Chương 105: Được, cháu đi xin anh ta!
Editor: Dế Mèn
***
Ngu Dao bị Cố Tuệ Nhàn siết chặt cổ sắp không thở nổi, may là Ngu Dật Thần ở bên cạnh kéo Cố Tuệ Nhàn lại.
“Mẹ, mẹ buông tay!”
Ngu Dật Thần dùng sức kéo hai người ra.
Ngu Dao được giải thoát, ho lấy ho để. Mặt cô vừa rồi vì bị siết cổ thở không nổi mà đỏ bừng, cô chỉ thở được thoi thóp, người sượt xuống đất.
Lúc này cô bỗng nhiên muốn chết.
Cố Tuệ Nhàn cứ bóp chết mình đi cũng chẳng có gì tồi tệ.
Dù sao Cố Tuệ Nhàn cũng không thương cô, trong cái nhà này, cô không có được tình thương gì.
Không, không phải thế.
Ít nhất vẫn còn Ngu Thế Minh thực sự thương cô.
Ngu Dao nghĩ nghĩ, trước mắt bắt đầu mơ hồ. Trước khắc cô ngã xuống đất chỉ kịp nghe Ngu Dật Thần gọi to: “Chị! Chị!”
Thấy Ngu Dao ngất đi, Ngu Dật Thần cho Cố Tuệ Nhàn uống thuốc trước để chắc chắn bà sẽ thiếp đi trong một lúc, lúc này cậu mới bế Ngu Dao xuống lầu bắt xe đi bệnh viện.
Ngu Dao vừa vào bệnh viện thì gần như bên Từ Khiêm cũng nghe được tin tức.
Từ khi biết Tôn Quân Trác và Chương Minh sau lưng mình làm một số chuyện, Từ Khiêm lập tức bố trí người bên cạnh Ngu Dao để biết động thái của cô.
Sau khi nghe được Ngu Dao nằm viện, Từ Khiêm vừa đến thành phố Côn cũng không nghỉ ngơi mà lập tức chạy tới bệnh viện.
Từ quầy dịch vụ anh hỏi được phòng bệnh của Ngu Dao, khi đang định đi vào, anh nghe được giọng của Ngu Dật Thần.
“Chị, chị tỉnh rồi.”
Ngu Dao trong chốc lát vẫn chưa trở lại bình thường, đại khái không rõ mình đang ở đâu.
“Đây là chỗ nào?”
“Chị bị xỉu, đây là bệnh viện.”
Thấy Dgu Dao muốn ngồi dậy, Ngu Dật Thần điều chỉnh giường cao lên cho cô.
Lúc này Ngu Dao mới nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình bất tỉnh.
“Mẹ đâu?”
Giờ khắc này Ngu Dao vẫn lo lắng cho Cố Tuệ Nhàn.
“Em gọi điện thoại nhờ cô qua nhà rồi.”
Tuy Cố Tuệ Nhàn đã uống thuốc nhưng là cậu không dám cam đoan bà có đột nhiên tỉnh lại, gây ra sự tình gì không.
Vì thế, trên đường đưa Ngu Dao tới bệnh viện, Ngu Dật Thần đã gọi điện cho Ngu Lộ, nhờ bà qua chăm coi một lúc.
Chuyện của Ngu Thế Minh, người trong nhà đều đã biết.
Bởi vì chuyện liên quan đến quan trường, Ngu Lộ và Ngu Thế Hoành cũng không có cách gì, cho nên nếu có thời gian chỉ có thể năng qua nhà anh coi một chút, xem chị dâu và hai cháu có cần gì không.
Này hai ngày, bởi vì mẹ chồng tới nên Ngu Lộ vẫn không có thời gian qua nhà; Ngu Thế Hoành cũng vì công việc mà đang phải đi công tác.
May là hôm nay mẹ chồng Ngu Lộ về rồi nên bà mới có thời gian tới coi sóc Cố Tuệ Nhàn.
“Chị...” Ngu Dật Thần dường như có chuyện muốn nói với cô nhưng không tiện mở miệng.
“Sao vậy?”
“Chuyện của bố, chị nghĩ làm sao bây giờ?”
“Trước cứ xem sao đã.” Ngu Dao lúc này cũng không nghĩ ra được ý gì.
Người của Cục chống tham nhũng đều đồng tâm như nhau không cho cô gặp Ngu Thế Minh. Cô muốn tìm hiểu tình hình nhưng không biết bắt đầu thế nào.
“Chị, chị không tính đi xin người kia sao?”
Người kia? Ngu Dao tất nhiên rõ Ngu Dật Thần đang nói ai.
Nghe xong lời Ngu Dật Thần nói, Ngu Dao sửng sốt, không nói gì.
Không đi xin ư ? Nếu không đi xin anh ta, nói không chừng bố thật sự sẽ bị anh ta hại chết trong đó.
Từ Khiêm vẫn luôn đứng ở cửa, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai chị em.
Khuôn mặt anh trước đó vì chuyện Ngu Dao nằm viện mà trông lạnh lùng và hung dữ, giờ dường như đã hòa hoãn hơn chút; sau đó, không biết nghe được gì mà sắc mặt anh lại biến đổi, còn khó coi hơn trước. Anh không đi vào phòng, phất tay áo bỏ đi thẳng.
Sau khi rời bệnh viện, lịch trình của Từ Khiêm ban đầu còn hai ngày rảnh ở thành phố Côn, nhưng anh lập tức lái xe trở về Bạch Sa.
Ngu Dao cũng không có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong liền cùng Ngu Dật Thần về nhà.
Vào cửa, Ngu Dao liền thấy Cố Tuệ Nhàn từ trong phòng đi ra. Bà quỳ gối cái “cộp” trước mặt Ngu Dao, bấu chặt quần áo Ngu Dao.
“Mẹ van xin con, con đi xin hắn ta đi!”
“Cầu xin con, con đi xin hắn đi!”
“Dao Dao, chỉ có con mới cứu được bố con.”
Ngu Dao hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, muốn kéo Cố Tuệ Nhàn dậy nhưng lại gần như không có sức lực. Ngu Lộ và Ngu Dật Thần ở bên cạnh, ba người hợp lực mới kéo Cố Tuệ Nhàn đứng dậy được.
Thế nhưng bà vẫn cứ bíu lấy quần áo Ngu Dao không buông.
“Ngu Dao, ba con bởi vì con mà bị vô trong đó, con không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Chị, mau đi lấy thuốc an thần tiêm cho mẹ đi!”
Ngu Dật Thần thấy Cố Tuệ Nhàn ra như vậy, phỏng chừng uống thuốc cũng không có tác dụng, chỉ có thể dùng tới thuốc an thần.
Trước đó Cố Tuệ Nhàn cũng từng hay có tình trạng thế này, thế nên Ngu Dao đã đi học hỏi bác sĩ việc tiêm thuốc an thần cho Cố Tuệ Nhàn.
Ngu Dao vừa rồi bị Cố Tuệ Nhàn dọa, hoàn toàn không kịp phản ứng, Ngu Dật Thần gầm xong cô mới bừng tỉnh, vội vàng vào phòng lấy thuốc an thần. Hai người Ngu Dật Thần và Ngu Lộ hợp lực giữ Cố Tuệ Nhàn mới tiêm được thuốc. Cố Tuệ Nhàn lập tức xụi lơ.
Nhìn Ngu Dật Thần bế Cố Tuệ Nhàn vào phòng, Ngu Lộ lúc này mới có thời gian kéo cháu gái lại hỏi rõ ràng.
“Dao Dao, chuyện mẹ cháu nói rốt cuộc có phải vậy không?”
Vừa rồi khi bà tới nhà, Cố Tuệ Nhàn đã tỉnh, thấy bà thì liền kể hết nguyên cớ hậu quả sự tình với bà. Bà trước sau không tin có người vì theo đuổi cháu mình mà ra tay mạnh như vậy.
“Cô...” Ngu Dao muốn giải thích nhưng bản thân cô phát hiện, bất luận giải thích thế nào, chuyện này cũng giống như thật sự ít nhiều có liên quan tới cô.
Ngu Lộ thấy cô như vậy, trong lòng càng khẳng định những gì Cố Tuệ Nhàn nói.
“Ngu Dao!”
Ngu Lộ thấy khó thở, giọng điệu tất nhiên cũng không vui.
“Từ nhỏ cháu không được mẹ yêu, cô liền đối với cháu như con. Bố cháu lại càng thương cháu, không thể chê lời nào. Tuy là trước đó gia đình vẫn luôn mong cháu là con trai, nhưng cũng đâu có bạc đãi cháu cái gì, sao cháu có thể như vậy?”
Ngu Lộ nói không có sai.
Ngu Dao từ nhỏ đã không được tình thương của mẹ từ Cố Tuệ Nhàn, lúc ấy, Ngu Lộ liền coi Ngu Dao như con gái mình, quần áo, giày, vớ đều là người cô này mua cho. Hiện tại đã biết anh mình ra như vậy là do đứa cháu này, bà đương nhiên không kiềm được giận.
“Cháu nói coi!” Không nghe Ngu Dao đáp lại lời nào, Ngu Lộ càng thêm tức, cũng to tiếng hơn nhiều.
Ngu Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Cô, bố sẽ không sao đâu. Cháu sẽ đi cầu xin anh ta!”
-----
Chương 106: Chia tay
Editor: Dế Mèn
***
Ngu Dật Thần vừa đi ra liền nghe được những lời Ngu Dao nói.
“Chị!” Vừa rồi ở bệnh viện, Ngu Dao còn nói chết cũng không đi cầu xin Từ Khiêm, sao lúc này lại vậy?
Ngu Lộ cũng không ngồi ngây ở nhà Ngu Dao lâu, liền đi về.
Nhà bà vẫn còn việc chờ bà về làm, trước khi về bà dặn dò Ngu Dao: “Ngu Dao, con nhớ kỹ những gì con nói.”
Ngu Dao gật đầu. “Cô, cô yên tâm đi.”
Ngu Lộ đi rồi, Ngu Dật Thần mới có cơ hội nói chuyện riêng với Ngu Dao.
“Chị, rốt cuộc sao lại thế này?”
Lúc Ngu Lộ tới vẫn ổn, sao giờ lại ra như vậy?
Vừa rồi đưa Cố Tuệ Nhàn về phòng, bởi vì tường ngăn cách âm thanh, ở trong phòng Ngu Dật Thần chỉ nghe được Ngu Lộ lớn tiếng chứ không nghe rõ Ngu Lộ nói gì. Chỉ trong chớp mắt đó Ngu Dao lại nói chị sẽ đi cầu xin Từ Khiêm.
Những lời chị nói ở bệnh viện chẳng lẽ là lừa cậu sao?
“Không sao đâu, Dật Thần, em đừng làm gì nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
Ngu Dao không muốn nói gì thêm với Ngu Dật Thần.
Thật ra Ngu Lộ nói rất đúng, chuyện của Ngu Thế Minh hoàn toàn do cô gây ra, sao cô có thể thấy chết mà không cứu? Cô rõ ràng cũng biết, chỉ cần cô khuất phục là sẽ xong.
Ngu Dao về phòng, lấy một quyển album ảnh trên giá sách của cô, trong đó chứa những ảnh chụp thời thơ ấu của cô.
Trong album không có một tấm cô và Cố Tuệ Nhàn chụp chung, ngược lại toàn là hình cô với Ngu Thế Minh, Ngu Dật Thần và Ngu Lộ.
Ngu Dao từ nhỏ chỉ biết người mẹ này không thích cô, thích em trai hơn. Ngu Dao trước kia còn hỏi sao mẹ không thương con mà chỉ thương em? Sau đó, cô sẽ luôn rước lấy trận mắng đau của Cố Tuệ Nhàn, dần dà, Ngu Dao cũng không hề hỏi nữa.
Cô biết mẹ không thích mình nhất định là có nguyên nhân. Đến khi cô lớn hơn chút nữa, cô mới hiểu hóa ra lúc mang thai cô, Cố Tuệ Nhàn cứ tưởng là con trai. Kết quả, lúc sinh cô, bà sinh khó, tử cung bị tổn thương nên muốn muốn sinh con thứ hai rất khó, tất cả những chuyện này hiển nhiên bị Cố Tuệ Nhàn dí lên người Ngu Dao. Có thể thấy Cố Tuệ Nhàn rất không thích Ngu Dao.
Đêm ấy, Ngu Dao cả đêm không nghỉ, cô cầm album xem khóc cả đêm.
Cô hận cuộc sống của mình, hận thế gian này vì sao vẫn còn những kẻ thích chơi đùa, xoay chuyển trật tự xã hội? Cô cũng hận mình vô năng, không thể cứu người bố tuổi đã hơn nửa đời người ra ngoài, thậm chí muốn gặp mặt một lần cũng không được.
Ngu Dao ngồi thừ trong nhà cả tuần, đến cuối tuần mới đi.
Hôm rời nhà, Ngu Dao đã thu xếp đâu ra đó, cô làm bữa sáng cho Ngu Dật Thần và Cố Tuệ Nhàn, hầm món cháo táo đỏ Cố Tuệ Nhàn thích ăn nhất. Cô cũng chiên cho Ngu Dật Thần món há cảo chiên cậu thích, rồi cô gọi điện cho Ngu Lộ nhờ bà năng đến nhà xem chừng Cố Tuệ Nhàn. Sau đó, cô ngồi chuyến xe sớm nhất trở về Bạch Sa.
Sau khi về Bạch Sa, Ngu Dao cũng không vội đi tìm Từ Khiêm, cô về chỗ mình và Thạch Hâm thuê ở.
Có điều, hơn nửa tháng không về mà trong nhà như bị một lớp tro bụi che kín.
“Chẳng nhẽ Thạch Hâm cũng không ở nhà sao?” Ngu Dao nhỏ giọng nói thầm.
Cô về phòng mình cất hành lý xong xuôi dọn dẹp trong nhà ngoài nhà một lần, xong cô đi tắm, thay một bộ quần áo. Nhìn đồng hồ thấy đã gần giữa trưa, cô lên lầu trên, tới phòng của Diệp Tử Mặc.
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Tử Mặc tối hôm qua nhắn tin cho Ngu Dao bảo anh phải tăng ca đến rạng sáng mới về, thế nên chắc chắn bây giờ anh còn đang ngủ, chưa dậy sớm tới vậy đâu. Ngu Dao gõ cửa, cửa được mở rất nhanh nhưng không phải là Diệp Tử Mặc.
“Cô tìm ai?” Mở cửa là một cô gái.
Ngu Dao ngẩn người, cho rằng mình đi nhầm phòng. Cô lùi một bước, nhìn thử. Thật sự là phòng của Diệp Tử Mặc, đâu có sai!
“Chào cô, tôi tìm Diệp Tử Mặc.”
“Hử, cô tìm Tử Mặc à?” Cô gái vừa nghe cô đến tìm Diệp Tử Mặc thì nghiêng người mời cô vào.
“Anh ấy vẫn chưa dậy đâu.”
“Cô là...?” Ngu Dao có chút nghi hoặc, hỏi.
Cô chắc chắn mình không quen biết cô gái trước mặt, hơn nữa cũng chưa nghe Diệp Tử Mặc nói anh có chị em trong nhà, rốt cuộc chuyện gì đây?
“Diêm Nghiên, ai tới vậy?” Diệp Tử Mặc dường như vừa tỉnh ngủ, từ phòng ngủ đi ra.
Trên người anh ấy không mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngủ, còn bộ dạng ngái ngủ ấy nhìn qua như đang rất mệt. Thấy Diệp Tử Mặc đi ra nhưng không mặc áo, Diêm Nghiên tiện tay lấy cái áo khoác trên sô pha.
“Nào, sao không khoác áo vào đã ra ngoài như thế?”
Cô ấy đi lại đó, giúp Diệp Tử Mặc khoác áo vào, còn Diệp Tử Mặc thì như đứng sững, không có bất cứ phản ứng nào.
“Sao em ở đây?”
Anh ất không nhìn lầm chứ? Người trước mắt là Ngu Dao?
Nhưng Ngu Dao không phải đang ở quê sao? Sao lại xuất hiện ở nhà mình chứ?
Diệp Tử Mặc tưởng mình hoa mắt, dùng sức xoa xoa hốc mắt, hy vọng khi mở mắt ra lần nữa sẽ không có Ngu Dao ở trước mặt. Thế nhưng, không như mong muốn, đây là hiện thật.
“Dao Dao!”Diệp Tử Mặc tiến tới, muốn giải thích với Ngu Dao.
“Cô ấy là ai?” Ngu Dao không ngốc, hai người họ thân mật như vậy, cô không thể an ủi mình rằng, cô gái tên Diêm Nghiên này là đồng nghiệp hay người thân của anh.
Diệp Tử Mặc há miệng định nói, nhưng lời nói đến bên miệng, anh ấy vẫn chọn cách im lặng.
“Nói đi!” Ngu Dao căn bản không thể chấp nhận sự im lặng của anh.
“Diệp Tử Mặc, anh nói đi chứ!”
Diệp Tử Mặc quay đầu đi, không nói gì.
“Vậy là anh thừa nhận?” Ngu Dao khàn giọng hỏi.
Thừa nhận anh còn có người khác? Thừa nhận, trong khoảng thời gian này không có em bên cạnh, anh đã yêu người khác rồi?
Thừa nhận tất cả những gì em thấy đây đều là sự thật?
Ngu Dao khóc, chạy khỏi nhà Diệp Tử Mặc. Cô chạy nhanh xuống lầu, về phòng mình, cô sụp xuống giường đau đớn.
Cô không hiểu sao Diệp Tử Mặc lại có người khác.
Chẳng lẽ là vì cô không muốn sống chung với anh sao? Tuy cô biết người con trai này có nhu cầu, nhưng trước giờ Diệp Tử Mặc thật sự tôn trọng cô, anh đã nói sẽ không ép buộc cô.
Khóc xong, Ngu Dao cảm thấy Diệp Tử Mặc có người khác bên ngoài cũng tốt, giữa cô và Diệp Tử Mặc cũng sẽ không còn gì.
Cô gái tên Diêm Nghiên ấy nhìn qua cũng không tồi, rất xứng đôi với Diệp Tử Mặc, bọn họ ở bên nhau hẳn sẽ hạnh phúc lắm, chính mình mới có lỗi với Diệp Tử Mặc.
Hôm nay cô trở về tìm Diệp Tử Mặc, vốn muốn cùng anh phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, sau đó cô sẽ rời khỏi anh. Nhưng, hiện tại có vẻ không cần nữa rồi.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu yêu cầu của anh ta là có được cô, vậy cô có phải lần đầu tiên hay không cũng không sao?
Thứ anh ta muốn đơn giản chỉ là sự khuất phục mềm yếu của cô. Nếu đã thế Ngu Dao chỉ cần giả bộ thôi, chỉ cần cứu được bố, chuyện gì cô cũng có thể làm.
---
Trên lầu, trong phòng Diệp Tử Mặc.
Sau khi Ngu Dao bỏ đi, Diệp Tử Mặc vẫn đứng tại chỗ, bất động, Diêm Nghiên thấy anh như vậy liền đi tới kéo kéo cổ tay Diệp Tử Mặc.
“Tử Mặc, vừa rồi là ai thế?”
Thật ra cô ta đã đoán ra người vừa tới có thể là bạn gái Diệp Tử Mặc, nhưng cô ta không dám tin, muốn nghe Diệp Tử Mặc nói.
“Không ai cả.” Diệp Tử Mặc gỡ tay Diêm Nghiên ra.
“Một người bạn.”
Nói xong Diệp Tử Mặc liền trở về phòng, để Diêm Nghiên một mình trong phòng khách.
Về tới phòng, Diệp Tử Mặc đã bật khóc. Thật ra anh biết hôm nay Ngu Dao sẽ về, cũng biết hôm nay Ngu Dao sẽ lên tìm mình. Tin nhắn ngày hôm qua là anh cố ý gửi, muốn nói với Ngu Dao rằng hôm nay buổi sáng mình sẽ ở nhà, như vậy, lúc đi lên, Ngu Dao có thể gặp Diêm Nghiên ở nhà anh, sẽ cho rằng anh đã có người con gái khác.
Diệp Tử Mặc ngồi ở mép giường, đôi tay đặt trên đầu gối, gục mặt vào tay, cố hết sức không cho ai thấy vẻ mặt đau thương này của anh.
Tất cả những chuyện này phải nói là từ sau khi Diệp Tử Mặc quay lại Bạch Sa.
Lúc còn ở thành phố Côn, Diệp Tử Mặc đã gọi điện cho nhà mình, nói nhà bạn gái mình ở thành phố Côn gặp chuyện rắc rối, anh muốn người nhà mình có thể ra mặt giải quyết một chút. Gia đình Diệp Tử Mặc từng bước từng bước mà trở thành gia đình phú quý, mình anh tự thân nỗ lực để vào đại học F ở Bạch Sa chính là vì không muốn chịu sự kiểm soát của gia đình.
Bố Diệp Tử Mặc, Diệp Cẩm Phong, là một thương nhân tiếng tăm lừng lẫy ở quê, trong nhà cũng có anh em làm quan chức, vừa khéo chú họ của Diệp Tử Mặc làm cán bộ ở thành phố Côn. Sau khi được Diệp Tử Mặc nhở vả, Diệp Cẩm Phong liền vội vã đồng ý nhưng điều kiện chính là, Diệp Tử Mặc nhất định phải về nhà kế thừa sự nghiệp của gia tộc.
Khi trước Diệp Tử Mặc đi khỏi nhà chính là vì không muốn xử lý công việc của gia đình, vì vậy anh chọn tới đại đọc F học ngành tiếng Anh, nghề mà anh thật sự thích. Sau khi cân nhắc, Diệp Tử Mặc đã đồng ý, hiện giờ không gì quan trọng hơn chuyện cứu Ngu Thế Minh.
Có điều, sau một tuần vẫn không thấy động tĩnh gì, Diệp Tử Mặc gọi vài cú điện thoại về nhà. Diệp Cẩm Phong chỉ nói đã nói với chú họ anh rồi, bây giờ chỉ có thể chờ tin. Nhưng vấn đề là trước đó mấy ngày, sản nghiệp xưa nay chưa từng có trở ngại của nhà họ Diệp thì nay đã gặp. Vài bên đã thỏa thuận xong hợp đồng nhưng bỗng nhiên tất cả đều bội ước, khiến nhà họ Diệp chịu đả kích lớn. Tuy đối phương đã bồi thường khoản tương ứng nhưng không thể đền bù hết tổn thất đầu nhập của nhà họ Diệp.
Chuyện càng lúc càng trùng hợp khi chú họ của Diệp Tử Mặc ban đầu đồng ý hỗ trợ, giúp làm rõ chuyện của Ngu Thế Minh, sau lại cũng lấy cớ không có cách giúp. Hết thảy những chuyện này đã làm Diệp Tử Mặc có chút trở tay không kịp. Anh không thể hiểu tại sao tất cả mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, sự tình đang tiến trình thuận lợi lại đột nhiên thay đổi.
Mãi đến khi Từ Khiêm tới tìm anh, anh mới hiểu hết thảy những chuyện xảy ra đều là do bàn tay người đàn ông này làm.
Mà điều kiện để Từ Khiêm buông tha Ngu Thế Minh và nhà họ Diệp chính là: Diệp Tử Mặc và Ngu Dao phải chia tay. Diệp Tử Mặc tât nhiên không đồng ý, anh cự tuyệt điều kiện của Từ Khiêm.
Sau đó, bố của Diệp Tử Mặc thật sự không chống đỡ được nữa. Qua người khác ông hỏi ra được lý do sản nghiệp của mình lại bị khống chế như vậy, hóa ra đầu sỏ gây tội lại chính là bạn gái của con trai mình. Diệp Cẩm Phong sau khi biết chuyện lập tức tới Bạch Sa, bắt Diệp Tử Mặc chia tay Ngu Dao, nếu không sẽ đoạn tuyệt tình cha con. Diệp Tử Mặc vẫn khước từ như cũ, cuối cùng Diệp Cẩm Phong phải lôi hết nhà họ Diệp từ trên xuống dưới ra mới lay động được Diệp Tử Mặc.
Diệp Cẩm Phong nói: “Tử Mặc, con không thể đứng nhìn sự nghiệp ông nội con gây dựng từ hai bàn tay trắng bị hủy trong tay con được!”
“Con bảo bố sau này trăm năm về với ông nội phải ăn nói thế nào với ông đây?”
“Tử Mặc, bố cầu xin con, hãy rời xa đứa con gái kia đi!”
Cuối cùng, Diệp Tử Mặc nén đau đồng ý lời thỉnh cầu của Diệp Cẩm Phong, chia tay Ngu Dao.
Từ Khiêm đã nói cho Diệp Tử Mặc biết Ngu Dao sắp quay về để an bài mặt sau của sự tình cho mình, thế nên mới có vỡ diễn sáng nay.
Diêm Nghiên là đồng nghiệp của Diệp Tử Mặc, vẫn luôn thích anh. Tối hôm qua, bọn họ không tăng ca mà cùng nhau đi bar, chơi đến rạng sáng mới về.
Diệp Tử Mặc cố ý gửi tin nhắn cho Ngu Dao vì cô biết thói quen của anh - nếu đêm trước tăng ca, hôm sau là cuối tuần thì chắc chắn anh sẽ ngủ cả buổi sáng. Quả nhiên Diệp Tử Mặc đã đoán đúng, Ngu Dao đã thấy anh và Diêm Nghiên ở cùng nhau.
Những lời nói mập mờ của anh hẳn cũng đủ làm Ngu Dao hiểu lầm.
---
Buổi tối.
Ngu Dao tới nhà Từ Khiêm.
Tuy cô tới đó không nhiều nhưng dựa theo trí nhớ, cô vẫn tìm đến được địa chỉ của Từ Khiêm.
Lúc Ngu Dao tới, Từ Khiêm không có ở nhà. Ngu Dao gọi mấy cú điện thoại nhưng Từ Khiêm đều không nhận. Không còn cách nào, cô đành phải ngồi trước nhà Từ Khiêm chờ anh về.
Lúc này, Từ Khiêm đang ở Cám Dỗ uống rượu cùng một đám bạn.
“Cậu chủ Khiêm, ai gọi cho cậu mà bám riết không tha thế?”
Người nói là bạn Từ Khiêm, Lộ Trình.
Bọn họ quen nhau đã lâu nhưng rất ít khi tụ tập uống rượu, hôm nay nhận được điện thoại của Từ Khiêm, Lộ Trình thật sự kinh ngạc.
“Chẳng ai cả, phá máy thôi.”
“Là phụ nữ phá máy nhỉ?!” Một người bạn khác cười nói.
Từ Khiêm cười cười, không nói.
Mãi tới khi di động hiện lên một tin nhắn: “Tôi đang ở nhà anh, tôi sẽ chờ tới khi anh về.”
Là Ngu Dao gửi tới.
Từ Khiêm không thèm để ý, vẫn uống rượu với đám bạn kia đến nửa đêm mới về.
Từ Khiêm cứ tưởng về đến nhà sẽ không còn thấy Ngu Dao, không ngờ cô thật sự vẫn ở trước khu nhà anh chờ anh về.
Khu nhà Từ Khiêm ở bảo an vô cùng nghiêm ngặt, không có thẻ ra vào hay chủ căn hộ cho phép sẽ không được vào, cho nên Ngu Dao vẫn phải đứng trước cửa khu nhà chờ anh.
Ngu Dao nhìn thấy xe của Từ Khiêm chạy tới liền lập tức mở cửa xe ra, chui vào xe.