Editor: Dế Mèn
***
Mãi đến chiều Diệp Tử Mặc mới xuống dưới tìm Ngu Dao. Ngu Dao đã dậy từ sớm nấu cháo cho Thạch Hâm. Đối với việc mình tới quán rượu rồi uống say để Ngu Dao phải đưa về, Thạch Hâm cảm thấy vô cùng có lỗi; thế nhưng, Ngu Dao vẫn không hỏi cô ấy nguyên nhân tại sao tối qua lại uống say như vậy.
Thật ra Ngu Dao cũng có thể đoán được chút, hẳn là có liên quan tới người con trai mà cô ấy thích. Ngu Dao chính là muốn cho Thạch Hâm hiểu, chuyện tình cảm như vậy, không ai có thể giúp mình được.
Lúc Diệp Tử Mặc xuống, Ngu Dao vừa tiễn Thạch Hâm đi ra ngoài xong. Thạch Hâm nói trưa hôm nay mình có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết. Bởi vì tối hôm qua uống quá nhiều nên hôm nay Thạch Hâm xin nghỉ, không đi làm.
Trước khi đi, Thạch Hâm mang một bộ mặt rất quyết tâm. Ngu Dao cũng không nói gì thêm ngoài việc nhắc cô ấy đi đường chú ý, có chuyện gì phải lập tức gọi điện cho cô. Thạch Hâm ôm Ngu Dao, nói Biết rồi xong liền đi.
“Thạch Hâm đâu?” Diệp Tử Mặc đứng trong phòng khách nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng Thạch Hâm nên hơi ngạc nhiên, bèn hỏi.
Rót cho Diệp Tử Mặc ly nước xong, Ngu Dao ngồi xuống sofa. Cô bắt chéo chân, mang kính vào, xem tivi trong phòng khách.
“Ra ngoài rồi.”
Tivi đang chiếu bộ “Hoa Thiên Cốt” đang “hot” dạo gần đây. Đang không có gì để xem lại được xem đúng đoạn hay nhất, cô đương nhiên không có tâm tình nói chuyện phiếm với Diệp Tử Mặc.
Diệp Tử Mặc thấy Ngu Dao mang kính thì hơi ngạc nhiên. Cô bị cận sao? Sao đến mình cũng không biết nhỉ?
“Em cận à?”
“Ừ, xem tivi thì mang kính, cũng không nặng.”
Hồi năm nhất, lúc về nhà ăn Tết, cô đã cắt sẵn một cặp kính cận. Dạo này ngủ không ngon nên xem tivi hay bị mờ mắt, cô mới lấy kính ra đeo.
Hồi đó rất thịnh hành mốt da báo nên Ngu Dao còn cố ý chọn gọng kính có vân da báo. Diệp Tử Mặc ngồi xuống cạnh cô, cùng xem tivi. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng người nói trong tivi và tiếng hít thở của hai người họ.
Một tập phim nhanh chóng được chiếu xong, lúc này, Ngu Dao mới quay qua Diệp Tử Mặc ngồi bên cạnh, hỏi: “Anh nói tìm em có việc à?”
Trong điện thoại cậu đã nói vậy, Diệp Tử Mặc cũng không muốn chơi trò đoán chữ với Ngu Dao nên lập tức nói thẳng vào điểm chính: “Tối qua, mấy giờ thì em về nhà?”
“Gần hai giờ thì phải.” Ngu Dao nhớ là giờ đó.
“Với Thạch Hâm? Hai người bọn em?”
“Không, là một người bạn đưa bọn em về.”
Ngu Dao nghĩ cô và Từ Khiêm là quan hệ rất bình thường, không cần phải giấu diếm, vì thế cô không hề ngại nói cho Diệp Tử Mặc biết.
“Bạn nào?” Diệp Tử Mặc truy tận cùng không bỏ.
Ngu Dao thấy hơi phản cảm, cô cảm thấy Diệp Tử Mặc có gì đó không phải. “Có vấn đề gì không?”
Cứ coi như hai người là người yêu của nhau đi, nhưng cô vẫn nghĩ mình nhất định cũng phải có khoảng không gian riêng tư.
“Là một người đàn ông, đi chiếc Maserati?”
Ngu Dao mở to hai mắt nhìn Diệp Tử Mặc. Cô không biết dòng xe của Từ Khiêm là gì, nhưng cô cũng biết đó là xe xịn. Diệp Tử Mặc đã nói ra rồi, còn nói luôn cả tên dòng xe.
“Anh theo dõi em?” Cô chỉ nghĩ ra được khả năng này.
Diệp Tử Mặc lúc này đã có chút giận dữ. Cậu biết, Ngu Dao không phải hạng con gái ham tiền, nhưng là một người đàn ông, thấy bạn gái mình nửa đêm nửa hôm đi về cùng người đàn ông khác, hơn nữa ở trong xe còn... thì đều sẽ tức giận. Cậu cũng thấy Ngu Dao bị hôn và cả phản ứng sau đó của cô, nhưng cậu không thể nguôi giận, đó là lòng đố kị của đàn ông.
“Anh nhìn thấy.” Diệp Tử Mặc đáp.
“Anh thấy ở đâu?”
“Đương nhiên là ở tại nhà anh. Em đâu có nói cho anh biết em ở đâu, sao anh theo dõi em được?” Diệp Tử Mặc đương nhiên nói ra cho hết.
Ngu Dao im lặng, chỉ nhìn cậu ta chăm chú, không nói một lời.
Bị cô nhìn như vậy, Diệp Tử Mặc có chút nhột. “Tối hôm qua, anh đứng trên ban công đợi em về nên đã thấy mọi chuyện bên trong xe.”
“Cho nên anh tức giận?” Ngu Dao hỏi.
Cô hiểu, nếu Diệp Tử Mặc đã nhìn thấy hết mọi chuyện trong xe, như vậy anh cũng đã nhìn thấy Từ Khiêm hôn mình, anh tức giận cũng đúng.
“Anh không thích em tiếp xúc với hắn.”
“Không phải vậy! Không phải như anh nhìn thấy đâu!” Ngu Dao không biết phải giải thích thế nào. “Tối qua, lúc em tới đưa Thạch Hâm về đã đụng phải bọn lưu manh. Bọn chúng biết Từ Khiêm nên mới để anh ta đưa bọn em đi.”
“Sao em không gọi cho anh?” Vừa nghe Ngu Dao đụng phải bọn lưu manh, Diệp Tử Mặc vội vàng hỏi, còn kéo tay cô xem có bị thương không.
“Bọn chúng bảo Từ Khiêm mà tới thì chúng mới để bọn em đi, nên em đâu thể làm gì ngoài việc gọi cho anh ta.” Ngu Dao đem chuyện tối qua kể lại cho Diệp Tử Mặc.
Diệp Tử Mặc bấy giờ mới biết rõ ngọn nguồn ngóc ngách, cậu ôm Ngu Dao vào trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. “Anh không thích ánh mắt hắn nhìn em, lộ rõ ý muốn chiếm làm của riêng.”
Ngu Dao cười cười. “Em lại chẳng thích anh ta.”
Những lời này của cô đã trấn an trấn an nội tâm Diệp Tử Mặc.
“Hai người rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Diệp Tử Mặc đã muốn hỏi từ lâu, cậu đã nhìn thấy sự thích thú của Từ Khiêm đối với Ngu Dao trong ánh mắt của anh ta. Đều là đàn ông, cảm giác đó chắc chắn không sai, chưa kể anh ta biểu lộ sự yêu thích đối với Ngu Dao rất nhiệt tình, dốc lòng dốc sức.
Ngu Dao rời khỏi ngực người đàn ông, ánh mắt cô nhìn vào mắt người đàn ông, nói: “Bọn em chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè thôi. Nếu anh không thích, sau này em không liên lạc với anh ta nữa.”
Cô vốn cũng không muốn có liên hệ gì với Từ Khiêm. Lần trước, khó khăn lắm cô mới có thể nói hết rõ ràng, không ngờ chuyện của Thạch Hâm lại kéo bọn họ lại.