Edit : Sóc Là Ta
“Anh cười cái gì? Tại sao lại đánh nhau với anh ta?” Lâm Đại Dung bị nụ cười thê lương của anh làm cho trái tim đau đớn.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ sớm muộn gì cô cũng sẽ chết trước mặt anh thôi. Tại sao anh lại cứ muốn dằn vặt cô hết lần này đến lần khác vậy? Tại sao anh không thể để yên cho cô triệt để hết hy vọng đây? Lâm Đại Dung bước tới còn muốn lại cho anh một cái tát nhưng nhìn thấy khuôn mặt rất thảm hại kia của anh thì lại không ra tay được “Rõ ràng em đã ngăn cản anh.” Cô chỉ có thể đổi cách khác để phát tiết thôi.
“Bởi vì em yêu anh ta như vậy mà anh ta cũng không hề có một chút quý trọng em.” Tào Đông Minh ngồi thẳng người trở lại, cũng không còn nói năng dịu dàng như trước nữa. Anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, không thể giả bộ mình là thánh nhân được, không thể giả bộ làm người tốt được nữa: không thèm khát, lại tiếp tục nhân từ với cô sao? “Anh đố kị với anh ta không được sao? Anh đố kị anh ta cũng không cần làm gì cũng có thể nắm được lòng em, anh hận đó không được sao? Hận anh ta vì mọi chuyện đã được giải quyết xong lại không quý trọng em, anh tức giận không được sao? Tức giận vì tại sao em lại lựa chọn anh ta mà lại không phải là anh?”
Anh liên tiếp nổi giận khiến Lâm Đại Dung cũng không biết nên làm thế nào cho phải nhưng khi cơn tức giận qua đi, trong ánh mắt ảm đạm Tào Đông Minh cuối cùng chỉ còn lại là nỗi tự giễu chính mình. Anh cũng không còn đố kị, không phẫn hận cũng không tức giận nữa, chỉ cúi đầu che kín vết thương, tay nắm thật chặt thành quyền, cười nói: “Anh cảm thấy chính mình thật đáng thương không được sao? Dĩ nhiên anh đáng thương vì không khắc chế được chính mình kích động, muốn chấp nhận điều kiện của anh. Nếu như khi đó anh không đánh ra cú đấm kia, anh nhất định sẽ thỏa hiệp, anh cũng thật vô dụng.”
“Tử Uy... Anh ta nói gì với anh?”
“Anh cũng không biết.” Tào Đông Minh cười cợt, hay đây là thời cơ tốt nhưng anh vẫn lựa chọn không nói với cô.
Tử Uy nói gì đều không quan trọng, quan trọng chính là lòng cô đang nghĩ về anh ta. Nếu giờ phút này anh nói ra, sợ rằng chỉ khiến cô càng thêm đau khổ mà thôi, hoặc là cô cũng sẽ không tin tưởng, sẽ chỉ khiến cô có thêm phản cảm với anh. Như vậy đó chính là kết cục anh không muốn thấy.
“Nói chung em cứ an tâm thoải mái trở về đi thôi, nếu như anh ta thật sự có để lại di chứng, về sau anh sẽ phụ trách.” Tào Đông Minh hung tàn nghĩ, tốt nhất anh ta nên có di chứng về sau, như vậy anh sẽ có thể đem Tử Uy đưa vào bệnh viện tốt nhất, sau đó lợi dụng các loại quan hệ cùng thủ đoạn từ từ dằn vặt anh ta. Cuối cùng biến anh ta thành người sống đời sống thực vật, để đời này anh ta cũng không thể nói chuyện, không thể cử động, không thể lại dùng cái miệng lừa dối kia đi gạt bất kỳ người nào nữa.
Anh để lộ ra một nụ cười rất đáng sợ, Lâm Đại Dung cho rằng anh bị điên mất rồi.
Lúc này từ phòng khám bệnh, bác sĩ vừa lúc đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ cũng sợ hết hồn tựa như có dòng khí lưu màu đen quay chung quanh giữa hai người này. Trong lòng còn có nỗi sợ hãi lại đang muốn an toàn nên bác sĩ liền đứng lại không bước gần thêm nữa.
Ông đẩy gọng kính lên, cầm phiếu xét nghiệm trong tay nói: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy não có khả năng chấn động, có điều tốt nhất sau này vẫn nên đến bệnh viện lớn kiểm tra thì hơn. Hôm nay trước hết cứ như vậy đi, cậu có thể trở về được rồi.”
Nghe xong kết quả, Tào Đông Minh đứng lên, cũng không quay đầu lại mà cứ hướng cửa phòng khám bệnh mà đi.
Trời đã tối, bên ngoài phòng khám bệnh có chút thoáng, quét đi cái nóng oi bức của mùa hè.
Tào Đông Minh hít sâu một hơi, không khí tươi mát cũng không thể tiêu trừ nội tâm tối tăm của anh. Anh nhìn lên bầu trời một chút, nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu lại loé lên một ý nghĩ, rốt cục mùa hè cũng qua đi...
Lại nói khi đó, ông nội Tào lãnh khốc vô tình cầm lấy cái ghế ném vào bọn họ, lại đem cả hai thanh niên đang khát máu quăng ra ngoài cửa, dùng hai chân đạp bọn họ ra khỏi nhà và cuối cùng là muốn chính bọn họ đến gặp bác sĩ.
Tào Đông Minh lại nghĩ hiện tại cháu trai ruột của ông vừa bị thương lại thất tình, ông đã không tới an ủi. Anh lại cứ thế làm việc từ sáng đến tối, sức cùng lực kiệt. Cả người bị thương còn chưa kịp về nhà được, quả thật lúc này anh cũng muốn chết đi cho rồi.
Ngay đang lúc anh xót thương cho thân mình, lại vang lên bên tai lanh lảnh tiếng chuông, đó là chuông xe đạp.
Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Đại Dung đạp xe đi tới bên cạnh anh, hơn nữa lại đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Mà can bản Tào Đông Minh không biết nên làm sao mới không khiế cô chán ghét. Anh chỉ có thể gật đầu chào hỏi cô xem như phải phép.
“Lên xe.” Lâm Đại Dung nói: “Em đưa anh về.”
Ồ? Tào Đông Minh không hiểu Lâm Đại Dung đang nghĩ gì nữa, có điều nhìn dáng dấp của cô thực sự rất nghiêm túc. Anh không thể ngăn được những suy nghĩ trong lòng mình lúc này, vô số câu hỏi như “Làm sao bây giờ” “Tại sao” liên tục vòng tới vòng lui trong đầu anh. Cuối cùng anh chỉ có thể đưa ra một kết luận, Lâm Đại Dung vốn là người rất ôn nhu, bất kể nói thế nào anh lại là chính là người đàn ông bị người mình yêu đả thương, cho nên cô chỉ xuất phát từ lòng thương hại, nhìn anh đáng thương như thế cô chỉ đang thông cảm cho anh mà thôi.
“Không cần, anh có thể tự trở về.” Anh vỗ vào chân mình nói “Ở đây cũng không thành vấn đề.”
Lâm Đại Dung đạp xe chậm lại đến trước mặt anh ngăn trở đường đi của anh. Trong bóng đêm đôi mắt của cô vẫn giống như trong ký ức của anh, vẫn ôn nhu mà kiên định như vậy chỉ có bi thương, không căm ghét cũng không phẫn nộ đối với anh, vẫn là cặp mắt trong trẻo khiến anh rơi vào võng tình kia.
“Em đưa anh về.” Cô vẫnNàng kiên trì.
Tào Đông Minh chợt cảm thấy có chút choáng váng, đột nhiên cảm thấy ông trời chắc là đang muốn đùa chơi chết anh thì cam tâm.
“Được rồi, tuy rằng chiều cao và thể trọng cũng không bằng Tử Uy nhưng anh vẫn có trọng lượng hơn em. Nếu để em chở anh, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ giết chết anh.” Tào Đông Minh nhìn cô đang đặt tay lên ghi đông xe đạp, suy nghĩ nếu giờ phút này anh đặt tay mình lên tay cô thì sao nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống “Nếu như em sợ nửa đường anh té xỉu, anh cũng có thể về với em nhưng anh phải là người chở em.”
Lâm Đại Dung do dự một chút cuối cùng vẫn thỏa hiệp, điều này càng khiến cho Tào Đông Minh có chút khó tin. Cô thỏa hiệp có phải thật sự không yên lòng một mình anh trở về nên mới muốn cùng anh trở về?
Đôm khuya thanh vắng, thôn Tiểu Khê ngoại trừ thiên nhiên âm thanh tĩnh lặng, chỉ có một ít tiếng vang ví dụ như bánh xe đạp chà xát xuống mặt đường, Lâm Đại Dung ngồi ở ghế sau xe đạp nghe nghe bánh xe xoay tròn, tiếng chó sủa từ nhà hàng xóm nào đó, tiếng côn trùng rên rỉ trong đám cỏ nào đó, ...
Tay cô đặt bên hông Tào Đông Minh, sau đó nhắm mắt lại, hết thảy âm thanh đều biến mất.
Trong nháy mắt, Tào Đông Minh cảm thấy khẩn trương, bởi vì anh cảm nhận được đầu nhỏ của Lâm Đại Dung nhẹ nhàng tựa trên lưng anh. Từng điểm tiếp xúc nhỏ ấy suýt chút nữa khiến anh trực tiếp chở cô tiến vào trong ruộng.
Cô quá mệt mỏi sao? Cô sẽ không ngủ chứ? Anh có nên đánh thức cô hay không? Cô ngủ như vậy có thể bị cảm không đây? Tuy trong lòng Tào Đông Minh không ngừng đặt câu hỏi nhưng trên thực tế anh chỉ yên lặng nuốt nước miếng một cái và cũng không nói gì. Anh cứ tiếp tục lái xe, cố ý giảm tốc độ bởi vì anh rất sợ vừa lên tiếng cô sẽ tỉnh lại, như vậy thời gian tươi đẹp yên tĩnh lúc này sẽ liền kết thúc.
Anh hi vọng thời gian có thể đi chậm hơn một chút, chậm một chút nữa nhưng cuối cùng cũng không như mong muốn của anh. Cuối cùng, xe đạp vẫn phải dừng lại, mà lúc ngừng lại chính là lúc Lâm Đại Dung sẽ rời đi.
Đến nhà ông nội Tào, Lâm Đại Dung từ chỗ ngồi phía sau bước xuống, Tào Đông Minh đem xe đạp trả lại cô, lúc này cô ngẩng đầu nhìn anh, anh có chút không rõ nhưng cũng nhìn lại cô.
“Vậy anh vào nhà đây.” Tào Đông Minh vừa định nói như vậy lại bị Lâm Đại Dung mở miệng nói trước.
“Em không đi thăm Tử Uy.” Cô nói.
Tào Đông Minh bị câu nói này nên dừng lại nhưng anh cũng không ngăn cản cô, chỉ nghe Lâm Đại Dung nói với mình: “Em đến phòng bệnh vốn là đến thăm anh. Ông nội Tào đã gọi điện thoại cho em nói rằng anh sắp chết rồi.”
“A?” Cằm Tào Đông Minh cũng suýt chút nữa rơi mất.
Có điều Lâm Đại Dung cũng không để ý tới, dừng một chút, tựa hồ có chút gian nan nhưng vẫn từng chữ từng câu rõ ràng nói với anh: “Em muốn cho anh biết, vào lúc ấy em ngăn cản anh động thủ với Tử Uy cũng không phải che chở anh ta mà là bởi vì trước đây anh ta đã từng vật lộn với xã trưởng.”
Trên mặt Tào Đông Minh nhất thời xuất hiện ba vạch hắc tuyến.
“Hơn nữa anh động thủ với loại người như vậy cũng không đáng... Chính là như vậy.” Lâm Đại Dung nói xong dắt xe đạp liền muốn rời khỏi.
Làm sao Tào Đông Minh lại để yên cho cô chạy đi như vậy? Anh kéo cô lại, cũng không quản xem đầu óc mình lúc này choáng váng không phải bởi vì vết thương trên trán.
“Vậy còn em?” Anh có chút kích động nói: “Em và anh ta thì được sao?”
“Không biết.” Lâm Đại Dung nói: “Trước đây cảm thấy rất đáng giá nhưng hiện tại em cũng không biết.”
“Sao lại không biết, Đại Dung, trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Em có biết hay không, làm như vậy anh sẽ rất khó vượt qua?”
“Em không biết.” Cô nói xong nhìn vào mắt anh “Nhưng nếu như anh còn muốn nói đáp án kia, em sẽ chờ anh.” Cái gì, cô nói vậy là có ý gì? Tào Đông Minh không thích thừa nước đục thả câu, thật sự không thích.
Anh muốn đuổi theo hỏi nhưng Lâm Đại Dung không cho anh cơ hội, cô nhón chân lên thản nhiên tấn công anh khiến anh cũng không biết nên hình dung như thế nào nữa. Đột nhiên, cô hôn lên gương mặt anh một cái, chỉ là chiếc hôn nhẹ như gió thoảng nhưng cũng khiến lòng anh lâng lâng bỏ qua cơ hội truy hỏi cô, chờ khi anh phục hồi tinh thần lại thì bánh xe đã cách anh rất xa rồi.
Trời ạ, rốt cuộc cô có ý gì? Tào Đông Minh tàn nhẫn nắm tóc, dậm chân không nghĩ ra được điều gì.
Hết chương 9.