Không cần xem đại phu nữa, nụ cười của Thượng Quan Lam Tuyết rạng rỡ hơn rất nhiều.
Mà Thượng Quan Nghiệp cũng bảo vệ cho con gái rất tốt, không hề để cho con gái phải chịu một nguy hiểm gì nữa.
Mặc dù Thượng Quan Lam Tuyết thiên tư chưa đủ, nhưng dung mạo của
nàng theo thời gian lớn lên, lại càng thêm tuyệt mỹ thoát tục. Đến tuổi
cập kê, người mai mối thiếu chút nữa giẫm bằng bậc cửa của Thượng Quan
gia, nhưng từng người từng người một bị Thượng Quan Nghiệp tống cổ ra
ngoài.
Ai dám suy nghĩ muốn cướp nữ nhi của hắn đi, chính là kẻ địch của
Thượng Quan Nghiệp này, mà cư xử với kẻ địch thì cũng không cần phải
khách khí, trực tiếp “ Mời” hắn rời khỏi Thượng Quan gia là được rồi.
Sau đó, tất cả người làm mai mối cũng bị cự tuyệt ở bên ngoài cửa không cho vào.
Nhưng Thượng Quan Nghiệp dù kiên trì như thế nào, trong năm hắn năm mươi bốn tuổi đã phải rất đau lòng gả ra ngoài hai nữ nhi.
Đại tiểu thư Thượng Quan Lục Tụ gả cho con trai của bạn thân hắn Sở Ngôn.
Nhị tiểu thư Thượng Quan Hồng Yên cùng thương nhân nổi danh Tư Đồ Tuyền yêu mến lẫn nhau lập thành gia thất.
Hiện tại, hắn chỉ còn lại Thượng Quan Lam Tuyết đứa con gái này,
Thượng Quan Nghiệp kiên quyết không để cho con gái bảo bối của mình có
cơ hội bị người ta bắt cóc đi nữa!!
Sau khi con trai lớn trưởng thành, Thượng Quan Nghiệp đã có kế hoạch
đem toàn bộ sản nghiệp của Thượng Quan gia giao cho các con quản lý,
mình đã sớm có kế hoạch dưỡng lão rồi.
Qua hết năm, hắn quyết định mang thê tử đi dạo chơi non nước chung
quanh, dĩ nhiên Thượng Quan Lam Tuyết cũng đi theo bọn họ. Điểm đầu tiên bọn họ tới chính là Hoàng Sơn cảnh sắc thiên biến vạn hóa.
“ Lam Tuyết con gái ngoan, đi cẩn thận một chút, nơi này rất cao, khí trời rất lạnh nha!’ Thượng Quan lão gia ở phía trước dẫn đường, bên tay thì đỡ thê tử nhưng vẫn không quên quay đầu dặn dò nữ nhi chú ý an
toàn.
“ Vâng!” Thượng Quan Lam Tuyết toàn thân mặc một bộ áo màu lam, bởi vì đi một đoạn đường dài mà có chút thở gấp.
Thượng Quan phu nhân cũng lo lắng quay đầu lại nhìn một cái.
“Lão gia, người đi đỡ Lam nhi đi.” Tuy nói phía sau có người làm đi
theo, nhưng mà Lam nhi một chút võ công cũng không có, lại chưa từng ra
khỏi nhà đi xa, vừa đi lập tức phải đi đường núi, thân thể nhất định là
không chịu được.
“Con không sao.” Thượng Quan Lam Tuyết lập tức lắc đầu một cái, cố
gắng mỉm cười với cha mẹ “ Con chỉ có chút thở gấp thôi, còn có thể đi
được!”
“ Lam nhi ngoan, còn một chút nữa là tới rồi!” Thượng Quan lão gia
đưa mắt ra lệnh cho người làm phía sau cần phải chú ý động tĩnh của tiểu thư, nếu tiểu thư có gì không tốt, bọn họ chờ trở về nhận gia pháp đi!
Đám người làm lập tức hiểu rõ, cả đám sau lưng bảo hộ cho tiểu thư.
Thượng Quan lão gia thương yêu thê tử đã nổi danh, mà trên làm dưới
theo, Thượng Quan gia từ trên xuống dưới đều tuân theo sứ mạng bảo vệ nữ nhân của Thượng Quan gia.
Mắt thấy đám người làm ngoan ngoản nghe lệnh, Thượng Quan lão gia phi thường hài lòng, tiếp tục đỡ phu nhân lên đường, rốt cục cũng lên tới “ Quan Bộc Lâu”.
Quá mức chú ý thê tử cùng nữ nhi, khiến cho Thượng Quan Nghiệp không chú ý nhiều quang cảnh chung quanh mình.
“con gái ngoan, có mệt hay không?” sau khi đỡ thê tử ngồi xuống nghỉ ngơi, Thượng Quan lão gia lập tức chiếu cố nữ nhi.
“Không mệt.” Mặc dù có chút thở gấp, nhưng mà Lam Tuyết vẫn nở nụ cười với phụ thân.
“Vậy thì tốt.” Thượng Quan lão gia yêu thương nhìn nữ nhi một chút,
sau đó nhìn lại về phía đám người làm “ Tất cả mọi người nghỉ ngơi một
chút đi!”
“Thật cảm tạ lão gia.” Chúng người làm đáp lại.
Tất cả mọi người nghỉ ngơi, Thượng Quan Nghiệp bắt đầu hào phóng giới thiệu cảnh sắc của Hoàng Sơn.
“ Hoàng Sơn tập hợp sự hùng vĩ của Thái Sơn, mây khói của Hành Sơn,
thác nước chảy của Lư Sơn, vẻ xinh đẹp của Nga Mi, sự hiểm trở của Hoa
Sơn, đã tới Hoàng Sơn rồi thì những ngọn núi khác không cần xem cũng
được!” Bởi vì có câu: “Kiến quá hoàng sơn, thiên hạ vô sơn hĩ”
* nghĩa là: đã nhìn thấy Hoàng Sơn, thiên hạ không còn ngọn núi nào nữa.
“ lão gia, những lời này không phải là muốn nói từ nay về sau người
sẽ không dẫn ta cùng Lam nhi đi xem Ngũ Nhạc sơn đi?” Thượng Quan phu
nhân trêu ghẹo liếc nhìn phu quân.
“ Dĩ nhiên là không phải!” Thật vất vả hắn mới đem toàn bộ gia nghiệp giao cho các con xử lý, hiện tại một thân nhàn rỗi đam mê lớn nhất của hắn chính là mang vợ con đi khắp nơi, thưởng thức cảnh đẹp nhân gian.
Căn cứ vào việc ba đứa con gái cưng đã có hai đứa bị người ta cướp
mất, Thượng Quan lão gia đối với con gái nhỏ nhất lại càng thêm giữ
chặt, tự mình coi chừng, tuyệt đối không để cho tên đãng đồ tử nào có cơ hội tới gần cướp mất nàng. “Ta chỉ nói cho các người biết qua cảnh đẹp
của Hoàng Sơn, sau đó chúng ta sẽ đi tới những nơi khác!”
“ Như vậy thì còn nghe được!” Thượng Quan phu nhân hài lòng gật đầu
một cái, quay đầu cười với con gái. Lam Tuyết trên mặt hiện lên vẻ
choáng váng, mê muội nhìn về phía xa.
“ con gái ngoan, đang nhìn cái gì vậy?” Thượng Quan lão gia cũng nhìn theo con gái hỏi.
“Tuyết.” Nàng hướng về phía ngọn núi màu trắng ở nơi xa cười.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Tuyết bởi vì chuyên chú mà tỏa ra một cổ
thần thái mê ly, hơn nữa nàng mặc một thân màu lam nhạt, theo ánh mặt
trời thoạt nhìn như một tầng mây màu lam chìm trong sương mù. Nếu như
quanh nàng không có những người làm kia, thì vô tình nhìn thấy sẽ có thể cho nàng là tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Cho dù đã nhìn hàng ngày, nhưng những người làm này thỉnh thoảng sẽ bị tiểu thư mê hoặc tới thất thần…
Thượng quan lão gia ho khan hai tiếng, đám người làm lập tức hồi thần trở lại.
Vẫn luôn đi theo Thượng Quan gia đến Hoàng Sơn để chuẩn bị bắt đi Lam Tuyết, Tề Thịnh Dung đang ẩn thân một bên cũng thiếu chút nữa là nhìn
tới mất hồn.
Đẹp, thật là quá đẹp, đẹp đến mức không cách gì hình dung được! Tề
Thịnh Dung bình sinh đã gặp nhiều cô gái, nhưng không có một người nào,
không người nào có thể sánh được một nửa của nàng.
Hắn giơ tay, chậm rãi ra dấu, Lý Song Toàn thủ hạ đắc ý của hắn lập tức hiểu ý, tất cả mọi người liền đeo mặt nạ lên.
Không khí không đúng!
Thượng Quan lão gia cảnh giác nheo mắt lại, một đám người mang mặt nạ đang xông ra bao vây bọn họ, chặn tất cả đường đi của Thượng Quan gia.
“ Hừ! một đám cẩu tặc!” Thượng Quan lão gia khinh thường.
Nhận thấy được cái nhìn ác ý đang chăm chú nhìn mình, trên mặt của
Lam Tuyết không còn nụ cười thanh thản nữa, nàng sợ hãi nhìn về phía
những người mang mặt nạ kia, chạy đến co người lại bên cạnh phụ thân.
“ Lam nhi đừng sợ, có cha ở đây!” Gặp phải loại tình huống này,
Thượng Quan lão gia không quá lo lắng cho thê tử của mình, mà luôn chú ý lo lắng cho nữ nhi nhát gan sợ hãi.
“ Còn có mẹ nữa!” Thượng Quan phu nhân nhíu mày nhìn đám người trước
mắt, lửa giận bùng lên. Võ công của bà không thật sự cao, nhưng lá gan
thì lớn hơn nhiều.
“ Lên!” Tề Thịnh Dung ra lệnh, đám người mang mặt nạ lập tức xông lên tấn công đoàn người Thượng Quan gia.
Thừa dịp hỗn loạn, Lý Song Toàn cùng Tề Thịnh Dung đồng thời công kích về phía Thượng Quan phu nhân.
Thượng Quan lão gia đẩy nữ nhi ra khỏi vòng chiến, phi thân về phía
trước chống đỡ sự tấn công của hai người bọn họ, Tề Thịnh Dung cuốn lấy
Thượng Quan lão gia, còn Lý Song Toàn thì lập tức lao về phía Lam Tuyết.
“ A!” Thượng Quan Lam Tuyết sợ hãi lui về phía sau, nhưng vẫn bị hắn bắt lại.
“Lam nhi!” Thượng Quan phu nhân lập tức vung tay đánh về phía Lý Song Toàn.
Thượng Quan lão gia cả kinh, đang muốn đi cứu nữ nhi, thì Tề Thịnh
Dung lại một chưởng đánh tới, khiến cho Thượng Quan Nghiệp phải né thân
tránh qua, vận lực đáp trả lại hắn.
Đụng một tiếng, Thượng Quan lão gia chỉ lui lại hai bước, nhưng Tề
Thịnh Dung thì lại thừa dịp bay ngược lại chỗ Lý Song Toàn nhanh chóng
rời khỏi hiện trường.
“Lam nhi!” Thượng Quan phu nhân thét chói tai.
“Phu nhân!” Thượng Quan lão gia vịn lấy thê tử, lập tức ra lệnh với đám người làm “ Lập tức đuổi theo cứu tiểu thư về!”
“ Vâng!” Đám người làm lập tức chạy theo.
“Lão gia. . . . . .” Thượng Quan phu nhân lo lắng không thôi.
“Yên tâm, không người nào dám tổn thương con gái của Thượng Quan
Nghiệp ta!” Thượng Quan Nghiệp sắc mặt tái xanh, mặc dù lo lắng nhưng
vẫn cố gắng trấn an thê tử.
Không cần biết là người nào bắt được Lam nhi, hắn cũng phải chuẩn bị tiếp nhận sự truy nã của Thượng Quan gia!
Hai mươi mấy người ra tay, mà chỉ có hai người chạy trốn được, không
nghĩ tới những người làm của Thượng Quan gia võ công đều tốt như vậy.
Nhưng thật may là cuối cùng mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Tề Thịnh Dung đuổi theo Lý Song Toàn, hai người trốn thoát ước hẹn
gặp nhau trong rừng cây, Lý Song Toàn đã đem hai tay của Thượng Quan Lam Tuyết cột chặt lại, không lo nàng chạy mất.
“Đại nhân.” Vừa thấy Tề Thịnh Dung, Lý Song Toàn lập tức cung kính kêu.
Tề Thịnh Dung phất tay một cái, trực tiếp đi về phía Thượng Quan Lam Tuyết.
Thượng Quan lam tuyết vừa thấy được ánh mắt của hắn, không an tâm lùi về phía sau.
“ Không nghĩ tới, nữ nhi của Thượng Quan gia lại đẹp như vậy!” Đối
với nữ nhân hắn chưa bao giờ cự tuyệt ai cả, Tề Thịnh Dung muốn đưa tay
khinh bạc nàng, nàng liền mở to mắt kinh hoàng lui về phía sau.
“Tránh ra. . . . . .” Nàng lảo đảo, trong lòng chỉ muốn gặp Vô Danh, chỉ muốn kêu tên của hắn.
Thượng Quan Lam Tuyết kinh sợ đến mức không cách nào phản ứng, đầu
tiên là bị bắt, lại bị lôi kéo bay đến nơi này, sau đó là người đàn ông
này, Vô Danh. . . . . .
“Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm sao?” Lý Song Toàn liền vội vàng hỏi.
“ ngươi trở về khách sạn trước, kêu những người khác nghiêm ngặt đề
phòng, tuyệt đối không để cho Thượng Quan gia có cơ hội cứu nàng!”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Lập tức đi đi!” Tề Thịnh Dung hạ lệnh.
“ Vâng!” Lý Song Toàn không dám chần chờ lập tức rời đi.
Giải quyết xong những người không có nhiệm vụ, Tề Thịnh Dung lại một
lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Lam Tuyết, đôi mắt ánh lên sắc dục.
“ Thượng Quan Lam Tuyết, ngươi cũng hiểu tình cảnh bây giờ của mình,
ngoan ngoãn nghe lời đi, bổn đại nhân tuyệt đối sẽ không tổn thương
ngươi, còn có thể hảo hảo yêu thương ngươi!” hắn cười chảy nước miếng
đưa tay bước tới gần nàng.
Thượng Quan Lam Tuyết lập tức lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Hắn còn không kịp tới đụng vào Thượng Quan Lam Tuyết, thì một đạo
ngân quang lập tức xen vào giữa hai người, Tề Thịnh Dung kịp thời thu
tay lại.
“Lại là ngươi!” Hắn tức giận nhìn về phía người vừa tới.
“ cái chết của ngươi đã đến rồi!” Đầu kiếm liền lao tới tấn công, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc.
Tề Thịnh Dung thầm mắng mình quá đắc ý, hắn chỉ lo điều đi Lý Song
Toàn, mà lại quên phòng bị còn có người có thể muốn công kích hắn. đối
mặt với cây kiếm sắc bén, hắn tay không tấc sắt né đông tránh tây, tạo
nên một khoảng cách với nàng.
Hai người càng đánh càng xa, một đạo thân ảnh màu đỏ nhanh chóng bay tới.
“ Yên tâm, không sao rồi!” Một tiếng ôn nhu trấn an nàng, Thượng Quan Lam Tuyết mắt hoa lên, hai tay nàng bị trói đã được mở ra.
Từ trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người khiến nàng sợ hết hồn,
khẽ hốt hoảng la lên, nàng lui về phía sau, thì lưng lại đụng vào một
thân hình khác.
“ A!” nàng sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên, vậy mà thân hình nhỏ nhắn đã bị giữ lại.
“ Là ta!” nghe thấy thanh âm quen thuộc, Thượng Quan Lam Tuyết lập
tức xoay người lại, áp sát vào bộ ngực của hắn, hai tay níu thật chặt y
phục của hắn.
“Ta sợ. . . . . .” Nàng không ngừng run rẩy.
Hắn không nói lời nào, chẳng qua là giơ hai cánh tay, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.
“ ngươi cuối cùng cũng tới!” nam tử mặc áo đỏ cười nói.
“ Ta nợ ngươi một lần!”
“Không cần phải khách khí, nàng liền giao cho ngươi.” Nam tử mặc áo
đỏ quay đầu lại nhìn, Tiêu Vũ cùng Tề Thịnh Dung đang càng đánh càng xa, trong lòng hắn có cảm giác không yên ổn.
“Ngươi đi đi!” Nam tử áo đen nhìn ra sự lo lắng của hắn.
Nam tử mặc áo đỏ hướng hắn cười một tiếng, gật đầu một cái, phi thân lập tức đuổi theo.
Trong rừng cây bốn bề vắng lặng, lạnh lẽo thấm người, hắn lấy áo khoác màu đen bọc nàng lại, trấn an sự sợ hãi run rẩy của nàng.
Một lúc sau, nàng dần dần bình tĩnh lại, trong ngực hắn mới truyền ra thanh âm.
“Hắn. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . .” Nàng ngập ngừng thấp giọng lẩm bẩm.
“Không sao, đừng sợ.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, lúc này kéo ra một khoảng cách, tra xét xem trên người nàng có bị thương hay không.
Khi hắn cầm lấy cổ tay nàng thì nàng rụt lại “ sẽ đau…”
Hắn kéo tay áo nàng, phát hiện cổ tay nàng có mấy đường dấu vết bị
dây trói siết chặt, da của nàng mềm mại trắng nõn, một chút xíu ma sát
cũng đủ tạo thành tổn thương cho nàng. Mà bọn họ dùng dây thừng trói
chặt nàng, hơn nữa là trói rất chặt, cổ tay nàng không chỉ bị trầy xước
da, mà còn có nhiều vết máu, bầm tím sưng đỏ.
Đôi mắt hắn ánh lên tia lạnh lùng, lửa giận trong nháy mắt thiêu đốt hắn!
“Vô Danh. . . . . .” Nàng sợ hãi nhìn vẻ mặt của hắn.
“Không có sao.” Hắn nhanh chóng xóa đi hung ác trên mặt mình, lần nữa ôm nàng vào ngực, đi tới một gốc cây to lớn, hắn nâng tay phải lên chậm rãi trượt xuống thân cây, trên thân cây cũng theo đó xuất hiện mấy
chữ___
Tề Thịnh Dung, Tam phẩm Thánh Minh Hoàng Triều Đô Úy võ tướng, trong vòng một tháng, đem đầu hắn trở về đây!
“ Vô Danh?” nàng kéo tay hắn. nơi này rất lạnh, người xấu có thể trở lại hay không?
“ Chúng ta rời khỏi đây thôi!” Hắn viết chữ xong, mới cúi đầu nhìn nàng, nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng.
“Ừ.” Nàng gật đầu một cái.
“Ôm chặt ta, nếu như sợ, thì liền nhắm mắt lại.” Hắn thấp giọng nói,
sau đó ôm nàng, lấy tốc độ cực nhanh bay lướt đi qua khỏi rừng cây.
Đây là lần thứ ba, Thượng Quan gia để cho Lam Tuyết gặp nguy hiểm.
Bắt đầu từ bây giờ, Lam Tuyết không còn thuộc về Thượng Quan gia nữa.
***
Nghĩ tới việc nàng chưa bao giờ rời khỏi nhà, sau khi rời khỏi địa
phận Hoàng Sơn, hắn liền tìm một khách sạn để tìm nơi ngủ trọ, mang theo nàng hắn không thể nào hành động quá nhanh.
Trong một khách sạn nhỏ, không có nhiều người lắm, nhưng dung mạo của Thượng Quan Lam Tuyết vẫn khiến cho mọi người nhìn chăm chú, nếu không
phải bên cạnh nàng là một người nam nhân thoạt nhìn không dễ chọc thì
nàng đã sớm bị quấy rầy rồi. mà mới tới một nơi xa lạ, Lam Tuyết cái gì
cũng không dám nhìn lâu, chỉ biết đi theo sát hắn mà thôi.
Sau khi vào phòng khách sạn, hắn phân phó tiểu nhị đưa trà nước và bữa tối xong rồi đóng cửa lại.
“Tối hôm nay chúng ta ở nơi này, sáng ngày mai sẽ khởi hành.” Hắn
quay người lại nhìn nàng, nàng lại đang bận rộn phủi tuyết rơi trên áo
hắn.
“ Lạnh!” phủi xong, nàng xoa hai tay với nhau đưa lên miệng thổi thổi.
Hắn bao lấy tay nàng, vì bàn tay nàng lạnh như băng mà cau mày.
Nàng sợ lạnh, không thể cứ như vậy bôn ba trên đường. Sáng mai, hắn
sẽ đi tìm một chiếc xe ngựa và mua thêm cho nàng một số quần áo chống
lạnh nữa.
Có nàng ở bên người, chuyện hắn phải băn khoăn còn rất nhiều.
“Vô Danh, ngươi ở đây muốn cái gì?” Nàng nghi ngờ nhìn khuôn mặt xuất thần của hắn.
“Không có gì.” Hắn mang nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, “Có muốn cùng ta đi hay không?”
“ Cùng đi với ngươi?” Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái “ Muốn!”
“ Vậy còn cha mẹ nàng thì sao?” ủ ấm tay nàng, hắn đưa tay sờ nhẹ gương mặt nàng, phát hiện gương mặt nàng cũng lạnh như băng.
“ Cha và mẹ…” gương mặt nàng luống cuống, giống như làm sai chuyện gì “ bọn họ không tìm được ta…sẽ lo lắng!”
Nếu như nàng đi cùng Vô Danh, thì sẽ làm cho cha mẹ lo lắng. nàng sẽ
không phải là con gái ngoan, là con nít hư, nhưng nàng lại muốn cùng Vô
Danh ở chung một chỗ…
“Vậy nàng muốn về nhà sao?” Hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt hắn hàm chứa một tia ôn nhu hiếm thấy nhìn nàng.
“Ta. . . . . .” Nàng do dự một chút, cuối cùng dũng cảm nói;”Ta muốn
cùng Vô Danh ở chung một chỗ. Lần này. . . . . . Ngươi sẽ không đi nữa,
có đúng hay không?” Nàng không xác định hỏi.
Nàng vẫn rất hi vọng rất hi vọng, có một ngày hắn sẽ ở bên người nàng, không bao giờ rời đi khi trời sáng nữa.
“Sẽ không, ta sẽ vẫn ở bên cạnh chăm sóc nàng.”
“Thật tốt quá.” Nàng hoan hô một tiếng, nhào vào trong ngực hắn.”Vô
Danh, ta thích ngươi, thật thích ngươi, chúng ta đừng tách ra được không . . . . .”
Bắc Cung Vô Danh cũng cười.
Cùng nhau ăn bữa tối xong, Vô Danh muốn nàng lên giường nghỉ ngơi
trước, nhưng nàng không quen sinh hoạt ở bên ngoài nên nằm trên giường
như thế nào cũng không thể ngủ được.
“ Sao vậy?” Hắn ngồi xếp bằng một bên, nhận thấy được sự bất an của
nàng. Xưa giờ, nàng làm việc và nghỉ ngơi luôn bình thường, chưa bao giờ có lúc không ngủ được.
“ Ta…” nàng ngồi dậy, thấp giọng nói “ Ta không dám ngủ!”
“ Không quen giường sao?” Trước kia hình như không có vấn đề này.
Hắn điều hòa khí xong, hé mắt ra, đã nhìn thấy nàng chân không đi
xuống giường, chui vào trong ngực hắn, giống như khi nàng còn bé vậy.
Chẳng qua là nàng bây giờ, tuy là thân hình vẫn nho nhỏ như vậy,
nhưng đã không còn là cô gái nhỏ nữa rồi, mà đã là một thiếu nữ mỹ lệ đủ hấp dẫn bất luận nam nhân nào, nhưng nàng lại không có chút tự giác
nào.
“Ta sợ, người xấu sẽ đến. . . . . .” Nàng ôm chặt hắn, tham lam hơi ấm trên người hắn.
“ Có ta ở đây, nàng còn sợ sao?” hắn ôm nàng nhẹ giọng hỏi.
Nàng nhìn hắn, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi đã muốn ngủ “ ở cùng với ngươi sẽ không sợ!” che lại một cái ngáp nho nhỏ, ở trong ngực hắn mí mắt
nàng bắt đầu không khống chế được muốn cụp xuống.
Vô Danh bật cười lắc đầu một cái, ôm lấy nàng đi về phía giường.
Mấy năm nay, người của nàng lớn hơn nhưng lá gan lại không lớn được nữa phần.
“Vô Danh. . . . . .”
“Ừ?”
“Ta muốn gặp ngươi. . . . . . Ngươi lần này rất nhanh đã tới rồi.” Một tháng và ba tháng, hơn kém nhau rất nhiều.
“Bởi vì nàng gặp nguy hiểm.” Nhận được tin tức này, hắn lập tức từ
trong cung lên đường ngay, ngày đêm kiên trì mới có thể kịp thời chạy
tới đây kịp thời.
“Cám ơn.”
Hắn đặc biệt vì nàng mà tới, điểm này nàng rất hiểu “ Người xấu…tại
sao muốn bắt ta?” thanh âm của nàng mơ hồ truyền ra nồng nặc mùi buồn
ngủ.
“Bọn họ bắt lầm người.” Nằm lên giường, nàng rất tự nhiên nằm trên
người hắn, Vô Danh liền đưa chăn bông đắp vào trên lưng của nàng.
“Bắt lầm người?” Nàng hơi nghi ngờ. Thân thể nàng tự nhiên chuyển
động, tìm được vị trí quen thuộc nhất lúc này nàng mới yên tâm nằm yên.
“Đừng nữa nhớ hắn nữa, ta sẽ xử lý.” Hắn khẽ vuốt ve tóc của nàng.
“Bọn họ có thể tổn thương cha cùng mẹ hay không?”
Nàng có Vô Danh bảo vệ, vậy còn cha và mẹ thì sao?
“Cha nàng sẽ bảo vệ mẹ nàng, Thượng Quan gia có rất nhiều hộ vệ, sẽ
không có việc gì đâu, đừng lo lắng.” Bởi vì khi ngày mới bắt đầu, Tề
Thịnh Dung tuyệt đối sẽ không có chút rảnh rỗi nào đi đến Thượng Quan
gia gây phiền toái.
“Ta muốn viết thư cho cha.” Nàng đột nhiên nói.
“Viết thư?”
“Nói cho cha biết ta rất bình an, ta cùng Vô Danh ở chung một chỗ,
cha cùng mẹ, còn có những người khác, không cần phải lo lắng cho ta.”
“Muốn trở về nhìn bọn họ sao?” Nếu như nàng muốn gặp, hắn sẽ mang
nàng trở về. Đây là hiếu tâm của nàng với cha mẹ, hắn sẽ không ngăn cản.
“Không muốn, ” nàng lắc đầu, “Chờ đến khi Vô Danh bằng lòng gặp cha mẹ thì Lam Tuyết mới trở về.”
Nàng mặc dù không hiểu, nhưng ở bên nhau lâu dài nàng có thể mơ hồ
cảm nhận được Vô Danh không muốn gặp người nhà của nàng, nàng không muốn miễn cưỡng hắn.
Biết nàng đang suy nghĩ gì, Vô Danh cười, cúi đầu khẽ hôn lên bờ môi mềm của nàng.
Lam tuyết có chút hoảng hốt, hai gò má chậm rãi phiếm hồng, kinh ngạc nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nàng, không giống như trước kia hắn chỉ hôn lên trán nàng, giống như đối với một đứa trẻ…
“Vô Danh. . . . . .” Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
“Ừ?”
“Ngươi. . . . . . Hôn ta. . . . . .” trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười mộng ảo như một đóa hoa.
“sao?!” Nàng biết hôn ư?
“ Ta thấy cha hôn mẹ, cha nói… đó là vợ chồng, rất thân mật nên mới có thể làm, chúng ta…” Bọn họ không phải là vợ chồng, kia…
“Nàng không thích?”
Thanh âm của hắn trong đêm nghe càng thêm trầm thấp.
“Không phải, ta thích. Nhưng là. . . . . .” Nàng có chút luống cuống nhìn hắn một cái, nàng không biết nên nói thế nào.
“Nàng còn quá nhỏ!!!”
“ Nhưng mà hai năm nữa thì ta sẽ lớn bằng lúc nhị tỷ lập gia đình
nha!” nàng không nhỏ nữa, nàng muốn cùng Vô Danh ở chung một chỗ, hai
người ở chung một chỗ, Vô Danh có biết không?
“ Ta hy vọng nàng vẫn có thể giữ được bộ dáng này, không muốn nàng lớn lên quá nhanh!” hắn ôm cánh tay của nàng.
“Nếu như ta trưởng thành, ngươi sẽ không cần ta sao?” Nàng lo lắng
hỏi. Bởi vì khẩu khí của hắn, là hắn rất thật lòng không mong nàng lớn
lên.
Nhưng mà, con người có thể không lớn lên sao?
“Không biết.” Hắn đứng dậy, nửa dựa cột giường, cúi đầu vừa nhìn
nàng, phát hiện ra buồn ngủ trong hai mắt nàng càng lúc càng nồng đậm,
nhưng mà nàng lại cố chống lại nói chuyện với hắn. “ chớ có suy nghĩ
lung tung, ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn phải lên đường nữa!” hắn vuốt
ve gò má của nàng, để nàng dựa vào lồng ngực hắn, dụ dỗ nàng ngủ.
“Vô Danh. . . . . .”
Nàng còn muốn hỏi hắn rất nhiều, nhưng nàng không biết làm sao hỏi,
hắn lại ôm nàng thật ấm áp, khiến cho nàng không tự giác thiếp đi.
Bắc Cung Vô Danh lôi kéo chăn bông, đắp kỹ càng cho nàng không để cho nàng bị lạnh một chút nào, sau đó mới dựa vào cột giường, khẽ nhắm mắt
lại.
Trước đây, hắn nghĩ nàng nếu vẫn giữ được bộ dạng đơn thuần thì thật là tốt, nhưng lúc này…
Hiện tại, hắn muốn nàng bắt đầu hiểu chuyện, hơn nữa….. yêu hắn!!!
Thượng Quan gia có thể vì nàng tạo nên một thế giới đơn thuần, không
để cho nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng một khi đi theo hắn,
hắn không thể nào hoàn toàn đem nàng giấu đi được.
Lam Tuyết là cô gái hắn coi là người đồng hành, đi lại cùng hắn, nàng có thể sẽ thay đổi cũng có thể sẽ không. Nhưng bất luận kết quả cuối
cùng là như thế nào thì hắn cũng không nghĩ sẽ để cho nàng rời đi.
“Lam Tuyết. . . . . .”
Cúi đầu nhìn xem một dung nhan yêu kiều ngủ say, bỏ xuống vẻ lạnh lùng, hắn ôn nhu vô cùng hôn nhẹ lên trán nàng.