Ngoài dự tính của tôi, con báo thật sự nghe lời tôi, buông tay ra. Tôi bất ngờ, nhìn về phía hắn, liền bắt gặp đôi mắt phượng hẹp dài đang liếc xéo mình, ánh mắt đó… Giống hệt như trước kia, không hề giống người mất hết trí nhớ một chút nào. Tận sâu trong lòng tôi không khỏi run lên, cho dù hiện tại bộ dáng hắn mặc tạp dề rất buồn cười, cho dù mặt hắn bị hun đến đen thui, cho dù hắn cầm trong tay một cái chảo dính đầy dầu mỡ, nhưng mà, chỉ cần một ánh mắt đó, khí thế vương giả hống hách lập tức bao phủ lấy tôi.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Nàng nhìn cái gì, còn không mau ngoan ngoãn trở lại trong lòng ta đi?” …
Bình thường lá gan của tôi cũng không nhỏ, luôn dịu dàng nhưng rất khó bị bắt nạt. Nhưng không biết vì sao tôi lại đặc biệt sợ hãi hắn. Hắn vừa nhìn tôi một chút, mồ hôi của tôi đã chảy ướt lạnh cả sống lưng, sau đó, đôi chân như không nghe theo sự điều khiển của tôi, ngoan ngoãn bước về phía hắn.
“Long Nhãn đồ nhi, sư phụ không quản ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, ít nhất cũng nên tới bái kiến một chút chứ? Thật là sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh!” Hoa Phỉ đấm ngực dậm chân, tự hát rồi lại tự xướng.
Tên tiểu tử này vậy mà lại lấy danh phận sư phụ để ép buộc tôi. Tôi đứng ở giữa, vô cùng khó xử…
Đúng lúc này, một vật gì đó xanh mượt mềm mại, phi đến chỗ tôi với tốc độ ánh sáng, bám chặt lấy bả vai tôi. Một thiếu niên bộ dạng hoạt bát thông minh theo sát phía sau bước vào, “Đồ nhi cô nương, Đậu Đỏ rất nhớ tỷ!”
Không cần nhìn, tôi cũng biết con sâu béo múp míp đang bám chặt lấy vai tôi lúc này là Tiểu Lục, không ngờ rằng Đậu Xanh cũng tới đây. Mà phía sau còn có điều khiến tôi giật mình hơn nữa.
Táo Đỏ, Hạt Sen, Ý Dĩ, Cẩu Kỷ, Hoa Sinh theo thứ tự lần lượt đạp cửa phòng bếp đi vào, tập hợp đầy đủ trước mặt tôi. Đáy lòng tôi trào dâng niềm cảm động, như được gặp lại những người thân thích của mình, tay chân có chút luống cuống, muốn khóc. Tôi không ngờ mình chỉ dùng chim săn diêu gửi đi hai chữ đơn giản mà có thể khiến tất cả mọi người đều xuất hiện ở nơi đây…
Vẻ mặt tôi lúc này có lẽ rất hoảng sợ, nhưng cũng vô cùng cảm động. Táo Đỏ tháo thanh kiếm trong tay xuống, đặt lên bàn, “Chúng ta thật sự không chịu được Hoa Phỉ ngày nào cũng viết một bức di chúc rồi đòi tìm cái chết, cho nên đều cùng nhau đến đây.” Nàng vẫn không quen thể hiện cảm xúc thật như cũ, nhìn nàng làm vẻ mặt lãnh đạm, tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, kích động ôm chặt lấy nàng. Lúc đầu nàng vô cùng kinh ngạc, cả người cứng ngắc, sau đó vỗ vỗ bả vai của tôi, bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
“Quế lang, ta cũng muốn được ôm.” Hoa Phỉ làm nũng, lại gần cọ cọ vào người tôi.
Một lực đạo mạnh mẽ đã nhanh hơn một bước đem tôi lùi lại phía sau. Con báo kéo tay tôi, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về nơi nào đó, trong đôi mắt phượng tràn đầy sự chán ghét cùng sợ hãi. Tôi nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục trên vai tôi. Tiểu Lục cũng mở to đôi mắt tí xíu của nó, cùng con báo trừng đôi mắt to, lườm đôi mắt nhỏ.
Nhìn mặt nạ sắt đá trăm năm khó vỡ cũng có ngày bị sụp đổ của con báo, tôi biết rằng mình là tìm được điểm yếu của một vị Chân Long Thiên Tử.
Hoa Phỉ nhanh mắt nhận ra, giũ giũ tay áo, một đám sâu rơi ra đầy đất, “Viên muội, lại đây, nàng xem tối nay chúng ta nên ăn loại nào? Ta phát hiện khí hậu nơi này thật sự rất tốt. Chúng ta vừa mới đi ngang qua bìa rừng bên ngoài kia, tùy tay phẩy một cái đã thu được nhiều đồ ăn ngon như vậy.”
Con báo giờ phút này đã nhảy dựng lên trên bàn, túm chặt lấy tay tôi, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, sắc mặt xanh mét. Tôi vộ vàng đặt Tiểu Lục trên vai mình xuống đất, đứng lên bàn ôm lấy con báo, không ngừng vỗ vỗ lưng trấn an hắn, “Đừng sợ đừng sợ, đám sâu này không cắn người đâu, tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi mà, sẽ quen thôi mà.”
Hoa Phỉ nhìn tôi ôm đầu con báo, chu miệng lên, làm bộ đáng thương, chực khóc.
Tôi nói với hắn: “Hắn hiện tại bị mất trí nhớ rồi, ngươi đừng làm loạn nữa, mau đem đám sâu này đi chỗ khác đi.”
“Mất hết trí nhớ?” Hoa Phỉ rung rung đù, đắc ý sờ sờ chiếc cằm chẳng có lấy một cọng râu của mình, vẻ mặt cao thâm, “Nào nào, lại đây, lão phu bắt mạch cho ngươi.” Hắn vừa nói vừa bắt lấy cổ tay con báo, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy một tiếng “Bốp!” vang lên. Con báo dĩ nhiên muốn tránh xa Hoa Phỉ, còn thuận tay đánh một cái vào mu bàn tay Hoa Phỉ. Khi tôi định thần lại, mu bàn tay Hoa Phỉ đã đỏ bừng cả lên.
Liếc thấy cổ tay áo Hoa Phỉ khẽ động, tôi vội vàng buông con báo ra, bắt lấy tay áo Hoa Phỉ.
Nếu không cản lại, chẳng biết hắn sẽ thả ra độc vật gì ngoài dự đoán của mọi người nữa, “Ngươi đừng tức giận, hắn không cố ý đâu.”
Sau đó, tôi lại vội vàng trấn an con báo, “Hoa Phỉ chỉ muốn bắt mạch cho chàng thôi, không có ý xấu gì đâu. Y thuật của hắn rất cao minh, là thần y đệ nhất thiên hạ.” Tôi vừa trấn an con báo vừa tâng bốc Hoa Phỉ, hắn thích nhất được người khác khen ngợi y thuật của mình, hi vọng hắn sẽ vui vẻ bỏ qua, không so đo việc con báo đánh mình một cái nữa.
Lông mày con báo dựng thẳng lên, coi bàn gỗ bình thường như Kim Loan điện cai quý, đứng từ trên cao nhìn xuống phía Hoa Phỉ. Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Hoa Phỉ tức giận, trừng mắt nhìn con báo, bất bình thu hồi tay áo lại, hừ một tiếng, “Quả nhiên là có con nào cha nấy, hai cha con nhà người thật đáng ghét giống nhau!”
Không biết trước kia hắn đi hoàng cung Tuyết Vực cứu Uyển Tử đã bị tiểu tử bướng bỉnh kia chọc giận thế nào, mà chỉ cần nói đến Uyển Tử hắn đã nghiến răng ken két. Tuy rằng tôi thật sự muốn sửa cho hắn là “Cha nào con nấy” chứ không phải “Con nào cha nấy”, nhưng mà hắn vừa nhận được tin tức đã không ngại đường xa đến cứu tôi, có ý tốt muốn xem bệnh cho con báo lại bị con báo đánh một cái vô cùng oan ức, nên không muốn hắn buồn thêm. Tôi dỗ con báo nhảy xuống bàn, rồi cung kính mời hắn và Bát Bảo giáo ngồi xuống ghế, đem trà xanh tốt nhất nơi này đến mời họ.
“Mọi người làm cách nào để đến được đây? Nhất định đã chịu không ít khổ sở phải không? Không bị thương chỗ nào chứ?” Tôi thân thiết hỏi.
Ánh mắt Hoa Phỉ lóe sáng, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, “Vì Viên muội, lên trời xuống đất đều có thể, mỗi cái thác nước có đáng là gì.” Đậu Xanh đến bên người tôi, tranh công “Đồ nhi cô nương, lần này đệ nghĩ ra biện pháp đầu tiên! Chúng ta giống như địa long chui xuống đây!”
Địa long? Là giun ấy hả?
Thì ra là vậy! Sao tôi lại không nghĩ ra biện pháp này chứ! Thay đổi góc độ nhìn thì thật ra thấy cũng không khó, chỉ cần có đủ nhân lực và thời gian. Thác nước kia nhất định là do một nhánh của sông Phiền Xuyên tạo thành, sông Phiền Xuyên ở trên cao, suối Nguyệt Lượng ở dưới thấp. Bọn họ đã đào một đường dẫn từ bên đê sông Phiền Xuyên thông tới chân thác nước này, cuối cùng chỉ cần thoái mái xuyên qua một màn nước là có thể bước vào suối Nguyệt Lượng. Thật làm khó bọn họ quá, trong thời gian ngắn như vậy phải đào đường dẫn tìm tới nơi này.
Quả nhiên, lời Táo Đỏ giải thích và suy nghĩ của tôi rất giống nhau.
Tôi cùng mọi người nói chuyện thêm một lúc, qua lời nói, biết được trận chiến trên sông Phàn Xuyên đã làm tình hình giữa ba nước tồi tệ đến trầm trọng, quả thực là trời đất thay đổi sao? con báo vẫn ngồi bên cạnh tôi im lặng nắm tay tôi, ánh mắt trong suốt thấy đáy, không biết đoạn đối thoại đó có thể đánh thức những kí ức đang ngủ quên của hắn hay không.
“Này!” Xảo Na mở cửa, thò đầu vào thăm dò, vừa nhìn thấy mọi người trong phòng liền hoảng sợ lùi về phía sau, mơ mơ màng màng quay người bỏ đi, mới đi được hai bước lại quay lại, “A! Không phải muội đến nhầm nơi đấy chứ? An Vi, những người này là…?” Xảo Na kéo tay tôi, vừa ngơ ngác vừa tò mò.
Tôi cười vỗ vỗ mặt của nàng, “Họ đều là bằng hữu của ta.” Tôi giới thiệu mọi người trong Bát Bảo giáo với nàng, “Lần này có lẽ sẽ phải quấy rầy mọi người vài ngày, trong lâu còn phòng trống nào không?”
“Oa! Đây là lần đầu tiên muội thấy nhiều người từ cung trăng đến như vậy đấy. Mọi người có thể gọi ta là Xảo Na.” Xảo Na nhiệt tình chào hỏi bọn họ, bản tính hiếu khách làm cho mọi người rất hứng khởi, “Viên lâu còn rất nhiều phòng trống, tất nhiên là đủ rồi.”
Mấy người Hoa Phỉ nhìn chằm chằm này, vẻ mặt mờ mịt, tôi mới nhớ là họ không hiểu Xảo Na đang nói gì, vội vàn phiên dịch cho bọn họ.
Hoa Phỉ nghe xong, ngạo mạn lắc đầu, “Chúng ta không phải là người đến từ mặt trăng, chúng ta là thần tiên, là người của Thiên giới.” Có đôi khi tôi thật sự không chịu nổi hắn…
Xảo Ba thấy nhiều người xuất hiện như vậy cũng rất ngạc nhiên, tôi giải thích với ông rằng nhóm người Hoa Phỉ đến để đưa tôi rời đi, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của mọi người ở đây. Người Nguyệt Vọng tộc nghe thấy hai chữ “rời đi”, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lưu luyến, không nỡ rời. Con báo nắm tay tôi, rất chặt.
Vào lúc chạng vạng, Đậu Xanh mang theo một khúc san hô tươi sống, bắt một rổ đầy giun sâu, bọ cạp, rết, hưng phấn lôi tôi đến phòng bếp. Nhìn mọi người đứng trước mặt, tôi biết câu “Sẽ không quấy rầy cuộc sống của mọi người” của tôi đã nói ra sớm quá rồi.
“Đồ nhi cô nương, tỷ nhìn này, nơi này có thật nhiều đồ ăn ngon nha, chúng ta mau vào bếp thôi. Táo Đỏ tỷ tỷ nói bọn họ đối xử rất tốt với chúng ta rất tốt, nên chúng ta cũng nên báo đáp lại. Hôm nay đệ đặc biệt bắt nhiều hơn, hi vọng bọn họ sẽ ăn nhiều.” Đậu Xanh rất khảng khái nói với tôi.
Người Bát Bảo giáo đều trưng ra vẻ mặt đương nhiên, người Nguyệt Vọng tộc vẻ mặt kinh ngạc, còn con báo gắt gao bám chặt lấy tôi, vẻ mặt chán ghét ghê tởm…
Cho nên, việc ăn cơm liền trở thành vấn đề quan trọng nhất. Trong bữa cơm, đành phải chia làm hai bàn, Hoa Phỉ nhất quyết kéo tôi đi sang ăn bọ cạp, nói tôi đã lâu không ăn “cơm”, nay phải bồi bổ thân thể lại. Con báo tất nhiên túm lấy tay tôi không chịu buông. Nhất thời tôi trở thành trung tâm cuộc giằng co, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Cuối cùng tôi nói với Hoa Phỉ rằng gần đây tôi không được khỏe, chỉ ăn được cháo loãng. May mắn Xảo Na có vẻ hứng thú với đám bọ cạp bị nướng cháy đen thui kia, vừa ăn vừa khen mãi không thôi, làm cho Hoa Phỉ thấy vui mừng, mới tạm thời bỏ qua tôi.
Sau khi ăn xong, tôi cùng Xảo Tinh sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, vừa chuẩn bị trở về phòng, tên tiểu tử Hoa Phỉ còn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kéo tay tôi, làm vẻ đáng thương, hề hề nói: “Quế lang, chàng bồi thiếp ngủ đi, thiếp bị chứng lạ giường.”
Tôi không thèm nể mặt, nhắc nhở hắn, “Hoa Phỉ, ngươi đã một trăm năm mươi tuổi rồi, không còn là đứa trẻ con nữa.”
Hoa Phỉ không nghe theo tôi, vẻ mặt hận thù sâu sắc, “Tên miêu gì gì kia cũng đâu còn là một đứa trẻ, hơn nữa hắn còn là hoàng đế.”
“Hiện tại hắn đã mất hết trí nhớ, không thể không quan tâm chăm sóc hắn được.” Tôi cố hết sức nhẹ nhàng cự tuyệt hắn.
“Viên muội.” Hoa Phỉ cắn răng, bày ra bộ dáng bằng bất cứ giá nào cũng phải xin xỏ được tôi,
“Nàng cứ coi như ta cũng mất hết trí nhớ rồi, ta không để tâm đâu.”
Tôi không nói gì…
“Viên muội, nàng thật sự mang thai?” Hoa Phỉ sờ sờ bụng của tôi, bị con báo một tay đẩy ra.
Lòng tôi trùng xuống, trầm mặc một lát, “Đúng, lại mang thai.”
“Hắn?” Hoa Phỉ chỉ chỉ vào con báo, biểu tình khó lường.
Tôi không thể hít thở nổi không khí, cả người cứng ngắc, tôi nhắm mặt lại, để bản thân bị nỗi đau đớn cắn nuốt.
“An An… An An…” Con báo cầm lấy tay của tôi, lo lắng gọi. Tôi bóp nhẹ tay hắn, mở mắt ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Hoa Phỉ. Hình như có ngàn cân nặng trịch đang đè lên lực tôi, thì ra, tôi không thể trốn tránh được, sự thật, vĩnh viễn không thể trốn tránh được.
Hoa Phỉ biến sắc, ánh mắt trầm xuống…
Tôi không hề nhìn hắn, nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng.