Ngày thứ mười sau khi Địa tinh xuất chinh, đại quân Địa tinh đã tiến vào cảnh nội Tạp Tu Tư. Hai mươi vạn tướng sĩ Tạp Tu Tư tập kết tại một thành trì tại biên giới Tạp Tu Tư.
Lúc đầu, binh lính Tạp Tu Tư phát động tiến công Địa tinh trước, nhưng sau khi ăn một trận mưa tên no nê của Địa tinh, năm vạn bộ đội tiến công đã lưu lại trên một vạn thi thể và binh lính trọng thương, sau đó đua nhau tới tấp lẩn trốn vào trong thành. Sau đó, đội Địa tinh bổ vây thành trì đầu tiên ở Tạp Tu Tư. Lần này họ muốn đem hai mươi vạn quân đội bên trong Tạp Tu Tư tiêu diệt bằng sạch.
Đối mặt với thành tường chắc chắn, vị Đại tướng chỉ huy cao nhất của Địa tinh Mã Khả Ni chỉ cười nhạt. Thành tường như vậy, cơ bản là không chịu nổi công kích của Địa tinh đại pháo. Chỉ cần hắn nạp một viên ma tinh cao cấp vào đại pháo, Địa tinh pháo thủ tự tin một phát đã đủ bắn tung cửa thành.
Bên trong thành, ông rầu rĩ đi đi lại lại. Mấy vị tướng lĩnh cao cấp ánh mắt dõi theo sự chuyển động của vị thống soái.
Cuối cùng, một vị tướng cao cấp đứng lên nói:
- Đại tướng quân, ta không tin chúng ta đánh không lại một đám Địa tinh nhu nhược, nhút nhát đó. Thất bại vừa rồi chỉ là quân ta nhất thời sơ ý. Ta nghĩ, chỉ cần chúng ta xông lên đánh tới bản doanh của Địa tinh, họ lập tức giống như một đàn dê gặp sói, chắc chắn phải chạy tán loạn. Đến lúc đó, đám Địa tinh cũng chỉ còn cách để chúng ta tiêu diệt.
Tạp Tu Tư vẫn cúi đầu trầm tư một lát, lắc đầu thở dài:
- Vũ khí của họ quá mức quỷ dị, ngươi có phát hiện ra được là tiễn phóng ra có mật độ rất dày, tối đa quân địch cũng phải tới mười vạn người. Nhưng vừa rồi một lần xạ kích, tổng số đạt tới hơn mười vạn mũi tên. Ngươi xem, một trận mưa tên mà quân đã tổn thất trên vạn tướng sĩ, hơn nữa còn có vô số người mang thương tích, số người trọng thương gần tới hai vạn. Nói cách khác, qua trận chiến vừa rồi quân ta đã tổn mất ba vạn tướng sĩ. Ngươi nghĩ coi, nếu chúng ta tùy tiện xông lên, cho dù chúng ta có thể tới gần trận doanh của đại quân Địa tinh, quân ta còn lại bao nhiêu binh lính có lực chiến đấu đây? Các ngươi chớ quên, họ có một vạn thực nhân ma bộ đội đó.
Nghe thế ông nói thế, những sĩ quan ở đây đều tỏ vẻ trầm mặc. Địch quân không hề tổn thất một người, quân ta thương vong ba vạn, chiến đấu như vậy thật sự là chưa từng bao giờ thấy.
- Đại tướng quân, chẳng lẽ chúng ta cứ trốn ở trong thành, bị một đám Địa tinh yếu ớt đánh cho giống như rùa rút đầu vào mai hay sao? - Một vị tướng quân còn trẻ nói vẻ rất bực mình.
Đại tướng quân nhìn lại, nói vẻ tức giận:
- Địa tinh nhỏ bé yếu ớt hả? Địa tinh như vậy mà có thể xem là nhỏ yếu sao? Ngươi chắc đã nghe nói việc họ từng dùng cái thứ gọi là ma tinh đại pháo gì đó, chỉ cần "bòm" một phát đã bắn rơi năm mươi đầu cửu cấp cự long. Địa tinh đã sớm không còn là một chủng tộc vốn nhút nhát và yếu đuối nữa đâu. Dưới sự dẫn dắt của Đoạn Vân, bộ tộc Địa tinh có thể đã trở thành một thế lực còn mạnh hơn cả bất kỳ một đế quốc nào trên đại lục.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? - Một tướng hỏi vẻ lo lắng.
- Làm sao hả? Đành phải kiên thủ thôi. - Ông nói giọng bất lực.
Còn lúc này, một thanh âm hùng hậu vang vọng cả bầu trời trên tòa thành biên quan.
- Tướng sĩ Tạp Tu Tư Đế Quốc nghe đây! Ta, Mã Khả Ni là chỉ huy cao nhất của đại quân Địa tinh chinh thảo, đại biểu cho Trung hoa Địa tinh khuyên các ngươi nên đầu hàng. Theo chủ nghĩa nhân đạo, ta cho các ngươi một cơ hội trở thành tù binh. Ta cho các ngươi thời gian nửa giờ đại lục mà suy nghĩ. Nửa giờ đại lục sau, quân ta sẽ bắt đầu công thành.
Thanh âm dùng một ma pháp khí để tăng âm truyền ra. Thanh âm rất lớn, cả biên quan Tạp Tu Tư đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Còn lúc này, Địa tinh cũng hợp lực đồng thanh hô lớn:
- Đầu hàng không giết. Đầu hàng không giết. ……
Nghe Địa tinh kêu gọi, Đại tướng Tạp Tu Tư quay về đám thủ hạ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nghe xem, thanh âm lớn thế thì những binh lính bình thường có thể làm được không? Chúng đều là bộ đội đã được huấn luyện, quân luật nghiêm minh, không phải là đám Địa tinh ti tiện nhỏ yếu như các ngươi nghĩ đâu.
- Tướng quân, chúng ta phải làm sao? - Một tướng hỏi vẻ khẩn cấp.
Tạp Tu Tư ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Đầu hàng thì tuyệt đối không được. Ta đường đường là Đại tướng của đế quốc, hai mươi vạn binh lính tinh nhuệ của đế quốc sao có thể đầu hàng mười vạn lính Địa tinh chứ?
- Chúng ta phải làm sao?
Ông trầm tư rồi trả lời:
- Trước hết cho pháp sư đoàn lên trước. Theo ta được biết, Địa tinh không có khả năng có ma pháp sư đâu.
- Đúng, lần này đế quốc tăng viện cho chúng ta năm ma đạo sư, còn có xxx…. đại sư, một trong tam đại thánh ma đạo của đế quốc. Địa tinh không có pháp sư, đây là một ưu thế của chúng ta. Hơn nữa, theo ta tính toán, cung tiễn của họ cũng không hề hữu dụng đối với những người có đấu khí hộ thể siêu cường. Các pháp sư có hộ thể ma pháp thuẫn, hẳn là có thể ngăn cản cung tên của họ. Ta phải đi an bài một chút.
Một sĩ quan quân đội lập tức tiến đến điều khiển pháp sư đoàn.
Rất nhanh, một trăm pháp sư cao cấp đã đứng trên tường thành.
Nhưng họ vừa xuất hiện, đã bị ống nhòm của Địa tinh tia thấy toàn bộ.
Mã Khả Ni nhìn trận thế của đám pháp sư môn, cười lạnh một tiếng, ra lệnh:
- Mẹ kiếp, cự nỗ chuẩn bị, dùng hai trăm cây cự nỗ, gắn huyền thiết tiễn đầu phá ma tiễn, đợi khi họ gần chuẩn bị xong ma pháp trận, bắt chết sạch một trăm mấy tên gia hỏa chẳng biết chết sống đó cho ta.
- Rõ.
Chẳng mấy chốc, đám pháp sư đang minh xướng sắp đạt cao trào. Họ lần này chuẩn bị thi triển một loại cấm chú ma pháp có phạm vi rất lớn, họ tin đám Địa tinh suy nhược đó chết vài vạn dưới cấm chú này. Khi tiếng minh xướng đã lên tới cao trào, dự tính đám Địa tinh sắp rơi vào thảm trạng, trên mặt họ đã bắt đầu xuất hiện nụ cười dữ tợn.
Bất quá rất nhanh, chỉ thấy một một tiếng ra lệnh 'Phóng' từ phía đám Địa tinh, một đám mây đen mù mịt ập xuống với một tốc độ kinh người. Họ vừa nghĩ tới việc trốn tránh, nhưng bọn họ đang thi triển ma pháp tới chỗ mấu chốt nhất, hơn nữa rất nhiều người đều rất tự tin với ma pháp thuẫn trên người mình, họ cho rằng, với khoảng cách xa như vậy, mấy mũi tên quèn của đám Địa tinh không có khả năng phá vỡ phòng ngự của họ.
Chẳng mấy chốc mà họ đã phát hiện họ sai lầm nghiêm trọng. Còn kết quả của lỗi lầm đó chính là cái mạng nhỏ bé của chính họ. Hơn một trăm pháp sư cao cấp, tất cả đều bị phá ma tiễn xuyên thủng thân thể, cả đám đều bị ma lực cắn trả mãnh liệt. Hơn nữa, hơn phân nửa cấm chú đang chuẩn bị cũng vì không phát ra được đã chạy ngược vào trong người, những quầng lửa liếm vào quần áo, ma pháp hoa mỹ đưa tiễn họ tới thế giới cực lạc. Đến cả lão thánh ma đạo cũng không thể thoát khỏi vận mệnh dành sẵn cho lão.
Còn tất cả sĩ quan đang trên đứng trên thành chứng kiến cảnh này, mọi người đều há mồm không thể chấp nhận được. Họ thống khổ nhìn nhau, trong ánh mắt ngoại trừ khiếp sợ, còn có cả sự bất lực.
- Tướng quân, một trăm hai mươi sáu pháp sư của đế quốc toàn bộ tử trận, không một ai may mắn thoát khỏi. Bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu không, chúng ta rút lui vậy.
- Lui? Lui sao được? Cả thành đều bị đại quân Địa tinh vây chặt rồi. - Đại tướng nói rất bất lực.
- Tướng quân, để ta chỉ huy năm vạn quân sĩ, cầm thuẫn bài xông lên mở một đường máu. Sau đó đại quân lui về phía tây. - Một sĩ quan đề nghị.
Tên sĩ quan này vừa nói xong, vài người khác thi nhau ủng hộ.
- Đúng vậy, mấy mũi tên của họ của phá nổi thuẫn bài đâu. Còn đại nỗ tiễn của họ thì chắc là không có nhiều lắm đâu. Chúng ta hẳn là có thể phá vòng vây ra ngoài.
Thở dài, ông nói:
- Đành phải thử một lần vậy.
Chẳng mấy chốc, năm vạn Tạp Tu Tư tướng sĩ giơ cao đại thuẫn từ cửa thành phía tây ào ào lao ra. Nhưng tiếp đón họ là năm ngàn cự nỗ, một loạt cự nỗ phóng đi, không chỉ cự thuẫn cũng bị xuyên thủng, đến cả người cũng bị xuyên thủng. Rất nhiều binh lính bị cự nỗ xuyên táo giống như thịt nướng xâu vào nhau vậy.
Lưu lại hơn hai vạn thi thể bị xuyên thủng, tàn binh bại tướng Tạp Tu Tư mang theo nỗi sợ hãi vô biên lui vào bên trong thành.
- Tướng quân, chúng ta lại thất bại nữa rồi. Hai vạn tướng sĩ bị chết, hai vạn người trọng thương. Năm vạn bộ đội đã sắp tiêu hao hết sạch rồi.
Tên phụ trách tướng lĩnh xung phong đau khổ gần như phát khóc nói với Đại tướng quân Tạp Tu Tư.
Ông nhìn về phía chân trời hất đầu lên, nói vẻ rất bất lực:
- Thật không ngờ, thật không ngờ! Ta nhiều lần chinh chiến trên sa trường đã hơn mười năm, không ngờ hôm nay gặp phải đại bại này. Chỉ trong chốc lát đã tổn thất gần bảy vạn tướng sĩ, đến cả pháp sư đoàn cũng đều tử trận. Còn quân địch lại không hề tổn thất người nào cả. Trời ơi!
Đại tướng vô cùng thống khổ kêu lên.
- Tướng quân. - Những tướng lĩnh khác hô lên lo lắng.
Đại tướng khoát khoát tay bất lực, nói:
- Đừng hy sinh vô ích nữa. Đầu hàng thôi. Lực lượng biến thái của Đoạn Vân không phải người thường có khả năng đối phó được. Tạp Tu Tư, chắc sắp phải vong quốc mất rồi.
Nói xong, ông lảo đảo đi vào phòng với vẻ mặt thê thảm.
- Tướng quân, ngài đừng làm chuyện điên rồ.
- Ta là thống soái cao nhất, đến cả nửa cọng lông của địch quân cũng không thể làm thương tổn. Quân ta đã tổn thất gần nửa tướng sĩ, tướng quân như ta còn dùng được không? Lần trước ta đã bị Nanh Sói bắt làm tù binh một lần rồi, chẳng lẽ ta lại phải làm tù binh một lần nữa.
Tạp Tu Tư xem ra thật sự muốn tự sát rồi.
Lúc này, thanh âm Đại tướng Địa tinh Mã Khả Ni một lần nữa vang lên:
- Tướng sĩ Tạp Tu Tư đế quốc, các ngươi đừng làm chuyện rồ dại. Các ngươi đã tổn rất nhiều binh lính rồi, vì không muốn các ngươi chết nhiều hơn nữa, ta một lần nữa khuyên các ngươi buông vũ khí đầu hàng. Nếu không đầu hàng, mười phút nữa, ta sẽ hạ lệnh khai pháo. Tòa thành này sẽ trở thành một phế địa vĩnh viễn, còn các ngươi cũng tan thành mây khói. Còn nữa, những tướng lĩnh cao cấp, ta không muốn các ngươi tự sát tuẫn quốc gì gì đó đâu. Do đó, nếu là các ngươi tự sát thì binh lính các ngươi sẽ bị quân ta giết hết.
Nghe thế, Tạp Tu Tư Đại tướng vừa giơ thanh đại kiếm lên lại vô lực hạ xuống, cảm thán nói:
- Mấy tên này là ai hả trời! Đến cả quyền tự sát cũng không cho người ta làm nữa.