Chương 382: Lấy cái gì để yêu anh?
Sau ngày đó, chung cư Cẩm Uyển mỗi ngày đều có người canh gác, mà số người lại tăng gấp đôi.
Ra khỏi cửa cũng sẽ có vệ sĩ mặc đồ thường như hình với bóng mà đi theo.
Bởi vì chuyện lần trước, Lãnh Tư Thần thậm chí còn cố ý sắp xếp vệ sĩ nữ, ngay cả WC đều không buông tha.
Hạ Úc Huân không thể chịu đựng được nữa, sẽ đem những cái đuôi chán ghét đó đánh tơi bời một trận, Tần Mộng Oanh ngay từ đầu còn khuyên cô, đến cuối cùng, hận không thể đích thân không cần hình tượng đi theo đánh mấy người đó.
Mỗi ngày bị giám sát như vậy, là người đều sẽ chịu không nổi.
Bất quá, về sau, đừng nói đánh bọn họ, Hạ Úc Huân ngay cả sức lực liếc mắt nhìn bọn họ một cái đều không có.
Cô hiện tại căn bản là một chút tự do đều không có, anh ngăn cản mọi liên hệ của cô với thế giới bên ngoài.
Cô thậm chí ngay cả tình nhân cũng không bằng, chỉ là một miếng thịt cấm trong lồng riêng của anh.
Nhưng, anh càng đối với mình như vậy, khát vọng bỏ đi của cô càng mãnh liệt.
Nhưng cô chịu tội còn chưa tính, lại làm Tần Mộng Oanh cũng bị mình liên lụy, muốn bồi cô qua những ngày tháng này.
Cho nên, mấy tháng sau, thân thể cô đã hoàn toàn khôi phục, liền không màng Tần Mộng Oanh khuyên bảo, khăng khăng muốn dọn ra ngoài ở, không muốn lại ảnh hưởng đến sinh hoạt của Tần Mộng Oanh.
Nhưng, cô ngay cả nhà còn không kịp tìm, đã bị Lãnh Tư Thần mạnh mẽ trói vào một khu biệt thự xa hoa.
“Lãnh Tư Thần, anh buông tôi ra!”
Cái loại cảm giác ghê tởm đã lâu không xuất hiện lại xuất hiện, Hạ Úc Huân liều mạng giãy giụa.
Lãnh Tư Thần phẫn nộ mà đem cô ném lên giường lớn phòng ngủ, cô mới vừa ngồi dậy, người anh liền áp qua, nghiến răng nghiến lợi mà tới gần cô, nói: “Anh sẽ vì em, báo thfu cho con của chúng ta. Tiền, xe, nhà, anh hiện tại có thể cho em mọi thứ em muốn, không bao lâu nữa, thậm chí có thể cho em một vương quốc thương mại. Hạ Úc Huân, nói cho anh biết, em còn có cái gì không hài lòng?”
Hạ Úc Huân như thú nhỏ bị nhốt, thở hồng hộc mà nhìn anh, con ngươi không có một tia cảm xúc, nói: “Tôi muốn tự do, anh có thể cho tôi sao?”
“Anh nói rất nhiều lần rồi, anh chỉ là vì bảo hộ em!” Con ngươi Lãnh Tư Thần xẹt qua một tia chột dạ.
Hạ Úc Huân cười lạnh, nói: “A, lại là vì tôi! Tôi không cần anh bảo hộ, chỉ cần tôi rời xa thật xa anh, anh liền không phải hao tổn tâm tư lớn như vậy!”
“Em mơ tưởng!” Sắc mặt Lãnh Tư Thần trong nháy mắt trắng bệch.
Cô đã sớm dự đoán anh sẽ nói như vậy, ngơ ngẩn mà đánh giá cách bài trí xa hoa của nơi này , nói: “Anh có biết lời anh nói vừa rồi rất tàn nhẫn không? Tiền tài, quyền thế, thậm chí vương quốc kia của anh…… Anh nói những thứ kia, bao gồm cả tòa biệt thự, mọi thứ nơi này…… Đều sẽ làm tôi nhớ tới, đây là dùng sinh mệnh một đứa bé đổi lấy. Anh bảo tôi phải như thế nào yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, như thế nào coi như chưa có gì từng xảy ra?”
Lãnh Tư Thần thần sắc trở nên cứng đờ, đáp: “Anh biết chuyện này đả kích rất lớn với em, anh sẽ đền bù cho em.”
Hạ Úc Huân không ngừng lắc đầu, nói: “Lãnh Tư Thần, anh biết không? Tôi không phải không yêu anh, mà là không dám yêu anh. Trước đây, tôi không biết điểm mấu chốt ở nơi nào, mà hiện tại, tôi đã biết.”
Cô lộ ra một nụ cười cực kỳ thê lương, nói: “Chỉ cần tôi còn một chút đồ vật có giá trị có thể hy sinh, tôi đều có thể vì anh vứt bỏ. Mà hiện tại, tôi đã hai bàn tay trắng. Nhà không có, tôn nghiêm không có, hy vọng không có, con không có……
Một người với hai bàn tay trắng như tôi, còn có thể lấy cái gì để yêu anh?
A Thần, tôi rốt cuộc nhận không nổi bất cứ mất mát gì nữa. Hoặc là, anh muốn cái mạng còn sót lại này của tôi……”