Editor: Dế Mèn
***
Ngu Dao vì cảm thấy khó thở nên tỉnh táo, vừa mở mắt cô liền thấy khuôn mặt một người đàn ông. Nếu không phải gương mặt này cô vô cùng quen thuộc, Ngu Dao khó đảm bảo mình sẽ không vung một cái tát.
Nhưng mà, cứ cho là người đàn ông này cô rất quen đi, nhưng anh ta hôn cô thế này thì cô cũng phải làm thế chứ? Ngu Dao lập tức tỉnh táo, dùng hết sức lực cho Từ Khiêm một cái tát.
Cô nhìn bàn tay mình còn chưa rút về, lại chợt thấy hình bàn tay hằn đỏ trên má trái người đàn ông.
“Tôi... Tôi, tôi không có cố ý đâu.” Ngu Dao rụt tay lại, ấp úng nói.
Thât ra một tát đó của Ngu Dao không mạnh lắm, cô say rượu chưa tỉnh hẳn nên dĩ nhiên sức lực yếu hơn thường ngày rất nhiều. Cho dù là vậy, gò má người đàn ông vẫn hằn năm dấu ngón tay.
Từ Khiêm nheo mắt nhìn cô, phát ra tín hiệu nguy hiểm. “Hừm, không cố ý, vậy thì là có ý nhỉ?”
Người đàn ông cố tình bẻ sai ý cô. Ngu Dao há miệng định giải thích nhưng ngẫm nghĩ mình chẳng làm gì sai cả, người này thừa lúc mình ngủ mà chiếm lợi từ mình, bây giờ còn nói cô sai.
“Là anh sai trước, anh ỷ mạnh hôn tôi.”
“Tôi chẳng qua chỉ muốn nói cho cô là tới nhà rồi.” Không phải ỷ mạnh mà hôn, nhưng là ngay thẳng mà hôn.
Ngu Dao lại chẳng ngốc. “Tôi uống nhiều chứ không có điếc.”
“Tôi gọi to mấy lần nhưng em đâu có đáp lại, miệng còn chóp chép, làm sao tôi biết ý em là gì?”
Ngu Dao nghĩ bụng, anh còn vô sỉ hơn được nữa không?
Không muốn nói tiếp với anh nữa, Ngu Dao cởi dây an toàn, định xuống xe. Đẩy cửa xe ra, Ngu Dao nhìn qua kính chiếu hậu thấy môi mình sưng đỏ. Cô lấy tờ khăn giấy sau đó dùng sức mà lau, hệt như thể môi mình dính phải thứ gì bẩn lắm, rồi vứt tờ giấy xuống sàn. Xuống xe xong, Ngu Dao không quên Thạch Hâm đang ở ghế sau.
Cô vỗ vỗ mặt cô ấy, thấy cô ấy không có phản ứng, đoán chừng ngủ say như chết rồi. Ngu Dao đành phải dùng chiêu cuối cùng là bóp mũi để cô ấy không thể thở. Ai ngờ, Thạch Hâm chẳng cần dùng mũi mà há miệng để hít thở luôn. Ngu Dao giận không chịu được nhưng cô không thể để mặc cô ấy, một mình đi về được.
Qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rầu rĩ của Ngu Dao, Từ Khiêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định mình sẽ làm người tốt. Thế nên, anh mở cửa xe, đi ra phía sau xe, ra hiệu bảo Ngu Dao tránh ra rồi liền ôm Thạch Hâm từ trong xe ra.
“Đóng cửa xe rồi đi mở cửa nhà đi!” Từ Khiêm bế ngang Thạch Hâm ra khỏi xe rồi nói với Ngu Dao.
Mặc dù nơi cô sống là khu dân cư lâu đời, nhưng các biện pháp an ninh vẫn còn vô cùng tốt, mỗi một tầng đều có cửa chống trộm, phải cà thẻ hoặc dùng chìa khóa mở mới ra vào được.
Trên cửa chống trộm cũng dán câu khẩu hiệu: Không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ.
Ngu Dao vội vàng đóng cửa xe sau đó phi nhanh tới lối ra vào của tầng, móc chìa khóa ra mở cửa phòng. Cô lách người qua cho Từ Khiêm vào trước, còn mình thì đóng cửa lại rồi theo anh đi lên.
Dưới sự hướng dẫn của Ngu Dao, người đàn ông để Thạch Hâm nằm vào phòng cô ấy. Từ Khiêm nhìn chằm chằm người đang ngủ trên giường, nghĩ thầm: Biết là cô nàng này nặng, nhưng chẳng nghĩ cô ta nặng như vậy, rốt cuộc là ăn cái gì vậy chứ?
Ngu Dao đi vào bếp, rót một ly nước rồi đưa cho anh. Từ Khiêm cầm lấy, uống một ngụm lớn, bởi vì vửa bị rút sức lực nên anh đã sớm khát nước. Người đàn ông đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. Ngu Dao thấy anh đã uống xong ly nước, chưa chịu về mà còn ngồi xuống nên hơi có ý định đuổi người, hỏi: “Sao anh chưa về?”
Nghe thế, Từ Khiêm không giận mà còn vui vẻ. “Ơ, dù gì tôi cũng cứu hai người về.” Vừa nói anh vừa móc bao thuốc lá, lấy một điếu ra châm lửa.
“Ngồi ở nhà em thì thế nào?”
Anh không nghiện thuốc lắm nhưng không biết sao đêm nay đã hút liền mấy điếu. Anh là bác sĩ, đương nhiên biết thuốc lá không tốt cho sức khỏe nên bình thường rất khắc chế bản thân.
“Cũng trễ thế này rồi, anh không về nhà sao?” Ngu Dao chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Dù anh ta cứu mình hai lần nhưng điều đó không có nghĩa anh ta có thể ngồi lại nhà mình thế này. Trời đã tối khuya mà một người đàn ông ngồi trong nhà một cô gái thì được xem là gì? Huống chi, Diệp Tử Mặc sống ở lầu trên, lỡ như bị hàng xóm trông thấy, truyền tới tai anh thì không hay.
Từ Khiêm hút thuốc, đốm lửa ở đầu ngón tay mang theo một ít khói trắng. “Sợ bạn trai biết?”
“Sợ gì cơ? Tôi đâu có làm chuyện gì có lỗi với ảnh.”
“Chính nó! Chúng ta đâu có vụng trộm, sợ gì chứ?”
Ngu Dao không nói, vẫn đứng trước mặt người đàn ông, nhìn anh. Đợi khi hút xong điếu thuốc, anh mới thong thả đứng dậy. “Được rồi, đi đây!”
Từ Khiêm mở cửa, đi xuống lầu. Anh ngồi vào trong xe, một tay gác lên tay lái, đầu ngón tay còn lại quét qua đôi môi, dư vị này thế nào nhỉ?
Anh nhếch miệng cười vui vẻ, đầu óc nhớ lại đôi môi mềm nhũn của Ngu Dao khi anh hôn cô. Bởi vì trước đó cô ăn đồ nướng xiên que nên anh cũng có thể nếm được vị của ớt và thì là Ai Cập.
Mùi vị ấy, anh cũng không thấy có gì khó chịu, ngược lại còn rất ngon miệng. A, xem ra, đồ ăn lề đường cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét. Đợi đến khi thấy đèn trong phòng Ngu Dao sáng lên, Từ Khiêm mới lái xe rời đi. Trên ban công lầu năm, Diệp Tử Mặc đã thu hết những cảnh tượng ấy vào trong mắt.
Bởi vì cửa sổ xe không đóng, cậu tất nhiên cũng thấy người đàn ông kia hôn Ngu Dao và phản ứng của cô sau đó. Nếu cậu không phải là bạn trai của Ngu Dao, cậu đã nghĩ mình đang thấy một đôi tình lữ trêu nhau.
Diệp Tử Mặc đứng trên ban công, tay cầm cốc cà phê. Bởi vì đã qua một lúc nên cà phê đã nguội từ lâu, cậu không đổ mà uống hết, cuối cùng, cậu dùng sức ném mạnh cái cốc vào tường.
Cái cốc làm bằng sứ, đập vào tường phát ra âm thanh trong trẻo và vang xa, vỡ tan ngay thành những mảnh vụn rải rác trên nền nhà. Diệp Tử Mặc không dọn dẹp những mảnh vỡ đó mà quay về phòng mình.
Ngày hôm sau, mãi đến buổi chiều Ngu Dao mới tỉnh dậy, vớ điện thoại xem thì thấy đã hết pin. Cô bèn tìm đồ sạc, cắm điện, đợi một lúc mới mở máy lên được.
Sau khi máy có tín hiệu kết nối, Ngu Dao thấy có biểu tượng cuộc gọi nhỡ trên máy. Cô mở ra xem thì thấy có Diệp Tử Mặc gọi ba cuộc, còn lại đều là điện thoại của người quản lý của siêu thị Carrefour.
Ngu Dao gọi cho người quản lý siêu thị trước, xác định lại thời gian một lần nữa, nói vài câu với người quản lý rồi cúp điện thoại. Sau đó, cô lập tức gọi cho Diệp Tử Mặc.
Thời gian ba cuộc gọi nhỡ kia đều vào lúc cô đang ở quán rượu tối hôm qua, khi về đến nhà cô cũng quên nhắn tin lại cho Diệp Tử Mặc. Điện thoại reo hồi lâu mới có người nhận.
“Tử Mặc, thật sự xin lỗi, tối qua ở ngoài đường ồn ào quá, không nhận điện thoại của anh được.” Ngu Dao vội vàng xin lỗi.
Đầu dây bên kia không nói gì. Ngu Dao cho là mình gọi nhầm số nên đưa điện thoại ra trước mặt coi thử. Rõ ràng cô không nhầm số mà, điện thoại cũng đâu có bị ngắt. “Alo, Tử Mặc, anh có đấy không?”
Diệp Tử Mặc chưa tỉnh ngủ. Cậu ta vuốt mặt một cái rồi mới lên tiếng: “Nghe. Không có việc gì đâu.”
“Ồ, vậy thì tốt.”
Tối hôm qua, sau khi về lại phòng, Diệp Tử Mặc không chợp mắt, trong đầu toàn lởn vởn hình ảnh người đàn ông kia hôn Ngu Dao. Cuối cùng, cậu ta mở tủ lạnh lấy bia ra, rót liền mấy lon mới từ từ thấy buồn ngủ.
“Dao Dao, đợi tí anh xuống tìm em, anh có chuyện muốn nói.” Một lát sau, Diệp Tử Mặc mới lạnh nhạt mở miệng.
Ngu Dao chỉ nói được rồi cúp điện thoại. Trong lòng cô hơi bất an, không biết Diệp Tử Mặc muốn nói gì với mình.