Chương 397:Từ miệng hổ đến bụng hổ
“Anh có nghĩ tới Tiểu Huân vì cùng anh ở bên nhau phải trả giá bao nhiêu hay không?” Tần Mộng Oanh hỏi lại.
“Tôi đương nhiên biết!” Lãnh Tư Thần kích động mà nói. Anh sao có thể không biết a?
Tần Mộng Oanh lắc đầu, đáp: “Không, anh không biết! Thứ quan trọng nhất đối với một cô gái mà nói, tất cả đều có thể vứt bỏ cùng buông, thậm chí bao gồm cả tự tôn cùng danh tiết, đơn giản là cô ấy không bỏ xuống được anh, cô vì anh bị người ta mắng là kẻ thứ ba, vì anh mà chúng bạn xa lánh, vì anh mà chịu sự chán ghét của ba mẹ, bạn bè, anh em anh……”
Tần Mộng Oanh nói mỗi một chữ ánh mắt Lãnh Tư Thần liền ảm đạm thêm một phần, hai tay nắm chặt thành quyền.
Tần Mộng Oanh tiếp tục nói: “Cho nên, chẳng lẽ đến bây giờ anh còn không biết đối với cô ấy quan trọng nhất chính là cái gì sao? Là lãng mạn hư ảo?
So với những lãng mạn hư ảo đó, với Úc Huân mà nói, quan trọng nhất chính là có thể đường đường chính chính quang minh chính đại cùng anh ở bên nhau, là người nhà, là bạn bè thân thích chúc phúc! Mà không phải tiếp tục một mình tác chiến, chúng bạn xa lánh! Cô ấy đã đủ mệt mỏi……
Nếu anh cho rằng chuyện các người ở bên nhau chỉ là của hai người các người, vậy thì mười phần sai rồi, yêu nhau thì có thể, nhưng kết hôn tuyệt đối không chỉ là chuyện hai người!
Úc Huân cho dù đơn thuần, đã trải qua nhiều chuyện như vậy cũng không có khả năng lỗ mãng như trước kia.”
Lãnh Tư Thần vẻ mặt cảm tạ cùng áy náy, nói: “Đúng, bác sĩ Tần, cô nói không sai, là tôi lo lắng không chu toàn.”
Lời này của Tần Mộng Oanh, từng chữ một đều khảm vào tâm anh, quả thực khiến anh có cảm giác vén ra mây mù thấy trời xanh trong.
Đạo lý đơn giản như vậy, anh cư nhiên đến bây giờ mới hiểu, trước đây vẫn luôn lẫn lộn đầu đuôi.
“Lời của Mộng Oanh nhà ta nói đương nhiên không sai……” Âu Minh Hiên hừ một tiếng lẩm bẩm.
Tần Mộng Oanh không thèm để ý nói: “Tôi chỉ là ngoài cuộc tỉnh táo mà thôi, nếu về sau có vấn đề gì, anh cứ việc tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thể liền giúp đỡ.”
“Cám ơn.” Lãnh Tư Thần nói lời cảm ơn, sau đó đứng dậy, nói: “Hôm nay phiền cô rồi, tôi đi trước.”
“Uhm, tôi liền không tiễn.” Tần Mộng Oanh nhìn Lãnh Tư Thần rời đi, khuôn mặt nhiễm một tia ưu sắc.
Cô tuy rằng nói cho anh những điều này, nhưng không có nghĩa anh làm được, Úc Huân liền nhất định sẽ chấp nhận anh……
Úc Huân rất muốn ngay từ đầu liền tự mình nói cho anh, chỉ là, anh tuyệt đối không có khả năng tiếp thu mà thôi.
Sau khi Lãnh Tư Thần rời đi, Âu Minh Hiên vẻ mặt bất mãn mà nói lảm nhảm: “Mộng Oanh, cô làm gì muốn nói cho anh ta những điều này? Cô rốt cuộc đứng bên kia sao? Cô chính là bác sĩ, phân tích giải đáp nghi vấn cho người ta phải đúng hạn thu phí, cái gì kêu cứ việc tới tìm cô? Cô xem như là làm từ thiện à?”
Tần Mộng Oanh lười cùng anh thảo luận loại vấn đề yếu kém này, trực tiếp bế Lạc Lạc đã ngủ đi vào phòng.
Âu Minh Hiên bực mình mà ngồi ở phòng khách trong chốc lát, sau đó sắc mặt khó coi đi đến ban công gọi điện thoại.
“Nam Cung Mặc, cậu rốt cuộc có tiến triển gì hay không vậy? Bạn cậu nói như thế nào?”
“Bạn tôi nói…”
“Nói gì?”
“Hắn nói chúng ta vẫn là từ bỏ đi!”
“Cái gì? Hắn không phải bộ đội đặc chủng gì đó sao? Chút việc nhỏ này đều trị không được? Làm cái gì ăn không biết!”
“Nói nghe thật dễ dàng, chú có giỏi chú làm đi!” Nam Cung mặc bởi vì ngữ khí bất mãn của Âu Minh Hiên, nói xong liền muốn trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Âu Minh Hiên tự biết không nên đem hỏa phát lên người cậu ta, bình tĩnh lại dụ dỗ nói: “Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, cậu đừng từ bỏ a, nghĩ cách đi! Mẹ nó, Lãnh Tư Thần quá gian trá, cũng không biết ở trước mặt người nhà tôi nói cái gì, bà cụ cư nhiên đem tất cả quyền lợi của tôi đều thu hồi, còn nói tôi nếu lại không kết hôn liền không nhận đứa con trai này, tôi hiện tại căn bản là cái gì đều làm không được!”
“Chú à, chú cho rằng tôi không muốn cứu chị ấy sao? Tôi là thật sự không có cách, chú không thấy Nam Cung Lâm cùng Renault kia cũng không có cách sao? Lãnh Tư Thần đem chỗ kia canh giữ còn kín hơn cả ngục giam, chú cho rằng một con tép riu như tôi có thể làm sao bây giờ?”
“Đáng chết!”
“Chú hôm nay sao lại kích động như vậy? Chịu kích thích gì sao?”
“Lãnh Tư Thần cùng Úc Huân cầu hôn! Tuy rằng lần này là thất bại, nhưng lần sau thì nói không chừng! Lại không nắm chặt Úc Huân liền từ miệng hổ chui vào bụng hổ, moi đều moi không ra cậu hiểu hay không?”
“Ách……”
Miêu tả này…… Cư nhiên tinh chuẩn ngoài ý muốn.