Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 97: Chương 97




Chương 103: Ngu Dao, bố mày là do mày làm hại!

Editor: Dế Mèn

Lúc tới bệnh viện đã vừa lúc hết giờ thăm bệnh, vì Từ Khiêm quen biết với giáo sư Lý nên quy định này cũng không có ý nghĩa.

“Chú Lý, Quý Tinh thế nào rồi ạ?”

Giáo sư Lý vốn là bạn bố Từ Khiêm đã quen biết lâu năm, Từ Khiêm vẫn gọi ông là chú.

Giáo sư Lý tháo cặp kính lão xuống, thở dài một hơi, lắc đầu với Từ Khiêm.

“Không quá lạc quan. Các cậu phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi.”

Ý ông là, Quý Tinh rất có khả năng sẽ lìa đời bất cứ lúc nào.

Từ Khiêm và Tôn Quân Trác tất nhiên rõ ý của giáo sư Lý, hai người không nói gì. Giáo sư Lý biết bọn họ cần một không gian riêng để chấp nhận chuyện này, ông thở dài rồi bỏ đi.

Trong khoảng thời gian này, Tôn Quân Trác vẫn luôn ở cạnh Quý Tinh, tuy hàng ngày đều thấy cô tiều tụy nhưng cũng không có cảm giác cô sẽ rời bỏ mình, mãi đến hôm nay, khi giáo sư Lý nói thẳng với họ bất cứ lúc nào Quý Tinh cũng có thể sẽ ra đi, tim anh ta chợt thắt lại, muốn nổ tung.

Anh ta trở tay túm áo Từ Khiêm, dồn anh vào góc tường, nói: “Vì một đứa con gái không thích cậu mà cậu thà để mặc cô ấy chết!”

Tôn Quân Trác thế nào cũng không ngờ, dù đã nghe Quý Tinh không còn được nhiều thời gian nữa nhưng Từ Khiêm cũng có thể thờ ơ được như vậy.

Lúc trước, nếu Từ Khiêm sớm chịu dùng thủ đoạn ép Ngu Dao hiến tủy cho Quý Tinh, Quý Tinh cũng không phải tới mức như hiện giờ.

Từ Khiêm trở tay túm áo Tôn Quân Trác, dùng sức một cái, quật ngã anh ta xuống đất. Anh đè lên trên Tôn Quân Trác.

“Ai trong hai người họ có chuyện, tôi đều không muốn.”

Thật vậy, cho dù là Quý Tinh hay Ngu Dao, Từ Khiêm đều hy vọng các cô có thể bình an sống sót. Nhưng anh không phải thượng đế, anh đã dùng hết thảy biện pháp để cứu Quý Tinh lại. Không chờ được tủy phù hợp là số mệnh của Quý Tinh, anh không thể vì một người cần làm phẫu thuật mà có thể sẽ thấy một người khác tử vong, không thể bắt Ngu Dao đi hiến tủy.

“Không chờ được tủy phù hợp là số mệnh của cô ấy.”

Tôn Quân Trác muốn dùng sức đứng dậy nhưng sức của Từ Khiêm còn lớn hơn, anh ta gần như không cách nào phản kích.

Hai người cứ thế giằng co.

---

Thành phố Côn.

Ngu Dao sắp xếp cho Cố Tuệ Nhàn xong liền ra ngoài với Diệp Tử Mặc, đi gặp Đồng Hâm.

Vừa rồi Đồng Hâm gọi điện tới, nói rằng anh ấy đã nghe được một ít tin tức, vì không muốn Cố Tuệ Nhàn lại bị kích động, Ngu Dao không dám để Đồng Hâm tới nhà mà hẹn gặp anh bên ngoài.

Nơi đó cách nhà Ngu Dao không xa, là quán trà sữa dành cho những người yêu mèo tới.

Bởi vì, chủ quán trà sữa thích nuôi mèo nên đã biến quán thành một quán trà sữa có đặc điểm riêng, bên trong có rất nhiều chủng mèo, cảnh trí rất đẹp, vô cùng an tĩnh, thích hợp để trò chuyện.

Chỉ có mình Cố Tuệ Nhàn ở nhà nên Ngu Dao cũng không dám đi đâu xa quá.

Lúc Diệp Tử Mặc đi vào quán trà sữa, Đồng Hâm cũng vừa từ trên xe taxi xuống, ba người gặp nhau ở cửa.

“Dao Dao, đây là?” Đồng Hâm chưa từng gặp Diệp Tử Mặc, đương nhiên không biết anh là ai.

Anh ấy biết Ngu Dao có em trai nhưng là hai người trông rất thân mật, không giống chị em.

“Đây là bạn trai tớ, Diệp Tử Mặc.” Ngu Dao lúc này mới nhớ ra hai người họ đều không quen nhau.

“Tử Mặc, đây là bạn học cấp 3 của em, Đồng Hâm.”

Hai người đàn ông bắt tay, ba người cùng nhau vào trong quán, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ngu Dao sớm đã không kiềm chế được.

“Tớ đã đi hỏi tổ điều tra. Tình huống của chú Ngu ban đầu không phải vậy, nhưng không biết vì cớ gì Cục chống tham nhũng lại đột nhiên nhảy vào.”

Đồng Hâm cũng cảm thấy thắc mắc. Theo lẽ thường mà nói, số lượng tiền Ngu Thế Minh dính líu tới cũng không lớn lắm, sao có thể khiến người ở Cục chống tham nhũng để mắt tới.

“Bố tớ hiện tại thế nào?”

“Tớ không gặp chú Ngu.”

“Vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Đồng Hâm suy tư một lúc, uống một ngụm nước chanh, nói: “Tốt nhất là tìm ra ông chủ của Duệ Thần.”

Đây là người duy nhất có thể chứng minh Ngu Thế Minh trong sạch.

Ba người nói chuyện một lúc, Ngu Dao cũng đã biết chuyện gì xảy ra nếu tính đến tình huống xấu nhất, Ngu Dao và Diệp Tử Mặc về nhà trước.

Cố Tuệ Nhàn vẫn còn ngủ. Cô sợ Cố Tuệ Nhàn tỉnh lại không thấy mình sẽ sốt ruột, lỡ xảy ra chuyện gì không hay.

Ngu Dật Thần lúc này cũng tan học về, cậu đã xin phép thầy tối nay không phải học lớp tự học.

“Chị! Anh Tử Mặc!”

Ngu Dao ở trong bếp nấu cơm, nghe tiếng động nên thoáng nhìn ra.

“Về rồi à?”

Hai chị em cũng không đấu khẩu căng thẳng như tối qua, tính tình của Ngu Dật Thần thuộc kiểu tới mau mà đi cũng mau.

“Ừm, mẹ đâu?”

“Trong phòng nghỉ ngơi.”

“Chị, em giúp chị nhé!” Ngu Dật Thần buông cặp sách xuống liền đi vào bếp.

Ngu Dao đưa bị khoai tây còn vỏ cho cậu. “Gọt vỏ đi.”

Đứa em này rất thích món khoai tây hầm thịt của cô.

Mấy ngày này, cô thấy Ngu Dật Thần gầy đi rất nhiều vì chuyện của Ngu Thế Minh, việc học hành lại nặng nề, Ngu Dao thấy vậy trong lòng cũng rất đau lòng.

“Chị!” Ngu Dật Thần gọt khoai tây. “Chuyện của bố có phải do gã đàn ông lái chiếc Maserati kia làm không?”

“Hả?” Lúc đầu Ngu Dao vẫn chưa phản ứng kịp. “Sao lại nói vậy?”

“Tối hôm qua, lúc chị đuổi theo tìm anh Tử Mặc em cũng theo xuống, mọi người nói gì em đều nghe cả.”

Tối qua sau khi đuổi theo Ngu Dao xuống dưới nhà, Ngu Dật Thần đã núp ở một chỗ kín đáo, nghe được toàn bộ nội dung ba người nói.

“Đúng vậy.” Ngu Dao trả lời.

Cô căn bản cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, nếu Ngu Dật Thần đã biết, cô cũng nói thẳng với cậu thôi.

Ngu Dao tay nhặt đậu, thở dài một tiếng, đem chuyện của mình và Từ Khiêm từ trước tới giờ kể lại một cách đơn giản. Ngu Dật Thần sau khi nghe xong, đưa bị khoai tây đã gọt vỏ xong cho Ngu Dao, nói: “Chị, vậy giờ chị định làm gì?”

Ngu Dật Thần đã biết thân phận của Từ Khiêm, cũng hiểu hiện tại sức lực của nhà cô gần như là không có cách đấu với Từ Khiêm,

Ngu Dao sao không biết trong lòng Ngu Dật Thần đang nghĩ gì? Cô thở dài nói: “Trước mắt chỉ có thể là đi một bước tính một bước.”

Hai chị em ở trong bếp nói chuyện, hoàn toàn không để ý có người đang đứng ở cửa bếp.

Cố Tuệ Nhàn thấy khát, định ra uống lý nước. Bà đi ra phòng khách, không thấy ai nên tự mình cầm ly tới chỗ bình nước gần nhà bếp rót một ly, không ngờ nghe được cuộc đối thoại của hai chị em.

Bà lập tức rõ mọi chuyện.

Tại sao Ngu Thế Minh lại vô duyên vô cớ bị điều tra? Sao lại đột ngột bị chuyển qua cho Cục chống tham nhũng?

Hết thảy những chuyện này đều bởi Ngu Dao!

Vừa nãy vì bụng thấy không thoải mái, Diệp Tử Mặc vào phòng tắm, vừa đi ra thì nhìn thấy người đang đứng ở cửa bếp, anh gọi: “Dì, dì dậy rồi ạ?”

Tiếng gọi phá vỡ sự yên tĩnh, hai chị em torng bếp đều quay lại, thấy Cố Tuệ Nhàn đang đứng đàng sau.

“Mẹ, sao mẹ dậy rồi?” Ngu Dao đi tới, nhìn thấy ly nước trong tay Cố Tuệ Nhàn liền hiểu, bà chắc hẳn dậy uống nước.

Hai chị em cũng không biết chuyện bọn họ vừa nói đã bị Cố Tuệ Nhàn nghe hết. Cố Tuệ Nhàn giơ tay, tát Ngu Dao một cái khiến cô bất ngờ.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Tuệ Nhàn bất luận không thích Ngu Dao thế nào cũng chưa từng đánh cô, cái tát hôm nay dường như bà đã dùng hết sức lực của mình. Khóe miệng Ngu Dao lập tức có máu chảy ra. Ngu Dật Thần thấy Ngu Dao bị đánh liền đi tới.

“Mẹ! Sao mẹ đánh chị?”

“Ngu Dao, bố mày là do mày hại!” Cố Tuệ Nhàn kích động thét lên.

_____________

Chương 104: Quý Tinh lìa trần

Editor: Dế Mèn

***

Cái tát của Cố Tuệ Nhàn làm Ngu Dao hơi hơi váng đầu hoa mắt.

“Dì!” Thấy Cố Tuệ Nhàn động tay đánh cô, Diệp Tử Mặc tiến lên giữ chặt Cố Tuệ Nhàn.

Cố Tuệ Nhàn rất muốn thoát khỏi sự khống chế của Diệp Tử Mặc, tiếc là không đủ sức lực. Bà bị kích động, ngất đi.

“Mẹ!” Ngu Dao thấy Cố Tuệ Nhàn ngã xuống lập tức lao tới ôm lấy bà.

Sắc mặt Cố Tuệ Nhàn lúc này tái nhợt, không có một chút huyết khí, môi khô nẻ. Thấy vậy, Ngu Dao đưa tay sờ trán bà. “Mẹ, mẹ sốt rồi.”

Từ sau khi Ngu Thế Minh bị đưa đi, sức khỏe Cố Tuệ Nhàn không còn như trước, đôi khi cảm xúc không ổn định sẽ kèm theo sốt nhẹ.

Hai người nam Ngu Dật Thần và Diệp Tử Mặc ôm Cố Tuệ Nhàn về phòng, Ngu Dao bận trước bận sau cho bà uống thuốc. Nhìn Cố Tuệ Nhàn thba iếp đi rồi, ba người mới rời khỏi phòng.

“Chị, chị không sao chứ.?” Ngu Dật Thần thấy má bên phải của Ngu Dao sưng đỏ một mảng, đau lòng hỏi.

Chuyện bố bị đưa đi, căn bản chẳng có chút can hệ với Ngu Dao; có điều, xét theo nghĩa nào đó, chuyện này liên quan nhiều đến Ngu Dao. Ngu Dật Thần thấy được bản chất của vấn đề nhưng Cố Tuệ Nhàn chỉ có thấy có mỗi mặt ngoài của vấn đề.

Diệp Tử Mặc đau lòng vuốt nhẹ hai má Ngu Dao. “Anh đi lấy băng dán lại cho em.”

Ngu Dao không nói gì, ánh mắt trống rỗng không còn sức lực, vừa rồi cái tát của Cố Tuệ Nhàn như một đấm đánh vào lòng cô.

Có lẽ, mẹ không nói sai, thật sự bởi vì mình mà bố bị đưa đi.

Đây là suy nghĩ trong lòng Ngu Dao ngay lúc này.

Diệp Tử Mặc cầm băng tới, cẩn thận dán lên chỗ sưng, đau lòng thổi nhẹ. “Còn đau không?”

Ngu Dao lắc đầu.

Thật sự thì Cố Tuệ Nhàn cũng không có bao nhiêu sức lực, vừa rồi cũng thấy đau nhưng giờ đã không còn thấy đau rồi.

“Chị, lời mẹ nói chị đừng để trong lòng.”

“Chị biết.”

Nhưng cô sao có thể không suy nghĩ lung tung cho được?

Từ Khiêm tối hôm qua đã nói anh ta sẽ chờ cô đi cầu xin anh ta, chờ cô bị chê cười.

Ngu Dao nghĩ tới nước mắt liền rơi xuống.

Diệp Tử Mặc thấy thế đau lòng vô cùng.

---

Thành phố Giang Ninh.

Sinh mạng của Quý Tinh đã dừng lại, khi cô hấp hối chỉ có Từ Khiêm và Tôn Quân Trác ở bên cạnh.

Từ Khiêm như thể đã sớm nhìn thấu chuyện này, cho nên, đối với cái chết của Quý Tinh, anh cũng không có biểu hiện đau khổ ra nhiều, ngược lại với Tôn Quân Trác - anh ta gắt gao ôm di thể của Quý Tinh, không cho người mang đi.

Anh ta chỉ vào Từ Khiêm, lên án anh rõ ràng biết có người có thể cứu Quý Tinh nhưng lại xót người phụ nữ kia, không cho cô ta hiến tủy cho Quý Tinh.

Anh ta nói: “A Khiêm, cậu căn bản không yêu Quý Tinh! Cậu hai năm trước không yêu cô ấy, hai năm sau cậu vẫn không yêu cô ấy.”

Trước lời nói của Tôn Quân Trác, Từ Khiêm cũng không phản bác.

Anh suy nghĩ đăm chiêu, mình có phải thật sự như lời Tôn Quân Trác nói, anh không yêu Quý Tinh?

Sau đó, Từ Khiêm cũng tự phủ nhận.

Là Quý Tinh từ bỏ tình cảm giữa bọn họ trước, là Quý Tinh không tin tưởng chính mình, lựa chọn cách rời anh, theo đuổi danh lợi.

Quý Tinh đã không còn người thân, việc hậu sự của cô cũng là một tay Tôn Quân Trác xử lý, anh ta không cho Từ Khiêm nhúng tay vào dù chỉ nửa phần.

“Tôi không muốn có người làm ô uế lễ tang của cô ấy.”

Từ Khiêm cũng không kiên trì, anh nghĩ, nếu Tôn Quân Trác muốn một mình lo liệu vậy cứ để anh ta làm đi.

Một tuần sau khi Quý Tinh ra đi, Từ Khiêm về Bạch Sa.

Đã lâu lắm rồi anh không tới bệnh viện, tuy không cần phải nhọc lòng, nhưng anh vẫn phải quan tâm một chút.

Trương Tiêu thu xếp lịch ổn thỏa trình hàng ngày cho Từ Khiêm.

“Anh Khiêm, lúc trước anh định làm phẫu thuật cho người bạn của ông cụ nhà, bởi vì chuyện của cô Quý nên tôi đã nói bác sĩ Cố làm rồi.”

Cuộc phẫu thuật của bạn hữu ông cụ trước là định để Từ Khiêm làm, nhưng sau đó gặp chuyện của Quý Tinh, Từ Khiêm có một khoảng thời gian không ở Bạch Sa. Thấy tình hình đó, Trương Tiêu liền tự quyết định để trưởng khoa Thần kinh của bệnh viện, bác sĩ Cố, làm phẫu thuật. Sau cuộc phẫu thuật, sức khỏe bệnh nhân khôi phục rất tốt, cũng đã xuất viện.

Từ Khiêm ở bệnh viện thơ thẩn một ngày rồi mới về.

Lúc này anh nhận được điện thoại của Chương Minh.

“A Khiêm!”

“Gì vậy?”

“Lần trước cậu bảo tôi trị Ngu Thế Minh, giờ sao đây?”

“Hửm?” Từ Khiêm vẫn chưa nhớ ra chuyện này.

“Giờ sao đây là sao?”

“Đêm đó cậu gọi điện bảo tôi đưa Ngu Thế Minh vào thế chết, cậu quên rồi à?”

Nếu không phải Chương Minh gọi điện lại, Từ Khiêm thật sự đã quên mất. Hôm đó cũng chỉ vì cơn giận anh mới gọi điện nói những lời đó, sau ấy anh đã định bảo Chương Minh thu tay lại nhưng chuyện Quý Tinh ra đi mà anh quên béng.

“Thả đi.”

“Cái gì?” Chương Minh quả thực không tin được những gì mình nghe.

“Cậu nói thả ông ta?”

“Ừm.”

“Coi bộ hơi khó.”

Chương Minh ở đầu kia điện thoại đem sự tình nói một cách đơn giản, chỉ thấy Từ Khiêm giận dữ không nhịn được, còn chưa đợi Chương Minh nói xong đã cúp điện thoại, đột ngột đổi hướng xe chạy về thành phố Côn.

Từ Khiêm lúc này rất muốn vặt đầu Chương Minh xuống để coi bên trong chứa thứ gì.

Sao lời anh nói khi tức giận mà cũng không nghe ra?

Anh nhấn mạnh chân ga chạy tới thành phố Côn.

Ngu Thế Minh đã bị Cục chống tham nhũng dẫn đi hơn một tuần, trong lúc này cũng không có tin tức gì. Ngu Dao thông qua Đồng Hâm muốn xin gặp ông lần nữa nhưng cũng bị trả đơn lại.

Đồng Hâm cũng đi hỏi rất nhiều lần, bên trên đều nói sự tình còn đang trong giai đoạn điều tra, tạm thời chưa tiện tiết lộ, sau đó trả đơn về lại cho Đồng Hâm.

Ngu Dao thấy trước mắt không có cách nào gặp Ngu Thế Minh, mà công việc của Đồng Hâm cũng bận rộn vô cùng, khiến anh ấy phải về lại Bạch Sa trước.

Diệp Tử Mặc đã về lại Bạch Sa từ lâu, anh xin nghỉ phép, đương nhiên không được ở lại lâu.

Bởi vì chuyện của Ngu Thế Minh, Ngu Dao đã xin nghỉ việc, bằng không cũng không thể ở nhà lâu như vậy.

Cố Tuệ Nhàn mấy ngày nay đã không thể không có người bên cạnh. Bà cứ trông hoảng hốt, có chút không tỉnh táo, chạy ra ngoài gặp ai cũng hỏi: “Có gặp chồng tôi không?”

Ngu Dao không dám để Cố Tuệ Nhàn ở nhà một mình, luôn phải túc trực cạnh bà.

Hiện tại, thể xác và tinh thần Ngu Dao đều mệt mỏi.

Cô bắt đầu cúi đầu trước hiện thực, có phải đi cầu xin anh ta là bố sẽ được thả ra? Mẹ cũng sẽ tốt lên?

Ngu Dao không dám nghĩ nhà này nếu không còn bố sẽ thành ra cái gì?

Còn Cố Tuệ Nhàn sẽ ra sao?

Dạo gần đây Ngu Dật Thần đã xin thầy không học giờ tự học. Kết quả học tập của cậu vẫn tốt, cậu lấy lý do sức khỏe người lớn trong nhà không tốt, muốn ở nhà tự học, thầy cũng đã đồng ý.

Tan học, Ngu Dật Thần mua cơm chiều, mang về cho Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn.

Bởi vì luôn cần có một người túc trực thường xuyên bên cạnh Cố Tuệ Nhàn nên căn bản không thể nấu cơm nhà, giữa trưa Ngu Dao đều gọi cơm hộp.

“Chị, em đi xem mẹ, chị đi ăn cơm đi.” Ngu Dật Thần đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cố Tuệ Nhàn ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cậu, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Ngu Dao gật gật đầu, đổi ca cho Ngu Dật Thần, đi ra ngoài phòng khách ăn cơm.

Không bao lâu, Ngu Dao nghe tiếng Ngu Dật Thần kêu: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”

Ngu Dao vội vàng buông chén đũa, định đi xem chuyện gì xảy ra, còn chưa đi đến phòng ngủ đã bị Cố Tuệ Nhàn bóp cổ.

Sức lực của bà rất lớn, dường như muốn bóp chết Ngu Dao.

Miệng bà cứ mãi lảm nhảm: “Mày đồ hại người! Hại tao còn chưa đủ, còn hại cả bố mày. Mày đi chết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.