Chương 396: Không phải cô ấy muốn
Lãnh Tư Thần liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, không có mở miệng, hiển nhiên là không muốn Âu Minh Hiên biết chuyện kia.
Âu Minh Hiên vừa thấy vẻ mặt cố kỵ này của anh hiển nhiên càng không đi, ngược lại càng thêm đề phòng.
Xác định Âu Minh Hiên sẽ không lảng tránh, Lãnh Tư Thần nhéo nhéo ấn đường, ngồi xuống trên sô pha đối diện, trầm mặc nửa ngày cuối cùng mới mở miệng nói: “Đêm nay…… Tôi cầu hôn với Tiểu Huân……”
“A……” Tần Mộng Oanh khẩn trương mà đợi nửa ngày, không dự đoán được Lãnh Tư Thần cư nhiên sẽ nói cái này, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Âu Minh Hiên cũng vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi lại:“Cái gì? Cầu hôn……”
Đáng chết! Nha đầu chết tiệt kia sẽ không bị ma quỷ ám mà đồng ý đó chứ? Xét theo tính cách trước đây của cô, loại chuyện này cô ấy tuyệt đối làm được a!
Ngay lúc Âu Minh Hiên gấp đến độ tim gan cồn cào, Lãnh Tư Thần tiếp tục nói: “Cô ấy cự tuyệt.”
Tần Mộng Oanh: “……”
Âu Minh Hiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được vui sướng khi người gặp họa mà cười ha ha lên, nói: “Ha ha ha ha…… Hạ Úc Huân, làm rất tốt! Nha đầu chết tiệt kia cuối cùng cũng có chút thông minh! Lãnh Tư Thần anh cũng có ngày hôm nay!”
Sớm biết rằng Âu Minh Hiên sau khi nghe xong sẽ có phản ứng này, sắc mặt Lãnh Tư Thần đen như đáy nồi, nhưng bởi vì nóng lòng muốn biết đáp án của vấn đề muốn hỏi, cố nén không có phát tác.
“Vậy…… Anh tới tìm ta là bởi vì cái gì?” Tần Mộng Oanh thử thăm dò hỏi.
Lãnh Tư Thần hít sâu một hơi, ngữ khí đau đớn, nói tiếp: “Tôi muốn biết vì cái gì, vì cái gì cô ấy lại cự tuyệt tôi, tôi muốn biết rốt cuộc làm thế nào cô ấy mới có thể tha thứ cho tôi, tôi muốn biết cô ấy rốt cuộc muốn cái gì……”
Mấy ngày này biện pháp gì đều thử qua tất cả đều vô dụng, anh thật sự đã sắp sửa tuyệt vọng, thẳng đến đêm nay, tuyệt vọng tới đỉnh điểm.
Âu Minh Hiên ôm Lạc Lạc đang xé hộp quà, dù bận vẫn ung dung mà rung chân, sâu kín hỏi: “Anh rốt cuộc cầu hôn thế nào? Khẳng định là bởi vì anh quá không thú vị rồi? Con gái mà đồng ý anh mới có quỷ!”
Lãnh Tư Thần mím môi, cũng không màng ân oán với Âu Minh Hiên, trực tiếp đem hành trình cả ngày hôm nay, bao gồm từng chi tiết nhỏ đều nói một lần.
Âu Minh Hiên nghe xong bất ngờ không thôi, liên tục tặc lưỡi nói, “Chậc, thật nhìn không ra, Lãnh Tư Thần, anh ghê gớm a! Anh có thể trước mặt nói được những lời này, cho dù con gái 15, 16 tuổi, cũng tuyệt đối chạy không được, cho dù sau khi bình tĩnh lại sẽ hối hận, nhưng lúc ấy tuyệt đối sẽ đầu óc nóng lên liền đồng ý! Theo kinh nghiệm của tôi, không một cô gái nào có thể kháng cự sự lãng mạn này! Nhưng Úc Huân cư nhiên cự tuyệt anh ngay tại chỗ…”
Âu Minh Hiên lấy một bộ người từng trải phân tích, nhưng chưa đứng đắn được vài giây đột nhiên lại cười ha hả, nói: “Ha ha ha, chỉ có thể nói rằng Úc Huân thật sự chán ghét anh, anh vẫn là nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi!”
Lãnh Tư Thần cũng không có để ý tới Âu Minh Hiên, mà nhìn về phía Tần Mộng Oanh vẫn luôn không nói chuyện, hỏi: “Bác sĩ Tần, cô thấy thế nào?”
Tần Mộng Oanh không chỉ có là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học, cùng Tiểu Huân trò chuyện tương đối nhiều, đồng thời cô lại cùng là phụ nữ, xem như là người hiểu biết Tiểu Huân nhất, cho nên anh mới tìm cô.
Tần Mộng Oanh trầm ngâm nói: “Anh làm những cái đó, con gái xác thật sẽ cảm động, nhưng , đặt trên người úc huân, căn bản không có chút tác dụng, ngược lại sẽ gia tăng áp lực cho cô ấy!”
“Vì cái gì?” Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt.
Tần Mộng Oanh thở dài nói: “Anh vừa rồi hỏi tôi, cô ấy rốt cuộc muốn cái gì, tôi có thể nói cho anh biết, những thứ anh làm đều không phải thứ cô ấy muốn.”
“Vậy cô ấy rốt cuộc muốn cái gì?” Lãnh Tư Thần dồn dập mà truy vấn.