Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 63: Chương 63: QUY THÌ ỨNG GIẢM TẤN BIÊN THANH




Sinh mệnh trong bụng càng ngày càng lớn dần, lại chưa bao giờ có động tĩnh, vô cùng im lặng, như thể sợ làm kinh động đến tôi thì sẽ bị vứt bỏ. Nếu không nhìn vào hình dáng hiện tại của mình, tôi cảm giác dường như mình vẫn chẳng có gì khác trước kia. Tôi nghiêng người nằm ở trên giường, cuộn tròn lại, ánh mắt cố gắng không nhìn đến bụng mình, cảm giác hổ thẹn bỗng trào dâng.

“An…” Một nụ hôn mềm nhẹ dừng lại bên tai tôi, con báo kề sát phía sau lưng, ôm chặt lấy tôi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn. Mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, tôi thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào hắn.

“An An, đừng đi.”

Tôi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy mắt hắn như tơ dây đàn, nhìn tôi, giống như gió gảy cầm sắt (1), tranh đột nhiên kích thích, dây đàn? (hu hu em tìm mãi vẫn không ra ý nghĩa câu này) Tình ý? Tằm xuân phun tơ, nhện bạc dệt lưới.

Tôi vui sướng ôm lấy hắn: “Con báo, chàng nói cái gì? Vừa nãy chàng đang nói chuyện sao?” Nếu đúng thế hôm nay hắn đã nói được hai từ. Tôi nhớ rõ ban ngày hắn còn nói với Hoa Phỉ từ “Làm càn”.

“An, đừng đi.” Hắn hôn hôn mi tâm (2) tôi, lặp lại lần nữa.

Quả thật là hắn nói! Tôi vui vẻ hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn.

Hắn chăm chú nhìn ánh mắt của tôi, nói thêm một lần nữa: “Đừng đi.”

Tôi giơ tay lên vuốt mái tóc bạc như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước của hắn, dừng lại bên khóe môi hắn, “Ta cũng muốn sống nốt quãng đời còn lại ở nơi tiên cảnh không dính dáng tới quyền thế phân tranh này… Nhưng mà, chúng ta làm sao có thể bỏ Tử Uyển lại được? Mà chàng, cũng không thể vứt bỏ quốc gia cùng con dân của chàng được. Mỗi người đi tới nơi này đều mang trên vai hoặc ít hoặc nhiều trách nhiệm, nếu vứt bỏ trách nhiệm, thì cũng sẽ mất đi quyền lợi được vui vẻ…”

Hắn nhìn tôi, không hề nói gì nữa, càng ôm tôi chặt hơn, ôm cả sinh mệnh trong bụng tôi vào trong lòng.

Sau đêm đó, hắn không nói từ “Đừng đi” này thêm lần nào nữa.

Tuy rằng Hoa Phỉ nói họ sau khi đi qua đường hầm xuyên sông Phàn Xuyên, đã dùng bùn đất đổ lên trên miệng đường hầm và lấy lá che lại, nhưng mà dù sao đêm dài lắm mộng, lỡ như ngoài ý muốn có người phát hiện miệng đường hầm và tìm đến nơi này thì sẽ không tốt lădm. Tôi không muốn có bất kì tai ương gì xảy ra đối với người dân Nguyệt Vọng tộc đơn thuần thiện lương. Hơn nữa, hiện tại con báo ngoài ngôn ngữ và trí nhớ ra, phản ứng cơ thể và võ công gần như đã khôi phục, việc bảo vệ bản thân chắc chắn không thành vấn đề. Chúng tôi nếu có thể lên đường bình an, ra khỏi đường hầm, cùng Hoa Phỉ trở lại nơi ẩn cư ở Tiêu Sơn của Ngũ Độc giáo, nơi đó tuyệt đối an toàn để cho con báo dưỡng bệnh, không có người ngoài quấy nhiễu. Đợi hắn khỏi hẳn sau đó sẽ trở về Hương Trạch quốc. Sau khi nghĩ xong xuôi, tôi liền nói cho Hoa Phỉ nghe kế hoạch của mình, Hoa Phỉ nghe xong liên tục gật đầu. “Viên muội, tất nhiên là phải cùng ta trở về tiên giới rồi.” Hắn nhìn con báo bên người tôi, “Cái tên miêu gì kia, nể tình Viên muội, ta tạm thời chứa chấp ngươi.” Con báo liếc xéo hắn một cái.

Trước khi lên đường, chúng tôi cùng người Vọng Nguyệt tộc bái biệt nhau, họ đưa cho chúng tôi mỗi người một cái dây chuyền bình thường như bao vật trang sức khác, lấy thừng làm dây, lấy đá làm mặt, giống như mọi người nơi này bình thường chất phát mà tự nhiên. Tôi nắm chặt miếng đá óng ánh trong suốt, một dòng nước ấm áp dâng trào, hốc mắt nóng lên, nước mắt không kìm chế được dâng lên. Không biết có phải bị tôi lây truyền không, trong mắt mọi người cũng bị một tầng sương mù bịt kín, bọn nhỏ càng kéo tay tôi, khóc nức nở. Mấy tháng bên nhau sớm chiều, họ khiến tôi cảm thấy so với người thân còn gần gũi hơn mấy phần, để cho tôi một lần nữa cảm nhận được tình cảm mặn nồng giữa người với người.

Mà tôi lại không có gì quý báu để đưa cho họ, ngoại trừ dạy họ cách gieo trồng và phơi sao cà phê cùng với cho họ một ít lương thực tăng gia sản xuất được, còn lại tôi thật không biết làm gì để báo đáp ơn cứu mạng của họ. Bản tính thuần thiện lại làm họ cảm thấy đợi chúng tôi như vậy là việc đương nhiên, càng làm cho tôi thấy ngượng ngùng. Hoa Phỉ bắt một đống độc vật màu sắc rực rỡ đưa cho họ, bị tôi ngăn cản.

Đứng ở thượng nguồn suốt Nguyệt Lương là hồ Uông Đàm, Xảo Na đột nhiên đi lên, bất ngờ hôn lên má con báo, con báo sửng sốt. Xảo Na cười hì hì lè lưỡi với tôi, trong mắt ngập nước, như mưa không cần cầu vồng, nàng nói: “Kì thật muội rất thích Nguyệt thần. Nhưng mà, muội lại càng thích Nguyệt thần và tỷ đứng chung một chỗ. Mọi người không thể quên đã quên muội được!”

Tôi nở nụ cười ấm áp với nàng, kéo tay nàng qua, ấn ngón cái của mình vào ngón cái của nàng, “Chúng ta nhất định vĩnh viễn sẽ không quên mọi người! Sẽ không quên vùng đất của ánh trăng xinh đẹp này!”

Xảo Ba trong mắt có một tia ưu tư, tôi biết ông đang lo lắng điều gì, “Xảo Ba, thúc đừng lo lắng. Cháu lấy tính mạng mình thề tuyệt đối không đem chuyện Nguyệt Vọng tộc tiết lộ cho người ngoài, cũng tuyệt đối không gây nguy hiểm cho Nguyệt Vọng tộc!”

Ông chấm vài giọt nước suối Nguyệt Lượng, hiền lành vỗ vỗ tay vào lưng của tôi, “Hảo cô nương, hi vọng cháu cùng Nguyệt thần vĩnh viễn hạnh phúc. Nguyệt Vọng tộc tồn tại cùng với hai người.”

Tôi kéo con báo cúi người thật thấp với bọn họ, mặc áo tơi (3) của các mẹ khéo tay làm ra, cẩn thận đi từng bước theo Hoa Phỉ bọn họ xuyên qua thác nước rộng lớn, lội nước mà đi vào đường hầm.

Thác nước lớn như vậy chảy thẳng từ trên cao xuống dưới, đến đáy nơi này tất nhiên sức nước rất lớn, đập lên đầu tôi đau điếng. Con báo tựa như theo bản năng khẽ gập lưng che chở cho tôi, thay tôi cản không ít bọt nước đập xuống. Cho dù là như vậy, vào trong động, tôi vẫn cảm thấy trên người mơ hồ nhói đau, có thể thấy con báo nhất định đau hơn rất nhiều. Sau khi cởi áo tơi trên vai xuống, tôi giúp hắn lau cánh tay, giúp hắn lau mái tóc dính nước để ngừa cảm lạnh. Hắn nhẳm nửa con mắt, tùy ý để tôi giúp hắn chà lau, vẻ mặt trầm ngâm mà dễ chịu.

“Quế lang, chàng xem chàng xem, mặt của ta cũng bị hắt ướt hết rồi.” Hoa Phỉ như con cún nhỏ chạy đến trước mặt tôi, nghiêng mửa mặt bị hắn cố ý làm ướt về phía tôi, tôi bất đắc dĩ lấy khăn lau mặt cho hắn.

Lại bị con báo nhanh hơn một bước đoạt lấy khăn lau qua loa đám bọt nước trên mặt Hoa Phỉ đi.

Hoa Phỉ hung tợn trừng mắt nhìn con báo, “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết! Ngươi nhất định là giả vờ mất hết trí nhớ lừa gạt Viên muội cả tin. Ta hỏa nhãn kim tinh (4) một chút liền nhìn thấu diện mạo thật của ngươi rồi, Viên muội ngốc đáng thương vẫn bị ngươi lừa.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Có con tất sẽ có cha. Quả nhiên cha con giả dối giống nhau.”

“Hoa Phỉ.” Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên cảm thấy hai chữ ‘Cả tin’ rất là chói tai, làm cho tôi không thoải mái, “Ngươi đừng có nói như vậy, gáy của hắn trúng một trưởng của lão già Phương Dật âm hiểm, chứ không phải là giả vờ.” Tôi nắm lấy tay con báo, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa giữa tay hắn.

Mắt thấy Hoa Phỉ nhăn mày ôm tim, vẻ mặt giống nàng dâu nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hát hí khúc, Liên Tử kịp thời che cái miệng của hắn lại, “Đi nhanh đi, mè nheo mãi như vậy thì đến một năm cũng không thoát ra được.”

Đợi đến lúc Liên Tử buông tay ra, Hoa Phỉ hé mặt hít một hơi thật dài, giơ ngón cái liên tục tán thưởng: “Hô ~~~ Sư huynh, lực đạo của huynh lại mạnh thêm rồi, mạnh thêm nữa rồi! Dõi mắt khắp thiên hạ, không người nào có thể địch lại

Liên Tử cũng không nhìn hắn cái nào, biểu tình không thay đổi, lạnh lùng bước tiếp. Không hổ là “hạt sen” nha! Tôi thường xuyên hoài nghi hắn và Táo Đỏ là huynh muội ruột thịt, mặt lạnh giống nhau, xuống tay với Hoa Phỉ không lưu tình giống nhau…

Đường đi kia ước chừng vừa đủ một người đi qua, hai bên bùn đất còn mới có hơi hơi ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, từng đợt gió nhè nhè thỉnh thoảng phất qua mặt, càng đi xa Nguyệt Vọng tộc càng mờ tối.

Lúc này, giữa không trung lại nổi lên nhiều đốm sáng phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, nhìn kĩ thì thấy chúng phát ra từ tảng đá trên cổ mỗi người. Thì ra người Nguyệt Vọng tộc tặng cho chúng tôi đá huỳnh quang, họ có lẽ đã dự đoán được trong động này rất tối, cho nên liền cẩn thận chuẩn bị dây chuyền này cho chúng tôi. Tôi không khỏi cảm tạ họ đã chăm sóc chu đáo cho mình và mọi người.

Nhưng mà, Hoa Phỉ cũng sớm có dự bị, hắn lấy trong bao túi ra dạ minh châu, mỗi người được phát một viên. Đoàn người chúng tôi theo đường uốn lượn quanh co hướng về phía trước.

Dọc theo đường đi, chúng tôi đi một đoạn, liền dùng bùn đất che lấy đường lui, để tránh ngày sau có người thông qua đường hầm này xâm nhập vào Nguyệt Vọng tộc.

(1) Cầm sắt: Là cây đàn sắt có chạm trổ. Đàn sắt là loại đàn lớn làm bằng gỗ cây ngô đồng. Đàn sắt và đàn cầm là hai loại đàn cổ, chữ cầm sắt thường dùng để chỉ vợ chồng hòa hợp, như đàn sắt đàn cầm hòa nhau.

(2) Mi tâm: Vùng ở giữa hai lông mày, phía trên sống mũi.

(3) Áo tơi: Là một loại áo khoác dùng để che mưa che nắng, thường được làm bằng lá cọ, khâu chồng thành lớp gối lên nhau dày hàng đốt tay, như kiểu lợp ngói, đánh thành tấm, phía trên có dây rút để đeo vào cổ giữ áo cố định trên lưng.

(4) Hỏa nhãn kim tinh: Phép nhìn thấu yêu tinh dưới bất cứ hình thức ngụy trang nào, giống như của Tôn Ngộ Không.

Dưới ánh sáng của viên dạ minh châu bóng mượt, chúng tôi từ từ đi về phía trước. Hoa Sinh tỷ tỷ đi tuốt ở đằng trước mặt, tiếp theo là Táo Đỏ, Cẩu Kỷ, Đậu Xanh, Hoa Phỉ, tôi cùng con báo đi ở giữa, Ý Dĩ, Ngân Nhĩ cùng Hạt Sen đi sau cùng.

Đương nhiên, Tiểu Lục Bảo lúc này đang lười biếng nằm trên vai tôi, tôi cũng không biết tại sao mình lại thu hút nó như vậy, con sâu này vừa nhìn thấy tôi đã muốn chơi xấu, nhất định bám trên vai tôi không chịu rời đi. Con báo nắm chặt tay tôi, lòng có chút suy sụp, tôi biết giờ phút này hắn cực kì chán ghét ghê tởm, nhưng cố giấu giếm, vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông ra. Tôi vài lần bảo Hoa Phỉ ôm Tiểu Lục ra khỏi vai tôi, Hoa Phỉ lại cố làm ra vẻ không nghe thấy gì, lấy tay chỉ chỉ vào tai: “Viên muội, nàng vừa mới nói chuyện với ta đấy sao? Nàng nói cái gì? Ta không nghe rõ! Nàng cách ta quá xa! Nàng nói cái gì?” Nói xong liền định kéo tôi đến bên cạnh hắn.

Tôi không nói gì, rõ ràng tôi ở ngay phía sau hắn, có xa xôi gì đâu. Sao tự dưng hắn lại cứ thích làm loạn lên như vậy?

Trong bóng đêm tôi chợt nghe thấy vài chưởng gió vù vù, Hoa Phỉ “Ối” một cái, sau đó nói một câu tốn hơi thừa lời, “Ngươi đợi đó! Chờ ra khỏi động chúng ta sẽ lại đại chiến ba trăm hiệp!” Con báo dường như vừa hừ lạnh một cái.

Như thế thật tốt, con báo mất hết trí nhớ cho nên biểu hiện giống như một đứa trẻ, còn tâm tính Hoa Phỉ lại như trẻ con, chưa từng có bộ dáng đứng đắn. Hiện tại hai đứa trẻ lớn xác cùng ở một chỗ, còn cố tình tỏ vẻ không ưa đối phương. Tôi bị ép ở giữa, khóc không ra nước mắt, dọc đường đi không ngừng hòa giải nhưng vẫn không có kết quả. Thì ra nuôi dưỡng trẻ con lại không hề dễ dàng chút nào!

Không biết nguyên nhân là do bọn họ tranh cãi ầm ĩ rất đau đầu hay do Tiểu Lục mập mạp đè nặng trên vai, tôi cảm thấy bắp chân có chút đau nhức. Mà sinh mệnh trong bụng trước giờ vẫn im lặng như không tồn tại, giờ phút này dường như bị hai đứa trẻ lớn xác bên ngoài ảnh hưởng, đôi lúc lại đá tôi một cái, giống như muốn tham dự trò náo nhiệt bên ngoài.

Vì không muốn làm phiền mọi người, tôi cố nén cảm giác không khỏe, cắn răng kiên trì đuổi kịp bước chân mọt người. Sau đó, có lẽ bàn tay tôi đang nắm tay con báo dần dần lạnh buốt khiến con báo cảm thấy khác lạ, hắn ôm ngang lưng tôi, giơ viên dạ minh châu lên xem xét sắc mặt tôi, sốt ruột gọi tôi: “An An, An An.”

Hoa Phỉ lập tức ngừng lại, quay đầu ân cần đi tới: “Viên muội, nàng làm sao vậy?” Rồi nhanh nhẹn bắt mạch cho tôi.

Tôi rụt lại, không muốn cho hắn bắt mạch, tuy rằng đến giờ đi được một lúc, dừng dừng tiến tiến, vẫn chưa gặp phải điều gì ngoài ý muốn, nhưng mà chúng tôi hiện tại đang ở trong hoàn cảnh hết sức nguy hiểm, chỉ có con đường phía trước không thể lui về phía sau, Nếu bên ngoài có người phát hiện cửa động, bắt chúng tôi còn dễ dàng hơn bắt ba ba trong bình. Cho nên, đi ra ngoài càng sớm thì càng tốt, ở trong động này một phút, tôi liền một phút không thể yên tâm, không thể bởi vì nguyên nhân của một mình tôi mà làm nguy hiểm đến tính mạng mọi người.

“Không có gì, không cần lo lắng, chỉ là động thai một chút thôi.” Tôi cười cười với Hoa Phỉ, ‘Tiếp tục đi thôi.”

Nhưng nói gì Hoa Phỉ cũng không nghe, hắn cùng con báo hai người một trái một phải cưỡng chế, tính giúp đỡ tôi ngồi xuống. Hai người này chẳng mấy khi lại cùng chung chí hướng như vậy. Hoa Phỉ lấy từ trong túi áo ra một túi bột phấn, đổ vào ống trúc đựng nước hắn mang theo, bột phấn phần kì vào nước, “Tõm” một tiếng liền biến mất, mà nước trong ống trong nháy mắt đã khôi phục vẻ trong suốt như ban đầu.

Hoa Phỉ giơ ống trúc đưa đến bên miệng tôi, ý bảo tôi uống. Nước chảy vào trong miệng, mang theo một chút vị chua đắng, nhưng quả thật thuốc đắng dã tật, sau khi uống xong, một dòng nước ấm ở trong bụng tôi chậm rãi dâng lên, giảm bớt rất nhiều cảm giác khó chịu của tôi.

Ngồi được khoảng vài phút, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tuy rằn vẻ mặt Hoa Phỉ tỏ ý phản đối, con báo cũng nắm chặt tay tôi dường như không muốn để tôi đứng lên, nhưng đều không lay chuyển được tôi. Tôi kiên trì đứng lên: “Không có việc gì, ta thấy tốt hơn nhiều rồi. Chúng ta đi thôi.”

Nhóm người Hoa Phỉ lần đầu đi qua đây vì phải vừa đi vừa đào đường hầm, mất nhiều thời gian hơn, ước chừng tầm nửa tháng. Chúng tôi lần này đi ra ngoài chỉ cần đi đến đâu, đổ đất lấp đường hầm đến đó, dễ dàng hơn rất nhiều. Hoa Phỉ dự đoán chỉ cần sáu, bảy ngày là có thể đi ra ngoài.

Trong đường hầm tối đen này không thể phân biệt được ngày với đêm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào bản năng cảm giác thời gian, đói bụng thì ăn chút lương khô, mệt nhọc thì ngồi xuống ngủ gật một lát. Thời điểm nghỉ ngơi, mọi người đều không đồng loạt cùng ngủ, mà mỗi người sẽ luân phiên canh gác.

Cảm giác trong bụng không khỏe càng ngày càng rõ ràng, may mà Hoa Phỉ có thuốc làm giảm bớt. Vì không muốn để mọi người lo lắng, tôi cắn răng, cố nén khó chịu. Mắt thấy chúng tôi từ chỗ tối đen đến năm ngón tay còn không nhìn rõ được, chậm rãi đi đến nơi có ánh sáng mờ mờ, hôm nay đã thoát khỏi vùng u ám kia tiến vào khoảng giữa sáng hơn, nhiệt độ cũng ấm dẫn lên, tôi biết thắng lợi đã ở ngay trước mắt, tâm tình không nhìn được rộn ràng hẳn lên, bụng dường như cũng bớt khó chịu hơn.

“Phía trước chính là cửa ra.” Hoa Sinh ngừng lại, giọng nói thật thà chất phác, đôn hậu, lộ rõ vẻ vui sướng, tôi nghe trong lòng mình dường như cũng có một tiếng nói tự nhiên bình thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to.

“Đưa cái này cho hắn ăn đi, ta tới trước cửa động rải thuốc độc.” Hạt Sen mặt không chút thay đổi chỉ chỉ con báo, kín đáo đưa cho tôi một viên thuốc nhỏ màu đỏ, sau khi quay đầu liền lấy một quả pháo hình trụ trong lồng ngực, phần đuôi có sợi dây ngắn ngủn, giống như kíp nổ.

Viên thuốc kia có lẽ là giải dược, tôi vội vàng đặt nó vào trong miệng con báo, dỗ hắn nuốt xuống.

Tôi chỉ nhìn thấy Hạt Sen thành thạo châm kíp nổ, “quả pháo” trong tay nháy mắt đã lao ra khỏi cửa động dày đặc tầng tần lớp lá cây thẳng tắp bay lên không trung. “Bùm!” một tiếng, tưởng đã nổ tung trên không trung, nhưng mà trong chốc lát, tôi liền ngửi được mùi hoa dành dành, chắc chắn là mùi độc tỏa ra, sâu trong động cũng có thể ngửi thấy thoang thoảng, nói vậy nếu như ngoài động có người thì giờ phút này đã trúng độc bỏ mình.

Hoa Phỉ lắng tai tập trung tinh thần nghe động tĩnh bên ngoià, sau một lúc lâu, ngoại trừ tiếng gió thổi lá cây xào xạc rất nhỏ, cũng không có gì lạ thường. Hoa Phỉ cao hứng phẩy tay: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Tôi vừa đi vài bước đã cảm thấy một trận đau đớn thấu xương truyền ra từ trong bụng, đầu óc trở nên mê muội. Tôi dừng bước lại, che trán theo bản năng.

“An An!”

“Viên muội!”

Một trước một sau nhanh chóng nâng tôi dậy. Tôi ngẩng đầu, phất tay áo nói với họ: “Không có…”

Từ “việc gì” còn chưa kịp nói, một trận đau đớn càng thêm mãnh liệt hơn trước lại dâng lên. Hoa Phỉ kiên quyết kéo tay tôi qua bắt mạch, chỉ khoảng nửa phút sắc mặt đã trầm xuống: “Không ổn, sắp sinh rồi!”

Câu này làm tôi hoa mắt chóng mặt vô cùng. Làm sao có thể? Đâu đã được mấy tháng? Sao lại đúng lúc quan trọng thế này? Chỉ còn chút nữa là chúng tôi đã thành công.

“Ra… Chúng ta trước… Đi ra ngoài…” Tôi cắn môi, chỉ cần tiếp tục kiên trì chút nữa là được rồi, chịu đựng! Tôi hít một hơn thật sâu, mặc kệ nỗi đau đớn như từng cơn sóng dồn dập mãnh liệt dâng lên.

“Không được!” Hoa Phỉ đè vai tôi lại, chưa từng nghiêm túc như bây giờ, “Các ngươi đi ra ngoài trước, bảo vệ cửa động, không được để cho ai tới gàn nơi này nửa bước!” Hắn quay đầu ra lệnh cho đám người Táo Đỏ.

Táo Đỏ liếc mắt nhìn tôi một cái, gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng giờ cũng hiện lên vài tia lo lắng, quay đầu cùng đám người Hạt Sen đồng loạt đi ra cửa động.

“Đừng…” Vừa mới mở miệng tôi đã phải thở dốc, thân dưới như có gì chọc vào, một dòng chất lỏng chảy qua đùi tôi, lòng tôi chợt lạnh, vỡ ối rồi?

Không kịp nghĩ lại, một trận đau đớn nữa lại ập đến. Tôi theo bản năng nắm chặt bàn tay, hung hăng cắn môi dưới, một tia máu ngọt sắc tràn khắp miệng, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa.

“Vân Nhi!” Bên tai có tiếng gọi ấm áp nôn nóng thoảng qua.

Tôi giơ tay lên muốn đập vào bụng, ngọn nguồn cơn đau đớn, tôi không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy, nhưng giờ phút này xương cốt toàn thân cực kì đau đớn, cùng với khuôn mặt của Tử Hạ Phiêu Tuyết như hình với bóng, bao vây lấy tôi, không chỗ trốn thoát.

“Vân Nhi! Cố gắng lên!” Một đôi tay dùng lực nắm chặt lấy cổ tay tôi, không cho tôi làm bừa. Là ai? Là ai muốn ngăn cản tôi! Tôi dùng toàn bộ sức lực để giãy dụa.

“Vân Nhi, nàng rất đau phải không?” Một giọng nói bối rối luống cuống vang lên bên tai tôi, “Nàng không được làm tổn thương bản thân, nếu đau thì hãy đánh ta!”

“Ngươi mau giữ chặt nàng! Tuyệt đối không được để nàng làm đau chính mình. Ta đỡ đẻ cho nàng!” Có người quyết đoán hạ mệnh lệnh.

“Sinh?” Tôi không muốn sinh!

Vùng đùi dường như càng ngày càng ẩm ướt… “Viên muội! Dùng sức! Cố gắng lên! Qua lúc đau đớn này sẽ tốt hơn!”

“!——” Tôi không muốn!



“Đại nhân! Hình như là giọng của nương nương!”

“Chậm lại!”

“Các ngươi là kẻ nào? Dám can đảm bắt cóc Hòang hậu nương nương của Ngô quốc! Mau giao nương nương ra! Nếu không…”

“Hãy bớt nói lung tung đi!”



Thật ồn ào! Bên ngoài dường như có người nói chuyện, con có tiếng binh khí va chạm lẫn nhau.

“Kẻ nào dám gây náo loạn!” Một giọng nói uy nghiêm trầm thấp vang lên, cách tôi rất gần.

“Bệ hạ!” Tiếng binh khí nháy mắt ngừng lại, “Là bệ hạ sao?”

“Đến giọng của trâm cũng không nhận ra ư?”

“Bệ hạ! Triệu đại nhân, quả nhiên là bệ hạ!”

“Hạ quan Triệu Chi Hàng cứu giá chậm trễ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!”

“Đừng động cái là đánh, đều là người một nhà. Ngươi mang thuộc hạ bảo vệ ngoài động, trong vòng trăm thước bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần!”

“Đây… Vâng!”

Tôi gắt gao nắm chặt lấy bàn tay kia theo bản năng: “Con báo…”

“Ta ở đây! Vân Nhi, ta ở đây! Nàng nhịn một chút, cố gắng lên!” Có một đôi tay đem tay của tôi bao chặt chẽ trong lòng bàn tay, dường như có một dòng khí ấm áp chậm rãi truyền sang, làm cho tôi thoáng yên tâm hơn.

Nhnưg mà, cảm giác dịu đi kia cũng không được bao lâu, bụng dưới lại tiếp tục chịu đựng một trận co rút đau đớn.

Đau quá! Đau !!!

Tôi thật sự muốn phá hỏng một cái gì đó để hóa giải phát tiết nỗi thông khổ kia! Đem hết toàn lực cắn xuống, máu tanh nồng đậm tràn ngập khoang miệng, nhưng dường như đôi môi không có cảm giác đau…

“Không xong, chân ra rồi!”

“Chân đi ra thì phải làm sao? Rất nguy hiểm sao?!”

“Mặc kệ, liều một phen!”

“Vân Nhi, cố gắng lên. Chân đã ra rồi!”



“Tây Lũng bệ hạ! Thỉnh Tây Lũng bệ hạ dừng lại!”

“Vớ vẩn! Triệu đại nhân chẳng lẽ đã quên ai là chủ đất nước này!”

Âm thanh binh khí va chạm lại vang lên chói tai.

“Triệu đại nhân, Hương Trạch quốc ngươi mang binh tiến vào Tây Lũng ta, ý muốn như thế nào?”

“Thật sự do bất đắc dĩ! Thỉnh Tây Lũng bệ hạ thứ lỗi!”

Chói tai! Tiếng binh khí thật chói tai!

“Viên muội! Ra sức! Ngươi nhéo nhân trung nàng, không được để nàng hôn mê!”

“Vân Nhi! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”



Vẫn đau quá, nhưng vì sao đau như vậy mà tôi lại càng thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, đầu càng ngày càng nặng nề…

Thật sự quá mệt mỏi, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.