“ choang” ly rượu theo tay hắn rơi xuống chạm vào nền nhà tạo nên tiếng chói tai. Ly thủy tinh vỡ vụn , mảnh vỡ rơi vương vãi khắp nơi. Thứ nước đỏ thẫm như màu máu đỏ thẫm óng ánh nổi bật trên nền đá thạch anh trắng. Tiếng động làm những người có mặt trong phòng không khỏi giật mình một phen, trong đó không ngoại trừ cả cô, theo bản năng cô lùi lại đằng sau vài bước tránh, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn tiến một bước cô lại lùi sau một bước. Nhận ra ý đồ của cô hắn không nhanh không chậm tiến lên hai bước dễ dàng túm chặt lấy cổ tay cô siết chặt. Khuôn mặt hắn đen lại ngày càng âm u, dưới ánh mắt không thể giấu được nộ khí. Cổ tay bị bóp chặt cô dường như nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn. Tiếng kêu của cô như một gáo nước lạnh dội vào người hắn làm hắn tỉnh táo nới lỏng lực ở bàn tay nhưng vẫn nắm chặt không buông- Ra ngoài tiếp khách với tôi
-Nhưng... lời hắn vừa vang lên trong đầu cô đã xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng. Cô bị động cứ thế để hắn kéo đi bỗng hắn dừng lại đột ngột cô không để ý mà đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc. Mùi bạc hà quen thuộc xông thẳng vào mũi khiến mắt cô xuất hiện một tầng hơi nước. Vừa ngẩng lên cô đã bắt gặp ngay ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào mặt mình, chân tay cô không khỏi luống cuống đẩy hắn ra xa. Từ vừa nãy đến giờ hắn bị màn trước mắt làm cho chấn động không phòng bị mà bị cô đẩy ra.
-Cô khóc...
- Đi thôi . hắn chưa kịp nói hết lời thì cô đã lên tiếng chặn đứng rồi tiêu sái một mình bước về phía trước. Cô thừa nhận mình đang lẩn tránh ánh mắt dò xét của hắn, không muốn hắn nhìn thấu tâm tư của mình. Có thể do đi giày cao gót chưa quen nên bộ dạng xiên vẹo mắc cười. Nếu không phải chỗ đông người chắc cô vứt quách nó đi. Bỗng đâu một vòng tay cứng rắn như kìm sắt kẹp chặt lấy eo thon gọn của cô . Hơi thở nóng bỏng còn thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt phả vào gáy ngứa ngáy
- Phối hợp với tôi
Cô dãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay đang dừng ở eo mình nhưng cô càng giãy dụa bàn tay càng thêm siết chặt, cô bất mãn chỉ biết nuốt cục tức xuống bụng mặc cho hắn lôi đi
- Trần thiếu, xin chúc mừng. Người ta nói huynh trưởng như cha quả không sai
- Ngại quá . Khánh Anh tôi làm sao dám nhận. Phó tổng, Phó phu nhân tôi thay mặt mẹ tôi cảm ơn hai vị
-Xin hỏi vị này là? Bà phu nhân người đeo đầy vàng nhìn thấy cô như thấy phát hiện lớn .Ai cũng biết vị soái ca trước mặt được cả thế giới công nhận là nam thần cấm dục sao tự dưng bên cạnh lại xuất hiện một người phụ nữ. Liền nắm bắt cơ hội mà lên tiếng. Hắn cười như không
-Thất lễ. Xin giới thiệu với hai vị đây là hôn thê vợ sắp cưới của tôi. “ vị hôn thê”, “vợ chưa cưới” tim cô nổ “oành” một tiếng lớn. Nhưng nhớ ra hắn nói muốn cô phối hợp cùng tâm trạng liền trùng xuống.Thì ra là đóng kịch.Cô khẽ cười rồi gật đầu thay cho lời chào
- Vậy sao. Hai người thật đẹp đôi vậy mà vợ chồng tôi đang có ý định giới thiệu tiểu nữ nhà mình cho cậu. Tuy ngoài mặt tươi cười như không có chuyện gì nhưng trong lòng họ đang tiếc đứt ruột để tuột mất con cá vàng này biết bao giờ mới có con cá như thế này.
- Trần tổng, chúc mừng. Hết người này rồi lại đến người khác nhưng hắn vẫn lạnh tanh không có cảm xúc dường như đã quen thuộc với việc này. Cô thì không thấy hứng thú chỉ như con robot được lập trình sẵn chỉ cười rồi gật đầu đáp lại. Đối với những việc như thế này cô hoàn toàn không có hứng thú nhất là với những kẻ suốt ngày chỉ biết khua môi múa mép nịnh nọt. Thương trường là vậy, cô cũng biết bằng mặt không bằng lòng, kẻ dưới nịnh kẻ trên làm người ta không khỏi cảm thấy dối trá ,chán ghét , cả cô cũng không ngoại lệ.Trong khi đó khuôn mặt hắn không lấy nổi một tí cảm xúc nào, lúc nào cũng âm trầm khó đoán không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
-Chân cô làm sao vậy ? Có cần tôi gọi người đổi giày khác cho cô?
-Không sao đâu. Chỉ là tôi không quen đi giày cao gót nên có chút không thoải mái. Giờ cô mới để ý những người kia đã biến mất từ lúc nào ở lối cửa chính chỉ còn mình cô và hắn khiến cô cảm thấy ngột ngạt đến hít thở cũng không dám thở mạnh.
-Mấy năm qua một mình cô sống bên Hàn cuộc sống ổn chứ?
- Cũng khá ổn.
Hắn hỏi thăm cô sao? Cô ngớ người một lúc, không lường trước hắn sẽ hỏi loại câu hỏi này nên cô chỉ biết cười trừ rồi trả lời lấy lệ. Tưởng vấn đề này chỉ dừng lại ở đây không ngờ hắn vẫn tiếp tục.
- Tại sao ngày đấy lại không cho tôi với mọi người biết? Lần này nụ cười trên môi cô cứng ngắc, tim như bị dao đâm đau nhói đến nỗi thở cũng cảm thấy đau đớn. Hắn không nhận ra giọng nói của mình đang run lên. Không phủ nhận cảm giác mong đợi trong lòng nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng. Không có tiếng trả lời.Cả không gian chìm vào tĩnh mặc, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người họ. Tuy ở gần nhau nhưng không ai nói với nhau một lời nào, chỉ im lặng dường như họ đang bận đuổi theo suy nghĩ của riêng mình. Về khoảng thời gian tươi đẹp nào đó. Nhìn từ cửa sát đất trong phòng có thể thấy trời đã về xế chiều,những tia nắng cuối cùng cũng dần tắt nhường chỗ cho màn đêm đang buông xuống.Trong gió đã có chút se se lạnh của đầu đông.Tiếng nhạc vang lên phá vỡ đi sự im lặng giữa hai người.
- Đến giờ rồi đi vào thôi.
- ừ. Cô gật đầu rồi theo hắn bước vào trong.Hai người bước vào thì căn phòng rộng hơn chục mét vuông đã chật kín người. Có thể thấy ở trong này toàn những người có máu mặt trong giới kinh doanh, không thì diễn viên, ca sĩ nổi tiếng khiến cô cũng được mở rộng tầm mắt. Mà cũng phải thôi mấy năm qua tập đoàn Trần thị ngày càng lớn mạnh nắm trong tay huyết mạch của nền kinh tế thế giới, chỉ cần tập đoàn này sổ mũi cũng đã khiến nền kinh tế thế giới một phen chấn động. Cô còn nghe nói hắn là một trong năm doanh nhân trẻ tuổi tài giỏi nhất thế giới, chỉ trong vòng ba năm đã biết làm cho Trần thị đứng trên bờ vực phá sản phát triển được như ngày hôm nay.Mọi người được mời hôm này cũng được coi như vài phần vinh dự. Không ai bảo và ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sân khấu.
- Ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng. Lời cha xứ vừa kết thúc Thiên Vũ không trần trừ mà bế bổng cô dâu của mình lên xoay vòng trên không trung dưới sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người. Trên mặt hai người không giấu nổi niềm hạnh phúc nơi đáy mắt.Tiếng vỗ tay vang lên át đi cả tiếng nhạc trong phòng, mọi người cũng thầm chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Nhìn hai người họ thật hạnh phúc thật khiến cô không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ cùng với ngưỡng mộ. Tình yêu của hai người họ sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng cuối cùng họ vẫn trở lại bên nhau. Nhìn họ hạnh phúc rồi cô lại tự dưng nhớ tới bản thân của mình cô không khỏi cười chua sót. Cô vừa định thần lại thì đã thấy hắn dẫn mình vào một dãy hành lang vắng người, để ý mới thấy nó dẫn thẳng đến phía sau sân khấu. Vừa nhìn thấy hai bóng người bước vào hai kẻ vừa mới còn tình chàng ý thiếp đã ghé tai nhau thì thầm to nhỏ đầy đen tối. Vừa tới nơi cô đã bị bóng dáng mềm mại ôm chật cứng đến nỗi không cử động được, thì ra là Di Linh. Cô nhớ kể từ lúc tới đây cô vẫn không kịp nói gì với nhỏ đã kéo đi đến cả một câu hỏi tử tế cũng không. Hai người không ai nói gì chỉ trực tiếp ôm lấy nhau mặc kệ lệ rơi đầy mặt. Hai người đàn ông bên cạnh cũng chỉ biết nhìn nhau không ai lên tiếng.
- Chủ tịch. Hắn gật đầu với phục vụ rồi đưa mắt sang phía Thiên Vũ, như hiểu ý cậu bước theo chân hắn ra ngoài. Cô ngước theo đến cả khi bóng hắn khuất sau cánh cửa vẫn không có ý định rút về.
- Người ta đi rồi. Cô như kẻ bị bắt gian , khuôn mặt đỏ bừng đến cả lên tiếng phủ nhận cũng bị nuốt ngược vào trong. Nhỏ thấy vậy liền bật cười vui vẻ, không muốn làm khó cô nữa nên liền nén cười chuyển sang đề tài khác.
- Đi ăn với tao đi chắc mày cũng đói rồi. Nhắc tới đi ăn giờ cô mới để ý cô đói đến nỗi bụng sắp dán chặt vào lưng rồi, từ sáng đến giờ chạy theo hắn khắp nơi trong bụng không nổi một hạt cơm chỉ toàn là rượu vang.
Thiên Vũ đã trở lại cô cố mở to mắt cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng mất mát. Đến cả khi một bàn phủ kín thức ăn trước mặt nhưng cô cũng không có tâm tình để ăn.
-Thiên Vũ, anh xem xem món này rất ngon.
Nhìn hai người họ vui vẻ ăn ngon miệng nhưng cô không buồn động đũa. Chỉ tùy tiện lấy đũa gắp miếng rau xào bỏ vào miệng nhai cho có lệ. Bọn họ chỉ ăn qua loa vài miếng liền đứng dậy nói là phải đi tiếp khách, bàn ăn rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình cô. Cô đứng dậy đẩy ghế bước về phía cửa sổ sát đất trong phòng. Đứng ở cửa sổ cô vẫn nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng cười nói, tiếng ly cốc chạm nhau truyền từ phòng bên cạnh. Nhưng cô không để tâm trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của hắn... “cạch” tiếng mở cửa sau lưng vang lên cô bất giác quay lại nhưng lại quay trở lại.
- Cô Hoàng , thiếu phu nhân bảo tôi mang nước cam cho cô. Nhận ly nước cam từ tay người giúp việc cô không đề phòng mà đưa lên miệng uống. Đưa chiếc ly trống rỗng cho người phục vụ cô định quay đầu bỏ đi thì người giúp việc lại lên tiếng.
-Còn nữa cô Hoàng chắc cô đã mệt Thiếu phu nhân đã chuẩn bị phòng cho cô nghỉ ngơi. Mời theo tôi. Cô không nói gì chỉ bước đi theo người phục vụ nhưng chưa được mấy bước một trận choáng váng ập tới trước mắt trở nên tối đen khiến cô không thể đứng vững cũng may có cô phục vụ đỡ kịp.
-Cô Hoàng cô sao vậy? Nhìn cô ta sợ hãi đến nỗi mặt mũi xanh lét cô xua tay, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại rồi nhờ cô ta dìu lên phòng.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong căn phòng tổng thống xa hoa như bị cách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối chỉ còn lại ánh sáng hiếm hoi hắt lại từ màn hình máy tính đặt ở dưới phòng. Trên màn hình máy tính là hình ảnh được cắt từ máy quay giám sát của khách sạn là hình ảnh cô uống ly nước từ tay người giúp việc. Người đàn ông trong bóng tối tay nhẹ đung đưa ly rượu làm cho thứ nước đỏ thẫm không khỏi sóng sánh, ánh mắt hắn bỗng lóe lên một tia chết chóc, nụ cười trầm thấp vang vọng cả căn phòng. Hắn đưa tay gấp máy tính, thứ ánh sáng cuối cùng trong phòng biến mất cảm căn phòng rộng lớn chìm trong bóng tối.