Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 37: Chương 37: Mưa gió tiệc rượu 1




“Bùm…” một phát, tiếng súng bị tiếng sóng biển mãnh liệt lấn át. Trên mui thuyền, Lục Thiểu Đình ôm ngực (chỗ trái tim), sắc mặt trắng bệch, anh cố gắng giãy dụa thoát khỏi đám vệ sĩ, loạng choạng bước tới chỗ lan can rồi nghiêng người rơi xuống biển, bị nước biển cuốn đi.

Sử tiên sinh thổi họng súng, cười lạnh: “Người dám chống đối với ta, chỉ có chết.”

“Lục Thiểu Đình này thật không biết tốt xấu, không có việc gì dám quản chuyện của ông chủ.”

Nếp nhăn đầy hai bên khóe mắt Sử tiên sinh, trong mắt lóe lên tia ngoan độc: “Còn hai người nữa cần giải quyết.”

“Ông chủ muốn nói nữ sát thủ đó và tổ chức sau lưng cô ta sao?”

Sử tiên sinh im lặng không đáp nhưng trong mắt hiện lên sự độc ác. Người dám cản đường tiền tài của hắn, hắn sẽ giải quyết hết từng người một.

Nửa giờ sau, trên mặt biển yên tĩnh, vài con thuyền đánh cá ra khơi, bắt đầu thả lưới bắt cá. Một ngư dân vừa ném lưới xuống thì thấy trong nước biển có một bóng người màu đen đang nổi phập phềnh. Hắn hoảng sợ, vội vàng đeo mắt kính rồi than một tiếng: “Chỗ đó…chỗ đó có người, mau qua nhìn xem.”

Ba ngư dân nhảy khỏi thuyền, kéo người đàn ông đang trôi nổi lên thuyền đánh cá của họ. Một lão ngư dân đi tới bắt mạch cho anh ta, sờ xuống ngực rồi thở phào nhẹ nhõm: “Còn sống.”

“Anh ta đúng là mạng lớn! Không biết đã trôi trên biển bao lâu mà vẫn còn sống sót.”

“Anh ta Không phải mạng lớn mà là đặc biệt hơn người thường. Anh ta bị thương, người bình thường thì chỗ đó là quả tim, còn quả tim của anh ta thì lệch 2cm, nên mới bảo vệ được tính mạng.”

“Nhìn anh ta hình như là quân nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện làm tri giác của Lục Thiểu Đình bắt đầu khôi phục. Anh ta từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là ánh sáng chói chang và một số gương mặt đen úa. Anh hiểu được mình vẫn còn sống, nghĩ vậy ý chí và sức lực hoàn toàn buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.

Nước Mỹ, Washington Colombia. Đường phố vừa mới lên đèn, cửa hàng hoàng kim tượng trưng cho quốc gia phát triển này. Những tòa cao ốc mọc san sát, vô số đèn chiếu sáng cả bầu trời đêm, đẹp không sao tả xiết.

Trong phòng tổng thổng của khách sạn bảy sao, trên ghế sopha rộng lớn, Lãnh Mặc Phàm ngồi nghe trợ lý nói chi tiết về tiệc rượu lần này gồm các cửa ra tầng trệt, tất cả lối thoát hiểm để chạy trốn và phân bố nhân viên ở các nơi.

Trước cửa sổ sát đất, một dáng người cao gầy đứng khoanh tay nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tô Cẩm mặc áo sơmi đen, quần dài tây, trang điểm kiểu nữ vệ sĩ, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa. Nếu nhìn nghiêng một bên, ngũ quan của cô vô cùng hoàn mỹ, từng nét rõ ràng. Cánh mũi cao đầy đặn, chóp mũi hơi nhọn vểnh lên thành hình cung tuyệt đẹp, vừa vặn tạo với môi của cô thành đường vòng cung hấp dẫn.

Nam trợ lý vừa nói xong thì điện thoại của anh ta vang lên. Anh ta đưa tay ra nhận, chào hỏi vài câu rồi ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm: “Lãnh tổng, tiểu thư Eva cũng ở khách sạn này. Cô ấy muốn đến chào hỏi ông.”

Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Phàm hơi liếc về phía cửa sổ, nhìn người ở đó không nhúc nhích. Anh nhướn mày nở nụ cười: “Cho cô ấy tới đây.”

Nam trợ lý lập tức kết thúc cuộc gọi với đầu kia rồi thu thập tài liệu trên bàn: “Người chúng ta sắp xếp trong tiệc rượu lần này, tin tưởng sẽ bảo đảm an toàn. Tô tiểu thư sẽ lấy thân phân nữ phục vụ bảo vệ bên cạnh chủ tịch, giấy chứng nhận đã lo liệu ổn thỏa.”

Đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, nam trợ lý lập tức tiến lên nhìn rồi nói: “Tiểu thư Eva đến.” Nói xong anh ta đưa tay mở cửa. Bên ngoài cửa có một người phụ nữ cao gầy mặc váy đen ưu nhã bước vào, tóc dài xoăn vàng, da thịt trắng mịn, đôi mắt xanh mê người giống như đại dương xanh bao la, tản ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người. Cô vui vẻ bắt tay với nam trợ lý, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi trên ghế sopha.

“Hi, Hall tiên sinh chắc hẳn đã biết tên của tôi.” Khắp người Eva tản ra phong tình của phái nữ, đi tới ngồi xuống cạnh anh. Xưa nay cô luôn tin tưởng vào chính mình, cô tin dựa vào sức quyến rũ của mình thì không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Mà cô cũng phát hiện, người đàn ông châu Á trước mặt này, thân hình to lớn của anh ta phát ra sức quyến rũ mê người, làm thân thể cô nhộn nhạo không yên. Anh ta nhất định là người đàn ông phương Đông suất sắc nhất cô từng gặp.

Lãnh Mặc Phàm lên tiếng khen ngợi: “Cô bên ngoài quyễn rũ hơn trong hình.”

Eva vui vẻ cười rộ lên, cầm hai ly rượu trên bàn lên rồi nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, sau này mong Hall tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.”

Lãnh Mặc Phàm nhận lấy uống một ngụm, ánh mắt quét qua Eva cố ý cúi người xuống, bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết đập vào mắt anh. Eva uống rượu, nhìn anh bằng ánh mắt mê ly, dán chặt thân thể lên ngực anh, giọng khàn khàn: “Sớm nghe đại danh của Hall tiên sinh từ lâu, không ngờ hôm nay mới được nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền.”

Nam trợ lý đứng bên cạnh thức thời đẩy cửa rời đi, mà Tô Cẩm đứng ở cửa sổ cũng đảo mắt sắc lạnh nhìn đôi nam nữ bắt đầu ve vãn trên sopha, đi về phía cửa.

“Em đứng lại.” Giọng nói trầm thấp ra lệnh vang lên.

Tô Cẩm dừng bước, quay đầu hỏi bằng tiếng Trung: “Còn việc gì sao?”

“Tôi cho phép em đi rồi sao?” Đôi mắt đen của Lãnh Mặc Phàm thâm trầm khó lường như đang suy ngẫm.

“Tôi chỉ không muốn quấy rầy anh.” Tô Cẩm nhướng mày thản nhiên, không biết phải làm sao.

Lãnh Mặc Phàm nhìn Eva trong ngực đang nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh nhéo nhẹ vào chiếc cằm xinh xắn của cô, kế tiếp hôn lên môi cô: “Cô về phòng trước đi, đêm mai gặp.”

Eva kinh ngạc, trong lòng có chút thất vọng bởi nghĩ anh sẽ lưu cô lại qua đêm. Cô nở nụ cười, lễ phép nói: “Đêm mai gặp.” Nói xong đứng dậy, đi ngang qua liếc mắt nhìn Tô Cẩm, cô cảm thấy kinh ngạc vì diện mạo của Tô Cẩm. Người phụ nữ phương Đông này quá đẹp, trong lòng cô hơi ghen tỵ. Cô là người thông minh, dường như đoán được Lãnh Mặc Phàm đuổi mình đi có liên quan tới cô ta.

“Lại đây.” Lãnh Mặc Phàm ngồi trên sopha thấp giọng ra lệnh.

Tô Cẩm đành phải quay lại ghế sô pha, nhưng chỉ đứng nhìn anh. Chợt cánh tay bị người ta dùng sức kéo xuống, cả người cô ngã vào lòng anh. Cô muốn dãy dụa nhưng bị anh cương quyết đè lại: “Hình như em tức giận.”

“Tôi làm gì phải tức giận.” Tô Cẩm nghển cổ hỏi lại.

“Thật ư?” Lãnh Mặc Phàm thích thú nhìn gương mặt ghen tuông không rõ của cô, cúi đầu hôn mạnh đôi môi quật cường kia, dùng sức tách môi ra. Tô Cẩm ngậm chặt khớp hàm không cho anh thực hiện được, cô cũng không biết vì sao mình lại có tư tưởng đối nghịch với anh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.