Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 87: Chương 87: Ngu Thế Minh bị điều tra




Editor: Dế Mèn

***

Khi Ngu Dao chạy ra tới bến xe, chuyến xe muộn nhất về Côn Minh chỉ còn năm phút nữa là xuất phát. Ngu Dao chạy nhanh đi mua vé, lên xe tìm một chỗ ngồi xong mới nhớ phải gọi cho Lâm Tịch để xin nghỉ.

Cô thấy giờ đã khuya, lúc này mà gọi điện thoại chắc chắn sẽ quấy rầy Lâm Tịch nghỉ ngơi, cô liền gửi một tin nhắn cho Lâm Tịch. Sau ấy, sợ Lâm Tịch nhìn không thấy tin nhắn, cô lại nhắn tiếp trên WeChat.

Cô cũng nói với Đường Lăng, nếu ngày mai Lâm Tịch có hỏi tới mình thì xin nghỉ giúp cô, nói giúp cô trong nhà có việc gấp phải về, tạm thời xin nghỉ ba ngày, cuối tuần đi làm lại.

Xong xuôi, cô lại gọi điện thoại cho Diệp Tử Mặc.

“Dao Dao, sao còn chưa ngủ?” Diệp Tử Mặc mới vừa hoàn thành công việc xong, chuẩn bị đi nghỉ thì Ngu Dao điện thoại tới.

Ngu Dao bởi vì vừa rồi đuổi theo xe nên phải chạy liên tục, lúc này, nói chuyện vẫn mang theo tiếng thở dốc to. “Tử Mặc, nhà em... nhà em có chút chuyện, em phải về một chuyến.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Em cũng không biết. Mới vừa về nhà thì mẹ gọi điện, bảo phải về ngay.” Ngu Dao cũng rất lo lắng, lần đầu tiên Cố Tuệ Nhàn dùng giọng gấp gáp như vậy nói chuyện với Ngu Dao.

Diệp Tử Mặc nhíu mày một chút. “Vậy em về trước xem có chuyện gì rồi nói với anh!” Hiện tại anh cũng không có cách nào xin nghỉ để về với Ngu Dao.

“Được. Anh chú ý sức khỏe!” Ngu Dao dặn dò anh hai câu liền cúp điện thoại.

Nhìn đồng hồ, sắp xuất phát rồi, cô tựa đầu vào cửa sổ bên cạnh, nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, sau đó đeo tai nghe vào, định nghỉ ngơi một chút.

Buổi tối 11 giờ, chuyến xe buýt xuất phát từ Bạch Sa về Côn Minh xuất phát đúng giờ.

---

Côn Minh.

Từ Khiêm ban ngày đã gặp Ngụy Kha, Trương Tiêu trước đó nói qua chuyện này với Ngụy Kha.

Ngụy Kha tỏ vẻ rất hiểu chuyện, hơn nữa, thù lao Từ Khiêm đưa ra rất đáng kể, với cuộc sống cũng không giàu có gì sau khi kết hôn của Ngụy Kha mà nói, đây là một điều may mắn.

Sau khi biết có người muốn tìm mình để xin mình hiến tủy, cô ấy cũng hỏi người bạn làm bác sĩ, cũng tìm rất nhiều tư liệu trên mạng, biết chuyện này cũng không nguy hại gì quá lớn cho bản thân mình.

Ngụy Kha hẹn Từ Khiêm sáng hôm sau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nếu sức khỏe cho phép, Từ Khiêm sẽ an bài cho cô ấy tới Giang Ninh một lần, làm một cuộc kiểm tra toàn diện, cũng để làm xét nghiệm xem có tủy có phù hợp không.

Ngụy Kha vui vẻ đồng ý.

Trương Tiêu tiễn Ngụy Kha xong liền đi thẳng vào phòng Từ Khiêm. Anh ta rất có quy củ, nhấn chuông cửa ba lần, không vội không vàng chờ người bên trong mở cửa.

Từ Khiêm sau khi trở lại khách sạn đã thay một bộ quần áo khác, trên người là bộ đồ mặc ở nhà mày trắng, quần kaki thoải mái, đi đôi dép xỏ ngón bằng bông dành riêng cho khách.

“Cậu chủ Khiêm!” Trương Tiêu vào phòng, đi theo sau Từ Khiêm, “Đã tiễn cô Ngụy về rồi ạ! Đã hẹn sáng ngày mai 8 giờ sẽ tới trường đưa cô ấy đi kiểm tra.”

“Ừm. Được rồi, tôi biết rồi.” Từ Khiêm trả lời một câu.

Từ Khiêm ngồi ở bàn làm việc, lướt xem di động, đột nhiên trong danh sách bạn bè, anh thấy Ngu Dao check in ở bến xe.

Nói tới danh sách bạn bè này, do lần trước, khi Từ Khiêm đưa Ngu Dao về nhà, dọc đường tuyết rơi, Ngu Dao ngồi trong xe chụp ảnh xong đăng cho bạn bè xem rồi bị anh thấy, anh giật lấy di động của Ngu Dao rồi kết bạn.

Thật ra anh cũng không thường dùng WeChat, con người sống trong thời đại tân tiến, WeChat là công cụ thông tin tất yếu không thể thiếu, anh đương nhiên cũng có, chỉ là không thường dùng thôi.

---

Ngu Dao về đến nhà đã là hai giờ rưỡi sáng.

Cô đón taxi từ bến xe để về, về đến cô thấy đèn trong nhà sáng trưng.

Ngu Thế Minh tay đan vào nhau, gác trên trán, ngồi đó như đang suy nghĩ chuyện gì; Cố Tuệ Nhàn ngồi im lặng bên cạnh.

“Bố! Mẹ!” Ngu Dao vào nhà, chào bố mẹ.

Ngu Thế Minh lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang thay giày ở cửa. “Dao Dao? Sao con lại về?” Ông cảm thấy rất quái lạ. Ông đã nhấn mạnh với Cố Tuệ Nhàn, không được nói cho bọn nhỏ trong nhà xảy ra chuyện, xem ra Cố Tuệ Nhàn cũng không nghe ông.

“Bố!” Ngu Dao vào phòng khách, ngồi xuống cạnh Ngu Thế Minh. “Trong nhà xảy ra chuyện gì thế ạ?”

“Dao Dao về rồi!” Cố Tuệ Nhàn cũng chỉ nói một câu. Thật sự gọi điện cho Ngu Dao xong bà cũng hối hận.

Nhưng trong nhà xảy ra sự tình, khi đó bà nhất thời không biết tìm ai để bàn bạc. Ngu Dật Thần chắc chắn là không được, thằng bé còn đi học, lại còn đang ở năm quan trọng nhất, tất nhiên không thể để nó phân tâm, cho nên cuối cùng bà đành gọi cho Ngu Dao.

“Không có việc gì.” Ngu Thế Minh vẫn muốn gạt Ngu Dao.

Ngu Dao không vui. “Bố, rốt cuộc là sao vậy?”

Vừa vào nhà cô đã cảm thấy không khí trong nhà có gì không đúng, vào giờ này, Ngu Thế Minh đã sớm đi nghỉ rồi chứ không phải trong phòng khách. Hơn nữa, mới vừa rồi khi vào nhà, cô đã thấy ngay gạt tàn trên bàn trà trong phòng khách đầy tàn thuốc, chắc chắn Ngu Thế Minh đã hút thuốc.

“Muộn quá rồi, con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói.” Ngu Thế Minh không muốn nói thêm gì nữa, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Ngu Dao nhìn thoáng qua Cố Tuệ Nhàn, “Mẹ, rốt cuộc là sao vậy?”

“Mẹ... mẹ cũng không rõ.” Cố Tuệ Nhàn có chút do dự, nói. “Hôm nay đột nhiên có một đám người tới, nói là phải điều tra bố con.”

Nhớ lại chuyện ngày hôm nay, Cố Tuệ Nhàn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Hôm nay, Ngu Thế Minh nghỉ phép một ngày, ăn qua cơm trưa xong ông ở trong phòng khách xem tin tức 12h trưa. Ngu Dật Thần vì bận học nên giữa trưa cũng không về nhà ăn cơm. Đột nhiên chuông cửa reo, Cố Tuệ Nhàn đi từ bếp ra mở cửa, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng đó, mở miệng đã hỏi: “Đây có phải nhà cửa Chủ tịch Ngu, Ngu Thế Minh?”

Cố Tuệ Nhàn ngẩn người gật gật đầu, nói: “Phải.”

Hai người đàn ông lạ mặt kia liền xông vào, nói cái gì là người phía trên cử xuống, có người báo Ngu Thế Minh mưu lợi phi pháp, nói xong thật sự khiến Cố Tuệ Nhàn sợ hãi.

“Lão Ngu!” Cố Tuệ Nhàn lớn tiếng gọi người đã ngủ gục trên sô pha.

Ngu Thế Minh nghe tiếng kêu của Cố Tuệ Nhàn thì tỉnh dậy. Thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, ông nhất thời vẫn chưa trở lại như bình thường, mãi đến khi Cố Tuệ Nhàn nói mục đích hai người đó tới đây, Ngu Thế Minh mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

“Các anh nói muốn điều tra tôi?” Ngu Thế Minh cảm thấy có chút buồn cười. Bản thân ông tại chức nhiều năm như vậy, chưa bao giờ kiếm chác bất cứ thứ gì phi pháp, sao có thể có người tố cáo mình chứ?

Người đàn ông dẫn đầu lôi một phong thư có đóng dấu thông tri từ trong túi công văn ra. “Mời ông tự xem!”

Ngu Thế Minh đi tới, lướt nhìn nhanh một lượt. “Chuyện này căn bản không có khả năng!.”

“Chủ tịch Ngu, chúng ta lần này cũng chỉ là tới để đưa công hàm cho ông, còn công việc cụ thể, ông cứ chờ nội bộ điều tra đi.” Nói xong hai người liền đi khỏi nhà họ Ngu.

Ngu Thế Minh héo hết cả người, cầm công hàm nằm liệt xuống trên sô pha.

Cố Tuệ Nhàn vẫn luôn ở bên cạnh hỏi ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngu Thế Minh cũng không nói, chỉ dặn dò bà chuyện này không được nói với các con.

Cố Tuệ Nhàn sao chịu nghe lời ông? Đợi ăn cơm chiều xong, lúc Ngu Thế Minh đi tản bộ như ngày thường, Cố Tuệ Nhàn lúc đó mới gọi điện thoại cho Ngu Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.