Thượng Quan Lam Tuyết sau khi bị bắt đi, Thượng Quan Nghiệp mang theo thê tử vào ở khách sạn ở Hoàng Sơn, sau đó canh giữ ở trong khách sạn
chờ tin tức.
Hai ngày sau, hành tung của Thượng Quan Lam Tuyết vẫn là một câu đố.
“ Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được tiểu thư!” Thượng Quan Nghiệp ra lệnh “ Đem chuyện Lam nhi bị bắt đi thông báo cho những người khác ở Thượng Quan gia!”
“ Vâng!” Trưởng hộ vệ lập tức đi thi hành.
Lam nhi mất tích hai ngày rồi, Thượng Quan phu nhân lo lắng ăn không
ngon, ngủ không yên, Thượng Quan Nghiệp cũng lo lắng như vậy, nhưng lại
không thể không tỉnh táo được. Hắn vẫn còn thê tử cần hắn chăm sóc.
“Lão gia, nếu như Lam nhi đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Thượng Quan nghiệp cắt đứt lời nói của
thê tử “ nó là con gái của Thượng Quan Nghiệp ta, ai dám tổn thương nó
thì chính là đối nghịch với Thượng Quan gia!”
“Nhưng. . . . . . Bọn họ rốt cuộc là người nơi nào? Tại sao lại muốn
bắt Lam nhi?” Lam nhi từ trước đến giờ rất ít đi ra ngoài, không thể nào gây thù chuốc oán với người ta, điều duy nhất có thể… đó là lấy nàng để uy hiếp họ.
Nhưng người mà bọn họ chân chính muốn đối phó là lão gia hay là bà?
“ Nhìn thân thủ của mấy người kia không giống như người trong giang
hồ” Thượng Quan Nghiệp nhớ lại, luyện thành Huyết chưởng trên giang hồ
cũng không có nhiều người…
“ Huyết chưởng…” Thượng Quan phu nhân trầm ngâm, trong đầu đột nhiên
nhớ tới một bóng người mơ hồ “ lão gia, đó không phải là… Tề tướng quân
sao?”
“Tề tướng quân?” Thượng Quan nghiệp cau mày, đồng thời nhớ tới người này.
Năm đó lần đầu tiên hắn cùng thê tử gặp mặt nhau, đó là lúc thê tử bị người ta đuổi bắt, mà hắn đúng dịp đó đã cứu được thê tử, người mà đuổi bắt nàng khi đó cũng luyện “ huyết chưởng”.
“ Cái lão già đó còn chưa chết tâm ư?” Thượng Quan Nghiệp trầm mặt.
Nhưng… cũng không đúng. “ hắn đã chết, hơn nữa triều đình đã hủy bỏ truy sát lệnh đối với hoàng tộc tiền triều, không thể nào là hắn được!”
“ Nhưng mà cái người đã bắt đi Lam nhi cũng dùng huyết chưởng…”
Thượng Quan phu nhân nắm lấy tay trượng phu “ lão gia, ít nhất cũng nên
phái người đi tra xem tình hình của bọn hắn một chút được không? Coi như thêm một tia hy vọng!”
“ Ta hiểu, ta sẽ phái người đi thăm dò, nàng đừng lo lắng quá!”
Thượng Quan Nghiệp trấn an thê tử, sau đó phát lệnh yêu cầu mọi người
truy xét tung tích của Lam Tuyết.
Nếu như mà để cho hắn tra ra ai bắt Lam nhi đi, hắn đảm bảo sẽ cho người kia biết được kết quả khi chọc tới Thượng Quan gia!!!
***
Trong xe ngựa, một nam nhân toàn thân mặc áo đen đang nằm nghiêng,
đôi mắt trong trẻo lạnh lùng có điểm chút thanh thản, mà vẻ ôn nhu nhẹ
nhàng đó là dành cho cô gái đang ở bên cạnh.
“ Nơi này, nơi này nữa, sau đó là nơi này…” Trong xe ngựa, THượng Quan Lam Tuyết ngồi bên cạnh hắn, rất nghiêm túc nhìn bản đồ.
Rời khỏi khách sạn nhỏ đó, Bắc Cung Vô Danh mua một con ngựa để đi
trước, hôm sau vào thành mới đổi một chiếc xe ngựa, cùng với tìm thêm
một người điều khiển xe ngựa.
Nàng luôn luôn được nuông chiều, lại có thiên tính sợ người lạ, so
với người bình thường lại càng không dễ thích ứng với việc thay đổi hoàn cảnh, nhưng nàng không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi cùng bất an nào,
chẳng qua là nàng đi theo hắn đến những nơi mà nàng chưa từng đi qua lần nào.
“ Bây giờ chúng ta đang ở nơi này!” Hắn kéo ngón tay của nàng, kéo vị trí nàng chỉ xa hơn về hướng Bắc một chút.
“Như vậy. . . . . . Là hướng bắc?”
“Ừ.” Hắn gật đầu một cái.
“ Kia…” nàng dọc theo con đường nhìn một chút, rốt cục nhìn thấy một địa phương nàng quen thuộc “ nơi này!!!” nàng mở to mắt.
“ Nơi này?” Hắn liếc mắt nhìn bản đồ.
“ là nơi bái bái nha!” nàng ngây thơ cười. đó là chỗ nàng biết, cũng chính là tổ trạch của Thượng Quan gia.
“ Nàng muốn đi bái bái sao?” Cách dùng từ của nàng chọc cười hắn.
“ Không muốn!” nàng lắc đầu một cái, tiếp tục nhìn vào bản đồ “ Di?”
nàng lại thấy một nơi quen thuộc, tầm mắt lập tức chuyển sang bản vẽ
trên vạt áo của hắn.
Hắn cũng nhìn thấy.
“Cái này gọi là Huyền Vũ.” Hắn nói: “Về sau nàng cũng sẽ có.”
“Huyền Vũ?” Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút “ Ta nhớ được, trên sách
có viết: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, là bốn thần thú!”
“ Đúng” hắn gật đầu một cái, lại nói: “ Chúng ta bây giờ đang muốn đi tới nơi đó, chính là Huyền Vũ đường!”
“Huyền Vũ đường?”
“ Nơi đó sẽ có rất nhiều người, chờ ta làm xong việc, chúng ta sẽ lần nữa trở về Vân Lưu Cung!”
“ Vân Lưu Cung?” lại một danh từ mới với nàng.
“ Đó là một nơi rất đẹp, nơi đó là nhà của ta!”
“ Nhà của Vô Danh?” Nàng lộ ra nụ cười rạng rỡ “ Lam Tuyết muốn tới đó, nơi đó có người nhà của Vô Danh hay không?”
“ Ta là cô nhi, không có cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội” Vô Danh
nhìn nàng, lần đầu tiên nói về chuyện của mình “ Nhưng người tại Vân Lưu Cung tất cả đều là người ta rất tôn trọng!”
Cô nhi? Lam Tuyết mở to cặp mắt trong veo lấp lánh ánh nước, không có cha, không có mẹ…
“ Những người đó cũng coi như là người nhà của ta, nàng muốn biết bọn họ sao?” hắn khẽ lau nhẹ nước mắt của nàng, khiến những giọt nước ẩm
ướt bàn tay của hắn.
“ Bọn họ có đối xử tốt với Vô Danh không?” Nàng nháy mắt cũng không nháy chăm chú nhìn hắn.
“ Họ rất tốt với ta!”
“Vậy ta muốn đi gặp bọn hắn!” nàng quỳ đứng lên muốn ôm hắn, kết quả
làm xe ngựa tròng trành lắc lư, nàng vội vàng không phản ứng kịp muốn té lên người hắn “ Ai da!!!”
Bắc Cung Vô Danh đưa tay kịp thời ôm lấy nàng, đem nàng đặt vào chỗ
mềm mại ấm áp trong xe, tránh cho nàng bị thương do xe tròng trành,
nhưng xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt của Vô Danh vốn đang
rất thanh thản nhanh chóng biến mất, hiện lên thần thái cảnh giác cao
độ.
“Vô Danh. . . . . .” Lam tuyết khẽ kêu lên, cảm thấy một chút bất an trong không khí.
“ Ở chỗ này đợi ta đừng nên ra ngoài, hiểu không?” Hắn thấp giọng dặn dò.
“Ừ.” Nàng gật đầu một cái, buông hắn ra, ngồi xuống ôm lấy đầu gối của mình.
“ Ta rất nhanh sẽ trở lại” nói xong, hắn như một trận gió bay ra ngoài xe ngựa.
Ngoài xe ngựa, gió lạnh thấu xương chậm rãi thổi, một đám đạo phỉ đang cản đường xe chạy.
“ Lưu lại tiền tài ở đây!” chiếc xe ngựa này mặc dù không hoa lệ,
nhưng không phải là học trò nghèo, xem ra vận khí của bọn họ hôm nay
không có tệ nha!
“Các ngươi là ai?” nam tử trung niên điều khiển xe ngựa lên tiếng hỏi.
“ Phục Ngưu sơn là địa bàn của chúng ta, ta chính là Bò lão đại nơi
này, nếu như muốn sống rời khỏi đây ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đem tiền bạc giao ra đây!”
“ Nếu như ta không muốn giao ra?” Vô Danh chậm rãi đi tới trước xe
ngựa, hai tay đặt ở sau lưng, đi lại không để lại chút dấu vết nào trên
đất tuyết.
“ Không giao chính là gây khó dễ cho chúng ta, mà muốn gây khó dễ cho chúng ta thì lão tử sẽ đánh chết ngươi…” Một cục đá chính xác quăng vào trong miệng hắn.
“ Oa…” ho khan một hồi, khóe miệng hắn chảy ra tơ máu.
Nam nhân trung niên điều khiển xe ngựa nhảy xuống.
“ Đường chủ xin để tôi xử lý cho!” hắn trước tiên cung kính nói với
Vô Danh, sau đó chuyển sang đám sơn tặc “ Nếu thức thời thì hãy lập tức
cút đi!”
“Ngươi, ngươi. . . . . . Bây đâu , lên cho ta!” Bò lão Đại lập tức hạ lệnh.
“ Vâng” lão đại đã có lệnh, đám thủ hạ của hắn lập tức xông lên, đáng tiếc không đánh được mấy chiêu thì từng người từng người một bị đánh
ngã trên mặt đất.
Bò Lão đại thấy tình huống bất lợi liền muốn bỏ chạy, nhưng nam tử trung niên lập tức bắt hắn, giải về trước mặt của Vô Danh.
“ Xin đường chủ xử lý!” Nam tử trung niên lên tiếng nói.
“Phế bỏ một cánh tay.” Bắc Cung Vô Danh nhàn nhạt nói.
“ A, đừng mà, đừng mà! Xin đại gia tha cho mạng nhỏ của ta, về sau ta cũng không dám nữa!!! ta cũng là phụng mệnh làm việc, không có cố ý
muốn trêu đùa đại gia…” Bò lão đại liên tục cầu xin tha thứ.
Phụng mệnh làm việc? Trung niên nam tử ngạc nhiên hỏi.
“Phụng mệnh của ai?”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta cũng không biết.” Bò lão Đại ngập ngừng nói.
“Không biết?” Trung niên nam tử lần nữa nâng cánh tay lên.
“Đại gia tha mạng, ta thật sự không biết!” hắn oa oa nói “ Ta nhận
được một tiễn thư, nói đến đây sẽ có một chiếc xe ngựa chạy qua, trong
xe ngựa có không ít bảo vật với …. Một nữ nhân, cho nên ta mới mang theo thủ hạ tới đây để chặn đường.
“ lá thư ở đâu?”
“ Ở… ở đây!” Hắn vội vàng móc ra.
“ Đường chủ!” nam tử trung niên lập tức đem giao cho Bắc Cung Vô Danh.
Vô Danh rất nhanh là nhìn xong.
“ Xin đại gia tha mạng, ta về sau sẽ không dám làm sơn tặc nữa!”
Thư trong tiễn, viết trong xe ngựa còn có một cô gái tuyệt sắc, ngươi không muốn sao?” Vô Danh vừa mở miệng, tựa như có một làn gió lạnh thổi qua, Bò lão đại lập tức run lên.
“Không. . . . . . Không muốn.” Vội vàng lắc đầu.
“Tại sao?”
“ Ta… chúng ta là thiếu tiền… nhưng…sẽ không ép hại phụ nữ đàng
hoàng!” bọn họ là do cuộc sống khó khăn, mới đi làm sơn tặc, nếu như
cuộc sống bình an bình thường thì bọn hắn cũng sẽ không đi ra ngoài cướp bóc.
Vô Danh liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở lại trong xe ngựa.
“Tào thúc, thả bọn họ đi đi.”
“ Vâng!” nam tử trung niên lập tức thả người “ Lập tức cút đi, về sau không được làm sơn tặc nữa, nếu không thì tốt nhất là cầu xin trời thần phù hộ không phải gặp lại ta nữa!”
“Dạ dạ dạ. . . . . . Đa tạ đại gia tha mạng, đa tạ đại gia tha mạng.” Bò lão Đại mang theo đám thủ hạ lập tức bỏ chạy đi.
Tào thúc trở lại xe ngựa, quát nhẹ một tiếng, xe ngựa lại lần nữa tiếp tục chạy đi.
Cuối cùng mà nói thì đám người đó tâm địa cũng không quá xấu, nếu
không hôm nay thì nhẹ thì mất cánh tay, thiếu cái chân, nặng một chút
thì ngay cả mạng cũng đã mất rồi. Hắn nên cảm thấy may mắn mình không có theo trong thư đi cướp mỹ nữ, nếu không… Đường chủ sẽ khiến bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trước khi đêm xuống, Tào thúc đã điều khiển xe ngựa dừng ở trước cửa
một tiêu cục. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người ở trong tiêu cục đã ra
nghênh tiếp.
Bắc Cung Vô Danh vừa bước xuống xe, thì thấy chính một đám đông đang chờ đợi.
“Cung nghênh Đường chủ.”
“ Lui ra!” lông mày Vô Danh nhíu lại, Tào Thúc liền đi tới phía trước lên tiếng nói “ Trương tiêu đầu, Đường chủ làm việc không thích phô
trương, ngươi nên hiểu điều này.”
“ Chuyện này…” Trương tiêu đầu vẻ mặt sợ hãi nói: “ xin đường chủ thứ tội, thuộc hạ chỉ muốn nghênh đón Đường chủ, không hề có ý gì khác!”
“ Tào thúc, xin người năn nỉ đường chủ giùm chúng ta một chút!” Thê
tử của Trương tiêu đầu lập tức chạy tới, thấp giọng thỉnh cầu nói “
Chúng ta thật sự chỉ muốn nghênh đón Đường chủ…”
Tào thúc trợn mắt ngó hai vợ chồng họ một cái, sau đó mới đi đến trước mặt Vô Danh:
“ Đường chủ, bọn họ…” Hắn vừa mở miệng, Vô Danh liền giơ tay lên,
ngăn hắn nói tiếp. Tào thúc lập tức ngậm miệng, đứng qua một bên.
“ đem sổ sách của tiêu cục cùng với biên bản mang đến khách sạn trong thành, những người khác lui xuống nghỉ ngơi đi” Vô Danh quay người lên
xe, cửa xe ngựa một lần nữa đóng lại.
Tào thúc lập tức đánh xe ngựa đi vào trong thành tìm khách sạn ngủ trọ qua đêm.
Sau khi thuê hai gian phòng xong, lúc này Vô Danh mới đỡ Lam Tuyết rời khỏi xe, ôm nàng hướng về phía phòng đi vào.
Đi về hướng Bắc, khí trời càng lúc càng lạnh, hơn nữa bây giờ lại
đang mùa đông, đường đi cũng không tốt, nếu như không phải có xe ngựa đỡ thì nàng đã té ngã bao nhiêu lần rồi.
Vừa vào phòng, nàng liền co vai lại, thổi nhiệt vào hai bàn tay,
trong xe ngựa và ngoài xe ngựa cảm giác khác nhau rất nhiều, trong xe
ngựa ấm áp hơn nhiều.
“ Rất lạnh sao?” mỗi lần xuống xe ngựa, nàng đều có bộ dáng như vậy.
“ Vâng!” nàng gật đầu một cái, lại cười với hắn một tiếng “ không sao đâu, như vậy là được rồi!”
“ Ngồi xuống trước đi!” hắn đốt ngọn đèn dầu trong phòng, sau đó thì
ra mở cửa nhận lấy trà cùng bữa tối tiểu nhị mang tới, đóng cửa lại đi
đến bên nàng.
“ Ngươi vừa mới tức giận!” nàng nhìn hắn.
“ Không có” hắn lắc đầu một cái, múc canh nóng ra cho nàng uống, để cho thân thể nàng ấm áp hơn.
“Nói cho ta nghe, có được hay không?” Nàng nhận lấy canh nóng, nhưng không có uống, chỉ luôn nhìn thẳng hắn.
Có lẽ nàng không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng chuyện có liên quan đến Vô Danh, nàng luôn muốn biết.
“ Thật không có gì đâu, đừng đoán loạn nữa!” nàng không uống, hắn dứt khoát động thủ đút nàng “ mới vừa rồi chúng ta ở một trong những phân
đường của Huyền Vũ đường, nhưng phân đường chủ này quá mức huênh hoang,
ta không thích những trò phô trương kia, cho nên tối hôm nay chúng ta ở
khách sạn!”
Trong lúc này, vì đang ở trong địa phận của phân đường nên chuyện an
toàn thì tương đối không cần băn khoăn nhiều, nhưng chuyện ở Phục Ngưu
sơn, khiến cho hắn không thể không suy nghĩ một chút.
Bắc Cung Vô Danh làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại bên cạnh hắn lại có thêm Lam Tuyết, hắn càng chú ý tới nhiều chi tiết hơn, càng
cẩn thận nhiều hơn.
“ Nha!” nàng gật đầu một cái, hiểu rồi. Bưng cơm lên, nàng múc một miếng đưa sát miệng hắn “ ăn cơm!”
Vô Danh nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới há miệng ăn vào phần cơm kia.
Hắn ăn rồi! nàng cười đến giống như đã lấy được hạnh phúc của cả thiên hạ vậy “ ăn thêm một miếng nữa!”
Nàng rất thích đút cho hắn ăn nha!!!
“ nàng cũng ăn đi!” đem cơm chuyển tới trước mặt nàng, Lam Tuyết
không thể làm gì khác hơn là mở miệng nuốt vào. Sau đó tiếp theo là
miệng hắn, lại tới nàng… một chén cơm rất nhanh chóng thấy đáy.
Vô danh mới gắp lên một món ăn đút cho nàng thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Người nào?”
“Là thuộc hạ” Tào Nhân nói.
“Vào đi!.”
“ Vâng!” Tào thúc đẩy cửa vào,cung kính nói: “ Đường chủ, vợ chồng Trương tiêu đầu đã tới rồi!”
“ Đưa bọn hắn tới gian phòng của ngươi chờ, ta sẽ đến đó sau!”
“ Vâng!” Tào thúc xoay người muốn lui ra, Vô Danh lại nói thêm một câu.
“ Tào thúc, ngươi hãy dùng bữa tối trước đi!”
“ Tạ đường chủ!” Tào thúc tiện tay đóng cửa lại.
“ Ngươi sắp đi làm việc sao?” Cơm tối còn chưa có ăn xong nha!!! Giọng nói của nàng không khỏi cô đơn.
Từ khi trên đường đi có thêm Tào thúc, cơm tối của bọn họ thường bị
cắt đứt. nàng không phải là trách Tào thúc, chẳng qua là nàng đột nhiên
phát hiện hắn có rất nhiều chuyện nàng không biết, điều này làm cho nàng có chút cảm giác mất mát.
“ Không vội, chờ nàng ăn cơm hết đã!” Vô Danh khẽ cười, vuốt ve gò má nàng, mà nàng lại không muốn xa rời cọ cọ má vào bàn tay hắn, bộ dáng
cực kỳ giống mèo con quyến luyến chủ nhân vậy.
“Ừ.” Nàng gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lên một chén cơm khác muốn đút cho hắn.
“ Ta tự ăn được rồi!” Hắn nhận lấy chén “ Ăn nhiều rau một chút, uống thêm chút canh có thể khiến cho nàng ấm áp một chút!”
“ Được!” nàng thuận theo bắt đầu dùng bữa. Chăm sóc cho mình thật tốt chính là không mang thêm phiền toái cho hắn.
Sức ăn của nàng nhỏ, thường ăn không hết một chén cơm, cho nên mỗi
lần gọi hai chén cơm thì có đến một chén rưỡi vào trong bụng hắn, mà
nàng ăn thêm chút món ăn thì đã no rồi. khí trời vẫn rất lạnh, canh nóng đơn giản là món nàng thích nhất.
Nàng quanh năm ở phía nam, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên
không thể nào thích ứng được khí trời phương bắc rét lạnh, Vô Danh hiểu
rõ điểm này cho nên rất đặc biệt chú ý giữ ấm cho nàng.
Một lát sau khi ăn no, Vô Danh kêu tiểu nhị tới thu dọn bàn, chỉ để lại một bình trà cùng một lò lửa nhỏ.
“ nghỉ ngơi một chút đi, ta đi một lát sẽ quay lại!” đốt lửa lên, trong phòng có lò lửa nhỏ nên không còn quá lạnh nữa.
“ Vâng!” nàng gật đầu một cái, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, lót
gối tựa đầu vào, đắp chăn từ eo lưng trở xuống. Xem ra, nàng không có ý
định ngủ trước, muốn đợi hắn về.
Vô Danh cười cười, đi về phía trước hôn nhẹ lên môi nàng, nàng lập tức đỏ mặt lên.
Mặc dù từ sau khi đi cùng nhau, hắn thường hay làm vậy, nàng cũng quen rồi, nhưng mà không tự giác vẫn thấy rất xấu hổ.
“Ta. . . . . . Ta chờ ngươi.”
Phủ màn che giường xuống, hắn xoay người đi ra bên ngoài.
Đi về phía căn phòng sát vách, Tào thúc đã dùng xong bữa tối, vợ chồng Trương tiêu đầu cũng ở bên trong.
“ Tham kiến đường chủ!” Vừa thấy hắn, vợ chồng Trương tiêu đầu lập tức đứng dậy nghênh đón.
“ Ngồi xuống đi!” Vô Danh xoay người ngồi vào cái ghế bên kia, Tào
thúc lập tức đem sổ sách cùng với biên bản sự kiện trình lên cho hắn.
“ Đường chủ, đây là các loại biên bản ghi chép trong tiêu cục!”
“ xếp đặt ra đi!” Vô Danh nhìn cũng không nhìn, chẳng qua là nhìn chăm chú vào vợ chồng Trương tiêu đầu.
“ Đường chủ, xin tha thứ cho sự đường đột của chúng ta buổi chiều,
thuộc hạ tuyệt không có ý khác, chỉ muốn cung nghênh đường chủ mà thôi,
xin đường chủ tha thứ!” Trương tiêu đầu lập tức xin tội.
“ Ngươi không phải là ngày đầu tiên vào Huyền Vũ đường, cũng rất rõ
nội quy cùng thái độ làm việc trong nội đường. Thân là người của Vân Lưu Cung, không giả dối không khoe khoang, xử thế khiêm nhường, ngươi ngay
cả điều cung quy này cũng quên sao?” Vô Danh không cần cất cao giọng,
chỉ cần gương mặt lạnh như tiền cũng đã đủ làm cho người ta kinh hãi.
“ Là…là thuộc hạ nhất thời đắc ý, xin đường chủ lượng thứ!” Trương tiêu đầu hết sức lo sợ nói.
Người của Vân Lưu Cung làm việc luôn luôn khiêm tốn, nếu không cần
thiết tuyệt đối sẽ không gây sự chú ý của người khác. Điều này đều lấy
bốn vị đường chủ đứng đầu làm gương, nên với thủ hạ trong nội đường bọn
họ dĩ nhiên là cũng yêu cầu giống như vậy.
“ Huyền Vũ là hình đường của Vân Lưu Cung, đối với cung quy, người
trong nội đường cũng phải tuân thủ nhiều hơn so với bất kỳ ai, nếu phạm
sai lầm, thì xử phạt gấp đôi. Ngươi cũng hiểu mình nên làm gì rồi!”
“ Thuộc hạ biết!” Trương tiêu đầu đem bộ kiếm tùy thân gỡ xuống, quỳ
gối xuống xin tội “ Thuộc hạ không tuân theo điều thứ tám của cung quy “ Tự Luật”, tự xin xử trí, xin đường chủ hạ lệnh trừng phạt!”
Vô Danh không nhìn hắn, ngược lại nhìn vẻ mặt không phục, rồi lại làm ra vẻ kính cẩn nghe theo của Trương phu nhân.
“Nếu như ngươi có ý kiến gì thì có thể nói thẳng.”
“ Đường chủ” Trương phu nhân hít sâu một cái “ Ta cho rằng ngài đem
chuyện này làm ra quá nghiêm trọng, ta cùng tướng công chẳng qua là chào mừng ngài tới, nếu ngài không thích loại hoan nghênh này thì chúng ta
từ nay về sau không làm nữa là được rồi!”
“ Như Song, đừng nói nữa!” Trương tiêu đầu lập tức ngăn thê tử nói
lung tung “ xin đường chủ thứ tội, thê tử mới gả cho ta không lâu, đối
với cung quy còn chưa hiểu rõ, xin đường chủ cho nàng thêm một cơ hội
nữa!”
Vô Danh nhìn Trương phu nhân một cái, sau đó chuyển sang Trương tiêu đầu.
“Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta sẽ trừ một phần ba lương bổng của ngươi, ngươi có phục không?”
“Thuộc hạ phục, Tạ đường chủ.”
Trương tiêu đầu khiêm tốn chấp nhận.
“ Ngoài ra…” Vô Danh tiếp tục nói, “ cho ngươi thời gian nữa tháng,
dạy cho vợ ngươi thuộc lòng cung quy, lần sau ta sẽ không tha thứ nữa!”
Hắn nhàn nhạt nói.
“Dạ, thuộc hạ hiểu. Tạ ơn đường chủ không trách phạt!” Đường chủ thi
hành cung quy luôn nghiêm khắc, lần này chỉ có hắn bị phạt, không phạt
tội Như Song, đã là sự gia ân của Đường Chủ rồi.
“ Được rồi, các người đi về trước đi!”
“ Vâng, Đường chủ!”
Trương tiêu đầu mang theo thê tử lập tức cáo lui.
Vợ chồng Trương tiêu đầu vừa đi, Tào thúc lập tức đóng cửa lại, trở lại đứng ở trước mặt Vô Danh.
“ Đối với lý lịch của Trương phu nhân ngươi có biết rõ không?” Ánh
mắt của nàng ta không đơn thuần. Vô Danh từ trước đến giờ không coi
thường bất kỳ chi tiết nào, cũng sẽ không vì đối phương là một nữ nhân
mà nghĩ nàng ta không có uy hiếp.
“ Trương phu nhân tên là Như Song, là cô nhi hát rong trong thành,
sau có duyên gặp gỡ Trương tiêu đầu, hai người tình đầu ý hợp. Trương
tiêu đầu tuổi đã hơn ba mươi thật cao hứng cưới được một thê tử xinh
đẹp, nên đối với nàng ta rất thương yêu!” khi họ thành thân, Tào thúc
cũng là thượng khách, cho nên đối với bối cảnh tân nương cũng biết được
chút ít.
“Uhm!” Vô Danh suy nghĩ sâu xa.
“Có cái gì không đúng sao?” Tào thúc cảnh giác hỏi.
“ Tào thúc, hãy phái người theo dõi sát nàng, lại phái thêm người
điều tra nàng, ta không cho là gia cảnh của nàng ta đơn giản như vậy!”
Nếu chỉ đơn thuần là cô nhi hát rong, sẽ không có ánh mắt không sợ hãi
như vậy, thậm chí còn có can đảm thẳng thắn nói chuyện trước mặt hắn.
“Vâng” Tào thúc gật đầu một cái.
“ Còn có chuyện này, ngươi phái người đem phong thư này đến cho
Thượng Quan Phi Lũng!” thư nhà của Lam Tuyết, hắn đáp ứng thay nàng đưa
đi.
“Vâng” Tào thúc nhận lấy cất đi.
“ Cuối cùng, phái người đi điều tra chuyện có liên quan tới bảo tàng
của tiền triều, ta muốn chuyện mà Tề Thịnh Dung cho là bí mật biến thành đại sự mọi người đều biết!”
“ Bảo tàng của tiền triều?” điều này Tào thúc cũng không hiểu.
“ Nghe nói trước khi tiền triều bị tiêu diệt, hoàng đế tiền triều đã
từng đem bảo vật trong cung đi giấu, mà vị trí của bảo tàng được giữ ở
bên trong một miếng bạch ngọc như ý. Tề Thịnh Dung muốn lấy được bạch
ngọc như ý, đoạt bảo tàng, làm căn bản để âm mưu soán vị, ta muốn hắn
sắp thành lại bại!” Vô Danh cười lạnh.
Bất luận kẻ nào muốn tổn thương Lam Tuyết, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho.
“ Vâng!”
“ Ba sự việc này, làm phiền ngươi!”
“ Đường chủ quá lời, thuộc hạ đi làm những chuyện này nhưng không
biết sẽ hội họp lại cùng đường chủ khi nào?” Hắn đi làm việc, sẽ không
có người giúp đường chủ chạy xe ngựa.
“Ta sẽ dẫn Lam Tuyết đến Lạc Dương, tối hôm nay ngươi cứ nghĩ ngơi
trước, chờ làm xong mọi chuyện, ngươi đi đến Lạc Dương hội họp cùng ta!”
Giao phó xong, Vô Danh chuẩn bị về phòng.
“Dạ, Đường chủ.”
Tào thúc đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Vô Danh trở lại trong phòng, Lam Tuyết quả nhiên còn chưa ngủ, vừa thấy hắn trở lại, lập tức cười tiếp tục chải tóc.
Vô Danh ôm Lam Tuyết, để cho nàng ngủ yên bên cạnh mình, nhưng hắn vẫn không buồn ngủ một chút nào.
Từ Phục Ngưu Sơn đến Trương gia tiêu cục cũng không xa, biết hành
tung đi lại của hắn chỉ có ít người, là ai lấy tiễn đưa thư cho sơn tặc ở Phục Ngưu sơn biết chặn đường cướp bóc???