĩ Quan nữa, bề ngoài có vẻ tốt nhưng trên thực tế thì còn chưa khỏi hoàn toàn, còn cần phải ở lại vài ngày để quan sát, như vậy tránh để lại di chứng sau này .” Bác sĩ thực khó xử giải thích.
Ông cũng là bị người uy hiếp, không có biện pháp chỉ có thể nói dối a!
“Ách. . . . . . Ở lại bệnh viện quan sát vài ngày sẽ không để lại di chứng gì sao?” Tiết Giai Ny soi mói.
Vẻ mặt bác sĩ đen lại: “Tương đối mà nói, tỷ lệ sẽ ít hơn nhiều.”
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn ông: “Nói tới nói lui, ông cũng không cho tôi một đáp án rõ ràng.” .
“Được rồi, ở lại thì ở lại thôi, thân thể là quan trọng nhất mà!” Quan Hạo Lê vội vàng ra tiếng hoà giải.
Thừa dịp này, vị bác sĩ lui ra, nếu còn ở lại, ông không thể cam đoan mình sẽ không bại lộ, thật muốn đâm đầu vào đậu hủ mà!
“Anh nói thì nhẹ nhàng lắm!Em chỉ xin nghỉ năm ngày với chủ nhiệm đài, thứ Hai tuần sau em phải điện trả lời trên đài ban.” Tiết Giai Ny bĩu môi.
“Nini,em không thể vô tình vứt bỏ anh như vậy.” Quan Hạo Lê giả vờ khóc lóc.
“Em đã chăm sóc anh năm ngày rồi, còn vài ngày nữa thì để Đằng Cận Tư cùng Nam Cung Thần đến chăm sóc vậy, hai người bọn họ không phải bạn tốt của anh sao? Dù thế nào cũng phải dốc chút sức lực chứ hả?”
“Hai tên đàn ông ở cùng một chỗ, sẽ bị người ta hiểu lầm đó.” Quan Hạo Lê thở dài.
“Có cái gì tốt mà hiểu lầm , mọi người đều biết quan hệ tốt của các anh.” Tiết Giai Ny không đồng ý quan điểm của anh.
“Càng là quan hệ tốt lại càng khả nghi, chẳng lẽ em không biết bây giờ đồng tính luyến ái thực thông dụng sao?”
“Nói lung tung gì vậy ! Anh thuần túy là đang tìm lấy cớ!”
Quan Hạo Lê ai oán nhìn cô: “Chẳng lẽ em muốn để A Tư và Nam Cung Thần theo sát người anh sao? Chẳng lẽ em có thể bảo đảm hai người đó sẽ không mơ mộng viễn vông khi nhìn thấy dáng người cao lớn hoàn mĩ của anh ư?”
( Đằng Cận Tư nổi giận: mình xem cậu chán sống rồi! Đầu bị đá đánh trúng à! )
( Nam Cung Thần kinh hãi: bác sĩ Quan, hôm nay mình mới phát hiện cậu bị đồng tính luyến ái, rất đáng sợ , xem ra về sau nên tránh xa cậu một chút mới được! )
-_-7c7c7c
Khóe miệng Tiết Giai Ny co giật: “Bọn họ không phải đàn ông bình thường sao?”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đàn ông” .
“Đúng vậy a!”
“Đàn ông bình thường sẽ có ý nghĩ kỳ lạ như vậy sao?” Tiết Giai Ny có loại cảm giác lẫn lộn.
“Em có thể đảm bảo không?” Quan Hạo Lê nhíu mày hỏi lại.
Tiết Giai Ny trầm mặc , đương nhiên cô không thể cam đoan, nhưng đây không phải vấn đề mà họ thảo luận lúc đầu!
“Anh đúng là cả vú lấp miệng em!” Cô có chút tức giận.
“Anh nói là sự thật.”
“Hừ!”
Sau một lúc tranh luận, Quan Hạo Lê liền la hét muốn tắm rửa.
“Tự anh tắm!” Tiết Giai Nmặc kệ .
“Tay chân anh đều bị bó bột rồi.”
“Lộn xộn quá! Nhất định là kiếp trước em mắc nợ anh mà!” Tiết Giai Ny thở hồng hộc vào phòng tắm.
Tâm tình Quan Hạo Lê rất tốt, nhìn dáng vẻ nổi giận của người nào đó rất thú vị!