Edit: Ninô
Beta: Vân
"Đừng gãi, ngoan nào, cố gắng chịu một chút, chúng ta về nhà luôn đây!"
An Thần cau mày, cố gắng động viên Tô Thiển, không để cô gãi loạn lên.
Một tay anh lấy điện thoại ra, gọi về Ám Dạ, cử người dọn hết tất cả hoa trong trang viên đi.
Đáng chết, sao anh lại không biết cô bị dị ứng với phấn hoa cơ chứ?
Dần dần, mặt Tô Thiển ngày càng đỏ ửng, ngứa ngáy làm cô nổi điên lên: "Buông tôi ra!" Cô muốn gãi.
An Thần nhìn những mẩm đỏ trên mặt Tô Thiển nổi lên ngày càng nhiều,
lòng như lửa đốt, hét: "Giữ vững an toàn, tăng hết tốc độ có thể cho
tôi."
"Thuốc, nhanh lên, khó chịu quá!" Bình thường, trên người Tô Thiển luôn
có sẵn thuốc, lần này đã quá giờ khá dài, lâu rồi cô chưa chịu đựng cảm
giác khó chịu thế này.
Nhiễm Mạn cuống quýt lên: "Làm sao bây giờ, không có thuốc."
An Thần một tay cầm vỉ thuốc, một tay đưa tới trước miệng Tô Thiển.
Thật là khổ, Tô Thiển lại muốn nhả thuốc ra. An Thần bịt miệng cô lại: "Ngoan, nuốt xong sẽ ổn."
Tô Thiển nuốt viên thuốc xong nói: " An Thần, em rất khó chịu..."
"Anh biết, ngoan, cố chịu chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi, bảo bối
ngoan, em muốn anh đau lòng chết sao?" An Thần ôm chặt Tô Thiển trong
lòng, cả người đều run run.
Trên đường, mỗi phút lâu tựa một năm. Tô Thiển sau khi uống thuốc thì
ngủ thiếp đi. An Thần ôm cô vào lòng, vuốt ve gò má đang sưng, tự trách
bản thân đã không hết lòng hết dạ chăm sóc cô.
Vất vả lắm mới về tới trang viện, An Thần vội ôm Tô Thiển hướng bệnh viện của Ám Dạ mà đi tới.
"Nhanh, đưa toàn bộ các bác sĩ tới đây cho tôi."
Lưu Hoa cũng chạy tới, mười bác sĩ giỏi nhất tại đây cùng phân công nhau công việc, người lấy máu, người làm hóa nghiệm, người kê đơn,....
Nửa giờ sau, Lưu Hoa đi ra, lau mồ hôi trên trán.
"Thế nào rồi? Có phải rất nghiêm trọng không?" An Thần hấp tấp nắm chặt lấy tay áo Lưu Hoa.
Lưu Hoa vỗ vai anh: "Không sao, dị ứng phấn hoa phải điều trị từ từ,
nhất định phải chú ý, không phải chỉ không thể tiếp xúc với hoa tươi,
còn phải tránh xa các loại nước hoa, mỹ phẩm, thức ăn cũng không thể."