Editor: Miu Béo
***
Ngu Dao ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới đến phòng hành chính của Carrefour báo cáo. Bởi vì trước đây đã từng làm một thời gian ngắn, cho nên cũng không lâu, cô đã có thể đảm nhiệm công việc.
Quản lý cũng tương đối quan tâm cô, Ngu Dao cảm thấy công việc ở đây có lẽ tương đối thoải mái, cho nên cùng một hoàn cảnh, nhưng thật ấm áp.
Hai ngày nghỉ ngơi này, cô chưa từng gặp Từ Khiêm, cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào từ anh. Cô và Diệp Tử Mặc giống như mọi ngày, sẽ ra ngoài đi một chút, dạo quanh ngắm phong cảnh thành phố Bạch Sa và khu vui chơi. Buổi tối cùng về nhà ăn cơm.
“Ngu Dao, em đem báo giá mới nhất từ OA tải về đi.” Đồng nghiệp ngồi phía trước, tên là Đường Lăng, đến người cũng không quay lại, lấy tay trực tiếp đưa tới một chồng giấy A4.
Ngu Dao nhận lấy, lật xem một chút, sau đó nhanh chóng lên OA background của mình, tải bản báo giá mới nhất về, đưa cho đồng nghiệp ngồi phía trước. Những thứ này, đều là báo giá hàng hóa xuất nhập khẩu của bộ thương mại, bởi vì gần đến hai ngày lễ Trung thu và Quốc Khánh, những hàng hóa này sẽ tăng giá, thúc đẩy các hoạt động trong dịp lễ này. Cho nên, thời điểm có bất kỳ một hoạt động nào, máy đánh chữ của bộ phận hành chính sẽ bận rộn lạch cạch hoạt động không ngừng. Đem giá xuất nhập khẩu được niêm yết mới nhất của bộ thương mại in ra, Ngu Dao cho người khác đưa qua.
Lúc này mới nhìn thời gian, sắp đến mười hai giờ, nên đi ăn cơm trưa thôi.
Ngu Dao vì cuộc sống tiết kiệm thành thói quen, đều tự mình mang theo cơm trưa. Có một lần, Đường Lăng muốn nếm thử tài nấu nướng của Ngu Dao, cho nên ăn một chút thức ăn Ngu Dao làm, cảm thấy hương vị rất ngon, liền xin Ngu Dao cũng làm cho mình một phần, cô ấy có thể đưa tiền.
Ngu Dao vốn muốn cự tuyệt, nhưng Đường Lăng ở trước mặt cô giả bộ đáng thương, Ngu Dao liền mềm lòng đáp ứng. Dù sao mỗi ngày cô cũng phải nấu cơm, chỉ cần làm nhiều một chút là được. Hơn nữa, gần công ty cũng thật sự không có gì ăn ngon, thức ăn ngon ở lầu dưới đã sớm ăn chán rồi. Cho nên, mỗi ngày cô lấy giá 15 nhân dân tệ một phần cơm trưa của Đường Lăng. Cơ bản đều là hai món chay một món mặn.
Buổi trưa hôm nay, Ngu Dao đem thịt kho tàu, bắp cải xào và một phần khuấy đậu khô dầu. Đem phần ăn của mình và Đường Lăng sang lò viba trong phòng hội nghị để đun nóng xong, Ngu Dao mới đến phòng làm việc, gõ lên bàn Đường Lăng, nhắc nhở cô ấy nên ăn cơm trưa.
Đường Lăng lớn hơn hai tuổi so với Ngu Dao, học vấn cao đẳng, làm việc tại Carrefour sớm hơn rất nhiều so với Ngu Dao. Ban đầu là một nhân viên bán hàng, chậm rãi bò đến vị trí hiện tại ở bộ phận hành chính.
Cô ấy là cô gái phương Nam điển hình, vóc dáng không cao, da trắng nõn, một mái tóc gợn sóng, hôm nay vì để hợp với y phục, nên đặc biệt đội một cái mũ ngũ giác, nhìn qua rất dễ thương nhưng cũng không kém phần thành thục.
Cô thấy Ngu Dao gõ lên bàn mình, lúc này mới nhìn thoáng qua đồng hồ góc bên dưới bên phải máy tính, đã hơn mười hai giờ. Cô đẩy mắt kiếng của mình trên sống mũi, xoa nắn eo, lúc này mới đứng dậy đi ăn cơm. Trong phòng làm việc, chỉ có hai người là những cô gái trẻ, cho nên, tự nhiên quan hệ không tệ.
Cứ như vậy, hai người chung sống một tuần, có thể xem là hiểu rõ lẫn nhau, thứ sáu lúc Đường Lăng tan việc, hẹn Ngu Dao Chủ nhật đi ra ngoài dạo phố. Ngu Dao nghĩ đi nghĩ lại, Thạch Hâm Chủ nhật đi công tác, Diệp Tử Mặc cũng có chuyện phải về nhà một chuyến, liền đáp ứng lời mời của Đường Lăng.
Một tuần này, Từ Khiêm cũng không có ở thành phố Bạch Sa, nhưng lại biết được nhất cử nhất động của Ngu Dao.
Kể cả trong lúc đi công tác, trong tay anh đều có tài liệu.
Mấy ngày hôm trước, nhận được điện thoại nhà, nói thân thể bà nội không tốt, Từ Khiêm liền cố ý trở về Giang Ninh một chuyến. Chính mình là bác sĩ, hỏi thăm cặn kẽ tình hình sức khỏe của bà nội một chút, lúc này mới an tâm.
“A Khiêm, nếu lần này trở về rồi thì cũng đừng đi gấp.” Bà nội ngồi ở trong nhà họ Từ, hướng về phía Từ Khiêm nói.
Bà nghĩ cháu mình đến thành phố Bạch Sa xa xôi như vậy thì đau lòng. Vì Từ Khiêm tính tình bướng bỉnh, mới đầu là giận ba và ông nội nên mới đi, ngoảnh lại đã nhiều năm như vậy rồi.
Từ Khiêm hai chân bắt chéo, vô cùng không có quy củ ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể dựa vào lưng ghế sa lon.
“Bà nội, con lần này sẽ ở lại cùng bà một thời gian ngắn.”
Anh quả thật nên dùng nhiều thời gian ở Giang Ninh. Dù sao, ông bà nội năm nay cũng đã lớn tuổi, anh trai Từ Diễn thường xuyên không ở nhà, mình lại được hai ông bà yêu quý, tất nhiên muốn ở lại bên cạnh hai ông bà nhiều hơn.
Bà nội thấy Từ Khiêm vui vẻ đáp ứng như vậy, mặt mày hớn hở.
Tối thứ sáu, Cảnh Húc Nghiêu đột nhiên từ thành phố Bạch Sa bay trở lại, nói là đã xảy ra chuyện, gọi Từ Khiêm buổi tối đi ra ngoài, mình có chuyện tìm anh.
Từ Khiêm ở nhà cùng mẹ và bà nội dùng cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi lái xe đi ra ngoài.
Bởi vì bình thường không ở Giang Ninh, nên anh tùy tiện lái một chiếc xe từ trong gara đi ra ngoài, là Audi A6L. Là chiếc xe đầu tiên của Từ Diễn.
Nơi Cảnh Húc Nghiêu hẹn vẫn là chỗ cũ Lệ Xá. Từ Khiêm đến phòng đã được đặt trước, đẩy cửa đi vào, liền thấy Cảnh Húc Nghiêu ngồi một mình bên trong.
“Rốt cuộc tại sao?” Từ Khiêm rất ít thấy Cảnh Húc Nghiêu như vậy.
Một người ngồi ở trong góc uống rượu. Trên mặt có cảm xúc không biết tên. Cả người, nhìn qua giống như là bị một loại cảm xúc tối tăm bao phủ.
Cảnh Húc Nghiêu ngẩng đầu thấy Từ Khiêm tới, ý bảo anh ngồi xuống. Từ Khiêm tùy ý chọn lấy một vị trí ngồi xuống, cầm lên một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lay động trong tay.
Mùi thơm rượu vang đỏ trăm năm liền thấm vào mũi, Từ Khiêm híp mắt, xuyên qua thành cốc nhìn người đang ngồi đối diện.
Cảnh Húc Nghiêu uống cạn một ly rượu sau, rầu rĩ mở miệng nói: “Trước đây, ở Lệ Xá, người đụng phải chính là người phụ nữ kia, cậu biết chứ?”
Từ Khiêm nghe được lời nói Cảnh Húc Nghiêu, thật lâu không kịp phản ứng, suy nghĩ kỹ càng, mình và cậu ấy ở Lệ Xá đụng qua một người phụ nữ, dường như chính là ngu Dao.
“Cậu nói hai cô gái đó?”
“Đúng.” Cảnh Húc Nghiêu đáp.
“Thì sao?”
Từ Khiêm không rõ, sao đột nhiên Cảnh Húc Nghiêu lại nhắc tới Ngu Dao.
Cảnh Húc Nghiêu vừa tự rót đầy ly rượu, sau đó móc ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn thủy tinh, châm lửa. Hít sâu một cái, phun ra một vòng khói, bộ dáng có vẻ mỏi mệt nhắm hai mắt, thân thể ngã về phía sau, đầu tựa vào trên ghế sa lon Italy, nói: “Dường như mình đã ngủ cùng cô ấy.”
Từ Khiêm nghe được lời Cảnh Húc Nghiêu nói bỗng giật mình, đột nhiên ly rượu đang cầm trong tay rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “Xoảng“.