Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 38: Chương 38: Mây mưa tiệc rượu 2




Washington, tại ngã tư phồn hoa, một tòa nhà cao tầng mọc lên giống như viên minh châu chói mắt, trên đường phố xe cộ đi lại như nước. Một buổi triển lãm xe hơi thế giới đang diễn ra, tòa cao ốc này sẽ trở thành tiêu điểm được chú ý nhất, bởi nhân vật chính đêm nay là những người giàu có nhất nhì nước Mỹ, gia tộc Cruise trở thành khách mời. Đêm nay, nơi này sẽ cử hành một buổi tiệc rượu long trọng.

Lúc này, một chiếc Limousine dáng dài đỗ chậm rãi bên đường, cửa xe được bảo an cẩn thận mở ra. Một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ quyến rũ bước xuống xe. Đêm nay Lãnh Mặc Phàm mặc trang phục lộng lẫy tham dự, đầu tóc vuốt keo về phía sau cẩn thận, mày kiếm nhếch lên, ngũ quan đẹp trai mê người, vô cùng khí phách, trên người mặc bộ âu phục được may cắt thủ công khéo léo, làm cả người anh nhìn rất phong độ tao nhã, giống như một vị Vương tử phương Đông cao quý. Mà cô gái đi bên cạnh anh, tất nhiên cũng không phải cô gái bình thường, một báu vật hấp dẫn mê người.

Một vài bảo an nghênh đón, hai bọn họ rảo bước vào đại sảnh xa hoa, tới phòng tổ chức tiệc rượu ở tầng 32. Vừa vào thang máy, Eva hoàn toàn không để ý hai người nhân viên bảo an đứng trước, cô nhích người, đưa ngón tay thon dài vuốt ve trêu đùa lồng ngực rắn chắc của anh, môi đỏ mọng hôn vài cái lên gò má của Lãnh Mặc Phàm, giọng nói khàn khàn sáp lại bên tai anh: “Đêm nay, em là của anh.”

Lãnh Mặc Phàm cười, lúc này cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, hai người bước qua dãy hành lang dài tráng lệ, đẩy cánh cửa vàng. Khung cảnh rực rỡ hiện ra trước mặt, ly cốc uốn lượn, khách khứa đông đúc, Eva hưng phấn khẽ thốt lên, càng thân mật tựa vào người anh. Cô không kịp đợi loại xã giao đó trong trường hợp này.

Từ lúc bước vào phòng, ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm đã bắt đầu tìm kiếm dáng người quen thuộc trong đám đông. Mười giây sau, anh nhìn thấy Tô Cẩm, cô mặc trên người quần áo nữ phục vụ, đang rót rượu cho khách. Dường như cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh, cô hơi quay đầu liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục công việc.

Lãnh Mặc Phàm có chút không vui, cầm một ly rượu đỏ bắt đầu đi xã giao. Tân khách đều là bạn làm ăn giàu có, Lãnh Mặc Phàm nhanh chóng bắt chuyện với vài thương gia Mexico. Ở nơi này, chỉ có ích lợi, không có bạn bè.

Ở đây chỉ có vài người phương Đông, cặp mắt đen của Lãnh Mặc Phàm vô cùng gây chú ý, giống như bầu trời đêm sâu không thấy tận cùng, kèm theo khí thế hổ báo lạnh thấu xương, làm cho người ta không thể bỏ qua.

Đang cùng mấy nam khách cười nói, phía sau đột nhiên truyền đến câu hỏi lễ phép, giọng nói quen thuộc khiến anh phải quay đầu, người bưng rượu không phải Tô Cẩm sao? Tuy giả trang thành nữ phục vụ nhưng vẫn khó nén được khí chất lạnh lùng, trong trẻo của cô. Cô mỉm cười tạo cho người khác mỹ cảm không thể xâm phạm, đẹp lạnh lùng kết hợp với quyến rũ, khiến nữ phục vụ như cô như có riêng một khoảng rời, đặc biệt gây chú ý.

Cô đặc biệt, lập tức hấp dẫn một vị nam khách trẻ tuổi tới bắt chuyện. Anh ta nhìn cô kinh diễm, ánh mắt trở nên sáng rực. Anh ta bưng một ly rượu lên, đồng thời đưa tay chạm vào bảng tên trên ngực cô, thì thầm hứng thú vô cùng: “Alexia.” Đọc xong, ánh mắt rực cháy của anh ta nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi khen: “Cô rất đẹp, tôi thích mẫu phụ nữ như cô, có hứng thú uống một ly không?”

Tô Cẩm nở nụ cười, lễ phép trả lời: “Rất xin lỗi, tôi đang làm việc.”

Vị khách nam này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mắt xanh tóc nâu, dáng người cao thẳng, toàn thân tản ra khí chất tự tin đặc trưng của người đàn ông thành đạt. Hắn ta nhếch môi nở nụ cười: “Gọi người quản lí của cô đến đây, tôi muốn cô làm bạn gái đêm nay của tôi.”

Tô Cẩm ngẩn ra, chưa kịp tiếp lời thì bên cạnh đã vang lên giọng nói trầm thấp hứng thú: “Dựa vào thân phận của Andrew tiên sinh, còn sợ không tìm được một người bạn gái xuất sắc hơn nữ phục vụ này sao?”

Người khách nam được gọi là Andrew lắc đầu, ánh mắt hưng ý vẫn ngang nhiên nhìn Tô Cẩm như cũ: “Trên người cô ấy có khí chất rất đặc biệt, tôi muốn khám phá.” Tuy nói như vậy, nhưng nam nữ ở đây giao du, tất nhiên vẫn lấy hấp dẫn làm tiền đề .

Tô Cẩm đang định cự tuyệt, thì đúng lúc này, quản lí khách sạn đi qua chỗ bọn họ. Vị nam khách kia lanh mắt gọi anh ta lại, đi tới bên người anh ta, chỉ vào Tô Cẩm nói nhỏ vài câu. Vị quản lí kia lập tức hiểu ngay, nở nụ cười đi đến trước mặt Tô Cẩm nói:“Vị tiên sinh này muốn mời cô làm bạn gái anh ta, công việc của cô tôi sẽ cho người khác thay thế.”

Tô Cẩm nhíu mày, gật gật đầu, xuất hiện dưới thân phận này, cô không có đường từ chối. Cô quay đầu nhìn lướt qua Lãnh Mặc Phàm, nhưng thấy sắc mặt anh âm trầm, đang uống rượu rầu rĩ không vui.

Eva đã gặp qua Tô Cẩm, cũng biết được Tô Cẩm là nữ vệ sĩ, nhưng nhìn người cô ta hấp dẫn như vậy, trong lòng cô không khỏi sinh ra ý đố kị. Cô phát hiện, ánh mắt Lãnh Mặc Phàm nhìn cô, còn không nhiều bằng nhìn Tô Cẩm, điều này khiến cô càng thêm không vui.

Mười phút sau, Tô Cẩm thay một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ đi ra, váy tung bay xẻ tà tới bắp đùi, vạt áo trước ngực trễ thấp xuống, bộ ngực hoàn mỹ hết sức mê người, hai cánh tay thon dài đeo bao tay dệt kim đỏ tới cổ tay, tóc vén lên cao quý. Cô giống như nữ thần phương Đông, thần bí, tao nhã, gợi cảm. Cô vừa xuất hiện, Andrew liền kinh diễm. Mà Lãnh Mặc Phàm cách đó không xa, cặp mắt đen cũng sáng lên. Anh rất hối hận vì sao không trực tiếp mang cô theo?

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Andrew không thể chờ đợi mà muốn gần gũi. Hắn đi đến trước mặt Tô Cẩm, dang cánh tay ôm thắt lưng cô, nâng thân thể cô lên, hôn xuống đôi môi đỏ của cô, rồi nói nhỏ bên tai: “Không cần tôi nói cho em biết em đẹp như thế nào, toàn bộ đàn ông trong phòng đều đang nhìn em.”

Tô Cẩm nhếch môi cười, cô không chán ghét gần gũi với người đàn ông này. Đầu tiên, mặt mũi của hắn rất tuấn tú, đúng mẫu người cô thích. Cô còn có một mục đích, nếu thân phận bị phát hiện, ít nhất có thể dùng ánh mắt hấp dẫn của cô truy hỏi người đàn ông này.

Ngay khi Tô Cẩm nở nụ cười quyến rũ trong lúc thì thầm với Andrew, thì cảm nhận được một ánh mắt giết người từ phía trước phóng tới. Cô hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Mặc Phàm, Tô Cẩm thấy buồn cười, anh ta ghen cái gì chứ?

Andrew sao có thể dễ thỏa mãn như vậy? Hắn ôm cả thắt lưng cô tới chỗ ban công không người. Tô Cẩm nhìn thấu mục đích của hắn, nhưng mà trước mắt cô không thể đắc tội hắn, cũng không thể cự tuyệt hắn. Bằng không, nếu như bị điều tra, thân phận của cô sẽ bị phát hiện.

Đi vào ban công, buông ly rượu xuống, đôi mắt của Andrew dường như dính trên mặt cô, say mê chìm đắm. Hắn ôm gáy Tồ Cấm rồi hôn cô. Tô Cẩm không cự tuyệt, cô cảm nhận được tay hắn đang di chuyển trên thân thể mình, chỉ nhắm mắt cố nhịn.

Lúc này tại đại sảnh bữa tiệc, một ánh mắt cuồng nộ trừng mắt nhìn, Lãnh Mặc Phàm nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau, cặp mắt hung ác như muốn giết người. Anh ta đẩy Eva ra, nghiêm mặt đi tới ban công, Andrew thấy có người đến, chưa thỏa mãn buông Tô Cẩm ra, mời cô ra chỗ sô pha bên cạnh uống rượu. Tô Cẩm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Eva đẩy Lãnh Mặc Phàm dựa vào tượng, thân thể quấn lại như rắn, cũng trình diễn tiết mục kích tình. Lãnh Mặc Phàm không hề cự tuyệt, hôn một hồi, anh chỉnh lại âu phục, dùng giọng trầm thấp nói với Eva: “Chúng ta vào phòng.”

Lãnh Mặc Phàm chắc chắn Tô Cẩm nghe được những lời này, mới kéo Eva đi tới thang máy. Tô Cẩm đương nhiên nghe được, đồng thời đứng dậy lấy cớ đi tolet để theo đuôi hai bọn họ. Nhiệm vụ lần này của cô là bảo vệ Lãnh Mặc Phàm, cho nên, anh tuyệt đối không thể tách rời tầm mắt của cô.

Thang máy đi lên, trong phòng tầng 53, toàn thân Eva mềm nhũn, hưng phấn. Cô hận mình không thể có được người đàn ông cực phẩm như Lãnh Mặc Phàm. Khi cô bị đẩy vào phòng, Lãnh Mặc Phàm dặn cô đi tắm rửa, Eva không chút nghĩ ngợi làm theo. Lãnh Mặc Phàm lật tay đóng cửa lại, dựa lưng vào hành lang, nhìn Tô Cẩm đuổi tới, lạnh lùng nói: “Ai cho cô lên đây?”

“Tôi muốn bảo vệ an toàn cho anh.” Tô Cẩm bình tĩnh trả lời.

Lãnh Mặc Phàm hừ nhẹ một tiếng: “Ở trong ngực người đàn ông khác nịnh nọt, cô làm sao bảo vệ tôi?”

Tô Cẩm đột nhiên nhếch môi nở nụ cười: “Xin anh ghen cũng chọn đúng thời điểm đi.”

Lãnh Mặc Phàm tức giận, bước tới ép cô vào tường, lý trí hoàn toàn biến mất, gầm nhẹ: “Đúng, tôi ghen, tôi tức giận, tôi không thích đàn ông khác chạm vào em, tôi giận em…cười với bọn họ sáng lạng như vậy, nhìn xinh đẹp như vậy......” Nói xong, anh lại thấy hối hận, vì sao anh phải tiết lộ toàn bộ tâm tư của mình cho cô xem chứ?

Tô Cẩm hơi sửng sốt, môi đỏ mọng nhếch lên đường cong mê người, trong con ngươi hình như có chút đắc ý. Lãnh Mặc Phàm nhìn đến ngây ngốc, cúi người chặn môi cô mà không hề quan tâm nơi này là hành lang hay là chỗ nào. Đúng lúc này, một người phục vụ đi qua, Lãnh Mặc Phàm lập tức gọi hắn lại, bảo hắn mở gian phòng cách vách ra. Anh kéo Tô Cẩm vào, ở trong phòng tiếp tục bá đạo độc chiếm. Tô Cẩm bắt đầu đáp lại anh nhiệt tình, cũng không biết tại sao, nụ hôn của anh có thể dễ dàng kích thích cô, giống như hai thân thể đã quá quen thuộc.

Trong căn phòng bên cạnh, Eva trần truồng đi ra khỏi phòng tắm, nhưng mà, đối mặt cô chỉ là một phòng trống, không còn bóng dáng của Lãnh Mặc Phàm? Cô thất vọng mở to mắt, không biết mình sai ở đâu, bèn đi tới ban công hóng gió.

Nhưng mà, trên ban công bên cạnh ban công cô đang đứng, đang diễn ra tiết mục H nóng bỏng. Đêm nay Lãnh Mặc Phàm giống như dã thú điên cuồng nổi giận, đòi hỏi vô độ (quá chừng).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.