Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 26: Chương 26: Chương 10.1




Edit : Sóc Là Ta

Buổi trưa, chuông cửa nhà Lâm Đại Dung vang lên, cô thả chuột đứng dậy mở cửa, máy tính vẫn còn giữ những số liệu, trên màn hình còn thể hiện tất cả những thông tin có liên quan đến tính chất phức tạp về bệnh tim.

Sau khi cửa được mở ra, cô nhìn thấy Tào Đông Minh có chút giật mình nhưng cô cũng rất nhanh chóng giữ bình tĩnh, sau đó mời anh vào nhà. Trước đó, Tào Đông Minh đến cửa hàng bán hoa của mẹ cô chào hỏi và được mẹ cô cho biết cô đang ở nhà nên anh một mình tìm tới đây.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mẹ cô và anh như đang đứng trên cùng trận tuyến.

“Tặng em.” Tào Đông Minh đưa bó hoa cho cô.

Bởi vì hiện giờ Lâm Đại Dung chỉ chăm chú nhìn anh từ trên xuống dưới, quên nhìn trong tay anh là một đóa hoa hồng vàng. Cô cũng nhận lấy nhưng không biết nên làm sao với bó hoa này vì trước giờ nào có ai tặng hoa mà chỉ tặng một đóa, hơn nữa còn là hoa hồng vàng.

“Hoa này không phải là bó hoa anh thuận tiện lấy từ trong cửa hàng chứ?” Lâm Đại Dung nói đùa thử khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, hoa hồng vàng có nghĩa là...

“Là chính anh mua, dì Lâm đã bán cho anh với giá gấp đôi.” Tào Đông Minh nói.

“Vậy hôm nay anh đến đây chỉ muốn tặng cho em hoa này thôi sao?” Lâm Đại Dung lấy đế cắm hoa dùng vào trong bình nhưng khi cắm đóa hoa hồng vào bình thì có vẻ hoàn toàn không hợp.

“Ngày mai anh sẽ trở về nhà, có lẽ sau tết sang năm anh mới quay trở lại đây.” Tào Đông Minh nhìn kỹ từng động thái biến hoá trên khuôn mặt cô, bình thản tự thuật quyết định của anh.

Ánh mắt Lâm Đại Dung tối sầm xuống, vậy ra hôm nay anh đến đây là muốn trả lời cho cô một đáp án. Anh tặng hoa hồng vàng cho cô là muốn nói xin lỗi cô và cũng muốn nói rõ cách giải quyết của anh là anh nhất định phải đi, cũng chính là muốn cô tuyệt vọng rồi.

Cô vẫn sớm biết là như vậy cho nên nói lúc trước cô thà rằng mình chưa từng rung động.

“Vậy rất tốt, cảm ơn anh đã đến đây chào tạm biệt.” Thật sự cho đến giờ phút này Lâm Đại Dung vẫn cảm thấy anh là một người rất diu dàng.

“Anh không phải đến đây nói tạm biệt với em.” Tào Đông Minh chỉ vào đoá hoa hồng vàng trong bình hoa kia,nói tiếp: “Anh đến đây là muốn nói cho em biết, tuy rằng anh quyết định phải trở về nhà nhưng anh chỉ có một chút áy náy với em mà thôi.”

Lâm Đại Dung cũng gật đầu nói: “Thực ra anh cũng không cần phải cảm thấy áy náy với em vì anh chẳng làm gì có lỗi cả.”

“Không, anh có lỗi với em.” Tào Đông Minh nói: “Anh chỉ đem ý nghĩ của mình áp đặt lên em nhưng không có bình tĩnh suy nghĩ lại rằng chính mình có được em tin cậy hay không? Anh có bản lãnh gì, tài năng gì khiến cho em tin cậy giao phó cả cuộc đời cho anh không? Anh không có, từ nhỏ anh luôn được ba mẹ quyết định thay mình mọi thứ, bị mọi người điều khiển như con rối. Nếu anh không có gia đình trợ giúp thì anh cũng chẳng là cái thá gì cả. Một người ngay cả khả năng tự bảo vệ mình còn không có thì làm sao có thể bảo vệ em? Vì lẽ đó, anh liều lĩnh ép buộc em đồng ý là anh không đúng, mà em không muốn đi theo anh cũng là lẽ thường, với lại anh còn chưa hết hi vọng quấy rầy cuộc sống của em cũng là do anh không đúng.”

Lâm Đại Dung chỉ lẳng lặng nghe, anh nghĩ đi đâu vậy? Anh có làm gì sai đâu, sao lại tự nói chính mình như vậy?

“Nhưng cho dù là anh không đúng, mà thực tế chỗ không đúng cũng chỉ có một mà thôi.” Tào Đông Minh không cho cô có cơ hội mở miệng, anh nói tiếp: “Đại Dung, ý của anh trước sau đều chưa từng thay đổi, anh sai chỉ vì chưa nắm thời cơ tốt. Vì vậy, anh nhất định phải quay trở về để mình có thể trở thành một người đàn ông chân chính đủ sức bảo vệ người phụ nữ của mình, sau đó mới trở về mời em quay trở về bên cạnh anh.”

Lâm Đại Dung vừa muốn há miệng nói chuyện nhưng lại bị Tào Đông Minh ngăn trở nói tiếp: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, mặc kệ mối quan hệ giữa em và Tử Uy thế nào, mọi việc đều sẽ không ảnh hưởng đến việc em nhất định phải rời khỏi nơi đây. Anh thực sự muốn tốt cho em, cho nên em tốt nhất phải đến bệnh viện để tiếp nhận trị liệu. Tuy hiện nay bệnh của em vẫn chưa đến mức nghiêm trọng nhưng bệnh này sẽ rất đáng sợ một khi nó phát tác. Vì vậy, anh nhất định sẽ quay trở về đây, cố gắng thuyết phục em mãi đến tận khi em đồng ý tin tưởng anh, đi theo anh.”

“Tại sao?” Nhìn biểu hiện của anh kiên định, Lâm Đại Dung thật sự không nghĩ ra lý do “Tại sao lại kiên trì với em như vậy? Chuyện này cũng không có lợi cho anh mà.”

Nhìn cô kích động như thế, anh còn tưởng rằng cô muốn nói gì, Tào Đông Minh sửng sốt một chút, lại rộng rãi nở nụ cười “Em hỏi thật lạ, có gì tốt hơn việc nhìn thấy sức khoẻ của em càng ngày càng tốt lên?”

“Anh làm mọi việc như thế này chỉ muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc?”

Tào Đông Minh mỉm cười “Cho là như vậy đi... Anh thật sự hi vọng em có thể đối xử tử tế với thân thể của chính mình nhưng mặt khác anh vẫn ngốc nghếch tin tưởng vào câu nói “lâu ngày mới rõ lòng người”, anh cũng chưa từng hết hy vọng.”

“Ha ha.” Lâm Đại Dung lắc đầu “Anh còn chưa hết mơ tưởng, vậy trước giờ mọi cố gắng của em xem như uổng phí?”

“Đại Dung, em sao vậy?” Anh cố gắng nói ra những lời hoa mỹ đã tập luyện từ trước ra, lại không thấy cô bị anh làm cho rung động thì cũng thôi. Ngược lại, sắc mặt cô càng ngày càng trở nên trắng xám như vậy khiến Tào Đông Minh lo lắng bước tới gần nhìn cô.

Không nghĩ tới Lâm Đại Dung lạidựa vào người anh lại đột nhiên vòng ôm cổ anh, cả người quấn quýt trên người anh.

Trong lòng Tào Đông Minh đột nhiên cảm thấy kinh sợ, anh không cho rằng đây là biểu hiện suy yếu tim mạch mà chỉ bởi vì cô muốn ôm thì ôm, cũng như tối hôm qua cô chủ động hôn anh vậy. Tào Đông Minh có chút do dự nhưng vẫn cẩn thận ôm lại cô.

Thân thể của cô trong lồng ngực anh nhẹ nhàng run rẩy, anh sợ hãi đến nỗi muốn buông tay nhưng cô lại càng ôm anh chặt hơn.

“Đại Dung?”

“Hãy ôm em.” Lâm Đại Dung chôn trong lồng ngực anh cất giọng buồn buồn.

Ôm sao? Tào Đông Minh có chút run rẩy vỗ vào lưng cô nói: “Anh đang ôm em đây.”

Cô ngẩng đầu, một giây trước khuôn mặt còn rất trắng bệch mà lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại hiện lên nét đỏ hồng vì thẹn thùng “Anh còn chưa hết mơ tưởng à? Thân thể em như vậy lại còn ôm ấp dục vọng sao?”

“Thân thể em rất hoàn mỹ.” Tào Đông Minh hơi dùng sức, trực tiếp đưa cô đặt trên ghế salông.

Anh cụng đầu mình lên trán cô, cẩn thận tỉ mỉ nhìn rõ khuôn mặt cô, nhìn vào mắt cô xem cô có chút phản cảm nào với mình hay không?

Nhưng cuối cùng anh cũng không tìm được chút dấu vết căm ghét nào về anh trên khuôn mặt cô. Ngược lại Lâm Đại Dung đan xen ngón tay mình vào tóc anh khiến anh sững sờ, sau đó cô cũng chủ động bắt đầu hôn anh một cách nồng đậm.

Nụ hôn kia mở ra trái tim của anh, khiến lòng anh như có từng đợt sóng cuồn cuộn với lượng nhiệt lưu đang ào ào chạy tới. Anh cũng nắm lấy hai tay cô, lại hôn môi cô mãnh liệt. Sau đó anh dần dần chậm rãi di chuyển qua vành tai, đầu lưỡi cũng liếm qua nơi mẫn cảm đó.

“Đại Dung.” Anh thì thầm cất giọng khàn khàn mê hoặc gọi tên cô.

Thân thể cô lúc này như bị thôi miên chợt trong lòng nổi lên từng cơn sóng gợn, lại ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ vừa ra đời “Dạ.”

Hàm răng của anh lướt qua xương quai xanh của cô, thuận theo lòng mình lại dùng miệng cắn một khuy áo mở tung ra, liếm láp nội y bao vây lấy nhũ thịt trên người cô.

“Tại sao lại đột nhiên đối xử với anh như vậy? Em cũng vốn biết rõ anh sẽ không cách nào từ chối được.” Anh ngồi quỳ một chân trên ghế salông, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô.

“Thật sao?” Lâm Đại Dung híp mắt, cô có chút sợ sệt nhưng vẫn run rẩy, từ từ cảm nhận anh khẽ gỡ bỏ khuy áo và nội y trên người mình ra.

Tào Đông Minh cũng không cam lòng yếu thế tự cởi áo sơ mi của chính mình ra. Anh không thể tiếp tục suy nghĩ những chuyện khác, kiên quyết không muốn mình lùi bước vào lúc này.

Anh đã từng gặp cô vô số lần nhưng chưa lần nào giống như bây giờ. Khuôn mặt cô đỏ hồng, tim đập rộn ràng, nửa người trên lại nằm trên người anh, vóc người cô quả thật rất khớp với anh, khớp với cơ bắp có phần thô lỗ, ẩn chứa nhẵn nhụi với lực bộc phát của anh. Khi anh lại lần nữa kéo thân thể cô sát gần mình, còn chưa đụng chạm được đến thân thể cô, toàn thân cô thậm chí ngay cả lỗ chân lông đã cảm nhận được sức mạnh nóng rực của anh.

“A...” Cô ưỡn ngực, bởi vì anh cầm đôi nhũ thịt của cô lại vò lại xoa, giống như đứa trẻ nhỏ còn đang bú sữa, cứ hút nụ hoa cô như vậy khiến trong cơ thể cô nổi lên một cảm giác run rẩy kỳ lạ, mọi thanh âm đều trở nên run rẩy không ngớt.

Tay anh cũng không an phận tiếp tục trượt xuống chiếc quần của cô, nhẹ nhàng kéo xuống quần lót của cô xuống giữa hai chân mịn màng của cô. Hai ngón tay anh cũng từ dưới thân đẩy hai cánh hoa ướt át ra, tìm kiếm miệng huyệt mẫn cảm của cô.

“Không.” Cô ôm lấy đầu anh “Đừng nhanh như vậy.”

“Nhưng ở nơi này đã ướt.” Anh tà mị lấy tay chỉ xẹt qua cánh hoa nơi huyệt đạo của cô khiến bụng dưới của cô run rẩy co rút lại “Đại Dung, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì? Anh quá ngốc không cách nào đoán được suy nghĩ lòng em.”

Hiện tại anh cũng không hiểu vì sao cô lại chủ động với mình như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.