Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 53: Chương 53: Uống rượu xảy ra chuyện




Editor: Miu Béo

***

Cảnh Húc Nghiêu còn đang nhắm mắt, nghe âm thanh thủy tinh vỡ, lập tức mở mắt ra. Đầu tiên anh nhìn vào tay Từ Khiêm cầm ly, nhưng trong tay đã không còn cái ly nữa.

“Sao vậy?” Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy có cái gì không đúng.

Từ Khiêm từ từ hoàn hồn, đầu tiên anh nhìn thoáng qua mẩu ly thủy tinh dưới chân mình, sau đó bình tĩnh đứng dậy, anh khom lưng lấy điếu thuốc từ trong hộp đặt trên bàn, châm lửa.

“Không có chuyện gì.”

Anh hít mạnh một hơi, sau đó phun ra một vòng khói. “Làm sao cậu đụng vào cô ấy?”

Từ Khiêm nghĩ mãi mà không rõ, Cảnh Húc Nghiêu sao có thể đụng vào Ngu Dao?

Còn Cảnh Húc Nghiêu vẫn không nghĩ ra, mình chỉ là đi tham gia một buổi xã giao không cần thiết, làm sao lại gặp phải cô gái này chứ?

Buổi tối thứ sáu, Cảnh Húc Nghiêu nhận điện thoại từ giám đốc Lý của chi nhánh công ty, nói chuyện tổng giám đốc vẫn cùng hợp tác với bọn họ nghe nói cuối cùng cũng đến thành phố Bạch Sa. Tối nay muốn mời anh ăn một bữa cơm, xin anh nhất định phải có mặt. Bởi vì công ty này vẫn cùng Cảnh Thị hợp tác rất tốt, cho nên Cảnh Húc Nghiêu cũng đồng ý, nói đi nói lại cùng lắm cũng chỉ là một cuộc xã giao mà thôi.

Cảnh Húc Nghiêu đúng giờ đến khách sạn Quốc Tế, Lý Tiếu từ chi nhánh công ty cũng tới đây theo Cảnh Húc Nghiêu tham gia lần xã giao này.

Vừa vào cửa đã thấy một cô gái nhỏ ngồi ở trên bàn ăn đưa lưng về phía anh. Bóng lưng tinh tế, tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu ngó sen, phía dưới là một chiếc quần jean trắng. Nghe phía cửa có động tĩnh, cô gái mới xoay người nhìn ra cửa. Cảnh Húc Nghiêu nhìn thấy cô gái trước mặt, cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp nhau ở nơi nào đó? Nhưng chính là nghĩ không ra.

Tổng giám đốc của công ty đối tác họ Cố, tên là Cố Thành. Ông cũng đứng dậy lên, vươn tay bắt tay với Cảnh Húc Nghiêu. Cảnh Húc Nghiêu lập tức cùng ông bắt tay, Cố Thành dùng ánh mắt ám hiệu cho cô gái bên cạnh, cũng cùng Cảnh Húc Nghiêu lễ phép bắt tay một lần.

Cô gái nhỏ tựa hồ không quen trường hợp này, cô lúng túng vươn tay, tay trái vươn tới muốn cùng Cảnh Húc Nghiêu bắt tay một chút, lại phát hiện đối phương cũng đưa tay trái. Cô đỏ mặt cúi đầu, vươn ra tay phải của mình. Hàn huyên một lúc mới cùng nhau ngồi xuống.

Trên bàn rượu đã sớm bày đầy món ăn cùng rượu, giống như chỉ chờ người đến là có thể bắt đầu rồi. Cảnh Húc Nghiêu tùy ý chọn lấy một vị trí ngồi xuống. Vừa đúng ngồi đối diện với cô gái nhỏ. Anh híp mắt, nhìn cô gái này, tựa hồ vẫn cúi đầu, bộ dáng rất xấu hổ.

Ăn một bữa cơm, Cảnh Húc Nghiêu cùng Cố Thành hàn huyên rất nhiều. Anh nổi tiếng kinh doanh bất động sản, dĩ nhiên là hợp tác nhiều nhất với những người làm xây dựng.

Công ty của Cố Thành chính là công ty nổi tiếng ở thành phố Bạch Sa về kiến trúc xây dựng. Cảnh Húc Nghiêu không muốn nuôi không những người chỉ cầm giấy chứng nhận mà không biết làm việc, cho nên Cảnh Thị không có một phòng kiến trúc xây dựng đầy đủ, vẫn luôn cùng công ty bên ngoài hợp tác làm việc.

Thạch Hâm tìm đơn vị thực tập, chính là thư ký tại công ty của Cố Thành. Xã giao tối nay, vốn người đến là nhân viên phòng quan hệ xã hội, nhưng người đi cùng Cố Thành đến lại đột nhiên có việc gấp xin nghỉ phép, phòng làm việc cô bé có vẻ thùy mị, tính cách tương đối khá cũng là chỉ có Thạch Hâm thôi.

Lúc này Cố Thành mới lôi Thạch Hâm tới đây làm người tiếp khách. Thật ra thì Thạch Hâm hoàn toàn không có ấn tượng gì với Cảnh Húc Nghiêu.

Về phần, tại sao cô lại đỏ mặt? Đó là bởi vì cô chưa từng tham dự qua loại xã giao thương mại này. Mặc dù tính cách cô khá cởi mở, nhưng tiếp xúc cùng người khác phái rất chậm lụt, cũng không biết sao họ lại chú ý đến cô, kéo cô tới đây làm người tiếp khách chứ?

Thạch Hâm ăn cơm, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, đến khi có người gọi cô, cô mới ngẩng đầu lên thấy người đàn ông ngồi đối diện.

“Tiểu Thạch, đứng lên mời tổng giám đốc Cảnh một ly rượu.” Cố Thành thấy Thạch Hâm cả tối chưa từng nói chuyện, cảm thấy không biết nói gì, cho nên ông đặc biệt nhắc Thạch Hâm.

Thạch Hâm nghe ông chủ phân phó, lúc này mới bưng ly rượu lên, từ chỗ ngồi, đi đến bên cạn Cảnh Húc Nghiêu, hít sâu một hơi, nói: “Tổng giám đốc Cảnh, tôi mời ngài một chén.”

Nói xong, liền uống hết ly rượu cầm trong tay. Trước khi đến Cố Thành đã nói, nếu cô không thể uống rượu sẽ xảy ra chuyện.

Cố Thành thấy trong công ty còn những người khác cũng có thể đi, nên cũng không miễn cưỡng Thạch Hâm, cho nên tối nay ông vẫn chỉ uống nước chanh.

Cảnh Húc Nghiêu bên này không chỉ có Lý Tiếu bồi rượu, còn có những quản lý của các phòng ban khác, thấy Thạch Hâm tới đây mời rượu, là nước chanh, mọi người liền mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cố, công ty của ngài không có thành ý rồi, tại sao có thể dùng nước chanh?”

“Đúng vậy. Tổng giám đốc Cảnh chúng tôi đối với người đẹp đều là ai đến cũng không cự tuyệt đâu.”

“Cô bé, mời rượu cũng nên có chút thành ý. Đổi một ly rượu trắng.”

Thạch Hâm thấy mọi người nói như vậy, cô bất đắc dĩ quay người lại nhìn thoáng qua Cố Thành ngồi bên cạnh cô. Đối với sự bất mãn của mọi người, Cố Thành cũng không biết làm sao từ chối: “Tiểu Thạch, cô hãy uống một ly đi.”

Một ly rượu, chắc không sao. Lại nói, bên cạnh đều là người công ty mình đang nhìn. Thạch Hâm thấy Cố Thành mở miệng, thời điểm muốn từ chối, liền thấy Cố Thành đã cho rót đầy rượu đưa tới cho cô rồi. Thạch Hâm biết, bản thân chạy trời không khỏi nắng rồi. Cô chỉ có thể chịu đựng nhận lấy ly rượu trắng, trong lòng yên lặng động viên chính mình: “Thạch Hâm, ngàn vạn lần đừng làm trò cười cho thiên hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.