Bà Xã Ngoan Nào

Chương 57: Chương 57: Chị dâu đúng là quá mạnh mẽ.




Khóe miệng An Thần khẽ nâng lên thành nụ cười khát máu lạnh lùng: "Anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội kia đâu!"

An Thần quay đầu, nâng cao cánh tay. Tô Thiển khẽ thở dài một tiếng, thức thời kéo cánh tay anh.

Nhân viên trong công ty đều kinh ngạc, ánh mắt đều tỏ ra không hiểu nổi. Tô Thiển dắt An Thần ra khỏi tòa nhà. Vừa ra tới cửa đã bị mấy phóng viên, kí giả lao lên chặn trước mặt Tô Thiển.

An Thần tức giận, quẳng chiếc máy quay xuống đất, tạo thành một tiếng vang thanh thúy khiến đám người đang nhao nhao kia an tĩnh lại.

An Thần lẫm liệt, mắt quét bốn phía xung quanh rồi vất ra một tập danh thiếp: "Giờ phút này, tôi thông báo lại, tôi là người đứng đầu Ám Dạ."

Người đứng đầu Ám Dạ! Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng đã kích thích hàng ngàn con sóng.

Ám Dạ, thế lực bóng tối thống trị khiến cho chính phủ cũng phải kiêng kị!

Quan niệm của anh là: người không phạm ta, ta quyết không phạm người!

Cho nên, không có người nào dám tự mình gây sự với Ám Dạ.

Đưa Tô Thiển vào trong xe, phủi bụi mà đi.

Tô Thiển cúi đầu thật thấp, hoàn toàn không dám nhìn vào đôi mắt hàn băng của An Thần.

"Dạ Thương, làm cho công ty quảng cáo Thiên Diện phá sản cho tôi!"

Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng ẩn chứa hàn ý ngút trời, làm cho bầu không khí xung quanh nhất thời đông cứng.

"Không, An Thần, anh đừng làm thế, tôi với anh ấy thật sự không có gì cả..."

Tô Thiển lôi lôi kéo kéo tay áo của An Thần, kinh sợ, anh tức giận thật rồi.

"Câm miệng, em không thấy tôi đang xem sổ sách sao?"

An Thần đen mặt, chuyên chú xem quyển sách trên tay.

"Coi như tôi cầu xin anh, có được không, anh đừng làm thế, tại sao anh không chịu nghe tôi giải thích?" Tô Thiển nhức đầu, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào cường thế như vậy

An Thần cau mày, bàn tay đang gõ ngừng lại một chút, không thèm nhìn cô.

Tô Thiển hít một hơi thật sâu, tắt máy tính của anh lại, rướn người qua chỗ anh, không thèm để ý xem đằng trước có người hay không liền hôn thẳng lên môi.

An Thần đẩy cô ra theo bản năng nhưng cánh tay nhỏ của Tô Thiển lại một lần nữa sử dụng lực, gắt gao ôm lấy đầu anh, chủ động đưa đầu lưỡi tinh xảo vào thỏa thích mút.

Bân Tử ngồi phía trước mà hàm thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Chị dâu đúng là quá mạnh mẽ.

An Thần đẩy Tô Thiển ra, liếc mắt một cái: "Còn dám nhìn, tôi móc mắt cậu ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.