Anh chàng bên cạnh thấy cười tít cả mắt, mặc dù cô rất thân thiện nhưng lại cố ý đặt ra khoảng cách.
“Tô Thiển, tớ xin nghỉ rồi, cậu, qua chỗ khác đi, qua đi …”
Nhiễm Mạn bất mãn với anh chàng bên cạnh nên la oai oái lên, không tự chủ được. Tô Thiển của chúng ta đúng là nam châm hút phái nam.
Tô Thiển quay sang gật đầu với anh chàng một cái, lôi kéo Nhiễm Mạn nhằm hướng bệnh viện mà đi.
An Thần đang họp thì nhận được điện thoại : “Cái gì? Bệnh viện?”
“Dạ, thiếu phu nhân bị dị ứng phấn hoa, đang điều trị trong viện ạ.”
An Thần nhíu mày, đứng ngồi không yên, vừa mới nhập học được nữa ngày mà đã thế này thì cuộc sống sau này thế nào nổi!
“Biết rồi, tôi lập tức tới ngay!”
Dạ Thương rất thức thời, liền lên tiếng ngay : “Cậu chủ, về phương án cụ thể, tôi sẽ sửa lại rồi đưa cậu xem sau.”
An Thần gật đầu một cái : “Được, hôm nay cứ vậy đã, mọi người vất vả rồi!”
Anh đứng lên, Y Na lập tức giúp anh cầm đống tài liệu trên bàn, tan họp.
Bân Tử, Thánh Kiệt và An Dịch hấp ta hấp tấp chạy theo sau, phát huy tốt tinh thần bảo vệ của mình.
Trong bệnh viện, Tô Thiển đã quen nên tìm luôn bác sĩ lấy những loại thuốc thường dùng.
“Tô Thiển, em làm sao vậy?” An Thần chạy tới bệnh viện, ôm chầm lấy Tô Thiển, nhìn trái ngắm phải.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Thiển nghi ngờ nhìn An Thần : “Anh phái người theo dõi em?”
An Thần hơi sững người : “Anh cử hai người đi theo bảo vệ em, sức ảnh hưởng của sự việc hai ngày trước vẫn còn, chỉ có hai cô gái đi với nhau, không an toàn!”
Anh tùy tiện tìm một cái cớ, nhưng sự thật chỉ để bảo vệ cô.
Tô Thiển nhìn An Thần một cái, không nói gì thêm.
“Anh đưa em về Ám Dạ, bác sĩ ở đây anh không yên tâm.” An Thần nhìn chằm chằm vào số thuốc trên tay Tô Thiển, bệnh nghiêm trọng thế, sao thấy toàn loại thuốc bình thường thế này?
“Đây là thuốc cô ấy tự lấy cho mình!”
Nhiễm Mạn nói một câu, An Thần ngay lập tức đen mặt.
“Tự lấy thuốc, cô nàng này, em không coi trọng tính mạng mình sao?”
Cầm lấy bàn tay bị thương của Tô Thiển, bàn tay xinh xắn, đẹp đẽ thế mà giờ nổi đầy mẩn đỏ : “Có đau không? Có ngứa không?”
Tô Thiển rút tay về, không tự chủ vung tay lên, nói : “Không có gì đáng ngại cả, uống những loại thuốc này tốt lắm, chỉ cần không tới gần phấn hoa thôi.”