Editor: Dế Mèn
Sau khi Ngu Dao biết rõ kết quả mới về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Chuyện Ngu Thế Minh bị điều tra cứ như một cục đá đè trái tim cô, không thở nổi.
Thật lâu sau, Ngu Dao nghĩ tới mọi chuyện, mới có thể đi vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Trương Tiêu đúng giờ xuất hiện ở trường học nơi Ngụy Kha dạy. Có điều, lần này Từ Khiêm cũng có tới.
“Ủa, cái anh ngày hôm qua đi cùng anh không tới sao?” Ngụy Kha lên xe, nhìn không thấy Từ Khiêm thì hơi thắc mắc.
Cô nhớ rõ, chắc hẳn bạn gái Từ Khiêm cần cấy ghép tủy, thế nên anh mới không quản xa xôi ngàn dặm đến đến tìm mình?
Những người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền lại còn nặng tình không còn thấy nhiều.
Ngụy Kha dù đã kết hôn, nhưng vẫn không che giấu sự yêu thích dành cho Từ Khiêm.
Trương Tiêu lên xe xong, cài dây an toàn vào, lúc này mới trả lời cô. “Vâng, cậu chủ Khiêm có chút chuyện nên phải về rồi.”
Lời này là thật sự.
Tối hôm qua, Từ Khiêm nhận được điện thoại của Tôn Quân Trác, nói tình trạng của Quý Tinh không tốt lắm, các bác sĩ đã thông báo tình trạng bệnh nguy kịch, bảo anh mau về một chuyến. Từ Khiêm suốt đêm chạy về, để Trương Tiêu tiếp tục theo sát bên này.
Ngụy Kha có chút không vui. “Ừ!” một tiếng.
Bởi vì trước đó đều đã sắp xếp xong xuôi, Trương Tiêu cũng đã nói với Ngụy kha trước khi làm kiểm tra không được ăn uống gì, vì vậy tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi. Tới gần giữa trưa, Trương Tiêu lễ phép tính mời Ngụy Kha cùng nhau ăn cơm trưa, sẵn tiện chờ lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, Ngụy Kha vui vẻ đồng ý.
Tuy cô muốn dùng cơm với Từ Khiêm hơn, nhưng người đàn ông trước mắt này cũng không thể coi là tồi. Dùng cơm cùng một người đàn ông như thế này lại càng thấy có hứng ăn uống hơn.
---
Lúc Ngu Dao thức dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Cô nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi, cô nhanh nhẹn rời giường, sau đó đi rửa mặt. Vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy Ngu Thế Minh đang đi vào phòng làm việc, Ngu Dao vội vàng gọi: “Bố!”
Ngu Thế Minh bởi vì phải chịu sự điều tra nên đã bị cách chức tạm thời.
“Sao thế?” Ngu Thế Minh quay lại, hỏi.
Ngu Dao có chút ấp úng, cô muốn hỏi Ngu Thế Minh đã xảy ra sự tình gì, nhưng lại không tiện mở miệng. “Bố, chuyện đó, bố. . . bố. . .”
“Con muốn hỏi bố chuyện ngày hôm qua?” Ngu Thế Minh đương nhiên hiểu ý của con gái.
Ông sinh ra và nuôi dưỡng con gái hai mươi mấy năm, sao lại không biết trong lòng cô nghĩ cái gì chứ?
“Bố, bố nói cho con biết, có thể cùng nhau nghĩ cách mà!” Ngu Dao đi tới níu cánh tay Ngu Thế Minh.
Ngu Thế Minh nhìn thoáng qua Ngu Dao. “Vào đi!”
Hai người cùng vào phòng làm việc.
Ngu Thế Minh lấy công hàm ngày hôm qua đưa cho Ngu Dao. “Con xem đi.”
Ngu Dao cầm lấy công hàm, cẩn thận xem một lần. Bên trên viết, có người nặc danh báo cá nhân Ngu Thế Minh có vấn đề nghiêm trọng về liêm chính. Trong các hoạt động thu hút đầu tư gần đây, khi điều tra đã phát hiện, gần đây có một số công ty lén đưa quà tặng cho Ngu Thế Minh để lót đường, tương lai được lợi thế đầu tư tốt.
Ngu Thế Minh vẫn luôn phụ trách mảng thu hút đầu tư ở Côn Minh. Đây là một chức vị rất béo bở, những người phụ trách trước đây đều do vấn đề tác phong vấn đề mà phải xuống đài; thế nên, Ngu Thế Minh từ lúc nhậm chức tới nay vẫn rất cẩn thận, sợ để chuôi vào tay người.
Cũng không biết người báo nặc danh kia lấy tin tức từ đây mà nói Ngu Thế Minh và người của công ty Duệ Thần qua lại rất gần, lúc Tết, ông chủ của Duệ Thần còn tới nhà chúc Tết; sau đó, hồ sơ xin xây dựng nhà xưởng trong khu khai phá của Côn Minh của công ty Duệ Thần lập tức được thông qua.
Vì vậy, người này cảm thấy Ngu Thế Minh nhất định đã nhận được lợi lộc từ Duệ Thần nên mới thông qua hồ sơ đó nhanh như vậy.
“Bố! Trong lòng bố có chắc không?” Ngu Dao xem xong văn kiện đó thì hỏi Ngu Thế Minh. Cô không hiểu sự tình trên chính trường, nhưng cô nghĩ Ngu Thế Minh hẳn sẽ rõ ai đã hãm hại sau lưng mình.
Ngu Thế Minh rất ít khi hút thuốc trước mặt con, hôm nay thật sự trong lòng phiền muộn không chịu được, ông đốt một điếu, hút một hơi dài. “Khu đất công ty Duệ Thần sẽ khởi công có quá nhiều người rình như hổ rình mồi, trong chốc lát thật sự nghĩ không ra.”
Công ty Duệ Thần là công ty thương mại rất có tiếng ở Côn Minh, chủ yếu nhập và xuất khẩu hàng may mặc. Văn phòng của họ nằm trên khu phố thương mại ở Côn Minh bởi vì lượng xuất khẩu qua các quốc gia khác tương đối nhiều, các đơn hàng lẻ của họ càng ngày càng nhiều, không thể nào đưa tất cả các đơn đó cho các xưởng may khác làm.
Vì vậy, bọn họ muốn xây nhà xưởng trong khu khai phá của thành phố Côn Minh để tự may hàng, như vậy có thể tăng thu giảm chi; hơn nữa, càng có thể quảng bá cho nhãn hiệu của mình. Thế nhưng, vì việc xây dựng nhà xưởng trong khu khai phá cần có văn kiện thông qua của chính quyền, cho nên, ông chủ Duệ Thần năm ngoái đã không dưới năm lần tìm Ngu Thế Minh để nói chuyện này. Ngu Thế Minh đều nói tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo trình tự mà làm. Thật sự lúc ấy Ngu Thế Minh đã xem qua bản kế hoạch của bọn họ, thấy thực sự không tồi.
Nếu nhà xưởng này được xây dựng thành công, đối với người dân Côn Minh mà nói, sẽ có thêm nhiều cơ hội việc làm hơn nữa; vì vậy, bản kế hoạch của Duệ Thần cũng đã được phê duyệt trước từ năm ngoái. Tuy nhiên, bởi vì sắp tới năm mới nên Ngu Thế Minh muốn ngâm thêm một thời gian, chờ qua năm mới ra thông báo, nào biết như vậy lại xảy ra vấn đề.
“Duệ Thần tới chúc tết đã đưa cho bố cái gì?” Ngu Dao nhớ lúc cô ở nhà, không có công ty nào tới chúc tết, cho nên, khả năng lớn nhất chính là sau khi Ngu Dao đã đi lại.
“Thật sự là nghĩ không ra.” Năm mới đã qua lâu như vậy sao còn nhớ rõ cho được.
Ngu Dao cũng hết cách. “Bố, con có người bạn cấp ba làm luật sư, đến lúc đó con sẽ hỏi cậu ấy thử xem chuyện này phải xử lý thế nào?”
Ngu Thế Minh gật gật đầu. “Không sao đâu!” Ông ở trong giới chính trị lâu như vậy, sao lại không biết chuyện này là chuyện gì?
Rõ ràng là có người muốn cho ông một bài học.
Ngu Dao chỉ ở nhà hai ngày lại đi lại, nàng muốn về Bạch Sa nahnh nhanh để gặp người bạn hồi cấp ba để hỏi thử chuyện này, xem bây giờ phải làm sao.
Hiện tại, người của tổ điều tra vẫn đang trong giai đoạn điều tra, Ngu Thế Minh cũng chỉ là tạm thời bị cách chức.
---
Bệnh viện.
Báo cáo sức khỏe của Ngụy Kha đã có. Bởi vì trong nhà Ngụy Kha có việc nên việc lấy kết quả bị lùi lại một hôm. Hôm nay, Trương Tiêu cùng cô ấy tới bệnh viện.
Bệnh viện nói, sức khỏe Ngụy Kha tốt, không có vấn đề gì lớn.
“Vậy, có thể hiến tủy chứ?” Trương Tiêu nghe bác sĩ nói xong liền hỏi.
Bác sĩ ban đầu cho rằng bọn họ chỉ tới để làm kiểm tra sức khoẻ thường lệ, không nghĩ là để hiến tủy, sắc mặt ông có chút nặng nề.
“Cái này. . . Cô Ngụy thể trạng tốt, nhưng nếu nói chuyện hiến tủy lời thì có chút vấn đề.”