Một tay An Thần đẩy Tô Thiển sát vào ghế sau, khóe mắt tươi cười nói: "Em muốn rồi sao?"
Tô Thiển đỏ bừng cả mặt, gật đầu.
"Ngoan, hiện tại tôi liền cho em!" .
Cô gái nhỏ này, đã thông suốt rồi sao? Lại còn biết chủ động câu dẫn anh: "Cỡi quần giúp anh!" .
Tô Thiển mặt ửng hồng lên: "Tôi không có hứng thú làm đồ giải trí cho người khác."
An Thần ngẩn người, lười biếng nâng con ngươi lên, ra lệnh: "Ra bên ngoài đợi!."
Vèo vèo vèo —
Bân tử nhảy ra khỏi xe, chạy trốn!
An Thần cởi quần áo của Tô Thiển : "Cô gái hư hỏng!" .
"A —" . Bụng Tô Thiển căng cứng, nóng rực lên khiến cô không chịu nổi.
An Thần vận động mạnh mẽ, trong lòng bừng lên một tia mừng rỡ, cô bé này đã biết chủ động rồi : "Nói yêu anh!."
Tô Thiển nhếch miệng, chân nhẹ nhàng trên vòng hông của anh: "An Thần, em là của anh. . ." . Nhưng, không có tình yêu!
An Thần hơi sững người, trong tim tràn ngập dòng nước ấm áp, bốn chữ này thật là dễ nghe.
"Lặp lại lần nữa." .
"Em là của anh!" .
"Nghe lại lần nữa!" .
"Em là của anh!" .
An Thần khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười đẹp mê hồn: "Tiếp tục!" .
"An Thần, em là của anh, em là của anh, em là của anh, em là của anh. . ." .
Những lời này giống như khích lệ sự hưng phấn của anh, động tác phía
dưới dường như mạnh mẽ và tiến vào sâu hơn: "Đúng, em là của tôi, vĩnh
viễn chỉ là của tôi, tôi yêu em!" .
Ánh mắt của Tô Thiển không có một tia dục vọng: "Đúng, tôi là của anh,
vĩnh viễn đều là của anh , cho nên, bỏ qua cho Vạn Dạ có được không?" .
Trong nháy mắt, động tác của An Thần liền dừng lại, lười biếng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tô Thiển không nhịn được mà run sợ, ánh mắt kia, thật đáng sợ!
Nhiệt độ trên mặt An Thần hạ xuống thấp, giữ lấy cằm cô, sử dụng lực,
khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ở nơi nào trong đó, cuồng phong
đang nổi lên dữ dội!
Cô ấy chủ động câu dẫn anh, chủ động nói những lời anh thích nghe, đều
chỉ vì người đàn ông khác sao? "Tô Thiển, em có tin, tôi dùng một tay
bóp chết em không?"
Đúng, rất muốn bóp chết cô, không ngờ, cô ấy cùng anh chỉ vì muốn cứu thằng đàn ông khác ( mình cảm thấy dùng từ này ở đây là hợp nhất với tâm trạng lúc này của An Thần), trong lòng anh vừa nghĩ, có phải là tên họ Vạn kia không?
Tô Thiển cười khổ: "Tôi tin, nhưng tôi là của anh, tại sao anh cứ thích
làm khó những người đâu đâu như thế, tôi thật sự là không thích Vạn Dạ,
anh ấy chỉ là bạn của tôi. Anh làm như vậy, tôi sẽ khó làm bạn với người khác, mà sau này, cũng không còn có người nào dám làm bạn với tôi nữa.
Tôi sẽ rất lúng túng anh biết không?" .
Đây là lời nói thật!!!